Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 68: Thương lượng

Trước Sau
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

-------------------------------------------

Tuy nói việc Chu Hải cùng Vương Lục cãi nhau cùng Tổ Kỳ không có quan hệ gì, nhưng cậu dù sao cũng là nguyên nhân gây nên trận khẩu chiến này, cho nên lúc nghe đến mấy câu này, khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.

Cũng may Tổ Kỳ là người có năng lực phục hồi rất mạnh,sau khi trợ lý vô cùng phấn chấn chạy tới, cậu liền cùng cô rời khỏi.

Những người khác trong đoàn thấy thế cũng không tiện ở lại xem cuộc chiến, chỉ lo lửa giận của Vương Lục hoặc là Chu Hải không cẩn thận lan tràn đến trên người bọn họ, một đám người như chim bay tán lạn, biến mất như làm khói.

Nhất thời hiện trường chỉ còn dư lại đạo diễn Vương cùng Chu Hải tranh chấp mặt đỏ tới mang tai, cùng với nhân viên kế hoạch và biên kịch.

Kiều Y Dương cùng nhóm trợ lý không có ở đây, Vương Lục cũng lười để ý đến Chu Hải, bị nhân viên kế hoạch khuyên vài câu, sau đó sắc mặt tái xanh hất tay rời khỏi, những người khác vội vã theo ở phía sau.

Chu Hải sắc mặt âm trầm, tâm lý càng là không dễ chịu.

Những ngày qua hắn vì giải quyết vấn đề ăn cơm của Kiều Y Dương, ngày đêm ở trong phòng bếp, dùng mọi biện pháp chuẩn bị đồ ăn mỹ vị cho Kiều Y Dương, nhưng là Kiều Y Dương toàn bộ ăn không vào, sau đó ngay cả đũa cũng lười lấy.

Mắt thấy Kiều Y Dương từ từ tiều tụy, Chu Hải nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, vốn là nôn nóng tâm tình bất an khi biết đoàn phim thiên vị Tổ Kỳ trong nháy mắt bạo phát.

Mà bây giờ, Chu Hải mới biết hắn hiểu lầm đạo diễn Vương cùng đoàn phim, cũng hiểu lầm Tổ Kỳ, mỗi từ mà lúc nãy hắn và Vương Lục to tiếng tranh chấp bây giờ như mỗi một cái bạt tay mạnh mẽ mà tát ở trên mặt hắn.

Thời khắc này, Chu Hải chỉ cảm thấy trên gương mặt toàn là đau rát.

Hắn biết mình ở trước mặt mọi người khiến Tổ Kỳ lúng túng, lẽ ra nên tự mình hướng Tổ Kỳ xin lỗi, nhưng từ trước đến giờ lòng tự trọng luôn nằm trên đỉnh đầu khiến cho hắn không chịu được mất mặt.

Chu Hải ở chỗ cũ ngẩn ra nửa ngày, quyết định trở về gian bếp nhỏ kia tiếp tục nghiên cứu thực đơn.

Mới vừa xoay người, bất thình lình nhìn thấy Đoạn Khải mặt không hề cảm xúc đứng ở phía sau hắn.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị Chu Hải nhất thời sợ hết hồn, không biết làm sao hắn đột nhiên có chút chột dạ, mở miệng nói: "Không phải fan của Tổ Kỳ đưa thức ăn đến đây sao? Anh tại sao không đi ăn?"

"Tôi chờ cậu cùng đi." Đoạn Khải kéo khóe miệng cười cười, nụ cười lại không lan đến đáy mắt đáy mắt.

Chu Hải lắc đầu nói: "Tôi có chút không thoải mái, chắc sẽ không đi, các người ăn vui vẻ."

"Cậu chỗ nào không thoải mái?" Đoạn Khải đến gần một bước, giống như quan tâm nói rằng, "Tôi thấy lúc cậu và đạo diễn Vương nói chuyện không phải rất có tinh thần hay sao? Nhanh như vậy liền héo?"

Đoạn Khải nhìn thì như nói đùa, lại mang theo vài phần giọng điệu nghiêm túc.

Chu Hải không phải người ngu, tự nhiên nghe được ý tứ trào phúng trong lời nói của Đoạn Khải, khuôn mặt vốn là không thế nào dễ nhìn trong khoảnh khắc chìm đến đáy vực, nhưng hắn biết mình không hề có tư cách tức giận, vì vậy nghiêm mặt nói: "Tôi thật sự không thoải mái, anh mau đi đi, đừng để bọn họ đợi lâu."

Đoạn Khải nheo mắt lại, tựa như cười mà không phải cười: "Hải ca à, nếu như cậu là vì sự tình mấy phút trước tránh hiềm nghi, vậy tôi trực tiếp nói cho cậu, kỳ thực cậu không cần cẩn thận như thế, Tổ Kỳ là người đơn thuần tâm nhãn cũng ít, cậu ta cũng sẽ không tính toán chi li những chuyện nhỏ nhặt này."

Nghe vậy, Chu Hải trực tiếp đỏ mặt.

Hắn biết lời nói của Đoạn Khải mang thâm ý trào phúng hắn tâm tư phức tạp, suy nghĩ nhiều, còn vì một ít việc nhỏ nhặt mà tính toán chi li.

Trong lúc nhất thời Chu Hải vừa giận dữ và xấu hổ lại vừa buồn bực, lại tìm không ra bất kỳ từ thích hợp nào để phản bác Đoạn Khải.

Chu Hải cực kỳ hối hận đó kích động mà tìm đạo diễn Vương gây phiền phức, chỉ sợ sau này hình tượng của hắn trong đoàn kịch cũng sẽ bị hạ thấp.

Hắn thực sự là hối hận phát điên. Chu Hải không trả lời lại lời Đoạn Khải nói, mà là lựa chọn rời khỏi như chạy trốn thứ gì đó.

Đoạn Khải đi đến địa điểm dựng lên để ăn cơm, người trong đoàn phim đang một bên vừa ăn vừa tán gẫu, rất chi là náo nhiệt, trợ lý đạo diễn không biết từ nơi nào mua mấy chục ly trà sữa nóng hổi về đưa cho mỗi người một ly.

Tổ Kỳ cùng Tiểu Đặng Tử cố ý để lại cho Đoạn Khải một phần sushi, vội vã vẫy tay gọi hắn qua, Tổ Kỳ cầm ghế tựa bên cạnh đưa cho Đoạn Khải, đồng thời nghi hoặc mà hỏi: "Chu Hải không tới sao?"

Đoạn Khải dùng đũa gắp một khối sushi bỏ vào trong miệng, ung dung thong thả nghiền ngẫm xong sau đó mới nhàn nhạt nói: "Mặt mũi của Kiều Y Dương đều bị hắn làm cho mất hết, nếu tôi là hắn, cũng trốn đi không dám gặp người khác."

Tổ Kỳ: "..."

Nghe xong lời nói này, cậu lại có chút ít tâm tư tiểu nhân cười trên sự đau khổ của người khác.

Cũng không thể trách cậu có loại nghĩ gì này, lúc thường Chu Hải ở trong đoàn phim hung hăng càn quấy quen rồi, rất nhiều người cũng không quá yêu thích tính cách của hắn, bây giờ có thể làm hao mòn một chút nhuệ khí của hắn cũng tốt.

Đoàn phim liên hoan, Kiều ảnh đế có chứng kén ăn giống như sở liệu của mọi người, từ đầu tới đuôi đều chưa từng xuất hiện, ngược lại là sáu người mà hắn mang đến nghe tin tới rồi cùng mọi người hoan hoan hỉ hỉ ăn bữa tối phong phú.

Sau đó, đạo diễn Vương đại diện cho tất cả mọi người mà bày tỏ lòng biết ơn đến Tổ Kỳ.



Tổ Kỳ thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Tôi cũng chỉ là một người được lợi mà thôi, nói đến người chân chính cung cấp bữa tối này thì chính là fan hâm mộ kia của tôi, nhưng đáng tiếc không biết hắn tên gọi là gì."

Tiểu Đặng Tử đột nhiên nhớ tới cái gì: "Đúng rồi đạo diễn Vương, ông không phải có số điện thoại của người ái mộ đó sao? Không bằng ông đem số điện thoại đó cho Kỳ ca đi, để Kỳ ca gọi điện thoại nói tiếng cám ơn cũng không thể để người ta bỏ tiền mà không được gì."

"..." Vương Lục trầm mặc.

Tổ Kỳ cũng thật tò mò thân phận người ái mộ kia, vì vậy nhắc nhở: "Đạo diễn Vương?"

"A? Nha..." Đạo diễn Vương đột nhiên phục hồi tinh thần lại, dùng tay lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán, giả vờ trấn định mà nói, "Một fan hâm mộ nhỏ mà thôi, không cần cậu tự mình nói tiếng cám ơn đâu, bất quá tôi sẽ thay cậu truyền đạt câu này cho hắn."

Tổ Kỳ: "..."

Chỉ cần kẻ không ngu đều biết, có thể thông qua đạo diễn Vương tặng đồ đến đoàn phim, chỉ sợ không phải cái gì cái gọi là fan hâm mộ nhỏ bé.

Có lẽ là thân phận của người kia không tiện đưa ra ánh sáng, mới có ý căn dặn Vương Lục không để bại lộ thân phận của mình.

Nghĩ như vậy, Tổ Kỳ liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bất quá tâm lý Tổ Kỳ đến cùng cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cậu còn có thể có fan hâm mộ có thế lực lớn như vậy, không thể không thừa nhận, tư vị được người khác lặng lẽ quan tâm thật sự rất không tồi.

...

Buổi tối.

Lúc Tổ Kỳ diễn xong trở lại khách sạn đã là mười một giờ đêm.

Sau khi tắm rửa xong, cậu lấy điện thoại di động ở bên giường đờ ra nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có bấm số điện thoại của Tiết Giác.

Đã giờ này, nói không chừng Tiết Giác đã sớm ngủ rồi đi.

Không biết có phải hay không là dưỡng thành thói quen trước khi ngủ phải cùng Tiết Giác tán gẫu vài câu, tối hôm nay không nghe thấy giọng nói của Tiết Giác, Tổ Kỳ cảm thấy có chút không quen.

Tâm lý rơi vào khoảng không, dường như thiếu hụt thứ gì đó.

Bất quá rất nhanh, Tổ Kỳ liền nhớ lại một chuyện khác —— cậu gần đây bận việc đóng phim, đã rất lâu không có đi không gian gặp Cát Tường Tam Bảo, cũng không biết công tác hái quả của bọn họ tiến hành đến đâu rồi.

Tổ Kỳ từ trong điện thoại di động mở lịch ra, tính toán một chốc chu kỳ tộc nhân của Cát Tường Tam Bảo hái trái cây, lập tức kinh ngạc phát hiện, thời gian bọn họ hái trái cây lần kế tiếp là nửa tiếng sau.

Tổ Kỳ trong lòng vui vẻ, liền đứng dậy đi thay một thân quần áo giữ ấm, sau đó mở ra rương hành lý, từ dưới đáy lấy ra miếng ngọc lục bảo bị bao kín tầng tầng lớp lớp.

Trước đây Tổ Kỳ vẫn luôn đem ngọc lục bảo đeo trên cổ, hiện tại lúc đóng phim phải mặc trang phục diễn xuất, trên người không thể mang theo bất kỳ đồ vật tùy thân nào, cậu liền đem ngọc lục bảo giấu ở trong rương hành lý.

Đem ngọc lục bảo nắm trong tay, Tổ Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra cậu chẳng biết lúc nào đã tiến vào một mảnh cảnh sắc xanh tươi tuyệt đẹp.

Không có Cát Tường Tam Bảo dẫn đường, Tổ Kỳ chỉ có thể lục lọi hướng trong rừng rậm mà đi.

Lần trước rời đi, Cát Tường Tam Bảo đã dạy cậu căn cứ vào hình dáng của cây cối mà tìm đường đi, nhắc tới cũng thần kỳ, càng đi gần đến nơi ở của bộ tộc của Cát Tường Tam Bảo, bốn phía cây cối sinh trưởng càng rậm rạp,sum xuê.

Tổ Kỳ đi tới đi tới, dĩ nhiên lại phân biệt ra phương hướng.

Trên đường, cậu đụng phải những cây nấm rực rỡ đầy màu sắc mà trước đó từng thấy.

Cát Tường Tam Bảo nói loại nấm này không có độc, ăn chua chua giòn giòn, mùi vị không ngon lắm, cho nên mặc dù trong rừng rậm này có rất nhiều loại nấm như vậy lại cơ hồ không có người hái qua, thậm chí có dấu hiệu cỏ dại lan tràn.

Lúc đó Tổ Kỳ nghe xong liền rơi vào một trận trầm mặt dài, tâm lý thật là cạn lời, người ở bộ tộc của Cát Tường Tam Bảo chưa bao giờ nấu nướng nguyên liệu nấu ăn, bắt lấy đồ vật gì có thể ăn chỉ dùng nước rửa sạch liền bắt đầu ăn.

Ở tình huống như vậy, nấm có thể ăn ngon mới là lạ.

Càng đi sâu vào trong rừng, Tổ Kỳ nhìn thấy số lượng nấm càng nhiều, vốn là cậu chỉ là hiếu kỳ nhìn nhiều mấy lần sau đó thẳng thắn đi tới ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra một phen.

Loại này nấm có vẻ ngoài đặc biệt đẹp đẽ, đủ mọi màu sắc nhưng không hiện ra quá mức lòe loẹt, trái lại có loại vẻ đẹp nhiệt tình, buông thả.

Đồng thời mỗi cái nấm cũng không nhỏ, tùy tiện hái một cái cũng to bằng nắm đấm đàn ông trưởng thành.

Tổ Kỳ một hơi liền hái được năm cái nấm, đặt vừa vặn ở bên trong mũ giữ ấm, sau đó cậu mang theo tiếp tục đi về phía trước.

Khoảng chừng đi nửa giờ, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Tổ Kỳ vội vã dừng chân lại, đứng tại chỗ tỉ mỉ nghe chốc lát, phát hiện những người kia nói cậu nghe không hiểu nhưng có chút quen biết ngôn ngữ, liền biết cậu đã tìm đúng chỗ.

Xuyên qua mấy cây đại thụ cao vút trong mây, Tổ Kỳ nhìn thấy một đám người vây quanh ở một gốc cây treo đầy quả táo đỏ dưới tàng cây, những người kia đều ngửa đầu hướng lên trên nhìn, trong đó một số người dắt vài túi vải xám chất đầy táo tây, còn có táo tây cuồn cuộn không ngừng từ phía trên ném xuống.



Tổ Kỳ thuận tầm mắt của bọn họ hướng trên cây nhìn lại, liền thấy chừng mười người trưởng thành leo lên trên nhánh cây, mặt đỏ lừ lừ hái táo tây treo ở cành lá lảo đà lảo đảo.

Lúc này Tổ Kỳ xem như là đã có kiến thức, những người này quả thực có năng lực leo cây rất lợi hại, bọn họ trên người không có đeo bất kỳ biện pháp an toàn, ở trên nhánh cây cao đến bằng bốn năm tầng của một tòa nhà còn có thể tay chân lưu loát qua lại như thường.

Y hệt như con thạch sùng...

Nếu như những người này mà vào mạng phát sóng trực tiếp, sợ là sớm đã trở thành hoạt náo viên nổi danh, Tổ Kỳ thầm nghĩ.

Tổ Kỳ nhìn đến nhập thần, Cát Tường Tam Bảo chen ở trong đám người phát hiện ra sự tồn tại của các cậu trước tiên, ba tên tiểu gia hỏa giống như một viên đạn pháo nhỏ vọt tới bên người Tổ Kỳ mà ôm lấy cậu.

"Tổ Kỳ ca ca, anh cuối cùng cũng đến, chúng em chờ lâu muốn chết." Đại Bảo oan ức hề hề mà nói.

Cái đầu tóc xoăn kia của Đại Bảo đã dài ra một chút, vừa vặn che lại cặp mắt to đen nhánh kia, mới nhìn Tổ Kỳ còn tưởng rằng là một chú cún lông xù đang nói chuyện.

Thật là quá đáng yêu!!!

Tổ Kỳ mang một khỏa tâm tình của người cha lan tràn ra như cỏ dại, chỉ hận hôm nay tới rất vội vàng cư nhiên quên đem theo đồ ăn vào.

Cũng may Cát Tường Tam Bảo tựa hồ cũng không để, thật cao hứng lôi kéo Tổ Kỳ trở lại nhà bọn chúng.

Tổ Kỳ bồi tiếp ba tên tiểu gia hỏa chơi gần tới hai tiếng, mới chờ được đám người thu hoạch xong trở về.

Bởi vì trong lần hái trái cây lần này, cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo là người xuất lực chủ yếu nên được phân nhiều trái cây hơn, hai người họ nhấc theo một cái túi vải tràn đầy táo trở về, thoạt nhìn thập phần sung sướng.

Tổ Kỳ chờ đến khi cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo hết bận, mới để cho Cát Tường Tam Bảo hỗ trợ truyền đạt một chút cậu có một số việc muốn cùng bọn họ thương lượng.

Chỉ có ba cái tiểu hài tử ở chính giữa đảm nhiệm phiên dịch, tuy rằng tốc độ trò chuyện của Tổ Kỳ cùng cha mẹ Cát Tường Tam Bảo chậm một chút, thế nhưng tốt xấu vẫn có thể truyền đạt lời ý của mình cho nhau.

Tổ Kỳ cặn kẽ nói một lần tình huống trong cuộc sống hiện thực của cậu, tiếp theo biểu thị cậu muốn đem táo tây chuyển chuyên chở ra ngoài buôn bán, nhưng cậu không có thể để những người khác biết đến nơi này tồn tại, cũng chỉ có thể thỉnh người ở đây hỗ trợ.

Vừa vặn Cát Tường Tam Bảo nói bộ tộc bọn họ đã sớm ăn chán trái cây, nếu như bọn họ nguyện ý, Tổ Kỳ có thể lấy cái bất luận đồ vật gì để đổi lấy táo tây và trả thù lao cho bọn họ.

Đương nhiên cũng có thể trực tiếp trả bọn họ nhân dân tệ, chỉ là trước mắt xem ra bọn họ có vẻ như không quá cần thiết.

Cát Tường Tam Bảo càng nghe càng yêu thích kiến nghị của Tổ Kỳ, ba tên tiểu gia hỏa đôi mắt đều sắp phát sáng, khua tay múa chân đồng thời thêm mắm dặm muối hướng cha mẹ nói một trận.

Kỳ thực cá nhân Tổ Kỳ cảm giác thỉnh cầu của cậu quá mức đường đột, dù sao cậu và tộc nhân của Cát Tường Tam Bảo không quen, mặc dù đã từng có A Khoan ở đây sinh hoạt, cũng không có nghĩa là người nơi này tin tưởng cậu vô điều kiện.

Bởi vậy, Tổ Kỳ trước khi tới liền chuẩn bị xong tâm lý bị cự tuyệt.

Bất quá Tổ Kỳ không nghĩ tới chính là, cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo không có trực tiếp từ chối thỉnh cầu của cậu, chỉ là cũng không đáp ứng ngay thôi, bọn họ đề ra mấy cái vấn đề rất mấu chốt.

"Chúng tôi có thể đi đến thế giới của cậu sao?"

"Tôi không biết." Tổ Kỳ thành thật trả lời, cũng xin nhờ Đại Bảo giúp cậu phiên dịch, cậu thì lại tiếp tục nói, "Tôi chuẩn bị tìm thời gian thử nghiệm một chút, nếu các người không đi được, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

Mẹ của Cát Tường Tam Bảo nói: "Nơi này của chúng tôi cây ăn quả thực sự rất nhiều, nhưng trước giờ chưa từng tiến hành giao dịch nông sản, hơn nữa bắt đầu từ đời tổ tông của chúng tôi nguồn tài nguyên đã bắt đầu cạn kiệt, tôi sợ là một ngày nào đó ngay cả trái cây cũng không còn."

Tổ Kỳ đoán được bọn họ có thể sẽ nói như vậy, liền nói lần sau cậu tới sẽ mang theo một ít hạt giống, nếu như hạt giống có thể nẩy mầm sinh trưởng ở đây, vậy cậu sẽ đem hạt giống đa dạng đến cho bọn họ, nếu như hạt giống ở đây không có cách nào tồn tại, vậy cậu sẽ không tiếp tục đánh chủ ý lên trái cây nữa.

Cha mẹ của Cát Tường Tam Bảo dường như rất hài lòng với đáp án này, sau đó họ tiếp tục hỏi một vài vấn đề, Tổ Kỳ đều trả lời từng câu hỏi một.

Cuối cùng bọn họ biểu thị chính mình không quyền thay thế tất cả mọi người làm chủ vấn đề này, bọn họ cần có chút thời gian trưng cầu ý của mọi người.

Tổ Kỳ ở trong không gian đã năm tiếng, trở lại thế giới hiện thực phát hiện thời gian mới qua không tới nửa phút, nhưng cậu đã cảm giác cả người mệt mỏi, lên giường chui vào bên trong chăn, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tổ Kỳ dậy thật sớm, cậu đã sớm xin phép đạo diễn Vương nghỉ phép hai ngày, chuẩn bị trở về Tiết gia tham gia tiệc đầy tháng của Tiết Thiên Vạn.

Kỳ thực trăng tròn của Tiết Thiên Vạn qua lâu rồi, khi đó Ông Ngọc Hương cảm thấy Tiết Thiên Vạn mới một tháng, quá mềm mại yếu đuối, tốt nhất không nên xuất hiện ở nơi nhiều người, vì vậy đem tiệc đầy tháng dời đến tận bây giờ.

Vì vậy mà truyền thông và cư dân mạng não bổ không ít cố sự về việc Tổ Kỳ và con trai không được Tiết gia chào đón.

Trong lúc rảnh rỗi Tiểu Đặng Tử chạy tới giúp Tổ Kỳ thu thập hành lý, trong lúc vô tình nhìn thấy những cây nấm màu sắc rực rỡ đặt ở trên tủ đầu giường ngạc nhiên nói: "Kỳ ca, anh từ đâu có mấy cây nấm này vậy? Mấy cây nấm này màu sắc cũng quá tươi đẹp, không có độc đó chớ?"

"Không có độc." Tổ Kỳ tự động tránh né vấn đề thứ nhất của Tiểu Đặng Tử, cũng không quay đầu lại nói, "Cầm ăn đi."

Tiểu Đặng Tử là kẻ tham ăn, đồ vật gì mới mẻ đều nguyện ý nếm thử một chút, nghe Tổ Kỳ nói như vậy, liền yên tâm cầm hai cái nấm ném tới cái làn bên trong gian bếp nhỏ, dự định ngày nào đó mua thịt đến xào chung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau