Chương 19: Thư tình (Hết)
Thư tình:
【Thời Giang thân mến, lúc anh đọc được bức thư tình này thì em vẫn còn sống tốt. Bởi vì còn sống mới có thể thích anh. Đã chết cũng được, đã chết cũng phải yêu.】
Cái quái gì đây?
Mỗi lần Thời Giang đọc thêm một từ khác, lông mày của anh lại nhíu chặt hơn.
【Hy vọng kiếp sau anh có thể đầu thai thành một con chó. Em vẫn là con người. Mỗi ngày em sẽ liếm anh một cái, làm liếm chó của anh. Kiếp này em là một liếm chó bất tài vô dụng, kiếp sau em muốn làm một liếm chó danh chính ngôn thuận.】
"Quái, thầy Thời đang xem cái gì vậy, sao sắc mặt lại khó coi thế kia?"
"Không biết, có phải đang đọc bài văn của ai không?"
"Không đâu! Ổng xem bài văn của Trương Nguyên còn có thể cười được mà, cùng lắm là bất đắc dĩ một chút thôi."
Học sinh phía dưới đang thì thầm nói nhỏ, thảo luận nguyên nhân vì sao sắc mặt thầy Thời Giang lại không tốt như thế, cuối cùng đã đoán đến việc có phải tối hôm qua tiên sinh tóc đỏ đã vắt khô thầy Thời hay không, tiên sinh tóc đỏ vừa nhìn là biết tràn đầy tinh lực.
Thời Giang không chú ý đến những cuộc tán gẫu của học sinh sau khi hết giờ học, tâm trí của anh đều dồn hết vào bức thư tình đang muốn anh thành chó.
【Tất nhiên, em vẫn không quá hy vọng kiếp sau anh có thể trở thành một con chó đơn thuần. Bởi vì nếu như vậy, em mà liếm thì miệng sẽ đầy lông chó. Cho nên tốt nhất anh trở thành một yêu tinh chó đi, nguyên hình là chó, có thể biến hình thành người. Như vậy, em sẽ trở thành liếm chó danh chính ngôn thuận.
Điểm cuối cùng, em muốn cảm tính một chút, không cho cười em, chỉ có thể khen em.】
Cái này có thật sự là điểm cuối cùng không?
Thời Giang đã thực sự bị sốc trước bức thư tình này rồi, anh nghi ngờ nếu trước kia lúc học trung học anh nhận được nó, có thể....., còn có thể cùng Mục Vân Tinh ở bên nhau không.
Khoé môi Thời Giang hơi nhếch lên, tiếp tục xem.
【Em đã xem từng câu trả lời của anh. Hôm nay em lại lén xem nó một lần nữa. Sau khi suy nghĩ lại, em liền cảm thấy em không nên tìm anh tính sổ nữa.
Bởi vì chỉ dựa vào việc xem câu trả lời của anh, mà không suy xét đến cái khác. Anh còn giống liếm chó hơn em. Em cùng lắm chỉ là giả trang thành Omega vì muốn thân mật hơn với anh.
Anh có nhiều cơ hội để vạch trần em như vậy nhưng lại không vạch trần, còn phối hợp với em, che lấp cho em. Nhìn từ góc độ nói dối vòng vo của anh, em cảm thấy như em đã đem chỉ số thông minh của anh chà xát lên mặt đất. Vì vậy, em cảm thấy anh vất vả hơn em.
Em chỉ có một lớp, chỉ giả vờ là Omega. Nhưng anh lại có hai lớp, biết em giả làm Omega, nhưng còn phải làm bộ như không biết em đang giả làm Omega.
Vất vả. truyện teen hay
Rất vất vả.
Thời Giang, sau này em sẽ không để anh vất vả như vậy nữa. Sau này em sẽ không giấu anh điều gì nữa.
Cho nên, kiếp sau hãy cứ để em làm yêu tinh chó đi, anh tới liếm em.
—— người yêu anh nhất Mục Vân Tinh】
Thời Giang: "......."
Đây là kiệt tác mà Mục Vân Tinh đã dành ba ngày để viết ra, đúng là một kiệt tác mà.
Đáng lẽ anh không nên ôm mong đợi quá lớn vào Mục Vân Tinh.
Nhưng đối với bản thân Mục Vân Tinh mà nói, còn cảm thấy mình đã viết rất tốt?
Đầu thai thành chó, liếm chó, yêu quái chó.
Thời Giang nghĩ một hồi không nhịn được cười, anh gấp lá thư lại bỏ vào trong phong thư lần nữa. Ít nhất thì bức thư này cũng bày tỏ tình yêu của Mục Vân Tinh dành cho anh một cách chân thành.
Đừng sử dụng trí tuệ và tài văn chương để bắt cóc lưu manh trung nhị.
Lưu manh trung nhị vẫn không biết thư tình của mình bị Thời Giang vừa phủ nhận vừa khẳng định. Buổi tối còn cố ý về sớm đi đón Thời Giang chỉ để chờ Thời Giang khen ngợi.
Thời Giang không keo kiệt với lời khen của mình chút nào: "Hành văn tốt, tu từ tốt, ngôn từ mượt mà, cảm động lòng người. Anh luôn suy nghĩ nếu em biến thành yêu tinh chó, anh nên liếm em như thế nào." Sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc, ra vẻ tự hỏi.
Lỗ tai Mục Vân Tinh đỏ lên, tuy rằng cậu biết mình có thể sẽ được khen, nhưng khi thật sự được khen rồi vẫn cứ rất xấu hổ.
Đều là chồng chồng già rồi mà còn làm việc này.
Mục Vân Tinh ngồi trong xe, hơi nhướng mi, nhanh chóng liếc nhìn Thời Giang một cái, lại cúi đầu lúng túng hỏi: "Thật vậy sao?"
Thời Giang suýt chút nữa bật cười: "Thật đó."
Mặt Mục Vân Tinh đều đỏ lên, lần này là do hưng phấn. Cậu đá một cước lên xe để giảm bớt kích động, giả vờ bình tĩnh ồ một tiếng, bình thản thờ ơ: "Vậy anh định làm gì với thư tình?"
Thời Giang nghiêng đầu mắt cũng không chớp nhìn bà xã lưu manh của mình: "Lưu manh trung nhị đã cho anh bức thư tình đầu tiên, dù thế nào cũng phải cất giữ đàng hoàng. Sẽ giấu nó cả đời luôn."
"Lẻo mép." Lưu manh trung nhị phê bình nhưng khoé miệng lại khẽ giật, muốn cười, cậu nhéo đùi một cái, dùng sức rất lớn mới ngưng lại được.
Thời Giang ừ một tiếng, rất sảng khoái thừa nhận mình lẻo mép. Nhưng anh không hề lẻo mép, bức thư tình này không chỉ thể hiện tình yêu thô bạo của lưu manh trung nhị dành cho anh, mà còn có thể khiến anh giữ tâm trạng tốt cả ngày. Ở một khía cạnh nào đó, bức thư tình này vẫn rất dễ thương.
"Về nhà?"
Mục Vân Tinh ừ một tiếng, khoé miệng lại giật giật. Tay đặt trên vô lăng run rẩy.
Cuối cùng là suốt đường Thời Giang trở về nhà, Mục Vân Tinh cũng lén vui vẻ cho đến nhà.
Buổi tối sau khi Mục Vân Tinh tắm rửa xong liền đòi điện thoại với Thời Giang. Cậu cũng lười đăng ký số của Thời Giang, muốn trực tiếp kiểm tra điện thoại.
Thời Giang rất sảng khoái. Trong tài khoản của anh thật sự không có bí mật, avatar cũng giống như lưu manh trung nhị, đều ẩn danh. Cho nên Mục Vân Tinh nằm trên giường đem tài khoản của Thời Giang lật tung lên cũng không tìm thấy câu trả lời ẩn danh nào không thể cho người khác xem.
Mục Vân Tinh càng lật tính tình càng kém, cậu hoài nghi Thời Giang đã lén xoá câu trả lời!
Đợi lúc Thời Giang đi tới, Mục Vân Tinh đang nằm trên giường, chân còn đang đung đưa, mặc đồ ngủ hình lão hổ trẻ trâu, trên mông còn in hình đầu hổ, động tới động lui, sao mông lại vểnh như vậy chứ?
Thời Giang bước tới vỗ mông của Mục Vân Tinh một cái, mông còn hơi nhấp nhô một chút.
Chậc.
"Có phải là có thêm thịt rồi không?"
Mục Vân Tinh nhíu mày, vẻ mặt hết sức ngang ngạnh: "Làm gì đó? Đau!"
Viết xong thư tình cậu tự cho là đã dỗ xong được Thời Giang, Mục Vân Tinh kiêu ngạo không ít.
Thời Giang cười một tiếng: "Mông có nhiều thịt như vậy mà còn biết đau à?"
Nói xong lại véo một cái.
Mục Vân Tinh hừ một tiếng, mông của đàn ông không thể bị véo, nó quá nhạy cảm.
"Ai cần anh lo! Anh nhất định đã lén xoá câu trả lời rồi!"
Mục Vân Tinh bắt đầu chất vấn Thời Giang.
Thời Giang suy nghĩ, ý vị thâm trường nói: "Đúng là có xoá mấy cái."
Mục Vân Tinh cau mày giống hệt như một bé liếm chó đặc biệt mẫn cảm: "Anh xoá cái gì?"
Thời Giang kéo quần lão hổ ra rồi véo một phen: "Anh đã xoá rồi mà còn có thể nói ra dễ dàng như vậy à?"
Mục Vân Tinh hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu ngăn cản hành động lưu manh của Thời Giang, nhưng lại không thể ngăn được. Cậu lẳng lơ quen rồi nên thái độ cũng không cứng rắn chút nào.
Miệng cũng mở ra, là nơi cứng thứ hai so với nắm tay.
Nhưng Thời Giang suy xét đến cái mông hồng hồng của Mục Vân Tinh, buông tha Tinh lão hổ.
"Con mẹ nó, phải làm sao anh mới nói?"
Thời Giang nói: "Viết cho anh vài bức thư tình nữa đi."
Mục Vân Tinh đối mặt với Thời Giang, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở của cả hai xen lẫn vào nhau, Mục Vân Tinh buột miệng: "Không viết!"
Dứt khoát gọn gàng.
Thời Giang lật người: "Được thôi, anh cũng không nói."
Mục Vân Tinh: "......."
Mục Vân Tinh đành phải trèo lên người Thời Giang, vô cùng đáng thương: "Em phải mất thời gian rất lâu mới có thể viết ra một bức thư tình như vậy."
Thời Giang lần này hoàn toàn không động tay động chân gì với Mục Vân Tinh, hoàn toàn giả vờ như không biết mối tình đầu là mình, giọng nói lãnh đạm: "Mối tình đầu đã có thể có một bức, anh cũng giống như mối tình đầu sao?"
Mục Vân Tinh: "......."
Mục Vân Tinh dùng hết sức đẩy Thời Giang trở lại, vô cùng ngang ngược: "Người khác có anh cũng có, còn phải có nhiều hơn họ!"
Thời Giang kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, ôm lấy Mục Vân Tinh: "Là do em nói đó."
"Đúng vậy, cho nên anh phải nói cho em biết là đã xoá cái gì và hơn thế nữa."
Mục Vân Tinh đột nhiên ngượng nghịu, ánh mắt lay động không yên.
"Cái gì?" Thời Giang hỏi.
"Ôm em cả đêm. Được không?"
Mục Vân Tinh nói xong liền chui đầu vào gáy Thời Giang, giáo bá mắc cỡ.
Nhưng mà giáo bá muốn hoàn toàn dỗ được Thời Giang.
"Được thôi."
Đã hoàn toàn dỗ xong!
*
Ngày hôm sau lúc Thời Giang đi vứt rác thì thấy được một đống giấy vụn trong thùng rác ở phòng sách, trên đó còn có nét chữ mơ hồ của Mục Vân Tinh. Mấy ngày nay phòng sách đều bị Mục Vân Tinh chiếm đóng, cho nên chắc là giấy bỏ của Mục Vân Tinh.
Thời Giang không nhịn được cầm lên xem.
Vài tờ giấy đã viết được vài trăm chữ, nhưng đều bị Mục Vân Tinh vò tròn ném xuống.
Còn có một tờ bị Thời Giang nhặt về cất giữ.
Thời Giang yêu dấu:
Xin chào, em là Mục Vân Tinh của thời cấp ba. Em đã gặp một cậu trai toả sáng rạng rỡ. Thế nhưng mỗi lần cậu trai này nhìn thấy em đều lộ ra gương mặt nghiêm túc, em đã chùn bước. Cấp ba em nói không muốn yêu sớm là viện cớ thôi, bởi vì cậu trai này không muốn 'làm' với em. Cậu trai này lạnh lùng muốn chết, chỉ với em thôi. (hừ)
Xin chào, em là Mục Vân Tinh của thời đại học. Cuộc hội ngộ sau một thời gian dài xa cách đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng không ngờ cậu trai này lại tập quân sự đối diện với em. Đại học nói chuyện yêu đương không phải là yêu sớm, cho nên, em chuẩn bị dũng cảm tiến tới.
Xin chào, em là Mục Vân Tinh của hiện tại. Em muốn nói cho anh một bí mật, cậu trai thời cấp ba và đại học đều là cùng một người, người đó tên là Thời Giang. Anh ấy đã xuất hiện trong cả tuổi thanh xuân của em, còn sẽ làm bạn đi cùng em suốt hơn nửa đời còn lại.
Em nói như vậy bởi vì em cũng biết, thời cấp ba không phải là một mình em yêu thầm, mà là cả hai đều lặng lẽ bầu bạn với nhau. Thời đại học cũng không phải em đơn phương yêu thầm, mà là hai bên đều thử lao đến với nhau.
Yêu thầm là anh, mối tình đầu là anh, đối tượng kết hôn vẫn như cũ là anh. Thời Giang yêu dấu, chi tiết đều là ở trong cuộc sống, em không muốn sến súa, nhưng chúng ta sẽ có thời gian cả đời.
Siêu cấp yêu anh Mục Vân Tinh
(Hết)
【Thời Giang thân mến, lúc anh đọc được bức thư tình này thì em vẫn còn sống tốt. Bởi vì còn sống mới có thể thích anh. Đã chết cũng được, đã chết cũng phải yêu.】
Cái quái gì đây?
Mỗi lần Thời Giang đọc thêm một từ khác, lông mày của anh lại nhíu chặt hơn.
【Hy vọng kiếp sau anh có thể đầu thai thành một con chó. Em vẫn là con người. Mỗi ngày em sẽ liếm anh một cái, làm liếm chó của anh. Kiếp này em là một liếm chó bất tài vô dụng, kiếp sau em muốn làm một liếm chó danh chính ngôn thuận.】
"Quái, thầy Thời đang xem cái gì vậy, sao sắc mặt lại khó coi thế kia?"
"Không biết, có phải đang đọc bài văn của ai không?"
"Không đâu! Ổng xem bài văn của Trương Nguyên còn có thể cười được mà, cùng lắm là bất đắc dĩ một chút thôi."
Học sinh phía dưới đang thì thầm nói nhỏ, thảo luận nguyên nhân vì sao sắc mặt thầy Thời Giang lại không tốt như thế, cuối cùng đã đoán đến việc có phải tối hôm qua tiên sinh tóc đỏ đã vắt khô thầy Thời hay không, tiên sinh tóc đỏ vừa nhìn là biết tràn đầy tinh lực.
Thời Giang không chú ý đến những cuộc tán gẫu của học sinh sau khi hết giờ học, tâm trí của anh đều dồn hết vào bức thư tình đang muốn anh thành chó.
【Tất nhiên, em vẫn không quá hy vọng kiếp sau anh có thể trở thành một con chó đơn thuần. Bởi vì nếu như vậy, em mà liếm thì miệng sẽ đầy lông chó. Cho nên tốt nhất anh trở thành một yêu tinh chó đi, nguyên hình là chó, có thể biến hình thành người. Như vậy, em sẽ trở thành liếm chó danh chính ngôn thuận.
Điểm cuối cùng, em muốn cảm tính một chút, không cho cười em, chỉ có thể khen em.】
Cái này có thật sự là điểm cuối cùng không?
Thời Giang đã thực sự bị sốc trước bức thư tình này rồi, anh nghi ngờ nếu trước kia lúc học trung học anh nhận được nó, có thể....., còn có thể cùng Mục Vân Tinh ở bên nhau không.
Khoé môi Thời Giang hơi nhếch lên, tiếp tục xem.
【Em đã xem từng câu trả lời của anh. Hôm nay em lại lén xem nó một lần nữa. Sau khi suy nghĩ lại, em liền cảm thấy em không nên tìm anh tính sổ nữa.
Bởi vì chỉ dựa vào việc xem câu trả lời của anh, mà không suy xét đến cái khác. Anh còn giống liếm chó hơn em. Em cùng lắm chỉ là giả trang thành Omega vì muốn thân mật hơn với anh.
Anh có nhiều cơ hội để vạch trần em như vậy nhưng lại không vạch trần, còn phối hợp với em, che lấp cho em. Nhìn từ góc độ nói dối vòng vo của anh, em cảm thấy như em đã đem chỉ số thông minh của anh chà xát lên mặt đất. Vì vậy, em cảm thấy anh vất vả hơn em.
Em chỉ có một lớp, chỉ giả vờ là Omega. Nhưng anh lại có hai lớp, biết em giả làm Omega, nhưng còn phải làm bộ như không biết em đang giả làm Omega.
Vất vả. truyện teen hay
Rất vất vả.
Thời Giang, sau này em sẽ không để anh vất vả như vậy nữa. Sau này em sẽ không giấu anh điều gì nữa.
Cho nên, kiếp sau hãy cứ để em làm yêu tinh chó đi, anh tới liếm em.
—— người yêu anh nhất Mục Vân Tinh】
Thời Giang: "......."
Đây là kiệt tác mà Mục Vân Tinh đã dành ba ngày để viết ra, đúng là một kiệt tác mà.
Đáng lẽ anh không nên ôm mong đợi quá lớn vào Mục Vân Tinh.
Nhưng đối với bản thân Mục Vân Tinh mà nói, còn cảm thấy mình đã viết rất tốt?
Đầu thai thành chó, liếm chó, yêu quái chó.
Thời Giang nghĩ một hồi không nhịn được cười, anh gấp lá thư lại bỏ vào trong phong thư lần nữa. Ít nhất thì bức thư này cũng bày tỏ tình yêu của Mục Vân Tinh dành cho anh một cách chân thành.
Đừng sử dụng trí tuệ và tài văn chương để bắt cóc lưu manh trung nhị.
Lưu manh trung nhị vẫn không biết thư tình của mình bị Thời Giang vừa phủ nhận vừa khẳng định. Buổi tối còn cố ý về sớm đi đón Thời Giang chỉ để chờ Thời Giang khen ngợi.
Thời Giang không keo kiệt với lời khen của mình chút nào: "Hành văn tốt, tu từ tốt, ngôn từ mượt mà, cảm động lòng người. Anh luôn suy nghĩ nếu em biến thành yêu tinh chó, anh nên liếm em như thế nào." Sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc, ra vẻ tự hỏi.
Lỗ tai Mục Vân Tinh đỏ lên, tuy rằng cậu biết mình có thể sẽ được khen, nhưng khi thật sự được khen rồi vẫn cứ rất xấu hổ.
Đều là chồng chồng già rồi mà còn làm việc này.
Mục Vân Tinh ngồi trong xe, hơi nhướng mi, nhanh chóng liếc nhìn Thời Giang một cái, lại cúi đầu lúng túng hỏi: "Thật vậy sao?"
Thời Giang suýt chút nữa bật cười: "Thật đó."
Mặt Mục Vân Tinh đều đỏ lên, lần này là do hưng phấn. Cậu đá một cước lên xe để giảm bớt kích động, giả vờ bình tĩnh ồ một tiếng, bình thản thờ ơ: "Vậy anh định làm gì với thư tình?"
Thời Giang nghiêng đầu mắt cũng không chớp nhìn bà xã lưu manh của mình: "Lưu manh trung nhị đã cho anh bức thư tình đầu tiên, dù thế nào cũng phải cất giữ đàng hoàng. Sẽ giấu nó cả đời luôn."
"Lẻo mép." Lưu manh trung nhị phê bình nhưng khoé miệng lại khẽ giật, muốn cười, cậu nhéo đùi một cái, dùng sức rất lớn mới ngưng lại được.
Thời Giang ừ một tiếng, rất sảng khoái thừa nhận mình lẻo mép. Nhưng anh không hề lẻo mép, bức thư tình này không chỉ thể hiện tình yêu thô bạo của lưu manh trung nhị dành cho anh, mà còn có thể khiến anh giữ tâm trạng tốt cả ngày. Ở một khía cạnh nào đó, bức thư tình này vẫn rất dễ thương.
"Về nhà?"
Mục Vân Tinh ừ một tiếng, khoé miệng lại giật giật. Tay đặt trên vô lăng run rẩy.
Cuối cùng là suốt đường Thời Giang trở về nhà, Mục Vân Tinh cũng lén vui vẻ cho đến nhà.
Buổi tối sau khi Mục Vân Tinh tắm rửa xong liền đòi điện thoại với Thời Giang. Cậu cũng lười đăng ký số của Thời Giang, muốn trực tiếp kiểm tra điện thoại.
Thời Giang rất sảng khoái. Trong tài khoản của anh thật sự không có bí mật, avatar cũng giống như lưu manh trung nhị, đều ẩn danh. Cho nên Mục Vân Tinh nằm trên giường đem tài khoản của Thời Giang lật tung lên cũng không tìm thấy câu trả lời ẩn danh nào không thể cho người khác xem.
Mục Vân Tinh càng lật tính tình càng kém, cậu hoài nghi Thời Giang đã lén xoá câu trả lời!
Đợi lúc Thời Giang đi tới, Mục Vân Tinh đang nằm trên giường, chân còn đang đung đưa, mặc đồ ngủ hình lão hổ trẻ trâu, trên mông còn in hình đầu hổ, động tới động lui, sao mông lại vểnh như vậy chứ?
Thời Giang bước tới vỗ mông của Mục Vân Tinh một cái, mông còn hơi nhấp nhô một chút.
Chậc.
"Có phải là có thêm thịt rồi không?"
Mục Vân Tinh nhíu mày, vẻ mặt hết sức ngang ngạnh: "Làm gì đó? Đau!"
Viết xong thư tình cậu tự cho là đã dỗ xong được Thời Giang, Mục Vân Tinh kiêu ngạo không ít.
Thời Giang cười một tiếng: "Mông có nhiều thịt như vậy mà còn biết đau à?"
Nói xong lại véo một cái.
Mục Vân Tinh hừ một tiếng, mông của đàn ông không thể bị véo, nó quá nhạy cảm.
"Ai cần anh lo! Anh nhất định đã lén xoá câu trả lời rồi!"
Mục Vân Tinh bắt đầu chất vấn Thời Giang.
Thời Giang suy nghĩ, ý vị thâm trường nói: "Đúng là có xoá mấy cái."
Mục Vân Tinh cau mày giống hệt như một bé liếm chó đặc biệt mẫn cảm: "Anh xoá cái gì?"
Thời Giang kéo quần lão hổ ra rồi véo một phen: "Anh đã xoá rồi mà còn có thể nói ra dễ dàng như vậy à?"
Mục Vân Tinh hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu ngăn cản hành động lưu manh của Thời Giang, nhưng lại không thể ngăn được. Cậu lẳng lơ quen rồi nên thái độ cũng không cứng rắn chút nào.
Miệng cũng mở ra, là nơi cứng thứ hai so với nắm tay.
Nhưng Thời Giang suy xét đến cái mông hồng hồng của Mục Vân Tinh, buông tha Tinh lão hổ.
"Con mẹ nó, phải làm sao anh mới nói?"
Thời Giang nói: "Viết cho anh vài bức thư tình nữa đi."
Mục Vân Tinh đối mặt với Thời Giang, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở của cả hai xen lẫn vào nhau, Mục Vân Tinh buột miệng: "Không viết!"
Dứt khoát gọn gàng.
Thời Giang lật người: "Được thôi, anh cũng không nói."
Mục Vân Tinh: "......."
Mục Vân Tinh đành phải trèo lên người Thời Giang, vô cùng đáng thương: "Em phải mất thời gian rất lâu mới có thể viết ra một bức thư tình như vậy."
Thời Giang lần này hoàn toàn không động tay động chân gì với Mục Vân Tinh, hoàn toàn giả vờ như không biết mối tình đầu là mình, giọng nói lãnh đạm: "Mối tình đầu đã có thể có một bức, anh cũng giống như mối tình đầu sao?"
Mục Vân Tinh: "......."
Mục Vân Tinh dùng hết sức đẩy Thời Giang trở lại, vô cùng ngang ngược: "Người khác có anh cũng có, còn phải có nhiều hơn họ!"
Thời Giang kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, ôm lấy Mục Vân Tinh: "Là do em nói đó."
"Đúng vậy, cho nên anh phải nói cho em biết là đã xoá cái gì và hơn thế nữa."
Mục Vân Tinh đột nhiên ngượng nghịu, ánh mắt lay động không yên.
"Cái gì?" Thời Giang hỏi.
"Ôm em cả đêm. Được không?"
Mục Vân Tinh nói xong liền chui đầu vào gáy Thời Giang, giáo bá mắc cỡ.
Nhưng mà giáo bá muốn hoàn toàn dỗ được Thời Giang.
"Được thôi."
Đã hoàn toàn dỗ xong!
*
Ngày hôm sau lúc Thời Giang đi vứt rác thì thấy được một đống giấy vụn trong thùng rác ở phòng sách, trên đó còn có nét chữ mơ hồ của Mục Vân Tinh. Mấy ngày nay phòng sách đều bị Mục Vân Tinh chiếm đóng, cho nên chắc là giấy bỏ của Mục Vân Tinh.
Thời Giang không nhịn được cầm lên xem.
Vài tờ giấy đã viết được vài trăm chữ, nhưng đều bị Mục Vân Tinh vò tròn ném xuống.
Còn có một tờ bị Thời Giang nhặt về cất giữ.
Thời Giang yêu dấu:
Xin chào, em là Mục Vân Tinh của thời cấp ba. Em đã gặp một cậu trai toả sáng rạng rỡ. Thế nhưng mỗi lần cậu trai này nhìn thấy em đều lộ ra gương mặt nghiêm túc, em đã chùn bước. Cấp ba em nói không muốn yêu sớm là viện cớ thôi, bởi vì cậu trai này không muốn 'làm' với em. Cậu trai này lạnh lùng muốn chết, chỉ với em thôi. (hừ)
Xin chào, em là Mục Vân Tinh của thời đại học. Cuộc hội ngộ sau một thời gian dài xa cách đã được lên kế hoạch từ lâu, nhưng không ngờ cậu trai này lại tập quân sự đối diện với em. Đại học nói chuyện yêu đương không phải là yêu sớm, cho nên, em chuẩn bị dũng cảm tiến tới.
Xin chào, em là Mục Vân Tinh của hiện tại. Em muốn nói cho anh một bí mật, cậu trai thời cấp ba và đại học đều là cùng một người, người đó tên là Thời Giang. Anh ấy đã xuất hiện trong cả tuổi thanh xuân của em, còn sẽ làm bạn đi cùng em suốt hơn nửa đời còn lại.
Em nói như vậy bởi vì em cũng biết, thời cấp ba không phải là một mình em yêu thầm, mà là cả hai đều lặng lẽ bầu bạn với nhau. Thời đại học cũng không phải em đơn phương yêu thầm, mà là hai bên đều thử lao đến với nhau.
Yêu thầm là anh, mối tình đầu là anh, đối tượng kết hôn vẫn như cũ là anh. Thời Giang yêu dấu, chi tiết đều là ở trong cuộc sống, em không muốn sến súa, nhưng chúng ta sẽ có thời gian cả đời.
Siêu cấp yêu anh Mục Vân Tinh
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất