Chương 2: Anh có thể ngấp nghé
Edit + Beta: Toả Toả
—— yêu thầm là cảm thụ gì?
Ẩn danh địu em bé: Chỉ có một mình mình, không có cảm thụ gì.
Người mà tôi yêu thầm là giáo bá* lưu manh nổi danh trong trường trung học của chúng tôi.
(*) Giáo bá: nam sinh vừa đẹp trai, vừa đánh nhau giỏi, trùm trường.
Nhưng tôi không muốn gọi em ấy là lưu manh, bởi vì em ấy trông rất đẹp, thành tích cũng tốt. Ngoại trừ thích đánh nhau ở ngoài ra thì cũng không có gì.
Chương trình phát thanh ở trường phê bình mười lần thì hết chín lần có em ấy, gần như mỗi ngày đều đọc kiểm điểm. Nhưng giọng nói êm tai của em ấy khi đọc kiểm điểm là phúc lợi của tôi.
Thời điểm đó, trong mắt của tôi chỉ có em ấy, nhưng em ấy lại thầm nghĩ nên tìm ai đánh nhau, còn sửa sang lại tóc của mình. Năm cuối cấp, tôi với em ấy không có chút giao lưu nào.
Tôi trộm liếc mắt nhìn nguyện vọng thi vào trường đại học nào của em ấy, tuy quậy phá nhưng mục tiêu còn rất cao. Tôi cùng em ấy ghi danh vào một trường.
Một trường, không phải một chuyên ngành.
Đại học khai giảng liền bắt đầu huấn luyện quân sự. Việc huấn luyện quân sự rất nghiêm ngặt, mái tóc vàng của em ấy buộc phải nhuộm lại thành đen. Tóc vàng nhìn đã đẹp lắm rồi, mà tóc đen còn thật sự đẹp gấp đôi.
Nhưng em ấy rất bất mãn. Lúc học trung học tôi đã dùng tài khoản nhỏ của mình để thêm tài khoản QQ của em ấy. Em ấy rất thích nói chuyện, hoàn toàn xem việc đăng bài như một cuốn nhật ký của mình.
Lần nhuộm tóc này em ấy cũng nói.
Tôi đã tìm kiếm những gì em ấy đã đăng vào lúc đó.
【Con mẹ nó, đồ huấn luyện viên cứt chó. Mái tóc ánh vàng rực rỡ của ông đây đẹp biết bao nhiêu? Cái thứ ngu ngốc gì, sớm muộn gì ông đây cũng nhuộm lại.】
Đúng, em ấy thích nói tục, dù sao cũng là lưu manh. Nhưng em ấy không đi chơi gái. Là một lưu manh đứng đắn, nhất định là một lưu manh trung nhị*, người bình thường đều sẽ không nói mấy lời như vậy.
(*) Trung nhị: đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì" chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học.
Trong thời gian tập quân sự thường xuyên chạm mặt nhau, em ấy thích nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi mới biết được, em ấy thích ngắm những người đẹp trai.
Là một lưu manh đúng nghĩa.
Tôi muốn chủ động tìm một cơ hội để kéo gần khoảng cách với em ấy. Để làm được điều này, tôi đã thức nhiều đêm và lên kế hoạch. Nhưng không đợi tôi lên kế hoạch xong, tôi lại bắt gặp em ấy đang đánh nhau.
Ngõ nhỏ bên ngoài trường học.
Một chọi một, tôi đi sang một bên lề, phát hiện em ấy còn uống rượu.
Em ấy liếc nhìn tôi một cái rồi ngã vào trong vòng tay tôi, lẩm bẩm mắng: "Chết mẹ mày đi thằng gay chết tiệt, ông đây mà cái thứ chó má như mày cũng dám ngấp nghé?"
Tôi cảm thấy tôi cũng là một thứ chó má.
Hơn nữa lúc đó em ấy chẳng phải cũng là gay sao?
Em ấy lại liếc nhìn tôi, chớp chớp mắt, nấc một tiếng nói: "Anh có thể ngấp nghé."
Tôi nuốt nuốt nước bọt, chiếm tiện nghi của em ấy.
Vốn không định làm đến cùng đâu, nhưng em ấy cứ ôm lấy tôi, chân quấn lấy lưng tôi không buông, còn chủ động cởi quần tôi ra.
Tôi đỏ mặt xấu hổ, còn có một chút ý xấu. Em ấy dâm quá. Đối với một người xa lạ vừa mới gặp sao có thể chủ động như vậy chứ, em ấy thậm chí còn muốn khẩu giao cho tôi.
Vì vậy tôi cho rằng em ấy chủ động như vậy phỏng chừng đã trải qua rất nhiều lần. Nhưng em ấy lại gào lên kêu đau như vịt đực, vành mắt đỏ bừng, hai chân gần như không thể quấn lấy eo tôi, nhỏ giọng bảo tôi làm nhẹ chút em ấy là trai tân.
Trai tân thì sao? Tôi cũng là trai tân? Cho nên tôi làm nhẹ chút nhưng không buông tha cho em ấy. Cho em ấy biết xã hội này hiểm ác như nào.
Tôi là người đàn ông đầu tiên của em ấy.
Vui ghê.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, em ấy muốn đánh tôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy mặt tôi bỗng nhiên lại trở nên thẹn thùng, còn muốn phát triển mối quan hệ thể xác lâu dài với tôi.
Em ấy thích cơ thể và mặt của tôi, nhưng mà tôi thích hết mọi thứ của em ấy.
Yêu thầm là cảm thụ gì?
Đẹp và ngon.
Đúng rồi, sau khi thiết lập mối quan hệ lâu dài, em ấy đã đi nhuộm tóc thành màu xanh lá cây. Tôi nghĩ em ấy muốn ám chỉ tôi cái gì đó, nhưng tôi lại nhìn lén những gì em ấy nói trên QQ.
Em ấy cho rằng bản thân có tóc xanh thì đẹp trai hơn.
Nói thêm một câu nữa, lưu manh trung nhị bây giờ là vợ của tôi.
—— dải phân cách
Chương tiếp theo vẫn là góc nhìn của công, chương này làm sáng tỏ hình tượng của thụ một chút hé hé.
—— yêu thầm là cảm thụ gì?
Ẩn danh địu em bé: Chỉ có một mình mình, không có cảm thụ gì.
Người mà tôi yêu thầm là giáo bá* lưu manh nổi danh trong trường trung học của chúng tôi.
(*) Giáo bá: nam sinh vừa đẹp trai, vừa đánh nhau giỏi, trùm trường.
Nhưng tôi không muốn gọi em ấy là lưu manh, bởi vì em ấy trông rất đẹp, thành tích cũng tốt. Ngoại trừ thích đánh nhau ở ngoài ra thì cũng không có gì.
Chương trình phát thanh ở trường phê bình mười lần thì hết chín lần có em ấy, gần như mỗi ngày đều đọc kiểm điểm. Nhưng giọng nói êm tai của em ấy khi đọc kiểm điểm là phúc lợi của tôi.
Thời điểm đó, trong mắt của tôi chỉ có em ấy, nhưng em ấy lại thầm nghĩ nên tìm ai đánh nhau, còn sửa sang lại tóc của mình. Năm cuối cấp, tôi với em ấy không có chút giao lưu nào.
Tôi trộm liếc mắt nhìn nguyện vọng thi vào trường đại học nào của em ấy, tuy quậy phá nhưng mục tiêu còn rất cao. Tôi cùng em ấy ghi danh vào một trường.
Một trường, không phải một chuyên ngành.
Đại học khai giảng liền bắt đầu huấn luyện quân sự. Việc huấn luyện quân sự rất nghiêm ngặt, mái tóc vàng của em ấy buộc phải nhuộm lại thành đen. Tóc vàng nhìn đã đẹp lắm rồi, mà tóc đen còn thật sự đẹp gấp đôi.
Nhưng em ấy rất bất mãn. Lúc học trung học tôi đã dùng tài khoản nhỏ của mình để thêm tài khoản QQ của em ấy. Em ấy rất thích nói chuyện, hoàn toàn xem việc đăng bài như một cuốn nhật ký của mình.
Lần nhuộm tóc này em ấy cũng nói.
Tôi đã tìm kiếm những gì em ấy đã đăng vào lúc đó.
【Con mẹ nó, đồ huấn luyện viên cứt chó. Mái tóc ánh vàng rực rỡ của ông đây đẹp biết bao nhiêu? Cái thứ ngu ngốc gì, sớm muộn gì ông đây cũng nhuộm lại.】
Đúng, em ấy thích nói tục, dù sao cũng là lưu manh. Nhưng em ấy không đi chơi gái. Là một lưu manh đứng đắn, nhất định là một lưu manh trung nhị*, người bình thường đều sẽ không nói mấy lời như vậy.
(*) Trung nhị: đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì" chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học.
Trong thời gian tập quân sự thường xuyên chạm mặt nhau, em ấy thích nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi mới biết được, em ấy thích ngắm những người đẹp trai.
Là một lưu manh đúng nghĩa.
Tôi muốn chủ động tìm một cơ hội để kéo gần khoảng cách với em ấy. Để làm được điều này, tôi đã thức nhiều đêm và lên kế hoạch. Nhưng không đợi tôi lên kế hoạch xong, tôi lại bắt gặp em ấy đang đánh nhau.
Ngõ nhỏ bên ngoài trường học.
Một chọi một, tôi đi sang một bên lề, phát hiện em ấy còn uống rượu.
Em ấy liếc nhìn tôi một cái rồi ngã vào trong vòng tay tôi, lẩm bẩm mắng: "Chết mẹ mày đi thằng gay chết tiệt, ông đây mà cái thứ chó má như mày cũng dám ngấp nghé?"
Tôi cảm thấy tôi cũng là một thứ chó má.
Hơn nữa lúc đó em ấy chẳng phải cũng là gay sao?
Em ấy lại liếc nhìn tôi, chớp chớp mắt, nấc một tiếng nói: "Anh có thể ngấp nghé."
Tôi nuốt nuốt nước bọt, chiếm tiện nghi của em ấy.
Vốn không định làm đến cùng đâu, nhưng em ấy cứ ôm lấy tôi, chân quấn lấy lưng tôi không buông, còn chủ động cởi quần tôi ra.
Tôi đỏ mặt xấu hổ, còn có một chút ý xấu. Em ấy dâm quá. Đối với một người xa lạ vừa mới gặp sao có thể chủ động như vậy chứ, em ấy thậm chí còn muốn khẩu giao cho tôi.
Vì vậy tôi cho rằng em ấy chủ động như vậy phỏng chừng đã trải qua rất nhiều lần. Nhưng em ấy lại gào lên kêu đau như vịt đực, vành mắt đỏ bừng, hai chân gần như không thể quấn lấy eo tôi, nhỏ giọng bảo tôi làm nhẹ chút em ấy là trai tân.
Trai tân thì sao? Tôi cũng là trai tân? Cho nên tôi làm nhẹ chút nhưng không buông tha cho em ấy. Cho em ấy biết xã hội này hiểm ác như nào.
Tôi là người đàn ông đầu tiên của em ấy.
Vui ghê.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, em ấy muốn đánh tôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy mặt tôi bỗng nhiên lại trở nên thẹn thùng, còn muốn phát triển mối quan hệ thể xác lâu dài với tôi.
Em ấy thích cơ thể và mặt của tôi, nhưng mà tôi thích hết mọi thứ của em ấy.
Yêu thầm là cảm thụ gì?
Đẹp và ngon.
Đúng rồi, sau khi thiết lập mối quan hệ lâu dài, em ấy đã đi nhuộm tóc thành màu xanh lá cây. Tôi nghĩ em ấy muốn ám chỉ tôi cái gì đó, nhưng tôi lại nhìn lén những gì em ấy nói trên QQ.
Em ấy cho rằng bản thân có tóc xanh thì đẹp trai hơn.
Nói thêm một câu nữa, lưu manh trung nhị bây giờ là vợ của tôi.
—— dải phân cách
Chương tiếp theo vẫn là góc nhìn của công, chương này làm sáng tỏ hình tượng của thụ một chút hé hé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất