Chương 23: Tôi quá yếu
Lúc nghỉ hè năm 11 Mục Vân Tinh phân hoá thành Alpha, Pheromone có hương quế hoa. Đó là hương thơm có thể được ngửi thấy khắp khuôn viên trường vào mùa thu.
Hoàn toàn không giống Alpha một chút nào, hơn nữa cái mùi còn hết sức bình thường.
Mục Vân Tinh có hơi không thích Pheromone của mình.
Cậu cầm bản báo cáo Pheromone của mình, Thời Giang đang đợi cậu ngoài cửa.
Bác sĩ còn chọc vào vết thương của Mục Vân Tinh: "Cấp độ Pheromone của cậu hơi yếu. Tôi kiến nghị cậu nên chuẩn bị thuốc cách trở cho Alpha, như vậy sẽ không bị các Alpha khác làm ảnh hưởng."
Còn yếu nữa?
Con mẹ nó, cậu không chỉ là Alpha có hương quế hoa mà còn là một Alpha yếu ớt nữa?
Mục Vân Tinh nắm chặt tờ báo cáo, tay đã biến thành một nắm đấm.
Mục Vân Tinh nén lại cơn giận nói: "Có phải chỉ cần có Alpha phóng Pheromone vào tôi thì tôi còn chưa kịp đánh nữa đã nằm lăn ra rồi hay không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Không hẳn vậy."
Mục Vân Tinh nhìn thấy hy vọng.
Bác sĩ nói tiếp: "Cấp độ áp chế là giữa Alpha yếu với Alpha mạnh. Pheromone của cậu quá yếu, gặp phải Alpha bình thường thì cũng không sao, nhưng nếu là Alpha cực kỳ mạnh, cậu có thể sẽ bị thu hút."
"Thu hút?" Mục Vân Tinh không thể tin được.
Cậu là một Alpha thế mà lại bị một Alpha khác thu hút?
Bác sĩ gật đầu: "Đúng. Tâm lý ngưỡng mộ cái mạnh."
Mục Vân Tinh: ".........."
"Vậy tôi có thể đánh dấu Omega không?"
Bác sĩ hơi nâng cằm về phía cửa ra vào: "Người đang đợi bên ngoài là Omega của cậu sao? Trông cũng rất tốt đấy. Nếu đánh dấu tạm thời thì không chừng làm vài lần là được."
Ý chính là Pheromone của Mục Vân Tinh quá yếu, cắn một lần không được.
Má!
Mục Vân Tinh tức muốn chết, trước khi đi còn bảo bác sĩ in cho mình một bản báo cáo mới, đổi Pheromone trên đó thành hương thuốc lá.
Bác sĩ có y đức, không làm. Cho dù Mục Vân Tinh dùng nắm đấm đe dọa thế nào, bác sĩ cũng vẫn không làm.
Vì vậy Mục Vân Tinh đành vo bản báo cáo thành một cục rồi ném vào thùng rác, mở cửa ỉu xìu nói với Thời Giang: "Alpha."
Alpha?
Không vui mừng một chút nào!
Hai Alpha, anh không thể hoàn toàn đánh dấu Mục Vân Tinh. Vốn dĩ trong lòng Thời Giang hơi có chút mong chờ Mục Vân Tinh sẽ phân hoá thành Omega.
Tuy rằng Mục Vân Tinh trung nhị, nắm đấm lại còn cứng, nhưng mà Mục Vân Tinh rất lẳng lơ.
Mục Vân Tinh có một cái mông vểnh nhỏ. Mặc quần đồng phục thì không thể nhìn thấy được, nhưng nếu mặc loại quần jean hơi bó sát người một chút thì rất tròn trịa, cực kỳ đáng yêu.
Không những thế, lúc ăn kem thì thích liếm từng chút từng chút một, giống như một bé mèo con, đầu lưỡi chuyển động nhấp nhô, vô cùng gợi tình.
Khi tức giận thì khoé mắt đỏ hoe, vừa dữ vừa dễ thương. Alpha lúc tức giận chỉ có dữ chứ không có dễ thương.
Nhưng mà, Mục Vân Tinh vừa dữ vừa dễ thương lại phân hoá thành Alpha. Phỏng chừng cũng là Alpha lẳng lơ nhất. Thời Giang tưởng tượng, lại vui vẻ.
"Không vui sao?" Thời Giang nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Mục Vân Tinh, hỏi.
Không đúng nha, không phải Mục Vân Tinh muốn mình phân hoá thành Alpha nhất sao?
Mục Vân Tinh không trả lời, nhìn về phía bạn trai vẫn chưa phân hoá của mình.
Cậu với Thời Giang là lúc học kỳ hai lớp 11 yêu sớm, tính kỹ thì mới chỉ bên nhau được ba tháng.
Thời Giang đẹp trai, cao cao gầy gầy, mặc đồng phục cũng có thể bị anh mặc ra một phong cách mới. Tuy vóc dáng anh cao hơn cậu, nhưng tính cách rất dịu dàng, mỗi lần nói chuyện với cậu luôn luôn nở nụ cười.
Cho nên, một người dịu dàng như vậy sau này nhất định sẽ là Omega. Chắc chắn sẽ rất được tranh giành. Mục Vân Tinh vốn không định dụ dỗ Thời Giang đâu, bởi vì Thời Giang quá xuất sắc.
Thời Giang quá xuất sắc trở thành bạn của cậu, hơn nữa mãi cho đến học kỳ tiếp theo ngoại trừ anh cậu cũng không có một người bạn nào tốt hơn.
Cho nên Mục Vân Tinh đã quyến rũ anh, gần quan được ban lộc. Lúc trước cậu đã làm một bảng đánh giá, nó cho thấy rằng xác suất cậu phân hoá thành Alpha là 99%, còn 1% là dựa vào tính toán nghiêm ngặt của y học. Vì vậy Mục Vân Tinh ỷ vào việc mình sau này nhất định sẽ phân hoá thành Alpha liền quấn chặt không buông Thời Giang, còn cam đoan với Thời Giang là sau này cậu chắc chắn sẽ là Alpha cấp S, sẽ cho Thời Giang mặt mũi.
Thời Giang chắc là tin vào lời từ một phía của cậu, cùng cậu yêu sớm.
Nhưng mà bây giờ, cậu là Alpha yếu nhất, không thể cho Thời Giang mặt mũi. Nếu Thời Giang biết cậu là Alpha yếu nhất có Pheromone hương quế hoa, có lẽ anh sẽ chia tay với cậu.
Con mẹ nó.
Để cứu lấy tình yêu của mình Mục Vân Tinh đành phải nói dối: "Bác sĩ nói Pheromone của em là trăm năm khó gặp một." Nói xong còn ngập ngừng liếc nhìn Thời Giang một cái.
Thời Giang nắm tay Mục Vân Tinh đi ra ngoài, có chút buồn cười: "Bác sĩ còn nói như vậy nữa hả?"
Mục Vân Tinh lại cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào tay Thời Giang.
Nếu, cậu là Alpha yếu ớt nhất, Thời Giang nhất định sẽ không muốn giữ lấy cậu.
Mục Vân Tinh tiếp tục nói dối: "Đúng vậy, ông ấy rất kinh ngạc."
Thời Giang cũng không vạch trần lời nói dối của Mục Vân Tinh, ngược lại còn rất cổ vũ: "Bạn trai của anh thật lợi hại."
Mục Vân Tinh được khen hơi thiếu tự nhiên, còn có chút phiêu nữa.
Mặc dù lợi hại là giả, nhưng mà cậu được khen.
Thời Giang lại hỏi: "Vậy Pheromone của em có hương gì vậy?"
Thời Giang vẫn chưa phân hoá nên không thể ngửi thấy mùi Pheromone của Mục Vân Tinh.
Mục Vân Tinh lại nói dối: "Là hương thuốc lá, rất đàn ông phải không?"
Hương thuốc lá?
Trăm năm khó gặp một? Thời Giang nhịn cười, anh chỉ có thể nghĩ đến mùi thuốc lá của ba anh đang hút, anh phải hít khói thuốc sau lưng ba.
Vì vậy, nếu anh phân hoá rồi có thể ngửi được mùi hương trên người Mục Vân Tinh, chẳng phải mỗi ngày anh đều phải hút thuốc sao?
Phải mau chóng làm quen với khói thuốc của ba anh mới được.
Thời Giang hoàn toàn không nghi ngờ Mục Vân Tinh đang lừa mình, còn khen ngợi Pheromone của Mục Vân Tinh lợi hại.
Mục Vân Tinh vui vẻ một hồi nhưng rồi lại không thể vui được nữa.
Cho dù cậu được khen, nhưng nếu đợi đến khi Thời Giang phân hoá, hành vi dối trá của cậu nhất định sẽ tiêu tùng.
Hoàn toàn không giống Alpha một chút nào, hơn nữa cái mùi còn hết sức bình thường.
Mục Vân Tinh có hơi không thích Pheromone của mình.
Cậu cầm bản báo cáo Pheromone của mình, Thời Giang đang đợi cậu ngoài cửa.
Bác sĩ còn chọc vào vết thương của Mục Vân Tinh: "Cấp độ Pheromone của cậu hơi yếu. Tôi kiến nghị cậu nên chuẩn bị thuốc cách trở cho Alpha, như vậy sẽ không bị các Alpha khác làm ảnh hưởng."
Còn yếu nữa?
Con mẹ nó, cậu không chỉ là Alpha có hương quế hoa mà còn là một Alpha yếu ớt nữa?
Mục Vân Tinh nắm chặt tờ báo cáo, tay đã biến thành một nắm đấm.
Mục Vân Tinh nén lại cơn giận nói: "Có phải chỉ cần có Alpha phóng Pheromone vào tôi thì tôi còn chưa kịp đánh nữa đã nằm lăn ra rồi hay không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Không hẳn vậy."
Mục Vân Tinh nhìn thấy hy vọng.
Bác sĩ nói tiếp: "Cấp độ áp chế là giữa Alpha yếu với Alpha mạnh. Pheromone của cậu quá yếu, gặp phải Alpha bình thường thì cũng không sao, nhưng nếu là Alpha cực kỳ mạnh, cậu có thể sẽ bị thu hút."
"Thu hút?" Mục Vân Tinh không thể tin được.
Cậu là một Alpha thế mà lại bị một Alpha khác thu hút?
Bác sĩ gật đầu: "Đúng. Tâm lý ngưỡng mộ cái mạnh."
Mục Vân Tinh: ".........."
"Vậy tôi có thể đánh dấu Omega không?"
Bác sĩ hơi nâng cằm về phía cửa ra vào: "Người đang đợi bên ngoài là Omega của cậu sao? Trông cũng rất tốt đấy. Nếu đánh dấu tạm thời thì không chừng làm vài lần là được."
Ý chính là Pheromone của Mục Vân Tinh quá yếu, cắn một lần không được.
Má!
Mục Vân Tinh tức muốn chết, trước khi đi còn bảo bác sĩ in cho mình một bản báo cáo mới, đổi Pheromone trên đó thành hương thuốc lá.
Bác sĩ có y đức, không làm. Cho dù Mục Vân Tinh dùng nắm đấm đe dọa thế nào, bác sĩ cũng vẫn không làm.
Vì vậy Mục Vân Tinh đành vo bản báo cáo thành một cục rồi ném vào thùng rác, mở cửa ỉu xìu nói với Thời Giang: "Alpha."
Alpha?
Không vui mừng một chút nào!
Hai Alpha, anh không thể hoàn toàn đánh dấu Mục Vân Tinh. Vốn dĩ trong lòng Thời Giang hơi có chút mong chờ Mục Vân Tinh sẽ phân hoá thành Omega.
Tuy rằng Mục Vân Tinh trung nhị, nắm đấm lại còn cứng, nhưng mà Mục Vân Tinh rất lẳng lơ.
Mục Vân Tinh có một cái mông vểnh nhỏ. Mặc quần đồng phục thì không thể nhìn thấy được, nhưng nếu mặc loại quần jean hơi bó sát người một chút thì rất tròn trịa, cực kỳ đáng yêu.
Không những thế, lúc ăn kem thì thích liếm từng chút từng chút một, giống như một bé mèo con, đầu lưỡi chuyển động nhấp nhô, vô cùng gợi tình.
Khi tức giận thì khoé mắt đỏ hoe, vừa dữ vừa dễ thương. Alpha lúc tức giận chỉ có dữ chứ không có dễ thương.
Nhưng mà, Mục Vân Tinh vừa dữ vừa dễ thương lại phân hoá thành Alpha. Phỏng chừng cũng là Alpha lẳng lơ nhất. Thời Giang tưởng tượng, lại vui vẻ.
"Không vui sao?" Thời Giang nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Mục Vân Tinh, hỏi.
Không đúng nha, không phải Mục Vân Tinh muốn mình phân hoá thành Alpha nhất sao?
Mục Vân Tinh không trả lời, nhìn về phía bạn trai vẫn chưa phân hoá của mình.
Cậu với Thời Giang là lúc học kỳ hai lớp 11 yêu sớm, tính kỹ thì mới chỉ bên nhau được ba tháng.
Thời Giang đẹp trai, cao cao gầy gầy, mặc đồng phục cũng có thể bị anh mặc ra một phong cách mới. Tuy vóc dáng anh cao hơn cậu, nhưng tính cách rất dịu dàng, mỗi lần nói chuyện với cậu luôn luôn nở nụ cười.
Cho nên, một người dịu dàng như vậy sau này nhất định sẽ là Omega. Chắc chắn sẽ rất được tranh giành. Mục Vân Tinh vốn không định dụ dỗ Thời Giang đâu, bởi vì Thời Giang quá xuất sắc.
Thời Giang quá xuất sắc trở thành bạn của cậu, hơn nữa mãi cho đến học kỳ tiếp theo ngoại trừ anh cậu cũng không có một người bạn nào tốt hơn.
Cho nên Mục Vân Tinh đã quyến rũ anh, gần quan được ban lộc. Lúc trước cậu đã làm một bảng đánh giá, nó cho thấy rằng xác suất cậu phân hoá thành Alpha là 99%, còn 1% là dựa vào tính toán nghiêm ngặt của y học. Vì vậy Mục Vân Tinh ỷ vào việc mình sau này nhất định sẽ phân hoá thành Alpha liền quấn chặt không buông Thời Giang, còn cam đoan với Thời Giang là sau này cậu chắc chắn sẽ là Alpha cấp S, sẽ cho Thời Giang mặt mũi.
Thời Giang chắc là tin vào lời từ một phía của cậu, cùng cậu yêu sớm.
Nhưng mà bây giờ, cậu là Alpha yếu nhất, không thể cho Thời Giang mặt mũi. Nếu Thời Giang biết cậu là Alpha yếu nhất có Pheromone hương quế hoa, có lẽ anh sẽ chia tay với cậu.
Con mẹ nó.
Để cứu lấy tình yêu của mình Mục Vân Tinh đành phải nói dối: "Bác sĩ nói Pheromone của em là trăm năm khó gặp một." Nói xong còn ngập ngừng liếc nhìn Thời Giang một cái.
Thời Giang nắm tay Mục Vân Tinh đi ra ngoài, có chút buồn cười: "Bác sĩ còn nói như vậy nữa hả?"
Mục Vân Tinh lại cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào tay Thời Giang.
Nếu, cậu là Alpha yếu ớt nhất, Thời Giang nhất định sẽ không muốn giữ lấy cậu.
Mục Vân Tinh tiếp tục nói dối: "Đúng vậy, ông ấy rất kinh ngạc."
Thời Giang cũng không vạch trần lời nói dối của Mục Vân Tinh, ngược lại còn rất cổ vũ: "Bạn trai của anh thật lợi hại."
Mục Vân Tinh được khen hơi thiếu tự nhiên, còn có chút phiêu nữa.
Mặc dù lợi hại là giả, nhưng mà cậu được khen.
Thời Giang lại hỏi: "Vậy Pheromone của em có hương gì vậy?"
Thời Giang vẫn chưa phân hoá nên không thể ngửi thấy mùi Pheromone của Mục Vân Tinh.
Mục Vân Tinh lại nói dối: "Là hương thuốc lá, rất đàn ông phải không?"
Hương thuốc lá?
Trăm năm khó gặp một? Thời Giang nhịn cười, anh chỉ có thể nghĩ đến mùi thuốc lá của ba anh đang hút, anh phải hít khói thuốc sau lưng ba.
Vì vậy, nếu anh phân hoá rồi có thể ngửi được mùi hương trên người Mục Vân Tinh, chẳng phải mỗi ngày anh đều phải hút thuốc sao?
Phải mau chóng làm quen với khói thuốc của ba anh mới được.
Thời Giang hoàn toàn không nghi ngờ Mục Vân Tinh đang lừa mình, còn khen ngợi Pheromone của Mục Vân Tinh lợi hại.
Mục Vân Tinh vui vẻ một hồi nhưng rồi lại không thể vui được nữa.
Cho dù cậu được khen, nhưng nếu đợi đến khi Thời Giang phân hoá, hành vi dối trá của cậu nhất định sẽ tiêu tùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất