Chương 17
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Mười phút sau.
Lâm Ngộ An xoắn xuýt ngồi phịch trên ghế ở hành lang bệnh viện, hai tay liên tục xoa ngực, hít sâu để xoa dịu tâm trạng chấn động từ lúc người đàn ông kia vẫn luôn xác nhận tất cả các triệu chứng xuất hiện gần đây của cậu là có thai.
Rất yếu đuối, rất mờ mịt, rất luống cuống, cậu giống như một con cá muối bị sóng biển đẩy lên trên bờ biển, không quay về biển rộng được nữa, lập tức mất đi ước mơ cuộc sống và phương hướng.
Nôn nghén? Chắc chắn là giả, cậu chỉ ăn đồ vớ vẩn khiến bụng khó chịu mà thôi.
Thế nhưng sao bụng lại căng ra nhiều, chẳng lẽ muốn sinh à?
Không đúng, con ngươi của Lâm Ngộ An sáng lên trong nháy mắt, cá mặn ngóc đầu, hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng vệ sinh, đây không phải là muốn sinh, mà là bàng quang sắp nổ rồi.
Lâm Ngộ An đi vệ sinh xong thì quay lại phòng làm việc của Hàn Dục Hào, chợt nghe tiếng Hàn Dục Hào hỏi y tá xem cậu đi đâu rồi.
Lâm Ngộ An đẩy cửa ra, "Anh cả."
Sau khi y tá rời khỏi, Hàn Dục Hào đặt hồ sơ bệnh án xuống trên bàn, xoay người ngồi vào ghế, nói toạc móng heo: "Cậu nói trong điện thoại là cậu mắc bệnh nan y."
Trong hai năm qua, lần duy nhất trong giọng nói của anh cả cậu có mang theo vui mừng khi nói chuyện với cậu, chắc là bây giờ, nguyên nhân thế mà lại là nghe thấy cậu mắc bệnh nan y, Lâm Ngộ An mắng Hàn Dục Hào một câu ở trong lòng.
Hàn Dục Hào gõ gõ bàn hỏi: "Bị sao?"
Lâm Ngộ An từ từ kéo ghế ra ngồi xuống, giọng nói mệt mỏi: "Anh cả, gần đây cơ thể em hơi có vấn đề."
Lông mày tuấn tú của Hàn Dục Hào nhướn lên thấy rõ.
Ngũ quan của Hàn Dục Hào có rất nhiều nét giống với Hàn Đông Dương, nhưng cảm giác mà hai người mang đến cho Lâm Ngộ An thì không giống nhau, chồng cậu là kiểu trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh, người thứ hai thì là kiểu cao ngạo tự phụ.
Ví dụ tốt nhất chính là, nếu như Hàn Đông Dương là trăng trong hồ nước, thì Hàn Dục Hào chính là con chim khổng tước đực trong sở thú.
Lâm Ngộ An cân nhắc dùng từ: "Dạ dày, hẳn là dạ dày của em bị gì đó, vấn đề rất lớn."
"Có triệu chứng gì không?" Hàn Dục Hào vừa nhìn hồ sơ bệnh án vừa thờ ơ nói.
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, đàn ông mang thai đúng là một chuyện vớ vẩn, liền nói: "Anh cả, em nghi ngờ trong bụng em có một con giun."
Tay Hàn Dục Hào dừng lại, hơi ngước mắt lên: "Trong bụng cậu có con giun thì tuỳ tiện uống thuốc gì đó là được rồi."
Lâm Ngộ An vội vã xua tay: "Không phải, em còn có chỗ không thoải mái nữa, có khi có hơi buồn nôn, muốn ói."
Lâm Ngộ An nói đơn giản triệu chứng mấy ngày nay, cậu quy tất cả về chứng viêm dạ dày, không dám nói quá nhiều, bởi vì càng nói thì cậu càng cảm thấy mình mang thai.
Hàn Dục Hào gấp hồ sơ bệnh án lại, sắp xếp nói: "Cậu đi lấy máu trước để làm xét nghiệm công thức máu toàn bộ (1), sau đó đi đến Nội khoa ở lầu ba làm nội soi dạ dày."
(1) Công thức máu toàn bộ (complete blood count hay CBC): là một loại xét nghiệm phổ biến để cho bác sĩ biết về các tế bào máu của bệnh nhân (American Cancer Society).
Lâm Ngộ An do dự một chút, gật đầu, lúc ra cửa lại xoay người hỏi: " Anh cả, anh có nghe qua việc đàn ông mang thai bao giờ chưa?"
Hàn Dục Hào: "..."
Lâm Ngộ An: "Ý của em là, anh là bác sĩ mà, anh nghĩ xác suất đàn ông mang thai có lớn không?"
Hàn Dục Hào cảm thấy thú vị, cười nói: "Ôi chao không phải chứ Lâm Ngộ An, mấy người làm ngành thiết kế, có phải là đồ trong não khác với chúng tôi không."
Lâm Ngộ An: "Em chỉ hỏi chút thôi mà, lỡ như có thì sao!"
Hàn Dục Hào phủ định: "Không thể nào có lỡ như."
Lâm Ngộ An vô ý thức phản bác: "Anh chưa gặp qua thì làm sao biết là không có lỡ như chứ."
Hàn Dục Hào: "Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ."
"Em..."
Hai người vừa nói thì liền sắc bén không ai nhường ai, Lâm Ngộ An có việc cầu người, khí thế không được hai câu thì yếu đi, chắc là Hàn Dục Hào nhìn ra được là cậu không phục, con ngươi màu đen hơi động đậy, nhìn xung quanh một chút, giống như là đang tìm cái gì, sau đó lại kéo ánh mắt về hồ sơ bệnh án trên tay, giơ tay quơ quơ, hỏi: "Biết cái này là gì không?"
Lâm Ngộ An trả lời: "Hồ sơ bệnh án của người khác?"
Cằm Hàn Dục Hào nhướng lên, tự tin nói: "Đúng, nếu như có đàn ông mang thai, cậu tìm người đó cho tôi, tôi ăn cái này ngay trước mặt cậu."
Lâm Ngộ An bỗng hít một hơi thật sâu, ngây ngẩn đi ra khỏi phòng làm việc, bỗng nhiên cậu dừng bước lại, từ từ giơ cánh tay phải lên, co lên thành chín mươi độ tiêu chuẩn, nắm chặt nắm tay, ánh mắt như chết rồi, dùng sức nói một tiếng với mình: "Cố lên."
Nói ra mà ngay cả chính cậu cũng chẳng tin được, lúc vừa nghe được câu nói kia, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu chính là, hơn là hoảng hốt lo sợ do mang thai, thế mà cậu càng muốn để cho anh cả cậu ăn hồ sơ bệnh án ngay trước mặt cậu hơn.
...
Có thể là bị Hàn Dục Hào uy hiếp hai năm, Lâm Ngộ An bỗng nhiên có cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước đây, rõ ràng là nói cậu đến Nội khoa, thế mà bây giờ cậu lại thần xui quỷ khiến đứng trước cửa Khoa phụ sản.
Quá mạnh rồi, cái khao khát thắng bại chết tiệt này!
Lâm Ngộ An lén lút lượn vòng ở hành lang mười phút, phòng tuyến trong lòng đã càng lúc càng yếu, thì ra không phải người đàn ông nào cũng có thể thản nhiên đối mặt với việc mình mang thai.
Không sao cả, không sao hết, chỉ là làm kiểm tra chút thôi, tuy là xác suất đàn ông mang thai ngang bằng việc Lâm muội muội lên núi đánh hổ, nhưng đây chính là cơ hội đánh bại Hàn Dục Hào. Chuẩn bị tâm lý thật tốt vài lần, cậu lấy dũng khí cúi đầu bước vào.
"Có chuyện gì?"
"Muốn biết có phải mang thai hay không, nên muốn làm kiểm tra à?"
"Vợ cậu đâu!"
"???"
"Mang vợ cậu tới đây thì mới có thể làm kiểm tra chứ!"
"!!!"
Sau ba phút đồng hồ, Lâm Ngộ An đần độn bước ra khỏi Khoa phụ sản.
Đang lúc này, kế bên có một người phụ nữ đứng trước thùng rác, chống tường nôn đến trời đất mù mịt, Lâm Ngộ An cau mày nhìn, nghĩ hình như đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi, giật mình, cậu như nhìn thấy chính mình trong đó.
Cậu ngẩng đầu nhìn ba chữ Khoa phụ sản một chút, Lâm Ngộ An thấy có thể mình điên rồi, chắc là cậu bị nhà họ Hàn bóc lột lâu quá nên mới có tâm lý phản loạn, con moẹ nó làm sao lại không nghĩ đến nếu cậu mang thai thật, tiện nhân Hàn Dục Hào kia kiểu nào cũng cầm dao giải phẫu mổ nát bụng cậu.
Suy nghĩ một chút, thế mà Lâm Ngộ An lại thấy hơi hoảng sợ, ngay cả phòng làm việc của anh cả cậu mà cũng không dám đi, lái xe về thẳng công ty, lúc ở trên đường thì nhắn tin cho Hàn Dục Hào, nói công ty có chuyện cần cậu quay lại ngay lập tức.
Quay về công ty, lúc Lâm Ngộ An tới phòng giải khát lấy nước, nghe được dì lao công kéo theo thùng nước gọi điện thoại, không phải Lâm Ngộ An cố ý nghe, cậu cũng không biết có phải là do cậu nghi ngờ mình có loại triệu chứng đó không, cho nên thích lại gần phụ nữ có thai.
Dì quay lưng về phía cậu, vui vẻ nói với người ở bên kia điện thoại: "Dời ơi, mấy người trẻ tuổi mấy con thật là, con trai à, không muốn đến bệnh viện thì con phải tới tiệm thuốc tây mua một cái que thử thai, cho vợ con kiểm tra xem con bé có thai hay là không có..."
Động tác của Lâm Ngộ An dừng lại: "..."
À, ấy, á!
Câu nói của dì lượn quanh trong đầu cậu cả một buổi chiều, Lâm Ngộ An ở trong phòng làm việc, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nắm chặt tay, kết luận một phương án.
Đúng, cứ làm như thế đi.
Dù sao thử một lần cũng chẳng tốn sức mấy, cũng có thể giúp cậu thoải mái, đỡ phải nghi thần nghi quỷ.
Sau khi tan việc khó có được không tăng ca, Lâm Ngộ An đi đến tiệm thuốc tây trước, sau khi cậu bước ra từ trong tiệm thuốc, trên tay xách một cái túi, về đến nhà, chồng cậu còn chưa về, dì Ngô đang nấu cơm trong phòng bếp, Lâm Ngộ An đổi giày, đi đến phòng ngủ chính.
/Hết chương 17/
Mười phút sau.
Lâm Ngộ An xoắn xuýt ngồi phịch trên ghế ở hành lang bệnh viện, hai tay liên tục xoa ngực, hít sâu để xoa dịu tâm trạng chấn động từ lúc người đàn ông kia vẫn luôn xác nhận tất cả các triệu chứng xuất hiện gần đây của cậu là có thai.
Rất yếu đuối, rất mờ mịt, rất luống cuống, cậu giống như một con cá muối bị sóng biển đẩy lên trên bờ biển, không quay về biển rộng được nữa, lập tức mất đi ước mơ cuộc sống và phương hướng.
Nôn nghén? Chắc chắn là giả, cậu chỉ ăn đồ vớ vẩn khiến bụng khó chịu mà thôi.
Thế nhưng sao bụng lại căng ra nhiều, chẳng lẽ muốn sinh à?
Không đúng, con ngươi của Lâm Ngộ An sáng lên trong nháy mắt, cá mặn ngóc đầu, hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng vệ sinh, đây không phải là muốn sinh, mà là bàng quang sắp nổ rồi.
Lâm Ngộ An đi vệ sinh xong thì quay lại phòng làm việc của Hàn Dục Hào, chợt nghe tiếng Hàn Dục Hào hỏi y tá xem cậu đi đâu rồi.
Lâm Ngộ An đẩy cửa ra, "Anh cả."
Sau khi y tá rời khỏi, Hàn Dục Hào đặt hồ sơ bệnh án xuống trên bàn, xoay người ngồi vào ghế, nói toạc móng heo: "Cậu nói trong điện thoại là cậu mắc bệnh nan y."
Trong hai năm qua, lần duy nhất trong giọng nói của anh cả cậu có mang theo vui mừng khi nói chuyện với cậu, chắc là bây giờ, nguyên nhân thế mà lại là nghe thấy cậu mắc bệnh nan y, Lâm Ngộ An mắng Hàn Dục Hào một câu ở trong lòng.
Hàn Dục Hào gõ gõ bàn hỏi: "Bị sao?"
Lâm Ngộ An từ từ kéo ghế ra ngồi xuống, giọng nói mệt mỏi: "Anh cả, gần đây cơ thể em hơi có vấn đề."
Lông mày tuấn tú của Hàn Dục Hào nhướn lên thấy rõ.
Ngũ quan của Hàn Dục Hào có rất nhiều nét giống với Hàn Đông Dương, nhưng cảm giác mà hai người mang đến cho Lâm Ngộ An thì không giống nhau, chồng cậu là kiểu trong trẻo lạnh lùng trầm tĩnh, người thứ hai thì là kiểu cao ngạo tự phụ.
Ví dụ tốt nhất chính là, nếu như Hàn Đông Dương là trăng trong hồ nước, thì Hàn Dục Hào chính là con chim khổng tước đực trong sở thú.
Lâm Ngộ An cân nhắc dùng từ: "Dạ dày, hẳn là dạ dày của em bị gì đó, vấn đề rất lớn."
"Có triệu chứng gì không?" Hàn Dục Hào vừa nhìn hồ sơ bệnh án vừa thờ ơ nói.
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, đàn ông mang thai đúng là một chuyện vớ vẩn, liền nói: "Anh cả, em nghi ngờ trong bụng em có một con giun."
Tay Hàn Dục Hào dừng lại, hơi ngước mắt lên: "Trong bụng cậu có con giun thì tuỳ tiện uống thuốc gì đó là được rồi."
Lâm Ngộ An vội vã xua tay: "Không phải, em còn có chỗ không thoải mái nữa, có khi có hơi buồn nôn, muốn ói."
Lâm Ngộ An nói đơn giản triệu chứng mấy ngày nay, cậu quy tất cả về chứng viêm dạ dày, không dám nói quá nhiều, bởi vì càng nói thì cậu càng cảm thấy mình mang thai.
Hàn Dục Hào gấp hồ sơ bệnh án lại, sắp xếp nói: "Cậu đi lấy máu trước để làm xét nghiệm công thức máu toàn bộ (1), sau đó đi đến Nội khoa ở lầu ba làm nội soi dạ dày."
(1) Công thức máu toàn bộ (complete blood count hay CBC): là một loại xét nghiệm phổ biến để cho bác sĩ biết về các tế bào máu của bệnh nhân (American Cancer Society).
Lâm Ngộ An do dự một chút, gật đầu, lúc ra cửa lại xoay người hỏi: " Anh cả, anh có nghe qua việc đàn ông mang thai bao giờ chưa?"
Hàn Dục Hào: "..."
Lâm Ngộ An: "Ý của em là, anh là bác sĩ mà, anh nghĩ xác suất đàn ông mang thai có lớn không?"
Hàn Dục Hào cảm thấy thú vị, cười nói: "Ôi chao không phải chứ Lâm Ngộ An, mấy người làm ngành thiết kế, có phải là đồ trong não khác với chúng tôi không."
Lâm Ngộ An: "Em chỉ hỏi chút thôi mà, lỡ như có thì sao!"
Hàn Dục Hào phủ định: "Không thể nào có lỡ như."
Lâm Ngộ An vô ý thức phản bác: "Anh chưa gặp qua thì làm sao biết là không có lỡ như chứ."
Hàn Dục Hào: "Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ."
"Em..."
Hai người vừa nói thì liền sắc bén không ai nhường ai, Lâm Ngộ An có việc cầu người, khí thế không được hai câu thì yếu đi, chắc là Hàn Dục Hào nhìn ra được là cậu không phục, con ngươi màu đen hơi động đậy, nhìn xung quanh một chút, giống như là đang tìm cái gì, sau đó lại kéo ánh mắt về hồ sơ bệnh án trên tay, giơ tay quơ quơ, hỏi: "Biết cái này là gì không?"
Lâm Ngộ An trả lời: "Hồ sơ bệnh án của người khác?"
Cằm Hàn Dục Hào nhướng lên, tự tin nói: "Đúng, nếu như có đàn ông mang thai, cậu tìm người đó cho tôi, tôi ăn cái này ngay trước mặt cậu."
Lâm Ngộ An bỗng hít một hơi thật sâu, ngây ngẩn đi ra khỏi phòng làm việc, bỗng nhiên cậu dừng bước lại, từ từ giơ cánh tay phải lên, co lên thành chín mươi độ tiêu chuẩn, nắm chặt nắm tay, ánh mắt như chết rồi, dùng sức nói một tiếng với mình: "Cố lên."
Nói ra mà ngay cả chính cậu cũng chẳng tin được, lúc vừa nghe được câu nói kia, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện ở trong đầu chính là, hơn là hoảng hốt lo sợ do mang thai, thế mà cậu càng muốn để cho anh cả cậu ăn hồ sơ bệnh án ngay trước mặt cậu hơn.
...
Có thể là bị Hàn Dục Hào uy hiếp hai năm, Lâm Ngộ An bỗng nhiên có cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước đây, rõ ràng là nói cậu đến Nội khoa, thế mà bây giờ cậu lại thần xui quỷ khiến đứng trước cửa Khoa phụ sản.
Quá mạnh rồi, cái khao khát thắng bại chết tiệt này!
Lâm Ngộ An lén lút lượn vòng ở hành lang mười phút, phòng tuyến trong lòng đã càng lúc càng yếu, thì ra không phải người đàn ông nào cũng có thể thản nhiên đối mặt với việc mình mang thai.
Không sao cả, không sao hết, chỉ là làm kiểm tra chút thôi, tuy là xác suất đàn ông mang thai ngang bằng việc Lâm muội muội lên núi đánh hổ, nhưng đây chính là cơ hội đánh bại Hàn Dục Hào. Chuẩn bị tâm lý thật tốt vài lần, cậu lấy dũng khí cúi đầu bước vào.
"Có chuyện gì?"
"Muốn biết có phải mang thai hay không, nên muốn làm kiểm tra à?"
"Vợ cậu đâu!"
"???"
"Mang vợ cậu tới đây thì mới có thể làm kiểm tra chứ!"
"!!!"
Sau ba phút đồng hồ, Lâm Ngộ An đần độn bước ra khỏi Khoa phụ sản.
Đang lúc này, kế bên có một người phụ nữ đứng trước thùng rác, chống tường nôn đến trời đất mù mịt, Lâm Ngộ An cau mày nhìn, nghĩ hình như đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi, giật mình, cậu như nhìn thấy chính mình trong đó.
Cậu ngẩng đầu nhìn ba chữ Khoa phụ sản một chút, Lâm Ngộ An thấy có thể mình điên rồi, chắc là cậu bị nhà họ Hàn bóc lột lâu quá nên mới có tâm lý phản loạn, con moẹ nó làm sao lại không nghĩ đến nếu cậu mang thai thật, tiện nhân Hàn Dục Hào kia kiểu nào cũng cầm dao giải phẫu mổ nát bụng cậu.
Suy nghĩ một chút, thế mà Lâm Ngộ An lại thấy hơi hoảng sợ, ngay cả phòng làm việc của anh cả cậu mà cũng không dám đi, lái xe về thẳng công ty, lúc ở trên đường thì nhắn tin cho Hàn Dục Hào, nói công ty có chuyện cần cậu quay lại ngay lập tức.
Quay về công ty, lúc Lâm Ngộ An tới phòng giải khát lấy nước, nghe được dì lao công kéo theo thùng nước gọi điện thoại, không phải Lâm Ngộ An cố ý nghe, cậu cũng không biết có phải là do cậu nghi ngờ mình có loại triệu chứng đó không, cho nên thích lại gần phụ nữ có thai.
Dì quay lưng về phía cậu, vui vẻ nói với người ở bên kia điện thoại: "Dời ơi, mấy người trẻ tuổi mấy con thật là, con trai à, không muốn đến bệnh viện thì con phải tới tiệm thuốc tây mua một cái que thử thai, cho vợ con kiểm tra xem con bé có thai hay là không có..."
Động tác của Lâm Ngộ An dừng lại: "..."
À, ấy, á!
Câu nói của dì lượn quanh trong đầu cậu cả một buổi chiều, Lâm Ngộ An ở trong phòng làm việc, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nắm chặt tay, kết luận một phương án.
Đúng, cứ làm như thế đi.
Dù sao thử một lần cũng chẳng tốn sức mấy, cũng có thể giúp cậu thoải mái, đỡ phải nghi thần nghi quỷ.
Sau khi tan việc khó có được không tăng ca, Lâm Ngộ An đi đến tiệm thuốc tây trước, sau khi cậu bước ra từ trong tiệm thuốc, trên tay xách một cái túi, về đến nhà, chồng cậu còn chưa về, dì Ngô đang nấu cơm trong phòng bếp, Lâm Ngộ An đổi giày, đi đến phòng ngủ chính.
/Hết chương 17/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất