Chương 6
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
[Nhật ký trưởng thành - Khám phá ra lỗ đen huyền bí của vũ trụ]
Trích đoạn ngắn hai.
Đến giờ tôi vẫn nhớ kỹ, lúc lấy thẻ mở cửa phòng, trong lòng vừa thấp thỏm vừa bất an.
Nếu như lúc đó tôi sớm biết rằng đẩy ra không phải là một cánh cửa, mà là vực sâu, cho dù có lấy dao kề cổ thì tôi cũng sẽ không đi mướn phòng với anh ta.
Bởi vì lúc tôi mới vào phòng, Lâm Ngộ An liền công kích cơ thể tôi.
Hai tay tôi che áo không che được quần, lúc che quần thì lại không che được áo.
Tốc độ tay này của anh ta quá nhanh, giống như là đánh nhau lúc học phổ thông, kỹ năng làm cho hoa cả mắt.
Vì thế tôi cũng gấp, tham thảo nhân sinh cần mình tự thân ra trận vậy sao?
Bộ não phản ứng không bằng tốc độ tay chân của tôi, tôi cũng bắt đầu cởi đồ anh ta ra...
Ngay trong lúc điện quang thạch hỏa đó, tôi nghĩ tới một câu nói kêu sấm trên trời đánh ra lửa, trong nháy mắt muốn ngăn cản hết thảy, nhưng mà thời gian đã khuya, bởi vì kéo kéo trên người tôi chỉ còn một cái quần nhỏ, thì anh ta liền mạnh mẽ nhào lên cắn vào miệng tôi.
Tôi nhe răng trợn mắt:...
Ồ, đây chính là Kỷ Hiểu Lam thiết xỉ đồng nha.
Không, đây chính là Lâm Ngộ An miệng sắc như dao.
Miệng của tôi, đầu lưỡi của tôi, hô hấp của tôi.
Thả lỏng miệng, nhanh thả lỏng miệng, tai nạn chết người, sắp xảy ra án mạng rồi.
Trước khi sắp té xỉu, tôi dùng một tay đẩy anh ta ra, đúng lúc dùng tay xoa xoa nhân trung của mình, lúc hít một hơi thật sâu, anh ta lại nhào về phía tôi.
Tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, tôi đã đề phòng che miệng lại, anh ta cũng dùng một chiêu dương đông kích tây, tập trung hỏa lực đối phó với phần dưới của tôi ——
Trong nháy mắt, trong đầu của tôi có một đoàn ngựa hoang tung hoành, chiêu này gọi là gì?
—— Chộp đồ trong túi?
—— Không, cái này gọi là tay không bắt sói!
—— Không đúng, phải là diệu thủ hồi xuân, mãnh hổ rời núi!
Tôi cảm giác mình chính là một món đồ chơi của anh ta, không tài nào chống lại được bàn tay vặt hoa của anh ta, bầu không khí lúc sau lâm vào trạng thái giằng co không gì sánh được, anh ta muốn trộm tập kích tôi.
Mơ đẹp quá, buổi tối tôi uống nhiều hoa cúc đến thế, tưởng uống là uống không đó hả?
Vạn sự khởi đầu nan, cuối cùng tôi vẫn là dựa vào một thân sức mạnh, dưới lúc không có kinh nghiệm quay về làm Đào Uyên Minh.
Tôi cho là mình uống được "bia tươi" (1) là thắng, nhưng tôi không nghĩ tới, tôi còn quá trẻ.
(1) Bia tươi Hán Việt là trát ti, ti đọc gần giống thí (mông), cho nên có thể hiểu là cắm mông (Giải thích của tác giả).
Lúc này tôi mới thấy rõ được bộ mặt thật sự của Lâm Ngộ An.
Nói cách khác, tôi thật sự chưa từng thấy qua người dâm đãng như thế bao giờ.
Đúng thế, ai mà có thể biết được liệt phu trinh tiết này ở trên giường cũng là một người sói được!
—— Rõ ràng tôi đã chuyển tiếp (công ở trên thụ ở dưới) rồi, anh ta lại muốn đầu đuôi giáp nhau (69), trước hết thì để cho tôi biểu diễn loại tạp kỹ há miệng nhận dao có độ khó cao này.
—— Trym của tôi giương cánh, anh ta cũng theo đó mà lên.
—— Tôi thúc ngựa phóng nhanh, anh ta cũng theo đó mà phóng.
—— Eo chân của tôi cùng dùng sức, anh ta cũng "vèo vèo."
Thật nhiều chiêu thức mà đời này tôi chưa từng thấy qua, nếu lúc đó tôi không luống cuống, thật muốn cho anh ta một câu hát của BGM: Hán tử cưỡi ngựa anh thật là uy vũ hùng tráng...
Tôi nằm xoè trên giường nhìn anh ta nhấp nhô phập phồng, suýt nữa tôi nghĩ là ngồi trên người mình chính là lỗ sâu.
Tôi nằm thẳng một mạch, cuối cùng anh ta còn biểu diễn cho tôi một kiểu gọi là một mình ngồi trên cột đình, không, anh ta đâu có ngồi cột đình gì, anh ta ngồi chính là Hàn Đông Dương tôi.
Từ phản kháng đến bất đắc dĩ đến sinh vô khả luyến đến khóc, từ đầu tới đuôi đều không có được nửa phần thương tiếc từ anh ta.
Anh ta giống như bác nông dân bận rộn bận thu hoạch lúa từ trên người tôi, mà tôi chính là cái người bị gặt kia.
Tôi con mợ nó —— gạch đi, không thể nói thô tục, lúc đó tôi đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, sau mới hiểu được, ở trên giường, nước mắt của đàn ông chẳng đáng được bao nhiêu tiền.
Nước mắt của Mạnh Khương Nữ còn có thể khóc đỏ Trường Thành. Nước mắt của Lâm Đại Ngọc còn được gọi là giáng châu hoàn lệ.
Tôi sao, nước mắt của Hàn Đông Dương, ngoại trừ có thể kích thích thú tính của Lâm Ngộ An thì chẳng làm được cái cọng lông gì.
Trinh tiết của tôi cứ như thế bị gặt mất, sóng Trường Giang chảy về phía Đông, năm tháng đó nay về đâu, đã biến thành hồi ức xa xôi, tôi là một nam sinh, không hề có dấu hiệu báo trước, bất ngờ không kịp đề phòng liền biến thành đàn ông.
Đợi đến khi Tiểu Đông Dương thoát thân từ chỗ nước sôi lửa bỏng đi ra, bầu trời đã sáng.
Được rồi, bổ sung thêm một câu, cả buổi tối mà Tiểu Đông Dương lại chẳng bị ngâm cho tróc da, xem ra tôi đúng là thiên phú dị bẩm.
Tôi kéo quần lên, vô cùng đau khổ rời khỏi khách sạn, tâm tình trên đường về nhà không thể so với hôm qua được.
Thì ra nam chính với nam chính đi thuê phòng, chính là tham thảo nhân sinh như thế sao?
Về đến nhà tôi liền gọi cho mẹ, nhưng không nghĩ đến, mẹ tôi vừa tới, anh ta cũng vừa trở lại, giây phút khi tôi vừa nhìn anh ta vào cửa, lúc đó cũng có hơi sợ, dù sao luận kỹ thuật tôi cũng chẳng bằng anh ta.
Nhưng mà người đàn ông này, thế mà lại làm như không biết có chuyện gì xảy ra, lấy trinh tiết của tôi để diễn trò, ông trời ơi, chẳng lẽ tối qua tôi bị thanh xuân đụng trúng eo?
Tôi rời khỏi chỉ có lệch một chút, một đêm bôn ba mệt nhọc, thật sự không thể chịu nổi bất kể là gió táp mưa sa hay là một chút kích thích gì đó.
Tôi nghĩ một ngày, được rồi, nếu anh ta không thừa nhận, tôi cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể xem lần này thành một lần say rượu loạn tính, nhưng tôi sai rồi, cái này chính là một âm mưu đã mưu đồ từ lâu.
Chân tướng của chuyện này, đến tối tôi mới biết được, anh ta lên lầu để an ủi tôi, lúc đó anh ta nói với tôi một câu, "Chuyện này đã nên sớm hơn, đối với tôi mà nói, thời gian còn quá trễ."
Cụ thể thì nhớ không rõ, dù sao cũng là ý như thế này!
Một chớp mắt đó, thế giới của tôi sụp đổ!
Tôi khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, càng nhiều hơn là tức giận, tại sao anh ta muốn làm như thế.
Bây giờ nghĩ lại, tôi lớn mật đặt ra một giả thiết, tất cả chính là kế hoạch của anh ta, đầu tiên là khiến tôi tò mò với anh ta, cố ý để tôi nghe anh ta nói chuyện điện thoại, sau đó dẫn tôi đi quán bar, lại mượn rượu giả sau cuối cùng dụ dỗ tôi đi mướn phòng.
Cho nên chuyện gọi điện thoại chẳng qua là anh ta quăng một cái bánh ngọt ra, mục đích chân chính là khiến tôi mắc câu.
... Đúng rồi, chỉ có như thế thì mới có thể giải thích được toàn bộ mọi chuyện, lúc anh ta an ủi tôi, trên mặt lại lộ ra ý cười, tuy là đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị tôi nhìn ra.
Viết đến chỗ này, tôi nhớ lại một chuyện, lúc chúng tôi mới kết hôn, một ngày trước thì nhìn anh ta rất không vui, ngày nhận giấy kết hôn thì anh ta lại chạy tới còn nhanh hơn ai khác, đã sớm chờ tôi ở Cục dân chính.
Ông trời ơi!!! Bây giờ cả ba trăm ngàn dấu chấm than cũng không biểu đạt được nỗi khiếp sợ của tôi, thì ra 693 ngày đêm của tôi, đều đang ngủ cùng sói.
Mà tối qua tôi còn múa đao một mình đi vào động sói.
Tôi đâu chỉ là một Tiểu Bất Đổng thông minh, dùng can đảm này của tôi còn phải xưng là Dương môn hổ tướng —— gạch đi, Hàn môn hổ tướng.
Lâm Ngộ An đúng thật là sói đội lốt cừu, nếu không phải tôi dưỡng sinh quanh năm, một thân toàn can đảm, thì tối qua tôi đã tinh tẫn nhân vong ở trên giường.
Tôi nghĩ đây chính là còn trẻ không hiểu Lâm Ngộ An, đến lúc hiểu thì đã mất đi thân đồng tử.
Ai, sau khi viết tất cả mọi chuyện lên giấy, đã giải quyết được nhiều nỗi băn khoăn trong đầu, bây giờ trong lòng chỉ còn hối hận.
Tôi không dám nghĩ, lẽ nào từ khi kết hôn anh ta đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là giỏi nguỵ trang trước mặt tôi, cho nên một hồi tôi mới không phát hiện anh ta lòng muông dạ thú.
Nhớ lại mọi chuyện, rắc rối phức tạp, suy nghĩ tỉ mỉ thật sợ hãi, nội tâm yếu ớt cuộn lên kinh đào hãi lãng, tôi cứ cho là bình yên, thì ra chỉ là cho rằng thôi.
Thật ra, chỉ sợ anh ta đã mơ ước tôi từ lâu, thầm trù tính, thừa dịp tôi chưa kịp chuẩn bị, thiết kế màn kịch này, ngẫm lại đúng là nghĩ mà sợ.
Ghê tởm hơn không chỉ có điểm này, đêm qua anh ta càng thêm lộ liễu, cả gan làm loạn, ngoài thì để tôi lấy đồ cho anh ta, thực tế là anh ta liền đứng sau cửa kính uốn éo xà nẹo, ý đồ dùng cơ thể để câu dẫn tôi bước vào, cùng nhau uyên ương —— gạch đi, viết sai, là uyên uyên nghịch nước.
Tôi không bị dụ, còn nghĩ tôi là người đàn ông ngây thơ kia sao? Buồn cười quá, dưới tình huống hạc lệ phong thanh, tôi ở trong phòng ngủ không đi xuống, lại muốn thử anh ta một lần, vì thế nói là muốn tới phòng khách ngủ, quả nhiên anh ta bày ra một bộ dục cự hoàn nghênh với tôi, còn xấu hổ cởi áo, tôi giả bộ làm như không thấy, mặc kệ, xoay người ra cửa.
Thật ra tôi đã để lại gối đầu trong phòng ngủ (tôi thật sự quá thông minh), nhưng không nghĩ tới anh ta lại đói khát như thế. Thừa dịp tôi chân trước mới đi, chân sau đã ôm gối đầu của tôi ở trên giường... Tôi không muốn nhớ kỹ chuyện này, nói chung là làm ra động tác hèn mọn hạ lưu như thế, khiến cho tôi rất... khó đối phó.
Tôi biết bắt đạo tặc phải thấy tang vật, vì thế nửa đêm tôi cố ý khóc, cuối cùng không ngoài dự liệu của tôi, tôi bắt được quả tang, anh ta còn nghiêm trang nói xạo, thật chưa thấy qua người đàn ông nào mạnh miệng như thế (Hừ, vẽ hình tròn tròn nguyền rủa anh).
Tôi lại nhiều lần suy nghĩ suốt cả đêm, thoả thuận ly hôn của tôi và anh ta gần có hiệu lực rồi, lúc này anh ta sinh lòng bất chính, tất nhiên có bí mật không thể cho ai biết, nhưng mà nghĩ lại:
Lâm Ngộ An ngày đêm bỉ ổi thèm muốn cơ thể của tôi, thật sự đáng trách.
Lâu như thế mà tôi lại chưa từng biết được âm mưu của anh ta, thật sự đáng buồn.
Dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này xúc tiến một đêm hoang đường, thạt sự đáng giận.
Anh ta mưu đồ hai năm lại duy chỉ có tính sai lòng tôi, thật sự đáng thương.
Ai!
Thậm chí lúc nào tôi cũng nghĩ tới chuyện chạy trốn dưới trời chiều hôm qua, đó là ngày trinh tiết của tôi từ trần.
Tôi phải kiên cường, không thể —— gạch đi, tôi phải nghĩ ra biện pháp để cho anh ta đắc ý vênh váo, lộ ra cái đuôi giấu đi, tôi muốn trong vòng hơn ba mươi ngày kế tiếp, bóc mở hết tội tác của người đàn ông này.
Tới khi đó tôi liền một thân quân trang, người khoác áo giáp, suất lĩnh thiên quân vạn mã, đè người đàn ông phóng đãng này xuống đất chà chà.
Hôm nay viết tới đây đi, thật sự quá mệt mỏi.
Ghi nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ: Sau này hậu nhân của thế hệ chúng ta có đọc được quyển sách này, kinh lịch của tôi, xem là gương sáng, đừng có giẫm lên vết xe đổ.
—— Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương tuỳ bút, dưới lầu có tiếng động, chắc là anh ta về rồi.
...
Lâm Ngộ An chốt lại phương án của công ty với Đường Sanh, mới hơn bốn giờ chiều, vốn tính tới Lưu Ly Cung xem giới thiệu sản phẩm đá quý quý này, nhưng Lâm Ngộ An nói trong nhà có chuyện, không đi được, cuối cùng chỉ có thể để một mình Đường Sanh đến Lưu Ly Cung.
Lúc Lâm Ngộ An về đến nhà thì cũng đã năm giờ, vào nhà liền thấy chồng cậu đang mở to một đôi mắt tức giận, từ phòng trên lầu đi xuống.
"Buổi trưa có ăn cơm không?" Lâm Ngộ An cởi giày, hỏi Hàn Đông Dương.
Ai biết Hàn Đông Dương lại cười lạnh lùng, không trả lời, không để ý đến cậu, đi thẳng tới phòng bếp.
Lâm Ngộ An: "..."
Khinh khỉnh kiểu này, đúng là người quen không lẫn đi đâu được.
/Hết chương 6/
Tác giả:
Sau này khi Lâm Ngộ An đọc được quyển nhật ký ngày, tức giận đến muốn đánh người, còn không phải là bởi vì kỹ thuật không tốt, cho nên mới phải tự thân vận động vậy sao.
Khoá học giải thích thành ngữ (Có bảo bối hỏi, cho nên tui giải thích một tí, sau này nhóm bảo bối suy một ra ba là được rồi):
Chộp đồ trong túi, tay không bắt sói, mãnh hổ rời núi, mấy cái này thì chắc không cần giải thích đâu nhỉ.
Chúng ta nói một chút: Âm soa dương thác (lẫn lộn đảo điên): "Sáp" (chọc vào, xuyên qua, cắm vào) ở giữa mới là trọng điểm (Editor: Sáp đọc giống soa).
[... Lược bớt những thành ngữ đã cố gắng edit sát nghĩa].
[Nhật ký trưởng thành - Khám phá ra lỗ đen huyền bí của vũ trụ]
Trích đoạn ngắn hai.
Đến giờ tôi vẫn nhớ kỹ, lúc lấy thẻ mở cửa phòng, trong lòng vừa thấp thỏm vừa bất an.
Nếu như lúc đó tôi sớm biết rằng đẩy ra không phải là một cánh cửa, mà là vực sâu, cho dù có lấy dao kề cổ thì tôi cũng sẽ không đi mướn phòng với anh ta.
Bởi vì lúc tôi mới vào phòng, Lâm Ngộ An liền công kích cơ thể tôi.
Hai tay tôi che áo không che được quần, lúc che quần thì lại không che được áo.
Tốc độ tay này của anh ta quá nhanh, giống như là đánh nhau lúc học phổ thông, kỹ năng làm cho hoa cả mắt.
Vì thế tôi cũng gấp, tham thảo nhân sinh cần mình tự thân ra trận vậy sao?
Bộ não phản ứng không bằng tốc độ tay chân của tôi, tôi cũng bắt đầu cởi đồ anh ta ra...
Ngay trong lúc điện quang thạch hỏa đó, tôi nghĩ tới một câu nói kêu sấm trên trời đánh ra lửa, trong nháy mắt muốn ngăn cản hết thảy, nhưng mà thời gian đã khuya, bởi vì kéo kéo trên người tôi chỉ còn một cái quần nhỏ, thì anh ta liền mạnh mẽ nhào lên cắn vào miệng tôi.
Tôi nhe răng trợn mắt:...
Ồ, đây chính là Kỷ Hiểu Lam thiết xỉ đồng nha.
Không, đây chính là Lâm Ngộ An miệng sắc như dao.
Miệng của tôi, đầu lưỡi của tôi, hô hấp của tôi.
Thả lỏng miệng, nhanh thả lỏng miệng, tai nạn chết người, sắp xảy ra án mạng rồi.
Trước khi sắp té xỉu, tôi dùng một tay đẩy anh ta ra, đúng lúc dùng tay xoa xoa nhân trung của mình, lúc hít một hơi thật sâu, anh ta lại nhào về phía tôi.
Tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, tôi đã đề phòng che miệng lại, anh ta cũng dùng một chiêu dương đông kích tây, tập trung hỏa lực đối phó với phần dưới của tôi ——
Trong nháy mắt, trong đầu của tôi có một đoàn ngựa hoang tung hoành, chiêu này gọi là gì?
—— Chộp đồ trong túi?
—— Không, cái này gọi là tay không bắt sói!
—— Không đúng, phải là diệu thủ hồi xuân, mãnh hổ rời núi!
Tôi cảm giác mình chính là một món đồ chơi của anh ta, không tài nào chống lại được bàn tay vặt hoa của anh ta, bầu không khí lúc sau lâm vào trạng thái giằng co không gì sánh được, anh ta muốn trộm tập kích tôi.
Mơ đẹp quá, buổi tối tôi uống nhiều hoa cúc đến thế, tưởng uống là uống không đó hả?
Vạn sự khởi đầu nan, cuối cùng tôi vẫn là dựa vào một thân sức mạnh, dưới lúc không có kinh nghiệm quay về làm Đào Uyên Minh.
Tôi cho là mình uống được "bia tươi" (1) là thắng, nhưng tôi không nghĩ tới, tôi còn quá trẻ.
(1) Bia tươi Hán Việt là trát ti, ti đọc gần giống thí (mông), cho nên có thể hiểu là cắm mông (Giải thích của tác giả).
Lúc này tôi mới thấy rõ được bộ mặt thật sự của Lâm Ngộ An.
Nói cách khác, tôi thật sự chưa từng thấy qua người dâm đãng như thế bao giờ.
Đúng thế, ai mà có thể biết được liệt phu trinh tiết này ở trên giường cũng là một người sói được!
—— Rõ ràng tôi đã chuyển tiếp (công ở trên thụ ở dưới) rồi, anh ta lại muốn đầu đuôi giáp nhau (69), trước hết thì để cho tôi biểu diễn loại tạp kỹ há miệng nhận dao có độ khó cao này.
—— Trym của tôi giương cánh, anh ta cũng theo đó mà lên.
—— Tôi thúc ngựa phóng nhanh, anh ta cũng theo đó mà phóng.
—— Eo chân của tôi cùng dùng sức, anh ta cũng "vèo vèo."
Thật nhiều chiêu thức mà đời này tôi chưa từng thấy qua, nếu lúc đó tôi không luống cuống, thật muốn cho anh ta một câu hát của BGM: Hán tử cưỡi ngựa anh thật là uy vũ hùng tráng...
Tôi nằm xoè trên giường nhìn anh ta nhấp nhô phập phồng, suýt nữa tôi nghĩ là ngồi trên người mình chính là lỗ sâu.
Tôi nằm thẳng một mạch, cuối cùng anh ta còn biểu diễn cho tôi một kiểu gọi là một mình ngồi trên cột đình, không, anh ta đâu có ngồi cột đình gì, anh ta ngồi chính là Hàn Đông Dương tôi.
Từ phản kháng đến bất đắc dĩ đến sinh vô khả luyến đến khóc, từ đầu tới đuôi đều không có được nửa phần thương tiếc từ anh ta.
Anh ta giống như bác nông dân bận rộn bận thu hoạch lúa từ trên người tôi, mà tôi chính là cái người bị gặt kia.
Tôi con mợ nó —— gạch đi, không thể nói thô tục, lúc đó tôi đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, sau mới hiểu được, ở trên giường, nước mắt của đàn ông chẳng đáng được bao nhiêu tiền.
Nước mắt của Mạnh Khương Nữ còn có thể khóc đỏ Trường Thành. Nước mắt của Lâm Đại Ngọc còn được gọi là giáng châu hoàn lệ.
Tôi sao, nước mắt của Hàn Đông Dương, ngoại trừ có thể kích thích thú tính của Lâm Ngộ An thì chẳng làm được cái cọng lông gì.
Trinh tiết của tôi cứ như thế bị gặt mất, sóng Trường Giang chảy về phía Đông, năm tháng đó nay về đâu, đã biến thành hồi ức xa xôi, tôi là một nam sinh, không hề có dấu hiệu báo trước, bất ngờ không kịp đề phòng liền biến thành đàn ông.
Đợi đến khi Tiểu Đông Dương thoát thân từ chỗ nước sôi lửa bỏng đi ra, bầu trời đã sáng.
Được rồi, bổ sung thêm một câu, cả buổi tối mà Tiểu Đông Dương lại chẳng bị ngâm cho tróc da, xem ra tôi đúng là thiên phú dị bẩm.
Tôi kéo quần lên, vô cùng đau khổ rời khỏi khách sạn, tâm tình trên đường về nhà không thể so với hôm qua được.
Thì ra nam chính với nam chính đi thuê phòng, chính là tham thảo nhân sinh như thế sao?
Về đến nhà tôi liền gọi cho mẹ, nhưng không nghĩ đến, mẹ tôi vừa tới, anh ta cũng vừa trở lại, giây phút khi tôi vừa nhìn anh ta vào cửa, lúc đó cũng có hơi sợ, dù sao luận kỹ thuật tôi cũng chẳng bằng anh ta.
Nhưng mà người đàn ông này, thế mà lại làm như không biết có chuyện gì xảy ra, lấy trinh tiết của tôi để diễn trò, ông trời ơi, chẳng lẽ tối qua tôi bị thanh xuân đụng trúng eo?
Tôi rời khỏi chỉ có lệch một chút, một đêm bôn ba mệt nhọc, thật sự không thể chịu nổi bất kể là gió táp mưa sa hay là một chút kích thích gì đó.
Tôi nghĩ một ngày, được rồi, nếu anh ta không thừa nhận, tôi cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể xem lần này thành một lần say rượu loạn tính, nhưng tôi sai rồi, cái này chính là một âm mưu đã mưu đồ từ lâu.
Chân tướng của chuyện này, đến tối tôi mới biết được, anh ta lên lầu để an ủi tôi, lúc đó anh ta nói với tôi một câu, "Chuyện này đã nên sớm hơn, đối với tôi mà nói, thời gian còn quá trễ."
Cụ thể thì nhớ không rõ, dù sao cũng là ý như thế này!
Một chớp mắt đó, thế giới của tôi sụp đổ!
Tôi khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, càng nhiều hơn là tức giận, tại sao anh ta muốn làm như thế.
Bây giờ nghĩ lại, tôi lớn mật đặt ra một giả thiết, tất cả chính là kế hoạch của anh ta, đầu tiên là khiến tôi tò mò với anh ta, cố ý để tôi nghe anh ta nói chuyện điện thoại, sau đó dẫn tôi đi quán bar, lại mượn rượu giả sau cuối cùng dụ dỗ tôi đi mướn phòng.
Cho nên chuyện gọi điện thoại chẳng qua là anh ta quăng một cái bánh ngọt ra, mục đích chân chính là khiến tôi mắc câu.
... Đúng rồi, chỉ có như thế thì mới có thể giải thích được toàn bộ mọi chuyện, lúc anh ta an ủi tôi, trên mặt lại lộ ra ý cười, tuy là đã che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị tôi nhìn ra.
Viết đến chỗ này, tôi nhớ lại một chuyện, lúc chúng tôi mới kết hôn, một ngày trước thì nhìn anh ta rất không vui, ngày nhận giấy kết hôn thì anh ta lại chạy tới còn nhanh hơn ai khác, đã sớm chờ tôi ở Cục dân chính.
Ông trời ơi!!! Bây giờ cả ba trăm ngàn dấu chấm than cũng không biểu đạt được nỗi khiếp sợ của tôi, thì ra 693 ngày đêm của tôi, đều đang ngủ cùng sói.
Mà tối qua tôi còn múa đao một mình đi vào động sói.
Tôi đâu chỉ là một Tiểu Bất Đổng thông minh, dùng can đảm này của tôi còn phải xưng là Dương môn hổ tướng —— gạch đi, Hàn môn hổ tướng.
Lâm Ngộ An đúng thật là sói đội lốt cừu, nếu không phải tôi dưỡng sinh quanh năm, một thân toàn can đảm, thì tối qua tôi đã tinh tẫn nhân vong ở trên giường.
Tôi nghĩ đây chính là còn trẻ không hiểu Lâm Ngộ An, đến lúc hiểu thì đã mất đi thân đồng tử.
Ai, sau khi viết tất cả mọi chuyện lên giấy, đã giải quyết được nhiều nỗi băn khoăn trong đầu, bây giờ trong lòng chỉ còn hối hận.
Tôi không dám nghĩ, lẽ nào từ khi kết hôn anh ta đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là giỏi nguỵ trang trước mặt tôi, cho nên một hồi tôi mới không phát hiện anh ta lòng muông dạ thú.
Nhớ lại mọi chuyện, rắc rối phức tạp, suy nghĩ tỉ mỉ thật sợ hãi, nội tâm yếu ớt cuộn lên kinh đào hãi lãng, tôi cứ cho là bình yên, thì ra chỉ là cho rằng thôi.
Thật ra, chỉ sợ anh ta đã mơ ước tôi từ lâu, thầm trù tính, thừa dịp tôi chưa kịp chuẩn bị, thiết kế màn kịch này, ngẫm lại đúng là nghĩ mà sợ.
Ghê tởm hơn không chỉ có điểm này, đêm qua anh ta càng thêm lộ liễu, cả gan làm loạn, ngoài thì để tôi lấy đồ cho anh ta, thực tế là anh ta liền đứng sau cửa kính uốn éo xà nẹo, ý đồ dùng cơ thể để câu dẫn tôi bước vào, cùng nhau uyên ương —— gạch đi, viết sai, là uyên uyên nghịch nước.
Tôi không bị dụ, còn nghĩ tôi là người đàn ông ngây thơ kia sao? Buồn cười quá, dưới tình huống hạc lệ phong thanh, tôi ở trong phòng ngủ không đi xuống, lại muốn thử anh ta một lần, vì thế nói là muốn tới phòng khách ngủ, quả nhiên anh ta bày ra một bộ dục cự hoàn nghênh với tôi, còn xấu hổ cởi áo, tôi giả bộ làm như không thấy, mặc kệ, xoay người ra cửa.
Thật ra tôi đã để lại gối đầu trong phòng ngủ (tôi thật sự quá thông minh), nhưng không nghĩ tới anh ta lại đói khát như thế. Thừa dịp tôi chân trước mới đi, chân sau đã ôm gối đầu của tôi ở trên giường... Tôi không muốn nhớ kỹ chuyện này, nói chung là làm ra động tác hèn mọn hạ lưu như thế, khiến cho tôi rất... khó đối phó.
Tôi biết bắt đạo tặc phải thấy tang vật, vì thế nửa đêm tôi cố ý khóc, cuối cùng không ngoài dự liệu của tôi, tôi bắt được quả tang, anh ta còn nghiêm trang nói xạo, thật chưa thấy qua người đàn ông nào mạnh miệng như thế (Hừ, vẽ hình tròn tròn nguyền rủa anh).
Tôi lại nhiều lần suy nghĩ suốt cả đêm, thoả thuận ly hôn của tôi và anh ta gần có hiệu lực rồi, lúc này anh ta sinh lòng bất chính, tất nhiên có bí mật không thể cho ai biết, nhưng mà nghĩ lại:
Lâm Ngộ An ngày đêm bỉ ổi thèm muốn cơ thể của tôi, thật sự đáng trách.
Lâu như thế mà tôi lại chưa từng biết được âm mưu của anh ta, thật sự đáng buồn.
Dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này xúc tiến một đêm hoang đường, thạt sự đáng giận.
Anh ta mưu đồ hai năm lại duy chỉ có tính sai lòng tôi, thật sự đáng thương.
Ai!
Thậm chí lúc nào tôi cũng nghĩ tới chuyện chạy trốn dưới trời chiều hôm qua, đó là ngày trinh tiết của tôi từ trần.
Tôi phải kiên cường, không thể —— gạch đi, tôi phải nghĩ ra biện pháp để cho anh ta đắc ý vênh váo, lộ ra cái đuôi giấu đi, tôi muốn trong vòng hơn ba mươi ngày kế tiếp, bóc mở hết tội tác của người đàn ông này.
Tới khi đó tôi liền một thân quân trang, người khoác áo giáp, suất lĩnh thiên quân vạn mã, đè người đàn ông phóng đãng này xuống đất chà chà.
Hôm nay viết tới đây đi, thật sự quá mệt mỏi.
Ghi nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ: Sau này hậu nhân của thế hệ chúng ta có đọc được quyển sách này, kinh lịch của tôi, xem là gương sáng, đừng có giẫm lên vết xe đổ.
—— Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương tuỳ bút, dưới lầu có tiếng động, chắc là anh ta về rồi.
...
Lâm Ngộ An chốt lại phương án của công ty với Đường Sanh, mới hơn bốn giờ chiều, vốn tính tới Lưu Ly Cung xem giới thiệu sản phẩm đá quý quý này, nhưng Lâm Ngộ An nói trong nhà có chuyện, không đi được, cuối cùng chỉ có thể để một mình Đường Sanh đến Lưu Ly Cung.
Lúc Lâm Ngộ An về đến nhà thì cũng đã năm giờ, vào nhà liền thấy chồng cậu đang mở to một đôi mắt tức giận, từ phòng trên lầu đi xuống.
"Buổi trưa có ăn cơm không?" Lâm Ngộ An cởi giày, hỏi Hàn Đông Dương.
Ai biết Hàn Đông Dương lại cười lạnh lùng, không trả lời, không để ý đến cậu, đi thẳng tới phòng bếp.
Lâm Ngộ An: "..."
Khinh khỉnh kiểu này, đúng là người quen không lẫn đi đâu được.
/Hết chương 6/
Tác giả:
Sau này khi Lâm Ngộ An đọc được quyển nhật ký ngày, tức giận đến muốn đánh người, còn không phải là bởi vì kỹ thuật không tốt, cho nên mới phải tự thân vận động vậy sao.
Khoá học giải thích thành ngữ (Có bảo bối hỏi, cho nên tui giải thích một tí, sau này nhóm bảo bối suy một ra ba là được rồi):
Chộp đồ trong túi, tay không bắt sói, mãnh hổ rời núi, mấy cái này thì chắc không cần giải thích đâu nhỉ.
Chúng ta nói một chút: Âm soa dương thác (lẫn lộn đảo điên): "Sáp" (chọc vào, xuyên qua, cắm vào) ở giữa mới là trọng điểm (Editor: Sáp đọc giống soa).
[... Lược bớt những thành ngữ đã cố gắng edit sát nghĩa].
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất