Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
Quyển 1Chương 2: Bánh bao muốn sinh không có biện pháp
"Thực xin lỗi tiên sinh, nếu ngài còn cố tình gây sự, chúng tôi liền kêu người đưa ngài ra ngoài". Nói xong nữ tiếp tân nhìn về phía các nhân viên an ninh bên cạnh.
Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn thoáng qua những bảo an thân thể khỏe mạnh cùng với vóc dáng của mình hoàn toàn đối lập, chớ nói chi là nhân số chênh lệch. Địch Hạo buồn bực nghĩ hay là thôi đi.
Địch Hạo có chút mặt xám mày tro tính toán về nhà, xoay người mới đi được vài bước đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, dừng lại cước bộ, lập tức lại xoay người ghé vào đá cẩm thạch trên quầy hỏi nữ tiếp tân: "Cái kia, tiểu thư, 606 tôi không có ở qua cũng không thể hoàn tiền về cho tôi a?"
Nữ tiếp tân:...............
Sau khi bị nữ tiếp tân "thân thiện" mời ra khỏi khách sạn xa hoa, Địch Hạo lần thứ chín mươi chín phát thệ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Ngẩng đầu nhìn không gian chật chội, Địch Hạo u buồn thật lâu, không phải không khổ sở, không phẫn nộ, vô duyên vô cớ bị người ta 419 thuần túy là ép mua ép bán, đã là người bình thường ắt sẽ không chịu nổi. Nghĩ đến tối hôm qua, Địch Hạo che mặt mình,đặc biệt rất muốn nôn. Vừa nghĩ tới chính mình lại đi nhầm phòng, chủ động dâng người tới cửa, tự cảm thấy mình không có lập trường mà đi chỉ trích người khác, huống chi cậu căn bản cũng không biết nam nhân kia rốt cuộc ở nơi nào. Vì thế Địch Hạo dù có cố cũng không cách nào đi mắng chửi người khác a. Cúi đầu nhìn tay mình, thật sự là hận không thể cắn một hơi, đều do tay của mình tiện a! Làm chi lại đi mở cái cửa phòng đó! Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Địch Hạo tự an ủi mình, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ có thể cho rằng bị heo gặm, bị heo gặm..." Không phải còn có thể thế nào...
Tần Chí cho tới nay đều có thói quen dậy sớm, nên nhìn người bên cạnh còn đang ngủ say cũng không có đánh thức. Sắp đi trước, Tần Chí hôn một chút lên mũi Địch Hạo, cúi đầu nhỏ giọng cười: "Cám ơn cậu bồi tôi một đêm, bảo bối, có duyên gặp lại".
Lúc Tần Chí ra cửa, ngồi trên xe, đi mấy vòng, thời điểm chờ đèn đỏ, di động vang lên. Tần Chí cầm lên, thấy là Hồ tổng gọi. Nghĩ đến cả đêm hôm qua không tồi, có thể nói là một thể nghiệm tuyệt với, Tần Chí vui vẻ tiếp điện thoại.
Từ trong điện thoại đưa tới một thanh âm áy náy: "Thực xin lỗi, Tần tổng, đêm qua đứa bé kia xảy ra tai nạn nên không đến được. Cái kia, sáng nay tôi cũng mới biết được, thật sự là xin lỗi. Thỉnh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ bồi thường cho ngài."
Thân thể Tần Chí đứng thẳng, cảm thấy có chỗ không đúng, hỏi: "Cái gì?!" Chẳng lẽ ngày hôm qua không phải là người Hồ tổng tìm tới?
Lại hỏi một lần nữa, Tần Chí để điện thoại di động xuống, trầm tư không nói, thế nhưng thượng sai người!!
Đằng sau xe truyền đến tiếng bấm còi, khiến Tần Chí bừng tỉnh, âm thầm mắng một câu "Shit!" Tần Chí cố gắng không đi sai luật giao thông, đem xe đánh lại hướng về phía khách sạn.
Đi đến trước quầy tiếp tân, Tần Chí mở miệng hỏi: "Vị khách ở phòng 609 còn ở đây không?"
Nữ tiếp tân nhìn dáng người cao ngất của nam nhân trước mặt so với dáng người mẫu không kém chút nào, đỏ mặt không nói ra lời.
Tần Chí hiển nhiên tuyệt không thương hương tiếc ngọc, lo lắng gõ bàn, trầm giọng hỏi: "Tôi hỏi người ở phòng 609 rốt cuộc đã đi hay chưa!"
Nữ tiếp tân nhất thời thanh tỉnh, bị khí thế của người kia dọa đến, lắp bắp nói: "Đã, đã, đã đi rồi"
Tần Chí trầm mặc không nói, sau đó lại muốn hỏi cái gì thì điện thoại vang lên, nhìn đến tên hiện trên điện thoại, Tần Chí nhíu mày, không nói một lời đi ra ngoài.
Hai tháng sau, lúc Địch Hạo đã đem sự tình này quên đến không còn một mảnh, vận mệnh lại một lần nữa đem đến một bất ngờ cho cậu.
"Cái gì!! Nói dối a!!" Bành Vũ không hình tượng đập bàn, miệng há to, một lần nữa nghi vấn lỗ tai mình có vấn đề.
"Nha nha, nhanh ngồi xuống, tuy nói đây là nhà của tớ, chỉ có hai chúng ta nhưng cậu có thể chú ý hình tượng được không, cậu làm gì phản ứng lớn như vậy." Địch Hạo hướng bạn bè trấn an, để hắn ngồi xuống. Trời biết khi biết được tin tức giật mình này cậu ngồi ngơ ngác một ngày quên cả ăn cơm, suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm. Địch Hạo nhìn Bành Vũ còn đang lo lắng đập cái bàn bang bang rung động, nhịn không được nói rằng: "Cậu cẩn thận một chút không lại phá hư cái bàn, tớ lại phải tốn tiền mua."
Bành Vũ trắng mắt liếc Địch Hạo một cái, Địch Hạo keo kiệt hắn đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng vẫn không chịu nổi.
"Không được, tớ không tin, cậu cũng không phải thầy thuốc, làm sao biết được, lại đây tớ bắt mạch xem." Bành Vũ nói xong, nhào qua bắt lấy tay Địch Hạo.
Bành Vũ là bạn thân của Địch Hạo. Nhưng là Bành Vũ này cũng không đơn giản. Tuy rằng Địch Hạo một thân một mình lấy bắt quỷ làm nghiệp kiếm tiền nuôi sống chính mình nhưng lại quen được bằng hữu đã từng học qua đại học y khoa, trong nhà là trung y y dược thế gia, bắt nguồn từ đông bắc thế gia, của cải phong phú, cùng Địch Hạo là đồng hương.
Mỗi lần Địch Hạo không có việc để làm dẫn đến phá sản, đều là dựa vào Bành Vũ mà sống sót.
Bành Vũ nói cho cùng kỳ thật rất bội phục Địch Hạo. Đừng tưởng rằng Địch Hạo không đến trường, kỳ thật hắn đã sớm đem đại học học xong, làm học sinh hệ văn học lịch sử, tri thức của hệ này đối với Địch Hạo chỉ như một bữa ăn sáng. Điều này có quan hệ với gia cảnh của Địch Hạo, cho nên với tài năng của Địch Hạo sớm đã hoàn thành việc học. Đối với Địch Hạo mà nói sớm một chút thoát ly trường học là cậu có thể sớm một chút kiếm tiền a. Nói cho cùng vẫn là tiền hấp dẫn nhất.
Địch Hạo để Bành Vũ tùy ý bắt mạch cho mình, miệng than thở: "Tớ đương nhiên biết, đừng quên tớ làm gì a, tớ có cảm giác trong bụng đích xác có dấu hiệu của một sinh mệnh." Cậu chính là khác với người thường, cho nên khi biết trong bụng mình có một sinh mệnh trừ bỏ kinh ngạc thế nhưng lại có chút ngoài ý muốn, thân là một người nam nhân thế nhưng có thể mang thai?
Không sai, Địch Hạo làm một người nam nhân quang vinh trúng thưởng! Tại kế hoạch nhân khẩu sự nghiệp của Hoa quốc hung hăng điền một nét bút.
Bành Vũ trừng Địch Hạo, ngón tay hạ nhịp đập rõ ràng xác thực tự nói với chính mình đây là sự thật. ánh mắt phức tạp thu hồi tay, Bành Vũ mở miệng hỏi: "Ai, thể chất của cậu thế này cũng đặc biệt quá rồi, cũng khó trách, nhưng, cậu không phải định giữ lại đứa bé này đi?"
Địch Hạo kêu rên một tiếng, ghé vào trên bàn: "Tất nhiên rồi, tớ không thể tùy ý sát sinh, nhất là tớ mơ hồ cảm giác đồ vật trong bụng này có đại linh khí."
Bành Vũ: đồ vật...
"Được rồi, tớ cái gì cũng không nói, cậu liền dưỡng thai cho tốt đi, tớ giúp cậu sinh"
Địch Hạo cọ một chút đứng thẳng dậy, hai tay ôm lấy thân thể của mình, hoảng sợ nhìn về phía Bành Vũ.
Bành Vũ không thể nhịn được nữa, lấy một tay đánh cậu: "Lão tử trong nhà cũng học Tây y được hay không, chúng ta cũng là cùng cầu tiến a!!"
Địch Hạo ai oán liếc Bạch Vũ một cái, sau đó bưng bụng của mình, đem đầu đặt trên bàn, oán hận nghĩ, nếu có một ngày biết cha của con mình là ai nhất định sẽ bóp chết hắn!! Kháo! Không đúng, lão tử mới là cha.
Mang thai quả là những tháng ngày thông khổ. nhất là Địch Hạo tại thời điểm này không thể gặp người, không thể bắt quỷ, không thể kiếm tiền, buồn bực như thế nào có thể thấy rõ ràng a.
Lúc muốn chết muốn sống, gà bay chó sủa đã trải qua mười kì trăng rằm. Tại phòng bệnh đặc biệt trong nhà bạn bè, thời điểm sinh hạ hài tử, Địch Hạo nhìn tiểu tử kia nằm bên cạnh mình nhắm mắt lại khóc thét khàn cả giọng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng. Đó là một đứa bé nam, là một bảo bối ngoài ý muốn, là cậu kéo dài sinh mệnh cho đứa trẻ, đứa trẻ có huyết mạch của cậu, loại huyết mạch này có thể cảm ứng rõ ràng, thật thần kì, khiến đáy lòng người xúc động.
Địch Hạo nhẹ nhàng sờ đầu hài tử mỉm cười than thở một tiếng.
Bành Vũ cười nói: "Nhìn bộ dáng đứa nhỏ này khóc, trưởng thành nhất định rất đáng yêu."
Một tháng sau, Địch Hạo giơ tiểu bao tử nộn nộn, bên cạnh Bành Vũ nằm úp sấp mệt giống tử cẩu (chó chết...), giơ một cái bình sữa, trợn trắng mắt lườm cậu.
"Tớ nói cậu có thể đi rồi đi, lại không phải nữ nhân không cần ở cữ, đi nhanh lên, đi nhanh lên, tớ cho ăn, tớ hát ru, tớ trụ liền không nói cái gì, mấu chốt là còn phải chăm con cho cậu. Má ơi, tớ chịu không nổi. Tớ đây là muốn phát tiết cậu có biết hay không! Người ta còn muốn đọc sách đến trường a!" Bành Vũ bên tai Địch Hạo kêu rên lảm nhảm, giương mắt liền thấy, người ta căn bản không phản ứng, ôm tiểu bảo bối chơi đùa thực vui vẻ.
Đến khi Bành Vũ sắp không thể nhịn được nữa, Địch Hạo rốt cuộc cho Bành Vũ một ánh mắt, vô cùng ai oán: "Không được a, Bành Bành, cậu cũng biết tớ từ khi mang thai tới nay liền không đi ra ngoài kiếm tiền, trong tay một chút tiền đều không có a!"
"Nói bao nhiêu lần, không được gọi tớ là Bành Bành"
"Được Bành Bành"
"........." Nhìn khuôn mắt tươi cười của Địch Hạo, Bành Vũ quyết định đổi đề tài:"Tiền để giành của cậu đâu?"
Ánh mắt Địch Hạo càng thêm ai oán, hướng quẹo trái chuyển, ngữ khí rất đúng lý hợp tình: "Đó là bất động sản"
"Tớ kháo! Ánh mắt đều hướng sang trái, rõ ràng đang nói dối" Bất quá nói tới nói lui, với bộ dáng đáng yêu quá mức của bảo bảo, Bành Vũ cũng luyến tiếc bảo bảo đi.
Vì thế, Địch Hạo cảm thấy vô cùng mỹ mãn cùng hài lòng.
Nhoáng một cái một năm đi qua, Địch Hạo hiện tại vẫn là Địch Hạo năm đó, tiểu bao tử trắng nộn năm đó giờ đã trở thành một đứa trẻ mũm mĩm dễ thương, Bành Vũ năm đó, kỳ thật hắn không có chuyện gì...
Tiểu bao tử gọi là ĐỊch Húc, tượng trưng cho dương quang sáng lạn, nhũ danh là Thất Thất, không có bất kì ngụ ý gì. Kỳ thật Địch Hạo không tính đặt nhũ danh cho bảo bảo, căn bản cậu chỉ đặt tên là xong, Bành Vũ thật sự nhìn không được, tại ngày sinh nhật đầu tiên của bảo bảo liền cùng Địch Hạo nói một chút. Lúc ấy bảo bảo trừ ăn ra vẫn là ăn, cho nên Địch Hạo lấy một chữ "Ăn" làm nhũ danh, gọi là "Thất Thất".
Thất Thất 5 tuổi phẫn nộn đáng yêu, khuôn mặt nhỏ phúng phính, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn, miệng cùng Địch Hạo giống nhau hơi hơi đô lên, này chính là tại mọi thời điểm đều đang bán manh a!
Thất THất ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế nhỏ chờ Địch Hạo lau sạch đồ ăn trên người mình. Năm ngón tay nhỏ bé có nề nếp phủi nước, đem đồ ăn một lần lại một lần đưa tới miệng, sau đó cấp ĐỊch Hạo... rửa lại một lần nữa...
"Ba ba, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật 5 tuổi của con..." Thất Thất nháy mắt, hai cái tay nhỏ bé đặt trên cái bụng đầy thịt, chớp chớp mắt nhìn Địch Hạo.
Địch Hạo nhìn bảo bối một lần, sau đó cấp cho một cái xem thường: "Đừng cho là ba không phát hiện con cọ nước trên tay lên quần áo a!"
Thất THất bĩu mỗi: "CHẳng liên quan đi, lại không bẩn, ba ba không được đổi đề tài"
"TIểu lười biếng" Địch Hạo cười nói "Cha nuôi Bành Bành của con không phải nói muốn dẫn con ra ngoài chơi sao, còn cần ba đây chứng thực a!"
Thất Thất đi tới bên chân Địch Hạo: "Ba ba cũng đi cùng sao?"
Địch Hạo nói với giọng đương nhiên: "Tất nhiên a, có tiện nghi không chiếm là đồ ngốc."
THất Thất cho ba mình một cái liếc mắt: "Cha nuôi biết ba nói như vậy lại tức đến giơ chân"
Địch Hạo rầm rì một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của Thất Thất, sau đó đứng dậy đi làm cơm.
Địch Hạo bất đắc dĩ nhìn thoáng qua những bảo an thân thể khỏe mạnh cùng với vóc dáng của mình hoàn toàn đối lập, chớ nói chi là nhân số chênh lệch. Địch Hạo buồn bực nghĩ hay là thôi đi.
Địch Hạo có chút mặt xám mày tro tính toán về nhà, xoay người mới đi được vài bước đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, dừng lại cước bộ, lập tức lại xoay người ghé vào đá cẩm thạch trên quầy hỏi nữ tiếp tân: "Cái kia, tiểu thư, 606 tôi không có ở qua cũng không thể hoàn tiền về cho tôi a?"
Nữ tiếp tân:...............
Sau khi bị nữ tiếp tân "thân thiện" mời ra khỏi khách sạn xa hoa, Địch Hạo lần thứ chín mươi chín phát thệ không bao giờ trở lại nơi này nữa. Ngẩng đầu nhìn không gian chật chội, Địch Hạo u buồn thật lâu, không phải không khổ sở, không phẫn nộ, vô duyên vô cớ bị người ta 419 thuần túy là ép mua ép bán, đã là người bình thường ắt sẽ không chịu nổi. Nghĩ đến tối hôm qua, Địch Hạo che mặt mình,đặc biệt rất muốn nôn. Vừa nghĩ tới chính mình lại đi nhầm phòng, chủ động dâng người tới cửa, tự cảm thấy mình không có lập trường mà đi chỉ trích người khác, huống chi cậu căn bản cũng không biết nam nhân kia rốt cuộc ở nơi nào. Vì thế Địch Hạo dù có cố cũng không cách nào đi mắng chửi người khác a. Cúi đầu nhìn tay mình, thật sự là hận không thể cắn một hơi, đều do tay của mình tiện a! Làm chi lại đi mở cái cửa phòng đó! Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Địch Hạo tự an ủi mình, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ có thể cho rằng bị heo gặm, bị heo gặm..." Không phải còn có thể thế nào...
Tần Chí cho tới nay đều có thói quen dậy sớm, nên nhìn người bên cạnh còn đang ngủ say cũng không có đánh thức. Sắp đi trước, Tần Chí hôn một chút lên mũi Địch Hạo, cúi đầu nhỏ giọng cười: "Cám ơn cậu bồi tôi một đêm, bảo bối, có duyên gặp lại".
Lúc Tần Chí ra cửa, ngồi trên xe, đi mấy vòng, thời điểm chờ đèn đỏ, di động vang lên. Tần Chí cầm lên, thấy là Hồ tổng gọi. Nghĩ đến cả đêm hôm qua không tồi, có thể nói là một thể nghiệm tuyệt với, Tần Chí vui vẻ tiếp điện thoại.
Từ trong điện thoại đưa tới một thanh âm áy náy: "Thực xin lỗi, Tần tổng, đêm qua đứa bé kia xảy ra tai nạn nên không đến được. Cái kia, sáng nay tôi cũng mới biết được, thật sự là xin lỗi. Thỉnh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ bồi thường cho ngài."
Thân thể Tần Chí đứng thẳng, cảm thấy có chỗ không đúng, hỏi: "Cái gì?!" Chẳng lẽ ngày hôm qua không phải là người Hồ tổng tìm tới?
Lại hỏi một lần nữa, Tần Chí để điện thoại di động xuống, trầm tư không nói, thế nhưng thượng sai người!!
Đằng sau xe truyền đến tiếng bấm còi, khiến Tần Chí bừng tỉnh, âm thầm mắng một câu "Shit!" Tần Chí cố gắng không đi sai luật giao thông, đem xe đánh lại hướng về phía khách sạn.
Đi đến trước quầy tiếp tân, Tần Chí mở miệng hỏi: "Vị khách ở phòng 609 còn ở đây không?"
Nữ tiếp tân nhìn dáng người cao ngất của nam nhân trước mặt so với dáng người mẫu không kém chút nào, đỏ mặt không nói ra lời.
Tần Chí hiển nhiên tuyệt không thương hương tiếc ngọc, lo lắng gõ bàn, trầm giọng hỏi: "Tôi hỏi người ở phòng 609 rốt cuộc đã đi hay chưa!"
Nữ tiếp tân nhất thời thanh tỉnh, bị khí thế của người kia dọa đến, lắp bắp nói: "Đã, đã, đã đi rồi"
Tần Chí trầm mặc không nói, sau đó lại muốn hỏi cái gì thì điện thoại vang lên, nhìn đến tên hiện trên điện thoại, Tần Chí nhíu mày, không nói một lời đi ra ngoài.
Hai tháng sau, lúc Địch Hạo đã đem sự tình này quên đến không còn một mảnh, vận mệnh lại một lần nữa đem đến một bất ngờ cho cậu.
"Cái gì!! Nói dối a!!" Bành Vũ không hình tượng đập bàn, miệng há to, một lần nữa nghi vấn lỗ tai mình có vấn đề.
"Nha nha, nhanh ngồi xuống, tuy nói đây là nhà của tớ, chỉ có hai chúng ta nhưng cậu có thể chú ý hình tượng được không, cậu làm gì phản ứng lớn như vậy." Địch Hạo hướng bạn bè trấn an, để hắn ngồi xuống. Trời biết khi biết được tin tức giật mình này cậu ngồi ngơ ngác một ngày quên cả ăn cơm, suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm. Địch Hạo nhìn Bành Vũ còn đang lo lắng đập cái bàn bang bang rung động, nhịn không được nói rằng: "Cậu cẩn thận một chút không lại phá hư cái bàn, tớ lại phải tốn tiền mua."
Bành Vũ trắng mắt liếc Địch Hạo một cái, Địch Hạo keo kiệt hắn đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng vẫn không chịu nổi.
"Không được, tớ không tin, cậu cũng không phải thầy thuốc, làm sao biết được, lại đây tớ bắt mạch xem." Bành Vũ nói xong, nhào qua bắt lấy tay Địch Hạo.
Bành Vũ là bạn thân của Địch Hạo. Nhưng là Bành Vũ này cũng không đơn giản. Tuy rằng Địch Hạo một thân một mình lấy bắt quỷ làm nghiệp kiếm tiền nuôi sống chính mình nhưng lại quen được bằng hữu đã từng học qua đại học y khoa, trong nhà là trung y y dược thế gia, bắt nguồn từ đông bắc thế gia, của cải phong phú, cùng Địch Hạo là đồng hương.
Mỗi lần Địch Hạo không có việc để làm dẫn đến phá sản, đều là dựa vào Bành Vũ mà sống sót.
Bành Vũ nói cho cùng kỳ thật rất bội phục Địch Hạo. Đừng tưởng rằng Địch Hạo không đến trường, kỳ thật hắn đã sớm đem đại học học xong, làm học sinh hệ văn học lịch sử, tri thức của hệ này đối với Địch Hạo chỉ như một bữa ăn sáng. Điều này có quan hệ với gia cảnh của Địch Hạo, cho nên với tài năng của Địch Hạo sớm đã hoàn thành việc học. Đối với Địch Hạo mà nói sớm một chút thoát ly trường học là cậu có thể sớm một chút kiếm tiền a. Nói cho cùng vẫn là tiền hấp dẫn nhất.
Địch Hạo để Bành Vũ tùy ý bắt mạch cho mình, miệng than thở: "Tớ đương nhiên biết, đừng quên tớ làm gì a, tớ có cảm giác trong bụng đích xác có dấu hiệu của một sinh mệnh." Cậu chính là khác với người thường, cho nên khi biết trong bụng mình có một sinh mệnh trừ bỏ kinh ngạc thế nhưng lại có chút ngoài ý muốn, thân là một người nam nhân thế nhưng có thể mang thai?
Không sai, Địch Hạo làm một người nam nhân quang vinh trúng thưởng! Tại kế hoạch nhân khẩu sự nghiệp của Hoa quốc hung hăng điền một nét bút.
Bành Vũ trừng Địch Hạo, ngón tay hạ nhịp đập rõ ràng xác thực tự nói với chính mình đây là sự thật. ánh mắt phức tạp thu hồi tay, Bành Vũ mở miệng hỏi: "Ai, thể chất của cậu thế này cũng đặc biệt quá rồi, cũng khó trách, nhưng, cậu không phải định giữ lại đứa bé này đi?"
Địch Hạo kêu rên một tiếng, ghé vào trên bàn: "Tất nhiên rồi, tớ không thể tùy ý sát sinh, nhất là tớ mơ hồ cảm giác đồ vật trong bụng này có đại linh khí."
Bành Vũ: đồ vật...
"Được rồi, tớ cái gì cũng không nói, cậu liền dưỡng thai cho tốt đi, tớ giúp cậu sinh"
Địch Hạo cọ một chút đứng thẳng dậy, hai tay ôm lấy thân thể của mình, hoảng sợ nhìn về phía Bành Vũ.
Bành Vũ không thể nhịn được nữa, lấy một tay đánh cậu: "Lão tử trong nhà cũng học Tây y được hay không, chúng ta cũng là cùng cầu tiến a!!"
Địch Hạo ai oán liếc Bạch Vũ một cái, sau đó bưng bụng của mình, đem đầu đặt trên bàn, oán hận nghĩ, nếu có một ngày biết cha của con mình là ai nhất định sẽ bóp chết hắn!! Kháo! Không đúng, lão tử mới là cha.
Mang thai quả là những tháng ngày thông khổ. nhất là Địch Hạo tại thời điểm này không thể gặp người, không thể bắt quỷ, không thể kiếm tiền, buồn bực như thế nào có thể thấy rõ ràng a.
Lúc muốn chết muốn sống, gà bay chó sủa đã trải qua mười kì trăng rằm. Tại phòng bệnh đặc biệt trong nhà bạn bè, thời điểm sinh hạ hài tử, Địch Hạo nhìn tiểu tử kia nằm bên cạnh mình nhắm mắt lại khóc thét khàn cả giọng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng. Đó là một đứa bé nam, là một bảo bối ngoài ý muốn, là cậu kéo dài sinh mệnh cho đứa trẻ, đứa trẻ có huyết mạch của cậu, loại huyết mạch này có thể cảm ứng rõ ràng, thật thần kì, khiến đáy lòng người xúc động.
Địch Hạo nhẹ nhàng sờ đầu hài tử mỉm cười than thở một tiếng.
Bành Vũ cười nói: "Nhìn bộ dáng đứa nhỏ này khóc, trưởng thành nhất định rất đáng yêu."
Một tháng sau, Địch Hạo giơ tiểu bao tử nộn nộn, bên cạnh Bành Vũ nằm úp sấp mệt giống tử cẩu (chó chết...), giơ một cái bình sữa, trợn trắng mắt lườm cậu.
"Tớ nói cậu có thể đi rồi đi, lại không phải nữ nhân không cần ở cữ, đi nhanh lên, đi nhanh lên, tớ cho ăn, tớ hát ru, tớ trụ liền không nói cái gì, mấu chốt là còn phải chăm con cho cậu. Má ơi, tớ chịu không nổi. Tớ đây là muốn phát tiết cậu có biết hay không! Người ta còn muốn đọc sách đến trường a!" Bành Vũ bên tai Địch Hạo kêu rên lảm nhảm, giương mắt liền thấy, người ta căn bản không phản ứng, ôm tiểu bảo bối chơi đùa thực vui vẻ.
Đến khi Bành Vũ sắp không thể nhịn được nữa, Địch Hạo rốt cuộc cho Bành Vũ một ánh mắt, vô cùng ai oán: "Không được a, Bành Bành, cậu cũng biết tớ từ khi mang thai tới nay liền không đi ra ngoài kiếm tiền, trong tay một chút tiền đều không có a!"
"Nói bao nhiêu lần, không được gọi tớ là Bành Bành"
"Được Bành Bành"
"........." Nhìn khuôn mắt tươi cười của Địch Hạo, Bành Vũ quyết định đổi đề tài:"Tiền để giành của cậu đâu?"
Ánh mắt Địch Hạo càng thêm ai oán, hướng quẹo trái chuyển, ngữ khí rất đúng lý hợp tình: "Đó là bất động sản"
"Tớ kháo! Ánh mắt đều hướng sang trái, rõ ràng đang nói dối" Bất quá nói tới nói lui, với bộ dáng đáng yêu quá mức của bảo bảo, Bành Vũ cũng luyến tiếc bảo bảo đi.
Vì thế, Địch Hạo cảm thấy vô cùng mỹ mãn cùng hài lòng.
Nhoáng một cái một năm đi qua, Địch Hạo hiện tại vẫn là Địch Hạo năm đó, tiểu bao tử trắng nộn năm đó giờ đã trở thành một đứa trẻ mũm mĩm dễ thương, Bành Vũ năm đó, kỳ thật hắn không có chuyện gì...
Tiểu bao tử gọi là ĐỊch Húc, tượng trưng cho dương quang sáng lạn, nhũ danh là Thất Thất, không có bất kì ngụ ý gì. Kỳ thật Địch Hạo không tính đặt nhũ danh cho bảo bảo, căn bản cậu chỉ đặt tên là xong, Bành Vũ thật sự nhìn không được, tại ngày sinh nhật đầu tiên của bảo bảo liền cùng Địch Hạo nói một chút. Lúc ấy bảo bảo trừ ăn ra vẫn là ăn, cho nên Địch Hạo lấy một chữ "Ăn" làm nhũ danh, gọi là "Thất Thất".
Thất Thất 5 tuổi phẫn nộn đáng yêu, khuôn mặt nhỏ phúng phính, đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn, miệng cùng Địch Hạo giống nhau hơi hơi đô lên, này chính là tại mọi thời điểm đều đang bán manh a!
Thất THất ngoan ngoãn ngồi ở băng ghế nhỏ chờ Địch Hạo lau sạch đồ ăn trên người mình. Năm ngón tay nhỏ bé có nề nếp phủi nước, đem đồ ăn một lần lại một lần đưa tới miệng, sau đó cấp ĐỊch Hạo... rửa lại một lần nữa...
"Ba ba, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật 5 tuổi của con..." Thất Thất nháy mắt, hai cái tay nhỏ bé đặt trên cái bụng đầy thịt, chớp chớp mắt nhìn Địch Hạo.
Địch Hạo nhìn bảo bối một lần, sau đó cấp cho một cái xem thường: "Đừng cho là ba không phát hiện con cọ nước trên tay lên quần áo a!"
Thất THất bĩu mỗi: "CHẳng liên quan đi, lại không bẩn, ba ba không được đổi đề tài"
"TIểu lười biếng" Địch Hạo cười nói "Cha nuôi Bành Bành của con không phải nói muốn dẫn con ra ngoài chơi sao, còn cần ba đây chứng thực a!"
Thất Thất đi tới bên chân Địch Hạo: "Ba ba cũng đi cùng sao?"
Địch Hạo nói với giọng đương nhiên: "Tất nhiên a, có tiện nghi không chiếm là đồ ngốc."
THất Thất cho ba mình một cái liếc mắt: "Cha nuôi biết ba nói như vậy lại tức đến giơ chân"
Địch Hạo rầm rì một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của Thất Thất, sau đó đứng dậy đi làm cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất