Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

Quyển 1Chương 96: Đều do người ngốc

Trước Sau
Tiểu Bạch ngồi trong túi áo của Địch Hạo, hai cái móng vuốt nhỏ bám trên vành túi, cái đuôi vươn ra bao quanh cổ tay Địch Hạo, chỉ phương hướng cho Địch Hạo.

Dọc đường đi tương đối vắng vẻ, Địch Hạo không phát hiện nhiều thủ vệ, có lẽ đã bị Phong U dụ tới nơi khác rồi. Nhưng Địch Hạo vẫn không buông lỏng cảnh giác, luôn cẩn thận trên đường đi, cũng may kiến trúc nơi này phức tạp, người lại ít, cũng dễ che giấu thân phận.

Tiểu Bạch hít hít cái mũi, lại đổi một hướng khác, Địch Hạo theo chỉ dẫn của Tiểu Bạch, sau một lúc lâu thì dừng lại, nhìn nhìn chung quanh, lúc này mới cúi đầu," Mày chơi tao à? Sao lại vòng về rồi?"

Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Địch Hạo, ánh mắt thập phần vô tội.

"Uy, đừng giả vờ với tao, nhanh lên ngô!..." Địch Hạo trừng lớn đôi mắt, miệng đột nhiên bị che lại, mà người sau lưng đến lúc nào sao cậu không phát hiện!

Lúc ĐỊch Hạo muốn giãy giụa, thì một bàn tay khác đem người cậu quay lại, đôi mắt Địch Hạo nhoáng lên, đã bị ôm vào trong ngực, ngửi được mùi hương quen thuộc, Địch Hạo lập tức liền ngơ ngẩn.

Tần Chí vốn dĩ trốn thoát, nhưng vẫn không quen thuộc đường ở đây, vì thế liền đi về hướng ánh lửa, ai ngờ đến lại nghe được tiếng bước chân, phát hiện không phải thủ vệ, mà có thanh âm quen thuộc —— là Hạo Hạo!

Kiềm chế không được thật cẩn thận đi ra, khi thấy được bóng dáng kia, Tần Chí liền khẳng định.

"Hạo Hạo..." Tần Chí thở dài một tiếng, đem người trong lòng ôm càng chặt.

Địch Hạo ở trong ngực Tần Chí, lần đầu tiên an an tĩnh tĩnh, tùy ý Tần Chí ôm cậu, không giãy giụa, thậm chí cũng vươn tay đáp lại Tần Chí, Tần Chí tự nhiên cảm giác được, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, khóe miệng gợi lên, ôm càng chặt.

Địch Hạo:"...... Anh buông ra đi! Sắp nghẹn chết tôi rồi!"

"Ách..." Tần Chí thả Địch Hạo từ trong ngực ra, buồn cười xoa xoa tóc của cậu, ánh mắt nhu hòa," Em thật sự tới tìm anh."

Địch Hạo đem đầu chuyển qua một bên,"Tiểu tử Bành Vũ kia còn ở nơi này, sao tôi có thể không tới." Thập phần khẩu thị tâm phi, chính là không muốn thừa nhận lo lắng cho Tần Chí.

Tần Chí cũng không giận, nhéo nhéo mặt Địch Hạo, nhìn Địch Hạo đem ánh mắt phóng tới, giận dữ trừng mình, Tần Chí cúi đầu, hôn Địch Hạo, hắn không biết nên hình dung như thế nào tâm tình hiện tại của mình, cho dù chỉ cần một chút đáp lại của ĐỊch Hạo, đã khiến hắn mừng như điên.

Địch Hạo phản ứng lại đẩy ngực Tần Chí, Tần Chí cầm tay cậu đặt trên cổ mình, ngay sau đó ôm quanh eo Địch Hạo, môi dán môi Địch Hạo, mơ hồ nỉ non đến," Hạo Hạo, đừng cự tuyệt anh, được không??"

Địch Hạo bất đắc dĩ: Anh có biết tình cảnh hai chúng ta bây giờ là gì không.

Nhưng mà cảm nhận được Tần Chi ôn nhu hôn môi, Địch Hạo cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.

Được sự đồng ý ngầm của Địch Hạo, Tần Chí hôn càng ngày càng kịch liệt, hắn hôn môi Địch Hạo như không đủ, muốn đem người trong tay khảm vào sâu trong tâm can mình, tay chậm rãi từ bên hông Địch Hạo thâm nhập vào, vuốt eo Địch Hạo, cho đến khi tay bị đập một cái, thêm một cái.

"Ân?" Tần Chí nhíu mày, dù cho luyến tiếc, nhưng cũng cưỡng bách chính mình ngừng lại, kỳ quái cúi đầu nhìn về phía eo Địch Hạo.

"Khụ khụ." Địch Hạo che miệng, cậu vừa rồi cũng cảm giác được, vì thế từ trong túi đem Tiểu Bạch ra, đưa trước mắt Tần Chí.

"Đây là... Cẩu?" Tần Chí nhướng mày," nó đá anh làm gì?"

Địch Hạo trừng mắt nhìn Tần Chí," Anh cũng không xem đây là đâu, nếu không phải Tiểu Bạch đá anh, tôi..."

Tần Chí đặt trán mình lên trán Đich Hạo, cười nói," Vậy ý của Hạo Hạo là, nếu không phải ở đây thì... anh được làm?"

"Lăn!" Địch Hạo đẩy đầu Tần Chí.

Tần Chí cầm tay Địch Hạo, thần sắc nghiêm túc lên," Hạo Hạo, tuy rằng thời cơ địa điểm đều không đúng, nhưng anh không muốn chờ... Em nguyện ý ở bên anh không?"

Địch Hạo cúi đầu, không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, Tần Chí mới nhìn cái đầu trước mặt nhẹ gật một cái khó mà nhìn thấy.



Tần Chí ôm lấy Địch Hạo,"Vậy là đủ rồi, Hạo Hạo, vậy là đủ rồi."

Tiếng kêu trẻ con lại vang lên (ý là Tiểu Bạch kêu á), đánh gãy hai người, Địch Hạo mặt đỏ tai hồng đẩy Tần Chí ra," được rồi, chúng ta nhanh đi tìm Bành Vũ và Mạc Kình."

"Hảo." Tần Chí gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch trong tay Địch Hạo," vật nhỏ này là?"

Địch Hạo đem chuyện phát hiện ra Tiểu Bạch kể với Tần Chí, sau đó đắc ý nói," Đều nhờ Tiểu Bạch chỉ đường, bằng không chúng ta cũng không gặp nhau nhanh như vậy."

"Ân, nhưng thật ra không tồi." Tần Chí cười cười, liếc Tiểu Bạch một cái, ánh mắt cảnh cáo —— nếu mang theo Hạo Hạo đến đây tìm hắn thì đã không quấy rầy bọn họ.

Dọc theo đường đi, Địch Hạo đem chuyện Mạc Kình nói với Tần Chí một chút.

"Mạc Kình mười phần là người của Mộc gia, chúng ta phải nhanh tìm được bọn họ." Địch Hạo mở miệng nói," ai, cũng không biết bọn họ hiện tại ở nơi nào."

"Em cảm thấy Phong U có thể lừa Ly Dao bao lâu?" Tần Chí mở miệng hỏi.

Địch Hạo tính tính thời gian," đã khá lâu rồi, Ly Dao hẳn là phát hiện không đúng rồi đi."

"Ân, cho nên, hiện tại hắn đi tìm em, nếu không đến chỗ anh sẽ đến chỗ Bành Vũ bọn họ, mà anh đã trốn ra đây, như vậy Bành Vũ và Mạc Kình liền nguy hiểm."

"Ý anh là, cho dù chúng ta tìm được bọn họ, đến lúc đó cũng phải đối mặt với Ly Dao phải không?"

"Cho dù chúng ta không một tiếng động tìm thấy người, cũng không có khả năng không có động tĩnh gì mà đem người mang đi, Ly Dao biết em muốn tới liền lập bẫy, kết quả tìm lầm người, cái bẫy này bị Phong U phá, đối với chúng ta mà nói, đây là có lợi, ít nhất hiện tại chúng ta không cần bó tay bó chân, hắn cũng ít đi lợi thế này, mà Mạc Kình và Bành Vũ, nếu đối hắn hữu dụng, cũng tuyệt đối không thể đơn giản mà có thể khiến người khác cứu đi, cứ như vậy, chúng ta phải có điều kiện đàm phán, hắn có đồ vật hắn muốn, chúng ta có người chúng ta muốn, bằng không lưỡng bại câu thương, này cũng không phải là lựa chọn sáng suốt."

"Chúng ta hiện tại không nên trốn, mà nên để bọn họ phát hiện, đàm phán với Ly Dao?"

"Đúng."

"Nhưng mà người ở trong tay Ly Dao, nói đến cùng chúng ta vẫn là bị động, sao có thể để hắn cùng chúng ta thương lượng?"

"Hạo Hạo, Ly Dao là chủ nhân nơi này, chúng ta ở chỗ này chính là uy hiếp hắn, hắn không có khả năng mâu thuẫn với chúng ta, huống chi, con thỏ nóng nảy còn cắn người, nếu hắn không thể đem chúng ta giải quyết, chính hắn cũng sẽ không an tâm. Cho nên hắn nhất định sẽ đến tìm chúng ta."

"Được rồi."

Địch Hạo cùng Tần Chí liếc nhau, bắt đầu không hề cố tình giấu giếm hành tung của mình, quả nhiên đã bị truy kích, tuy nhiên không che giấu, cũng không đại biểu hai người liền thúc thủ chịu trói, một bên đánh một bên nhìn địa hình trốn, Địch Hạo thậm chí bắt đầu gọi tên Bành Vũ.

Mạc Kình đem xương thú vương dung nhập trong dược liệu, luyện chế đan, cuối cùng đem dẫn hồn đan luyện chế ra, nhìn đan dược nâu thẫm tròn trịa, Bành Vũ tò mò "Ăn được sao?"

"Ân." Mạc Kình gật đầu," nuốt vào, hòa tan cốt nhục, liền có thể khống chế thú hồn."

Bành Vũ cảm thán một tiếng," thật đúng là tiện lợi a"

Mạc Kình lắc đầu," Luyện dẫn hồn đan không đơn giản như vậy, xương thú vương ngàn năm khó tìm, dược điều chế cũng thuộc dạng hiếm có, hơn nữa phương pháp luyện chế rất khó, Dẫn hồn đan là một loại thuộc rất quý, không phải muốn là điều chế ra được"

Bành Vũ sờ sờ cái mũi,"... Nga."

"Phanh!"

Cửa bị mạnh mẽ mở ra, Ly Dao sắc mặt khó coi đi đến, chờ thấy hai người Bành Vũ vẫn còn, sắc mặt mới hòa hoãn, lại nhìn thấy đan dược trên tay Mạc Kình, sắc mặt Ly Dao biến đổi," dẫn hồn đan luyện chế thành công?"

"Không sai." Mạc Kình gật đầu.

"Mau cho ta." Ly Dao đưa tay muốn lấy.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng kêu to, Bành Vũ mở to hai mắt," Là tiếng của Hạo Hạo!"



Sắc mặt Ly Dao biến đổi, dẫn hồn đan đều quên lấy lại, hắn cắn răng nói," Vậy mà chủ động tìm tới, được được, người tới đây!"

Ly Dao chỉ vào Mạc Kình cùng Bành Vũ," đem bọn họ bắt lại cho ta."

"Uy, ngươi làm gì? Nói chuyện không giữ lời phải không? Không phải nói chúng ta luyện chế xong liền thả chúng ta sao?" Bành Vũ bất mãn nói.

"Hừ!" Ly Dao thần sắc hung ác xoay người đi ra ngoài, nhớ tới kẻ mình đuổi theo nửa ngày lại là Phong U, lại nhìn biểu tình cười nhạo của Phong U, Ly Dao liền hận không thể giết Địch Hạo, hắn thế nhưng dám trêu đùa mình! Sao có thể tha!

Lúc Mạc Kình bị bắt, đem bàn tay phía sau nhanh chóng đưa dược vào tay Bành Vũ, Bành Vũ tức khắc phản ứng lại, đem đan dược nắm ở trong tay, cũng bị người bắt lấy, cùng Mạc Kình đi ra khỏi phòng.

Nhìn Ly Dao xuất hiện trước mặt, Địch Hạo cùng Tần Chí dừng bước," Bành Vũ cùng Mạc Kình đâu?" Địch Hạo hỏi.

"Đừng nóng vội a, bọn họ rất nhanh liền tới rồi." Ly Dao nhìn Địch Hạo cùng Tần Chí, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Một lát sau, quả nhiên thấy Bành Vũ cùng Mạc Kình lại đây, chỉ là hai người đều bị trói.

"Chúng ta đã luyện xong Dẫn hồn đan, thả chúng ta, ta đem dẫn hồn đan cho ngươi." Mạc Kình mở miệng nói," nếu không, ta lập tức đem dẫn hồn đan huỷ hoại."

Ly Dao hừ cười một tiếng, không nói gì.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Tần Chí mở miệng hỏi," hiện tại loại tình huống này, chẳng lẽ người vẫn muốn giằng co?"

"Ta muốn thế nào?" Ly Dao gợi lên khóe miệng, quỷ dị cười rộ lên," Dẫn hồn đan cho ta, hắn lưu lại, ta bảo đảm các ngươi có thể bình bình an an rời đi nơi này."

Địch Hạo nhìn ngón tay Ly Dao chỉ về phía mình, giữ chặt thân thể Tần Chí đang muốn bạo động, cười nói," Để ta lưu lại, ngươi dựa vào cái gì? Nói đến cùng, trong tay người có Bành Vũ cùng Mạc Kình uy hiếp chúng ta, chính là trong tay bọn họ có Dẫn hồn đan người muốn, nếu ngươi thả bọn họ, Dẫn hồn đan chúng ta có thể cho ngươi, bằng không, hừ, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương, chỉ sợ không phải kết cục người muốn."

Ly Dao trừng mắt nhìn Địch Hạo, sau một lúc lâu nhìn về phía Mạc Kình, mở miệng nói," Được, Dẫn hồn đan đưa ta, ta đem các ngươi thả."

"Trước thả người." Tần Chí mở miệng nói.

Ly Dao nhìn Tần Chí liếc mắt một cái, sau đó cho những kẻ bên cạnh Bành Vũ và Mạc Kình một ánh mắt, nhưng kẻ đó liền thả hai người ra.

"Lúc này có thể đem Dẫn hồn đan đưa ta rồi chứ."

Mạc Kình vươn tay, lấy ra một đan dược, giao cho Ly Dao, sau đó mang theo Bành Vũ đi tới chỗ Tần Chí bọn họ, nếu không phải Bành Vũ còn cảm giác được đan đang trong tay mình, chỉ sợ hắn cũng tin rằng đó là Dẫn hồn đan thật, nhưng mà gia hỏa này khi nào đã chuẩn bị đan giả? Đã có giả, tại sao còn muốn luyện chế Dẫn hồn đan?

Ly Dao tiếp nhận đan dược, lập tức nuốt xuống. Lúc này, Mạc Kình cùng Bành Vũ cũng tới bên cạnh Địch Hạo và Tần Chí, Mạc Kình nhỏ giọng nói," cẩn thận."

"Cái gì cẩn...?"

Không đợi Địch Hạo hỏi xong, Ly Dao bên kia liền kêu một tiếng, thanh âm thống khổ, bốn người quay đầu lại, thấy Ly Dao phun ra một ngụm máu đen, sau đó sắc mặt giống như lệ quỷ nhìn về phía Mạc Kình," Dược này là giả? Không, không có khả năng! Sao có thể là giả?! Ta rõ ràng..."

"Ngươi rõ ràng nhìn thấy kim quang khi dược mới luyện thành phải không?" Mạc Kình đạm mạc mở miệng nói," quả nhiên, ngươi cũng biết sau khi Dẫn hồn đan luyện xong, xung quanh dược sẽ hiện ra kim quang, may mắn ta thật sự đem Dẫn hồn đan luyện chế ra, nếu không cầm đan dược giả luyện xong lúc trước thực không lừa được người"

Ly Dao nghe xong lúc sau, tàn nhẫn nói," Người rốt cuộc đã đổi khi nào?"

Mạc Kình buồn cười mở miệng," người bên cạnh ngươi cũng không phải thời khắc đều nhìn chằm chằm ta, khi nào không thể đổi? Hơn nữa, dẫn hồn đan ta sao có thể cho ngươi, đan này xuất thế, lại ở trong tay người, thì trên đời này còn có sự yên bình sao?"

"A, ngươi cho rằng các ngươi làm ta trọng thương, chẳng lẽ là có thể thoát thân?" Ly Dao nói xong, xung quanh lại có thêm nhiều kẻ tới, mỗi người sương đen che mặt, như hổ rình mồi nhìn bọn họ.

Mạc Kình không để ý tới Ly Dao, mà là nhìn về phía Bành Vũ," đem đan dược ăn đi."

Ý tứ của biểu tình kia, Bành Vũ chỉ giải đáp ra một câu: Đến lúc mình lên sân khấu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau