Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư: Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại
Chương 41: Ai Đã Làm?
Tần Lâm không tìm được thùng phân sạch sẽ ở nhà họ Chu, cô tính đi tìm những người khác trong thôn hỏi thăm xem thử bọn họ có đổi hay không.
[Kiểm tra được ký chủ nhận được sự yêu mến của hai người từng có vận may, tổng cộng đạt được mười vạn điểm tích lũy!”
Đầu tiên Tần Lâm cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, sau đó cô cảm sửng sốt, sự yêu mến… của hai người, ngoại trừ ông nội Chu và bà nội Chu ra thì không còn ai khác.
“Cái gì gọi là người từng có vận may?” Tần Lâm không hiểu, lẽ nào người vận mệnh còn được chia thành đã từng và hiện tại?
[Ký chủ, ngoại trừ đứa con do trời chọn ra, thì cấp bậc của người có vận may là cao nhất.]
Tần Lâm: “Dùng từ thông dụng giải thích cho ta nghe đi.”
[Người có vận may chính là nhóm người ưu tú nhất trong những người ưu tú.]
Tần Lâm ngẫm lại lời giới thiệu của ông bà nội Chu trong sách gốc, vợ chồng bọn họ tài hoa xuất chúng, năm đó bọn họ cũng là nhân vật phong vân, là rồng là phượng trong số những du học sinh.
Vì lý tưởng chung, bọn họ từ bỏ cuộc sống vật chất tốt hơn ở nước ngoài, về nước phục vụ đất nước, xây dựng tổ quốc.
Bọn họ đã từng có những đóng góp to lớn cho đất nước.
Cho nên thái độ của Tần Lâm đối với bọn họ mới khác biệt như vậy.
“Sao lại nói là đã từng?”
[Bây giờ bọn họ xui xẻo rồi.]
“Nếu như người có vận may, sao có thể xui xẻo được?”
[Dùng hết vận may rồi.]
Trong lòng Tần Lâm không thoải mái, ấn tượng với mấy người nhà họ Chu càng kém.
[Ký chủ, có phải cô quên một chuyện rồi không? ]
“...” Tần Lâm thật sự có cảm giác giống như cô đã quên chuyện gì đó, nhưng cô vẫn chưa thể nhớ ra, cô đã quên chuyện gì?
[Mẹ nguyên chủ ở trong sách gốc đã mất tích vào thời điểm này, em trai em gái của nguyên chủ vẫn chưa biết, bọn họ cho rằng mẹ nguyên chủ tức giận cho nên đã về nhà bà ngoại.]
Tần Lâm tò mò hỏi: “Mẹ nguyên chủ thật sự mất tích à?”
Trong sách gốc không nói rõ nguyên nhân mẹ nguyên chủ mất tích, chỉ là mãi cho đến khi tiểu thuyết kết thúc, cũng không thấy tác giả nói rõ mẹ nguyên chủ còn sống hay đã chết.
Hơn nữa cha nguyên chủ cũng mất tích...
Thật kỳ lạ, cha mẹ nguyên chủ đều mất tích rồi.
[Khi ký chủ xuyên vào sách, mẹ nguyên chủ cũng đã chết, thi thể bị đẩy xuống vực thẳm sau núi, không còn thi cốt.]
Nhưng em trai em gái của nguyên chủ vẫn chưa biết, bọn họ cho rằng mẹ nguyên chủ đến nhà bà ngoại của bọn họ.
Sau một thời gian dài, bọn họ mới phát hiện mẹ nguyên chủ không ở nhà mẹ đẻ, cuối cùng được xem như mất tích.]
Tần Lâm trở nên trầm mặt, nếu bây giờ mẹ nguyên chủ vẫn chưa xảy ra chuyện, có lẽ cô còn có thể giúp một tay tìm người.
Nhưng bây giờ người đã chết, cũng không còn thi cốt, cô cũng không còn cách nào nữa.
“Ai đã làm chuyện đó?”
Tuy nói mẹ nguyên chủ không có tình cảm mẹ con gì với cô, nhưng cô bây giờ trở thành nguyên chủ, ai biết hung thủ giết mẹ nguyên chủ có phải vì báo thù hay không, lỡ như hung thủ cảm thấy giết một người không đủ, vẫn muốn tiếp tục giết người thì sao?
Đến lúc đó cô không hay biết gì, chẳng phải rất bị động hay sao?
[Kiểm tra được ký chủ nhận được sự yêu mến của hai người từng có vận may, tổng cộng đạt được mười vạn điểm tích lũy!”
Đầu tiên Tần Lâm cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, sau đó cô cảm sửng sốt, sự yêu mến… của hai người, ngoại trừ ông nội Chu và bà nội Chu ra thì không còn ai khác.
“Cái gì gọi là người từng có vận may?” Tần Lâm không hiểu, lẽ nào người vận mệnh còn được chia thành đã từng và hiện tại?
[Ký chủ, ngoại trừ đứa con do trời chọn ra, thì cấp bậc của người có vận may là cao nhất.]
Tần Lâm: “Dùng từ thông dụng giải thích cho ta nghe đi.”
[Người có vận may chính là nhóm người ưu tú nhất trong những người ưu tú.]
Tần Lâm ngẫm lại lời giới thiệu của ông bà nội Chu trong sách gốc, vợ chồng bọn họ tài hoa xuất chúng, năm đó bọn họ cũng là nhân vật phong vân, là rồng là phượng trong số những du học sinh.
Vì lý tưởng chung, bọn họ từ bỏ cuộc sống vật chất tốt hơn ở nước ngoài, về nước phục vụ đất nước, xây dựng tổ quốc.
Bọn họ đã từng có những đóng góp to lớn cho đất nước.
Cho nên thái độ của Tần Lâm đối với bọn họ mới khác biệt như vậy.
“Sao lại nói là đã từng?”
[Bây giờ bọn họ xui xẻo rồi.]
“Nếu như người có vận may, sao có thể xui xẻo được?”
[Dùng hết vận may rồi.]
Trong lòng Tần Lâm không thoải mái, ấn tượng với mấy người nhà họ Chu càng kém.
[Ký chủ, có phải cô quên một chuyện rồi không? ]
“...” Tần Lâm thật sự có cảm giác giống như cô đã quên chuyện gì đó, nhưng cô vẫn chưa thể nhớ ra, cô đã quên chuyện gì?
[Mẹ nguyên chủ ở trong sách gốc đã mất tích vào thời điểm này, em trai em gái của nguyên chủ vẫn chưa biết, bọn họ cho rằng mẹ nguyên chủ tức giận cho nên đã về nhà bà ngoại.]
Tần Lâm tò mò hỏi: “Mẹ nguyên chủ thật sự mất tích à?”
Trong sách gốc không nói rõ nguyên nhân mẹ nguyên chủ mất tích, chỉ là mãi cho đến khi tiểu thuyết kết thúc, cũng không thấy tác giả nói rõ mẹ nguyên chủ còn sống hay đã chết.
Hơn nữa cha nguyên chủ cũng mất tích...
Thật kỳ lạ, cha mẹ nguyên chủ đều mất tích rồi.
[Khi ký chủ xuyên vào sách, mẹ nguyên chủ cũng đã chết, thi thể bị đẩy xuống vực thẳm sau núi, không còn thi cốt.]
Nhưng em trai em gái của nguyên chủ vẫn chưa biết, bọn họ cho rằng mẹ nguyên chủ đến nhà bà ngoại của bọn họ.
Sau một thời gian dài, bọn họ mới phát hiện mẹ nguyên chủ không ở nhà mẹ đẻ, cuối cùng được xem như mất tích.]
Tần Lâm trở nên trầm mặt, nếu bây giờ mẹ nguyên chủ vẫn chưa xảy ra chuyện, có lẽ cô còn có thể giúp một tay tìm người.
Nhưng bây giờ người đã chết, cũng không còn thi cốt, cô cũng không còn cách nào nữa.
“Ai đã làm chuyện đó?”
Tuy nói mẹ nguyên chủ không có tình cảm mẹ con gì với cô, nhưng cô bây giờ trở thành nguyên chủ, ai biết hung thủ giết mẹ nguyên chủ có phải vì báo thù hay không, lỡ như hung thủ cảm thấy giết một người không đủ, vẫn muốn tiếp tục giết người thì sao?
Đến lúc đó cô không hay biết gì, chẳng phải rất bị động hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất