Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư: Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại
Chương 49: Nịnh Nọt
Trái lại Tần Lâm rất tin tưởng vào lời này của anh. Nguyên chủ làm ra chuyện như thế mà anh chỉ sẵn sàng đập gãy chân cô ta, khiến cô ta bị câm mà không có ý muốn ly hôn với cô ta.
Tần Lâm cố ý nói: “Em không tin lời anh nói, trừ phi…”
Chu Chí Quốc nhìn cô, chờ nghe cô nói trừ phi thế nào.
“Trừ phi anh có thể ăn sạch số đồ ăn và bánh cao lương này.” Trong mắt Tần Lâm đầy ý cười.
Chu Chí Quốc không nói hai lời đã lập tức bắt đầu ăn.
“…” Vừa ăn đũa đầu tiên, Chu Chí Quốc đã ngây ngẩn cả người.
Tần Lâm không hiểu gì nhìn anh: “Thế nào? Không ngon sao?”
Không phải chứ?
Cô đã dùng khả năng siêu đầu bếp rồi mà.
“Ngon!” Đây là món thịt thỏ ngon nhất mà anh từng nếm.
Thịt thỏ vừa thơm vừa ngon, vừa cay vừa mềm.
Tuy măng có vị hơi chát nhưng xào với tương ớt khiến vị cay chát được trung hòa, măng còn rất giòn, ăn không ngán.
Tốc độ ăn cơm của Chu Chí Quốc bắt đầu nhanh hơn nhưng anh đã để lại hầu hết phần thịt thỏ cho Tần Lâm.
Tần Lâm cũng không thiếu đồ ăn, cô gắp thịt vào bát anh: “Trước đó em đã ăn rất nhiều rồi, anh ăn nhiều một chút, nhìn anh ăn em còn vui hơn mình được ăn.”
Trong lòng Chu Chí Quốc như có một dòng nước ấm vừa chảy qua, dần dần nóng lên như dung nham sâu trong lòng đất, khiến trái tim anh trở lên nóng bỏng, khiến anh không kìm được mà run lên.
Chớp mắt, Chu Chí Quốc đã ăn sạch thịt thỏ, măng và bánh cao lương mà không còn sót lại chút gì.
Đến nước sốt trong bát đựng thịt thỏ cũng được anh dùng bánh cao lương vét sạch.
Vẻ mặt Tần Lâm rất hài lòng, cô không thích nhìn thấy đồ ăn thừa, càng không thích để mấy người nhà họ Chu kia được lợi.
Chu Chí Quốc thấy cô vui vẻ như vậy thì cho rằng cô đã tin tưởng lời anh nói, vì vậy vẻ mặt anh cũng thoải mái hơn.
“Anh đi rửa bát.” Chu Chí Quốc chủ động nói.
Tần Lâm học theo dáng vẻ của Kiều Đình Đình, ánh mắt sáng lấp lánh như sao: “Anh Chu, anh tốt quá!”
Chu Chí Quốc vấp một cái, suýt nữa đã làm rớt cái bát, mặt anh đỏ bừng.
Đang yên đang lành… Sao… Cô lại gọi anh như vậy?
Tần Lâm hé miệng cười trộm.
Lúc Chu Chí Quốc rửa chén, cô đứng bên cạnh nhìn.
Sống ở thời đại này, phụ nữ phải làm việc nhà, nấu cơm, còn phải ra đồng làm việc, không có mấy người đàn ông tình nguyện xuống bếp thế này đâu.
Tần Lâm cũng không có ý định thay đổi thời đại này, cô chỉ muốn thay đổi người đàn ông trước mắt mình thôi.
“Anh Chu, anh rửa bát nhanh quá! Vừa nhanh vừa sạch!”
“Anh Chu, anh lau bếp cũng rất kỹ, chai lọ bên dưới đều được anh lau sạch cả rồi, em lại không thể làm được như anh, em làm gì cũng không cẩn thận như anh.”
“Anh Chu, anh quét rác cũng sạch sẽ hơn em! Anh đúng là người thính sạch sẽ, em cảm thấy người nhà này… Không phải, toàn bộ người trong thôn này thì anh là người đàn ông thích sạch sẽ nhất!”
Trong lúc từng tiếng ‘anh Chu’ vang lên, Chu Chí Quốc đã quét dọn nhà bếp sạch sẽ, anh còn quét cả sân vườn, kể cả phòng của họ cũng được anh quét sạch.
Sau cùng, không biết Chu Chí Quốc đã ôm hai chiếc chăn giường từ đâu về, còn có một thùng phân mới.
“Anh Chu, anh… Anh là người đàn ông tốt nhất trong lòng em!” Tần Lâm điên cuồng nịnh nọt.
Tần Lâm cố ý nói: “Em không tin lời anh nói, trừ phi…”
Chu Chí Quốc nhìn cô, chờ nghe cô nói trừ phi thế nào.
“Trừ phi anh có thể ăn sạch số đồ ăn và bánh cao lương này.” Trong mắt Tần Lâm đầy ý cười.
Chu Chí Quốc không nói hai lời đã lập tức bắt đầu ăn.
“…” Vừa ăn đũa đầu tiên, Chu Chí Quốc đã ngây ngẩn cả người.
Tần Lâm không hiểu gì nhìn anh: “Thế nào? Không ngon sao?”
Không phải chứ?
Cô đã dùng khả năng siêu đầu bếp rồi mà.
“Ngon!” Đây là món thịt thỏ ngon nhất mà anh từng nếm.
Thịt thỏ vừa thơm vừa ngon, vừa cay vừa mềm.
Tuy măng có vị hơi chát nhưng xào với tương ớt khiến vị cay chát được trung hòa, măng còn rất giòn, ăn không ngán.
Tốc độ ăn cơm của Chu Chí Quốc bắt đầu nhanh hơn nhưng anh đã để lại hầu hết phần thịt thỏ cho Tần Lâm.
Tần Lâm cũng không thiếu đồ ăn, cô gắp thịt vào bát anh: “Trước đó em đã ăn rất nhiều rồi, anh ăn nhiều một chút, nhìn anh ăn em còn vui hơn mình được ăn.”
Trong lòng Chu Chí Quốc như có một dòng nước ấm vừa chảy qua, dần dần nóng lên như dung nham sâu trong lòng đất, khiến trái tim anh trở lên nóng bỏng, khiến anh không kìm được mà run lên.
Chớp mắt, Chu Chí Quốc đã ăn sạch thịt thỏ, măng và bánh cao lương mà không còn sót lại chút gì.
Đến nước sốt trong bát đựng thịt thỏ cũng được anh dùng bánh cao lương vét sạch.
Vẻ mặt Tần Lâm rất hài lòng, cô không thích nhìn thấy đồ ăn thừa, càng không thích để mấy người nhà họ Chu kia được lợi.
Chu Chí Quốc thấy cô vui vẻ như vậy thì cho rằng cô đã tin tưởng lời anh nói, vì vậy vẻ mặt anh cũng thoải mái hơn.
“Anh đi rửa bát.” Chu Chí Quốc chủ động nói.
Tần Lâm học theo dáng vẻ của Kiều Đình Đình, ánh mắt sáng lấp lánh như sao: “Anh Chu, anh tốt quá!”
Chu Chí Quốc vấp một cái, suýt nữa đã làm rớt cái bát, mặt anh đỏ bừng.
Đang yên đang lành… Sao… Cô lại gọi anh như vậy?
Tần Lâm hé miệng cười trộm.
Lúc Chu Chí Quốc rửa chén, cô đứng bên cạnh nhìn.
Sống ở thời đại này, phụ nữ phải làm việc nhà, nấu cơm, còn phải ra đồng làm việc, không có mấy người đàn ông tình nguyện xuống bếp thế này đâu.
Tần Lâm cũng không có ý định thay đổi thời đại này, cô chỉ muốn thay đổi người đàn ông trước mắt mình thôi.
“Anh Chu, anh rửa bát nhanh quá! Vừa nhanh vừa sạch!”
“Anh Chu, anh lau bếp cũng rất kỹ, chai lọ bên dưới đều được anh lau sạch cả rồi, em lại không thể làm được như anh, em làm gì cũng không cẩn thận như anh.”
“Anh Chu, anh quét rác cũng sạch sẽ hơn em! Anh đúng là người thính sạch sẽ, em cảm thấy người nhà này… Không phải, toàn bộ người trong thôn này thì anh là người đàn ông thích sạch sẽ nhất!”
Trong lúc từng tiếng ‘anh Chu’ vang lên, Chu Chí Quốc đã quét dọn nhà bếp sạch sẽ, anh còn quét cả sân vườn, kể cả phòng của họ cũng được anh quét sạch.
Sau cùng, không biết Chu Chí Quốc đã ôm hai chiếc chăn giường từ đâu về, còn có một thùng phân mới.
“Anh Chu, anh… Anh là người đàn ông tốt nhất trong lòng em!” Tần Lâm điên cuồng nịnh nọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất