Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư: Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại
Chương 7: Công Thành Chiếm Đất
Rất nhanh sau đó Chu Chí Quốc phát hiện người phụ nữ dày mặt Tần Lâm này chẳng những ôm chặt lấy mình, thế mà còn dám chạm vào quần áo của anh. Chu Chí Quốc vội nắm chặt áo mình lại, nghiến răng nói: “Tần Lâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tần Lâm cũng cố gắng hết sức để kéo áo anh nhưng cô kéo không ra, xé cũng không được, quả thật rất đau tay nhưng vẫn không xé được.
Cô tức giận nói: “Chẳng phải anh nghi ngờ em mờ ám với người khác sao? Chẳng phải anh cho rằng em bỏ trốn với người khác sao? Em làm thế này chẳng phải đang tự chứng minh cho anh thấy sao? Để anh thấy rõ rốt cuộc em có trong sạch hay không, em có phải là hạng người giống như anh nói không?”
Chu Chí Quốc rất tức giận, bây giờ anh chỉ muốn đánh gãy chân Tần Lâm ngay lập tức, nhốt cô lại, tra tấn cô, trả thù cô.
Tần Lâm vừa căng thẳng vừa tức giận, cô mặc kệ Chu Chí Quốc vùng vẫy thế nào thì vẫn ôm chặt anh không buông tay.
Làm sao có thể buông tay? Vừa buông tay thì cô sẽ bị đánh gãy chân mất!
“Tần Lâm! Cô có còn là phụ nữ nữa không? Cô có biết ngại không?” Chu Chí Quốc tức giận nói.
Tần Lâm cắn răng: “Chu Chí Quốc! Anh có còn là đàn ông nữa không?”
Chu Chí Quốc bị cô chọc giận quá mức.
Người phụ nữ thối tha này còn dám hỏi anh có còn là đàn ông nữa không!
Chu Chí Quốc tức sắp chết rồi!
Trong lúc hai người đang giằng co thì có tiếng nói từ bên ngoài vang lên.
Mẹ kế của Chu Chí Quốc là Lý Cầm nghe nói Tần Lâm đã bị bắt trở lại rồi thì vội vã từ ngoài đồng chạy về nhà, bà ta ở ngoài cửa tức giận nói: “Chí An, người đã bị bắt về rồi, con mau đưa cô ta đến thôn ủy đi! Nhà họ Chu chúng ta không thể chấp nhận hạng phụ nữ thế này!”
Em gái của Chu Chí Quốc là Chu Hồng Tinh cũng tức giận nói: “Anh, lúc em quay về nhà, người trong thôn đều đang bàn tán, cười cợt nhà chúng ta, hạng phụ nữ này phải bị nhốt lại.”
Lúc này, Tần Lâm một lòng không muốn bị chặt chân mới nhớ đến tính đặc thù của thời đại này, người nào có tác phong không đúng thì đều bị bắt nhốt hết.
Chu Chí Quốc cũng không nhịn được nữa mà kéo người ở sau lưng mình xuống, anh xoay người: “Tần Lâm, tôi cảnh cáo…”
Bây giờ Tần Lâm đã không còn đường lui, vừa bị đập gẫy chân, vừa bị người ta vây xem, cô không còn lựa chọn nào nữa rồi. Nếu đã không thành công thì đành hy sinh.
Chu Chí Quốc còn chưa nói xong đã bị Tần Lâm chặn lại.
“Cô…” Chu Chí Quốc há miệng, Tần Lâm lập tức thừa cơ công thành chiếm đất.
Mặt Chu Chí Quốc đỏ như máu, đôi môi mềm mại nhưng có một dòng điện khiến anh tê dại, lại tựa như có một ngọn lửa khiến cả người anh cháy bỏng, máu trong người anh cũng bắt đầu sôi trào, gào thét lên.
Tần Lâm cũng cố gắng hết sức để kéo áo anh nhưng cô kéo không ra, xé cũng không được, quả thật rất đau tay nhưng vẫn không xé được.
Cô tức giận nói: “Chẳng phải anh nghi ngờ em mờ ám với người khác sao? Chẳng phải anh cho rằng em bỏ trốn với người khác sao? Em làm thế này chẳng phải đang tự chứng minh cho anh thấy sao? Để anh thấy rõ rốt cuộc em có trong sạch hay không, em có phải là hạng người giống như anh nói không?”
Chu Chí Quốc rất tức giận, bây giờ anh chỉ muốn đánh gãy chân Tần Lâm ngay lập tức, nhốt cô lại, tra tấn cô, trả thù cô.
Tần Lâm vừa căng thẳng vừa tức giận, cô mặc kệ Chu Chí Quốc vùng vẫy thế nào thì vẫn ôm chặt anh không buông tay.
Làm sao có thể buông tay? Vừa buông tay thì cô sẽ bị đánh gãy chân mất!
“Tần Lâm! Cô có còn là phụ nữ nữa không? Cô có biết ngại không?” Chu Chí Quốc tức giận nói.
Tần Lâm cắn răng: “Chu Chí Quốc! Anh có còn là đàn ông nữa không?”
Chu Chí Quốc bị cô chọc giận quá mức.
Người phụ nữ thối tha này còn dám hỏi anh có còn là đàn ông nữa không!
Chu Chí Quốc tức sắp chết rồi!
Trong lúc hai người đang giằng co thì có tiếng nói từ bên ngoài vang lên.
Mẹ kế của Chu Chí Quốc là Lý Cầm nghe nói Tần Lâm đã bị bắt trở lại rồi thì vội vã từ ngoài đồng chạy về nhà, bà ta ở ngoài cửa tức giận nói: “Chí An, người đã bị bắt về rồi, con mau đưa cô ta đến thôn ủy đi! Nhà họ Chu chúng ta không thể chấp nhận hạng phụ nữ thế này!”
Em gái của Chu Chí Quốc là Chu Hồng Tinh cũng tức giận nói: “Anh, lúc em quay về nhà, người trong thôn đều đang bàn tán, cười cợt nhà chúng ta, hạng phụ nữ này phải bị nhốt lại.”
Lúc này, Tần Lâm một lòng không muốn bị chặt chân mới nhớ đến tính đặc thù của thời đại này, người nào có tác phong không đúng thì đều bị bắt nhốt hết.
Chu Chí Quốc cũng không nhịn được nữa mà kéo người ở sau lưng mình xuống, anh xoay người: “Tần Lâm, tôi cảnh cáo…”
Bây giờ Tần Lâm đã không còn đường lui, vừa bị đập gẫy chân, vừa bị người ta vây xem, cô không còn lựa chọn nào nữa rồi. Nếu đã không thành công thì đành hy sinh.
Chu Chí Quốc còn chưa nói xong đã bị Tần Lâm chặn lại.
“Cô…” Chu Chí Quốc há miệng, Tần Lâm lập tức thừa cơ công thành chiếm đất.
Mặt Chu Chí Quốc đỏ như máu, đôi môi mềm mại nhưng có một dòng điện khiến anh tê dại, lại tựa như có một ngọn lửa khiến cả người anh cháy bỏng, máu trong người anh cũng bắt đầu sôi trào, gào thét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất