Chương 96: Lão đại tộc Thỏ
Thi Lâm Nguyên có chút không vui nhìn mấy người trong phòng, người của bộ lạc Đại Thạch đa phần đều đã bị thương, Lục Vinh liền đem bọn họ đến chỗ của Thi Lâm Nguyên.
"Lục Vinh cũng thật biết cách đày ải người khác" Thi Lâm Nguyên bịt mũi, có chút tức giận nói: "Những người này là không phải là không tắm rửa đó chứ?".
Kyle nghe vậy, đắc ý nói: "Ta mỗi ngày đều có tắm rửa á.".
Kyle biết Thi Lâm Nguyên yêu thích sạch sẽ, cho nên dù trời có lạnh đến mức nào, hắn cũng sẽ tẩy rửa mình thật sạch sẽ, thậm chí còn dùng cả xà phòng, khiến cho cả người thơm ngát.
Kyle thấy mấy thú nhân tộc Đại Thạch ai nấy đều dính bùn đất hôi thối, tâm tình rất chi là hài lòng.
"Thực sự là thúi chết ta." Thi Lâm Nguyên bịt mũi, có chút khổ não nói.
Kyle nhìn thần sắc của Thi Lâm Nguyên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để ta đuổi bọn họ ra chỗ khác?.".
Thi Lâm Nguyên lắc đầu: "Không được.".
Kyle: "Vậy ngươi xem bệnh cho mấy giống cái trước đi, thú nhân da dày thịt béo, dù có bị thương cũng chỉ cần tự mình liếm liếm là được rồi.".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Được.".
..................
"Tộc trưởng, mấy tên du thú đó có làm khó ngươi không?.".
Lỗ Sơn lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu, mấy du thú đó...".
"Tộc trưởng, có vấn đề gì à?".
Lỗ Sơn lắc đầu: "Không có vấn đề gì cả, chỉ là mấy du thú đó gọi một người tộc Thỏ là lão đại.".
"Tộc trưởng, ngươi có nghe lầm không, có Phi Vũ của tộc Vũ Xà ở đây, sao lại có thể để một tên tộc Thỏ lên làm lão đại được chớ?" Một thú nhân tộc Báo nói.
Lỗ Sơn gật đầu: "Có thể là do ta nghe lầm" Lỗ Sơn nhớ lại thái độ của Tạp Liệt đối với Lục Vinh, có cảm giác Tạp Liệt thực sự rất nịnh nọt Lục Vinh.
"Tộc trưởng, ta thấy tộc trưởng phu nhân của tộc Phi Hổ, Mộc Y ở đây." Một thú nhân nói.
Mấy giống cái của tộc Đại Thạch bị bệnh, Lục Vinh đều an bài bọn họ qua chỗ của Thi Lâm Nguyên, người Đại Thạch vốn là có chút không yên lòng, nhưng khi nhìn thấy Mộc Y đến làm trợ thủ hỗ trợ cho Thi Lâm Nguyên, bọn họ lập tức an tâm hơn nhiều.
"Ừm." Lỗ Sơn thấy nơi này thực sự quá kỳ quái, lúc hắn nói chuyện tại chỗ của Lục Vinh, hắn thấy được rất nhiều đồ gốm, đồ gốm là thứ cực kì quý hiếm đó! Mấy hộ gia đình trong bộ lạc mà có đồ gốm, đều đã có thể xem như là phú hộ rồi, vậy mà bộ lạc nhỏ bé này hình như có không ít đồ gốm.
"Căn nhà đá này cũng thật là ấm áp!" Người của bộ lạc Đại Thạch nói.
Lỗ Sơn gật đầu, hắn đồng ý uống dược, một phần nguyên nhân cũng là vì nhìn trúng mấy căn nhà đá.
"Tộc trưởng, hình như bọn họ không hề thiếu đồ ăn." Một thú nhân tộc Hồ lên tiếng.
Lỗ Sơn lắc lắc đầu: "Sau này không nên gọi ta tộc trưởng nữa, từ đây về sau bộ lạc Đại Thạch cũng không còn tồn tại.".
"Lão đại, trong tộc Thỏ có một giống cái, rất là hung dữ luôn." (Edt: lại là lão đại, chời ơi có thể tha cho editor bị thiếu thốn vốn từ này đc không? (T ^ T)) Một thú nhân nhát gan lên tiếng, người của bộ lạc Đại Thạch rất kiêng kỵ du thú, nhưng đến đây rồi mới phát hiện, những du thú rất dễ nói chuyện, ngược lại là giống cái tộc Thỏ kia, hắn chỉ muốn hỏi thêm mấy câu, giống cái ấy đã cầm gậy lên muốn đánh hắn rồi.
..................
Lục Vinh vừa uống canh thịt vừa suy tư.
"Lão đại, sao ngươi lại có thể đuổi ta ra khỏi căn nhà đá bên kia được chứ?." Thi Lâm Nguyên không nhịn được nói.
Lục Vinh bất đắc dĩ nhìn Thi Lâm Nguyên: "Ta cũng có còn cách nào khác đâu! Chẳng phải là do không đủ phòng để ở sao?".
Lúc xây nhà đá, Lục Vinh cũng sợ sau này sẽ có thêm người đến, nên cố tình xây thêm mấy gian, thế nhưng bây giờ vẫn không đủ chỗ ở.
"Không chỉ có ngươi và Kyle phải ở cùng nhau, Viên Uy và Phi Vũ tạm thời cũng phải ở cùng nhau nè." Lục Vinh nhìn qua Viên Uy, trong lòng có chút bất an.
Người khác nghĩ Viên Uy là thú nhân, thú nhân và thú nhân ở chung với nhau cũng là chuyện bình thường, có điều Viên Uy cũng không phải là thú nhân thực sự a!.
"Nhưng...".
"Không phải là ngươi sợ lạnh sao? Có người cho ngươi làm ấm giường thì có cái gì mà không tốt chứ!" Lục Vinh thầm nghĩ: Thi Lâm Nguyên với Kyle cũng đã ngủ cùng nhau nhiều lần, bây giờ muốn rũ sạch quan hệ, hình như là có hơi trễ rồi.
Kyle gãi gãi đầu, cười cộc lốc.
Thú nhân của bộ lạc Đại Thạch tướng mạo cũng khá tốt, trong đó có hai thú nhân bị thương, được đưa đến chỗ Thi Lâm Nguyên chữa trị, mấy kẻ đó làm cho Kyle cảm thấy bị uy hiếp, đề nghị của Lục Vinh vừa vặn rất hợp ý Kyle.
Thi Lâm Nguyên thở dài: "Được rồi, cứ như vậy đi.".
Tạp Liệt có chút đau đầu: "Lão đại, ngươi đối xử với đám người mới tới cũng quá tốt rồi, theo ta thì cứ đuổi bọn họ ra lều bạt mà ở là được.".
Lục Vinh cười cười, thầm nói: "Không còn cách khác a!" Sau này còn phải hi vọng mấy tên đó làm việc nữa mà.
"Sau khi mấy tên đó đến đây, thịt cũng không còn đủ ăn nữa." Tạp Liệt nói.
Lục Vinh gật đầu: "Đúng là phải nghĩ chút biện pháp.".
..................
Mấy giống cái của bộ lạc Đại Thạch đối với nơi ở mới rất đỗi tò mò.
"Tộc trưởng, mấy thú nhân kia thật là thô lỗ a!" Nora oan ức nói.
Nora là giống cái xinh đẹp nhất của bộ lạc Đại Thạch, trước khi bộ lạc Đại Thạch gặp phải tai ương, Nora được rất nhiều người theo đuổi, hầu hết đều là những thú nhân cường tráng nhất trong bộ lạc, Nora không tiếp nhận ai cũng không từ chối ai, làm cho mấy giống cái khác hận đến nghiến răng.
Mấy ngày nay, Nora bị nhà đá làm cho chấn động, nhưng Nora rất nhanh đã phát hiện, nhà đá mà mấy giống cái bọn họ ở không phải là căn nhà tốt nhất, cái mà đôi bạn lữ tộc Thỏ kia ở mới là to lớn và rộng rãi nhất, trang trí bên trong cũng là đẹp mắt nhất.
Địa vị của giống cái trong bộ lạc cực kì cao, Nora đó giờ vẫn luôn được hưởng đãi ngộ tốt nhất, phát hiện chuyện này khiến Nora dâng lên tâm trạng bất bình.
Lỗ Sơn quét mắt nhìn Nora: "Đừng kiếm chuyện nữa.".
Bọn họ hiện tại là ăn nhờ ở đậu, tất cả mọi người đều đã uống độc dược vào người, nếu chọc giận những kẻ kia, làm cho họ nóng giận đến mức không đưa thuốc giải, vậy liền phiền phức lớn.
Nora thấy Lỗ Sơn nghiêm mặt với mình, liền cảm thấy bản thân cực kì oan ức: "Tộc trưởng, những tên đó mỗi ngày chỉ phát cho chúng ta chút thịt vụn, trong khi bọn họ lại được ăn uống cực kì ngon.".
Lúc Lục Vinh cho Viên Kiệt và La Y những tiêu chuẩn cao nhất, bị Nora nhìn thấy, tuy Nora không biết hai đứa trẻ ăn cái gì, nhưng hương vị có thể khiến người khác chảy cả nước miếng.
Nora vốn muốn đi qua hỏi han một chút, bất quá Tạp Liệt ở một bên nhe răng nhếch miệng với hắn, tỏ vẻ hung hãn, làm cho Nora hoảng sợ chạy về.
Nora thầm nghĩ: Viên Kiệt còn chưa tính, La Y chỉ là một thú nhân bị nguyền rủa mà thôi, thật không hiểu tại sao những người ở đây lại đối xử với thằng nhóc ấy tốt như vậy.
Lỗ Sơn trịnh trọng nhắc nhở Nora: "Nora, nơi này không phải là bộ lạc của chúng ta, hiện tại chúng ta là những kẻ ăn nhờ ở đậu, ngươi đừng có mà đòi hỏi, bây giờ là mùa đông, không có bộ lạc nào sẽ vô duyên vô cớ mà chia sẻ đồ ăn cho người ngoài, những người đó nguyện ý chia cho chúng ta thịt thú, đã là tốt lắm rồi.".
Nora không cam lòng quẹt miệng rầu rĩ.
Nora nhìn về hướng một người thợ săn, người thợ săn đó cau mày không nói gì.
Nora nhìn nhìn mấy người theo đuổi mình, thấy bọn họ đều không đứng lên thay bản thân nói chuyện, nhất thời có chút bực bội trong lòng.
.....................
Tạp Liệt nói với Lục Vinh: "Lão đại, những tên kia hình như không chịu an phận.".
Lục Vinh gật gật đầu, thầm nghĩ: mấy người của bộ lạc Đại Thạch là do hắn dụ dỗ cưỡng bức mới chịu đến đây, không an phận cũng là chuyện bình thường.
"Thôi, bọn họ có tiểu tâm tư cũng là chuyện bình thường, chỉ cần lúc phải dùng tới họ, những người này đủ an phận là tốt rồi." Lục Vinh thản nhiên nói.
"Trong bộ lạc Đại Thạch có một giống cái thường hay nhìn lén lão đại làm cơm, ta nghĩ hắn muốn ăn vụng đó." Tạp Liệt lời lẽ đanh thép.
Lục Vinh quét mắt nhìn Tạp Liệt: "Là người ta muốn ăn vụng, hay là ngươi cũng muốn ăn vụng hả?".
Tạp Liệt lúng túng cười cười: "Lão đại nói gì kì vậy.".
"Tìm mấy người đến hồ bắt vài con cá về đi." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt lập tức gật đầu: "Được á! Lão đại muốn uống canh cá sao?".
Lục Vinh cười cười: "Mấy ngày nay toàn ăn thịt ướp muối, ta muốn thay đổi khẩu vị một chút, đổi mới mấy món ăn." Đương nhiên còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, mấy người bộ lạc Đại Thạch vừa đến, nhà đá của họ liền không đủ chỗ nữa.
"Dẫn mấy tên thú nhân của bộ lạc Đại Thạch đi theo ngươi đi, cũng không thể cứ nuôi không bọn họ như thế được." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt hăng hái gật đầu: "Được rồi, ta đã sớm thấy đám gia hoả đó không vừa mắt, rốt cục đã đến lúc bắt bọn họ xuất lực.".
.....................
Tạp Liệt đi tới nơi ở của bộ lạc Đại Thạch, chào hỏi mấy thú nhân đi cùng hắn.
Man Xuyên nhìn Tạp Liệt: "Chúng ta đi bắt cá sao?.".
Tạp Liệt gật gật đầu: "Đúng thế." Tạp Liệt thầm nói: Thời tiết như thế này, không săn được thú hoang thì đành phải đi bắt cá vậy.
Tạp Liệt nhìn nhìn Man Xuyên, ánh mắt loé lên mấy phần hứng thú, trên mặt Man Xuyên có một vết sẹo thật dài, Tạp Liệt vốn nghĩ rằng người của bộ lạc Đại Thạch tất cả đều là quỷ nhát gan, nhìn thấy hắn đều muốn trốn cho thật xa, sợ dính phải nguyền rủa, không nghĩ tới còn có người dám cùng hắn nói chuyện.
"Cá ăn không có ngon đâu." Man Xuyên khổ não.
Tạp Liệt nhíu nhíu mày: "Không phải ăn không ngon, là các ngươi không biết cách làm thôi.".
Tạp Liệt cười cười, mấy thú nhân trong bộ lạc bình thường đều không ăn cá, mùi của cá quá tanh, lại còn có vảy, rất khó xử lí, chỉ có lúc vạn bất đắc dĩ, thú nhân mới đem chủ ý đánh lên đầu đám cá.
Nhưng sau khi Tạp Liệt ăn qua cá Lục Vinh làm, biết Lục Vinh có thể khiến thịt cá trở nên vô cùng mỹ vị, tuy Tạp Liệt cực kỳ thích ăn thịt thú, nhưng thỉnh thoảng ăn cá cũng không tồi a!.
Man Xuyên nhìn Tạp Liệt với ánh mắt khó hiểu, Tạp Liệt không thèm để ý đến sự hoài nghi của Man Xuyên: "Một lát nữa nhớ nghe ta chỉ huy.".
Mấy thú nhân đi theo sắc mặt quái lạ, thế nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Tạp Liệt.
Tạp Liệt đang đi bỗng nhiên phát hiện một đoá hoa, lập tức hái xuống, Man Xuyên có chút tò mò hỏi: "Đội trưởng, ngươi làm cái gì vậy?".
Tạp Liệt ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng chính khí nhìn mấy người Đại Thạch: "Để ta nói cho các ngươi biết một chuyện, lão đại của chúng rất thích hoa! Rất thích cỏ! Cả củ cải nữa! Cho nên sau này có nhìn thấy chúng thì phải hái đem về, giao cho lão đại, nếu lão đại có tâm tình tốt còn có thể được thưởng thịt nữa đó! Ở chỗ chúng ta không có gì quan trọng bằng việc lấy lòng lão đại đâu, biết không?".
Mấy thú nhân Đại Thạch hai mặt nhìn nhau, cảm thấy khá là choáng váng.
Tạp Liệt nhìn bọn họ, thầm nghĩ: Những người này thật là ngu xuẩn.
"Đội trưởng, lão đại mà ngươi nói chính là người tộc Thỏ kia à?" Man Xuyên hỏi.
Tạp Liệt gật đầu: "Không sai, chính là cái người nhìn giống như là giống cái tộc Thỏ á.".
Man Xuyên khó hiểu: "Đội trưởng, các ngươi đều nghe lời của người tộc Thỏ đó sao?".
Tạp Liệt lại tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy".
"Kyle với Phi Vũ cũng nghe lời hắn?" Man Xuyên hỏi.
Tạp Liệt đáp như chuyện đương nhiên: "Đúng vậy đó!".
"Lục Vinh cũng thật biết cách đày ải người khác" Thi Lâm Nguyên bịt mũi, có chút tức giận nói: "Những người này là không phải là không tắm rửa đó chứ?".
Kyle nghe vậy, đắc ý nói: "Ta mỗi ngày đều có tắm rửa á.".
Kyle biết Thi Lâm Nguyên yêu thích sạch sẽ, cho nên dù trời có lạnh đến mức nào, hắn cũng sẽ tẩy rửa mình thật sạch sẽ, thậm chí còn dùng cả xà phòng, khiến cho cả người thơm ngát.
Kyle thấy mấy thú nhân tộc Đại Thạch ai nấy đều dính bùn đất hôi thối, tâm tình rất chi là hài lòng.
"Thực sự là thúi chết ta." Thi Lâm Nguyên bịt mũi, có chút khổ não nói.
Kyle nhìn thần sắc của Thi Lâm Nguyên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để ta đuổi bọn họ ra chỗ khác?.".
Thi Lâm Nguyên lắc đầu: "Không được.".
Kyle: "Vậy ngươi xem bệnh cho mấy giống cái trước đi, thú nhân da dày thịt béo, dù có bị thương cũng chỉ cần tự mình liếm liếm là được rồi.".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Được.".
..................
"Tộc trưởng, mấy tên du thú đó có làm khó ngươi không?.".
Lỗ Sơn lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu, mấy du thú đó...".
"Tộc trưởng, có vấn đề gì à?".
Lỗ Sơn lắc đầu: "Không có vấn đề gì cả, chỉ là mấy du thú đó gọi một người tộc Thỏ là lão đại.".
"Tộc trưởng, ngươi có nghe lầm không, có Phi Vũ của tộc Vũ Xà ở đây, sao lại có thể để một tên tộc Thỏ lên làm lão đại được chớ?" Một thú nhân tộc Báo nói.
Lỗ Sơn gật đầu: "Có thể là do ta nghe lầm" Lỗ Sơn nhớ lại thái độ của Tạp Liệt đối với Lục Vinh, có cảm giác Tạp Liệt thực sự rất nịnh nọt Lục Vinh.
"Tộc trưởng, ta thấy tộc trưởng phu nhân của tộc Phi Hổ, Mộc Y ở đây." Một thú nhân nói.
Mấy giống cái của tộc Đại Thạch bị bệnh, Lục Vinh đều an bài bọn họ qua chỗ của Thi Lâm Nguyên, người Đại Thạch vốn là có chút không yên lòng, nhưng khi nhìn thấy Mộc Y đến làm trợ thủ hỗ trợ cho Thi Lâm Nguyên, bọn họ lập tức an tâm hơn nhiều.
"Ừm." Lỗ Sơn thấy nơi này thực sự quá kỳ quái, lúc hắn nói chuyện tại chỗ của Lục Vinh, hắn thấy được rất nhiều đồ gốm, đồ gốm là thứ cực kì quý hiếm đó! Mấy hộ gia đình trong bộ lạc mà có đồ gốm, đều đã có thể xem như là phú hộ rồi, vậy mà bộ lạc nhỏ bé này hình như có không ít đồ gốm.
"Căn nhà đá này cũng thật là ấm áp!" Người của bộ lạc Đại Thạch nói.
Lỗ Sơn gật đầu, hắn đồng ý uống dược, một phần nguyên nhân cũng là vì nhìn trúng mấy căn nhà đá.
"Tộc trưởng, hình như bọn họ không hề thiếu đồ ăn." Một thú nhân tộc Hồ lên tiếng.
Lỗ Sơn lắc lắc đầu: "Sau này không nên gọi ta tộc trưởng nữa, từ đây về sau bộ lạc Đại Thạch cũng không còn tồn tại.".
"Lão đại, trong tộc Thỏ có một giống cái, rất là hung dữ luôn." (Edt: lại là lão đại, chời ơi có thể tha cho editor bị thiếu thốn vốn từ này đc không? (T ^ T)) Một thú nhân nhát gan lên tiếng, người của bộ lạc Đại Thạch rất kiêng kỵ du thú, nhưng đến đây rồi mới phát hiện, những du thú rất dễ nói chuyện, ngược lại là giống cái tộc Thỏ kia, hắn chỉ muốn hỏi thêm mấy câu, giống cái ấy đã cầm gậy lên muốn đánh hắn rồi.
..................
Lục Vinh vừa uống canh thịt vừa suy tư.
"Lão đại, sao ngươi lại có thể đuổi ta ra khỏi căn nhà đá bên kia được chứ?." Thi Lâm Nguyên không nhịn được nói.
Lục Vinh bất đắc dĩ nhìn Thi Lâm Nguyên: "Ta cũng có còn cách nào khác đâu! Chẳng phải là do không đủ phòng để ở sao?".
Lúc xây nhà đá, Lục Vinh cũng sợ sau này sẽ có thêm người đến, nên cố tình xây thêm mấy gian, thế nhưng bây giờ vẫn không đủ chỗ ở.
"Không chỉ có ngươi và Kyle phải ở cùng nhau, Viên Uy và Phi Vũ tạm thời cũng phải ở cùng nhau nè." Lục Vinh nhìn qua Viên Uy, trong lòng có chút bất an.
Người khác nghĩ Viên Uy là thú nhân, thú nhân và thú nhân ở chung với nhau cũng là chuyện bình thường, có điều Viên Uy cũng không phải là thú nhân thực sự a!.
"Nhưng...".
"Không phải là ngươi sợ lạnh sao? Có người cho ngươi làm ấm giường thì có cái gì mà không tốt chứ!" Lục Vinh thầm nghĩ: Thi Lâm Nguyên với Kyle cũng đã ngủ cùng nhau nhiều lần, bây giờ muốn rũ sạch quan hệ, hình như là có hơi trễ rồi.
Kyle gãi gãi đầu, cười cộc lốc.
Thú nhân của bộ lạc Đại Thạch tướng mạo cũng khá tốt, trong đó có hai thú nhân bị thương, được đưa đến chỗ Thi Lâm Nguyên chữa trị, mấy kẻ đó làm cho Kyle cảm thấy bị uy hiếp, đề nghị của Lục Vinh vừa vặn rất hợp ý Kyle.
Thi Lâm Nguyên thở dài: "Được rồi, cứ như vậy đi.".
Tạp Liệt có chút đau đầu: "Lão đại, ngươi đối xử với đám người mới tới cũng quá tốt rồi, theo ta thì cứ đuổi bọn họ ra lều bạt mà ở là được.".
Lục Vinh cười cười, thầm nói: "Không còn cách khác a!" Sau này còn phải hi vọng mấy tên đó làm việc nữa mà.
"Sau khi mấy tên đó đến đây, thịt cũng không còn đủ ăn nữa." Tạp Liệt nói.
Lục Vinh gật đầu: "Đúng là phải nghĩ chút biện pháp.".
..................
Mấy giống cái của bộ lạc Đại Thạch đối với nơi ở mới rất đỗi tò mò.
"Tộc trưởng, mấy thú nhân kia thật là thô lỗ a!" Nora oan ức nói.
Nora là giống cái xinh đẹp nhất của bộ lạc Đại Thạch, trước khi bộ lạc Đại Thạch gặp phải tai ương, Nora được rất nhiều người theo đuổi, hầu hết đều là những thú nhân cường tráng nhất trong bộ lạc, Nora không tiếp nhận ai cũng không từ chối ai, làm cho mấy giống cái khác hận đến nghiến răng.
Mấy ngày nay, Nora bị nhà đá làm cho chấn động, nhưng Nora rất nhanh đã phát hiện, nhà đá mà mấy giống cái bọn họ ở không phải là căn nhà tốt nhất, cái mà đôi bạn lữ tộc Thỏ kia ở mới là to lớn và rộng rãi nhất, trang trí bên trong cũng là đẹp mắt nhất.
Địa vị của giống cái trong bộ lạc cực kì cao, Nora đó giờ vẫn luôn được hưởng đãi ngộ tốt nhất, phát hiện chuyện này khiến Nora dâng lên tâm trạng bất bình.
Lỗ Sơn quét mắt nhìn Nora: "Đừng kiếm chuyện nữa.".
Bọn họ hiện tại là ăn nhờ ở đậu, tất cả mọi người đều đã uống độc dược vào người, nếu chọc giận những kẻ kia, làm cho họ nóng giận đến mức không đưa thuốc giải, vậy liền phiền phức lớn.
Nora thấy Lỗ Sơn nghiêm mặt với mình, liền cảm thấy bản thân cực kì oan ức: "Tộc trưởng, những tên đó mỗi ngày chỉ phát cho chúng ta chút thịt vụn, trong khi bọn họ lại được ăn uống cực kì ngon.".
Lúc Lục Vinh cho Viên Kiệt và La Y những tiêu chuẩn cao nhất, bị Nora nhìn thấy, tuy Nora không biết hai đứa trẻ ăn cái gì, nhưng hương vị có thể khiến người khác chảy cả nước miếng.
Nora vốn muốn đi qua hỏi han một chút, bất quá Tạp Liệt ở một bên nhe răng nhếch miệng với hắn, tỏ vẻ hung hãn, làm cho Nora hoảng sợ chạy về.
Nora thầm nghĩ: Viên Kiệt còn chưa tính, La Y chỉ là một thú nhân bị nguyền rủa mà thôi, thật không hiểu tại sao những người ở đây lại đối xử với thằng nhóc ấy tốt như vậy.
Lỗ Sơn trịnh trọng nhắc nhở Nora: "Nora, nơi này không phải là bộ lạc của chúng ta, hiện tại chúng ta là những kẻ ăn nhờ ở đậu, ngươi đừng có mà đòi hỏi, bây giờ là mùa đông, không có bộ lạc nào sẽ vô duyên vô cớ mà chia sẻ đồ ăn cho người ngoài, những người đó nguyện ý chia cho chúng ta thịt thú, đã là tốt lắm rồi.".
Nora không cam lòng quẹt miệng rầu rĩ.
Nora nhìn về hướng một người thợ săn, người thợ săn đó cau mày không nói gì.
Nora nhìn nhìn mấy người theo đuổi mình, thấy bọn họ đều không đứng lên thay bản thân nói chuyện, nhất thời có chút bực bội trong lòng.
.....................
Tạp Liệt nói với Lục Vinh: "Lão đại, những tên kia hình như không chịu an phận.".
Lục Vinh gật gật đầu, thầm nghĩ: mấy người của bộ lạc Đại Thạch là do hắn dụ dỗ cưỡng bức mới chịu đến đây, không an phận cũng là chuyện bình thường.
"Thôi, bọn họ có tiểu tâm tư cũng là chuyện bình thường, chỉ cần lúc phải dùng tới họ, những người này đủ an phận là tốt rồi." Lục Vinh thản nhiên nói.
"Trong bộ lạc Đại Thạch có một giống cái thường hay nhìn lén lão đại làm cơm, ta nghĩ hắn muốn ăn vụng đó." Tạp Liệt lời lẽ đanh thép.
Lục Vinh quét mắt nhìn Tạp Liệt: "Là người ta muốn ăn vụng, hay là ngươi cũng muốn ăn vụng hả?".
Tạp Liệt lúng túng cười cười: "Lão đại nói gì kì vậy.".
"Tìm mấy người đến hồ bắt vài con cá về đi." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt lập tức gật đầu: "Được á! Lão đại muốn uống canh cá sao?".
Lục Vinh cười cười: "Mấy ngày nay toàn ăn thịt ướp muối, ta muốn thay đổi khẩu vị một chút, đổi mới mấy món ăn." Đương nhiên còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, mấy người bộ lạc Đại Thạch vừa đến, nhà đá của họ liền không đủ chỗ nữa.
"Dẫn mấy tên thú nhân của bộ lạc Đại Thạch đi theo ngươi đi, cũng không thể cứ nuôi không bọn họ như thế được." Lục Vinh nói.
Tạp Liệt hăng hái gật đầu: "Được rồi, ta đã sớm thấy đám gia hoả đó không vừa mắt, rốt cục đã đến lúc bắt bọn họ xuất lực.".
.....................
Tạp Liệt đi tới nơi ở của bộ lạc Đại Thạch, chào hỏi mấy thú nhân đi cùng hắn.
Man Xuyên nhìn Tạp Liệt: "Chúng ta đi bắt cá sao?.".
Tạp Liệt gật gật đầu: "Đúng thế." Tạp Liệt thầm nói: Thời tiết như thế này, không săn được thú hoang thì đành phải đi bắt cá vậy.
Tạp Liệt nhìn nhìn Man Xuyên, ánh mắt loé lên mấy phần hứng thú, trên mặt Man Xuyên có một vết sẹo thật dài, Tạp Liệt vốn nghĩ rằng người của bộ lạc Đại Thạch tất cả đều là quỷ nhát gan, nhìn thấy hắn đều muốn trốn cho thật xa, sợ dính phải nguyền rủa, không nghĩ tới còn có người dám cùng hắn nói chuyện.
"Cá ăn không có ngon đâu." Man Xuyên khổ não.
Tạp Liệt nhíu nhíu mày: "Không phải ăn không ngon, là các ngươi không biết cách làm thôi.".
Tạp Liệt cười cười, mấy thú nhân trong bộ lạc bình thường đều không ăn cá, mùi của cá quá tanh, lại còn có vảy, rất khó xử lí, chỉ có lúc vạn bất đắc dĩ, thú nhân mới đem chủ ý đánh lên đầu đám cá.
Nhưng sau khi Tạp Liệt ăn qua cá Lục Vinh làm, biết Lục Vinh có thể khiến thịt cá trở nên vô cùng mỹ vị, tuy Tạp Liệt cực kỳ thích ăn thịt thú, nhưng thỉnh thoảng ăn cá cũng không tồi a!.
Man Xuyên nhìn Tạp Liệt với ánh mắt khó hiểu, Tạp Liệt không thèm để ý đến sự hoài nghi của Man Xuyên: "Một lát nữa nhớ nghe ta chỉ huy.".
Mấy thú nhân đi theo sắc mặt quái lạ, thế nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của Tạp Liệt.
Tạp Liệt đang đi bỗng nhiên phát hiện một đoá hoa, lập tức hái xuống, Man Xuyên có chút tò mò hỏi: "Đội trưởng, ngươi làm cái gì vậy?".
Tạp Liệt ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng chính khí nhìn mấy người Đại Thạch: "Để ta nói cho các ngươi biết một chuyện, lão đại của chúng rất thích hoa! Rất thích cỏ! Cả củ cải nữa! Cho nên sau này có nhìn thấy chúng thì phải hái đem về, giao cho lão đại, nếu lão đại có tâm tình tốt còn có thể được thưởng thịt nữa đó! Ở chỗ chúng ta không có gì quan trọng bằng việc lấy lòng lão đại đâu, biết không?".
Mấy thú nhân Đại Thạch hai mặt nhìn nhau, cảm thấy khá là choáng váng.
Tạp Liệt nhìn bọn họ, thầm nghĩ: Những người này thật là ngu xuẩn.
"Đội trưởng, lão đại mà ngươi nói chính là người tộc Thỏ kia à?" Man Xuyên hỏi.
Tạp Liệt gật đầu: "Không sai, chính là cái người nhìn giống như là giống cái tộc Thỏ á.".
Man Xuyên khó hiểu: "Đội trưởng, các ngươi đều nghe lời của người tộc Thỏ đó sao?".
Tạp Liệt lại tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy".
"Kyle với Phi Vũ cũng nghe lời hắn?" Man Xuyên hỏi.
Tạp Liệt đáp như chuyện đương nhiên: "Đúng vậy đó!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất