Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 137

Trước Sau
“Nhạc Nhạc, em có quen đạo diễn Thừa Minh Hoán không?”

“Không, sao ạ?” Thước Nhạc nghiêng đầu, dùng má và vai kẹp điện thoại, ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp, một tay giữ chậu, một tay cầm thìa khuấy.

“Vừa rồi anh ta gọi cho anh hỏi về em, anh cũng chưa từng hợp tác với anh ta, không rõ lắm, cũng không ngờ lại gọi cho anh chứ, anh cũng không nói gì với anh ta.”

Thấy khuấy cũng đủ rồi, nếm thử một ngụm, đã vừa, lấy hai bát lớn ra, đặt bibimbap* đã làm xong đổ vào trong đó, “Em không biết anh ta, anh cũng không biết thì ai biết vì sao chứ. Em còn chưa từng gặp anh ta nữa.”

*bibimbap: một loại thức ăn của Hàn



Phí Dương cũng chẳng để ý, dù sao y hiện tại gần như đã rời khỏi giới giải trí, sau này nếu có bộ phim hay sẽ diễn, y cũng quen mấy đạo diễn nổi tiếng, cũng từng nói qua với họ, mấy cái người mới nổi này nọ cũng chẳng thân quen gì với y cả, “Ừm, kệ anh ta đi, em đang ăn gì thế, sền sệt à.”

Thước Nhạc rót bibimbap xong, “Khúc Phàm với Cao Sảng vừa về, còn chưa ăn cơm, đúng lúc còn thừa mấy món nên em làm bibimbap cho họ.”

Phí Dương nằm nghiêng trên sô pha, hai mắt sáng lên, “Ai da, lâu lắm rồi không được ăn bibimbap em làm. Hai ngày nay cứ ra ngoài ăn với Khúc Bình suốt, đám phóng viên ở đầu ngõ còn chưa đi sao?”

“Chưa, ai bảo anh ném quả bom lớn như vậy, đoán trong một hai tháng tới sẽ không đi đâu.” Đi vào bếp, cho những món mình làm xong ra đĩa, đặt lên bàn.

“Đừng nói chuyện ăn, anh đây có hơi thèm, hai ngày này có không ít người hỏi anh chuyện quần áo, anh sắp chết rồi đây, biết vậy đã không mặc.”

“Vậy anh nói sao?”

“Bí mật.” Phí Dương rất không có hình tượng mà khoát chân lên sô pha, “Anh nói làm từ phía Nam, để họ tự tìm, nhưng hai ngày nay có không ít trợ lý ngôi sao đi Tô Hàng, mấy kiểu quần áo tơ lụa chắc sắp thành mốt mới luôn, bẻ cong trào lưu thời trang, anh đây quá đỉnh, ha ha.”

Thước Nhạc liếc mắt xem thường, thấy Khúc Phàm và Cao Sảng nối đuôi vào nhà, chỉ thức ăn trên bàn, xoay người đóng bếp lửa lại.

Khúc Phàm thấy cậu gọi điện thoại khoa chân múa tay, tự mình đi tới bệ bếp, bê nồi nước xuống.

“Dạo này cũng nóng quá. Qua thêm mấy ngày nữa thì tốt hơn. Anh không phải đang chuẩn bị họp báo sao? Thế nào?”



“Giao cho người đại diện của anh rồi. Tổ chức vào thứ tư.”

Thước Nhạc đột nhiên nhớ tới nữ đại diện xinh đẹp của y, cô ấy sau này chẳng phải sẽ thất nghiệp? Nghĩ vậy liền hỏi Phí Dương về sắp xếp cho trợ lý này.

“Mấy cô ấy đang bận mà, vừa lúc công ty muốn bồi dưỡng người mới liền cho họ mượn luôn, chỉ còn lại trợ lý Lưu ở lại giúp anh, anh cũng không thể khiến mấy cô ấy lỡ dở sự nghiệp, như vậy rất tốt.” Người luôn hướng chỗ cao, nước chảy về nơi trũng, từ khi y lộ chuyện chuẩn bị rời khỏi, mấy trợ lý, nhân viên công tác của y cũng bắt đầu tìm lối khác, Katie thì không có ý định đó, cô cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian. Có điều sau khi y nói với công ty, để những người này giúp bồi dưỡng người mới, để ai cũng có cơ hội lựa chọn, mà chỉ có tiểu Lưu theo y từ đầu, vẫn ở lại giúp y xử lý mọi chuyện.

Thước Nhạc thấy Phí Dương đã xử lý ổn thỏa, cũng không bàn nữa, hai người nói thêm một lúc rồi gác máy.

“Phí Dương tìm em có việc?” Khúc Phàm ăn cơm xong, quay về hậu viện hỏi Thước Nhạc đang ngồi đó đọc sách.

“Ừm, nói có người tên Thừa Minh Hoán, đạo diễn hỏi anh ấy về em. Không biết vì sao.” Thước Nhạc cũng không để ý, Khúc Phàm nghe xong hơi trầm tư, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Ngày mai tới bệnh viện làm việc?”

“Ừm, viện trưởng đi Mỹ tham dự hội nghiên cứu, tháng sau mới về, mai em tự đi báo danh mới được, dù sao cũng đã gửi hồ sơ qua rồi.”

Khúc Phàm cười, “Viện trưởng trong căn cứ cứ gọi cho anh suốt, muốn em quay lại làm việc, nơi đó quá thoải mái, chờ em vào bệnh viện rồi sẽ mệt đó.”

Đặt sách xuống, “Trong căn cứ đúng là rất thoải mái, nhưng nơi đó không có cơ hội tiếp xúc với những ca bệnh thông thường, mà cũng không cần em lắm, các bác sĩ trong căn cứ đã rất giỏi rồi. Mà em lại hy vọng có thể tiếp xúc với nhiều ca bệnh hơn nữa.”

“Em muốn đi đâu thì cứ đi, bệnh viện phụ thuộc cũng rất tốt, Phương Dương với Vương Tôn cũng làm việc ở đó. Bọn em cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Đúng đó, không biết em sẽ được phân tới khoa nào đây.”

Sáng hôm sau, Thước Nhạc lái xe tới bệnh viện, vào tòa nhà hành chính, vào văn phòng của chủ nhiệm khoa.

“Cậu chính là Thước Nhạc? Hôm qua sao không tới báo danh?” Chủ nhiệm Vương có chút không vui nhìn hồ sơ của Thước Nhạc. Dựa vào kinh nghiệm làm việc bao năm qua, hồ sơ của cậu chắc chắn là theo cửa sau. Nhưng phần hồ sơ này do viện trưởng giao xuống, trước đó hắn cũng điều tra, trong trường năm nay không có người nào tên Thước Nhạc, haiz, giờ người đâu chui ra thế.

Thước Nhạc thấy chủ nhiệm Vương có vẻ khó chịu nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ nói, “Trước đó không ai báo tin cho tôi, chỉ báo hôm nay đến đây thôi.” Lại nói, Thước Nhạc cũng không hiểu rõ về chuyện trong bệnh viện, từ kỳ thực tập cậu đã được bác sĩ hướng dẫn để ý đến nên cũng chưa từng gặp khó khăn gì, có thể nói, Thước Nhạc chưa từng chịu khổ, có hơi ngây ngô.

Chủ nhiệm Vương nhìn cậu nghĩ một lát, “Vậy cậu theo tôi.” Nếu viện trưởng đưa cậu ta vào, thủ tục và chứng nhận bác sĩ đều rất đầu đủ, vậy cũng nên sắp xếp cho cậu ta, nhưng không thể dựa theo chỉ thị của viện trưởng sắp xếp vào khoa não ngoại được, năm nay có hai bác sĩ đến bệnh viện, nghiệp vụ đều rất tốt, nếu lại thêm người qua đó thì không hay lắm. Vậy cứ tạm xếp cậu ta vào phòng cấp cứu đi, có bác sĩ Lý ở đó cũng có thể hướng dẫn cậu ta. Dù sao cũng do viện trưởng giới thiệu nên vẫn cần huấn luyện tử tế.



“Cậu đến phòng cấp cứu tạm công tác đã, làm quen với hoàn cảnh, tôi thấy cậu thuộc khoa y học lâm sàng, hẳn có thể làm được. Bác sĩ Lý trong phòng cấp cứu là người phụ trách cho cậu, cô ấy giờ đã nhận đệ tử, cậu đến đó cố học cho tốt.” Chủ nhiệm Vương vừa đi vừa nói.

Thước Nhạc nghe xong hơi ngạc nhiên, định nói nhưng nhìn thấy hồ sơ trong tay chủ nhiệm Vương đành thôi. Cậu nhớ rõ hồ sơ là lúc trước do căn cứ làm giúp, tư liệu bên trong đều là giả, lúc ấy chỉ nói ý kiến của mình, mà cả cậu và viện trưởng đều chưa từng xem qua hồ sơ kia, giờ không biết trong đó ghi gì nữa. Nhưng phòng cấp cứu rất phiền, phải làm việc 24/24, đây chính là vấn đề.

Hai người đi vào phòng cấp cứu, nơi này luôn rất bận, chủ nhiệm Vương tìm được bác sĩ Lý, cô đang cấp cứu cho một người bị cao huyết áp, hai người đứng chờ bên cạnh. Thước Nhạc thấy bác sĩ Lý cấp cứu rất quen tay, làm không ngừng.

“Bác sĩ Lý, đây là bác sĩ Thước Nhạc, sau này cậu ấy sẽ làm việc ở phòng cấp cứu của các cô.” Cấp cứu xong, bác sĩ Lý rảnh rỗi, chủ nhiệm Vương mới tiến lên giới thiệu.

Bác sĩ Lý tháo báo tay, là một bác sĩ nữ khoảng bốn mươi tuổi, thấy Thước Nhạc thì hơi nhíu mày, “Chủ nhiệm Vương, phòng cấp cứu của tôi đã nhận ba bác sĩ thực tập rồi, chúng tôi cần bác sĩ.” Bác sĩ Lý nhìn Thước Nhạc trước mặt, xin lỗi chứ bác sĩ thực tập chẳng dùng nổi.

Bác sĩ Vương lắc đầu, “Không, bác sĩ Thước không phải bác sĩ thực tập, cậu ấy đã có ba năm kinh nghiệm lâm sàng.” Nói xong, tiến lên nói nhỏ với bác sĩ Lý, “Vị này do viện trưởng giới thiệu đến. Cứ để cậu ta ở nơi này huấn luyện một thời gian, chờ viện trưởng về giải quyết đi.”

Tuy rằng tai rất thính mà Thước Nhạc chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy, quả nhiên bản thân trong mắt họ là kẻ đi cửa sau, nhưng sự thật cũng đúng như vậy.

Bác sĩ Lý càng thêm nhăn mặt, vừa định nói gì, đã thấy phòng cấp cứu đẩy hai người vào, có bệnh nhân, cũng không nói nhiều, “Rồi, vậy đi, tôi còn có bệnh nhân.”

“Tiểu Vương, cậu dẫn, à, bác sĩ Thước nhỉ. Cậu dẫn bác sĩ Thước đi thay quần áo.” Giao cho một vị ý tá bên cạnh, chỉ Thước Nhạc. Xoay người đi về phía bệnh nhân bên kia.

Phù… Theo y tá vào phòng thay quần áo làm việc, Thước Nhạc cảm thấy hình như ở bệnh viện này mình không được thuận lợi lắm, cũng may cũng đã bắt đầu dần tốt lên.

“Bác sĩ Thước, theo như bảng phân công công tác hôm nay thì cậu được phân vào tổ một, hôm nay đã có thể bắt đầu làm việc chưa?” Bác sĩ Lý giao Thước Nhạc cho y tá trưởng, y tá trưởng thấy người quá mức trẻ tuổi này thì thấy không thể trông cậy gì. Kỳ thật nếu không phải bị đưa tới phòng cấp cứu thì làm ở phòng nào cũng chẳng sao đâu, dù sao những nơi khác đều có thời gian học tập, chỉ riêng phòng cấp cứu là bận nhất. Anh cũng không biết lý do gì mà chủ nhiệm Vương lại xếp Thước Nhạc vào đây nữa.

“Hôm nay có thể.”

Phòng cấp cứu cần bác sĩ làm việc 24/24, tuy nhiên cả ngày hôm nay Thước Nhạc chẳng có được mấy người bệnh. Hơn nữa cậu cũng chỉ có thể bám sau mông bác sĩ Lý, làm chút việc phụ tá. Dù sao, dưới tình huống chưa được kiểm nghiệm, bác sĩ Lý cũng nào dám cho cậu tự lực cánh sinh. Nếu không phải viện trưởng giao xuống, cậu muốn tham gia còn cần thêm rất nhiều bước nữa. Cho dù như vậy, ba bác sĩ thực tập mới vào năm nay cũng có chút địch ý với Thước Nhạc, chuyên ngành của bác sĩ này khác với cậu, đều là học năm, bảy năm, bệnh viện phụ thuộc cạnh tranh khốc liệt, những bác sĩ khác đều đã làm việc lâu năm trong bệnh viện, chỉ có Thước Nhạc còn trẻ lại còn là cửa sau, bọn họ tất nhiên sẽ đối nghịch.

Thước Nhạc lúc thực tập cũng từng làm việc ở phòng cấp cứu, cho nên vẫn rất hiểu những quy củ trong phòng cấp cứu, có điều đại sảnh phòng cấp cứu này mới được xây dựng, hôm nay Thước Nhạc chủ yếu làm quen với hoàn cảnh công tác.

“Em bị phân vào phòng cấp cứu, tối không về. Ừm, không sao. Nơi này cũng có rất nhiều thứ có thể học. Được, giúp em chúc đám Miu Miu ngủ ngon. Rồi, chờ đến tối nếu em không bận sẽ tự nói với chúng nó. Ừm, cứ vậy đã.” Thước Nhạc vào lúc nghỉ trưa gọi điện về nhà cho Khúc Phàm, nói cho mọi người về sắp xếp công việc của mình.

Đưa điện thoại vào trong không gian, Thước Nhạc nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài. Thước Nhạc ra khỏi phòng cấp cứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau