Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
Chương 55: Mục tiêu khác biệt
Hẹn mấy người kia cùng dùng cơm tối xong, hai người đi đến phòng tắm spa tại nhà chính, nơi này mời không ít chuyên gia thẩm mỹ, tiến hành công tác spa cho cả nam lẫn nữ, hơn nữa còn có mấy phòng tắm nước nóng. Hai người không muốn tiến hành tắm spa làm gì, chẳng qua vừa vận động xong nên muốn ngâm nước nóng mà thôi.
Cùng nhau nằm trong hồ nước nóng, khiến người ta không nhịn được thầm than vài tiếng, thật sự rất thoải mái. Khi hai người bước vào phòng tắm nước nóng, bày trí bên trong rất thanh lịch, cửa sổ lớn được thiết kế sát đất ngay cạnh bên hồ nước nóng, từa nơi này có thể nhìn ra bên ngoài, tựa như đứng trên tòa nhà cao tầng hơn một trăm mét nhìn xuống, phong cảnh dưới chân núi hoàn toàn rộng mở trước mắt. Hơn nữa, nơi này là không gian độc lập, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Tựa vào người Khúc Phàm, Thước Nhạc cảm thấy mình chẳng thể nâng nổi cả một đầu ngón tay, “Ngủ đi, còn lâu mới tới giờ ăn cơm.” Thấy dáng vẻ của Thước Nhạc, hắn cũng hơi xấu hổ, nhất thời không nhịn được mới khiến cậu mệt mỏi như vậy.
Vươn tay nhéo hắn một cái, hơi oán giận nói, “Ôm em lên đi.”
Cũng may phòng tắm này còn có giường ngủ, Khúc Phàm ôm Thước Nhạc cùng nằm trên giường, nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của cậu mà tràn ngập thỏa mãn, rất vui sướng.
Nghỉ ngơi một giờ, cơ thể tuy còn có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Trên đường theo bồi bàn đi tới nhà ăn, Thước Nhạc mới nhớ ra mà hỏi Khúc Phàm, “Hai người Tống Vinh Bác cùng Cơ Mộc Lân kia vì sao lại gọi anh là tiền bối? Chẳng lẽ tu vi của anh cao hơn sao? Em thấy trong cơ thể họ cũng chỉ có chút linh khí, cũng đâu phải người tu chân đâu.”
“Bọn họ không phải người tu chân. Hiện tại có rất ít người tu chân, hai thế gia của họ đều thuộc giới cổ võ. Người trong giới cổ võ rất coi trọng chuyện bối phận, nếu hai người không có quan hệ gì sẽ lấy tu vi làm thước đo bối phận này. Bọn họ không nhìn ra tu vi của anh với em, nhưng nhìn biểu hiện bên ngoài lại tưởng là võ giả tiên thiên, cho nên mới gọi tiền bối. Tuy nhiên, chú của Tống Vinh Bác, Tống Hiên Hàm từng giúp đỡ anh, hai người bọn anh lấy thân phận ngang hàng mà kết giao, cũng coi như trưởng bối của họ. Cho nên, tiền bối này cũng coi như danh chính ngôn thuận*.” Khúc Phàm nghĩ nghĩ, giải thích đôi chút với Thước Nhạc, “Lí thiếu hôm nay mời chúng ta tới đây, nhà hắn là thế gia quân nhân, người nhà họ đều là nhân viên quan trọng trong quân giới, lão gia tử nhà họ tuy rằng về hưu, nhưng anh cả của hắn sẽ đi lên thay thế, đây coi như là chuyển giao quyền lực. Lí thiếu là đứa con mà lão gia tử nhà họ có được khi đã về già, việc quản lý của gia đình với hắn không quá nghiêm khắc, trong vòng luẩn quẩn tại kinh thành này cũng có lực ảnh hưởng. Tuy nhiên, gia giáo nhà họ vẫn rất nghiêm, cho dù được nuông chiều, nhưng bản chất hắn vẫn tốt. Hai chúng ta tuy rằng không cần đi nịnh nọt người khác, nhưng cuộc sống sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều bằng hữu thì càng nhiều giúp đơc, có một số việc cũng không nên cự tuyệt. Nếu em thật sự không thích thì sau này chúng ta không lui tới là được.” Khúc Phàm là người rất thông minh, hắn luôn biết bản thân muốn gì, cũng không phải loại người chỉ biết ương ngạnh bước tới trước mà không chút thay đổi, nếu có được con đường gần hơn thì sẽ không đi đường xa, hắn rất rõ ràng năng lực của mấy người này, không chừng sau này cần dùng đến. Đương nhiên, nếu Thước Nhạc không thích, hắn cũng không bắt buộc phải đi theo hương đó.
*danh chính ngôn thuận: phù hợp, không thể bắt bẻ
Thước Nhạc lườm Khúc Phàm, “Đừng coi em như kẻ không hiểu chuyện thế, em biết chừng mực. Con người là động vật sống theo bầy đoàn, tất nhiên không thể thoát ly mọi chuyện, em tuy không thích mấy chuyện này, nhưng cũng không hẳn sẽ bài xích.”
Hắc hắc— Khúc Phàm có chút vúi vẻ nhìn Thước Nhạc, hắn vẫn luôn biết Thước Nhạc không thích những chuyện này, vốn không muốn kéo cậu vào, trước kia khi kết bạn với bạn cùng lớp, nếu có chút lợi ích linh tinh xen vào, cậu cũng không thích, càng nói chi đến những việc trong xã hội này, lại không biết rằng, cậu cũng từ từ trưởng thành.
“Em không thích những chuyện đó, nhưng vẫn hiểu được, những người kia với chúng ta giống như người của hai thế giới khác nhau, mục đích chúng ta hướng tới khác nhau, cho nên sẽ không hợp nhau. Nói đến cùng, vẫn là chúng ta không theo kịp thời đại. Bọn họ mới là những người bắt kịp thời đại, cũng bởi vì có những người như vậy tồn tại mà thế giới mới có thể phát triển nhanh chóng. Nếu trên thế giới này, ai cũng như em, chỉ sợ thế giới bây giờ vẫn đang dừng lại ở xã hội nguyên thủy. Cho nên, giống như em đây là người không có chí lớn, cứ ích kỷ muốn sống cuộc sống gia đình êm đềm thôi.” Thước Nhạc quay sang, cười thật tươi với Khúc Phàm.
Nhịn không được nhéo mũi cậu, “Chờ bọn nhỏ có thể sống độc lập, chờ bọn nhỏ có được mục tiêu của bản thân, chúng ta sẽ cùng nhau du ngoạn khắp thế giới, hoặc tìm một thôn làng hẻo lánh, làm chuyện em muốn làm.” Sau đó, Khúc Phàm lại nhíu nhíu mày, giống như có chuyện khó xử, “Có điều chúng ta phải thay đổi chỗ ở thường xuyên chút, nếu không sống hết một ngàn tám trăm năm sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng thế giới luôn mất.”
“Ha ha, chúng ta có thể ra ngoài sống hơn mười năm rồi quay lại, người khác cũng không nhận ra.” Thước Nhạc cũng cười cười.
Tương lai của họ dài như vậy, giờ còn tìm chút chuyện nên làm. Kỳ thật, chuyện kết giao này cũng là chuyện thú vị.
Có lẽ mang theo một chút tâm lý chơi đùa, khi hai người bước vào nhà ăn nhìn thấy đám công tử kia cũng không quá bài xích, cho dù thấy được trong ánh mắt của họ sự dò xét, đánh giá cũng thấy không sao.
Nhưng trái lại mấy vị công tử kia thấy hai người nắm tay nhau thân mật thong dong bước vào thì vẻ mặt có hơi thay đổi. Những người như họ cũng không ít đi vào trong vòng luẩn quẩn đó, nhưng càng nhiều là chơi đùa qua ngày thôi, không được mấy ai thật lòng thật dạ, trong số những người đó cuối cùng cũng đi theo sự sắp xếp của gia đình. Việc hôn nhân cùng sự nghiệp không thể theo ý bọn họ được. Nhìn hai người gắn bó thân mật, lại quang minh chính đại ở bên nhau, không khí ấm áp thân thiết giữa hai người, thật sự khiến người ta quá ghen tị rồi đó!
Đây cũng là sự thay đổi tâm trạng của hai người. Kỳ thật từ khi đi vào nơi đây, hai người có một loại cảm giác được buông lỏng, cho dù chơi tennis làm bại lộ thực lực, hay là thân mật ở cùng nhau, bọn họ đều biết trong câu lạc bộ này, bọn họ không cần kiêng dè điều gì, có được quyền thế, điều gì cũng có thể che dấu. Ít nhất, đoạn băng ghi hành của họ ở sân tennis sẽ không bị truyền ra bên ngoài.
Buổi tối thưởng thức tiệc kiểu Pháp, bàn ăn thật dài ngồi rất nhiều người, ngoại trừ vài người trước đó, trên bàn ăn lại có thêm ba người, Vương Hiển, Dương Tranh, Phượng Hà. Trong đó Phượng Hà là cô gái duy nhất trên bàn. Ngoại trừ hai đệ tử thế gia kia, bảy người còn lại về cơ bản thuộc khối trung tâm của bang thái tử tại kinh thành.
Tuy rằng ăn tiệc Pháp đúng nghĩa nhưng họ cũng không hề bận tâm tới lễ nghi phiền phức, cũng không nhắc tới chuyện ăn cơm thì không nói, nói với nhau về một vài chuyện thú vị trong kinh, hoặc là vài mẩu truyện cười linh tinh. Khi họ nói chuyện cũng bắt đầu thử này thử kia, những chuyện này Thước Nhạc không quan tâm, dù sao Khúc Phàm cũng lo liệu hết. Cậu nhưng vô cùng vui mừng ngồi nghe Triệu Khôn Đức nói nhảm, người này thật thú vị, rõ ràng giọng nói đặc sệt vị Bắc Kinh nhưng lời nói lại như kẻ đầu đường xó chợ, nghe xong khiến cậu vui vẻ. Hai người họ cũng thả lỏng, bình thường đám công tử ca này luôn nghếch mũi lên trời, nhưng sau khi nói chuyện lại thấy không hẳn như vậy, ở chung cũng không tồi. Chỉ có hai vị công tử thế gia kia không biết có phải vì hai người họ không mà có chút cẩn trọng.
Thước Nhạc ăn món điểm tâm ngọt, bánh Mousse*. Thực tế, trên bàn đều là đàn ông, cũng không thích loại bánh này, Thước Nhạc thế nhưng hơi thích hương vị này, từng ăn ở Pháp, hương vị cũng giống như vậy, chắc hẳn đầu bếp trong câu lạc bộ cũng được mời từ Pháp về. Cậu sau khi từ Pháp về cũng học làm món ăn Pháp, mặc dù có một vài món không thể làm ngon, nhưng lại có nguyên liệu bù lại, hương vị so với món Pháp thực sự còn ngon hơn.
*bánh Mousse:
Hoặc
Nói chung thì ta cũng thích ăn bánh này >.<
“Thước Nhạc, cậu thấy mấy món Pháp này thế nào?” Lí Sáng ngồi đối diện nói.
Khẽ gật đầu, “Không khác vị chính thông là mấy, hương vị không khác lắm so với món ăn tại Pháp đâu.”
Lí Sáng cười, “Hiện tại trong kinh đang xuất hiện một loại thức ăn tăng cường sức khỏe, hương vị cũng ngon, đáng tiếc số lượng quá ít, nếu dùng những thức ăn đó tạo thành tiệc Pháp thì nhất định lại càng ngon.”
“Đương nhiên rồi, hương vị ít nhất cũng ngon gấp đôi.” Thước Nhạc nghĩ trong lòng, sắc mặt không đổi.
“Đúng đó, tôi đây từng nếm qua tại nhà ông ngoại, hương vị kia, tuyệt.” Triệu Khôn Đức giơ ngón cái lên.
“Cũng không biết ai có thể trồng ra loại rau như vậy, nếu không khách sạn của chúng ta sẽ rất náo nhiệt.” Nói xong, Lí Sáng liếc nhìn Thước Nhạc.
Phượng Hà cười hì hì, “Em nói nha Lí thiếu, đừng nghĩ điều hoang tưởng đó nữa đi, bao nhiều người muốn mà chẳng được, anh muốn lấy thế nào chứ. Khách san của chúng ta cũng không phải chỉ có cái vỏ, cho dù không có loại rau dưa đó, chúng ta vẫn là khách sạn đứng đầu kinh thành.”
Lí Sáng không nói gì, chỉ nhìn Thước Nhạc phía đối diện đang có vẻ như không có việc gì, vui vẻ nói chuyện với Bạch Thần về Khúc Phàm, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Cùng nhau nằm trong hồ nước nóng, khiến người ta không nhịn được thầm than vài tiếng, thật sự rất thoải mái. Khi hai người bước vào phòng tắm nước nóng, bày trí bên trong rất thanh lịch, cửa sổ lớn được thiết kế sát đất ngay cạnh bên hồ nước nóng, từa nơi này có thể nhìn ra bên ngoài, tựa như đứng trên tòa nhà cao tầng hơn một trăm mét nhìn xuống, phong cảnh dưới chân núi hoàn toàn rộng mở trước mắt. Hơn nữa, nơi này là không gian độc lập, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Tựa vào người Khúc Phàm, Thước Nhạc cảm thấy mình chẳng thể nâng nổi cả một đầu ngón tay, “Ngủ đi, còn lâu mới tới giờ ăn cơm.” Thấy dáng vẻ của Thước Nhạc, hắn cũng hơi xấu hổ, nhất thời không nhịn được mới khiến cậu mệt mỏi như vậy.
Vươn tay nhéo hắn một cái, hơi oán giận nói, “Ôm em lên đi.”
Cũng may phòng tắm này còn có giường ngủ, Khúc Phàm ôm Thước Nhạc cùng nằm trên giường, nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của cậu mà tràn ngập thỏa mãn, rất vui sướng.
Nghỉ ngơi một giờ, cơ thể tuy còn có chút mỏi mệt, nhưng tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Trên đường theo bồi bàn đi tới nhà ăn, Thước Nhạc mới nhớ ra mà hỏi Khúc Phàm, “Hai người Tống Vinh Bác cùng Cơ Mộc Lân kia vì sao lại gọi anh là tiền bối? Chẳng lẽ tu vi của anh cao hơn sao? Em thấy trong cơ thể họ cũng chỉ có chút linh khí, cũng đâu phải người tu chân đâu.”
“Bọn họ không phải người tu chân. Hiện tại có rất ít người tu chân, hai thế gia của họ đều thuộc giới cổ võ. Người trong giới cổ võ rất coi trọng chuyện bối phận, nếu hai người không có quan hệ gì sẽ lấy tu vi làm thước đo bối phận này. Bọn họ không nhìn ra tu vi của anh với em, nhưng nhìn biểu hiện bên ngoài lại tưởng là võ giả tiên thiên, cho nên mới gọi tiền bối. Tuy nhiên, chú của Tống Vinh Bác, Tống Hiên Hàm từng giúp đỡ anh, hai người bọn anh lấy thân phận ngang hàng mà kết giao, cũng coi như trưởng bối của họ. Cho nên, tiền bối này cũng coi như danh chính ngôn thuận*.” Khúc Phàm nghĩ nghĩ, giải thích đôi chút với Thước Nhạc, “Lí thiếu hôm nay mời chúng ta tới đây, nhà hắn là thế gia quân nhân, người nhà họ đều là nhân viên quan trọng trong quân giới, lão gia tử nhà họ tuy rằng về hưu, nhưng anh cả của hắn sẽ đi lên thay thế, đây coi như là chuyển giao quyền lực. Lí thiếu là đứa con mà lão gia tử nhà họ có được khi đã về già, việc quản lý của gia đình với hắn không quá nghiêm khắc, trong vòng luẩn quẩn tại kinh thành này cũng có lực ảnh hưởng. Tuy nhiên, gia giáo nhà họ vẫn rất nghiêm, cho dù được nuông chiều, nhưng bản chất hắn vẫn tốt. Hai chúng ta tuy rằng không cần đi nịnh nọt người khác, nhưng cuộc sống sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều bằng hữu thì càng nhiều giúp đơc, có một số việc cũng không nên cự tuyệt. Nếu em thật sự không thích thì sau này chúng ta không lui tới là được.” Khúc Phàm là người rất thông minh, hắn luôn biết bản thân muốn gì, cũng không phải loại người chỉ biết ương ngạnh bước tới trước mà không chút thay đổi, nếu có được con đường gần hơn thì sẽ không đi đường xa, hắn rất rõ ràng năng lực của mấy người này, không chừng sau này cần dùng đến. Đương nhiên, nếu Thước Nhạc không thích, hắn cũng không bắt buộc phải đi theo hương đó.
*danh chính ngôn thuận: phù hợp, không thể bắt bẻ
Thước Nhạc lườm Khúc Phàm, “Đừng coi em như kẻ không hiểu chuyện thế, em biết chừng mực. Con người là động vật sống theo bầy đoàn, tất nhiên không thể thoát ly mọi chuyện, em tuy không thích mấy chuyện này, nhưng cũng không hẳn sẽ bài xích.”
Hắc hắc— Khúc Phàm có chút vúi vẻ nhìn Thước Nhạc, hắn vẫn luôn biết Thước Nhạc không thích những chuyện này, vốn không muốn kéo cậu vào, trước kia khi kết bạn với bạn cùng lớp, nếu có chút lợi ích linh tinh xen vào, cậu cũng không thích, càng nói chi đến những việc trong xã hội này, lại không biết rằng, cậu cũng từ từ trưởng thành.
“Em không thích những chuyện đó, nhưng vẫn hiểu được, những người kia với chúng ta giống như người của hai thế giới khác nhau, mục đích chúng ta hướng tới khác nhau, cho nên sẽ không hợp nhau. Nói đến cùng, vẫn là chúng ta không theo kịp thời đại. Bọn họ mới là những người bắt kịp thời đại, cũng bởi vì có những người như vậy tồn tại mà thế giới mới có thể phát triển nhanh chóng. Nếu trên thế giới này, ai cũng như em, chỉ sợ thế giới bây giờ vẫn đang dừng lại ở xã hội nguyên thủy. Cho nên, giống như em đây là người không có chí lớn, cứ ích kỷ muốn sống cuộc sống gia đình êm đềm thôi.” Thước Nhạc quay sang, cười thật tươi với Khúc Phàm.
Nhịn không được nhéo mũi cậu, “Chờ bọn nhỏ có thể sống độc lập, chờ bọn nhỏ có được mục tiêu của bản thân, chúng ta sẽ cùng nhau du ngoạn khắp thế giới, hoặc tìm một thôn làng hẻo lánh, làm chuyện em muốn làm.” Sau đó, Khúc Phàm lại nhíu nhíu mày, giống như có chuyện khó xử, “Có điều chúng ta phải thay đổi chỗ ở thường xuyên chút, nếu không sống hết một ngàn tám trăm năm sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng thế giới luôn mất.”
“Ha ha, chúng ta có thể ra ngoài sống hơn mười năm rồi quay lại, người khác cũng không nhận ra.” Thước Nhạc cũng cười cười.
Tương lai của họ dài như vậy, giờ còn tìm chút chuyện nên làm. Kỳ thật, chuyện kết giao này cũng là chuyện thú vị.
Có lẽ mang theo một chút tâm lý chơi đùa, khi hai người bước vào nhà ăn nhìn thấy đám công tử kia cũng không quá bài xích, cho dù thấy được trong ánh mắt của họ sự dò xét, đánh giá cũng thấy không sao.
Nhưng trái lại mấy vị công tử kia thấy hai người nắm tay nhau thân mật thong dong bước vào thì vẻ mặt có hơi thay đổi. Những người như họ cũng không ít đi vào trong vòng luẩn quẩn đó, nhưng càng nhiều là chơi đùa qua ngày thôi, không được mấy ai thật lòng thật dạ, trong số những người đó cuối cùng cũng đi theo sự sắp xếp của gia đình. Việc hôn nhân cùng sự nghiệp không thể theo ý bọn họ được. Nhìn hai người gắn bó thân mật, lại quang minh chính đại ở bên nhau, không khí ấm áp thân thiết giữa hai người, thật sự khiến người ta quá ghen tị rồi đó!
Đây cũng là sự thay đổi tâm trạng của hai người. Kỳ thật từ khi đi vào nơi đây, hai người có một loại cảm giác được buông lỏng, cho dù chơi tennis làm bại lộ thực lực, hay là thân mật ở cùng nhau, bọn họ đều biết trong câu lạc bộ này, bọn họ không cần kiêng dè điều gì, có được quyền thế, điều gì cũng có thể che dấu. Ít nhất, đoạn băng ghi hành của họ ở sân tennis sẽ không bị truyền ra bên ngoài.
Buổi tối thưởng thức tiệc kiểu Pháp, bàn ăn thật dài ngồi rất nhiều người, ngoại trừ vài người trước đó, trên bàn ăn lại có thêm ba người, Vương Hiển, Dương Tranh, Phượng Hà. Trong đó Phượng Hà là cô gái duy nhất trên bàn. Ngoại trừ hai đệ tử thế gia kia, bảy người còn lại về cơ bản thuộc khối trung tâm của bang thái tử tại kinh thành.
Tuy rằng ăn tiệc Pháp đúng nghĩa nhưng họ cũng không hề bận tâm tới lễ nghi phiền phức, cũng không nhắc tới chuyện ăn cơm thì không nói, nói với nhau về một vài chuyện thú vị trong kinh, hoặc là vài mẩu truyện cười linh tinh. Khi họ nói chuyện cũng bắt đầu thử này thử kia, những chuyện này Thước Nhạc không quan tâm, dù sao Khúc Phàm cũng lo liệu hết. Cậu nhưng vô cùng vui mừng ngồi nghe Triệu Khôn Đức nói nhảm, người này thật thú vị, rõ ràng giọng nói đặc sệt vị Bắc Kinh nhưng lời nói lại như kẻ đầu đường xó chợ, nghe xong khiến cậu vui vẻ. Hai người họ cũng thả lỏng, bình thường đám công tử ca này luôn nghếch mũi lên trời, nhưng sau khi nói chuyện lại thấy không hẳn như vậy, ở chung cũng không tồi. Chỉ có hai vị công tử thế gia kia không biết có phải vì hai người họ không mà có chút cẩn trọng.
Thước Nhạc ăn món điểm tâm ngọt, bánh Mousse*. Thực tế, trên bàn đều là đàn ông, cũng không thích loại bánh này, Thước Nhạc thế nhưng hơi thích hương vị này, từng ăn ở Pháp, hương vị cũng giống như vậy, chắc hẳn đầu bếp trong câu lạc bộ cũng được mời từ Pháp về. Cậu sau khi từ Pháp về cũng học làm món ăn Pháp, mặc dù có một vài món không thể làm ngon, nhưng lại có nguyên liệu bù lại, hương vị so với món Pháp thực sự còn ngon hơn.
*bánh Mousse:
Hoặc
Nói chung thì ta cũng thích ăn bánh này >.<
“Thước Nhạc, cậu thấy mấy món Pháp này thế nào?” Lí Sáng ngồi đối diện nói.
Khẽ gật đầu, “Không khác vị chính thông là mấy, hương vị không khác lắm so với món ăn tại Pháp đâu.”
Lí Sáng cười, “Hiện tại trong kinh đang xuất hiện một loại thức ăn tăng cường sức khỏe, hương vị cũng ngon, đáng tiếc số lượng quá ít, nếu dùng những thức ăn đó tạo thành tiệc Pháp thì nhất định lại càng ngon.”
“Đương nhiên rồi, hương vị ít nhất cũng ngon gấp đôi.” Thước Nhạc nghĩ trong lòng, sắc mặt không đổi.
“Đúng đó, tôi đây từng nếm qua tại nhà ông ngoại, hương vị kia, tuyệt.” Triệu Khôn Đức giơ ngón cái lên.
“Cũng không biết ai có thể trồng ra loại rau như vậy, nếu không khách sạn của chúng ta sẽ rất náo nhiệt.” Nói xong, Lí Sáng liếc nhìn Thước Nhạc.
Phượng Hà cười hì hì, “Em nói nha Lí thiếu, đừng nghĩ điều hoang tưởng đó nữa đi, bao nhiều người muốn mà chẳng được, anh muốn lấy thế nào chứ. Khách san của chúng ta cũng không phải chỉ có cái vỏ, cho dù không có loại rau dưa đó, chúng ta vẫn là khách sạn đứng đầu kinh thành.”
Lí Sáng không nói gì, chỉ nhìn Thước Nhạc phía đối diện đang có vẻ như không có việc gì, vui vẻ nói chuyện với Bạch Thần về Khúc Phàm, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất