Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 69: Thọ lễ*

Trước Sau
*quà mừng thọ

“Hay là em không đi nữa.” Thước Nhạc mặc áo nhung nhạt màu cổ chữ V, khoác áo âu phục màu vàng đơn giản, đứng trước gương sửa sang lại quần áo.

“Đi thôi, Chu gia không giống những nơi khác, đã có giao tình hơn hai mươi năm với nhà mình, em hiện tại cũng là người Khúc gia, tất nhiên phải đi rồi. Đừng nghĩ nhiều, lúc chúng ta kết hôn, chú Chu cũng có đến đây mà, em không quên đó chứ.” Khúc Phàm vừa thắt ca vát vừa nói, hắn cũng mặc âu phục đậm màu, cũng là kiểu dáng đơn giản mà đứng đắn, hôm nay hai người không thể quá nổi bật, hai người thoạt nhìn cũng không giống nhau.

Sau tết Nguyên Đán là đại thọ tám mươi tuổi của Chu lão gia tử, nhiều thế hệ Chu gia kinh doanh, ở thương giới cũng có danh vọng, trong nước ngoài nước đều có sản nghiệp của họ. Năm đó khi cha của Khúc Phàm gặp khó khăn cũng do Chu gia giúp đỡ, từ đó về sau, Khúc gia cũng bước lên con đường tiền tài, do vậy, cha của Khúc Phàm vẫn luôn biết ơn, thường xuyên qua lại với Chu gia. Hoàn vũ quốc tế của Khúc gia đã trở thành doanh nghiệp tầm cỡ quốc gia cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Chu gia.

Đại thọ của Chu lão gia tử được tổ chức tại một sản nghiệp ở vùng ngoại ô, nơi này cũng là điền sản được Chu gia khai phá, Chu gia có một trang viên khá rộng ở đó.

“Đã lâu không gặp Khúc lão ca, cha tôi vừa nhắc tới lão ca đó. Chị dâu thoạt nhìn chẳng già đi chút nào, giống như còn trẻ lắm ấy, đây là Khúc Phàm, con trai út nhà anh sao?” Chu Quan Nghĩa phụ trách đón khách, vừa nghe tin người Khúc gia đến, nhanh chóng đón tiếp. Ông quen Khúc Bình, hai người trẻ tuổi còn lại thì không quen, cái người cao cao, da đen đen, thân thể cường tráng mà tuổi còn trẻ kia khẳng định là con thứ của Khúc gia.

Khúc ba cười ha ha, thuận tay đưa quà mừng cho bồi bàn bên cạnh, “Lão nhị, ông đang chạy đến Mỹ quốc tiêu dao cũng đã về đấy à, tôi còn đang nghĩ sẽ không gặp được ông nữa đó. Khúc Phàm thì ông biết rồi, còn đây là đứa con thứ không nên thân của tôi, Khúc Phàm.” Lại kéo Thước Nhạc qua, “Đây là Thước Nhạc, vợ Khúc Phàm, aiz, chuyện của bọn trẻ, tôi không quản được. Chẳng nghe lời gì hết. Hai con làm quen đi, đây là chú hai của Chu gia. Chúng ta giống như người thân cả, gọi chú hai đi.” Khúc ba ngoài miệng làm như không hài lòng về quan hệ của hai người, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút không vui nào, nhìn Thước Nhạc còn ôn nhu hơn nhìn con mình nữa.

Chú hai Chu gia thầm than trong lòng, quả thật là một cặp đôi trẻ tuổi xuất sắc, chuyện hai người đã sớm nghe từ anh cả từng tham gia hôn lễ, tuy rằng cũng kinh ngạc Khúc lão ca bảo thủ như vậy mà cũng đồng ý để con mình có tính hướng khác người như vậy, nhưng cũng không thể không nói hai người này không hề khiến ông chán ghét chút nào, bọn họ đứng đó sao mà lại hài hòa đến thế.

“Ha ha, khi hai đứa cử hành hôn lễ ta không tham dự, hôm nay chú cũng chưa chuẩn bị gì, hôm nào có thời gian thì cứ đến cửa hàng châu báu của Chu thị chọn nhé!”

“Được được, hai con nhất định phải chọn nhiều một chút, cơ hội như vậy không nhiều đâu.” Vẻ mặt Khúc ba tỏa sáng, Chu Quan Nghĩa này nói vậy cũng chấp nhận hai đứa rồi, về sau gia đình hai bên cũng dễ dàng liên lạc qua lại.

“Vậy cám ơn chú hai trước ạ.” Hai người cũng không khách khí.

“Chú hai, trong mắt thúc đâu thể chỉ có em trai cháu như vậy chứ.” Khúc Bình qua lại nhiều với Chu gia, khi nói cũng chẳng hề khách khí chút nào.

Chu Quan Nghĩa vươn tay vỗ lên vai Khúc Bình, “Được thôi, chờ cháu kết hôn thì cũng tùy ý mà chọn.” Hai người cũng chỉ hơn kém mười tuổi, lại càng thêm tùy tiện.

Khúc Bình bĩu môi, “Thôi đi, giờ cháu vẫn chưa có ý đó đâu.” Khúc ba bên cạnh thấy vậy liền tức giận, “Cái gì mà không có ý đó, ngày mai đừng có mà trốn việc xem mắt.” Khúc Bình cũng không để ý đến lời Khúc ba, sau khi ly hôn, Khúc Bình dường như lại khôi phục lại bản tính, một khi đã quyết định thì không thể thay đổi.

Khúc ba nghĩ vẫn còn ở nhà người khác, cũng không nói thêm nữa, “Lão nhị, lão gia tử ở đâu? Sức khỏe dạo này thế nào? Vẫn còn khỏe mạnh chứ?”

“Ha ha, rất khỏe, mỗi bữa vài chén rượu, không ít chén nào, thấy không rượu thì mắng ngay, rất nóng nảy.” Chu Quan Nghĩa chẳng chút bận tâm nói, tinh thần lão gia tử nhà họ rất tốt.

“Vậy thì tốt rồi, mang bọn tôi đi qua đó đi.” Khúc ba dẫn theo ba đứa con theo lão nhị Chu gia lên lầu, Khúc mẹ được nữ quyến chu gia mang đi nói chuyện.

Mấy người đi lên phòng khách của Chu lão gia tử ở tầng hai, bọn họ tới sớm, nơi đây không có mấy ai. Mấy anh em Chu gia đều đang đón tiếp khách, mọi người đến mừng thọ đa phần đều có quan hệ về kinh doanh hoặc chính trị với họ, phần lớn không cần lên bái kiến, hiện trong sảnh chỉ có Chu lão gia tử cùng con cả của ông.



Khúc ba vào phòng, thấy Chu lão gia tử liền chắp tay cúi đầu, “Lão gia tử phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

“Ha ha, con cũng lâu lắm rồi không tới thăm ta.” Tâm trạng lão thọ tinh* rất tốt.

*lão thọ tinh: cách gọi người cao tuổi vào ngày sinh nhật

Khúc ba nhanh chóng giải thích, “Đó là lỗi của con, về sau nhất định thường xuyên đến. Lão gia tử ngài không thấy con phiền là được.”

“Nhìn con kia, ta rất hy vọng con mỗi ngày đều đến. Đây là hai đứa con trai nhà con đi! Lại đây cho ta xem xem, Khúc Bình thì ta gặp vài lần, Khúc Phàm cũng đã gặp qua, lúc đó nó còn mặc yếm đâu. Thằng nhóc này từ nhỏ đã lập chí làm cảnh sát, giờ cũng không đổi.” Lão rất chú ý đến đám nhỏ Khúc gia, hơn nữa con trai cả tham gia hôn lễ của hai người, nên cũng có chút hiểu biết về thành tựu của Khúc Phàm.

“Cháu lại đây.” Chu lão gia tử vẫy tay với Thước Nhạc, thấy cậu tiến lại thì đánh giá một lượt, lại nhìn Khúc Phàm thở dài, “Vốn chuyện nhà các cháu ta không nên xen vào, nhưng quan hệ hai nhà chúng ta lại khác, cha cháu là người biết đền ân, lúc trước ta cũng chỉ giúp một chút, nó lại nhớ cả đời. Trước kia thường nghe cha cháu nói con thứ hai của nó có tiền đồ biết bao, trong lòng ta cũng được ăn ủi. Gia nghiệp của cha cháu hoàn toàn do một tay nó gây dựng, nhưng đều kém với thành tựu của hai anh em cháu, aiz, chuyện các cháu không thể làm gương cho hậu thế, nhưng nếu đã đi tới bước này thì cứ kiên trì đi tiếp, đừng khiến cha mẹ cháu hối hận.”

Hai người đỏ mặt, thấp giọng vâng dạ.

Người một nhà ngồi xuống, Khúc ba chỉ vào quà mừng trên tay bồi bàn, “Lão gia tử, đây là tâm ý của bọn con.”

“A, lấy qua ta xem xem.” Chu lão gia tử hưng trí bừng bừng nói.

Con cả Chu gia Chu Quan Nhận bước qua đưa thọ lễ đến, đặt lên trên bàn, Khúc ba cùng hai đứa con chuẩn bị thọ lễ riêng.

Vừa mở ra thì Chu lão gia tử cùng hai người con đều giật mình, thọ lễ của Khúc ba là một bức tượng thọ tinh bằng ngọc dương lục thủy tinh loại* cao 126 rộng 85 hậu** 48 milimet. Vật trang sức bằng ngọc này có nước ngọc phân thành hình chữ bát (八), chất ngọc nhẵn mịn, diễm lệ sáng bóng, được thợ khéo điêu khắc tinh xảo, cẩn thận quan sát cũng không tìm thấy dấu vết nhân tạo nào. “Rất quý.” Chu lão gia tử cầm lên món đồ trang sức, không thể không cảm thán, lão kinh doanh châu bảo cả đời, có đồ gì mà chưa từng thấy qua, món đồ này rất hiếm gặp.

*tượng ngọc thọ tinh:



Nhưng trong truyện thì chắc sẽ có màu như loại ngọc này (dương lục thủy tinh loại):



**hậu: ý chỉ độ rộng về phía sau

Khúc ba cười cười, “Đây cũng là chút tâm ý của vãn bối, tài liệu cũng do hai đứa nó đổ được từ Myanmar, tuy rằng giá bên ngoài cao, nhưng thật ra cũng không đáng gì. Lão gia ngài sống cả đời, có gì mà chưa gặp qua, đây cũng không phải món gì quá quý giá.”

“Khúc lão ca thật là, tượng ngọc thọ tinh này cho dù đặt trong cửa hàng nhà chúng ta cũng thuộc loại bảo vật trấn điếm* đó.” Con cả Chu gia thấy thọ lễ trên tay cha mình cũng kinh diễm.



*bảo vật trấn điếm: ý chỉ loại hàng cấp độ cao nhất, tạo nên danh tiếng cho cả một cửa hàng

“Ha ha, được, thứ này ta giữ lại. Các cháu cũng thích đổ thạch? Ha ha, lão nhị, hôm nào có thời gian thì để bọn nó chọn mấy khối len dạ, thử nhãn lực bọn nó.”

“Dạ, con vốn cũng muốn hai đứa đến cửa hàng chọn quà mừng kết hôn, vậy thì tùy theo nhãn lực chúng đi.”

“Được rồi, đừng từ chối, Chu thị chúng ta kinh doanh vàng bạc châu báu, ngọc thạch cũng chỉ chiếm phần nhỏ, hàng len dạ đều là tích từ mười mấy năm trước, đặt trong kho cũng sắp mọc nấm rồi.” Chu lão gia tử mặt hồng hào khoát tay, đặt lão thọ tinh lại hòm gỗ lim, lại mở ra thọ lễ của Khúc Bình, cũng là hòm gỗ lim, còn lỡ hơn một chút. Lão gia tử vừa mở hòm ra, cười đến không thấy mắt đâu, “Thằng nhóc Bình này hiểu ta. Ha habiết ta thích uống thứ này.” Trong hòm đặt một bình rượu Mao Đài* 58 năm, Chu lão gia tử vốn yêu rượu lại càng thêm dễ chịu.

*Rượu Mao Đài: là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu, được coi như một loại quốc tửu của Trung Quốc.

“Ta xem hai đứa cháu tặng cho ta gì nào.” Tâm trạng Chu lão gia tử vô cùng tốt lấy ra chiếc hộp cuối cùng, mở ra thì thấy là một chuỗi vòng tử đàn. Cả đời lão gia tử lăn lộn với nghề châu báu, ngoại trừ nghiên cứu về châu báu, cũng có chút hiểu biết sơ qua về mấy loại gỗ lê hoa, cây cảnh, gỗ lim, tử đàn…, từ mùi, độ sáng, màu sắc lập tức có thể đoán được đây là một chuỗi vòng tử đàn. Tuy nói gỗ tử đàn hiếm có nhưng chỉ cần có tâm thì vẫn có thể mua được, cho nên cũng không cảm thấy mới mẻ gì. Tuy nhiên, khi lão cầm chuỗi vòng trên tay thì phát hiện trên từng hạt châu đều có điêu khắc gì đó, “Mang kính lúp đến đây.” Mắt Chu lão gia tử hơi mờ, không nhìn rõ.

Bồi bàn rất nhanh đã mang kính lúp đến, Chu lão gia tử nhìn kỹ, lộ vẻ khiếp sợ, “Tay nghề thật cao, thật sự điêu luyện sắc sảo.” Cuối cùng không khỏi khen tấm tắc, cẩn thận nhìn mỗi một hạt châu, trên hai mươi bốn hạt châu có điêu khắc hai mươi bốn bức hiếu đồ của Trần Thiếu Mai tiên sinh*. Mỗi hạt châu cũng chỉ có đường kính năm milimet, bước tranh cũng chỉ chiếm một mặt của hạt châu, diện tích cũng không lớn hơn hạt gạo là bao, trên đó không chỉ khắc hai mươi bốn bức hiếu đồ, mỗi bức còn kèm theo chú giải. Chu lão tiên sinh đã từng thấy qua hai mươi bốn bức hiếu đồ bản gốc, lúc này thoạt nhìn không chút khác biệt, giống như được in lên vậy, có điều tác phẩm được điêu khắc như vậy lại rất hiếm có.

*hai mươi bốn bức hiếu đồ: được bắt nguồn từ một cuốn sách kể về hai mươi bốn câu chuyện người con hiếu thảo của Trung Quốc cổ đại. Hiếu thảo là cốt lõi của đạo đức Nho giáo trong xã hội Trung Quốc hàng ngàn năm qua nhằm duy trì đạo đức quan hệ gia đình, là đạo đức truyền thống của Trung Quốc. Sách gồm 24 câu chuyện cổ về lòng hiếu thảo, thể hiện “đạo hiếu”. Bản sau này được đi kèm các bản vẽ, được gọi là “hiếu đồ”, trở thành cuốn sách để phổ biến, thúc đẩy lòng hiếu thảo.Hai mươi bốn bức tranh này do Trần Thiểu Mai (1909-1954), một họa sĩ nổi tiếng người Trung Quốc, vẽ. Có thể tìm hiểu thêm về ông qua Baidu http://baike.baidu.com/subview/175912/8680455.htm

Lúc chọn thọ lễ trước đó, bởi vì Khúc ba chuẩn bị chế phẩm ngọc thạch làm lễ vật, Khúc Phàm cùng Thước Nhạc không thể lại chọn ngọc thạch nữa, trong thời gian hắn cũng khiến hai người hơi khó xử. Thường ngày Thước Nhạc thích điêu khắc, hiện tại dùng thần thức điêu khắc cũng có thể đạt cấp bậc tông sư. Tuy nhiên, kiểu điêu khắc này lại do Khúc Phàm nghĩ ra. Khi rảnh rỗi hắn sẽ ở trong không gian luyện khí, đã có thể tự do khống chế huyễn tật thiên hỏa, hoàn toàn có thể nắm được phương pháp tâm luyện. Hắn phát hiện mình dùng phương pháp tâm luyện để chế tác thì tác phẩm đều làm theo ý nghĩ của hắn, chỉ cần có thể điều khiển thần thức là được, điều này giống với việc Thước Nhạc điêu khắc. Hai ngươi thương lượng xong, Thước Nhạc phát hiện dùng phương pháp này, khi điêu khắc không cần dùng đến dao, dùng thần thức điêu khắc rất trơn tru. Tài nghệ điêu khắc của cậu cũng tăng cao rất nhiều, đã có thể vứt dao đi đạt tới cảnh giới lòng nghĩ tới là khắc thành hình. Tượng lão thọ tinh kia là tác phẩm đầu tiên của cậu, Khúc ba sau khi thấy được thì lấy luôn đi. Chuỗi vòng tử đàn này được dùng để cậu thử nghiệm, kỳ thật loại sản phẩm điêu khắc này dùng bảo thạch thì càng tốt, nhưng mà làm vậy thì hơi kinh hãi thế tục.

“Tuyệt tác.” Chu lão gia tử cảm thán, ngẩng đầu nhìn Khúc Phàm, “Vật này là tác phẩm của vị đại sư nào?”

Khúc Phàm nhìn Chu lão gia tử cười cười, “Thứ này do cháu cùng Nhạc Nhạc tìm thấy ở Phan gia viên vài năm trước, không biết do ai chế tác.” Tuy rằng mới làm, nhưng bọn họ cũng đã làm cho cũ đu, không thể phân biệt niên đại, tuy rằng nói hai người họ làm thì dễ hơn, nhưng truyền ra cũng sẽ phiền phức, cho nên giấu diếm ngay từ đầu.

Chu lão gia tử hơi cảm thấy tiếc, thở dài, “Thật sự là bàn tay thần, trước kia thấy vị sư phụ trong cửa hàng của chúng ta đã có tay nghề cao nhất rồi, hiện tại xem ra, còn kém ra đâu.” Nói xong lại có chút tiếc hận.

Con cả Chu gia biết suy nghĩ trong lòng cha mình, “Ba ba, tác phẩm này chỉ sợ do tổ tiên chế tạo, con thấy đây cũng là đồ cổ, nếu là tác phẩm của sư phụ đương thời thì nhất định sẽ có những tác phẩm khác, chúng ta đã sớm phát hiện.” Cha cả đời đều kinh doanh châu báu, nếu có vị sư phụ như vậy nhất định sẽ kết giao.

Chu lão gia tử sờ chuỗi vòng trong tay, tâm trạng lại tốt lên, “Quên đi, hiện tại có thể gặp được vật như vậy đã là may mắn của chúng ta rồi.” Nói xong nhìn Khúc Phàm cùng Thước Nhạc, “Hai đứa cũng rất may mắn, bảo bối như vậy cũng có thể gặp được, ta cũng không thể nhận.”

Khúc Phàm nghe vậy nói, “Chu gia gia không cần băn khoăn nhiều như vậy, đồ vật như vậy ở trong tay ngài mới có giá trị, hai đứa cháu không biết được giá trị của nó, chỉ thấy điêu khắc trên đó có ý nghĩa mới tặng Chu gia gia để thể hiện tấm lòng của chúng cháu, ông đừng từ chối.” Trong lòng bọn họ, đây quả thật không phải vật tốt gì.

Chu lão gia tử đang muốn nói gì, con gái lớn của lão đi đến, “Cha, Tần lão gia tử của Tần gia tới rồi ạ.”

Ba cha con Chu gia nghiêm sắc mặt, “Mau mời vào, không, ta tự đi.” Chu lão gia tử đứng dậy, nhìn Khúc ba nói, “Tiểu Khúc cùng ta xuống đi, ba người trẻ tuổi các cháu cũng đi thôi.”

Ba người trẻ tuổi Khúc gia biết người đến nhất định là khách quý, bọn họ không tiện ở lại, sẽ đi ra sau Chu lão gia tử. Bọn họ tới sớm, đi xuống thì dưới lầu đã có không ít người, thấy Chu lão gia tử đều đứng lên. Lão gia tử mang theo mấy người con đi về phía cửa, Khúc Bình rất quen thuộc với người Chu gia, mang theo hai người em đến chỗ trưởng tôn Chu gia Chu Vân Thiên. Thước Nhạc tò mò nhìn người tới cửa, thế mà có chút quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Lắc đầu theo Khúc Phàm đi gặp đám cùng lứa trong Chu gia, lại không phát hiện vẻ mặt hơi thay đổi của ông lão vừa đến cửa kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau