Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 81: Gặp gỡ Paris

Trước Sau
Nghe được câu hỏi của Khúc Phàm, Thước mẹ ôm Miu Miu không quay đầu lại nói, “Đúng, sáng nay trường Quả Quả bế giảng, sẽ được nghỉ. Hai con đến cửa đông đón đi, Quả Quả hay đi phía đó, không thấy thì gọi cho nó.”

“Vâng, đi nào.” Mặc áo khoác vào, nắm tay Thước Nhạc ra ngoài.

Thước Nhạc lần đầu tiên tới đây đi thăm trường học, tất nhiên không quen thuộc như Khúc Phàm, dù sao, Khúc Phàm đã đưa Quả Quả đi học vài lần. Trương trung học Passy nằm ở khu mười sáu, ngồi hai trạm xe là đến, vẫn còn sớm nên hai người đi bộ qua đó, tiện đường ngắm quảng trường Paris.

Hai người đứng nơi quảng trường nước ngoài, nắm tay nhau rất tự tại, không ít người Pháp nhìn hai người với ánh mắt kinh diễm. Khí chất hai người đều bất phàm, Khúc Phàm hào phóng mạnh mẽ, Thước Nhạc ôn nhã tinh xảo. Sau khi tu hành thì có sự biến hóa về mọi mặt, khuôn mặt Khúc Phàm góc cạnh rõ ràng, bờ vai dài rộng, chân dài, cơ thể rắn chắc mềm dẻo, màu da cổ đồng phát ra ánh sáng khỏe khoắn. Khúc Phàm không ngừng rèn luyện đã sớm trở thành một người đàn ông tràn ngập mị lưng, thân cao một mét tám bảy cho dù đứng giữa đám người Paris cũng như hạc trong bầy gà, còn tăng thêm một phần quyến rũ của người ngoại quốc. So với sự mạnh mẽ của Khúc Phàm, thì càng lộ vẻ yếu ớt và nhỏ bé của Thước Nhạc, dung mạo tinh xảo, da thịt trắng non trơn bóng, tóc cùng mắt đen như mực, hai màu trắng đen đối lập đánh sâu vào thị giác của con người, đẹp tựa như búp bê khiến người ta ngưỡng mộ. Thân hình thon dài thiên gầy khiến người ta sinh lòng muốn chở che. Đối với những người nước ngoài đó, dung mạo của cậu rất không thật, giống như đồ sứ phương Đông đẹp mà dễ vỡ.

Hai người bọn họ bỏ qua đánh giá của người qua đường, càng quan tâm ngắm nhìn cảnh sắc Paris. Họ đi vào những ngày lạnh nhất ở Paris, tuy nhiên, người Paris rất ít khi mặc áo lông, khi ở Nam Phi vẫn còn mặc áo ngắn quần đùi, bên này lại mặc áo khoác thật dày, sự biến đổi nhiệt độ quá lớn khiến con người không kịp thích ứng. Cũng may hai người tu hành thành công, chống lại cái lạnh không chút vấn đề.

Đi vào trường trung học Passy, vấn còn chưa tan học. Hai người đứng cạnh cửa nói đông nói tây, đường đi cũng tốn chút thời gian, không lâu nữa sẽ tan học. Hai người liếc mắt cũng sẽ nhận ra Quả Quả nên không cần tiến lên.

Thước Nhạc liếc mắt đã thấy Quả Quả. Cậu bé đã qua tuổi mười lăm, đã trở thành thiếu niên xinh đẹp, đã ở bên hai người gần mười năm rồi. Cho dù họ có mấy người con, tình cảm với Quả Quả cũng luôn đặc biệt.

Thước Nhạc tràn ngập vẻ tươi cười muốn tiến lên đón, đã thấy một thiếu niên cao cao chạy theo sau Quả Quả. Thiếu niên cao một mét bảy mét tám, con trai ngoại quốc trưởng thành sớm, trên mặt cũng chỉ có chút non nớt.

“Ha ha—- đây là chuyện gì chứ?” Mặt Thước Nhạc hơi cứng ngắc.

Sắc mặt Khúc Phàm hơi biến đen, “Một con chồn nhỏ.”

Hai người liền thấy thiếu niên kia chạy tới ôm vai Quả Quả, thân mật nói gì đó, đứa nhỏ nhà họ cũng không phản ứng nhiều, nhưng trong mắt hai vị phụ thân lại hơi chói mắt.

“Khoan đã—” Thước Nhạc nhanh chóng giữ chặt tay Khúc Phàm, “Cũng đâu có gì, có lẽ quan hệ hai đứa tốt, bọn nhỏ hơi thân thiết chút cũng không có gì sai.” Có lẽ bởi chính mình, bọn họ hơi mẫn cảm, tuy nhiên, Quả Quả nhà họ tốt như vậy, không thể tùy tiện để con chồn nhỏ kia bắt cóc được.

“Quả Quả—-”

“Ba ba, lão ba—-” Thằng nhỏ cười, bỏ qua đồng bạn, chạy đến cạnh hai người, bổ nhào vào lòng Thước Nhạc.

“Con nha, lớn như vậy còn nhảy lên người ba.” Thước Nhạc xoa xoa mái tóc mềm của con, yêu thương ôm nó.

“Ha ha, con thích—- ba ba, lão ba đến lúc nào vậy?” Quả Quả rất vui, ở Pháp đã hai năm, tính cách cũng tươi sáng hơn nhiều.

“Khi con vừa đến trường một lúc.”

“Lão ba— ba ngày càng soái.” Thẳng nhỏ lại ôm Khúc Phàm, rất vui.

“Migo, bọn họ là ai?” Thiếu niên nước Pháp rất thân với Quả Quả nghi hoặc nhìn họ.

Quả Quả quay đầu, “Andrew, đây là ba ba và lão ba tớ từng nói với bạn. Ba ba, lão ba, đây là Andrew, bạn tốt của con.”



Thước Nhạc đánh giá Andrew một chút. Thiếu niên này nhìn qua rất tốt, ừm, rất chính trực, hẳn không có vấn đề gì. Hai người hẳn chỉ là bạn tốt, cũng an tâm hơn.

Andrew lại toát hết mồ hôi, cậu với Thước Quả là bạn tốt, bởi vì từng thấy ảnh chụp của cậu ấy với hai người ba cho nên biết chuyện nhà họ. Tuy nhiên, lúc trước khi Quả Quả nói hai người ba của cậu ấy rất hòa ái dễ gần, hiện tại sao bộ dáng lão ba cậu ấy lại như muốn ăn thịt người thế, khí thế thật mạnh nha. Hai người chú hòa ái dễ gần trong tưởng tượng của Andrew lập tức sụp đổ.

Thước Nhạc nở nụ cười, kéo tay Khúc Phàm, “Mau thu lại đi, đừng dọa nó nữa, tâm đứa nhỏ này rất tốt.”

Quả Quả kỳ quái nhìn ba ba, lão ba, “Sao vậy ạ?”

Khúc Phàm hơi xấu hổ, nét mặt cũng dịu đi. Thằng nhóc kia coi như qua cửa.

Andrew nhẹ nhàng thở ra, hơi lắp bắp nói với Quả Quả, “Thước Quả—- ba ba cậu tới đón, tớ về trước, hôm nào chúng mình lại gặp.” Nói xong sợ hãi nhìn thoáng qua Khúc Phàm.

Thước Nhạc cười cười, dùng tiếng Pháp nói, “Andrew, khi nào để Quả Quả mời cháu về nhà ăn cơm nhé.”

Về đến nhà rồi mà Thước Nhạc vẫn rất vui vẻ, Quả Quả du học ở Paris, hai người không lo chuyện khác, chỉ lo người Pháp quá cuồng nhiệt, Quả Quả lại còn nhỏ, bộ dáng lại xuất sắc, hơn nữa khí chất nghệ thuật gia trên người thằng bé lại rất cuốn hút, bọn họ tin rằng Quả Quả sẽ mê chết cả đám người.

Bọn họ không thể can thiệp sâu vào chuyện tình cảm của Quả Quả, thích nam hay nữ chỉ cần chính nó nguyện ý là được, tuy nhiên, không can thiệp không có nghĩa đồng ý cho nó yêu sớm như vậy. Huống chi, tận sâu trong tâm khảm, họ càng hy vọng Quả Quả tìm một đối tượng trong nước. Mấy ngày trước hai người còn từng thảo luận chuyện này, hôm nay thấy Andrew thân thiết với Quả Quả như vậy, họ lại khẩn trương. Tuy nhiên, hiện tại chắc lại do sợ bóng sợ gió thôi.

Quả Quả đã được nghỉ, bọn họ chuẩn bị đi cơi. Ba nữ giới thích shopping, mấy đứa nhỏ nghe theo ý kiến của Quả Quả muốn Bảo tàng Thiếu nhi tại thành phố khoa học Pháp, Khúc Phàm cùng Thước Nhạc ôm Miu Miu đi dạo khắp nơi.

Tuy rằng bế Miu Miu, có một bóng đèn nhỏ bên cạnh, nhưng hai người vẫn rất vui. Tại thành phố lãng mạn Paris này, hai người giống như những cặp tình nhân bình thường đi dạo nơi ngã tư đường, không cần suy nghĩ đích đến, nhàn nhã cảm thụ cuộc sống nơi Paris, cảm giác rất tốt.

Loại cảm giác này vẫn kéo dài đến tận khuya, hai người đang chuẩn bị một bữa tối lãng mạn thì nhận được điện thoại của Quả Quả, “Lão ba, Kỳ Kỳ cảm thấy có người đang theo dõi bọn con.”

Khúc Phàm khẽ nhíu mày, “Quả Quả, con đưa điện thoại cho Kỳ Kỳ. Chuyện thế nào?”

Thanh âm Kỳ Kỳ rất nhỏ, “Lão ba, chúng con vừa trở lại khu mười sáu, con liền cảm thấy có người đi theo phía sau, con không thể nói rõ, hơi thở người này không giống người thường.”

Hơi thở không giống? Chẳng lẽ tổ dị năng nước Pháp?

“Các con đã về đến nhà chưa?”

“Chưa ạ.”

Khúc Phàm xoa xoa mày, “Con đưa điện thoại cho ông nội. Ba, ba mang bọn nhỏ đi dọc sông Seine, thuyền Don Juan xuất phát lúc 8 giờ, còn hơn nửa giờ nữa, cho dù ai theo sau thì sau khi lê thuyền cũng sẽ không làm gì. Con với Thước Nhạc sẽ về ngay, đón mọi người xuống thuyền. Bữa tối trên thuyền cũng ngon lắm.”

“Được, ba cũng nghĩ vậy, cho dù không lên thuyền, bọn ba đi nơi đông người cũng không sao.”



“Được, cứ vậy đi. Mọi người đi theo hướng đại lộ.”

Khúc Phàm kết thúc cuộc gọi, cũng không quá lo lắng, cho dù lúc nào, ở trên thuyền cũng an toàn, hơn nữa, khả năng người theo dõi lên thuyền theo không lớn, cũng chỉ có khả năng lớn là ra tay khi xuống thuyền.

“Chúng ta về thôi.”

Trên đường ba lại gọi tới, bọn họ đã lên thuyền, Kỳ Kỳ xác định người kia không lên theo, dựa vào cảm giác của nó thì người nọ đã đi vào quán café ven đường. Thuyền Don Juan đi hết ba giờ, hai người không cần sốt ruột, dỗ Miu Miu ngủ, nhân lúc người khác không chú ý thì đưa vào không gian, hai người đi đến ven sông Seine.

Đi vào quán café mà Kỳ Kỳ nói tới, ở cửa hai người sử dụng thần thức tìm kiếm người trong quán, bên trong đa phần là du khách, chỉ có một người có khả năng. Người nọ là người da đen, rất cao lớn vạm vỡ, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, theo kinh nghiệm của Khúc Phàm, thực lực người này rất mạnh, hẳn không phải dị năng giả. Tuy nhiên, hai người thấy, thân thể người này vượt xa người thường, dị năng giả bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.

Hai người trao đổi ánh mắt, thả lỏng nét mặt, đi nói đi vào. Bên cạnh người da đen vừa vặn có bàn trống.

Thức Nhạc nhíu mày, càng gần càng cảm nhận rõ, Thước Nhạc cảm nhận được hơi thở bạo ngược trên người người da đen kia, người này tạo cho cậu cảm giác điên cuồng. Người này giống như dã thú nhiều hơn, rất không thoải mái.

Hiển nhiên cảm giác của hai người giống nhau, hai người kêu hai cốc café, ngồi đó ngắm nhìn cảnh sắc sông Seine, âm thầm quan sát người kia.

Qua khoảng mười lăm phút, di động người nọ reo lên, người kia dùng tiếng Pháp lưu loát nói chuyện, tuy nhiên khẩu ngữ của hắn hơi lạ, dùng tiếng Pháp hơi cổ xưa. Tuy nhiên, nghiên cứu với tiếng Pháp của họ có hạn, không hiểu lắm.

“Tao chắc về muộn chút, không phải, phát hiện con mồi nhỏ, ha hả, một vật nhỏ rất thơm. Tao thế mà cảm giác được hương vị thần thú trên người nó.”

“Ha ha, ai biết? Tên điên Hoắc Thước như mày đều vứt bỏ hết mọi chuyện, tôi vẫn luôn tìm kiếm, dù thế nào hôm nay có thể gặp được cũng coi như may mắn.”

“Không sai đâu, mùi rất đậm, yên tâm đi. Tao sẽ thành công.” Khi người da đen nói chuyện, thanh âm ríu lại, nếu không phải ngũ quan của họ tốt còn không nghe thấy tiếng hắn.

Người da đen ngắt điện thoại, nhìn thời gian, cong môi cười.

Hai người liếc nhau, buông café xuống ra ngoài.

“Mục đích của người kia là Kỳ Kỳ, năm ấy khi Kỳ Kỳ nhặt được sừng kỳ lân, hẳn chính là sừng thần thú hắn nói tới, mấy hôm trước thân thể Kỳ Kỳ biến hóa, hơi thở đậm thêm, tuy rằng thu liễm một chút, nhưng bây giờ vẫn có thể cảm nhận được.”

Khúc Phàm khẽ gật đầu, “Vậy đợi lát nữa anh mang Kỳ Kỳ rời đi, xem hắn có đi theo Kỳ Kỳ không, nếu đúng, anh sẽ mang nó đi, em đưa ba cùng đám nhỏ vào không gian.”

Nhíu mi lại, “Thực lực người này rất mạnh, em không biết vì sao, cảm giác hắn mang đến rất không tốt, không thể lưu tai họa ngậm cho Quả Quả được.”

“Yên tâm đi, anh biết làm thế nào mà.” Khúc Phàm đã hạ quyết tâm, dù sao đây cũng là nước ngoài, hắn chẳng có gánh nặng nào.

“Em đưa mọi người vào không gian rồi sẽ đuổi theo anh.”

Khúc Phàm do dự một chút, gật đầu, “Được rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau