Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành: Kim Liên Thiên
Chương 40
Khúc Phàm đến khiến lòng Thước Nhạc an tĩnh lại, cũng không nóng vội chuyện đến Thánh Thành nữa. Cùng Khúc Phàm bàn bạc, bên này thật sự rất có thể trở thành một điểm dừng chân khác của họ.
Cấp bậc truyền tống trận trên Địa Cầu đều có vẻ thấp, theo như lời của Huyền Chân Tử, truyền tống trận bình thường sử dụng ở nhiều tinh diện, mà truyền tống trận trên Địa Cầu hiển nhiên chỉ có thể dẫn tới nơi này. Truyền tống trận mà hắn dùng trên Địa Cầu cũng như vậy, nhưng họ cũng có hạn chế, chính là chỉ có thể ra, không thể vào.
Khúc Phàm vốn cũng lo lắng chuyện này, nhưng nếu Sâm Ba có thể đi từ đây về, hẳn truyền tống chân có thể sử dụng hai chiều. Khúc Phàm hôm sau cũng đi xác nhận chuyện này, cậu dẫn Khúc Phàm qua truyền tống trận xem thử, đặt thử số linh thạch còn sót lại trong người lên, nó quả thật có dấu hiện khởi động, có điều linh thạch không đủ, truyền tống trận không thể khởi động hoàn toàn. Điều này là chuyện tốt, nhưng Thước Nhạc cũng không thể tiến vào truyền tống trận, điều đó xác định có lực lương nào đó không muốn để cậu rời đi.
Lập trận pháp xung quanh truyền tống trận, Khúc Phàm thập chí sử dụng một loại thần trận nhỏ trong đầu Thước Nhạc, thần dịch lực trên người cũng dùng hết sạch luôn. Về cơ bản, trừ khi hắn đến khởi động, những người khác sẽ không thể tiến vào, đây cũng là một cách bảo vệ truyền tống trận.
Thế giới này lạc hậu hơn Địa Cầu nhưng văn minh tu chân của họ lại rất phát triển, quản chi bởi có vài nguyên nhân không rõ mà năng lượng của thế giới này thay đổi, nhưng về cơ bản vẫn tương tự. Trừ những chuyện đó ra, hoàn cảnh tự nhiên còn tốt hơn, cũng rất hấp dẫn. Cùng với việc ở Địa Cầu sợ hãi bị người khác phát hiện, hoặc là sợ hãi rằng buộc trách nhiệm với quốc gia, bị người khác quản chế, nơi này lại thành nơi tu hành thích hợp nhất. Hơn nữa có truyền tống trận rồi, bọn họ qua lại cũng rất tiện lợi. Thành lập một nơi tu hành trong thành cũng là lựa chọn vô cùng tốt.
Giải quyết xong vấn đề truyền tống trận, Khúc Phàm liền trả hai trái hồ lô lại cho Thước Nhạc, đặt trong không gian thứ hai của cậu. Linh khí trong đó nồng đậm có thể nhanh chóng chuyển hóa thành linh thạch. Nhưng dự đoán trước độ tiêu hao linh thạch trong tương lai, họ lại càng muốn tìm được linh thạch thiên nhiên. Vấn đề này tại khi họ phát hiện linh thạch ở thế giới này cũng không thay đổi cũng không tiêu tán mới xuất hiện. Có lẽ bởi đặc tính của linh thạch, nó sẽ không bị phân giải, tiêu tán giống như linh khí, cứ như vậy, nếu trên thế giới này có linh thạch thì nhất định vẫn còn tồn tại. Bởi người tu hành nơi này cần nguyên tinh, đó là thứ chỉ chứa một loại năng lượng duy nhất. Mà ngọc bội Thước Nhạc lấy ra lại không giống như linh thạch được cấu thành từ 100% linh khí, chúng nó chỉ là một loại bình đựng, cho nên sau khi linh khí tiêu tan sẽ hút vào thần lực của thế giới này, bị người ta nghĩ là nguyên tinh. Đây cũng là kết luận mà họ nghiên cứu nguyên tinh nhất giai rồi rút ra được.
Trước kia thế giới này là tinh cầu tu chân, như vậy tài nguyên của nó nhất định rất phong phú, mà khi tu sĩ nơi này không cần linh thạch, vậy thì sẽ còn dư lại rất nhiều linh thạch, nếu như may mắn, họ cũng có thể tìm được cả mỏ linh thạch nữa. Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, cần bọn họ tự tìm tòi.
Về tổng thể mà nói, thế giới này có lợi với bọn họ, thậm chí còn có lợi hơn hẳn tu chân cầu thuần túy nữa.
Khúc Phàm quyết định đi xem Tương Viên thành với Thước Nhạc trước. Một là muốn xem căn nhà cậu vừa mua, khác là muốn mua luôn cả tòa nhà của Phùng gia nữa. Dù sao họ cũng thích cuộc sống náo nhiệt, không thể ẩn cư ngay được. Tương Viên thành không có tu sĩ, điểm này rất tốt, Khúc Phàm đã xem qua bản đồ, khu vực này cũng rất được, toàn bộ được rừng bao phủ, nhưng lại là điểm nút giao thông quan trọng, là khu thành thị buôn bán vô cùng náo nhiệt. Họ hoàn toàn có thể đưa nơi này thành địa bàn của chính mình.
Quốc gia mà họ đang ở gọi là Tử Tử quốc, cái tên rất kỳ lạ. Tổ chức quốc gia có vẻ giống với Tống triều, người dân sống cũng không tệ, cũng khá giàu có. Hậu thuẫn lớn nhất của quốc gia là Vạn Kiếm tông, tuy rằng không phải đại phái đệ nhất trên đại lục nhưng cũng là một trong ngũ đại môn phái, dân số không phải nhiều nhất, thực lực xếp ở vị trí thứ hai, sức chiến đấu khá mạnh. Quốc gia cũng coi như yên ổn. Dưới nữa có các môn phái được thành lập, nhưng chủ yếu là tán tu**.
*Tử Tử quốc: 紫子国 nghĩa là đứa con màu tím
**tán tu: người tu hành không thuộc môn phái tu chân nào
Lần này đến Tương Viên thành còn muốn dẫn theo cả Lan Y và Lan Phi, tuy rằng còn chưa làm lễ bái sư nhưng họ cũng đã thành sư đồ, Khúc Phàm quyết định dạy hai người, cũng rất để tâm đến hai đồ đệ này. Khúc Phàm không hiểu quá rõ về năng lượng của thế giới này, nhưng hắn tu hành thần dịch lực, loại mà có thể chuyển hóa bất cứ loại năng lượng nào thành năng lượng của chính mình, nên sự nghiên cứu của Khúc Phàm với năng lượng là không ai bì kịp. Qua hai ngày nghiên cứu, cơ bản cũng hiểu được loại năng lượng có vẻ thuần túy này. Linh khí ở đây bị chia thành những thuộc tính năng lượng thuần túy, thuộc tính trong cơ thể một người cũng hạn chế phương hướng tu hành của họ. Người trong cơ thể có càng ít thuộc tính thì tu hành lại càng tốt hơn, cho nên trên đại lục này chỉ có một thuộc tính và song thuộc tính là tư chất hiếm có, ba thuộc tính miễn cưỡng có thể tu hành, mà nhiều hơn nữa lại không thể tu hành.
Ngồi trên xe ngựa đi về phía Tương Liên thành, Khúc Phàm gọi hai đồ đệ qua, để họ xem thuộc tính của chính mình. Lan Y thế mà là chỉ một thuộc tính kim chúc, tư chất này vô cùng tốt, cho dù hắn không thu nhận thì khi đến Thánh Thành cũng sẽ bị bắt vào môn phái. Hơn nữa, nhân tài như vậy lại là nhân tài và Vạn Kiếm tông rất muốn có được.
“Lan Y, tư chất của ngươi rất tốt, là đơn thuộc tính kim chúc, như vậy thì sẽ có rất nhiều tu sĩ đã rất mạnh đều muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Ta nghe Lan thúc nói, trong Van Kiếm tông hầu như đều là kim chúc, nơi đó cũng rất ít người co đơn thuộc tính, nếu người đến đó sẽ được chưởng giáo thu nhận. Tuy ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ nhưng chúng ta vẫn còn chưa thật sự làm lễ bái sư, ngươi có thể suy nghĩ, có lẽ đến Vạn Kiếm tông sẽ tốt hơn chút.”
Lan Y nghe được mình là đơn thuộc tính thì mắt sáng lên, tiếp đó nghe thấy Khúc Phàm nói cậu có thể sẽ được chưởng giáo của Vạn Kiếm tông nhận làm đồ đệ thì hơi có chút chầm chừ, nhưng khi nghe được câu nói tiếp theo thì đột nhiên quỳ xuống trong xe, “Sư phụ, ta không đi Vạn Kiếm tông, ta chỉ muốn học cùng sư phụ.” Tính cách Lan Y có vẻ giống phụ thân, đối với cậu, nếu đã bái Khúc Phàm làm thầy vậy thì sẽ không bao giờ thay đổi, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, ai cũng không không cần phụ thân của mình. Cậu đâu thể vì Vạn Kiếm tông mà khi sư* bỏ đi, đây là vấn đề nguyên tắc. Huống chi, tiếp xúc chưa tới hai ngày, nhưng sư phụ đối xử với cậu rất tốt, còn có Thước Nhạc nữa, đó cũng là sư phụ của mình, dù sao này ra sao, cậu cũng đã quyết định.
Lan Phi thấy ca ca quỳ xuống, nó cũng quỳ theo, cau mày nghĩ xem sao sư phụ lại đưa ra vấn đề này chứ. Lại đưa mắt nhìn Thước Nhạc ngồi bên cạnh vẫn luôn mỉm cười, thế mới yên tâm.
Khúc Phàm cười cười, hai tiểu đồ đệ này thật là, tính cách chân chất, sau này nhất định sẽ sống tốt cùng người nhà.
“Được, các ngươi đứng lên đi, việc này sẽ không nhắc lại nữa.” Vạn Kiếm tông thì sao, hắn cũng không tin đồ đệ mà hắn dạy dỗ lại kém người khác.
Tiếp theo, hắn nhìn cho Lan Phi, khuôn mặt có chút ngạc nhiên, “Lan Phi thế mà là thuộc tính cân bằng, các thuốc tính đều rất cân đối.”
Vừa nói xong đã thấy Lan Phi mang vẻ mặt cầu xin, ánh mắt còn hồng như sắp khóc đến nơi. Lan Y cũng lo lắng nhìn đồ đệ, Khúc Phàm cười, “Không cần lo lắng, thuộc tính Lan Phi vừa đẹp. Nếu thật có ba, bốn thuộc tính thì ta còn đau đầu nữa đó. Còn mạnh hơn ca ca ngươi, công pháp cũng có sẵn.”
Hai huynh đệ nghe vậy liền vui vẻ, Lan Phi lập tức đứng bật dậy, đầu bị đập một cái, “Thật sao sư phụ? Ta cũng có thể tu hành?”
Hắn gật đầu khẳng định, “Đương nhiên có thể. Đồ đệ của ta dù là thuộc tính nào cũng có thể tu hành.” Dù sao trong đầu Thước Nhạc có rất nhiều công pháp, tất sẽ có cái thích hợp.
Thước Nhạc nhìn ba người cười hi hi, cậu cũng rất vui. Miu Miu ngủ bên cạnh cũng đã tỉnh. Thằng bé ngồi dậy, dụi dụi mắt, thấy Thước Nhạc thì ngồi dựa vào cậu, ngáp một cái, mang vẻ mặt mê mang nhìn Lan Y và Lan Phi, như tỉnh mà không tính, đáng yêu cực.
Quần áo thằng bé vẫn đặt trên kháng để giữ ấm, bởi Khúc Phàm đã đến, thân phận của hắn cũng để lộ ra, bọn họ cũng không cần dấu dấu giếm giếm nữa. Giống như Khúc Phàm vô tình lấy ra bọc mà mẹ Thước đưa cho ra, Lan Y tuy rằng hâm mộ nhưng cũng không khiếp sợ. Hỏi ra mới biết trên thế giới này có rất nhiều túi trữ vật, cơ bản thì tu sĩ nào cũng có thể có túi trữ vật. Khúc Phàm cũng cho hai người một cái túi trữ vật. Tài liệu trên tay hắn không nhiều lắm, chờ tìm được sẽ làm cho họ tùy thân không gian, thứ này mạnh hơn túi trữ vật bình thường rất nhiều.
Cũng bởi như vậy, quần áo họ đặt trong không gian cũng đã có thể thấy ra mặc, Thước Nhạc còn lấy ra mấy mảnh vải mua lúc trước, gấm Tứ Xuyên, vân cẩm… đưa cho Lan thẩm. Trong không gian của cậu có rất nhiều thứ mà nơi này không có, loại vải màu sắc sáng rõ này rất khiến người ta yêu thích. Nhưng thứ này quá chói mắt, dùng trong thôn cũng không tiện nhưng để làm bộ quần áo mới cho Lan Ngọc thì cũng rất tốt, còn dư lại thì thẩm cũng nói để sau này làm đồ cưới cho Lan Ngọc. Thước Nhạc thật ra muốn thu nhận Lan ngọc, tiểu cô nương nhu thuận đáng yêu, có thể làm bạn cùng Nữu Nữu, có điều nơi này muốn thu nữ đồ đệ cũng không dễ, chờ nhóm mẫu thân đến đây lại nói vậy.
Mặc cho Miu Miu bộ quần áo trong nhà, lại đội thêm chiếc mũ lông, trong xe cũng không lạnh, tóc thằng bé quá dài, Thước Nhạc còn dùng kẹp tóc cặp sang hai bên cho nó, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Vấn đề tóc này cũng thật phiền, tóc cậu cũng đã dài ra, cột thành đuôi ngựa phía sau, ngắn cũn cỡn. Thông thường đều đội mũ che đi cũng không ai thấy kỳ quái, nhưng sau này xử lý vấn đề tóc dài vẫn là vấn đề.
Tố chất của con ngựa này cũng ngày càng tốt, chạy cũng nhanh hơn; dù tuyết rơi rất lớn, cũng không có vấn đề gì.
Đến trưa bọn họ cũng đã đến Tương Viên thành, khiến Lan Y và Lan Phi sợ hãi không thôi. Lần này họ đi thẳng tới khu nam, giờ đã có nhà của mình nên cũng không cần ở bên ngoài.
Lan Y và Lan Phi, Khúc Phàm đều lần đầu tới tòa nhà này, tinh xảo thanh lịch. Tuy đã một thời gian không ai ở mà có vẻ hoang vắng, nhưng bản sắc của tòa nhà vẫn không thay đổi, chỉ cần hơi sửa sang lại một chút là có thể vào ở.
Đến chiều, họ không đi đâu hết mà chỉ thu dọn phòng ở. Bọn họ thu dọn chính phòng, quét tước vệ sinh, gia cụ bên trong tất cả đều được đưa đến gian phòng trống bên cạnh. Thước Nhạc lấy gia cụ từ không gian ra, cửa sổ cũng được gắn song sa mới, chăn đệm cũng có sẵn. Lan Y và Lan Phi thấy Thước Nhạc lấy đồ ra thì cảm thấy rất thần kỳ, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc. Điểm này khiến trong lòng Thước Nhạc cảm thấy rất thoải mái, tại thế giới như thế này, cho dù xuất hiện những điều khác biệt như vậy cũng có thể giải thích hợp lý được, ít nhất không phải dè chừng như ở trên Địa Cầu.
Cấp bậc truyền tống trận trên Địa Cầu đều có vẻ thấp, theo như lời của Huyền Chân Tử, truyền tống trận bình thường sử dụng ở nhiều tinh diện, mà truyền tống trận trên Địa Cầu hiển nhiên chỉ có thể dẫn tới nơi này. Truyền tống trận mà hắn dùng trên Địa Cầu cũng như vậy, nhưng họ cũng có hạn chế, chính là chỉ có thể ra, không thể vào.
Khúc Phàm vốn cũng lo lắng chuyện này, nhưng nếu Sâm Ba có thể đi từ đây về, hẳn truyền tống chân có thể sử dụng hai chiều. Khúc Phàm hôm sau cũng đi xác nhận chuyện này, cậu dẫn Khúc Phàm qua truyền tống trận xem thử, đặt thử số linh thạch còn sót lại trong người lên, nó quả thật có dấu hiện khởi động, có điều linh thạch không đủ, truyền tống trận không thể khởi động hoàn toàn. Điều này là chuyện tốt, nhưng Thước Nhạc cũng không thể tiến vào truyền tống trận, điều đó xác định có lực lương nào đó không muốn để cậu rời đi.
Lập trận pháp xung quanh truyền tống trận, Khúc Phàm thập chí sử dụng một loại thần trận nhỏ trong đầu Thước Nhạc, thần dịch lực trên người cũng dùng hết sạch luôn. Về cơ bản, trừ khi hắn đến khởi động, những người khác sẽ không thể tiến vào, đây cũng là một cách bảo vệ truyền tống trận.
Thế giới này lạc hậu hơn Địa Cầu nhưng văn minh tu chân của họ lại rất phát triển, quản chi bởi có vài nguyên nhân không rõ mà năng lượng của thế giới này thay đổi, nhưng về cơ bản vẫn tương tự. Trừ những chuyện đó ra, hoàn cảnh tự nhiên còn tốt hơn, cũng rất hấp dẫn. Cùng với việc ở Địa Cầu sợ hãi bị người khác phát hiện, hoặc là sợ hãi rằng buộc trách nhiệm với quốc gia, bị người khác quản chế, nơi này lại thành nơi tu hành thích hợp nhất. Hơn nữa có truyền tống trận rồi, bọn họ qua lại cũng rất tiện lợi. Thành lập một nơi tu hành trong thành cũng là lựa chọn vô cùng tốt.
Giải quyết xong vấn đề truyền tống trận, Khúc Phàm liền trả hai trái hồ lô lại cho Thước Nhạc, đặt trong không gian thứ hai của cậu. Linh khí trong đó nồng đậm có thể nhanh chóng chuyển hóa thành linh thạch. Nhưng dự đoán trước độ tiêu hao linh thạch trong tương lai, họ lại càng muốn tìm được linh thạch thiên nhiên. Vấn đề này tại khi họ phát hiện linh thạch ở thế giới này cũng không thay đổi cũng không tiêu tán mới xuất hiện. Có lẽ bởi đặc tính của linh thạch, nó sẽ không bị phân giải, tiêu tán giống như linh khí, cứ như vậy, nếu trên thế giới này có linh thạch thì nhất định vẫn còn tồn tại. Bởi người tu hành nơi này cần nguyên tinh, đó là thứ chỉ chứa một loại năng lượng duy nhất. Mà ngọc bội Thước Nhạc lấy ra lại không giống như linh thạch được cấu thành từ 100% linh khí, chúng nó chỉ là một loại bình đựng, cho nên sau khi linh khí tiêu tan sẽ hút vào thần lực của thế giới này, bị người ta nghĩ là nguyên tinh. Đây cũng là kết luận mà họ nghiên cứu nguyên tinh nhất giai rồi rút ra được.
Trước kia thế giới này là tinh cầu tu chân, như vậy tài nguyên của nó nhất định rất phong phú, mà khi tu sĩ nơi này không cần linh thạch, vậy thì sẽ còn dư lại rất nhiều linh thạch, nếu như may mắn, họ cũng có thể tìm được cả mỏ linh thạch nữa. Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán, cần bọn họ tự tìm tòi.
Về tổng thể mà nói, thế giới này có lợi với bọn họ, thậm chí còn có lợi hơn hẳn tu chân cầu thuần túy nữa.
Khúc Phàm quyết định đi xem Tương Viên thành với Thước Nhạc trước. Một là muốn xem căn nhà cậu vừa mua, khác là muốn mua luôn cả tòa nhà của Phùng gia nữa. Dù sao họ cũng thích cuộc sống náo nhiệt, không thể ẩn cư ngay được. Tương Viên thành không có tu sĩ, điểm này rất tốt, Khúc Phàm đã xem qua bản đồ, khu vực này cũng rất được, toàn bộ được rừng bao phủ, nhưng lại là điểm nút giao thông quan trọng, là khu thành thị buôn bán vô cùng náo nhiệt. Họ hoàn toàn có thể đưa nơi này thành địa bàn của chính mình.
Quốc gia mà họ đang ở gọi là Tử Tử quốc, cái tên rất kỳ lạ. Tổ chức quốc gia có vẻ giống với Tống triều, người dân sống cũng không tệ, cũng khá giàu có. Hậu thuẫn lớn nhất của quốc gia là Vạn Kiếm tông, tuy rằng không phải đại phái đệ nhất trên đại lục nhưng cũng là một trong ngũ đại môn phái, dân số không phải nhiều nhất, thực lực xếp ở vị trí thứ hai, sức chiến đấu khá mạnh. Quốc gia cũng coi như yên ổn. Dưới nữa có các môn phái được thành lập, nhưng chủ yếu là tán tu**.
*Tử Tử quốc: 紫子国 nghĩa là đứa con màu tím
**tán tu: người tu hành không thuộc môn phái tu chân nào
Lần này đến Tương Viên thành còn muốn dẫn theo cả Lan Y và Lan Phi, tuy rằng còn chưa làm lễ bái sư nhưng họ cũng đã thành sư đồ, Khúc Phàm quyết định dạy hai người, cũng rất để tâm đến hai đồ đệ này. Khúc Phàm không hiểu quá rõ về năng lượng của thế giới này, nhưng hắn tu hành thần dịch lực, loại mà có thể chuyển hóa bất cứ loại năng lượng nào thành năng lượng của chính mình, nên sự nghiên cứu của Khúc Phàm với năng lượng là không ai bì kịp. Qua hai ngày nghiên cứu, cơ bản cũng hiểu được loại năng lượng có vẻ thuần túy này. Linh khí ở đây bị chia thành những thuộc tính năng lượng thuần túy, thuộc tính trong cơ thể một người cũng hạn chế phương hướng tu hành của họ. Người trong cơ thể có càng ít thuộc tính thì tu hành lại càng tốt hơn, cho nên trên đại lục này chỉ có một thuộc tính và song thuộc tính là tư chất hiếm có, ba thuộc tính miễn cưỡng có thể tu hành, mà nhiều hơn nữa lại không thể tu hành.
Ngồi trên xe ngựa đi về phía Tương Liên thành, Khúc Phàm gọi hai đồ đệ qua, để họ xem thuộc tính của chính mình. Lan Y thế mà là chỉ một thuộc tính kim chúc, tư chất này vô cùng tốt, cho dù hắn không thu nhận thì khi đến Thánh Thành cũng sẽ bị bắt vào môn phái. Hơn nữa, nhân tài như vậy lại là nhân tài và Vạn Kiếm tông rất muốn có được.
“Lan Y, tư chất của ngươi rất tốt, là đơn thuộc tính kim chúc, như vậy thì sẽ có rất nhiều tu sĩ đã rất mạnh đều muốn nhận ngươi làm đồ đệ. Ta nghe Lan thúc nói, trong Van Kiếm tông hầu như đều là kim chúc, nơi đó cũng rất ít người co đơn thuộc tính, nếu người đến đó sẽ được chưởng giáo thu nhận. Tuy ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ nhưng chúng ta vẫn còn chưa thật sự làm lễ bái sư, ngươi có thể suy nghĩ, có lẽ đến Vạn Kiếm tông sẽ tốt hơn chút.”
Lan Y nghe được mình là đơn thuộc tính thì mắt sáng lên, tiếp đó nghe thấy Khúc Phàm nói cậu có thể sẽ được chưởng giáo của Vạn Kiếm tông nhận làm đồ đệ thì hơi có chút chầm chừ, nhưng khi nghe được câu nói tiếp theo thì đột nhiên quỳ xuống trong xe, “Sư phụ, ta không đi Vạn Kiếm tông, ta chỉ muốn học cùng sư phụ.” Tính cách Lan Y có vẻ giống phụ thân, đối với cậu, nếu đã bái Khúc Phàm làm thầy vậy thì sẽ không bao giờ thay đổi, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, ai cũng không không cần phụ thân của mình. Cậu đâu thể vì Vạn Kiếm tông mà khi sư* bỏ đi, đây là vấn đề nguyên tắc. Huống chi, tiếp xúc chưa tới hai ngày, nhưng sư phụ đối xử với cậu rất tốt, còn có Thước Nhạc nữa, đó cũng là sư phụ của mình, dù sao này ra sao, cậu cũng đã quyết định.
Lan Phi thấy ca ca quỳ xuống, nó cũng quỳ theo, cau mày nghĩ xem sao sư phụ lại đưa ra vấn đề này chứ. Lại đưa mắt nhìn Thước Nhạc ngồi bên cạnh vẫn luôn mỉm cười, thế mới yên tâm.
Khúc Phàm cười cười, hai tiểu đồ đệ này thật là, tính cách chân chất, sau này nhất định sẽ sống tốt cùng người nhà.
“Được, các ngươi đứng lên đi, việc này sẽ không nhắc lại nữa.” Vạn Kiếm tông thì sao, hắn cũng không tin đồ đệ mà hắn dạy dỗ lại kém người khác.
Tiếp theo, hắn nhìn cho Lan Phi, khuôn mặt có chút ngạc nhiên, “Lan Phi thế mà là thuộc tính cân bằng, các thuốc tính đều rất cân đối.”
Vừa nói xong đã thấy Lan Phi mang vẻ mặt cầu xin, ánh mắt còn hồng như sắp khóc đến nơi. Lan Y cũng lo lắng nhìn đồ đệ, Khúc Phàm cười, “Không cần lo lắng, thuộc tính Lan Phi vừa đẹp. Nếu thật có ba, bốn thuộc tính thì ta còn đau đầu nữa đó. Còn mạnh hơn ca ca ngươi, công pháp cũng có sẵn.”
Hai huynh đệ nghe vậy liền vui vẻ, Lan Phi lập tức đứng bật dậy, đầu bị đập một cái, “Thật sao sư phụ? Ta cũng có thể tu hành?”
Hắn gật đầu khẳng định, “Đương nhiên có thể. Đồ đệ của ta dù là thuộc tính nào cũng có thể tu hành.” Dù sao trong đầu Thước Nhạc có rất nhiều công pháp, tất sẽ có cái thích hợp.
Thước Nhạc nhìn ba người cười hi hi, cậu cũng rất vui. Miu Miu ngủ bên cạnh cũng đã tỉnh. Thằng bé ngồi dậy, dụi dụi mắt, thấy Thước Nhạc thì ngồi dựa vào cậu, ngáp một cái, mang vẻ mặt mê mang nhìn Lan Y và Lan Phi, như tỉnh mà không tính, đáng yêu cực.
Quần áo thằng bé vẫn đặt trên kháng để giữ ấm, bởi Khúc Phàm đã đến, thân phận của hắn cũng để lộ ra, bọn họ cũng không cần dấu dấu giếm giếm nữa. Giống như Khúc Phàm vô tình lấy ra bọc mà mẹ Thước đưa cho ra, Lan Y tuy rằng hâm mộ nhưng cũng không khiếp sợ. Hỏi ra mới biết trên thế giới này có rất nhiều túi trữ vật, cơ bản thì tu sĩ nào cũng có thể có túi trữ vật. Khúc Phàm cũng cho hai người một cái túi trữ vật. Tài liệu trên tay hắn không nhiều lắm, chờ tìm được sẽ làm cho họ tùy thân không gian, thứ này mạnh hơn túi trữ vật bình thường rất nhiều.
Cũng bởi như vậy, quần áo họ đặt trong không gian cũng đã có thể thấy ra mặc, Thước Nhạc còn lấy ra mấy mảnh vải mua lúc trước, gấm Tứ Xuyên, vân cẩm… đưa cho Lan thẩm. Trong không gian của cậu có rất nhiều thứ mà nơi này không có, loại vải màu sắc sáng rõ này rất khiến người ta yêu thích. Nhưng thứ này quá chói mắt, dùng trong thôn cũng không tiện nhưng để làm bộ quần áo mới cho Lan Ngọc thì cũng rất tốt, còn dư lại thì thẩm cũng nói để sau này làm đồ cưới cho Lan Ngọc. Thước Nhạc thật ra muốn thu nhận Lan ngọc, tiểu cô nương nhu thuận đáng yêu, có thể làm bạn cùng Nữu Nữu, có điều nơi này muốn thu nữ đồ đệ cũng không dễ, chờ nhóm mẫu thân đến đây lại nói vậy.
Mặc cho Miu Miu bộ quần áo trong nhà, lại đội thêm chiếc mũ lông, trong xe cũng không lạnh, tóc thằng bé quá dài, Thước Nhạc còn dùng kẹp tóc cặp sang hai bên cho nó, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Vấn đề tóc này cũng thật phiền, tóc cậu cũng đã dài ra, cột thành đuôi ngựa phía sau, ngắn cũn cỡn. Thông thường đều đội mũ che đi cũng không ai thấy kỳ quái, nhưng sau này xử lý vấn đề tóc dài vẫn là vấn đề.
Tố chất của con ngựa này cũng ngày càng tốt, chạy cũng nhanh hơn; dù tuyết rơi rất lớn, cũng không có vấn đề gì.
Đến trưa bọn họ cũng đã đến Tương Viên thành, khiến Lan Y và Lan Phi sợ hãi không thôi. Lần này họ đi thẳng tới khu nam, giờ đã có nhà của mình nên cũng không cần ở bên ngoài.
Lan Y và Lan Phi, Khúc Phàm đều lần đầu tới tòa nhà này, tinh xảo thanh lịch. Tuy đã một thời gian không ai ở mà có vẻ hoang vắng, nhưng bản sắc của tòa nhà vẫn không thay đổi, chỉ cần hơi sửa sang lại một chút là có thể vào ở.
Đến chiều, họ không đi đâu hết mà chỉ thu dọn phòng ở. Bọn họ thu dọn chính phòng, quét tước vệ sinh, gia cụ bên trong tất cả đều được đưa đến gian phòng trống bên cạnh. Thước Nhạc lấy gia cụ từ không gian ra, cửa sổ cũng được gắn song sa mới, chăn đệm cũng có sẵn. Lan Y và Lan Phi thấy Thước Nhạc lấy đồ ra thì cảm thấy rất thần kỳ, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc. Điểm này khiến trong lòng Thước Nhạc cảm thấy rất thoải mái, tại thế giới như thế này, cho dù xuất hiện những điều khác biệt như vậy cũng có thể giải thích hợp lý được, ít nhất không phải dè chừng như ở trên Địa Cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất