Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 11: Khai giảng

Trước Sau
Ngày 1 tháng 9

Ngôn Diễm Yên có chút kích động cầm lấy túi sách, ngày một tháng chín, chính là ngày khai giảng a. Chuyện bị bắt nạt như trước khi trọng sinh sẽ không lặp lại nữa a, dù sao, cậu học chính là A trung, chất lượng siêu cao A trung a….

“ A, nghe nói cậu chính là học sinh đứng thứ 2 toàn khối?” Đến lớp 1 sau, một thiếu niên nhuộm tóc vàng, xỏ lỗ tai, mắt lé nhìn Ngôn Diễm Yên,” A, tiểu bạch kiểm.”

“ … “ Ngôn Diễm Yên lặng người, chuyện này là sao? Đây là A trung sao?

Ngôn Diễm Yên cảm giác như mình đã đi nhầm trường, nhìn đồng phục của người khác, lại nhìn đồng phục của mình. Không sai, chính là A trung a… Hay là nhầm ban? Đi ra cửa nhìn biển lớp, là lớp 10 ban 1, không nhầm a…

Trở lại phòng học một lần nữa, Ngôn Diễm Yên đi tới trước mặt thiếu niên khi nãy, sau đó nói “ Thì ra là A trung cũng cho nhuộm tóc, xỏ lỗ tai nha? Thật thoải mái a.”

“ Ý cậu là sao?!” Nói xong liền túm lấy cổ áo của Ngôn Diễm Yên, bộ dáng hung tợn làm người ta nghĩ rằng một giây sau hắn sẽ đánh Ngôn Diễm Yên. Những bạn học xung quanh đang lần lượt đi vào nhìn thấy cảnh đó cũng có chút kinh ngạc, nhưng không có ai lên ngăn cản.

“ À, ý của ta là nếu cậu muốn nhuộm tóc thì màu nâu dường như thích hợp với cậu hơn, bấm lỗ tai thì một cái là đủ rồi, nhiều như vậy sẽ cảm thấy tục tằn.” Ngôn Diễm Yên không nhanh không chậm nói. Hả? Vì cái gì mà cậu có thể tỉnh táo như vậy? Bởi vì sù sao Ngôn Diễm Yên cũng đã 30 tuổi nha, cũng biết nhìn người. Thiếu niên trước mặt tuy động tác thô lỗ nhưng hoài toàn không có ý đánh người – đây là kinh nghiệm mà Ngôn Diễm Yên đã bị đánh rất nhiều lần trước khi trọng sinh tổng kết ra.

“ Ôi chao? Nhà như vậy sao?” Thiếu niên vừa vô cùng kiêu ngạo lại đột nhiên hiền lành xuống, nếu không phải nhìn lầm thì… vẻ mặt hắn còn có chút thật thà phúc hậu!

“ Ân.” Ngôn Diễm Yên sửa sang lại đồng phục vừa bị kéo loạn, buông túi sách xuống gật đầu, giống như không có gì kinh ngạc với tính cách phân liệt của thiếu niên, mà người xem ở một bên đều choáng váng… Đây là những loại người gì a?

“ Ta gọi là Lý Hưu Xuyên, xin chào.” Thiếu niên tóc vàng, thì ra tên là Lý Hưu Xuyên, rất lễ phép gật đầu bảo Ngôn Diễm Yên.



“ A, ta tên …”

“ Ngôn Diễm Yên!…. Chuyện này, ta biết rõ cậu nha, thứ hai toàn khối, rất giỏi…”

Ngôn Diễm Yên thật sự lần đầu gặp được hài tử tính cách phân liệt nghiêm trọng như vậy, không phải là vừa mới giận rất có khí thế sao? Vậy mà bây giờ lại ra làm ra bộ dáng của con cừu nhỏ, làm cho người ta muốn… bắt lạt lại?

Ôi chao? Cậu sao có thể suy nghĩ như vậy? Rối rắm với suy nghĩ vừa rồi, Ngôn Diễm Yên không nghe được tiếng loa phát thanh, cho nên vẫn đứng im ở chỗ của mình không có hành động gì.

“Ngôn Diễm Yên! Cần đi xuống lầ đến phòng 1 nhà B trên thao trường tập trung, họp…” Lý Hưu Xuyên yếu ớt đẩy Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên vẻ mặt mờ mịt. “ TMD cậu đứng lên cho ta, điếc hay sao mà không nghe thấy lao phóng thanh?!” Tính cách thứ hai của Lý Hưu Xuyên xuất hiện…

Ngôn Diễm Yên có chút không kịp phản ứng, nhưng vẫn lấy lại tinh thần đi theo mọi người xuống…

“ Lý Hưu Xuyên, cậu có phải là tinh thần phân liệt không?” Ngôn Diễm Yên vừa đi vừa hỏi.

“ Cậu mới là tinh thần phân liệt ấy!” Còn chưa trở lại thành Lý Hưu Xuyên thật thà nói như vậy, nhưng cũng không có bỏ lại Ngôn Diễm Yên mà rời đi.

“ Ôi chao? Đó là nhân cách vỡ đôi?” Ngôn Diễm Yên vừa cười vừa nói, dù sao cậu cũng đã qua 30 tuổi, nhưng cũng chưa thấy qua người bệnh tâm thần a.

“ Không phải!” Lý Hưu Xuyên giận rồi, nhưng lại yếu ớt đứng dậy “ Chỉ là không biết tại sao lại như vậy thôi… sao ai cũng cảm thấy ta bị tâm thần a?”

“ Sao cơ? Tinh thần hay nhân cách phân liệt mà cũng là bệnh tâm thần sao?” Ngôn Diễm Yên kinh ngạc nói, thực ra cậu hoàn toàn không cho rằng đây là bệnh tâm thần…



“ Không phải sao…?” Lý Hưu Xuyên lóe ra ánh mắt chờ mong nói.

“ (đại khái) không phải.” Ngôn Diễm Yên rất chân thành trả lời, chỉ là bỏ đi vài từ mấu chốt.

“ A…” Lý Hưu Xuyên cũng không biết nên nói gì nữa, nhưng đã tới vị trí mà giáo viên sắp xếp, hắn cũng không nói thêm gì, hiệu trưởng đã ở trên bục bắt đầu lên tiếng, toàn trường im lặng.

Ngôn Diễm Yên cười cười với Lý Hưu Xuyên rồi đứng thẳng thân thể nghe giảng, tuy rằng nghe lời diễn thuyết liên mien bất tận chào mừng học sinh mới và các bạn học sinh cũ đã lên lớp, nhưng cứ nghĩ đến việc hiệu trưởng đã cho cậu nhiều phúc hợp, cậu vẫn đối với vị hiệu trưởng này rất tôn kính.

Được rồi, nếu cậu không có những nhúc lợi này, cậu vẫn sẽ tôn kính hiệu trưởng, nhưng chỉ là xuất phát từ việc tôn kính bề trên thôi.

Việc đáng nói ở đây là Ngôn Diễm Yên cảm thấy hiệu trưởng là một gia gia hiền lành, trợ giúp cậu làm cậu an tâm không thôi.

Là một người tịch mịch nhiều năm, Ngôn Diễm Yên vẫn không thể ngăn cản loại ấm áp này được.

“ Bây giờ xin mời đại biểu tân sinh lên đài diễn thuyết, mọi người vỗ tay.” Hiệu trưởng nói xong liền để cho người đứng đầu toàn khối Giang bách Huy lên đài.

Giang Bách Huy đem A trung đồng phục mặc thật xộc xệch, nhưng bởi vì hắn có thân thể thon dài nên lại có vẻ anh tuấn nhiều hơn. Ánh mắt hắn cực kỳ lạnh nhạt, lại làm cho ngũ quan anh tuấn tăng thêm chút khí tức thần bí, trên tay hắn không cầm bài phát biểu chuẩn bị trước, chỉ đứng ở trên đó, liền trở thành trung tâm.

“ Xin chào mọi người, tôi tên Giang Bách Huy.”

Ngôn Diễm Yên sửng sốt, vì Giang Bách Huy đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau