Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 2: Dẫn Người Tới Bắt Gian
Ở hiện đại cô 17 tuổi đã giành được quyền vương ở giải thi đấu quốc tế, đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, cho nên dù đã thay đổi cơ thể thì việc đánh một tên lưu manh cũng không phải việc khó khăn gì cả.
Chọn chỗ đau mà đá……
Lưu Nhị đau tới mức lăn lộn khắp nơi, nhưng vẫn không thể trốn thoát cái chân đá tới kia, nếu như cứ đánh tiếp thì cái mạng nhỏ này của hắn ta sẽ phải lên trời mất.
Vì thế hắn ta gân cổ lên ra sức khóc kêu: “Cứu mạng…… Giết người……”
Dung Yên thấy cũng không sai biệt lắm, lúc này mới dừng chân, nhưng mà cái chân vẫn đạp lên ngực của Lưu Nhị.
Cô nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt hung ác: “Nói, ai bảo anh tới đây?”
“Không, không có ai, là tự tôi……” Lưu Nhị khóc lóc thảm thiết: “Tổ tông, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi……”
Dung Yên đang định trói người lại thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân…… Cô còn tưởng rằng là những người bắt gian tới sớm, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy chồng mới cưới của nguyên chủ…… Tần Dã.
Là do cô tới đây nên thay đổi cốt truyện à? Rốt cuộc vào đời của nguyên chủ thì chồng của nguyên chủ chưa từng xuất hiện.
Quyết đoán lựa chọn người đàn ông mà nguyên chủ không cam lòng gả cho này, cô cười tủm tỉm nói: “Chồng à, anh tới đón em về nhà sao?”
Tần Dã:……
Tưởng anh bị mù sao?
Nhưng mà nhìn gương mặt nở nụ cười tươi tắn kia, đôi mắt của anh vẫn hơi lóe lên, đáy lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua cô gái này vẫn còn rất chán ghét anh, hôm nay lại cười với anh…… Còn gọi anh là chồng?
Áp xuống sự khác thường trong lòng, anh hơi gật đầu: “Ừm”
Dung Yên rất vừa lòng với sự thức thời của anh, không đợi cô nói cái gì đã thấy người đàn ông có chút trầm mặc kia đi tới…… Trong ánh mắt hoảng sợ của Lưu Nhị mà đạp xuống một cái thật mạnh…… Một tiếng kêu thảm thiết vang lên hòa cùng với tiếng xương chân đứt gãy.
……
“Đại đội trưởng, hình như bên kia có thanh âm……” Trong mắt Cố Lan không giấu được sự hưng phấn.
Dung Yên, coi như cô xong đời rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta lại càng bước nhanh hơn.
Gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng rơi vào địa ngục của Dung Yên, vậy nên đã xem nhẹ thanh âm không thích hợp.
Đại đội trưởng cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, hình như là…… tiếng của tên lưu manh Lưu Nhị.
Lưu Nhị? Vợ Tần Dã? Hai người này……?
Nhìn người chạy tới phía trước kia, ông ấy có dự cảm không tốt.
Đáng tiếc nếu hiện tại ông ấy nói muốn quay về thì cũng không được.
Dù sao lúc Cố Lan nói Dung Yên mất tích thì ông ấy đã mang theo rất nhiều người trong đại đội cùng nhau ra ngoài tìm người.
Trong đó còn có một ít người do Cố Lan gọi tới.
Chỉ có thể căng da đầu đi tới phía trước, ông ấy hy vọng Dung Yên đừng làm ra chuyện gì.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp……
Chỉ là khi Cố Lan hưng phấn nhìn thấy Dung Yên vẫn còn nguyên vẹn đứng ở một chỗ và Lưu Nhị nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên…… Cô ta há hốc mồm.
Tình cảnh này khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của cô ta.
“Dung Yên, cô……” Sao lại không có việc gì? Cô ta không nên bị Lưu Nhị bắt nạt sao?
Chọn chỗ đau mà đá……
Lưu Nhị đau tới mức lăn lộn khắp nơi, nhưng vẫn không thể trốn thoát cái chân đá tới kia, nếu như cứ đánh tiếp thì cái mạng nhỏ này của hắn ta sẽ phải lên trời mất.
Vì thế hắn ta gân cổ lên ra sức khóc kêu: “Cứu mạng…… Giết người……”
Dung Yên thấy cũng không sai biệt lắm, lúc này mới dừng chân, nhưng mà cái chân vẫn đạp lên ngực của Lưu Nhị.
Cô nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt hung ác: “Nói, ai bảo anh tới đây?”
“Không, không có ai, là tự tôi……” Lưu Nhị khóc lóc thảm thiết: “Tổ tông, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi……”
Dung Yên đang định trói người lại thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân…… Cô còn tưởng rằng là những người bắt gian tới sớm, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy chồng mới cưới của nguyên chủ…… Tần Dã.
Là do cô tới đây nên thay đổi cốt truyện à? Rốt cuộc vào đời của nguyên chủ thì chồng của nguyên chủ chưa từng xuất hiện.
Quyết đoán lựa chọn người đàn ông mà nguyên chủ không cam lòng gả cho này, cô cười tủm tỉm nói: “Chồng à, anh tới đón em về nhà sao?”
Tần Dã:……
Tưởng anh bị mù sao?
Nhưng mà nhìn gương mặt nở nụ cười tươi tắn kia, đôi mắt của anh vẫn hơi lóe lên, đáy lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua cô gái này vẫn còn rất chán ghét anh, hôm nay lại cười với anh…… Còn gọi anh là chồng?
Áp xuống sự khác thường trong lòng, anh hơi gật đầu: “Ừm”
Dung Yên rất vừa lòng với sự thức thời của anh, không đợi cô nói cái gì đã thấy người đàn ông có chút trầm mặc kia đi tới…… Trong ánh mắt hoảng sợ của Lưu Nhị mà đạp xuống một cái thật mạnh…… Một tiếng kêu thảm thiết vang lên hòa cùng với tiếng xương chân đứt gãy.
……
“Đại đội trưởng, hình như bên kia có thanh âm……” Trong mắt Cố Lan không giấu được sự hưng phấn.
Dung Yên, coi như cô xong đời rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta lại càng bước nhanh hơn.
Gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng rơi vào địa ngục của Dung Yên, vậy nên đã xem nhẹ thanh âm không thích hợp.
Đại đội trưởng cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, hình như là…… tiếng của tên lưu manh Lưu Nhị.
Lưu Nhị? Vợ Tần Dã? Hai người này……?
Nhìn người chạy tới phía trước kia, ông ấy có dự cảm không tốt.
Đáng tiếc nếu hiện tại ông ấy nói muốn quay về thì cũng không được.
Dù sao lúc Cố Lan nói Dung Yên mất tích thì ông ấy đã mang theo rất nhiều người trong đại đội cùng nhau ra ngoài tìm người.
Trong đó còn có một ít người do Cố Lan gọi tới.
Chỉ có thể căng da đầu đi tới phía trước, ông ấy hy vọng Dung Yên đừng làm ra chuyện gì.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi kịp……
Chỉ là khi Cố Lan hưng phấn nhìn thấy Dung Yên vẫn còn nguyên vẹn đứng ở một chỗ và Lưu Nhị nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên…… Cô ta há hốc mồm.
Tình cảnh này khác biệt rất lớn so với tưởng tượng của cô ta.
“Dung Yên, cô……” Sao lại không có việc gì? Cô ta không nên bị Lưu Nhị bắt nạt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất