Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 27: Cảm Thấy Ấm Áp
Cô bé ngước đầu nhìn về phía chị dâu cả.
Dung Yên nhìn ra được suy nghĩ của Tần Mai từ trong ánh mắt của cô bé, “Có phải em muốn cho anh cả xem không?”
Tần Mai vội vàng gật đầu.
Dung Yên mỉm cười, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, chính là thích khoe khoang.
“Được, đi thôi.”
Được chị dâu cả cho phép, cô bé nhanh chóng chạy đi.
Tần Dư thấy vậy, cũng không nhịn được mà đi theo em gái.
Dung Yên có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ lúc này của hai anh em từ bóng lưng của bọn họ.
Cô không nhịn được mỉm cười và lắc đầu, sau đó cô cũng nhấc chân đi về phía phòng chính.
Cô không vào trong phòng, mà khoanh tay dựa vào khung cửa.
Tần Dã cũng nhìn thấy cô, “Cảm ơn em!“ Cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho ba anh em anh.
Anh biết rằng mười đồng mình đưa cho cô, căn bản không thể mua được nhiều quần áo như vậy, cho nên số tiền này là cô tự mình bỏ ra.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của em trai và em gái, anh mới nhận ra rằng cho dù bản thân có làm tốt đến đâu thì vẫn có những chỗ thiếu sót.
“Không cần cảm ơn, em cam tâm tình nguyện mà, đúng rồi, em cũng mua cho anh hai đôi, lát nữa em mang đến cho anh.”
Khi Tần Dã nghe thấy những lời của cô, anh không nhịn được giật mình.
Anh thật sự không ngờ rằng Dung Yên thậm chí còn mua đồ cho mình nữa.
Chẳng lẽ... Cô ấy thật sự có chút thích mình sao?
Dung Yên không biết suy nghĩ trong đầu Tần Dã, cô vẫy tay với hai anh em Tần Dư.
“Được rồi, đến giờ ăn tối rồi, mau đi ăn cơm trước đi rồi nói chuyện tiếp.”
Hai anh em Tần Dư và Tần Mai cũng không quan tâm đến chuyện khoe đồ nữa.
Nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ba người đi ăn cơm. Lần này Dung Yên không đút cho Tần Dã ăn trước.
Cô nói với hai anh em Tần Dư: “Để phần một ít đồ ăn lại đi, chúng ta ăn trước, ăn xong rồi mới đút cho anh cả mấy đứa ăn.”
Nếu không thì hai anh em bọn họ thật sự sẽ đợi cô cùng ăn.
“Vâng.” Cặp song sinh nhanh chóng gật đầu.
Mấy người bọn họ bên này đang ăn cơm, nhưng trong thôn thì vẫn bùng nổ rồi.
Nguyên nhân... chính là vì hôm nay Dung Yên đã mua rất nhiều thứ, thậm chí còn mua chiếc xe đạp thứ hai ở trong thôn.
Đây là một chuyện rất lợi hại.
Thôn của bọn họ nghèo, chỉ có nhà đại đội trưởng có một chiếc xe đạp, bình thường được quý trọng giống như bảo bối vậy.
Tất cả mọi người trong thôn đều rất ngưỡng mộ đó.
Bây giờ, thanh niên trí thức họ Dung gả cho Tần Dã kia, vậy mà lại mua một chiếc xe đạp.
Rất nhiều người đều vô cùng hối hận.
Nếu như sớm biết cô gái Dung Yên kia có nhiều tiền trong tay như vậy, vậy thì bọn họ thế nào cũng sẽ ra tay sớm hơn ... cưới cô ấy về nhà.
Xem đi, lần này, không chỉ mua một món đồ lớn đắt tiền như xe đạp, mà còn treo đầy bao lớn bao nhỏ trên xe đạp nữa.
Chừng đó phải tiêu bao nhiêu tiền chứ?
Không ít người càng cảm thấy vô cùng ghen tỵ, thằng nhó Tần Dã này... chẳng lẽ gặp vận may rồi sao?
Chuyện này đương nhiên truyền đến tai mấy người trong ký túc xá thanh niên trí thức.
Dung Yên nhìn ra được suy nghĩ của Tần Mai từ trong ánh mắt của cô bé, “Có phải em muốn cho anh cả xem không?”
Tần Mai vội vàng gật đầu.
Dung Yên mỉm cười, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, chính là thích khoe khoang.
“Được, đi thôi.”
Được chị dâu cả cho phép, cô bé nhanh chóng chạy đi.
Tần Dư thấy vậy, cũng không nhịn được mà đi theo em gái.
Dung Yên có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ lúc này của hai anh em từ bóng lưng của bọn họ.
Cô không nhịn được mỉm cười và lắc đầu, sau đó cô cũng nhấc chân đi về phía phòng chính.
Cô không vào trong phòng, mà khoanh tay dựa vào khung cửa.
Tần Dã cũng nhìn thấy cô, “Cảm ơn em!“ Cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho ba anh em anh.
Anh biết rằng mười đồng mình đưa cho cô, căn bản không thể mua được nhiều quần áo như vậy, cho nên số tiền này là cô tự mình bỏ ra.
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của em trai và em gái, anh mới nhận ra rằng cho dù bản thân có làm tốt đến đâu thì vẫn có những chỗ thiếu sót.
“Không cần cảm ơn, em cam tâm tình nguyện mà, đúng rồi, em cũng mua cho anh hai đôi, lát nữa em mang đến cho anh.”
Khi Tần Dã nghe thấy những lời của cô, anh không nhịn được giật mình.
Anh thật sự không ngờ rằng Dung Yên thậm chí còn mua đồ cho mình nữa.
Chẳng lẽ... Cô ấy thật sự có chút thích mình sao?
Dung Yên không biết suy nghĩ trong đầu Tần Dã, cô vẫy tay với hai anh em Tần Dư.
“Được rồi, đến giờ ăn tối rồi, mau đi ăn cơm trước đi rồi nói chuyện tiếp.”
Hai anh em Tần Dư và Tần Mai cũng không quan tâm đến chuyện khoe đồ nữa.
Nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ba người đi ăn cơm. Lần này Dung Yên không đút cho Tần Dã ăn trước.
Cô nói với hai anh em Tần Dư: “Để phần một ít đồ ăn lại đi, chúng ta ăn trước, ăn xong rồi mới đút cho anh cả mấy đứa ăn.”
Nếu không thì hai anh em bọn họ thật sự sẽ đợi cô cùng ăn.
“Vâng.” Cặp song sinh nhanh chóng gật đầu.
Mấy người bọn họ bên này đang ăn cơm, nhưng trong thôn thì vẫn bùng nổ rồi.
Nguyên nhân... chính là vì hôm nay Dung Yên đã mua rất nhiều thứ, thậm chí còn mua chiếc xe đạp thứ hai ở trong thôn.
Đây là một chuyện rất lợi hại.
Thôn của bọn họ nghèo, chỉ có nhà đại đội trưởng có một chiếc xe đạp, bình thường được quý trọng giống như bảo bối vậy.
Tất cả mọi người trong thôn đều rất ngưỡng mộ đó.
Bây giờ, thanh niên trí thức họ Dung gả cho Tần Dã kia, vậy mà lại mua một chiếc xe đạp.
Rất nhiều người đều vô cùng hối hận.
Nếu như sớm biết cô gái Dung Yên kia có nhiều tiền trong tay như vậy, vậy thì bọn họ thế nào cũng sẽ ra tay sớm hơn ... cưới cô ấy về nhà.
Xem đi, lần này, không chỉ mua một món đồ lớn đắt tiền như xe đạp, mà còn treo đầy bao lớn bao nhỏ trên xe đạp nữa.
Chừng đó phải tiêu bao nhiêu tiền chứ?
Không ít người càng cảm thấy vô cùng ghen tỵ, thằng nhó Tần Dã này... chẳng lẽ gặp vận may rồi sao?
Chuyện này đương nhiên truyền đến tai mấy người trong ký túc xá thanh niên trí thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất