Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 1: Không Gian Trữ Vật Tư 1
Trên người Kiều Nhiễm đột nhiên xuất hiện một cái không gian.
Kết hợp trong khoảng thời gian này trên Internet đồn rằng mạt thế sắp tới, Kiều Nhiễm mơ hồ có dự cảm không tốt, quyết định tích trữ một ít vật tư, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Sau mười năm làm bác sĩ ngoại khoa, trong tay Kiều Nhiễm có một khoản tiết kiệm không nhỏ. Hơn nữa ánh mắt của cô thường rất chính xác, trước khi giá nhà tăng vọt đã vay mượn mua được hai căn. Sau khi bán đi cô đem tất cả tiền gửi hết vào ngân hàng, có gần năm trăm vạn.
Cầm năm trăm vạn trong tay, Kiều Nhiễm mở ra hình thức mua sắm điên cuồng.
Để mua được nhiều vật tư nhất với giá tiền rẻ nhất, Kiều Nhiễm thường chạy đến tận nơi bán sỉ.
Ở mạt thế cần nhất các loại thực vật, Kiều Nhiễm trực tiếp đi đến đại lý chuyên cung cấp gạo và bột mì số lượng lớn, đặt hàng mười vạn cân gạo, mười vạn cân bột mì trắng.
Còn các loại lương thực khác như ngô, gạo lứt, bột ngô, gạo kê, gạo nếp,... Kiều Nhiễm mua mỗi loại một vạn cân.
Hết nhóm lương thực thì tới nhóm thực phẩm.
Để mua được thịt với giá phải chăng nhất, Kiều Nhiễm đặt vé máy bay, bay đến Mông Cổ. Ở đây thịt dê bò đều có giá gốc, cô bỏ ra giá tiền thấp mua sắm một mớ. Thịt bò khoảng hai nghìn cân, thịt dê một nghìn cân.
Tiện thể mua thêm các loại đặc sản và thổ sản địa phương như thịt bò khô, sữa ngựa, sữa dê, lông cừu,….
Tuy nhiên món chính của người Trung Quốc là thịt heo. Kiều Nhiễm tìm một cơ sở chuyên nuôi heo, mua lại toàn bộ heo hiện có, nhờ người hỗ trợ xử lý thịt heo. Chỉ riêng thịt heo cô trữ được khoảng một vạn cân.
Những thứ thịt khác như gà, vịt, cá, Kiều Nhiễm thu vào mấy nghìn cân, trứng gà, vịt cũng mua mấy nghìn cân.
Rau dưa và trái cây đều không thể thiếu, Kiều Nhiễm cùng mấy người bạn hợp tác mở xưởng nuôi trồng rau dưa. Các loại rau dưa, cô gom được khoảng mười vạn cân.
Sau đó lại đi một chuyến đến Tân Cương mua dưa hấu và trái cây số lượng lớn. Giá nhà vườn đưa ra cực kỳ rẻ, trái cây lại ngon ngọt. Ở thành phố chỗ cô người ta bán hơn mười đồng một cân nho nhưng ở đây chỉ cần vài đồng thôi, như vậy giúp cô tiết kiệm được không ít.
Các loại hoa quả, rau củ khô như nấm hương, Kiều Nhiễm trữ một ít. Thịt khô, lạp xưởng, chân giò hun khói cũng mua một ít.
Nghĩ tới mình chỉ mới mua thực phẩm còn cần chế biến, Kiều Nhiễm lại bắt đầu mua thức ăn nấu sẵn.
Bánh bao, màn thầu, bánh nướng, mì sợi, bánh tương hương, bánh hành, vân vân… cô mua mấy trăm phần.
*bánh tương hương: còn có tên gọi khác là pizza Trung Quốc.
Bánh bích quy, sữa chua, bột yến mạch, snack khoai tây, bánh ga tô,... cô cũng mấy trăm phần.
Món kho, món ăn chín ắt không thể thiếu. Kiều Nhiễm tìm được một cửa hàng có tiếng, trực tiếp đặt ông chủ một nghìn cân món kho.
Ở mạt thế, dược phẩm là thứ tuyệt đối không thể thiếu. Lỡ như mắc bệnh vặt, không có thuốc trị liệu thì cũng chết. Kiều Nhiễm đi đến tiệm thuốc càn quét một phen, mua các loại thuốc cảm mạo nóng sốt,... số lượng càng nhiều càng tốt.
Như vậy, sau một đợt gom vật tư, tiền tiết kiệm của cô vơi đi nhanh chóng, cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm ba mươi vạn.
Không nhiều lắm, Kiều Nhiễm chỉ có thể tính toán tỉ mỉ để mua thêm một ít vật dụng.
Kết hợp trong khoảng thời gian này trên Internet đồn rằng mạt thế sắp tới, Kiều Nhiễm mơ hồ có dự cảm không tốt, quyết định tích trữ một ít vật tư, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Sau mười năm làm bác sĩ ngoại khoa, trong tay Kiều Nhiễm có một khoản tiết kiệm không nhỏ. Hơn nữa ánh mắt của cô thường rất chính xác, trước khi giá nhà tăng vọt đã vay mượn mua được hai căn. Sau khi bán đi cô đem tất cả tiền gửi hết vào ngân hàng, có gần năm trăm vạn.
Cầm năm trăm vạn trong tay, Kiều Nhiễm mở ra hình thức mua sắm điên cuồng.
Để mua được nhiều vật tư nhất với giá tiền rẻ nhất, Kiều Nhiễm thường chạy đến tận nơi bán sỉ.
Ở mạt thế cần nhất các loại thực vật, Kiều Nhiễm trực tiếp đi đến đại lý chuyên cung cấp gạo và bột mì số lượng lớn, đặt hàng mười vạn cân gạo, mười vạn cân bột mì trắng.
Còn các loại lương thực khác như ngô, gạo lứt, bột ngô, gạo kê, gạo nếp,... Kiều Nhiễm mua mỗi loại một vạn cân.
Hết nhóm lương thực thì tới nhóm thực phẩm.
Để mua được thịt với giá phải chăng nhất, Kiều Nhiễm đặt vé máy bay, bay đến Mông Cổ. Ở đây thịt dê bò đều có giá gốc, cô bỏ ra giá tiền thấp mua sắm một mớ. Thịt bò khoảng hai nghìn cân, thịt dê một nghìn cân.
Tiện thể mua thêm các loại đặc sản và thổ sản địa phương như thịt bò khô, sữa ngựa, sữa dê, lông cừu,….
Tuy nhiên món chính của người Trung Quốc là thịt heo. Kiều Nhiễm tìm một cơ sở chuyên nuôi heo, mua lại toàn bộ heo hiện có, nhờ người hỗ trợ xử lý thịt heo. Chỉ riêng thịt heo cô trữ được khoảng một vạn cân.
Những thứ thịt khác như gà, vịt, cá, Kiều Nhiễm thu vào mấy nghìn cân, trứng gà, vịt cũng mua mấy nghìn cân.
Rau dưa và trái cây đều không thể thiếu, Kiều Nhiễm cùng mấy người bạn hợp tác mở xưởng nuôi trồng rau dưa. Các loại rau dưa, cô gom được khoảng mười vạn cân.
Sau đó lại đi một chuyến đến Tân Cương mua dưa hấu và trái cây số lượng lớn. Giá nhà vườn đưa ra cực kỳ rẻ, trái cây lại ngon ngọt. Ở thành phố chỗ cô người ta bán hơn mười đồng một cân nho nhưng ở đây chỉ cần vài đồng thôi, như vậy giúp cô tiết kiệm được không ít.
Các loại hoa quả, rau củ khô như nấm hương, Kiều Nhiễm trữ một ít. Thịt khô, lạp xưởng, chân giò hun khói cũng mua một ít.
Nghĩ tới mình chỉ mới mua thực phẩm còn cần chế biến, Kiều Nhiễm lại bắt đầu mua thức ăn nấu sẵn.
Bánh bao, màn thầu, bánh nướng, mì sợi, bánh tương hương, bánh hành, vân vân… cô mua mấy trăm phần.
*bánh tương hương: còn có tên gọi khác là pizza Trung Quốc.
Bánh bích quy, sữa chua, bột yến mạch, snack khoai tây, bánh ga tô,... cô cũng mấy trăm phần.
Món kho, món ăn chín ắt không thể thiếu. Kiều Nhiễm tìm được một cửa hàng có tiếng, trực tiếp đặt ông chủ một nghìn cân món kho.
Ở mạt thế, dược phẩm là thứ tuyệt đối không thể thiếu. Lỡ như mắc bệnh vặt, không có thuốc trị liệu thì cũng chết. Kiều Nhiễm đi đến tiệm thuốc càn quét một phen, mua các loại thuốc cảm mạo nóng sốt,... số lượng càng nhiều càng tốt.
Như vậy, sau một đợt gom vật tư, tiền tiết kiệm của cô vơi đi nhanh chóng, cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm ba mươi vạn.
Không nhiều lắm, Kiều Nhiễm chỉ có thể tính toán tỉ mỉ để mua thêm một ít vật dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất