Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con

Chương 11: Phân Gia 1

Trước Sau
"Một đứa con gái mười tám tuổi như nó, cái gì cũng không làm, truyền đi không sợ bị người ta chê cười sao? Người khác có thể làm, vì sao nó không thể?

Không biết thì bắt đầu học.

Bà đừng có che chở cho nó quá, chiều riết rồi nó hư." Giang Thủy Sinh mặc kệ Thái Kim Hoa năn nỉ.

Tuy ông ta cũng chiều con gái nhưng càng quan trọng mặt mũi hơn, sợ bị người khác chê cười.

Hơn nữa ba cô con dâu đều có thành kiến, nếu ông ta xử lý chuyện này không tốt, trong nhà sẽ trở nên hỗn loạn, gà bay chó sủa không yên thì làm sao chịu nổi.

Ở thập niên sáu mươi bảy mươi, đàn ông là trụ cột trong nhà, trên cơ bản đều là đàn ông quyết định.

Thái Kim Hoa cố tình che chở con gái, nhưng một khi Giang Thủy Sinh đã lên tiếng, bà ta cũng không dám nói thêm cái gì.

Mấy người con dâu nhà họ Giang thấy Giang Thủy Sinh yêu cầu Giang Ái Anh về sau phải ra ngoài làm việc liền không có ý kiến nữa.

Giang Ái Anh thở hổn hển chạy về phòng mình, Thái Kim Hoa sợ con gái cưng luẩn quẩn trong lòng sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đó, cũng vội vàng đi theo.

Thấy con gái khóc lớn, Thái Kim Hoa vội vàng dụ dỗ: "Con gái ngoan, đừng nóng giận, ngày mai mẹ mua thịt cho con ăn nhé."



Nghe thấy có thịt ăn, Giang Ái Anh hơi dịu xuống một chút, nhưng vẫn không thể đè nén được sự ấm ức cô ta phải chịu hôm nay, bèn nói: "Mẹ, không được, con muốn ăn thịt, cũng muốn mang giày da."

Nhớ đến lần trước hụt mất đôi giày da, trái tim Giang Ái Anh như đang rỉ máu.

Thái Kim Hoa vì muốn dỗ dành con gái nên chỉ có thể đáp: "Được được được, để mấy bữa nữa mẹ mua giày da cho con nhé."

Một đôi giày da tốn đến hai mươi đồng, cực kỳ đắt. Nhưng mà tiền an ủi khi thằng ba chết đủ nhiều, bà ta vẫn có thể mua cho con gái.

Thấy Thái Kim Hoa đồng ý mua giày da cho mình, Giang Ái Anh mới hết vùng vằng.

...

Ngày hôm sau, Thái Kim Hoa nhịn đau bỏ ra một đồng sáu hào mua một cân thịt heo.

Dựa theo giá cả của niên đại này, một cân thịt heo chỉ có tám hào.

Tuy nhiên Thái Kim Hoa không có phiếu thịt, bà ta phải bỏ ra gấp đôi số tiền mới mua được một cân thịt heo ở chợ đen.

Hiện tại mức lương trung bình của công nhân chỉ có ba mươi đồng, một cân thịt heo tiêu hết hơn một ngày tiền lương của công nhân.

Thái Kim Hoa đau lòng thật lâu, nhưng mà để dỗ con gái vui vẻ, bà ta cũng chỉ có thể cắn răng mua.



Lúc Thái Kim Hoa mang theo một cân thịt quay về, ánh mắt của mọi người ở nhà họ Giang đều nhìn chằm chằm miếng thịt.

Bọn họ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đối với nông dân một năm không được ăn vài lần thịt mà nói, thực sự là bọn họ quá thèm khát.

Phần lớn người trong đội sản xuất chỉ có cuối năm giết lợn là được phân cho mấy cân thịt để ăn, còn bình thường họ đâu có dư tiền ăn sang như vậy.

"Bà nội ơi, hôm nay chúng ta có thịt ăn sao?" Con trai lão đại nhà họ Giang, Giang Đông Khánh đến trước mặt Thái Kim Hoa hỏi.

Triệu Mỹ Linh nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm thịt trong tay Thái Kim Hoa hỏi một câu: "Hôm nay chúng ta có việc gì vui hả mẹ? Lại có thể ăn thịt?"

Thấy đứa nào đứa nấy đều nhòm ngó miếng thịt của mình, Thái Kim Hoa lạnh mặt, miệng bắt đầu chửi: "Quỷ chết đói đầu thai hay sao mà cả ngày cứ muốn ăn ăn ăn!

Tao mua một cân thịt này là để cho Anh tử ăn, những đứa khác đừng có mà rớ tới!"

Nghe thấy vậy, người Giang gia vốn cho là sắp được ăn thịt nhất thời hụt hẫng.

Hóa ra chỉ là tưởng bở.

Đối với quyết định của Thái Kim Hoa, người Giang gia bực mà không dám nói gì. Tuy rằng vô cùng thèm thịt nhưng Thái Kim Hoa không muốn cho bọn họ ăn, ai cũng không dám đòi, bằng không nhất định sẽ bị bà chửi cho một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau