Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con

Chương 23: Giao Dịch Chợ Đen 2

Trước Sau
Người đàn ông khoát tay: "Tôi không lấy tiền, tôi cầm phiếu công nghiệp là để đổi lương thực. Nếu như cô có lương thực, tôi có thể đổi với cô."

Kiều Nhiễm ngẩn người.

Hóa ra người ta cũng không thiếu tiền.

Người thời đại này chủ yếu thiếu thốn lương thực.

Lương thực trong không gian Kiều Nhiễm rất nhiều, không lấy tiền mà lấy lương thực đối với cô ngược lại là chuyện tốt.

"Anh trai, tôi có lương thực, tôi đổi với anh."

Người đàn ông nghe xong, hai mắt nhất thời sáng bừng: "Thật sao?"

"Thật mà, tôi có 10 cân gạo, 5 cân bột mì tinh, 5 cân mì sợi."

Nghe thấy Kiều Nhiễm có nhiều lương thực tinh như vậy, người đàn ông có cảm giác như đang nằm mơ.

Ở chợ đen, lương thực mua được đa số là lương thực phụ, lương thực tinh như gạo, bột mì tinh, mì sợi phải nói là hiếm có khó tìm.

"Cái gì? Cô em, cô... thật sự có lương thực tinh?"

Kiều Nhiễm đáp: "Đương nhiên là thật. Anh trai, chuyện này còn có thể gạt anh sao?"

Kiều Nhiễm nói, để lộ cái rổ mà cô xách từ nhà lên, bên trong chứa lương thực cô mới lấy từ trong không gian ra.

Hôm nay chắc sẽ mua không ít thứ, cô sợ gây chú ý sẽ có ảnh hưởng không tốt nên mới cố ý cầm theo một cái rổ to để ngụy trang.

Người đàn ông được nhìn tận mắt, lúc này mới tin lời Kiều Nhiễm nói.



"Em gái, chỗ này nhiều người, chúng ta đi nơi khác bàn chuyện." Người đàn ông nói với Kiều Nhiễm.

Kiều Nhiễm cũng hiểu nếu muốn giao dịch thì nên tìm một nơi kín đáo, bằng không bị người tuần tra chợ đen bắt được, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cẩn thận một chút cũng không mất gì.

Rất nhanh, Kiều Nhiễm và người đàn ông đi tới một con ngõ khác, quan sát xung quanh xác định không có người nào, người đàn ông mới nói với Kiều Nhiễm: "Em gái, số lương thực của cô trao đổi thế nào?

Tôi có phiếu công nghiệp ba mươi đồng, đều cho cô hết, cô muốn đổi bao nhiêu tiền?

Lương thực tinh của cô có thể bán hết cho tôi không?

Vợ tôi vừa mới sinh con, cần được bồi bổ cơ thể.

Lương thực hàng hoá được phân mỗi tháng ít quá không đủ ăn, chúng tôi vẫn phải mua thêm.

Vợ tôi mang thai không dễ dàng, phải để cô ấy ăn ngon mới được. Chỉ là điều kiện có hạn, tôi chỉ có thể đến chợ đen thử vận may.

Em gái này, nếu như cô bán hết cho tôi, giá cả cao chút tôi cũng chấp nhận."

Thấy anh ta nói với ánh mắt chân thành, Kiều Nhiễm tất nhiên là đồng ý.

Gì chứ lương thực trong không gian của cô nhiều vô kể, bán cho anh ta một chút không thành vấn đề.

Mặt khác, Kiều Nhiễm nhìn ra người đàn ông này là một người chồng tốt, hiếm có trên đời, cô sẵn lòng bán cho anh ta, nhiều hơn một chút cũng được.

"Tôi bán gạo 5 hào một cân, bột mì tinh 7 hào, mì sợi 8 vạn, anh mua hết luôn không?"

Căn cứ vào giá cả thị trường, gạo chỉ có 2 hào một cân thôi, nhưng mà ở chợ đen, Kiều Nhiễm tăng giá gấp mấy lần, cũng không biết có quá đắt không nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau