Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 30: Nhờ Làm Quần Áo 2
Giang Đông Thăng cười tươi: "Vậy con ăn thêm một cái nữa thôi, còn phải chừa bụng để ăn thịt.
Hiện tại ăn bánh quy trứng gà, đợi lát nữa bụng con không còn chỗ cho thịt mất."
Kiều Nhiễm cười khẽ một tiếng: "Được, vậy con ăn ít bánh lại, lát nữa ăn nhiều thịt vào nhé."
Thấy Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến ăn bánh quy ngon lành, Giang Đông Khánh giương mắt nhìn chằm chằm.
Ở nông thôn điều kiện quá kém, trước kia Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến chưa từng được ăn bánh quy trứng gà thì Giang Đông Khánh cũng giống vậy.
Tuy rằng không thích chị dâu cả Triệu Mỹ Linh nhưng nhìn đôi mắt trông mong của Giang Đông Khánh, Kiều Nhiễm vẫn cầm một cái bánh quy đưa cho cậu bé.
Giang Đông Khánh nhận được bánh thì lập tức ăn lấy ăn để, giống như sợ bị người khác cướp mất vậy.
Trong lòng Kiều Nhiễm có chút khó chịu, đứa trẻ này thật không có giáo dục, nhận bánh của cô mà không nói được một câu cám ơn.
Tuy nhiên Kiều Nhiễm cũng lười tính toán, cũng không phải con cô, thôi kệ đi.
Thấy chị dâu hai của cô tính cách cũng còn tốt, Kiều Nhiễm cầm một ít bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp đưa qua nhị phòng.
Lý Thúy Cúc ngại ngùng không dám nhận, dù sao thứ này quả thực quá quý giá, giá cả không hề rẻ.
"Em dâu ba, vất vả lắm mới mua được chút đồ tốt, em giữ lại cho Đông Thăng, Yến Yến ăn đi. Sao em đưa chị nhiều vậy, chị không nhận đâu, em cầm về đi." Lý Thúy Cúc từ chối.
"Không sao đâu mà, chị dâu hai, chị cứ nhận đi, trong nhà em vẫn còn, cũng chỉ là chút quà bánh thôi, không phải đồ hiếm lạ gì."
"Em dâu ba, em vừa phân gia, cuộc sống không dễ dàng, chị chưa giúp được gì cho em thì thôi, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy đồ của em chứ..."
Kiều Nhiễm suy nghĩ một chút, nói với Lý Thúy Cúc: "Chị dâu hai, chị khoan hãy nói, em thật sự có chuyện định làm phiền chị đây, chắc là chị giúp em được đấy."
Lý Thúy Cúc không chút suy nghĩ hỏi: "Em dâu ba, có chuyện gì em nói đi."
"Chị dâu hai, chị có thể giúp em làm mấy bộ quần áo không?
Hôm nay em đi huyện thành mua vải, muốn may cho Đông Thăng, Yến Yến, còn có Tuấn Tuấn mỗi đứa một bộ quần áo mùa đông.
Trời sắp rét rồi mà quần áo của bọn trẻ mỏng manh quá, chỉ sợ không chịu nổi.
Em không rành may vá thêu thùa, tự làm thì xấu lắm. Chị dâu hai, chị giỏi hơn em, chị giúp em việc này được không?
Khi nào chị làm xong, em gửi chị hai cân đường đỏ để bồi bổ, chị thấy sao?"
Lý Thúy Cúc vừa nghe Kiều Nhiễm nhờ mình làm quần áo, không chút suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Hiện tại vào đông, trên cơ bản việc nhà nông trong đội sản xuất không còn nhiều lắm, một ngày làm không được bao nhiêu công điểm, cô ấy vẫn có thời gian may mấy bộ quần áo.
Nói đến quần áo, Lý Thúy Cúc có chút hâm mộ Kiều Nhiễm.
Thời tiết rét đậm sắp đến, cô ấy cũng muốn làm thêm quần áo cho bọn trẻ, thế nhưng điều kiện có hạn, cô ấy không kiếm được vải và bông.
Cho nên nếu như trời lạnh quá, người lớn như cô ráng chịu đựng thì thôi không nói, đến bọn trẻ cũng phải cố mà chịu.
Không bị bệnh còn tốt, lạnh quá mà đổ bệnh, đứa nhỏ chịu khổ không nói, người mẹ chồng kia của cô ấy chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền ra khám bệnh cho bọn trẻ.
Trong đội sản xuất năm nào cũng có trẻ con chết cóng, hoặc bị bệnh chết.
Hiện tại ăn bánh quy trứng gà, đợi lát nữa bụng con không còn chỗ cho thịt mất."
Kiều Nhiễm cười khẽ một tiếng: "Được, vậy con ăn ít bánh lại, lát nữa ăn nhiều thịt vào nhé."
Thấy Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến ăn bánh quy ngon lành, Giang Đông Khánh giương mắt nhìn chằm chằm.
Ở nông thôn điều kiện quá kém, trước kia Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến chưa từng được ăn bánh quy trứng gà thì Giang Đông Khánh cũng giống vậy.
Tuy rằng không thích chị dâu cả Triệu Mỹ Linh nhưng nhìn đôi mắt trông mong của Giang Đông Khánh, Kiều Nhiễm vẫn cầm một cái bánh quy đưa cho cậu bé.
Giang Đông Khánh nhận được bánh thì lập tức ăn lấy ăn để, giống như sợ bị người khác cướp mất vậy.
Trong lòng Kiều Nhiễm có chút khó chịu, đứa trẻ này thật không có giáo dục, nhận bánh của cô mà không nói được một câu cám ơn.
Tuy nhiên Kiều Nhiễm cũng lười tính toán, cũng không phải con cô, thôi kệ đi.
Thấy chị dâu hai của cô tính cách cũng còn tốt, Kiều Nhiễm cầm một ít bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp đưa qua nhị phòng.
Lý Thúy Cúc ngại ngùng không dám nhận, dù sao thứ này quả thực quá quý giá, giá cả không hề rẻ.
"Em dâu ba, vất vả lắm mới mua được chút đồ tốt, em giữ lại cho Đông Thăng, Yến Yến ăn đi. Sao em đưa chị nhiều vậy, chị không nhận đâu, em cầm về đi." Lý Thúy Cúc từ chối.
"Không sao đâu mà, chị dâu hai, chị cứ nhận đi, trong nhà em vẫn còn, cũng chỉ là chút quà bánh thôi, không phải đồ hiếm lạ gì."
"Em dâu ba, em vừa phân gia, cuộc sống không dễ dàng, chị chưa giúp được gì cho em thì thôi, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy đồ của em chứ..."
Kiều Nhiễm suy nghĩ một chút, nói với Lý Thúy Cúc: "Chị dâu hai, chị khoan hãy nói, em thật sự có chuyện định làm phiền chị đây, chắc là chị giúp em được đấy."
Lý Thúy Cúc không chút suy nghĩ hỏi: "Em dâu ba, có chuyện gì em nói đi."
"Chị dâu hai, chị có thể giúp em làm mấy bộ quần áo không?
Hôm nay em đi huyện thành mua vải, muốn may cho Đông Thăng, Yến Yến, còn có Tuấn Tuấn mỗi đứa một bộ quần áo mùa đông.
Trời sắp rét rồi mà quần áo của bọn trẻ mỏng manh quá, chỉ sợ không chịu nổi.
Em không rành may vá thêu thùa, tự làm thì xấu lắm. Chị dâu hai, chị giỏi hơn em, chị giúp em việc này được không?
Khi nào chị làm xong, em gửi chị hai cân đường đỏ để bồi bổ, chị thấy sao?"
Lý Thúy Cúc vừa nghe Kiều Nhiễm nhờ mình làm quần áo, không chút suy nghĩ đã lập tức đồng ý.
Hiện tại vào đông, trên cơ bản việc nhà nông trong đội sản xuất không còn nhiều lắm, một ngày làm không được bao nhiêu công điểm, cô ấy vẫn có thời gian may mấy bộ quần áo.
Nói đến quần áo, Lý Thúy Cúc có chút hâm mộ Kiều Nhiễm.
Thời tiết rét đậm sắp đến, cô ấy cũng muốn làm thêm quần áo cho bọn trẻ, thế nhưng điều kiện có hạn, cô ấy không kiếm được vải và bông.
Cho nên nếu như trời lạnh quá, người lớn như cô ráng chịu đựng thì thôi không nói, đến bọn trẻ cũng phải cố mà chịu.
Không bị bệnh còn tốt, lạnh quá mà đổ bệnh, đứa nhỏ chịu khổ không nói, người mẹ chồng kia của cô ấy chắc chắn sẽ không nỡ bỏ tiền ra khám bệnh cho bọn trẻ.
Trong đội sản xuất năm nào cũng có trẻ con chết cóng, hoặc bị bệnh chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất