Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 35: Tự Mắng Mình Ngốc 2
Thấy vẻ mặt thỏa mãn của bọn trẻ, Kiều Nhiễm cười nói: "Thích thì ăn nhiều một chút, mai mốt mẹ lại đi huyện thành mua thêm cho các con ăn."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến có cảm giác như đang nằm mơ.
Rõ ràng thịt quý giá như thế, sao mẹ nói cứ như thể đi mua rau cải trắng vậy. Muốn ăn là ăn, muốn mua là mua.
Hiện tại hai đứa trẻ hoàn toàn tin lời Kiều Nhiễm nói, bởi vì trước đó mẹ bảo sẽ mua thịt cho họ ăn, ngày hôm nay bọn họ đã thực sự được ăn thịt.
"Mẹ ơi, mẹ thật tốt." Giang Đông Thăng không kìm được nói một câu.
Cậu có cảm giác mẹ mình thay đổi rồi, tính tình không còn mềm yếu giống như trước, luôn bị bà nội ăn hiếp. Từ sau khi phân gia, cuộc sống của bọn họ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.
"Mẹ thật sự rất tốt, con thích mẹ bây giờ hơn. Hồi trước mẹ luôn giao hết tiền cho bà nội, không nỡ mua đồ ăn cho chúng con ăn." Giang Đông Yến nhớ đến thời gian trước, tự nhiên thấy hạnh phúc tới quá nhanh.
Khóe môi Kiều Nhiễm giật một cái: "Mẹ trước kia ngốc quá, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa. Tiền cha con kiếm được chỉ dùng để nuôi sống mẹ con chúng ta thôi, dựa vào cái gì mà người khác chiếm đoạt tất cả?"
Giang Đông Thăng nhíu mày: "Mẹ đừng nói như vậy, đây không phải là đang tự mắng bản thân sao? Nào có ai tự mắng chính mình chứ?"
Kiều Nhiễm ho nhẹ một cái: "Không phải đâu con, mẹ chỉ có sao nói vậy thôi, trước đây mẹ quả thực quá ngốc, đã phạm sai lầm thì phải thừa nhận."
Cô đâu có mắng chửi chính mình, người cô mắng là nguyên chủ.
Cô thực sự không thích tính cách của nguyên chủ.
Chỉ cần cô ấy mạnh mẽ hơn một chút, bản thân và con cái cũng không bị hiếp đáp tới mức này.
Giang Đông Thăng im lặng trong chốc lát, sau đó nói: "Mẹ ơi, nếu sau này mẹ vẫn giống như bây giờ thì tốt rồi, trước kia đã là chuyện quá khứ, sau này thay đổi là được mà."
Kiều Nhiễm gật đầu: "Ừm, con yên tâm đi, kể từ nay về sau mẹ sẽ không giả vờ ngớ ngẩn nữa. Tiền trợ cấp của ba con tương lai mẹ cũng sẽ đòi cho kỳ được."
Trưa nay đồ ăn ngon quá, Kiều Nhiễm ăn hết hai chén cơm tẻ, Giang Đông Thăng cũng ăn hai chén, Giang Đông Yến ăn ít hơn, hết một chén rưỡi.
Với sức ăn như này, Kiều Nhiễm áng chừng chút gạo trong nhà chỉ vài ngày là hết.
Cũng may cô tích trữ đủ nhiều, đến lúc đó mượn cớ lấy ra một ít mới được.
Hiện tại theo nông lịch đang là tháng mười, đợi đến cuối năm, đội sản xuất sẽ phân lương.
Đến lúc đó tam phòng bọn họ dựa vào số công điểm tích lũy được trong cả năm qua thì cũng có thể được phân cho ít lương thực.
Đương nhiên, số lượng chắc chắn không nhiều lắm.
Từ giờ đến cuối năm phân lương phải chờ tận hai tháng, chút lương thực trong nhà căn bản không đủ ăn.
Nếu cô không tích trữ trong không gian, hẳn cô sẽ phải nghĩ cách để ra ngoài mua lương thực.
Tuy nói Giang Vệ Quốc mỗi tháng có hai mươi đồng tiền phụ cấp nhưng nếu lấy số tiền đó đi mua lương thực cho cả nhà ăn uống thỏa thuê thì không đủ vào đâu.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến có cảm giác như đang nằm mơ.
Rõ ràng thịt quý giá như thế, sao mẹ nói cứ như thể đi mua rau cải trắng vậy. Muốn ăn là ăn, muốn mua là mua.
Hiện tại hai đứa trẻ hoàn toàn tin lời Kiều Nhiễm nói, bởi vì trước đó mẹ bảo sẽ mua thịt cho họ ăn, ngày hôm nay bọn họ đã thực sự được ăn thịt.
"Mẹ ơi, mẹ thật tốt." Giang Đông Thăng không kìm được nói một câu.
Cậu có cảm giác mẹ mình thay đổi rồi, tính tình không còn mềm yếu giống như trước, luôn bị bà nội ăn hiếp. Từ sau khi phân gia, cuộc sống của bọn họ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.
"Mẹ thật sự rất tốt, con thích mẹ bây giờ hơn. Hồi trước mẹ luôn giao hết tiền cho bà nội, không nỡ mua đồ ăn cho chúng con ăn." Giang Đông Yến nhớ đến thời gian trước, tự nhiên thấy hạnh phúc tới quá nhanh.
Khóe môi Kiều Nhiễm giật một cái: "Mẹ trước kia ngốc quá, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa. Tiền cha con kiếm được chỉ dùng để nuôi sống mẹ con chúng ta thôi, dựa vào cái gì mà người khác chiếm đoạt tất cả?"
Giang Đông Thăng nhíu mày: "Mẹ đừng nói như vậy, đây không phải là đang tự mắng bản thân sao? Nào có ai tự mắng chính mình chứ?"
Kiều Nhiễm ho nhẹ một cái: "Không phải đâu con, mẹ chỉ có sao nói vậy thôi, trước đây mẹ quả thực quá ngốc, đã phạm sai lầm thì phải thừa nhận."
Cô đâu có mắng chửi chính mình, người cô mắng là nguyên chủ.
Cô thực sự không thích tính cách của nguyên chủ.
Chỉ cần cô ấy mạnh mẽ hơn một chút, bản thân và con cái cũng không bị hiếp đáp tới mức này.
Giang Đông Thăng im lặng trong chốc lát, sau đó nói: "Mẹ ơi, nếu sau này mẹ vẫn giống như bây giờ thì tốt rồi, trước kia đã là chuyện quá khứ, sau này thay đổi là được mà."
Kiều Nhiễm gật đầu: "Ừm, con yên tâm đi, kể từ nay về sau mẹ sẽ không giả vờ ngớ ngẩn nữa. Tiền trợ cấp của ba con tương lai mẹ cũng sẽ đòi cho kỳ được."
Trưa nay đồ ăn ngon quá, Kiều Nhiễm ăn hết hai chén cơm tẻ, Giang Đông Thăng cũng ăn hai chén, Giang Đông Yến ăn ít hơn, hết một chén rưỡi.
Với sức ăn như này, Kiều Nhiễm áng chừng chút gạo trong nhà chỉ vài ngày là hết.
Cũng may cô tích trữ đủ nhiều, đến lúc đó mượn cớ lấy ra một ít mới được.
Hiện tại theo nông lịch đang là tháng mười, đợi đến cuối năm, đội sản xuất sẽ phân lương.
Đến lúc đó tam phòng bọn họ dựa vào số công điểm tích lũy được trong cả năm qua thì cũng có thể được phân cho ít lương thực.
Đương nhiên, số lượng chắc chắn không nhiều lắm.
Từ giờ đến cuối năm phân lương phải chờ tận hai tháng, chút lương thực trong nhà căn bản không đủ ăn.
Nếu cô không tích trữ trong không gian, hẳn cô sẽ phải nghĩ cách để ra ngoài mua lương thực.
Tuy nói Giang Vệ Quốc mỗi tháng có hai mươi đồng tiền phụ cấp nhưng nếu lấy số tiền đó đi mua lương thực cho cả nhà ăn uống thỏa thuê thì không đủ vào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất