Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 50: Thắng Mỡ Heo 2
Lúc thắng mỡ heo, mùi hương tỏa ra tràn ngập toàn bộ gian nhà, còn bay đến trong sân nhà họ Giang khiến mấy người khác thèm muốn chết.
Mỡ heo thơm như vậy, nghe là biết sẽ ngon lắm đây.
Xào rau chỉ cần bỏ vào một chút, hương vị cũng cực kỳ tuyệt vời.
So sánh với dầu vừng, nông dân thích ăn mỡ heo hơn.
Tuy nhiên mỡ heo tương đối đắt, còn phải dùng phiếu thịt mới mua được.
Thắng mỡ xong, Kiều Nhiễm dùng bình dầu đựng, một bình lớn, đủ ăn.
Mặt khác còn có một nồi tóp mỡ.
Tóp mỡ ăn trực tiếp hoặc đem đi xào rau, làm sủi cảo, nấu kiểu nào cũng ngon.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến nhìn chằm chằm tóp mỡ, ánh mắt sáng rực.
Kiều Nhiễm đưa cho bọn trẻ cả một chén tóp mỡ.
"Cầm ăn đi." Kiều Nhiễm nói.
"Mẹ, nhiều như vậy đều cho chúng con ăn ạ?" Giang Đông Thăng nuốt nước miếng hỏi.
Hồi trước nhà họ Giang lọc tóp mỡ, mấy đứa nhỏ như chúng đều không được ăn, trên cơ bản rơi hết vào bụng Giang Ái Anh.
Đừng nói ở nhà họ Giang, những nhà khác trong đội sản xuất cũng không khác lắm. Tóp mỡ ngon, béo, là đồ tốt, mọi người thường dùng để xào rau, rất ít khi đưa cho trẻ con ăn vặt.
Vậy mà mẹ đưa cho tụi nó hẳn một chén lớn, trời ơi hạnh phúc quá xá.
Kiều Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, các con ăn đi, chúng ta không thiếu những thứ này."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cầm chén, vui vẻ ăn tóp mỡ giòn rụm, béo béo, thơm ơi là thơm.
Kiều Nhiễm suy nghĩ, lại lấy thêm một chén tóp mỡ khác gọi mấy đứa trẻ nhị phòng đến ăn.
Thấy đám nhỏ nhị phòng được chia tóp mỡ mà đại phòng không có, Triệu Mỹ Linh hơi mất bình tĩnh.
"Chị nói chứ em dâu ba, đều là cháu trai cháu gái của em, em không thể bất công như thế? Sao em chỉ cho nhị phòng mà không cho đại phòng?"
Kiều Nhiễm lãnh đạm nhìn qua Triệu Mỹ Linh: “Tôi thích cho ai thì cho, không quan trọng cháu trai cháu gái. Nếu chị muốn ăn tóp mỡ thì chị đi mua cho con chị ăn đi, tôi chẳng nợ nần gì chị cả."
Đại phòng dễ nói chuyện còn tốt, lại không giúp đỡ tam phòng cái gì, Kiều Nhiễm không cần thiết đối xử tốt với bọn họ.
Trước đây Kiều Nhiễm cũng từng cho thằng nhóc đại phòng của cô ta ăn bánh quy trứng gà, thế mà sau đó ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, cô mới lười cho nữa.
Nói cô keo kiệt cũng được, dù sao cô chính là người như vậy đấy.
Triệu Mỹ Linh tức giận mặt đỏ hết lên, đáng tiếc Kiều Nhiễm không cho chị ta, chị ta còn có cách nào? Chỉ có thể ngầm ghen ghét.
Tóp mỡ còn dư lại Kiều Nhiễm đem đi cất, giữ lại xào rau ăn.
Thắng mỡ heo xong, kế tiếp chính là làm sủi cảo.
Hai cân thịt ba chỉ cùng với cải trắng, có thể gói được không ít sủi cảo đâu.
Kiều Nhiễm làm nhân trước, sau đó làm vỏ.
Rõ ràng bột mì ở niên đại này là lương thực tinh quý giá, người bình thường chẳng nỡ bỏ ra ăn.
Kiều Nhiễm lại hết sức hào phóng, trực tiếp lấy không ít làm sủi cảo.
Trong nhà dùng hết bột mì rồi thì cô lại lấy ra tiếp, cô trữ nhiều mà.
So với bột mì thời này, bột mì trong không gian của cô còn chất lượng hơn gấp mấy lần.
"Mẹ ơi, để con gói phụ mẹ."
"Mẹ dạy con đi, con cũng gói phụ mẹ."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy Kiều Nhiễm làm sủi cảo cũng không chịu ngồi yên, tiến tới trước mặt cô nói.
"Không cần đâu, các con đi chơi đi, mẹ làm một mình được rồi."
"Mẹ để chúng con gói cùng đi, bên ngoài lạnh lắm, cũng không đi đâu được."
"Được rồi."
Kiều Nhiễm vừa cán bột thật mỏng làm vỏ, vừa gói sủi cảo. Cô am hiểu làm sủi cảo nhất, tốc độ cực nhanh, hiệu suất cũng rất cao.
Mỡ heo thơm như vậy, nghe là biết sẽ ngon lắm đây.
Xào rau chỉ cần bỏ vào một chút, hương vị cũng cực kỳ tuyệt vời.
So sánh với dầu vừng, nông dân thích ăn mỡ heo hơn.
Tuy nhiên mỡ heo tương đối đắt, còn phải dùng phiếu thịt mới mua được.
Thắng mỡ xong, Kiều Nhiễm dùng bình dầu đựng, một bình lớn, đủ ăn.
Mặt khác còn có một nồi tóp mỡ.
Tóp mỡ ăn trực tiếp hoặc đem đi xào rau, làm sủi cảo, nấu kiểu nào cũng ngon.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến nhìn chằm chằm tóp mỡ, ánh mắt sáng rực.
Kiều Nhiễm đưa cho bọn trẻ cả một chén tóp mỡ.
"Cầm ăn đi." Kiều Nhiễm nói.
"Mẹ, nhiều như vậy đều cho chúng con ăn ạ?" Giang Đông Thăng nuốt nước miếng hỏi.
Hồi trước nhà họ Giang lọc tóp mỡ, mấy đứa nhỏ như chúng đều không được ăn, trên cơ bản rơi hết vào bụng Giang Ái Anh.
Đừng nói ở nhà họ Giang, những nhà khác trong đội sản xuất cũng không khác lắm. Tóp mỡ ngon, béo, là đồ tốt, mọi người thường dùng để xào rau, rất ít khi đưa cho trẻ con ăn vặt.
Vậy mà mẹ đưa cho tụi nó hẳn một chén lớn, trời ơi hạnh phúc quá xá.
Kiều Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, các con ăn đi, chúng ta không thiếu những thứ này."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cầm chén, vui vẻ ăn tóp mỡ giòn rụm, béo béo, thơm ơi là thơm.
Kiều Nhiễm suy nghĩ, lại lấy thêm một chén tóp mỡ khác gọi mấy đứa trẻ nhị phòng đến ăn.
Thấy đám nhỏ nhị phòng được chia tóp mỡ mà đại phòng không có, Triệu Mỹ Linh hơi mất bình tĩnh.
"Chị nói chứ em dâu ba, đều là cháu trai cháu gái của em, em không thể bất công như thế? Sao em chỉ cho nhị phòng mà không cho đại phòng?"
Kiều Nhiễm lãnh đạm nhìn qua Triệu Mỹ Linh: “Tôi thích cho ai thì cho, không quan trọng cháu trai cháu gái. Nếu chị muốn ăn tóp mỡ thì chị đi mua cho con chị ăn đi, tôi chẳng nợ nần gì chị cả."
Đại phòng dễ nói chuyện còn tốt, lại không giúp đỡ tam phòng cái gì, Kiều Nhiễm không cần thiết đối xử tốt với bọn họ.
Trước đây Kiều Nhiễm cũng từng cho thằng nhóc đại phòng của cô ta ăn bánh quy trứng gà, thế mà sau đó ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, cô mới lười cho nữa.
Nói cô keo kiệt cũng được, dù sao cô chính là người như vậy đấy.
Triệu Mỹ Linh tức giận mặt đỏ hết lên, đáng tiếc Kiều Nhiễm không cho chị ta, chị ta còn có cách nào? Chỉ có thể ngầm ghen ghét.
Tóp mỡ còn dư lại Kiều Nhiễm đem đi cất, giữ lại xào rau ăn.
Thắng mỡ heo xong, kế tiếp chính là làm sủi cảo.
Hai cân thịt ba chỉ cùng với cải trắng, có thể gói được không ít sủi cảo đâu.
Kiều Nhiễm làm nhân trước, sau đó làm vỏ.
Rõ ràng bột mì ở niên đại này là lương thực tinh quý giá, người bình thường chẳng nỡ bỏ ra ăn.
Kiều Nhiễm lại hết sức hào phóng, trực tiếp lấy không ít làm sủi cảo.
Trong nhà dùng hết bột mì rồi thì cô lại lấy ra tiếp, cô trữ nhiều mà.
So với bột mì thời này, bột mì trong không gian của cô còn chất lượng hơn gấp mấy lần.
"Mẹ ơi, để con gói phụ mẹ."
"Mẹ dạy con đi, con cũng gói phụ mẹ."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy Kiều Nhiễm làm sủi cảo cũng không chịu ngồi yên, tiến tới trước mặt cô nói.
"Không cần đâu, các con đi chơi đi, mẹ làm một mình được rồi."
"Mẹ để chúng con gói cùng đi, bên ngoài lạnh lắm, cũng không đi đâu được."
"Được rồi."
Kiều Nhiễm vừa cán bột thật mỏng làm vỏ, vừa gói sủi cảo. Cô am hiểu làm sủi cảo nhất, tốc độ cực nhanh, hiệu suất cũng rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất