Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 49:
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người thức dậy từ sớm, nhìn dáng vẻ mỗi người đều thoải mái vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp xong rồi bày bình gốm ra để chuẩn bị bữa sáng.
Nhóm lửa nấu nước, mấy gia đình đều không thương lượng với nhau từ trước nhưng đều ăn ý lấy cả mấy loại đồ ăn ra, định nấu một bữa ăn thịnh soạn để bổ thân dưỡng khí.
Chẳng hạn như Hạnh Nhi lấy ra một miếng bánh bột chống đói bỏ vào trong bình, suy nghĩ một chút rồi lại đổ thêm một gói bột sữa đậu vào trong.
Nước sôi sùng sục, hơi nóng cuồn cuộn bay lên mang theo hương vị ngọt ngào.
“A tỷ, thơm quá!”
Hạnh Nhi nói với Tảo Nhi, ánh mắt lại háo hức nhìn chằm chằm vào chiếc bình gốm.
“Đồ vật mà Phương Tiên Nhi cho, đương nhiên là phải ngon rồi.” Tảo Nhi cười nói.
Sau khi món cháo bánh bột sữa đậu thơm lừng được nấu chín, Hạnh Nhi múc ra hai bát, lại lấy một chiếc xúc xích trắng như tuyết ra, cùng Tảo Nhi chia nhau ăn.
Cô bé không kịp chờ đợi cắn một miếng xúc xích thịt trắng, ngạc nhiên nói: “A tỷ, cái này hình như là thịt cá nhưng lại không có chút mùi tanh nào cả!”
Trước kia khi còn sống trong thôn, cách thôn một đoạn đường ngắn cũng có một con sông cạn và hẹp, thỉnh thoảng có thể mò được mấy con cá nhỏ gầy gò trong đó.
Cá có vị rất nhạt, có mùi tanh xen lẫn với mùi bùn cát nhưng cũng có thể dùng để nấu thêm cho cả nhà một bát canh cá nên tính ra cũng không có mấy ai chê.
Nhưng mà sau đó trời bắt đầu hạn hán, sông cũng khô cạn dần, loại cá nhỏ kia cũng không ăn được nữa.
Ăn xong món xúc xích cá tuyết thơm ngào ngạt, hai người lại bưng chén cháo bánh bột sữa đậu lên uống.
“Hương vị ăn ngon hơn khi ăn cháo nấu riêng bánh bột, lại ngọt hơn một chút, rất ngon.” Tảo Nhi chép miệng nhận xét.
“Nếu cả đời được ăn như vậy thì tốt biết mấy!” Hạnh Nhi cũng hạnh phúc nheo mắt lại.
Chờ cơm nước xong xuôi, đội ngũ tìm đồ vật đã nhanh chóng tập trung chuẩn bị ra ngoài. Công việc hôm nay không thể chậm trễ được, phải nhanh chóng quay về, buổi tối còn phải xây miếu nhỏ cho Phương Tiên Nhi nữa.
“Chúng ta cứ đi theo hướng ngày hôm qua thôi, cũng để ta xem cái bẫy ngày hôm qua ta đặt có bắt được gì không.” Đại Ngưu vẫn còn đang suy nghĩ về cái bẫy mà mình đã đặt trước đó.
Phải biết rằng cấu tạo của cái bẫy kia khá phức tạp, nếu không phải trong bụng mỗi người lúc đó có thức ăn thì hắn cũng không tốn sức gọi mọi người cùng đi làm.
Mọi người đều không phản đối, cả đoàn người tiến về hướng đặt bẫy.
Khi gần đến nơi, Đại Ngưu nhìn thấy dấu vết trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mau lên, ta thấy hình như có thứ gì đó rơi xuống.”
Mọi người nghe vậy không khỏi bước nhanh hơn đi theo hắn, chờ đến nơi, nhìn vào trong bẫy thì thấy có một con vật to lớn đã nằm chết ở trong đó!
Đại Ngưu nhìn kỹ hơn rồi nói: “Là một con hươu!”
Lưu Nhị Sơn cũng nhìn thấy, cười toe toét vỗ vai Đại Ngưu: “Tiểu tử ngươi khá lắm, chỉ đặt bẫy thôi mà cũng có thể bắt được một con hươu rồi, không thua kém gì cha ngươi cả!”
Đại Ngưu ngượng ngùng gãi đầu: “Ôi chao, cháu cũng tự hiểu mình được mấy cân mấy lạng mà, có tài cán gì đâu, đều là nhờ Phương Tiên Nhi phù hộ cả!”
Lời này cũng không sai, từ khi gặp được Phương Tiên Nhi, có vẻ như vận may của họ đã được cải thiện.
Không đúng, phải nói là, gặp được Phương Tiên Nhi chính là vận may lớn nhất của bọn họ trong cuộc đời này.
So sánh với việc này, chuyện con hươu rơi vào trong bẫy có vẻ như cũng không làm cho người ta quá kinh ngạc.
Thấy mọi người bắt đầu nói xa chủ đề, Tảo Nhi không nhịn được nhắc nhở: “Chúng ta đem con hươu ra ngoài trước đã, chờ trở về sơn động rồi lại nói chuyện sau. Ta sợ nếu để thứ này bên ngoài lâu sẽ hấp dẫn dã thú tới, trong lòng cứ thấy bất an.”
“Tảo Nhi tỷ nói đúng!” Đại Ngưu cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng dẫn người bắt tay vào việc.
Mọi người thức dậy từ sớm, nhìn dáng vẻ mỗi người đều thoải mái vui vẻ, nhanh chóng dọn dẹp xong rồi bày bình gốm ra để chuẩn bị bữa sáng.
Nhóm lửa nấu nước, mấy gia đình đều không thương lượng với nhau từ trước nhưng đều ăn ý lấy cả mấy loại đồ ăn ra, định nấu một bữa ăn thịnh soạn để bổ thân dưỡng khí.
Chẳng hạn như Hạnh Nhi lấy ra một miếng bánh bột chống đói bỏ vào trong bình, suy nghĩ một chút rồi lại đổ thêm một gói bột sữa đậu vào trong.
Nước sôi sùng sục, hơi nóng cuồn cuộn bay lên mang theo hương vị ngọt ngào.
“A tỷ, thơm quá!”
Hạnh Nhi nói với Tảo Nhi, ánh mắt lại háo hức nhìn chằm chằm vào chiếc bình gốm.
“Đồ vật mà Phương Tiên Nhi cho, đương nhiên là phải ngon rồi.” Tảo Nhi cười nói.
Sau khi món cháo bánh bột sữa đậu thơm lừng được nấu chín, Hạnh Nhi múc ra hai bát, lại lấy một chiếc xúc xích trắng như tuyết ra, cùng Tảo Nhi chia nhau ăn.
Cô bé không kịp chờ đợi cắn một miếng xúc xích thịt trắng, ngạc nhiên nói: “A tỷ, cái này hình như là thịt cá nhưng lại không có chút mùi tanh nào cả!”
Trước kia khi còn sống trong thôn, cách thôn một đoạn đường ngắn cũng có một con sông cạn và hẹp, thỉnh thoảng có thể mò được mấy con cá nhỏ gầy gò trong đó.
Cá có vị rất nhạt, có mùi tanh xen lẫn với mùi bùn cát nhưng cũng có thể dùng để nấu thêm cho cả nhà một bát canh cá nên tính ra cũng không có mấy ai chê.
Nhưng mà sau đó trời bắt đầu hạn hán, sông cũng khô cạn dần, loại cá nhỏ kia cũng không ăn được nữa.
Ăn xong món xúc xích cá tuyết thơm ngào ngạt, hai người lại bưng chén cháo bánh bột sữa đậu lên uống.
“Hương vị ăn ngon hơn khi ăn cháo nấu riêng bánh bột, lại ngọt hơn một chút, rất ngon.” Tảo Nhi chép miệng nhận xét.
“Nếu cả đời được ăn như vậy thì tốt biết mấy!” Hạnh Nhi cũng hạnh phúc nheo mắt lại.
Chờ cơm nước xong xuôi, đội ngũ tìm đồ vật đã nhanh chóng tập trung chuẩn bị ra ngoài. Công việc hôm nay không thể chậm trễ được, phải nhanh chóng quay về, buổi tối còn phải xây miếu nhỏ cho Phương Tiên Nhi nữa.
“Chúng ta cứ đi theo hướng ngày hôm qua thôi, cũng để ta xem cái bẫy ngày hôm qua ta đặt có bắt được gì không.” Đại Ngưu vẫn còn đang suy nghĩ về cái bẫy mà mình đã đặt trước đó.
Phải biết rằng cấu tạo của cái bẫy kia khá phức tạp, nếu không phải trong bụng mỗi người lúc đó có thức ăn thì hắn cũng không tốn sức gọi mọi người cùng đi làm.
Mọi người đều không phản đối, cả đoàn người tiến về hướng đặt bẫy.
Khi gần đến nơi, Đại Ngưu nhìn thấy dấu vết trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mau lên, ta thấy hình như có thứ gì đó rơi xuống.”
Mọi người nghe vậy không khỏi bước nhanh hơn đi theo hắn, chờ đến nơi, nhìn vào trong bẫy thì thấy có một con vật to lớn đã nằm chết ở trong đó!
Đại Ngưu nhìn kỹ hơn rồi nói: “Là một con hươu!”
Lưu Nhị Sơn cũng nhìn thấy, cười toe toét vỗ vai Đại Ngưu: “Tiểu tử ngươi khá lắm, chỉ đặt bẫy thôi mà cũng có thể bắt được một con hươu rồi, không thua kém gì cha ngươi cả!”
Đại Ngưu ngượng ngùng gãi đầu: “Ôi chao, cháu cũng tự hiểu mình được mấy cân mấy lạng mà, có tài cán gì đâu, đều là nhờ Phương Tiên Nhi phù hộ cả!”
Lời này cũng không sai, từ khi gặp được Phương Tiên Nhi, có vẻ như vận may của họ đã được cải thiện.
Không đúng, phải nói là, gặp được Phương Tiên Nhi chính là vận may lớn nhất của bọn họ trong cuộc đời này.
So sánh với việc này, chuyện con hươu rơi vào trong bẫy có vẻ như cũng không làm cho người ta quá kinh ngạc.
Thấy mọi người bắt đầu nói xa chủ đề, Tảo Nhi không nhịn được nhắc nhở: “Chúng ta đem con hươu ra ngoài trước đã, chờ trở về sơn động rồi lại nói chuyện sau. Ta sợ nếu để thứ này bên ngoài lâu sẽ hấp dẫn dã thú tới, trong lòng cứ thấy bất an.”
“Tảo Nhi tỷ nói đúng!” Đại Ngưu cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng dẫn người bắt tay vào việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất