Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại
Chương 76: Lễ vật đính hôn
Mấy tiểu nha đầu trong thôn tụ tập lại trò chuyện.
"Mẹ ta nói, Thẩm Trì sắp đính hôn rồi."
"Không nghĩ tới Thẩm Trì định ra hôn sự nhanh như vậy, nương của ta còn nói, song nhi đều rất khó thành thân, nhiều người có điều kiện tốt hơn y cũng không may mắn bằng y, y định hôn sự sớm hơn."
Lúc trước, còn có người suy đoán, thanh danh của Thẩm Trì đã hỏng bét, phỏng chừng sẽ không có ai muốn cưới y, có lẽ y sẽ giống như Trần Tiểu Mễ, kéo dài thiệt lâu mới thành thân, biến thành một lão song nhi không ai thèm.
Lục Đồng lớn lên đẹp, đã có người đến cầu hôn từ sớm, nhưng Thang thị mắt cao hơn đầu, cho nên mới kéo dài một năm lại một năm.
Trương Á rầu rĩ nói: "Chuyện này cũng không chắc đâu, có lẽ là lầm lẫn cũng nên."
Mã thị, mẫu thân của Trương Á, trước kia còn đề thân với Lục Lâm, kết quả bị cự tuyệt, nghe nói Lục Lâm sẽ kết thân với nhà Thẩm Trì, thiếu chút nữa Mã thị bị tức chết.
Trước kia trong thôn có lời đồn là Thẩm Trì không biết xấu hổ, theo không Trần Tiểu Thái, không ai cảm thấy, Trần Tiểu Mễ thật sự sẽ định hôn cho Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, chuyện này làm nhiều người có loại cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
"Bà mối Vương cũng đã nói như vậy, chắc là không sai đâu." Một tiểu nha đầu nói.
"Nhưng mà, mẹ ta nói, bà mối Vương nói dối đầy miệng, chết cũng có thể nói thành sống." Một tiểu mập mạp nói, tiểu mập mạp nói xong, hình như đã ý thức được chính mình nói điều không nên nói, có chút khiếp đảm bưng kín miệng.
Lục gia.
Thang thị rầu rĩ nói: "Không biết Trần Tiểu Mễ nghĩ cái gì nữa, còn sớm vậy mà đã định ra hôn sự cho Trần Tiểu Thái rồi, y còn không biết xem xét nhiều người, tùy tùy tiện tiện liền cưới đứa song nhi, khẳng định là do hiện tại Trần Tiểu Thái không hiểu chuyện, nên mới đồng ý, sau này Trần Tiểu Thái trưởng thành rồi, sẽ oán trách Trần Tiểu Mễ, hôn nhân đâu phải là trò đùa."
Lâm Tú Nhi cười cười, trong lòng thầm trào phúng Thang thị một phen.
Thang thị cũng lựa chọn cẩn thận, nhưng chọn qua chọn lại, cũng không chọn được kẻ tốt lành gì.
Lục Trình Ngọc cưới về một đại tiểu thư vô dụng, Lục Đồng thì mới gả cho một con mọt sách hơn nữa còn có một đứa con riêng, Lục Đồng vì cãi nhau với mẹ chồng nên có về nhà mẹ đẻ vài lần, lần nào cũng về với hai bàn tay trắng, chỉ biết ăn không ngồi rồi, Thang thị không cảm thấy mất mặt, nhưng nàng thì có a.
"Chuyện này còn không phải là do mấy người trong thôn đồn đãi bậy bạ sao, lần này lời đồn đã từ giả biến thành thật." Lâm Tú Nhi có chút châm chọc nói. "Không biết, Trần Tiểu Mễ sẽ cho đệ đệ bao nhiêu đồ đính hôn."
Lúc trước Lục Trình Ngọc thành thân, đã xa xỉ một phen, người trong thôn đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ có tiền, cho nên bọn họ vô cùng tò mò là rốt cuộc Trần Tiểu Mễ sẽ cho bao nhiêu lễ vật đính hôn.
Thang thị híp mắt, nói: "Người trong thôn cũng không nói sai a, tâm nhãn của tiểu song nhi Thẩm Trì này cũng thật nhiều."
Thang thị nghĩ tới chuyện nhà mình từng bán ruộng đất cho Thẩm a bà, liền có chút buồn bực.
Thang thị không nghĩ tới, Thẩm gia cư nhiên kết thân với Trần Tiểu Thái, tính trên phương diện nào đó thì đất ruộng của Lục gia đã nằm trong tay Lục Lâm.
Qua mấy ngày, Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm cùng bà mối Vương, thuê một chiếc xe lừa đến Thẩm gia.
Vốn dĩ nhà Lục Lâm đã có một chiếc xe lừa, nhưng vì thể diện, Lục Lâm lại thuê thêm một chiếc.
Hai chiếc xe lừa chạy vào thôn, hấp dẫn không ít người đến xem náo nhiệt.
Trần Tiểu Mễ đĩnh bụng xuất hiện trước mặt thôn dân, làm không ít người xì xào bàn tán.
Lúc trước, người trong thôn còn đồn đoán rằng Trần Tiểu Mễ không thể sinh con được, bây giờ đã bị vả mặt.
Trần Tiểu Mễ phát hiện không ít người trong thôn đang nhìn chằm chằm bụng mình, y không nhịn được bĩu môi.
Trần Tiểu Mễ cảm thấy người trong thôn đều coi y là hán tử, thấy y có oa oa, chắc là cảm thấy rất thần kỳ.
Trần Tiểu Thái đưa lễ vật đính hôn đến, có gạo, mì, chén đĩa, vải vóc, y phục, giày vải làm từ vải bông tốt nhất, tuy rằng giá cả thấp hơn tơ lụa, nhưng lại có công dụng rất lớn, thứ có giá trị nhất là hai cái vòng tay bạc, hai cái vòng tay này cái nào cũng gần bằng hai lượng bạc, cộng tất cả đồ vật lại, ước chừng khoảng năm lượng bạc.
Lễ đính hôn như thế, ở nông thôn đã là rất không tồi, lễ đính hôn của một vài gia đình nghèo khó, chỉ có một ít gạo mì và lương du, vải vóc, rổ rá gì đó thôi, vòng tay thì không có.
Lễ vật mà Trần Tiểu Mễ đưa tới, đã là rất có thể diện, nhưng cũng không tính là quá nhiều, không đạt tới trình độ làm người xem phải trầm trồ.
Có vết xe đổ của Lục Trình Ngọc, có người còn cảm thấy Trần Tiểu Mễ keo kiệt, kiếm được nhiều tiền như vậy mà vẫn còn keo kiệt, vốn dĩ có vài thôn dân còn tưởng gả nữ nhi cho Trần Tiểu Thái để hố Trần Tiểu Mễ một phen.
Sau khi đưa lễ vật đính hôn đến, mấy người Lục Lâm liền trở về.
Hai bên đã thương lượng xong, sau khi đính hôn Thẩm a bà và Thẩm Trì sẽ về trấn trên làm việc tiếp.
"Thẩm Trì thật là có phúc, sớm vậy mà đã định được hôn sự."
Lúc chạng vạng, nhà Thẩm a bà có một đống người đến xem náo nhiệt.
"Vòng tay này, thoạt nhìn cũng không nhẹ a, vậy mà đưa một lần đến hai cái, quả nhiên Trần Tiểu Mễ kiếm được không ít tiền."
"A Trì, ngươi thật là may mắn!"
Thẩm Trì bị mọi người vây quanh, y hơi đỏ mặt, có không ít người đến nói lời hay, nhưng cũng có ngoại lệ.
"Ta nghe nói, lúc trước Lục Lâm chi hai mươi lượng để mua một con gấu ở trấn trên, vậy tính ra, chút tiền cọc này đối với Trần Tiểu Mễ mà nói chẳng đáng là bao."
Người nói chuyện là Trịnh thị, bà thím này đã nhắm vào Trần Tiểu Thái từ sớm, Trịnh thị không nghĩ tới lời đồn lung tung của mình về chuyện của Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái sẽ trở thành sự thật, trong tâm bà ta còn cảm thấy có thể là mình đã giúp Thẩm Trì một phen, nên tâm tình cũng không quá tốt.
Thẩm a bà cười cười, lời này của Trịnh thị, rõ ràng là đang nói, Trần Tiểu Mễ không coi tôn tử của bà ra gì, Thẩm a bà cũng không để trong lòng, đây chỉ mới là đính hôn thôi, Trần Tiểu Mễ có thể chi nhiều bạc như vậy, bà đã rất có thể diện rồi.
Bà cũng biết chuyện Lục Lâm chi hai mươi lượng mua gấu, nhưng Lục Lâm mua là để buôn bán, hắn chỉ bỏ ra tám lượng mua mật gấu, sau đó hình như là mang đến Liễu trấn bán, tiệm thuốc ở Liễu Trấn thu mua với giá khá hào phóng, mua với giá mười hai lượng.
Da gấu cũng bán được không ít tiền, bù qua đắp lại cũng không lỗ bao nhiêu.
"Cũng không ít." Thẩm a bà nói.
Trịnh thị thấy Thẩm a bà cười tủm tỉm, không vì lời nói của bà ta mà nản lòng, có chút bực mình nói: "Thẩm Trì, ta có hỏi bà mối Vương, sở dĩ Trần Tiểu Mễ muốn định hôn với nhà ngươi là vì muốn có thêm người làm việc, ngươi đừng làm không công cho người ta."
Thẩm Trì bĩu môi, thầm nghĩ: Y cũng không phải đại tiểu thư, ở đâu mà chẳng phải làm việc, làm ở đâu cũng vậy thôi.
Trần Tiểu Mễ dạy y số học, hẳn là hy vọng y có thể trông cửa hàng, trông cửa hàng tốt hơn nhiều so với làm lụng trên ruộng.
"Ta có thể làm việc." Thẩm Trì nói.
"A Trì, không nghĩ tới, ngươi lại có bản lĩnh như vậy a, trên đời này hán tử tốt không nhiều lắm đâu, gặp được người không tồi thì nên nắm cho thật chắc, khuê nữ của ta thì không cần phải làm như vậy." Lời nói của Trịnh thị kẹp thương mang côn, làm Thẩm Trì không biết phải làm sao.
"Khuê nữ của ngươi thì rất thích so đo, tiểu hán tử nhặt được khăn tay của nàng, đem trả cho nàng, nàng còn nằng nặc đòi người ta đền cho nàng, làm vậy cũng không tốt lắm đâu." Trịnh thị không biết xấu hổ, Thẩm a bà cũng lười cho Trịnh thị thể diện.
"Thẩm a bà, ngươi có ý gì."
Thẩm a bà nhìn Trịnh thị, nói: "Chỉ là nói mấy câu mà thôi, sao ngươi lại sinh khí như thế."
Trịnh thị thấy mấy người tới đây chỉ biết nói lời hay, lấy lòng Thẩm a bà, trong lòng bà ta tức đến muốn nổ, tức giận đứng dậy cáo từ.
"Thẩm a bà, ngươi đừng tức giận, bà ta chỉ là ghen tị với ngươi thôi."
Thẩm a bà cười cười, nói: "Ta việc gì phải tức giận chứ."
Hôn sự của Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì đã được định ra, nữ công trong thôn đều biết được, sau này Thẩm Trì sẽ là người của Trần gia.
Hiện tại, trong thôn có không ít người bán thêu phẩm cho Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ, đương nhiên sẽ muốn nịnh bợ bọn họ, nên đã có người lén nói với Thẩm a bà, lời đồn về Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái là do Trịnh thị truyền ra ngoài.
Mặc dù Thẩm a bà cảm thấy Trịnh thị rất ngoan độc, tôn tử của bà còn nhỏ như vậy mà bà ta đã muốn làm hỏng thanh danh của cháu bà, nhưng chuyện xấu đã biến thành chuyện tốt, nên Thẩm a bà cũng không muốn so đo với Trịnh thị, nhưng không nghĩ tới Trịnh thị còn chạy đến nói mát bà.
Có không ít khách nhân lui tới, đến khuya, Thẩm a bà mới tiễn hết mọi người về.
Ngoại trừ vòng tay, lễ vật đính hôn mà Trần Tiểu Thái mang tới, đều đặt trong phòng của Thẩm Trì.
Tiễn hết mọi người, hai bà cháu mới có cơ hội sửa sang lại lễ vật đính hôn.
"A bà, ngươi xem cái này đi."
"Cái gì?" Thẩm a bà thấy thứ Thẩm Trì lấy ra, tức khắc sợ ngây người.
"Sao, sao mà có thứ này?" Thẩm a bà cầm hai bộ khế ước, tay bà có chút run rẩy.
Sính lễ mà Trần Tiểu Mễ đưa tới, cũng không khác người, rất nhiều người đến lải nhải với Thẩm a bà là Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm kiếm được nhiều tiền như vậy mà còn ra tay keo kiệt như thế, chỉ sợ là bọn họ không coi trọng tôn tử của bà.
Thẩm a bà cảm thấy nhất định là mấy người đó thấy tôn tử của bà có được một mối hôn sự tốt, cho nên mới ghen tị.
Trần Tiểu Mễ có nhiều tiền, thì đó cũng là chuyện của Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ cho cũng nhiều rồi, hôn sự của hơn phân nửa người dân trong thôn đều không được như thế.
"A bà, đây là khế đất sao?" Thẩm Trì nói.
Thẩm a gật gật đầu, "Đúng là khế đất." Hai phần khế đất của nhà bà.
Lúc trước Thẩm a bà thay Lục Lâm mua hai mẫu đất của Lục gia, sau đó sẽ đem hai mẫu đất này chuyển cho Lục Lâm, nhưng Lục Lâm thấy trong đất còn trồng hoa màu nên hắn nói với Thẩm a bà là chờ đến thu hoạch xong rồi mới chuyển nhượng, bây giời, hai mẫu đất lại nằm ở đây.
Nếu Trần Tiểu Mễ đã đưa khế đất lại đây, thì chắc là hai mẫu đất này cũng là lễ vật đính hôn.
Thẩm a bà cắn chặt răng, vốn dĩ bà cho rằng hai cái vòng tay kia đã là quý nhất, ai ngờ, hai phần khế đất này mới là thứ có giá trị nhất.
Hai phần khế đất này, ít nhất cũng có giá hơn mười lượng bạc, so với hai phần khế đất này thì hai cái vòng bạc kia cũng chẳng đáng là bao.
"Ngươi tìm thấy thứ này ở đâu?" Thẩm a bà hỏi.
"Trong hộp đựng vòng tay. Cái hộp đó còn có một ngăn ẩn, khế đất ở trong ngăn đó." Thẩm Trì nói.
Thẩm a bà có chút khẩn trương nói: "Sao lại như vậy, sao có thể tùy tùy tiện tiện, đặt khế đất ở trong đó, nếu như không phát hiện thì làm sao bây giờ, có thể là do Trần Tiểu Mễ dấu khế đất ở đấy rồi quên lấy ra."
Thẩm Trì do dự một chút, nói: "Thật ra, Tiểu Thái đã có nói trước với ta."
Thẩm a bà nhìn tôn tử, nói: "Tiểu Thái nói?"
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Tiểu Thái nói chiếc hộp này là được đặt làm, rất đắt, hắn bảo ta đừng làm mất." Thẩm a bà nghe xong liền yên tâm, đương nhiên là Trần Tiểu Thái biết trong hộp có khế đất, nên mới dặn dò tôn tử của bà như vậy.
Có câu tài không lộ bạch, Thẩm a bà cảm thấy Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm làm việc rất thoả đáng, sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, làm ra vẻ để gây nổi bậc cũng chẳng có tác dụng gì. Lục Trình Ngọc gióng trống khua chiêng cưới về một đại tiểu thư, cũng không tốt đẹp được bao nhiêu.
"Cháu trai à, ngươi thật có phúc." Tâm tình của Thẩm a bà rất sảng khoái, Trần Tiểu Mễ vừa ra tay một cái là hai mẫu đất, đương nhiên là rất vừa lòng tôn tử của bà.
"Mẹ ta nói, Thẩm Trì sắp đính hôn rồi."
"Không nghĩ tới Thẩm Trì định ra hôn sự nhanh như vậy, nương của ta còn nói, song nhi đều rất khó thành thân, nhiều người có điều kiện tốt hơn y cũng không may mắn bằng y, y định hôn sự sớm hơn."
Lúc trước, còn có người suy đoán, thanh danh của Thẩm Trì đã hỏng bét, phỏng chừng sẽ không có ai muốn cưới y, có lẽ y sẽ giống như Trần Tiểu Mễ, kéo dài thiệt lâu mới thành thân, biến thành một lão song nhi không ai thèm.
Lục Đồng lớn lên đẹp, đã có người đến cầu hôn từ sớm, nhưng Thang thị mắt cao hơn đầu, cho nên mới kéo dài một năm lại một năm.
Trương Á rầu rĩ nói: "Chuyện này cũng không chắc đâu, có lẽ là lầm lẫn cũng nên."
Mã thị, mẫu thân của Trương Á, trước kia còn đề thân với Lục Lâm, kết quả bị cự tuyệt, nghe nói Lục Lâm sẽ kết thân với nhà Thẩm Trì, thiếu chút nữa Mã thị bị tức chết.
Trước kia trong thôn có lời đồn là Thẩm Trì không biết xấu hổ, theo không Trần Tiểu Thái, không ai cảm thấy, Trần Tiểu Mễ thật sự sẽ định hôn cho Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì, chuyện này làm nhiều người có loại cảm giác trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
"Bà mối Vương cũng đã nói như vậy, chắc là không sai đâu." Một tiểu nha đầu nói.
"Nhưng mà, mẹ ta nói, bà mối Vương nói dối đầy miệng, chết cũng có thể nói thành sống." Một tiểu mập mạp nói, tiểu mập mạp nói xong, hình như đã ý thức được chính mình nói điều không nên nói, có chút khiếp đảm bưng kín miệng.
Lục gia.
Thang thị rầu rĩ nói: "Không biết Trần Tiểu Mễ nghĩ cái gì nữa, còn sớm vậy mà đã định ra hôn sự cho Trần Tiểu Thái rồi, y còn không biết xem xét nhiều người, tùy tùy tiện tiện liền cưới đứa song nhi, khẳng định là do hiện tại Trần Tiểu Thái không hiểu chuyện, nên mới đồng ý, sau này Trần Tiểu Thái trưởng thành rồi, sẽ oán trách Trần Tiểu Mễ, hôn nhân đâu phải là trò đùa."
Lâm Tú Nhi cười cười, trong lòng thầm trào phúng Thang thị một phen.
Thang thị cũng lựa chọn cẩn thận, nhưng chọn qua chọn lại, cũng không chọn được kẻ tốt lành gì.
Lục Trình Ngọc cưới về một đại tiểu thư vô dụng, Lục Đồng thì mới gả cho một con mọt sách hơn nữa còn có một đứa con riêng, Lục Đồng vì cãi nhau với mẹ chồng nên có về nhà mẹ đẻ vài lần, lần nào cũng về với hai bàn tay trắng, chỉ biết ăn không ngồi rồi, Thang thị không cảm thấy mất mặt, nhưng nàng thì có a.
"Chuyện này còn không phải là do mấy người trong thôn đồn đãi bậy bạ sao, lần này lời đồn đã từ giả biến thành thật." Lâm Tú Nhi có chút châm chọc nói. "Không biết, Trần Tiểu Mễ sẽ cho đệ đệ bao nhiêu đồ đính hôn."
Lúc trước Lục Trình Ngọc thành thân, đã xa xỉ một phen, người trong thôn đều cảm thấy Trần Tiểu Mễ có tiền, cho nên bọn họ vô cùng tò mò là rốt cuộc Trần Tiểu Mễ sẽ cho bao nhiêu lễ vật đính hôn.
Thang thị híp mắt, nói: "Người trong thôn cũng không nói sai a, tâm nhãn của tiểu song nhi Thẩm Trì này cũng thật nhiều."
Thang thị nghĩ tới chuyện nhà mình từng bán ruộng đất cho Thẩm a bà, liền có chút buồn bực.
Thang thị không nghĩ tới, Thẩm gia cư nhiên kết thân với Trần Tiểu Thái, tính trên phương diện nào đó thì đất ruộng của Lục gia đã nằm trong tay Lục Lâm.
Qua mấy ngày, Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm cùng bà mối Vương, thuê một chiếc xe lừa đến Thẩm gia.
Vốn dĩ nhà Lục Lâm đã có một chiếc xe lừa, nhưng vì thể diện, Lục Lâm lại thuê thêm một chiếc.
Hai chiếc xe lừa chạy vào thôn, hấp dẫn không ít người đến xem náo nhiệt.
Trần Tiểu Mễ đĩnh bụng xuất hiện trước mặt thôn dân, làm không ít người xì xào bàn tán.
Lúc trước, người trong thôn còn đồn đoán rằng Trần Tiểu Mễ không thể sinh con được, bây giờ đã bị vả mặt.
Trần Tiểu Mễ phát hiện không ít người trong thôn đang nhìn chằm chằm bụng mình, y không nhịn được bĩu môi.
Trần Tiểu Mễ cảm thấy người trong thôn đều coi y là hán tử, thấy y có oa oa, chắc là cảm thấy rất thần kỳ.
Trần Tiểu Thái đưa lễ vật đính hôn đến, có gạo, mì, chén đĩa, vải vóc, y phục, giày vải làm từ vải bông tốt nhất, tuy rằng giá cả thấp hơn tơ lụa, nhưng lại có công dụng rất lớn, thứ có giá trị nhất là hai cái vòng tay bạc, hai cái vòng tay này cái nào cũng gần bằng hai lượng bạc, cộng tất cả đồ vật lại, ước chừng khoảng năm lượng bạc.
Lễ đính hôn như thế, ở nông thôn đã là rất không tồi, lễ đính hôn của một vài gia đình nghèo khó, chỉ có một ít gạo mì và lương du, vải vóc, rổ rá gì đó thôi, vòng tay thì không có.
Lễ vật mà Trần Tiểu Mễ đưa tới, đã là rất có thể diện, nhưng cũng không tính là quá nhiều, không đạt tới trình độ làm người xem phải trầm trồ.
Có vết xe đổ của Lục Trình Ngọc, có người còn cảm thấy Trần Tiểu Mễ keo kiệt, kiếm được nhiều tiền như vậy mà vẫn còn keo kiệt, vốn dĩ có vài thôn dân còn tưởng gả nữ nhi cho Trần Tiểu Thái để hố Trần Tiểu Mễ một phen.
Sau khi đưa lễ vật đính hôn đến, mấy người Lục Lâm liền trở về.
Hai bên đã thương lượng xong, sau khi đính hôn Thẩm a bà và Thẩm Trì sẽ về trấn trên làm việc tiếp.
"Thẩm Trì thật là có phúc, sớm vậy mà đã định được hôn sự."
Lúc chạng vạng, nhà Thẩm a bà có một đống người đến xem náo nhiệt.
"Vòng tay này, thoạt nhìn cũng không nhẹ a, vậy mà đưa một lần đến hai cái, quả nhiên Trần Tiểu Mễ kiếm được không ít tiền."
"A Trì, ngươi thật là may mắn!"
Thẩm Trì bị mọi người vây quanh, y hơi đỏ mặt, có không ít người đến nói lời hay, nhưng cũng có ngoại lệ.
"Ta nghe nói, lúc trước Lục Lâm chi hai mươi lượng để mua một con gấu ở trấn trên, vậy tính ra, chút tiền cọc này đối với Trần Tiểu Mễ mà nói chẳng đáng là bao."
Người nói chuyện là Trịnh thị, bà thím này đã nhắm vào Trần Tiểu Thái từ sớm, Trịnh thị không nghĩ tới lời đồn lung tung của mình về chuyện của Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái sẽ trở thành sự thật, trong tâm bà ta còn cảm thấy có thể là mình đã giúp Thẩm Trì một phen, nên tâm tình cũng không quá tốt.
Thẩm a bà cười cười, lời này của Trịnh thị, rõ ràng là đang nói, Trần Tiểu Mễ không coi tôn tử của bà ra gì, Thẩm a bà cũng không để trong lòng, đây chỉ mới là đính hôn thôi, Trần Tiểu Mễ có thể chi nhiều bạc như vậy, bà đã rất có thể diện rồi.
Bà cũng biết chuyện Lục Lâm chi hai mươi lượng mua gấu, nhưng Lục Lâm mua là để buôn bán, hắn chỉ bỏ ra tám lượng mua mật gấu, sau đó hình như là mang đến Liễu trấn bán, tiệm thuốc ở Liễu Trấn thu mua với giá khá hào phóng, mua với giá mười hai lượng.
Da gấu cũng bán được không ít tiền, bù qua đắp lại cũng không lỗ bao nhiêu.
"Cũng không ít." Thẩm a bà nói.
Trịnh thị thấy Thẩm a bà cười tủm tỉm, không vì lời nói của bà ta mà nản lòng, có chút bực mình nói: "Thẩm Trì, ta có hỏi bà mối Vương, sở dĩ Trần Tiểu Mễ muốn định hôn với nhà ngươi là vì muốn có thêm người làm việc, ngươi đừng làm không công cho người ta."
Thẩm Trì bĩu môi, thầm nghĩ: Y cũng không phải đại tiểu thư, ở đâu mà chẳng phải làm việc, làm ở đâu cũng vậy thôi.
Trần Tiểu Mễ dạy y số học, hẳn là hy vọng y có thể trông cửa hàng, trông cửa hàng tốt hơn nhiều so với làm lụng trên ruộng.
"Ta có thể làm việc." Thẩm Trì nói.
"A Trì, không nghĩ tới, ngươi lại có bản lĩnh như vậy a, trên đời này hán tử tốt không nhiều lắm đâu, gặp được người không tồi thì nên nắm cho thật chắc, khuê nữ của ta thì không cần phải làm như vậy." Lời nói của Trịnh thị kẹp thương mang côn, làm Thẩm Trì không biết phải làm sao.
"Khuê nữ của ngươi thì rất thích so đo, tiểu hán tử nhặt được khăn tay của nàng, đem trả cho nàng, nàng còn nằng nặc đòi người ta đền cho nàng, làm vậy cũng không tốt lắm đâu." Trịnh thị không biết xấu hổ, Thẩm a bà cũng lười cho Trịnh thị thể diện.
"Thẩm a bà, ngươi có ý gì."
Thẩm a bà nhìn Trịnh thị, nói: "Chỉ là nói mấy câu mà thôi, sao ngươi lại sinh khí như thế."
Trịnh thị thấy mấy người tới đây chỉ biết nói lời hay, lấy lòng Thẩm a bà, trong lòng bà ta tức đến muốn nổ, tức giận đứng dậy cáo từ.
"Thẩm a bà, ngươi đừng tức giận, bà ta chỉ là ghen tị với ngươi thôi."
Thẩm a bà cười cười, nói: "Ta việc gì phải tức giận chứ."
Hôn sự của Trần Tiểu Thái và Thẩm Trì đã được định ra, nữ công trong thôn đều biết được, sau này Thẩm Trì sẽ là người của Trần gia.
Hiện tại, trong thôn có không ít người bán thêu phẩm cho Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ, đương nhiên sẽ muốn nịnh bợ bọn họ, nên đã có người lén nói với Thẩm a bà, lời đồn về Thẩm Trì và Trần Tiểu Thái là do Trịnh thị truyền ra ngoài.
Mặc dù Thẩm a bà cảm thấy Trịnh thị rất ngoan độc, tôn tử của bà còn nhỏ như vậy mà bà ta đã muốn làm hỏng thanh danh của cháu bà, nhưng chuyện xấu đã biến thành chuyện tốt, nên Thẩm a bà cũng không muốn so đo với Trịnh thị, nhưng không nghĩ tới Trịnh thị còn chạy đến nói mát bà.
Có không ít khách nhân lui tới, đến khuya, Thẩm a bà mới tiễn hết mọi người về.
Ngoại trừ vòng tay, lễ vật đính hôn mà Trần Tiểu Thái mang tới, đều đặt trong phòng của Thẩm Trì.
Tiễn hết mọi người, hai bà cháu mới có cơ hội sửa sang lại lễ vật đính hôn.
"A bà, ngươi xem cái này đi."
"Cái gì?" Thẩm a bà thấy thứ Thẩm Trì lấy ra, tức khắc sợ ngây người.
"Sao, sao mà có thứ này?" Thẩm a bà cầm hai bộ khế ước, tay bà có chút run rẩy.
Sính lễ mà Trần Tiểu Mễ đưa tới, cũng không khác người, rất nhiều người đến lải nhải với Thẩm a bà là Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm kiếm được nhiều tiền như vậy mà còn ra tay keo kiệt như thế, chỉ sợ là bọn họ không coi trọng tôn tử của bà.
Thẩm a bà cảm thấy nhất định là mấy người đó thấy tôn tử của bà có được một mối hôn sự tốt, cho nên mới ghen tị.
Trần Tiểu Mễ có nhiều tiền, thì đó cũng là chuyện của Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ cho cũng nhiều rồi, hôn sự của hơn phân nửa người dân trong thôn đều không được như thế.
"A bà, đây là khế đất sao?" Thẩm Trì nói.
Thẩm a gật gật đầu, "Đúng là khế đất." Hai phần khế đất của nhà bà.
Lúc trước Thẩm a bà thay Lục Lâm mua hai mẫu đất của Lục gia, sau đó sẽ đem hai mẫu đất này chuyển cho Lục Lâm, nhưng Lục Lâm thấy trong đất còn trồng hoa màu nên hắn nói với Thẩm a bà là chờ đến thu hoạch xong rồi mới chuyển nhượng, bây giời, hai mẫu đất lại nằm ở đây.
Nếu Trần Tiểu Mễ đã đưa khế đất lại đây, thì chắc là hai mẫu đất này cũng là lễ vật đính hôn.
Thẩm a bà cắn chặt răng, vốn dĩ bà cho rằng hai cái vòng tay kia đã là quý nhất, ai ngờ, hai phần khế đất này mới là thứ có giá trị nhất.
Hai phần khế đất này, ít nhất cũng có giá hơn mười lượng bạc, so với hai phần khế đất này thì hai cái vòng bạc kia cũng chẳng đáng là bao.
"Ngươi tìm thấy thứ này ở đâu?" Thẩm a bà hỏi.
"Trong hộp đựng vòng tay. Cái hộp đó còn có một ngăn ẩn, khế đất ở trong ngăn đó." Thẩm Trì nói.
Thẩm a bà có chút khẩn trương nói: "Sao lại như vậy, sao có thể tùy tùy tiện tiện, đặt khế đất ở trong đó, nếu như không phát hiện thì làm sao bây giờ, có thể là do Trần Tiểu Mễ dấu khế đất ở đấy rồi quên lấy ra."
Thẩm Trì do dự một chút, nói: "Thật ra, Tiểu Thái đã có nói trước với ta."
Thẩm a bà nhìn tôn tử, nói: "Tiểu Thái nói?"
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Tiểu Thái nói chiếc hộp này là được đặt làm, rất đắt, hắn bảo ta đừng làm mất." Thẩm a bà nghe xong liền yên tâm, đương nhiên là Trần Tiểu Thái biết trong hộp có khế đất, nên mới dặn dò tôn tử của bà như vậy.
Có câu tài không lộ bạch, Thẩm a bà cảm thấy Trần Tiểu Mễ và Lục Lâm làm việc rất thoả đáng, sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, làm ra vẻ để gây nổi bậc cũng chẳng có tác dụng gì. Lục Trình Ngọc gióng trống khua chiêng cưới về một đại tiểu thư, cũng không tốt đẹp được bao nhiêu.
"Cháu trai à, ngươi thật có phúc." Tâm tình của Thẩm a bà rất sảng khoái, Trần Tiểu Mễ vừa ra tay một cái là hai mẫu đất, đương nhiên là rất vừa lòng tôn tử của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất