Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim
Chương 106
Thẩm Trọng Thành trả lời Tạ Dư An rất nhanh: [ Sao nhanh vậy? ]
Tạ Dư An trả lời anh: [ Anh cũng rất nhanh. ]
Tốc độ trả lời của Thẩm Trọng Thành khiến Tạ Dư An cảm thấy anh hình như không có làm việc, dù là lúc nào hay ở đâu thì đều có thể ôm điện thoại chơi, tưởng chừng như anh còn rảnh rỗi hơn cả cậu. Chỉ có điều cái tin này vừa gửi đi thì Tạ Dư An lại nhanh chóng gỡ bỏ, trả lời rất đàng hoàng: [ Bởi vì số thứ tự em chọn tương đối gần đó. ]
Thẩm Trọng Thành: [Cục cưng giỏi ghê, vì để thưởng cho em, lát nữa em nhớ về nhà sớm, anh tối nay cũng sẽ nghỉ làm sớm, trở về cho em ăn phía dưới.]
Tạ Dư An: "..."
Rốt cuộc là phía dưới của ai?
Không thể trách Tạ Dư An nghĩ nhiều, chủ yếu là cách hành động của Thẩm Trọng Thành luôn khiến người ta đoán không ra, cho nên Tạ Dư An cũng không dám trả lời anh được hay là không được, chỉ có thể trả lời rằng_____
Tạ Dư An: [ Ò, 886. ]
(*Bā bā liù: đọc gần giống tạm biệt)
Thẩm Trọng Thành: [ Cục cưng, 520. ]
(*Wǔ èr líng: đọc gần giống anh yêu em)
Tạ Dư An không thay đổi sắc mặt mà để điện thoại xuống, Tất Đông Thụ không thấy Tạ Dư An với Thẩm Trọng Thành nhắn tin với nhau cho nên rất quan tâm hỏi han: "Sao không cười lên chút? Ông chủ Thẩm chưa trả lời cậu sao? Chắc là anh ta đang làm việc, hồi xư tôi với bà xã chưa kết hôn với nhau cũng là bị như vậy, cô ấy không trả lời lại là tôi sẽ suy nghĩ nhiều với lo lắng, ha ha ha, bây giờ nhớ lại...."
Tất Đông Thụ rất yêu bà xã của mình, trước đây cũng không ít lần vứt cho cậu thức ăn cho chó, nhưng mà Tạ Dư An như thế này đâu phải bởi vì Thẩm Trọng Thành không trả lời, là vì anh trả lời cho nên cậu mới trở thành bộ dạng này đấy chứ.
Tạ Dư An ghé đầu nhìn thoáng qua lều thử vai: "Chắc là sắp đến Kỳ Hiên rồi."
Tất Đông Thụ nhìn vào bảng danh sách rồi nói: "Còn hai người nữa là tới gã."
Phía trước Kỳ Hiên còn có hai nghệ sĩ đang xếp hàng chờ thử vai, Tạ Dư An muốn biết Kỳ Hiên thử vai nào thì còn phải chờ thêm một lúc.
Thời gian thử vai của Tạ Dư An xếp trước Kỳ Hiên không phải vì danh tiếng hiện tại của Kỳ Hiên giảm mạnh, dù sao thì lạc đà gầy cũng lớn hơn con ngựa, vì vậy mà thứ tự thử vai của nghệ sĩ bên Thụy Phong đều đã được quyết định tốt bằng rút thăm trước hai ngày___ dù cho danh tiếng của ai ra sao thì đều sẽ dựa vào dãy số ngẫu nhiên bốc được.
Cách làm như vậy sẽ tránh được việc nghệ sĩ cùng công ty ganh đua với nhau, cũng tránh được việc nghệ sĩ nói công ty muốn bợ đỡ ai hoặc là đối xử không công bằng.
Nhưng dù có như vậy thì vẫn có người đố kỵ.
Sau khi Tạ Dư An đi ra từ lều thử vai, các nghệ sĩ ở đây không còn mấy người bàn tán về Kỳ Hiên nữa mà chuyển mục tiêu sang phía cậu, Tạ Dư An bốc được số gần đầu xem như không nói đi, ấy vậy mà Ngỗi Chính Côn còn xác định diễn viên đầu tiên là cậu, phía sau có mấy người đứng xếp hàng đợi thử vai Ngũ hoàng tử Tế Phong đều thay đổi sắc mặt, liên tục lật kịch bản xem bản thân có thể đổi thành vai nào khác hay không.
Ngoài ra, Tạ Dư An thử vai xong còn không đi ngay mà chờ ở bên ngoài, hành động liên tục nhìn về phía Kỳ Hiên của cậu cũng dễ khiến người ta hiểu lầm____ hiểu lầm rằng Tạ Dư An muốn nhìn người lúc trước có khúc mắc với mình hôm nay sẽ không được chọn như thế nào.
Chỉ có điều cái này mới là thật sự hiểu lầm Tạ Dư An, cậu chỉ đơn giản là thấy tò mò mà thôi, mặc kệ đạo đức làm người của Kỳ Hiên ra sao thì kĩ năng diễn xuất của gã đã được khán giả công nhận, năng lực biểu diễn của gã rất đáng giá để Tạ Dư An học tập.
Thời gian hai nghệ sĩ thử vai cũng không quá lâu, rất nhanh đã đến lượt Kỳ Hiên.
Gã thử vai Đại hoàng tử Tế Thần, là thái tử đã tự sát trong《 Kinh Uyên Lục 》
Nhân vật thái tử Tế Thần còn phức tạp hơn Ngũ hoàng tử Tế Phong, hắn dịu dàng thông minh, biết đạo trị quốc cùng cách dùng binh, trong《 Kinh Uyên Lục 》, hắn là người có điều kiện tốt để lên ngồi lên ngai vàng được bá quan văn võ ngầm chọn lựa, cũng là hoàng tử được bồi dưỡng để tiếp tục ngồi lên vị trí hoàng đế nước Tiêu.
Nhưng mà hắn lại không phải con của hoàng hậu mà là con trai của Thần phi, người mà hoàng đế nước Tiêu yêu nhất, thế nhưng mặc dù không phải con hoàng hậu thì hoàng đế nước Tiêu cũng yêu ai yêu cả đường, ông ta vẫn sắc phong hắn làm thái tử, với cả dưới gối hoàng hậu cũng không có con cái cho nên hắn được xem như là con trai trưởng, vị trí thái tử ổn định vô cùng, thế mà lại không ngồi được trên ngai vàng quá một ngày.
Bởi vì hắn yêu Tiêu hoàng hậu sâu đậm.
Dù cho tình cảm này có trái với luân thường đạo lí, hay mẹ đẻ Thần phi của hắn cùng hoàng hậu có như nước với lửa, thì tình cảm ấy cho đến khi hắn chết mới không còn tồn tại, thế nhưng điều dồn ép Tế Thần đến mức chết không phải là nguyên nhân này.
Mà chính là vì những lời mà hắn nghe Tiêu hoàng hậu nói, những việc mà bản thân hắn đã làm, thậm chí khiến mẹ đẻ Thần phi tức chết, thế mà lại phát hiện Tiêu hoàng hậu vốn dĩ không yêu mình mà chỉ muốn mượn tay hắn để loại bỏ con trai của vua, laị còn hạ độc hắn, đến cuối cùng sau khi hắn lên làm vua thì mới tự sát, còn nói ra câu "Liếm chó liếm đến cuối cùng cũng chỉ còn hai bàn tay trắng".
Một nhân vật có tâm lý không bình thường cùng phức tạp như vậy, lúc《 Kinh Uyên Lục 》thông báo sẽ quay thành phim thì dân đọc truyện đều bắt đầu thảo luận ai sẽ là người diễn vai thái tử Tế Thần, độ hot của vai này chỉ sau mỗi nhân vật chính Kinh Uyên, mà Tạ Dư An sau khi đọc xong bộ truyện cũng vô cùng tò mò rốt cuộc ai có thể đạt được yêu cầu của Ngỗi Chính Côn, giành được nhân vật này, nếu như không phải tuổi của cậu không đủ thì Tạ Dư An còn tính thử đảm nhận nhân vật này xem sao.
Vì vậy mà lúc Tạ Dư An nhìn thấy Kỳ Hiên đã cảm thấy bộ dạng của gã có chút quen thuộc, bây giờ nhìn lại thì việc này không phải giống với việc cậu đi làm đen da để diễn tốt Ngũ hoàng tử hay sao? Trạng thái u uất sầu muộn quanh thân Kỳ Hiên hôm nay cực kỳ giống với phong cách của thái tử Tế Thần.
Với cả nói thật thì, Tạ Dư An nghĩ Kỳ Hiên với Tế Thần rất là giống nhau____ ai cũng đều thích bị ngược..... Nếu không thì tại sao gã chịu một cái tát của Kha Tài Cảnh xong còn ở bên Kha Tài Cảnh?
Thế là ngay khi Kỳ Hiên bắt đầu biểu diễn, Tạ Dư An liền khẽ thở dài.
Bởi vì Kỳ Hiên diễn quá tốt.
Gã diễn cảnh Tế Thần sau khi biết mục đích thật sự của hoàng hậu, hắn đã ở ngay trước điện chầu có mặt văn võ bá quan mà cắt cổ tự tử.
Cảnh đó Kỳ Hiên kiểm soát rất tốt cảm xúc của bản thân, từ kiềm nén cho đến lúc bùng nổ chỉ có mười phút ngắn ngủi thế nhưng Tạ Dư An lại không nhịn được mà hơi run, tiếp đó lại khâm phục, thúc giục cậu phải tiếp tục bồi dưỡng thêm kĩ năng diễn của mình.
Mà lí do Tạ Dư An thở dài là bởi vì Kỳ Hiên không có khả năng giành được nhân vật này_____ Ngỗi Chính Côn không cần diễn viên quá nổi tiếng.
Ngỗi Chính Côn sau khi xem Kỳ Hiên biểu diễn cũng gật đầu liên tục, thế nhưng ông ta trả lời Kỳ Hiên không giống như đã trả lời Tạ Dư An, mà là giống với những người khác, bảo Kỳ Hiên trở về chờ tháng sau có thông báo.
Tạ Dư An nghe vậy thì không nhịn được mà khẽ lắc đầu, tuy rằng cậu bây giờ vẫn rất chán ghét Kỳ Hiên, thế nhưng sau khi xem Kỳ Hiên biểu diễn xong thì lại nghĩ ngoại trừ Kỳ Hiên ra, có lẽ không còn ai có thể diễn nhân vật thái tử Tế Thần này tốt hơn.
Trên đường về nhà, lúc gọi điện thoại chia sẻ tin tức tốt là mình đã thông qua buổi thử vai thì Tạ Dư An vẫn nhắc đến Kỳ Hiên với Tiền Xán.
Tiền Xán nói với cậu: "Kĩ năng diễn dù có tốt mà đạo đức như huần hòe thì có ích gì? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu có thể diễn tốt hơn gã đó Chân."
"Chuyện này cũng đúng." Thật ra điểm này Tạ Dư An đồng ý với Tiền Xán, cậu làm sao có thể để Kỳ Hiên mãi đánh bại cậu trong diễn xuất được chứ..?
Tiền Xán than thở: "Thay vì lo lắng cho gã thì không bằng cậu lo cho người anh em tốt là tôi đi này."
Tạ Dư An cười nói: "Tôi đang muốn hỏi đây, anh chuẩn bị thế nào rồi, vẫn quyết định thử vai tướng quân trẻ họ Kỷ sao?"
"Chả ra làm sao cả." Tiền Xán hít sâu một hơi, "Tôi không tính đi thử vai đó nữa."
Tạ Dư An hỏi anh: "Vậy anh định thử vai nào?"
Tiền Xán nói: "Nếu như tôi nói cho cậu biết thì chắc chắc cậu sẽ nghĩ tôi điên rồi."
Tạ Dư An suy nghĩ một chút rồi nói chắc nịch: "Kinh Uyên?"
"Má!" Tiền Xán kêu lên một tiếng: "Sao cậu biết?"
Tạ Dư An nói: "Anh không phải bảo tôi sẽ nghĩ anh điên sao, vậy thì chắc chắn là làm nhân vật chính rồi."
Tiền Xán có chút căng thẳng mà hỏi: "Vậy cậu có nghĩ tôi sẽ thành công không?"
"Sẽ thành công mà." Tạ Dư An cổ vũ anh ta, "Tôi nghĩ anh có thể làm được."
Tiền Xán cười ha ha: "Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, dù sao tôi cũng đã nuôi dưỡng giấu kín tài năng nhiều năm rồi, tích lũy lâu như vậy cũng đã đến lúc mang ra dùng."
"..."
Tiền Xán nói như vậy khiến Tạ Dư An cũng không biết nên nói gì mới phải, chỉ theo bản năng mà hỏi một câu: "Anh tự tin như vậy có phải là vì đại sư đã tính qua cho anh hay không?"
"Đúng vậy." Tiền Xán cũng rất thành thực, đối với chuyện bản thân mê tín dị đoan không hề e dè, "Tôi đi hỏi đại sư rốt cuộc tôi thích hợp với vai nào, đại sư tuy rằng không có nói rõ, thế nhưng cậu ấy nói cho tôi biết là "Liều một phen, xe đạp cũng biến thành xe máy", này chả phải là đang ám chỉ tôi đi thử vai chính sao? Cậu thấy có đúng không?"
Tạ Dư An: "..... Hình như cũng có lý."
Tiền Xán lại tiếp tục hỏi: "Đúng rồi Chân, bây giờ cậu đã vượt qua vòng thử vai Ngũ hoàng tử rồi, vậy thì hôm thử vai cậu có thể đi cùng tôi không? Khoảng thời gian này cậu có bận việc gì không?"
Tạ Dư An nói: "Không có, tôi chỉ đọc sách để học tập thôi."
Tạ Dư An hiện tại đều đọc những loại sách chuyên ngành có liên quan đến diễn xuất, cậu bây giờ không thiếu tiền, cũng không phải vì kế sinh nhai mà buồn phiền, lại càng không theo đuổi siêu xe hay đồng hồ nổi tiếng, chi tiêu hàng ngày chỉ có ba bữa cơm____ mà đa phần là được Thẩm Trọng Thành nấu cho ăn. Cho nên cậu không giống với một số nghệ sĩ thường hay nhận đại ngôn, show giải trí hoặc hợp tác với thương hiệu để kiếm tiền, đồng thời duy trì nhiệt độ nhất định của bản thân.
Hiện tại điều duy nhất mà cậu buồn phiền chính là làm sao để nâng cao kĩ năng diễn xuất của bản thân.
Mà người có thể để cho cậu nghiên cứ kĩ năng diễn, cho cậu cuộc sống sinh hoạt ổn định mà không có khó khăn phức tạp cùng u sầu nào chính là Thẩm Trọng Thành.
Tạ Dư An chợt phát hiện, cậu thật sự rất thích Thẩm Trọng Thành.
Cậu thích anh không phải bởi vì Thẩm Trọng Thành cho cậu cuộc sống đáng mơ ước, mà là vì Thẩm Trọng Thành hiểu và ủng hộ cậu, khiến cậu có thể không chút kiêng kị mà thực hiện mơ ước của bản thân, êm thấm mà không gặp trở ngại.
Còn chưa tới nhà nhưng Tạ Dư An đã không nhịn được mà nhắn tin cho Thẩm Trọng Thành: [ Ông xã ơi em đến nhà rồi. ]
Thế nhưng lần này Thẩm Trọng Thành lại không nhắn lại ngay cho cậu.
Tạ Dư An cầm điện thoại, cũng không có khóa màn hình mà nhìn chằm chằm tên của Thẩm Trọng Thành, hi vọng bên cạnh sẽ xuất hiện hàng chữ nhắc nhở "Đang nhập văn bản", chỉ chờ đợi trong thời gian ngắn nhưng Tạ Dư An lại có cảm giác đã trôi qua rất lâu, vào lúc này cậu dường như đã hiểu được những lời mà Tất Đông Thụ đã nói với cậu. Trái tim của cậu mỗi một lần đập đều giống như không có rơi đúng chỗ, mãi cho đến khi Thẩm Trọng Thành trả lời cậu thì nó mới trở lại vị trí ban đầu.
Thẩm Trọng Thành: [ Thế nào? Muốn sao? ]
Tạ Dư An cười lên, cậu trả lời anh: [ Vâng, mau cho em ăn phía dưới. ]
Thẩm Trọng Thành: [? ]
Thẩm Trọng Thành: [ Là em thật hả? ]
Tạ Dư An đi tới cửa nhà, vừa cúi đầu gõ chữ vừa dùng vân tay để mở khóa.
Kết quả cậu còn chưa chỉnh sửa xong tin nhắn thì cửa đã bị mở ra, tiếp đó được một cái ôm quen thuộc ôm lấy. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Ha ha, còn đến nhà rồi, em hư quá lại gạt anh, mới nãy là ai cầm điện thoại của em? Để anh xem thử."
Thẩm Trọng Thành nắm lấy tay đang giữ điện thoại của Tạ Dư An, nhìn vào phần tin nhắn cậu đã gõ, sau khi xem xong Thẩm Trọng Thành lại bắt đầu cười lạnh, bởi vì Tạ Dư An gõ:【Không phải em】
Thẩm Trọng Thành nói: "Không phải em? Vậy thì là ai?"
Tạ Dư An dựa vào lồng ngực của Thẩm Trọng Thành, ngửi mùi hương còn xót lại trên người anh, trong lòng thì nghĩ hèn chi Thẩm Trọng Thành nhắn lại nhanh như vậy, hóa ra người này đã nghỉ làm sớm, sau đó về nhà nấu mì. Cậu chôn mặt vào lồng ngực Thẩm Trọng Thành, nói bằng giọng rầu rĩ: "À, là mấy phút trước Tạ Dư An cầm đó."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì nhíu mày: "Vậy bây giờ Tạ Dư An này là ai?"
Tạ Dư An ngẩng đầu nhìn Thẩm Trọng Thành, tiếp đó đột nhiên hôn anh một cái: "Là ba ba của anh đó."
Bị Tạ Dư An khiêu khích như vậy, Thẩm Trọng Thành lập tức muốn kéo cậu đến giường.
"Đợi em đi tắm trước đã." Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành muốn làm ngay thì níu tay anh lại, mặc dù cậu cũng đang rất muốn nhưng chưa tắm đã làm thì cậu không được tự nhiên cho lắm.
Tạ Dư An nói xong câu đó rồi vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm, bỏ lại Thẩm Trọng Thành gãi gãi đầu ở phía sau.
Bởi vì đang vội cho nên Tạ Dư An chỉ tập trung rửa sạch lỗ phía sau, tiếp đó mở vòi sen tắm qua loa, lúc cậu chuẩn bị tắt nước để ra ngoài thì bỗng nhiên có một vòng tay to lớn từ phía sau ôm lấy cậu, sau đó là từng trận hôn rải khắp cổ cùng lưng của cậu.
"Oái, Trọng Thành, anh dọa em." Tạ Dư An giật mình hô to một tiếng, tiếp đó cong người đón nhận từng nụ hôn.
Thẩm Trọng Thanh sau khi hôn dọc sống lưng Tạ Dư An xong thì xoay người cậu lại, tiếp đó hai người trao nhau nụ hôn sâu.
Dòng nước vẫn đang chảy khiến Tạ Dư An không mở nổi mắt, cậu chỉ có thể dựa theo cảm xúc mà hé miệng để Thẩm Trọng Thành dễ dàng chen vào, đầu lưỡi của cả hai quấn chặt lấy nhau, bàn tay không ngừng xoa nắn vuốt ve cơ thể của đối phương.
Hai người hôn khoảng mười phút thì Thẩm Trọng Thành đỡ lấy hai chân cậu rồi ôm người ra ngoài, Tạ Dư An vòng tay quanh cổ anh, hai chân bám chặt vào phần hông, ngoan ngoãn để anh ôm đi.
Thẩm Trọng Thành thả người xuống giường, sau đó cũng leo lên, hai người quỳ hờ trên nệm rồi ôm hôn nhau, Thẩm Trọng Thành vừa hôn vừa mò mẫm xuống dương v*t của Tạ Dư An mà vuốt ve, chốc lát lại vỗ vỗ phần thịt mềm ngay mông.
"Ha..." Tạ Dư An thoải mái thở dốc, cậu vuốt ve phần đùi của Thẩm Trọng Thành rồi tiếp tục chuyển sang nắm lấy dương v*t đang căng trướng của anh, sau đó đẩy anh nằm xuống rồi cúi người ngậm lấy khúc thịt trong tay.
Tạ Dư An ngậm vào nhả ra phần đỉnh, tiếp đó liếm hôn phần tinh hoàn rồi lại vòng về mút mát dương v*t, Thẩm Trọng Thành thoải mái thở ra một hơi dài, anh giữ lấy đầu của Tạ Dư An để cậu có thể nuốt sâu hơn.
Sau khi Tạ Dư An nhả ra, Thẩm Trọng Thành đẩy cậu nằm xuống, còn mình thì giữ lấy phần mông cậu kéo căng ra, tiếp đó cúi người liếm quanh lỗ nhỏ, Tạ Dư An không nhịn được mà hé miệng rên rỉ thành tiếng, hai tay giữ chặt lấy ga giường
Thẩm Trọng Thành sau khi mút đủ thì vỗ vỗ mông cậu vài cái, tiếp đó xoay người kéo tủ đầu giường lấy ra gel bôi trơn và bao cao su, anh xé mở vỏ bao rồi tròng vào dương v*t mình, tiếp đó bóp một ít gel thoa lên lỗ nhỏ cùng dương v*t rồi từ từ đẩy vào bên trong Tạ Dư An.
"A...." Tạ Dư An hiện tại đang nằm nghiêng, lúc Thẩm Trọng Thành tiến vào thì cậu xoay mặt về phía sau tìm kiếm đôi môi của Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành chậm rãi nhích từng chút một, sau đó kéo một chân của Tạ Dư An lên cao rồi dần đẩy nhanh tốc độ.
Từng trận thở dốc dần dần trở nên thật rõ ràng, âm thanh dính nhớp liên tục vang lên khiến không khí tràn đầy mùi dâm dục, cả hai như hít phải thuốc phiện mà say mê liếm mút gắn chặt vào nhau.
Nhấp được một lúc thì Thẩm Trọng Thành lật ngửa người Tạ Dư An lại, sau đó nằm đè lên cậu rồi tiếp tục thúc vào, Tạ Dư An lớn tiếng rên rỉ, hai tay giữ lấy phần hông đang đưa đẩy liên tục của Thẩm Trọng Thành, hai người tiếp tục quấn lấy môi nhau.
"A....a.... ha..." Tạ Dư An nhắm mắt rên rỉ, sự sung sướng chiếm gần hết hệ thần kinh cảm giác của cậu, không đủ, vẫn không đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa.
Thẩm Trọng Thành lại tiếp tục đẩy Tạ Dư An thành tư thế nằm sấp, Tạ Dư An ngoan ngoãn ưỡn người nâng cao mông để Thẩm Trọng Thành tiếp tục thúc dương v*t vào, anh vừa thúc vừa giữ lấy mặt cậu rồi hôn lên, đầu lưỡi cả hai lại tìm đến nhau.
"A...a....em sướng quá...anh chơi em nữa đi." Tạ Dư An bị nhấn chìm trong tình dục không còn biết bản thân đã nói ra câu vô cùng xấu hổ như thế nào, cậu chỉ muốn Thẩm Trọng Thành dùng hết sức chơi cậu.
Thẩm Trọng Thành nghe Tạ Dư An nói như thế thì giống như uống phải máu gà mà dùng hết sức đâm phập như vũ bão, cả hai điên cuồng làm tình với nhau, chỉ hận không thể cùng nhau hòa chung một thể.
Tối hôm đó Thẩm Trọng Thành lăn qua lộn lại Tạ Dư An rất nhiều lần, thế nhưng lần này Tạ Dư An lại không than mệt, lúc hai người liên kết với nhau cậu mới phát hiện bản thân ngày càng thích Thẩm Trọng Thành.
Dần dần vượt qua từ "Yêu" để tiến sâu vào cấp độ mãnh liệt hơn, giống như sao đôi luôn quay quanh khối tâm chung, từ khi sinh ra cho đến lúc mất đi, đều chuyển động trên quỹ đạo chung của nhau, sinh mệnh và linh hồn, mãi cho đến một ngày bọn họ hoàn toàn bị cắn nuốt, sự ràng buộc này cũng sẽ được biến thành một làn sóng điện từ vĩnh viễn đi qua vũ trụ rộng lớn, và sẽ không bao giờ biến mất.
Tạ Dư An trả lời anh: [ Anh cũng rất nhanh. ]
Tốc độ trả lời của Thẩm Trọng Thành khiến Tạ Dư An cảm thấy anh hình như không có làm việc, dù là lúc nào hay ở đâu thì đều có thể ôm điện thoại chơi, tưởng chừng như anh còn rảnh rỗi hơn cả cậu. Chỉ có điều cái tin này vừa gửi đi thì Tạ Dư An lại nhanh chóng gỡ bỏ, trả lời rất đàng hoàng: [ Bởi vì số thứ tự em chọn tương đối gần đó. ]
Thẩm Trọng Thành: [Cục cưng giỏi ghê, vì để thưởng cho em, lát nữa em nhớ về nhà sớm, anh tối nay cũng sẽ nghỉ làm sớm, trở về cho em ăn phía dưới.]
Tạ Dư An: "..."
Rốt cuộc là phía dưới của ai?
Không thể trách Tạ Dư An nghĩ nhiều, chủ yếu là cách hành động của Thẩm Trọng Thành luôn khiến người ta đoán không ra, cho nên Tạ Dư An cũng không dám trả lời anh được hay là không được, chỉ có thể trả lời rằng_____
Tạ Dư An: [ Ò, 886. ]
(*Bā bā liù: đọc gần giống tạm biệt)
Thẩm Trọng Thành: [ Cục cưng, 520. ]
(*Wǔ èr líng: đọc gần giống anh yêu em)
Tạ Dư An không thay đổi sắc mặt mà để điện thoại xuống, Tất Đông Thụ không thấy Tạ Dư An với Thẩm Trọng Thành nhắn tin với nhau cho nên rất quan tâm hỏi han: "Sao không cười lên chút? Ông chủ Thẩm chưa trả lời cậu sao? Chắc là anh ta đang làm việc, hồi xư tôi với bà xã chưa kết hôn với nhau cũng là bị như vậy, cô ấy không trả lời lại là tôi sẽ suy nghĩ nhiều với lo lắng, ha ha ha, bây giờ nhớ lại...."
Tất Đông Thụ rất yêu bà xã của mình, trước đây cũng không ít lần vứt cho cậu thức ăn cho chó, nhưng mà Tạ Dư An như thế này đâu phải bởi vì Thẩm Trọng Thành không trả lời, là vì anh trả lời cho nên cậu mới trở thành bộ dạng này đấy chứ.
Tạ Dư An ghé đầu nhìn thoáng qua lều thử vai: "Chắc là sắp đến Kỳ Hiên rồi."
Tất Đông Thụ nhìn vào bảng danh sách rồi nói: "Còn hai người nữa là tới gã."
Phía trước Kỳ Hiên còn có hai nghệ sĩ đang xếp hàng chờ thử vai, Tạ Dư An muốn biết Kỳ Hiên thử vai nào thì còn phải chờ thêm một lúc.
Thời gian thử vai của Tạ Dư An xếp trước Kỳ Hiên không phải vì danh tiếng hiện tại của Kỳ Hiên giảm mạnh, dù sao thì lạc đà gầy cũng lớn hơn con ngựa, vì vậy mà thứ tự thử vai của nghệ sĩ bên Thụy Phong đều đã được quyết định tốt bằng rút thăm trước hai ngày___ dù cho danh tiếng của ai ra sao thì đều sẽ dựa vào dãy số ngẫu nhiên bốc được.
Cách làm như vậy sẽ tránh được việc nghệ sĩ cùng công ty ganh đua với nhau, cũng tránh được việc nghệ sĩ nói công ty muốn bợ đỡ ai hoặc là đối xử không công bằng.
Nhưng dù có như vậy thì vẫn có người đố kỵ.
Sau khi Tạ Dư An đi ra từ lều thử vai, các nghệ sĩ ở đây không còn mấy người bàn tán về Kỳ Hiên nữa mà chuyển mục tiêu sang phía cậu, Tạ Dư An bốc được số gần đầu xem như không nói đi, ấy vậy mà Ngỗi Chính Côn còn xác định diễn viên đầu tiên là cậu, phía sau có mấy người đứng xếp hàng đợi thử vai Ngũ hoàng tử Tế Phong đều thay đổi sắc mặt, liên tục lật kịch bản xem bản thân có thể đổi thành vai nào khác hay không.
Ngoài ra, Tạ Dư An thử vai xong còn không đi ngay mà chờ ở bên ngoài, hành động liên tục nhìn về phía Kỳ Hiên của cậu cũng dễ khiến người ta hiểu lầm____ hiểu lầm rằng Tạ Dư An muốn nhìn người lúc trước có khúc mắc với mình hôm nay sẽ không được chọn như thế nào.
Chỉ có điều cái này mới là thật sự hiểu lầm Tạ Dư An, cậu chỉ đơn giản là thấy tò mò mà thôi, mặc kệ đạo đức làm người của Kỳ Hiên ra sao thì kĩ năng diễn xuất của gã đã được khán giả công nhận, năng lực biểu diễn của gã rất đáng giá để Tạ Dư An học tập.
Thời gian hai nghệ sĩ thử vai cũng không quá lâu, rất nhanh đã đến lượt Kỳ Hiên.
Gã thử vai Đại hoàng tử Tế Thần, là thái tử đã tự sát trong《 Kinh Uyên Lục 》
Nhân vật thái tử Tế Thần còn phức tạp hơn Ngũ hoàng tử Tế Phong, hắn dịu dàng thông minh, biết đạo trị quốc cùng cách dùng binh, trong《 Kinh Uyên Lục 》, hắn là người có điều kiện tốt để lên ngồi lên ngai vàng được bá quan văn võ ngầm chọn lựa, cũng là hoàng tử được bồi dưỡng để tiếp tục ngồi lên vị trí hoàng đế nước Tiêu.
Nhưng mà hắn lại không phải con của hoàng hậu mà là con trai của Thần phi, người mà hoàng đế nước Tiêu yêu nhất, thế nhưng mặc dù không phải con hoàng hậu thì hoàng đế nước Tiêu cũng yêu ai yêu cả đường, ông ta vẫn sắc phong hắn làm thái tử, với cả dưới gối hoàng hậu cũng không có con cái cho nên hắn được xem như là con trai trưởng, vị trí thái tử ổn định vô cùng, thế mà lại không ngồi được trên ngai vàng quá một ngày.
Bởi vì hắn yêu Tiêu hoàng hậu sâu đậm.
Dù cho tình cảm này có trái với luân thường đạo lí, hay mẹ đẻ Thần phi của hắn cùng hoàng hậu có như nước với lửa, thì tình cảm ấy cho đến khi hắn chết mới không còn tồn tại, thế nhưng điều dồn ép Tế Thần đến mức chết không phải là nguyên nhân này.
Mà chính là vì những lời mà hắn nghe Tiêu hoàng hậu nói, những việc mà bản thân hắn đã làm, thậm chí khiến mẹ đẻ Thần phi tức chết, thế mà lại phát hiện Tiêu hoàng hậu vốn dĩ không yêu mình mà chỉ muốn mượn tay hắn để loại bỏ con trai của vua, laị còn hạ độc hắn, đến cuối cùng sau khi hắn lên làm vua thì mới tự sát, còn nói ra câu "Liếm chó liếm đến cuối cùng cũng chỉ còn hai bàn tay trắng".
Một nhân vật có tâm lý không bình thường cùng phức tạp như vậy, lúc《 Kinh Uyên Lục 》thông báo sẽ quay thành phim thì dân đọc truyện đều bắt đầu thảo luận ai sẽ là người diễn vai thái tử Tế Thần, độ hot của vai này chỉ sau mỗi nhân vật chính Kinh Uyên, mà Tạ Dư An sau khi đọc xong bộ truyện cũng vô cùng tò mò rốt cuộc ai có thể đạt được yêu cầu của Ngỗi Chính Côn, giành được nhân vật này, nếu như không phải tuổi của cậu không đủ thì Tạ Dư An còn tính thử đảm nhận nhân vật này xem sao.
Vì vậy mà lúc Tạ Dư An nhìn thấy Kỳ Hiên đã cảm thấy bộ dạng của gã có chút quen thuộc, bây giờ nhìn lại thì việc này không phải giống với việc cậu đi làm đen da để diễn tốt Ngũ hoàng tử hay sao? Trạng thái u uất sầu muộn quanh thân Kỳ Hiên hôm nay cực kỳ giống với phong cách của thái tử Tế Thần.
Với cả nói thật thì, Tạ Dư An nghĩ Kỳ Hiên với Tế Thần rất là giống nhau____ ai cũng đều thích bị ngược..... Nếu không thì tại sao gã chịu một cái tát của Kha Tài Cảnh xong còn ở bên Kha Tài Cảnh?
Thế là ngay khi Kỳ Hiên bắt đầu biểu diễn, Tạ Dư An liền khẽ thở dài.
Bởi vì Kỳ Hiên diễn quá tốt.
Gã diễn cảnh Tế Thần sau khi biết mục đích thật sự của hoàng hậu, hắn đã ở ngay trước điện chầu có mặt văn võ bá quan mà cắt cổ tự tử.
Cảnh đó Kỳ Hiên kiểm soát rất tốt cảm xúc của bản thân, từ kiềm nén cho đến lúc bùng nổ chỉ có mười phút ngắn ngủi thế nhưng Tạ Dư An lại không nhịn được mà hơi run, tiếp đó lại khâm phục, thúc giục cậu phải tiếp tục bồi dưỡng thêm kĩ năng diễn của mình.
Mà lí do Tạ Dư An thở dài là bởi vì Kỳ Hiên không có khả năng giành được nhân vật này_____ Ngỗi Chính Côn không cần diễn viên quá nổi tiếng.
Ngỗi Chính Côn sau khi xem Kỳ Hiên biểu diễn cũng gật đầu liên tục, thế nhưng ông ta trả lời Kỳ Hiên không giống như đã trả lời Tạ Dư An, mà là giống với những người khác, bảo Kỳ Hiên trở về chờ tháng sau có thông báo.
Tạ Dư An nghe vậy thì không nhịn được mà khẽ lắc đầu, tuy rằng cậu bây giờ vẫn rất chán ghét Kỳ Hiên, thế nhưng sau khi xem Kỳ Hiên biểu diễn xong thì lại nghĩ ngoại trừ Kỳ Hiên ra, có lẽ không còn ai có thể diễn nhân vật thái tử Tế Thần này tốt hơn.
Trên đường về nhà, lúc gọi điện thoại chia sẻ tin tức tốt là mình đã thông qua buổi thử vai thì Tạ Dư An vẫn nhắc đến Kỳ Hiên với Tiền Xán.
Tiền Xán nói với cậu: "Kĩ năng diễn dù có tốt mà đạo đức như huần hòe thì có ích gì? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu có thể diễn tốt hơn gã đó Chân."
"Chuyện này cũng đúng." Thật ra điểm này Tạ Dư An đồng ý với Tiền Xán, cậu làm sao có thể để Kỳ Hiên mãi đánh bại cậu trong diễn xuất được chứ..?
Tiền Xán than thở: "Thay vì lo lắng cho gã thì không bằng cậu lo cho người anh em tốt là tôi đi này."
Tạ Dư An cười nói: "Tôi đang muốn hỏi đây, anh chuẩn bị thế nào rồi, vẫn quyết định thử vai tướng quân trẻ họ Kỷ sao?"
"Chả ra làm sao cả." Tiền Xán hít sâu một hơi, "Tôi không tính đi thử vai đó nữa."
Tạ Dư An hỏi anh: "Vậy anh định thử vai nào?"
Tiền Xán nói: "Nếu như tôi nói cho cậu biết thì chắc chắc cậu sẽ nghĩ tôi điên rồi."
Tạ Dư An suy nghĩ một chút rồi nói chắc nịch: "Kinh Uyên?"
"Má!" Tiền Xán kêu lên một tiếng: "Sao cậu biết?"
Tạ Dư An nói: "Anh không phải bảo tôi sẽ nghĩ anh điên sao, vậy thì chắc chắn là làm nhân vật chính rồi."
Tiền Xán có chút căng thẳng mà hỏi: "Vậy cậu có nghĩ tôi sẽ thành công không?"
"Sẽ thành công mà." Tạ Dư An cổ vũ anh ta, "Tôi nghĩ anh có thể làm được."
Tiền Xán cười ha ha: "Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, dù sao tôi cũng đã nuôi dưỡng giấu kín tài năng nhiều năm rồi, tích lũy lâu như vậy cũng đã đến lúc mang ra dùng."
"..."
Tiền Xán nói như vậy khiến Tạ Dư An cũng không biết nên nói gì mới phải, chỉ theo bản năng mà hỏi một câu: "Anh tự tin như vậy có phải là vì đại sư đã tính qua cho anh hay không?"
"Đúng vậy." Tiền Xán cũng rất thành thực, đối với chuyện bản thân mê tín dị đoan không hề e dè, "Tôi đi hỏi đại sư rốt cuộc tôi thích hợp với vai nào, đại sư tuy rằng không có nói rõ, thế nhưng cậu ấy nói cho tôi biết là "Liều một phen, xe đạp cũng biến thành xe máy", này chả phải là đang ám chỉ tôi đi thử vai chính sao? Cậu thấy có đúng không?"
Tạ Dư An: "..... Hình như cũng có lý."
Tiền Xán lại tiếp tục hỏi: "Đúng rồi Chân, bây giờ cậu đã vượt qua vòng thử vai Ngũ hoàng tử rồi, vậy thì hôm thử vai cậu có thể đi cùng tôi không? Khoảng thời gian này cậu có bận việc gì không?"
Tạ Dư An nói: "Không có, tôi chỉ đọc sách để học tập thôi."
Tạ Dư An hiện tại đều đọc những loại sách chuyên ngành có liên quan đến diễn xuất, cậu bây giờ không thiếu tiền, cũng không phải vì kế sinh nhai mà buồn phiền, lại càng không theo đuổi siêu xe hay đồng hồ nổi tiếng, chi tiêu hàng ngày chỉ có ba bữa cơm____ mà đa phần là được Thẩm Trọng Thành nấu cho ăn. Cho nên cậu không giống với một số nghệ sĩ thường hay nhận đại ngôn, show giải trí hoặc hợp tác với thương hiệu để kiếm tiền, đồng thời duy trì nhiệt độ nhất định của bản thân.
Hiện tại điều duy nhất mà cậu buồn phiền chính là làm sao để nâng cao kĩ năng diễn xuất của bản thân.
Mà người có thể để cho cậu nghiên cứ kĩ năng diễn, cho cậu cuộc sống sinh hoạt ổn định mà không có khó khăn phức tạp cùng u sầu nào chính là Thẩm Trọng Thành.
Tạ Dư An chợt phát hiện, cậu thật sự rất thích Thẩm Trọng Thành.
Cậu thích anh không phải bởi vì Thẩm Trọng Thành cho cậu cuộc sống đáng mơ ước, mà là vì Thẩm Trọng Thành hiểu và ủng hộ cậu, khiến cậu có thể không chút kiêng kị mà thực hiện mơ ước của bản thân, êm thấm mà không gặp trở ngại.
Còn chưa tới nhà nhưng Tạ Dư An đã không nhịn được mà nhắn tin cho Thẩm Trọng Thành: [ Ông xã ơi em đến nhà rồi. ]
Thế nhưng lần này Thẩm Trọng Thành lại không nhắn lại ngay cho cậu.
Tạ Dư An cầm điện thoại, cũng không có khóa màn hình mà nhìn chằm chằm tên của Thẩm Trọng Thành, hi vọng bên cạnh sẽ xuất hiện hàng chữ nhắc nhở "Đang nhập văn bản", chỉ chờ đợi trong thời gian ngắn nhưng Tạ Dư An lại có cảm giác đã trôi qua rất lâu, vào lúc này cậu dường như đã hiểu được những lời mà Tất Đông Thụ đã nói với cậu. Trái tim của cậu mỗi một lần đập đều giống như không có rơi đúng chỗ, mãi cho đến khi Thẩm Trọng Thành trả lời cậu thì nó mới trở lại vị trí ban đầu.
Thẩm Trọng Thành: [ Thế nào? Muốn sao? ]
Tạ Dư An cười lên, cậu trả lời anh: [ Vâng, mau cho em ăn phía dưới. ]
Thẩm Trọng Thành: [? ]
Thẩm Trọng Thành: [ Là em thật hả? ]
Tạ Dư An đi tới cửa nhà, vừa cúi đầu gõ chữ vừa dùng vân tay để mở khóa.
Kết quả cậu còn chưa chỉnh sửa xong tin nhắn thì cửa đã bị mở ra, tiếp đó được một cái ôm quen thuộc ôm lấy. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Ha ha, còn đến nhà rồi, em hư quá lại gạt anh, mới nãy là ai cầm điện thoại của em? Để anh xem thử."
Thẩm Trọng Thành nắm lấy tay đang giữ điện thoại của Tạ Dư An, nhìn vào phần tin nhắn cậu đã gõ, sau khi xem xong Thẩm Trọng Thành lại bắt đầu cười lạnh, bởi vì Tạ Dư An gõ:【Không phải em】
Thẩm Trọng Thành nói: "Không phải em? Vậy thì là ai?"
Tạ Dư An dựa vào lồng ngực của Thẩm Trọng Thành, ngửi mùi hương còn xót lại trên người anh, trong lòng thì nghĩ hèn chi Thẩm Trọng Thành nhắn lại nhanh như vậy, hóa ra người này đã nghỉ làm sớm, sau đó về nhà nấu mì. Cậu chôn mặt vào lồng ngực Thẩm Trọng Thành, nói bằng giọng rầu rĩ: "À, là mấy phút trước Tạ Dư An cầm đó."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì nhíu mày: "Vậy bây giờ Tạ Dư An này là ai?"
Tạ Dư An ngẩng đầu nhìn Thẩm Trọng Thành, tiếp đó đột nhiên hôn anh một cái: "Là ba ba của anh đó."
Bị Tạ Dư An khiêu khích như vậy, Thẩm Trọng Thành lập tức muốn kéo cậu đến giường.
"Đợi em đi tắm trước đã." Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành muốn làm ngay thì níu tay anh lại, mặc dù cậu cũng đang rất muốn nhưng chưa tắm đã làm thì cậu không được tự nhiên cho lắm.
Tạ Dư An nói xong câu đó rồi vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm, bỏ lại Thẩm Trọng Thành gãi gãi đầu ở phía sau.
Bởi vì đang vội cho nên Tạ Dư An chỉ tập trung rửa sạch lỗ phía sau, tiếp đó mở vòi sen tắm qua loa, lúc cậu chuẩn bị tắt nước để ra ngoài thì bỗng nhiên có một vòng tay to lớn từ phía sau ôm lấy cậu, sau đó là từng trận hôn rải khắp cổ cùng lưng của cậu.
"Oái, Trọng Thành, anh dọa em." Tạ Dư An giật mình hô to một tiếng, tiếp đó cong người đón nhận từng nụ hôn.
Thẩm Trọng Thanh sau khi hôn dọc sống lưng Tạ Dư An xong thì xoay người cậu lại, tiếp đó hai người trao nhau nụ hôn sâu.
Dòng nước vẫn đang chảy khiến Tạ Dư An không mở nổi mắt, cậu chỉ có thể dựa theo cảm xúc mà hé miệng để Thẩm Trọng Thành dễ dàng chen vào, đầu lưỡi của cả hai quấn chặt lấy nhau, bàn tay không ngừng xoa nắn vuốt ve cơ thể của đối phương.
Hai người hôn khoảng mười phút thì Thẩm Trọng Thành đỡ lấy hai chân cậu rồi ôm người ra ngoài, Tạ Dư An vòng tay quanh cổ anh, hai chân bám chặt vào phần hông, ngoan ngoãn để anh ôm đi.
Thẩm Trọng Thành thả người xuống giường, sau đó cũng leo lên, hai người quỳ hờ trên nệm rồi ôm hôn nhau, Thẩm Trọng Thành vừa hôn vừa mò mẫm xuống dương v*t của Tạ Dư An mà vuốt ve, chốc lát lại vỗ vỗ phần thịt mềm ngay mông.
"Ha..." Tạ Dư An thoải mái thở dốc, cậu vuốt ve phần đùi của Thẩm Trọng Thành rồi tiếp tục chuyển sang nắm lấy dương v*t đang căng trướng của anh, sau đó đẩy anh nằm xuống rồi cúi người ngậm lấy khúc thịt trong tay.
Tạ Dư An ngậm vào nhả ra phần đỉnh, tiếp đó liếm hôn phần tinh hoàn rồi lại vòng về mút mát dương v*t, Thẩm Trọng Thành thoải mái thở ra một hơi dài, anh giữ lấy đầu của Tạ Dư An để cậu có thể nuốt sâu hơn.
Sau khi Tạ Dư An nhả ra, Thẩm Trọng Thành đẩy cậu nằm xuống, còn mình thì giữ lấy phần mông cậu kéo căng ra, tiếp đó cúi người liếm quanh lỗ nhỏ, Tạ Dư An không nhịn được mà hé miệng rên rỉ thành tiếng, hai tay giữ chặt lấy ga giường
Thẩm Trọng Thành sau khi mút đủ thì vỗ vỗ mông cậu vài cái, tiếp đó xoay người kéo tủ đầu giường lấy ra gel bôi trơn và bao cao su, anh xé mở vỏ bao rồi tròng vào dương v*t mình, tiếp đó bóp một ít gel thoa lên lỗ nhỏ cùng dương v*t rồi từ từ đẩy vào bên trong Tạ Dư An.
"A...." Tạ Dư An hiện tại đang nằm nghiêng, lúc Thẩm Trọng Thành tiến vào thì cậu xoay mặt về phía sau tìm kiếm đôi môi của Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành chậm rãi nhích từng chút một, sau đó kéo một chân của Tạ Dư An lên cao rồi dần đẩy nhanh tốc độ.
Từng trận thở dốc dần dần trở nên thật rõ ràng, âm thanh dính nhớp liên tục vang lên khiến không khí tràn đầy mùi dâm dục, cả hai như hít phải thuốc phiện mà say mê liếm mút gắn chặt vào nhau.
Nhấp được một lúc thì Thẩm Trọng Thành lật ngửa người Tạ Dư An lại, sau đó nằm đè lên cậu rồi tiếp tục thúc vào, Tạ Dư An lớn tiếng rên rỉ, hai tay giữ lấy phần hông đang đưa đẩy liên tục của Thẩm Trọng Thành, hai người tiếp tục quấn lấy môi nhau.
"A....a.... ha..." Tạ Dư An nhắm mắt rên rỉ, sự sung sướng chiếm gần hết hệ thần kinh cảm giác của cậu, không đủ, vẫn không đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa.
Thẩm Trọng Thành lại tiếp tục đẩy Tạ Dư An thành tư thế nằm sấp, Tạ Dư An ngoan ngoãn ưỡn người nâng cao mông để Thẩm Trọng Thành tiếp tục thúc dương v*t vào, anh vừa thúc vừa giữ lấy mặt cậu rồi hôn lên, đầu lưỡi cả hai lại tìm đến nhau.
"A...a....em sướng quá...anh chơi em nữa đi." Tạ Dư An bị nhấn chìm trong tình dục không còn biết bản thân đã nói ra câu vô cùng xấu hổ như thế nào, cậu chỉ muốn Thẩm Trọng Thành dùng hết sức chơi cậu.
Thẩm Trọng Thành nghe Tạ Dư An nói như thế thì giống như uống phải máu gà mà dùng hết sức đâm phập như vũ bão, cả hai điên cuồng làm tình với nhau, chỉ hận không thể cùng nhau hòa chung một thể.
Tối hôm đó Thẩm Trọng Thành lăn qua lộn lại Tạ Dư An rất nhiều lần, thế nhưng lần này Tạ Dư An lại không than mệt, lúc hai người liên kết với nhau cậu mới phát hiện bản thân ngày càng thích Thẩm Trọng Thành.
Dần dần vượt qua từ "Yêu" để tiến sâu vào cấp độ mãnh liệt hơn, giống như sao đôi luôn quay quanh khối tâm chung, từ khi sinh ra cho đến lúc mất đi, đều chuyển động trên quỹ đạo chung của nhau, sinh mệnh và linh hồn, mãi cho đến một ngày bọn họ hoàn toàn bị cắn nuốt, sự ràng buộc này cũng sẽ được biến thành một làn sóng điện từ vĩnh viễn đi qua vũ trụ rộng lớn, và sẽ không bao giờ biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất