Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim
Chương 41
Thẩm Trọng Thành lo lắng lần đầu ra mắt gia đình Tạ Dư An sẽ lưu lại ấn tượng xấu, chờ sau này công khai quan hệ nhỡ bị phản đối thì toi đời.
Tạ Dư An an ủi anh: "Có mà, mẹ em rất thích anh đó."
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại rất nghi ngờ lời nói của Tạ Dư An.
Trong trí nhớ của Thẩm Trọng Thành thì mẹ Tạ là một người phụ nữ dịu dàng, thế nhưng cũng có lúc rất hung dữ, cơ mà phụ nữ nào cũng thích chưng diện cho nên lần này anh đến nhà họ Tạ mang theo rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, đều cùng nhãn hiệu mà bình thường anh hay mua cho mẹ mình, nghe mẹ bảo chất lượng cũng rất tốt, cho nên Thẩm Trọng Thành liền mua thêm mấy bộ nữa mang đi, hy vọng có thể nhờ vào nó mà khiến mẹ Tạ vui vẻ.
Ngôi nhà nhỏ của ba mẹ Tạ Dư An nằm ở ngoại thành, so với không khí ở nội thành tốt hơn nhiều, cũng bởi vì gần sân bay cho nên xung quanh cũng không có nhiều nhà cao tầng, phóng mắt nhìn ra xa đều là màu xanh của bầu trời cùng ánh nắng mặt trời ấm áp, cũng khó trách ba mẹ Tạ Dư An đều kiên quyết không muốn chuyển đến thành thị mà sống.
Hôm trước Tạ Dư An có nói với mẹ Tạ rằng hôm nay sẽ dẫn Thẩm Trọng Thành đến nhà làm khách cho nên nhà họ Tạ hôm nay vẫn luôn mở toang cửa, chỉ chờ Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành về nhà.
Thế nhưng sau khi hai người mang theo quà cáp xuống xe thì lại không thấy ba mẹ đâu, vì thế mà Tạ Dư An tằng hắng một cái rồi hét lên một tiếng: "Mẹ ơi? Mẹ đâu rồi?"
"Úi chà, đây đây___" Mẹ Tạ rất nhanh đã trả lời lại, bà ló đầu ra từ lầu hai.
Thẩm Trọng Thành nhìn người phụ nữ đã qua nhiều năm nhưng vẫn không thấy dấu hiệu tuổi tác nào, bà vẫn trẻ đẹp như trước kia, anh mím môi bày ra một bộ dáng tươi cười vô cùng "vâng lời", anh biết khuôn mặt mình bình thường nhìn rất là dữ dằn và lạnh lùng, cho nên cái nụ cười này anh đã tập luyện trước gương từ lâu lắm rồi, cố gắng để bản thân gần gũi với mẹ Tạ hơn một chút____ thậm chí bộ quần áo thể thao hôm nay anh mặc cũng không phải chỉ để tiện cho việc chơi nhún giường.
Mà dáng người Thẩm Trọng Thành thuộc kiểu cao lớn, khí thế không giống như người bình thường, so với thân hình gầy gò trắng nõn của Tạ Dư An đang đứng bên cạnh thì khác biệt vô cùng rõ ràng, thị lực của mẹ Tạ vô cùng tốt, thoáng cái đã nhìn ra anh, bà nhìn hai người đang đứng cùng một chỗ lại nhớ đến cảnh tượng hồi xưa con trai mình dẫn Thẩm Trọng Thành về nhà ăn cơm.
Mẹ Tạ trước đây rất thương Thẩm Trọng Thành, dù sao Tạ Dư An từ nhỏ tới lớn được bà nuôi lớn lên trắng nõn mập mạp, khi còn bé thì cánh tay y hệt củ sen, đáng yêu đến nỗi ai cũng muốn cắn hai phát, so với một thân đầy thương tích của đứa nhỏ Thẩm Trọng Thành đến nhà cọ cơm thì thương vô cùng.
Vì thế mà mẹ Tạ chạy thật nhanh xuống dưới lầu, "Này gà con, con đem Hổ mập đến nhà chúng ta hả?"
"Con chào dì ạ, con là Thẩm Trọng Thành, trước đây thường hay chơi cùng An An, Bá__"
Thẩm Trọng Thành đang giới thiệu bản thân với mẹ Tạ thì lại trùng hợp bà cũng lên tiếng cùng lúc, anh ta nghe mẹ Tạ gọi biệt danh lúc bé của mình thì nụ cười trên mặt chợt cứng lại luôn.
"Khụ, mẹ à." Tạ Dư An ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói với mẹ, "Trọng Thành lúc bé gọi là Bá Hổ, không phải là Hổ mập."
"Ây da, mẹ nhớ nhầm." Mẹ Tạ kinh ngạc mở lớn hai mắt.
Thẩm Trọng Thành đương nhiên sẽ không tính toán vấn đề này với mẹ Tạ, người lớn gọi tên gì thì cứ việc gọi tên đấy, anh trở tay đem quà tặng đưa cho mẹ Tạ, "Dì à, những thứ này con mang đến làm quà cho dì và chú ạ."
"Ôi đứa nhỏ này, tới nhà ăn cơm còn mang theo quà cáp làm gì, cũng không phải là về nhà mẹ đẻ." mẹ Tạ nhiệt tình tiếp đãi khách, lôi lôi kéo kéo Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An vào nhà.
Ý của bà căn bản là muốn Thẩm Trọng Thành đừng làm như người xa lạ, cứ xem như đang ở nhà mình là được, thực tế thì trước kia mẹ Tạ cũng đã xem anh như nửa con trai mà nuôi rồi, có cái gì ngon cũng sẽ bảo Tạ Dư An trước khi ra ngoài chơi mang thêm một phần.
Chỉ là người nói thì vô tâm người nghe lại có ý đồ, Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành nghe xong câu này đều theo phản xạ mà nhìn đối phương, hai ánh mắt vừa mới chạm nhau đã muốn cười, thế nhưng đúng lúc mẹ Tạ quay đầu lại thì hai người cũng chỉ có thể giống như kẻ trộm mà cúi đầu xuống thật thấp.
Mẹ Tạ ngược lại không thấy hai người có hành động gì mờ ám, bà thấy Thẩm Trọng Thành bây giờ so với đứa nhỏ trước kia giống như là hai người khác nhau, nếu không phải biết trước cậu trai này đúng là người chơi cùng với Tạ Dư An lúc còn bé thì dù có gặp ngoài đường bà cũng chưa chắc nhìn ra. Thế nhưng bà xem dáng dấp của anh như vầy liền nghĩ rằng những năm này chắc hẳn đã sống rất tốt___ ít ra thì cũng sẽ không giống như lúc bé thường bị người ta đánh đập.
Trước đây một nhà Thẩm Trọng Thành dọn đi vội vàng, mẹ Tạ còn lo lắng cho anh một khoảng thời gian, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, bà lôi kéo Thẩm Trọng Thành sang một bên nói chuyện phiếm, đem Tạ Dư An gạt sang một bên, khiến Tạ Dư An có ảo giác rằng mình chính là người chồng hôm nay đem vợ mình về nhà ra mắt, vợ mình còn được mẹ yêu thích nữa mới chết.
Cậu nhìn xung quanh một chút phát hiện không thấy ba đâu liền hỏi mẹ: "Mẹ ơi, ba đâu rồi? Hôm hay ba đi làm hả?"
"Không có, ổng đi câu cá rồi, ổng nghe nói hôm nay Trọng Thành đến nhà ăn cơm cho nên nói rằng sẽ câu một con cá thật lớn đem về ăn." Mẹ Tạ nói rõ sau đó nhìn thấy Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cùng ngồi trên ghế salon thì liền liếc mắt trừng cậu, "Sao con cũng ngồi xuống theo? Nhanh đi vo gạo nấu cơm đi, rửa hết đống đồ ăn rồi gọt hai quả xoài cho Trọng Thành ăn."
"Dạ, con đi ngay đây." Tạ Dư An lúc học tiểu học đã được mẹ huấn luyện việc nhà cho nên nghe vậy cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ theo phản xạ mà từ trên ghế salon đứng lên đi đến phòng bếp.
Cơ mà lúc hai người ở nhà thì Thẩm Trọng Thành chưa từng để Tạ Dư An làm việc gì, nhà bọn họ mỗi ngày đều có dì lao công đến quét dọn, bữa cơm hàng ngày cũng là do Thẩm Trọng Thành nấu, không thì sẽ ra ngoài ăn, cho nên anh cũng theo đó mà đứng lên nói: "Con cũng đi giúp An An."
"Không cần giúp nó," Mẹ Tạ kéo Thẩm Trọng Thành lại rồi nói, "Giờ mà nó không làm thì sau này có đối tượng rồi cũng phải làm thôi."
Thẩm Trọng Thành suýt chút nữa đã phọt ra câu "Con không để An An phải làm những chuyện này đâu", thế nhưng Tạ Dư An lại liên tục nháy mắt vài cái, ý bảo anh không cần phải giúp gì hết mà cứ ngồi yên đó tiếp tục nói chuyện với mẹ cậu đi.
Ba Tạ Dư An khoảng mười mấy phút sau đã có mặt ở nhà, còn mang về mấy con cá lớn, ông thấy Thẩm Trọng Thành bây giờ so với trước kia đúng là không thể nhận ra nổi, ông đem chỗ cá giao cho mẹ Tạ xong liền đi đến ghế salon ngồi xuống, dự định nói chuyện cùng với Thẩm Trọng Thành sau bao nhiêu năm xa cách.
Kết quả lúc ba Tạ đặt mông ngồi xuống lại ngồi lên luôn cả cái balo Tạ Dư An để trên mặt ghế, trong đó còn có hai con gà la hét, Thẩm Trọng Thành không kịp ngăn ông lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ba Tạ ngồi xuống sau đó hoảng sợ đứng phắt dậy.
"Ha Ha, lâu rồi không gặp con đó Hổ mập, con bây giờ đẹp trai ghê, chú đây cũng không nhận ra được con____" Ba Tạ còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng gà la hét kêu ầm ĩ liền bị dọa đến nhảy dựng lên, "Trong này có gì vậy? Gà hả?"
Âm thanh của gà la hét có lực xuyên thấu rất mạnh, Tạ Dư An và mẹ Tạ ở tận bên trong phòng bếp nhưng vẫn có thể nghe thấy được.
Tạ Dư An giúp mẹ buộc một cái tạp dề hoa nhỏ, sau đó nắm lấy một nhúm hành rồi ló đầu ra nói: "Nó là đồ chơi đó bạ."
Ba Tạ mở cái balo của con trai ra, móc từ bên trong ra hai con gà la hét rồi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó đưa tay nhéo nhéo nó, âm thanh của gà la hét lập tức gào lên át luôn cả tiếng của tivi, ba Tạ cười ha hả hai tiếng rồi nói: "Chơi cũng vui ghê, như gà con nhà mình ấy."
Thẩm Trọng Thành vô cùng đồng ý với lời này, anh đúng là cảm thấy nó giống Tạ Dư An cho nên mới mua, cơ mà lời này nhất định không thể nói trước mặt Tạ Dư An được.
Ba Tạ mê mẩn với thứ đồ chơi mới mẻ này, còn nói với Tạ Dư An: "Gà con ơi, cái này thú vị quá, con để lại cho ba nhá, ba cầm sang cho con trai của cô con chơi."
Ba Tạ đến nay đã hơn bốn mươi nhưng tính tình vẫn rất trẻ con, bình thường rất hay cầm những thứ đồ chơi của con nít, ông cũng muốn nuôi một con chó lông vàng, thế nhưng mẹ Tạ lại thích sạch sẽ cho nên rất sợ lông chó rụng đầy nhà, vì thế nên ba Tạ hay chạy sang nhà hàng xóm chơi cùng với chó lông vàng của các cô các bác bên đấy.
Mà bây giờ rõ ràng là ba Tạ đang rất để ý đến con gà la hét của Tạ Dư An.
Nếu như chỉ là món đồ chơi thông thường thì Tạ Dư An nhất định sẽ cho ba Tạ, thế nhưng ý nghĩa của hai con gà la hét này có chút đặc biệt, Tạ Dư An còn tính mang về chung cư để trưng trong ngăn tủ cho nên không thể cho được.
Cậu cũng không có nói toạc ra là ba Tạ đang kiếm cớ mà chỉ nói: "Hai con này không được, con muốn giữ chúng, chờ khi con về sẽ gửi cho ba một thùng nhé."
"Vậy cũng được, con đừng có quên đấy." Ba Tạ đồng ý, tiếp đó đem hai con gà của Tạ Dư An cất lại vào balo.
Sau khi làm xong xuôi thì ông lại thấy Thẩm Trọng Thành đang ngoan ngoãn ngồi một bên chứng kiến tất cả, liền cười ha hả nói: "Ây da, để con chê cười rồi, gà con lớn rồi mà cứ như trẻ con, còn chơi thứ đồ chơi này nữa, chẹp chẹp, thật sự là ngây thơ muốn chết."
Người thứ nhất mua gà Thẩm Trọng Thành: "......."
Cơ mà Thẩm Trọng Thành sau khi thấy ba Tạ thì tâm lí bỗng nhiên cân bằng trở lại, thậm chí còn có một loại cảm giác người giống nhau đều sẽ dồn chung vô một nhà vô cùng quỷ dị, thế thì số phận của anh và Tạ Dư An từ lúc sinh ra vốn đã phải về chung một nhà rồi, nhìn đi, hứng thú của anh và ba Tạ Dư An giống nhau chưa kìa.
Vì thế nên dù hai người không công khai quan hệ với ba mẹ Tạ Dư An thì lúc cả nhà quây quần ăn bữa cơm như vầy, Thẩm Trọng Thành vẫn có chút cảm giác của bữa cơm gia đình sum họp.
"Hổ mập này, trước tiên uống chút canh bồi bổ đi, buổi chiều chú mới câu đấy, rất tươi." ba Tạ múc cho Thẩm Trọng Thành một bát canh.
"Người ta lúc bé gọi là Hổ mập, không không, là Bá Hổ, ông đừng có gọi bậy." mẹ Tạ thúc vào cùi chõ ba Tạ rồi sửa lại lời ông.
Ba Tạ nói: "A, là Bá Hổ hả, chú lớn tuổi rồi cho nên nhớ không rõ lắm."
Thẩm Trọng Thành cười cười rồi nói: "Không có gì đâu chú, Bá Hổ hay Hổ mập đều giống nhau, là tên ba mẹ cháu đặt ở nhà.
"Là vì con cầm tinh con hổ hả?" mẹ Tạ hỏi anh, "Dì nhớ con so với An An lớn hơn sáu tuổi phải không nhỉ?"
"Đúng ạ." Thẩm Trọng Thành nói, tên ở nhà của anh so với Tạ Dư An cũng không khác nhau mấy, đều là sinh năm con gì thì lấy tên con đấy, "Chú, dì, hai người cũng không cần phải gọi tên con đâu, cứ gọi Hổ mập tiếp cũng được, gọi như lúc còn bé ấy ạ."
Mẹ Tạ nhìn về phía Tạ Dư An rồi vui vẻ nói: "Vậy cứ gọi như gà con nhà mình đi ha."
Tạ Dư An vẫn đang xới cơm cho cả nhà, nghe vậy thì không nói gì mà chỉ mím môi cười một chút, kết quả mới chỉ vừa kéo ghế ngồi xuống chưa kịp đưa tay lên bàn đã bị Thẩm Trọng Thành lần mò dưới khăn trải bàn mà nắm lấy tay cậu.
Cậu run lên trong giây lát rồi cụp mắt xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm lại tay của Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành cảm thấy được ngón tay truyền đến lực siết thì cũng hơi nghiêng mắt lén nhìn về phía Tạ Dư An.
"Được rồi, Hổ mập à, dì vừa mới xem mấy thứ con mang đến, cái nào cũng đắt tiền cả, con sao phải tốn kém như vậy chứ." Sau khi Tạ Dư An bước vào giới giải trí thì tiền kiếm được cũng nhiều hơn cho nên tự nhiên cũng sẽ mua đồ đắt tiền hơn cho ba mẹ, Tạ Dư An thay đổi mấy loại sản phẩm dưỡng da đắt tiền cho mẹ Tạ cho nên bà cũng biết được không ít nhãn hiệu nổi tiếng. Bà vừa nhìn mấy thứ đồ của Thẩm Trọng Thành liền phát hiện đều không hề rẻ, gom chung lại chắc cũng phải gần mười ngàn tệ, bà kinh ngạc một lúc lâu, lại lo lắng việc Thẩm Trọng Thành cho bọn họ quá nhiều tiền rồi.
Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An ở một bên đang yêu đương vụng trộm mắt đi mày lại thì bất ngờ bị mẹ Tạ hỏi một câu như thế, Tạ Dư An theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng Thẩm Trọng Thành dù sao cũng đã gặp qua biết bao nhiêu sóng gió của người lớn rồi cho nên mặt không đổi sắc mà nắm tay Tạ Dư An chặt hơn, sau đó cười cười trả lời mẹ Tạ, còn học theo mẹ Tạ mà gọi tên ở nhà của Tạ Dư An, "Không tốn bao nhiêu đâu ạ, con bây giờ cùng với gà con giống nhau, cũng làm trong giới giải trí cho nên kiếm được rất nhiều tiền."
Thẩm Trọng Thành vốn đã khiếm tốn lắm rồi, nếu không phải sợ hù đến mẹ Tạ thì anh đã trực tiếp đem ngọc bích đá quý cùng các loại đồ trang sức châu báu các kiểu đem đi tặng rồi, chỉ là anh bây giờ với Tạ Dư An chỉ là "bạn lúc bé", nếu như tặng mấy thứ đồ đắt như vậy thì mẹ Tạ dù có chậm hiểu thế nào cũng sẽ phát hiện quan hệ giữa hai người không bình thường.
Mà mẹ Tạ cũng biết Tạ Dư An bước vào giới giải trí quả thật kiếm được rất nhiều tiền, cho nên cũng không có nghi ngờ lời của Thẩm Trọng Thành, bà nói tiếp: "Con cũng đi đóng phim giống với gà con hả? Hay là đi hát gì gì đó?"
"Đều không phải ạ, con chỉ đi làm ở công ty giải trí." Thẩm Trọng Thành vô cùng "khiêm tốn", còn không quên khen vợ mình, "Con không có năng lực trời phú như gà con, diễn thì không được, hát lại càng khó nghe."
"Gà con hát cũng khó nghe mà." Ba Tạ không chút do dự mà bán con mình, "Nó với hai con gà trong balo kia gáy hệt như nhau."
Tạ Dư An: "...."
"Gà con hát cũng đâu có dọa người như ông tả chứ?" Mẹ Tạ bật cười, khóe mắt hằn lên từng vệt, "Cơ mà gà con đúng là có kĩ năng diễn xuất trời cho, nó từ bé đã thích diễn rồi, ở trước mặt tôi diễn cũng được đi, ấy vậy mà nó còn đi diễn với cả người ta, lúc bé còn cùng người ta chơi cái trò gì mà đóng vai cô dâu chú rể rồi ba mẹ các kiểu____"
Thẩm Trọng Thành gật đầu hùa theo, khóe môi nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo đã tập rất nhiều lần trước gương, thế nhưng nụ cười lúc này lại sâu hơn một chút____ Đúng vậy đấy, Tạ Dư An lúc bé chính là vợ của con đó.
Nhưng mà Tạ Dư An lại cười không nổi, cậu hình như đã biết mẹ muốn nói gì rồi, thế nhưng cậu chưa kịp mở miệng ngăn mẹ lại thì mẹ lại phọt ra hết câu lúc nãy chưa nói xong "Hổ mập à, không biết con có biết không, gà con lúc bé chính là chồng của toàn bộ các bé gái ở khu này đấy."
Tạ Dư An!!!
Thẩm Trọng Thành???
Nụ cười tiêu chuẩn của Thẩm Trọng Thành giữ không được nữa, đều cứng lại hết rồi.
"Sau đó nó thấy làm chồng người ta không vui cho nên đi làm vợ của mấy đứa bé trai thì phải, ha ha ha thật sự là cười chết dì." Mẹ Tạ cười ha hả, ba Tạ ở một bên cũng gật gù cười theo.
Tạ Dư An: "..."
Tạ Dư An cảm thấy bàn tay Thẩm Trọng Thành đang lén nắm lấy tay cậu cứng lại rồi, cậu hiện giờ còn không dám quay đầu sang nhìn sắc mặt của anh.
"Thế nhưng đứa nó thương nhất cũng chỉ mình con." Ba Tạ uống một ngụm canh cá rồi thay mẹ Tạ nói thêm, "Sau khi nhà con dọn đi, khoảng thời gian đó tivi có chiếu phim chiến tranh chống Nhật, nó cả ngày khóc lóc nói rằng chồng nó đi đánh giặc rồi, nếu như không trở về được nữa thì phải làm sao? Còn hỏi chú với dì rằng nó có phải thủ tiết rồi hay không."
"Hầy, từ bé đã diễn nhiều như vậy rồi." Mẹ Tạ thở dài một tiếng, hận không thể đâm cho con mình một nhát, "Thảo nào sống chết muốn tiến vào giới giải trí đóng phim."
Thẩm Trọng Thành sờ mu bàn tay của Tạ Dư An, có chút thích thú mà nói "Hóa ra..... gà con thích con như vậy."
Đúng như lời mẹ Tạ nói, Tạ Dư An từ bé đã diễn rất nhiều, tự mình diễn cũng không nói đi, còn muốn lôi kéo người khác diễn cùng, đã thế còn muốn tự mình đọc thoại, giống như lúc hai người uống rượu giao bôi bằng nước sprite, Tạ Dư An nhíu mày mím cái miệng nhỏ nhắn mà nghiêm túc nói, còn đem lời kịch nói sai "Phu quân, uống vào ly rượu hợp cân này rồi thì hai ta liền sống với nhau đến gầy còm, mãi mãi không chia xa."
Thẩm Trọng Thành biết nhiều chữ hơn cậu cho nên sửa lại "Là lễ hợp cẩn, còn câu thứ ba là sống với nhau đến già, mãi mãi không chia xa."
"Ồ, vậy thì làm lại." Tạ Dư An bé nhỏ lên tiếng, tiếp đó xoa xoa mặt mình, một lần nữa đọc lời thoại, "Phu quân, uống vào ly rượu hợp cẩn..."
Những kỉ niệm trước khi chia xa đều ùa về mỗi tối, đêm nào cũng phải nhớ lại một lần, anh nghĩ rằng đó là những kí ức tốt đẹp nhất khi còn bé, tính ra thì lúc anh và Tạ Dư An tách ra thì đúng là đã trải qua một phen tạm biệt đến sống chết.
Đó là đêm trước khi lên máy bay một ngày, anh có lén chạy đến nhìn Tạ Dư An, Tạ Dư An vừa thấy được anh đã nhào đến ôm anh khóc nức nở, "Cái đồ đáng ghét này, hu hu.... anh nhất định phải trở về..... gà và đồng ruộng nhà chúng ta___"
Nói đến đây, Tạ Dư An bé nhỏ bỗng nhiên bị kẹt, hình như là không nhớ nổi kịch bản.
Nhưng mà lúc đó Thẩm Trọng Thành nào có biết Tạ Dư An đang đọc lời thoại, anh tuy rằng cảm thấy kì lạ việc Tạ Dư An tự dưng đổi xưng hô với anh, nhưng khi nhìn thấy Tạ Dư An bé nhỏ khóc lên, viền mắt hồng hồng, trên gương mặt trắng nõn đều là mồ hôi, bản thân có chút không nỡ, trong lòng thoáng cái đã bị trách nhiệm cùng những cảm xúc không thể nói ra lấp đầy, anh kiên định nói: "Vợ yên tâm đi, anh nhất định sẽ quay về tìm em."
Kết quả....
Tạ Dư An hiện tại lại nói cho anh biết khi đó nói với mình những lời như vậy đều là vì xem phim chiến tranh chống Nhật?
"Ha ha." Thẩm Trọng Thành cười hai tiếng.
Ăn cơm, ăn cơm, mọi người nhanh ăn cơm đi," Tạ Dư An rút tay mình ra, gắp thức ăn vào bát Thẩm Trọng Thành và ba mẹ sau đó chính mình cũng lùa cơm, "Không ăn là nguội mất, những món này mà để nguội là khó ăn lắm."
Lúc hơn chín giờ, Tạ Dư An mới chào ba mẹ ra về, bảo là muốn đưa Thẩm Trọng Thành "về nhà", thế nhưng hiện giờ hai người vốn đang ở chung một chỗ.
Dọc trên đường đi, thái độ của Thẩm Trọng Thành có chút khác thường, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Lúc chờ thang máy, Tạ Dư An lén nhìn về phía Thẩm Trọng Thành nhưng lại bị anh ta tóm được, vì thế liền cười cười nịnh nọt.
Thẩm Trọng Thành thấy cậu như vậy cũng cười, thế nhưng không có nói chuyện.
Tạ Dư An khẽ thở ra một hơi, cậu nơm nớp lo sợ quét vân tay để mở cửa, kết quả mới vừa bước vào đã bị Thẩm Trọng Thành ấn đến bên tường bằng tư thế kabe-don tiêu chuẩn.
Người đàn ông từ trên cao cúi đầu nhìn cậu, thân hình cao lớn rất có sức chèn ép, anh bỗng cong môi nhướn mày nói: "Quỷ sứ, đồ đáng ghét của em đã về rồi đây, gà với đồng ruộng của chúng ta còn không?"
Tạ Dư An nghe mấy lời này xong suýt thì sặc nước bọt, cậu làm sao có thể quên đây chính là lời từ biệt mà cậu đã nói với Thẩm Trọng Thành, cậu khó khăn rặn ra một câu, "...... Mất rồi."
Thẩm Trọng Thành chậm rãi vuốt ve phần gáy của cậu giống như đang bóp cổ một con gà, "Vậy con của chúng ta đâu?"
Tạ Dư An an ủi anh: "Có mà, mẹ em rất thích anh đó."
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại rất nghi ngờ lời nói của Tạ Dư An.
Trong trí nhớ của Thẩm Trọng Thành thì mẹ Tạ là một người phụ nữ dịu dàng, thế nhưng cũng có lúc rất hung dữ, cơ mà phụ nữ nào cũng thích chưng diện cho nên lần này anh đến nhà họ Tạ mang theo rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, đều cùng nhãn hiệu mà bình thường anh hay mua cho mẹ mình, nghe mẹ bảo chất lượng cũng rất tốt, cho nên Thẩm Trọng Thành liền mua thêm mấy bộ nữa mang đi, hy vọng có thể nhờ vào nó mà khiến mẹ Tạ vui vẻ.
Ngôi nhà nhỏ của ba mẹ Tạ Dư An nằm ở ngoại thành, so với không khí ở nội thành tốt hơn nhiều, cũng bởi vì gần sân bay cho nên xung quanh cũng không có nhiều nhà cao tầng, phóng mắt nhìn ra xa đều là màu xanh của bầu trời cùng ánh nắng mặt trời ấm áp, cũng khó trách ba mẹ Tạ Dư An đều kiên quyết không muốn chuyển đến thành thị mà sống.
Hôm trước Tạ Dư An có nói với mẹ Tạ rằng hôm nay sẽ dẫn Thẩm Trọng Thành đến nhà làm khách cho nên nhà họ Tạ hôm nay vẫn luôn mở toang cửa, chỉ chờ Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành về nhà.
Thế nhưng sau khi hai người mang theo quà cáp xuống xe thì lại không thấy ba mẹ đâu, vì thế mà Tạ Dư An tằng hắng một cái rồi hét lên một tiếng: "Mẹ ơi? Mẹ đâu rồi?"
"Úi chà, đây đây___" Mẹ Tạ rất nhanh đã trả lời lại, bà ló đầu ra từ lầu hai.
Thẩm Trọng Thành nhìn người phụ nữ đã qua nhiều năm nhưng vẫn không thấy dấu hiệu tuổi tác nào, bà vẫn trẻ đẹp như trước kia, anh mím môi bày ra một bộ dáng tươi cười vô cùng "vâng lời", anh biết khuôn mặt mình bình thường nhìn rất là dữ dằn và lạnh lùng, cho nên cái nụ cười này anh đã tập luyện trước gương từ lâu lắm rồi, cố gắng để bản thân gần gũi với mẹ Tạ hơn một chút____ thậm chí bộ quần áo thể thao hôm nay anh mặc cũng không phải chỉ để tiện cho việc chơi nhún giường.
Mà dáng người Thẩm Trọng Thành thuộc kiểu cao lớn, khí thế không giống như người bình thường, so với thân hình gầy gò trắng nõn của Tạ Dư An đang đứng bên cạnh thì khác biệt vô cùng rõ ràng, thị lực của mẹ Tạ vô cùng tốt, thoáng cái đã nhìn ra anh, bà nhìn hai người đang đứng cùng một chỗ lại nhớ đến cảnh tượng hồi xưa con trai mình dẫn Thẩm Trọng Thành về nhà ăn cơm.
Mẹ Tạ trước đây rất thương Thẩm Trọng Thành, dù sao Tạ Dư An từ nhỏ tới lớn được bà nuôi lớn lên trắng nõn mập mạp, khi còn bé thì cánh tay y hệt củ sen, đáng yêu đến nỗi ai cũng muốn cắn hai phát, so với một thân đầy thương tích của đứa nhỏ Thẩm Trọng Thành đến nhà cọ cơm thì thương vô cùng.
Vì thế mà mẹ Tạ chạy thật nhanh xuống dưới lầu, "Này gà con, con đem Hổ mập đến nhà chúng ta hả?"
"Con chào dì ạ, con là Thẩm Trọng Thành, trước đây thường hay chơi cùng An An, Bá__"
Thẩm Trọng Thành đang giới thiệu bản thân với mẹ Tạ thì lại trùng hợp bà cũng lên tiếng cùng lúc, anh ta nghe mẹ Tạ gọi biệt danh lúc bé của mình thì nụ cười trên mặt chợt cứng lại luôn.
"Khụ, mẹ à." Tạ Dư An ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói với mẹ, "Trọng Thành lúc bé gọi là Bá Hổ, không phải là Hổ mập."
"Ây da, mẹ nhớ nhầm." Mẹ Tạ kinh ngạc mở lớn hai mắt.
Thẩm Trọng Thành đương nhiên sẽ không tính toán vấn đề này với mẹ Tạ, người lớn gọi tên gì thì cứ việc gọi tên đấy, anh trở tay đem quà tặng đưa cho mẹ Tạ, "Dì à, những thứ này con mang đến làm quà cho dì và chú ạ."
"Ôi đứa nhỏ này, tới nhà ăn cơm còn mang theo quà cáp làm gì, cũng không phải là về nhà mẹ đẻ." mẹ Tạ nhiệt tình tiếp đãi khách, lôi lôi kéo kéo Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An vào nhà.
Ý của bà căn bản là muốn Thẩm Trọng Thành đừng làm như người xa lạ, cứ xem như đang ở nhà mình là được, thực tế thì trước kia mẹ Tạ cũng đã xem anh như nửa con trai mà nuôi rồi, có cái gì ngon cũng sẽ bảo Tạ Dư An trước khi ra ngoài chơi mang thêm một phần.
Chỉ là người nói thì vô tâm người nghe lại có ý đồ, Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành nghe xong câu này đều theo phản xạ mà nhìn đối phương, hai ánh mắt vừa mới chạm nhau đã muốn cười, thế nhưng đúng lúc mẹ Tạ quay đầu lại thì hai người cũng chỉ có thể giống như kẻ trộm mà cúi đầu xuống thật thấp.
Mẹ Tạ ngược lại không thấy hai người có hành động gì mờ ám, bà thấy Thẩm Trọng Thành bây giờ so với đứa nhỏ trước kia giống như là hai người khác nhau, nếu không phải biết trước cậu trai này đúng là người chơi cùng với Tạ Dư An lúc còn bé thì dù có gặp ngoài đường bà cũng chưa chắc nhìn ra. Thế nhưng bà xem dáng dấp của anh như vầy liền nghĩ rằng những năm này chắc hẳn đã sống rất tốt___ ít ra thì cũng sẽ không giống như lúc bé thường bị người ta đánh đập.
Trước đây một nhà Thẩm Trọng Thành dọn đi vội vàng, mẹ Tạ còn lo lắng cho anh một khoảng thời gian, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, bà lôi kéo Thẩm Trọng Thành sang một bên nói chuyện phiếm, đem Tạ Dư An gạt sang một bên, khiến Tạ Dư An có ảo giác rằng mình chính là người chồng hôm nay đem vợ mình về nhà ra mắt, vợ mình còn được mẹ yêu thích nữa mới chết.
Cậu nhìn xung quanh một chút phát hiện không thấy ba đâu liền hỏi mẹ: "Mẹ ơi, ba đâu rồi? Hôm hay ba đi làm hả?"
"Không có, ổng đi câu cá rồi, ổng nghe nói hôm nay Trọng Thành đến nhà ăn cơm cho nên nói rằng sẽ câu một con cá thật lớn đem về ăn." Mẹ Tạ nói rõ sau đó nhìn thấy Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cùng ngồi trên ghế salon thì liền liếc mắt trừng cậu, "Sao con cũng ngồi xuống theo? Nhanh đi vo gạo nấu cơm đi, rửa hết đống đồ ăn rồi gọt hai quả xoài cho Trọng Thành ăn."
"Dạ, con đi ngay đây." Tạ Dư An lúc học tiểu học đã được mẹ huấn luyện việc nhà cho nên nghe vậy cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ theo phản xạ mà từ trên ghế salon đứng lên đi đến phòng bếp.
Cơ mà lúc hai người ở nhà thì Thẩm Trọng Thành chưa từng để Tạ Dư An làm việc gì, nhà bọn họ mỗi ngày đều có dì lao công đến quét dọn, bữa cơm hàng ngày cũng là do Thẩm Trọng Thành nấu, không thì sẽ ra ngoài ăn, cho nên anh cũng theo đó mà đứng lên nói: "Con cũng đi giúp An An."
"Không cần giúp nó," Mẹ Tạ kéo Thẩm Trọng Thành lại rồi nói, "Giờ mà nó không làm thì sau này có đối tượng rồi cũng phải làm thôi."
Thẩm Trọng Thành suýt chút nữa đã phọt ra câu "Con không để An An phải làm những chuyện này đâu", thế nhưng Tạ Dư An lại liên tục nháy mắt vài cái, ý bảo anh không cần phải giúp gì hết mà cứ ngồi yên đó tiếp tục nói chuyện với mẹ cậu đi.
Ba Tạ Dư An khoảng mười mấy phút sau đã có mặt ở nhà, còn mang về mấy con cá lớn, ông thấy Thẩm Trọng Thành bây giờ so với trước kia đúng là không thể nhận ra nổi, ông đem chỗ cá giao cho mẹ Tạ xong liền đi đến ghế salon ngồi xuống, dự định nói chuyện cùng với Thẩm Trọng Thành sau bao nhiêu năm xa cách.
Kết quả lúc ba Tạ đặt mông ngồi xuống lại ngồi lên luôn cả cái balo Tạ Dư An để trên mặt ghế, trong đó còn có hai con gà la hét, Thẩm Trọng Thành không kịp ngăn ông lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ba Tạ ngồi xuống sau đó hoảng sợ đứng phắt dậy.
"Ha Ha, lâu rồi không gặp con đó Hổ mập, con bây giờ đẹp trai ghê, chú đây cũng không nhận ra được con____" Ba Tạ còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng gà la hét kêu ầm ĩ liền bị dọa đến nhảy dựng lên, "Trong này có gì vậy? Gà hả?"
Âm thanh của gà la hét có lực xuyên thấu rất mạnh, Tạ Dư An và mẹ Tạ ở tận bên trong phòng bếp nhưng vẫn có thể nghe thấy được.
Tạ Dư An giúp mẹ buộc một cái tạp dề hoa nhỏ, sau đó nắm lấy một nhúm hành rồi ló đầu ra nói: "Nó là đồ chơi đó bạ."
Ba Tạ mở cái balo của con trai ra, móc từ bên trong ra hai con gà la hét rồi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó đưa tay nhéo nhéo nó, âm thanh của gà la hét lập tức gào lên át luôn cả tiếng của tivi, ba Tạ cười ha hả hai tiếng rồi nói: "Chơi cũng vui ghê, như gà con nhà mình ấy."
Thẩm Trọng Thành vô cùng đồng ý với lời này, anh đúng là cảm thấy nó giống Tạ Dư An cho nên mới mua, cơ mà lời này nhất định không thể nói trước mặt Tạ Dư An được.
Ba Tạ mê mẩn với thứ đồ chơi mới mẻ này, còn nói với Tạ Dư An: "Gà con ơi, cái này thú vị quá, con để lại cho ba nhá, ba cầm sang cho con trai của cô con chơi."
Ba Tạ đến nay đã hơn bốn mươi nhưng tính tình vẫn rất trẻ con, bình thường rất hay cầm những thứ đồ chơi của con nít, ông cũng muốn nuôi một con chó lông vàng, thế nhưng mẹ Tạ lại thích sạch sẽ cho nên rất sợ lông chó rụng đầy nhà, vì thế nên ba Tạ hay chạy sang nhà hàng xóm chơi cùng với chó lông vàng của các cô các bác bên đấy.
Mà bây giờ rõ ràng là ba Tạ đang rất để ý đến con gà la hét của Tạ Dư An.
Nếu như chỉ là món đồ chơi thông thường thì Tạ Dư An nhất định sẽ cho ba Tạ, thế nhưng ý nghĩa của hai con gà la hét này có chút đặc biệt, Tạ Dư An còn tính mang về chung cư để trưng trong ngăn tủ cho nên không thể cho được.
Cậu cũng không có nói toạc ra là ba Tạ đang kiếm cớ mà chỉ nói: "Hai con này không được, con muốn giữ chúng, chờ khi con về sẽ gửi cho ba một thùng nhé."
"Vậy cũng được, con đừng có quên đấy." Ba Tạ đồng ý, tiếp đó đem hai con gà của Tạ Dư An cất lại vào balo.
Sau khi làm xong xuôi thì ông lại thấy Thẩm Trọng Thành đang ngoan ngoãn ngồi một bên chứng kiến tất cả, liền cười ha hả nói: "Ây da, để con chê cười rồi, gà con lớn rồi mà cứ như trẻ con, còn chơi thứ đồ chơi này nữa, chẹp chẹp, thật sự là ngây thơ muốn chết."
Người thứ nhất mua gà Thẩm Trọng Thành: "......."
Cơ mà Thẩm Trọng Thành sau khi thấy ba Tạ thì tâm lí bỗng nhiên cân bằng trở lại, thậm chí còn có một loại cảm giác người giống nhau đều sẽ dồn chung vô một nhà vô cùng quỷ dị, thế thì số phận của anh và Tạ Dư An từ lúc sinh ra vốn đã phải về chung một nhà rồi, nhìn đi, hứng thú của anh và ba Tạ Dư An giống nhau chưa kìa.
Vì thế nên dù hai người không công khai quan hệ với ba mẹ Tạ Dư An thì lúc cả nhà quây quần ăn bữa cơm như vầy, Thẩm Trọng Thành vẫn có chút cảm giác của bữa cơm gia đình sum họp.
"Hổ mập này, trước tiên uống chút canh bồi bổ đi, buổi chiều chú mới câu đấy, rất tươi." ba Tạ múc cho Thẩm Trọng Thành một bát canh.
"Người ta lúc bé gọi là Hổ mập, không không, là Bá Hổ, ông đừng có gọi bậy." mẹ Tạ thúc vào cùi chõ ba Tạ rồi sửa lại lời ông.
Ba Tạ nói: "A, là Bá Hổ hả, chú lớn tuổi rồi cho nên nhớ không rõ lắm."
Thẩm Trọng Thành cười cười rồi nói: "Không có gì đâu chú, Bá Hổ hay Hổ mập đều giống nhau, là tên ba mẹ cháu đặt ở nhà.
"Là vì con cầm tinh con hổ hả?" mẹ Tạ hỏi anh, "Dì nhớ con so với An An lớn hơn sáu tuổi phải không nhỉ?"
"Đúng ạ." Thẩm Trọng Thành nói, tên ở nhà của anh so với Tạ Dư An cũng không khác nhau mấy, đều là sinh năm con gì thì lấy tên con đấy, "Chú, dì, hai người cũng không cần phải gọi tên con đâu, cứ gọi Hổ mập tiếp cũng được, gọi như lúc còn bé ấy ạ."
Mẹ Tạ nhìn về phía Tạ Dư An rồi vui vẻ nói: "Vậy cứ gọi như gà con nhà mình đi ha."
Tạ Dư An vẫn đang xới cơm cho cả nhà, nghe vậy thì không nói gì mà chỉ mím môi cười một chút, kết quả mới chỉ vừa kéo ghế ngồi xuống chưa kịp đưa tay lên bàn đã bị Thẩm Trọng Thành lần mò dưới khăn trải bàn mà nắm lấy tay cậu.
Cậu run lên trong giây lát rồi cụp mắt xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm lại tay của Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành cảm thấy được ngón tay truyền đến lực siết thì cũng hơi nghiêng mắt lén nhìn về phía Tạ Dư An.
"Được rồi, Hổ mập à, dì vừa mới xem mấy thứ con mang đến, cái nào cũng đắt tiền cả, con sao phải tốn kém như vậy chứ." Sau khi Tạ Dư An bước vào giới giải trí thì tiền kiếm được cũng nhiều hơn cho nên tự nhiên cũng sẽ mua đồ đắt tiền hơn cho ba mẹ, Tạ Dư An thay đổi mấy loại sản phẩm dưỡng da đắt tiền cho mẹ Tạ cho nên bà cũng biết được không ít nhãn hiệu nổi tiếng. Bà vừa nhìn mấy thứ đồ của Thẩm Trọng Thành liền phát hiện đều không hề rẻ, gom chung lại chắc cũng phải gần mười ngàn tệ, bà kinh ngạc một lúc lâu, lại lo lắng việc Thẩm Trọng Thành cho bọn họ quá nhiều tiền rồi.
Thẩm Trọng Thành và Tạ Dư An ở một bên đang yêu đương vụng trộm mắt đi mày lại thì bất ngờ bị mẹ Tạ hỏi một câu như thế, Tạ Dư An theo phản xạ muốn rút tay lại nhưng Thẩm Trọng Thành dù sao cũng đã gặp qua biết bao nhiêu sóng gió của người lớn rồi cho nên mặt không đổi sắc mà nắm tay Tạ Dư An chặt hơn, sau đó cười cười trả lời mẹ Tạ, còn học theo mẹ Tạ mà gọi tên ở nhà của Tạ Dư An, "Không tốn bao nhiêu đâu ạ, con bây giờ cùng với gà con giống nhau, cũng làm trong giới giải trí cho nên kiếm được rất nhiều tiền."
Thẩm Trọng Thành vốn đã khiếm tốn lắm rồi, nếu không phải sợ hù đến mẹ Tạ thì anh đã trực tiếp đem ngọc bích đá quý cùng các loại đồ trang sức châu báu các kiểu đem đi tặng rồi, chỉ là anh bây giờ với Tạ Dư An chỉ là "bạn lúc bé", nếu như tặng mấy thứ đồ đắt như vậy thì mẹ Tạ dù có chậm hiểu thế nào cũng sẽ phát hiện quan hệ giữa hai người không bình thường.
Mà mẹ Tạ cũng biết Tạ Dư An bước vào giới giải trí quả thật kiếm được rất nhiều tiền, cho nên cũng không có nghi ngờ lời của Thẩm Trọng Thành, bà nói tiếp: "Con cũng đi đóng phim giống với gà con hả? Hay là đi hát gì gì đó?"
"Đều không phải ạ, con chỉ đi làm ở công ty giải trí." Thẩm Trọng Thành vô cùng "khiêm tốn", còn không quên khen vợ mình, "Con không có năng lực trời phú như gà con, diễn thì không được, hát lại càng khó nghe."
"Gà con hát cũng khó nghe mà." Ba Tạ không chút do dự mà bán con mình, "Nó với hai con gà trong balo kia gáy hệt như nhau."
Tạ Dư An: "...."
"Gà con hát cũng đâu có dọa người như ông tả chứ?" Mẹ Tạ bật cười, khóe mắt hằn lên từng vệt, "Cơ mà gà con đúng là có kĩ năng diễn xuất trời cho, nó từ bé đã thích diễn rồi, ở trước mặt tôi diễn cũng được đi, ấy vậy mà nó còn đi diễn với cả người ta, lúc bé còn cùng người ta chơi cái trò gì mà đóng vai cô dâu chú rể rồi ba mẹ các kiểu____"
Thẩm Trọng Thành gật đầu hùa theo, khóe môi nhếch lên thành một độ cong hoàn hảo đã tập rất nhiều lần trước gương, thế nhưng nụ cười lúc này lại sâu hơn một chút____ Đúng vậy đấy, Tạ Dư An lúc bé chính là vợ của con đó.
Nhưng mà Tạ Dư An lại cười không nổi, cậu hình như đã biết mẹ muốn nói gì rồi, thế nhưng cậu chưa kịp mở miệng ngăn mẹ lại thì mẹ lại phọt ra hết câu lúc nãy chưa nói xong "Hổ mập à, không biết con có biết không, gà con lúc bé chính là chồng của toàn bộ các bé gái ở khu này đấy."
Tạ Dư An!!!
Thẩm Trọng Thành???
Nụ cười tiêu chuẩn của Thẩm Trọng Thành giữ không được nữa, đều cứng lại hết rồi.
"Sau đó nó thấy làm chồng người ta không vui cho nên đi làm vợ của mấy đứa bé trai thì phải, ha ha ha thật sự là cười chết dì." Mẹ Tạ cười ha hả, ba Tạ ở một bên cũng gật gù cười theo.
Tạ Dư An: "..."
Tạ Dư An cảm thấy bàn tay Thẩm Trọng Thành đang lén nắm lấy tay cậu cứng lại rồi, cậu hiện giờ còn không dám quay đầu sang nhìn sắc mặt của anh.
"Thế nhưng đứa nó thương nhất cũng chỉ mình con." Ba Tạ uống một ngụm canh cá rồi thay mẹ Tạ nói thêm, "Sau khi nhà con dọn đi, khoảng thời gian đó tivi có chiếu phim chiến tranh chống Nhật, nó cả ngày khóc lóc nói rằng chồng nó đi đánh giặc rồi, nếu như không trở về được nữa thì phải làm sao? Còn hỏi chú với dì rằng nó có phải thủ tiết rồi hay không."
"Hầy, từ bé đã diễn nhiều như vậy rồi." Mẹ Tạ thở dài một tiếng, hận không thể đâm cho con mình một nhát, "Thảo nào sống chết muốn tiến vào giới giải trí đóng phim."
Thẩm Trọng Thành sờ mu bàn tay của Tạ Dư An, có chút thích thú mà nói "Hóa ra..... gà con thích con như vậy."
Đúng như lời mẹ Tạ nói, Tạ Dư An từ bé đã diễn rất nhiều, tự mình diễn cũng không nói đi, còn muốn lôi kéo người khác diễn cùng, đã thế còn muốn tự mình đọc thoại, giống như lúc hai người uống rượu giao bôi bằng nước sprite, Tạ Dư An nhíu mày mím cái miệng nhỏ nhắn mà nghiêm túc nói, còn đem lời kịch nói sai "Phu quân, uống vào ly rượu hợp cân này rồi thì hai ta liền sống với nhau đến gầy còm, mãi mãi không chia xa."
Thẩm Trọng Thành biết nhiều chữ hơn cậu cho nên sửa lại "Là lễ hợp cẩn, còn câu thứ ba là sống với nhau đến già, mãi mãi không chia xa."
"Ồ, vậy thì làm lại." Tạ Dư An bé nhỏ lên tiếng, tiếp đó xoa xoa mặt mình, một lần nữa đọc lời thoại, "Phu quân, uống vào ly rượu hợp cẩn..."
Những kỉ niệm trước khi chia xa đều ùa về mỗi tối, đêm nào cũng phải nhớ lại một lần, anh nghĩ rằng đó là những kí ức tốt đẹp nhất khi còn bé, tính ra thì lúc anh và Tạ Dư An tách ra thì đúng là đã trải qua một phen tạm biệt đến sống chết.
Đó là đêm trước khi lên máy bay một ngày, anh có lén chạy đến nhìn Tạ Dư An, Tạ Dư An vừa thấy được anh đã nhào đến ôm anh khóc nức nở, "Cái đồ đáng ghét này, hu hu.... anh nhất định phải trở về..... gà và đồng ruộng nhà chúng ta___"
Nói đến đây, Tạ Dư An bé nhỏ bỗng nhiên bị kẹt, hình như là không nhớ nổi kịch bản.
Nhưng mà lúc đó Thẩm Trọng Thành nào có biết Tạ Dư An đang đọc lời thoại, anh tuy rằng cảm thấy kì lạ việc Tạ Dư An tự dưng đổi xưng hô với anh, nhưng khi nhìn thấy Tạ Dư An bé nhỏ khóc lên, viền mắt hồng hồng, trên gương mặt trắng nõn đều là mồ hôi, bản thân có chút không nỡ, trong lòng thoáng cái đã bị trách nhiệm cùng những cảm xúc không thể nói ra lấp đầy, anh kiên định nói: "Vợ yên tâm đi, anh nhất định sẽ quay về tìm em."
Kết quả....
Tạ Dư An hiện tại lại nói cho anh biết khi đó nói với mình những lời như vậy đều là vì xem phim chiến tranh chống Nhật?
"Ha ha." Thẩm Trọng Thành cười hai tiếng.
Ăn cơm, ăn cơm, mọi người nhanh ăn cơm đi," Tạ Dư An rút tay mình ra, gắp thức ăn vào bát Thẩm Trọng Thành và ba mẹ sau đó chính mình cũng lùa cơm, "Không ăn là nguội mất, những món này mà để nguội là khó ăn lắm."
Lúc hơn chín giờ, Tạ Dư An mới chào ba mẹ ra về, bảo là muốn đưa Thẩm Trọng Thành "về nhà", thế nhưng hiện giờ hai người vốn đang ở chung một chỗ.
Dọc trên đường đi, thái độ của Thẩm Trọng Thành có chút khác thường, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Lúc chờ thang máy, Tạ Dư An lén nhìn về phía Thẩm Trọng Thành nhưng lại bị anh ta tóm được, vì thế liền cười cười nịnh nọt.
Thẩm Trọng Thành thấy cậu như vậy cũng cười, thế nhưng không có nói chuyện.
Tạ Dư An khẽ thở ra một hơi, cậu nơm nớp lo sợ quét vân tay để mở cửa, kết quả mới vừa bước vào đã bị Thẩm Trọng Thành ấn đến bên tường bằng tư thế kabe-don tiêu chuẩn.
Người đàn ông từ trên cao cúi đầu nhìn cậu, thân hình cao lớn rất có sức chèn ép, anh bỗng cong môi nhướn mày nói: "Quỷ sứ, đồ đáng ghét của em đã về rồi đây, gà với đồng ruộng của chúng ta còn không?"
Tạ Dư An nghe mấy lời này xong suýt thì sặc nước bọt, cậu làm sao có thể quên đây chính là lời từ biệt mà cậu đã nói với Thẩm Trọng Thành, cậu khó khăn rặn ra một câu, "...... Mất rồi."
Thẩm Trọng Thành chậm rãi vuốt ve phần gáy của cậu giống như đang bóp cổ một con gà, "Vậy con của chúng ta đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất