Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 10:
Nói rồi, Thẩm Dao như chợt nhớ ra điều gì đó: "Bác Đặng ơi, hay là bác sắp xếp cho nó đi cùng với người quen được không ạ?"
Thẩm Dao nhìn bác Đặng với ánh mắt van nài.
Trong ký ức của nguyên chủ, bác Đặng là người rất nhiệt tình, từ nhỏ đã nhìn Thẩm Dao lớn lên, quan hệ của hai nhà rất tốt.
Bác Đặng biết hai đứa nhỏ chơi rất thân với nhau, chuyện này đối với bà mà nói cũng không phải là chuyện gì khó, không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay: "Được chứ, bạn cùng lớp với con à?"
Thẩm Dao gật đầu: "Vâng ạ, lớp trưởng lớp con cũng phải đi xuống nông thôn ạ, bình thường anh ấy rất quan tâm đến các bạn trong lớp. Lớp trưởng con tên là Lương Quốc Đống ạ."
Trong lớp cũng có không ít bạn phải đi xuống nông thôn, nếu sắp xếp cho Tiền Oánh đi cùng nam chính, Thẩm Dao cũng yên tâm hơn.
"Được, chuyện này không thành vấn đề. Con cứ làm việc của con đi, bác phải về nấu cơm đây." Bác Đặng sảng khoái nhận lời, đây đâu phải chuyện gì to nhỉ.
"Bác Đặng đợi con một lát!" Thẩm Dao đột nhiên đứng bật dậy, chạy vào trong nhà, một lát sau lại chạy ra, trên tay cầm một nắm kẹo sữa thỏ trắng: "Bác cầm lấy ít kẹo này về cho Khang Khang ăn."
Thẩm Dao nhét kẹo vào tay bác Đặng.
Bác Đặng đẩy ra mấy lần nhưng không được, đành phải nhận lấy: "Chả trách thằng nhóc nhà bác cứ thích chạy sang nhà con chơi, lần nào về cũng đầy quà."
Nói đến đứa cháu trai bảo bối, bác Đặng cười đến híp cả mắt: "Con vào nhà đi, bác về nấu cơm đây."
"Cháu chào bác ạ." Thấy bác Đặng đã đi xa, Thẩm Dao mới quay vào nhà.
Cô bưng rổ rau đã nhặt xong vào bếp, rửa sạch lá rau để tối nay xào, còn cọng rau thì để riêng trong rổ.
"Tiền Oánh nói với con là nhà nó đang tìm việc cho nó à?" Nhìn thấy con gái đi vào, Tô Diệp vừa xào rau vừa hỏi.
"Vâng ạ." Tiền Oánh đúng là có nói như vậy với nguyên chủ, nhưng lúc đó nguyên chủ không nhận ra là Tiền Oánh đang lừa mình.
Tô Diệp không nói gì nữa. Theo Tô Diệp, mẹ của Tiền Oánh không phải là người chịu bỏ tiền ra mua công việc cho con gái.
Tô Diệp vừa xào xong món ăn, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một hồi chuông xe đạp.
Thẩm Dao thò đầu ra, quả nhiên là Thẩm Hòa Lâm đã trở về. Hơn nữa Thẩm Dao phát hiện, Thẩm Hòa Lâm rất giống bố mình!
Cao trên một mét bảy lăm, tướng mạo nhã nhặn, khí chất nho nhã, đúng là một ông chú đẹp trai.
"Mẹ, bố về rồi, ăn cơm thôi ạ!" Thẩm Dao tiến lên nhận hộp cơm trong tay Thẩm Hòa Lâm.
"Thủ tục xong chưa?" Thẩm Hòa Lâm đẩy xe đạp đến nhà chính, dựa vào tường cất kỹ.
"Xong rồi ạ, thứ hai đi làm." Thẩm Dao đặt món ớt xào thịt mà Thẩm Hòa Lâm mang về lên bàn.
Tô Diệp bưng rau xào và ớt xào trứng tới, nói với Thẩm Hòa Lâm: "Bố mau đi rửa tay, ăn cơm thôi."
Thẩm Hòa Lâm không nói gì, cười tủm tỉm đi vào bếp rửa tay. Thẩm Dao cũng vào bếp xới cơm bưng ra nhà chính chuẩn bị ăn cơm.
Cả nhà ba người vây quanh bàn ăn, Tô Diệp liên tục gắp thịt cho Thẩm Dao, Thẩm Dao không còn cách nào khác, chỉ đành gắp thức ăn cho Tô Diệp và Thẩm Hòa Lâm.
Có lẽ vì bố mẹ nguyên chủ rất giống bố mẹ ruột của cô, nên cô có cảm giác rất quen thuộc với họ, cứ như thể cô vốn dĩ là con gái ruột của họ vậy.
Thẩm Dao nhìn Thẩm Hòa Lâm rồi lại nhìn Tô Diệp, thấy Thẩm Hòa Lâm đang mỉm cười nghe Tô Diệp nói chuyện, khoảnh khắc này, Thẩm Dao cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới!
...
Thẩm Dao rửa mặt xong thì trở về phòng, vào không gian sờ vàng một lát.
Dù sao thì bàn tay vàng này cũng đã nhiều năm không dùng đến, cô phải ngắm số vàng đó để tự an ủi mình một chút.
Ra khỏi không gian, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, cô lại đột nhiên nhớ tới giọng nói trong không gian kia, nói cái gì mà được người ta nhờ vả.
Được ai nhờ vả? Kẻ thù của cô sao? Nếu không thì tại sao lại đưa cô đến đây?
Còn có bố mẹ nguyên chủ, tại sao lại giống bố mẹ ruột của cô như vậy?
Thẩm Dao suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu.
Cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa, giọng nói kia nói đúng, đã đến thì an phận.
Ngủ thôi!
—----- —----
Văn Hương Lan nghe tiếng ngáy của chồng, nhíu mày, giúp con trai đang ngủ đắp chăn cẩn thận.
Hôm nay cô đã suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng quyết định không nói gì cả.
Trước đây Thẩm Dao cũng đã đến nhà cô hai lần, nhưng thái độ hoàn toàn không phải niềm nở như hôm qua.
Thẩm Dao nhìn bác Đặng với ánh mắt van nài.
Trong ký ức của nguyên chủ, bác Đặng là người rất nhiệt tình, từ nhỏ đã nhìn Thẩm Dao lớn lên, quan hệ của hai nhà rất tốt.
Bác Đặng biết hai đứa nhỏ chơi rất thân với nhau, chuyện này đối với bà mà nói cũng không phải là chuyện gì khó, không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay: "Được chứ, bạn cùng lớp với con à?"
Thẩm Dao gật đầu: "Vâng ạ, lớp trưởng lớp con cũng phải đi xuống nông thôn ạ, bình thường anh ấy rất quan tâm đến các bạn trong lớp. Lớp trưởng con tên là Lương Quốc Đống ạ."
Trong lớp cũng có không ít bạn phải đi xuống nông thôn, nếu sắp xếp cho Tiền Oánh đi cùng nam chính, Thẩm Dao cũng yên tâm hơn.
"Được, chuyện này không thành vấn đề. Con cứ làm việc của con đi, bác phải về nấu cơm đây." Bác Đặng sảng khoái nhận lời, đây đâu phải chuyện gì to nhỉ.
"Bác Đặng đợi con một lát!" Thẩm Dao đột nhiên đứng bật dậy, chạy vào trong nhà, một lát sau lại chạy ra, trên tay cầm một nắm kẹo sữa thỏ trắng: "Bác cầm lấy ít kẹo này về cho Khang Khang ăn."
Thẩm Dao nhét kẹo vào tay bác Đặng.
Bác Đặng đẩy ra mấy lần nhưng không được, đành phải nhận lấy: "Chả trách thằng nhóc nhà bác cứ thích chạy sang nhà con chơi, lần nào về cũng đầy quà."
Nói đến đứa cháu trai bảo bối, bác Đặng cười đến híp cả mắt: "Con vào nhà đi, bác về nấu cơm đây."
"Cháu chào bác ạ." Thấy bác Đặng đã đi xa, Thẩm Dao mới quay vào nhà.
Cô bưng rổ rau đã nhặt xong vào bếp, rửa sạch lá rau để tối nay xào, còn cọng rau thì để riêng trong rổ.
"Tiền Oánh nói với con là nhà nó đang tìm việc cho nó à?" Nhìn thấy con gái đi vào, Tô Diệp vừa xào rau vừa hỏi.
"Vâng ạ." Tiền Oánh đúng là có nói như vậy với nguyên chủ, nhưng lúc đó nguyên chủ không nhận ra là Tiền Oánh đang lừa mình.
Tô Diệp không nói gì nữa. Theo Tô Diệp, mẹ của Tiền Oánh không phải là người chịu bỏ tiền ra mua công việc cho con gái.
Tô Diệp vừa xào xong món ăn, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một hồi chuông xe đạp.
Thẩm Dao thò đầu ra, quả nhiên là Thẩm Hòa Lâm đã trở về. Hơn nữa Thẩm Dao phát hiện, Thẩm Hòa Lâm rất giống bố mình!
Cao trên một mét bảy lăm, tướng mạo nhã nhặn, khí chất nho nhã, đúng là một ông chú đẹp trai.
"Mẹ, bố về rồi, ăn cơm thôi ạ!" Thẩm Dao tiến lên nhận hộp cơm trong tay Thẩm Hòa Lâm.
"Thủ tục xong chưa?" Thẩm Hòa Lâm đẩy xe đạp đến nhà chính, dựa vào tường cất kỹ.
"Xong rồi ạ, thứ hai đi làm." Thẩm Dao đặt món ớt xào thịt mà Thẩm Hòa Lâm mang về lên bàn.
Tô Diệp bưng rau xào và ớt xào trứng tới, nói với Thẩm Hòa Lâm: "Bố mau đi rửa tay, ăn cơm thôi."
Thẩm Hòa Lâm không nói gì, cười tủm tỉm đi vào bếp rửa tay. Thẩm Dao cũng vào bếp xới cơm bưng ra nhà chính chuẩn bị ăn cơm.
Cả nhà ba người vây quanh bàn ăn, Tô Diệp liên tục gắp thịt cho Thẩm Dao, Thẩm Dao không còn cách nào khác, chỉ đành gắp thức ăn cho Tô Diệp và Thẩm Hòa Lâm.
Có lẽ vì bố mẹ nguyên chủ rất giống bố mẹ ruột của cô, nên cô có cảm giác rất quen thuộc với họ, cứ như thể cô vốn dĩ là con gái ruột của họ vậy.
Thẩm Dao nhìn Thẩm Hòa Lâm rồi lại nhìn Tô Diệp, thấy Thẩm Hòa Lâm đang mỉm cười nghe Tô Diệp nói chuyện, khoảnh khắc này, Thẩm Dao cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới!
...
Thẩm Dao rửa mặt xong thì trở về phòng, vào không gian sờ vàng một lát.
Dù sao thì bàn tay vàng này cũng đã nhiều năm không dùng đến, cô phải ngắm số vàng đó để tự an ủi mình một chút.
Ra khỏi không gian, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, cô lại đột nhiên nhớ tới giọng nói trong không gian kia, nói cái gì mà được người ta nhờ vả.
Được ai nhờ vả? Kẻ thù của cô sao? Nếu không thì tại sao lại đưa cô đến đây?
Còn có bố mẹ nguyên chủ, tại sao lại giống bố mẹ ruột của cô như vậy?
Thẩm Dao suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu.
Cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa, giọng nói kia nói đúng, đã đến thì an phận.
Ngủ thôi!
—----- —----
Văn Hương Lan nghe tiếng ngáy của chồng, nhíu mày, giúp con trai đang ngủ đắp chăn cẩn thận.
Hôm nay cô đã suy nghĩ cả buổi chiều, cuối cùng quyết định không nói gì cả.
Trước đây Thẩm Dao cũng đã đến nhà cô hai lần, nhưng thái độ hoàn toàn không phải niềm nở như hôm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất