Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không

Chương 13:

Trước Sau
Ban đầu, cô ta cứ nghĩ Thẩm Dao là người hào phóng, không ngờ đến mượn bộ quần áo cũng không được! Chỉ thỉnh thoảng cho cô ta chút đồ ăn, cho mượn mấy thứ lặt vặt như kẹp tóc,... cứ như bố thí cho ăn mày vậy!

Xinh đẹp thì có ích gì, chẳng phải cũng sắp phải xuống nông thôn rồi sao, chờ đến lúc xuống nông thôn làm ruộng, xem cô ta còn xinh đẹp được như vậy không, tốt nhất là gả cho một lão nông, ngày nào cũng bị đày đọa, cả đời ở lại nông thôn không được trở về!

Trước đây, chị họ của Tiền Oánh cũng rất xinh đẹp, nhưng lần trước về nhà thăm người thân, trông chị ta khác xưa rất nhiều, Tiền Oánh suýt nữa không nhận ra.

Làn da trở nên đen sạm và thô ráp, mái tóc cũng khô xơ như rơm rạ, cả người trông tiều tụy, không còn thấy bóng dáng xinh đẹp trước kia nữa.

Nghĩ đến cảnh Thẩm Dao xuống nông thôn cũng sẽ trở nên như vậy, Tiền Oánh cảm thấy rất hả hê.

Hôm nay Tiền Oánh đến nhà, Thẩm Dao biết ngay là chị Văn đã không kể chuyện hôm qua.

Xem ra chị ấy đã đoán ra là cô cố ý.

Không nói cũng tốt, xem ra cô phải tiếp tục diễn kịch với cô bạn thân này thêm một thời gian nữa.

Dù sao Tiền Oánh cũng xuống nông thôn cùng một nơi với nam chính, biết đâu sau này cô ta có thể giúp cô chọc tức nam nữ chính!

"Oánh Oánh, thật ngại quá, mình không thể giao công việc này cho cậu được." Thẩm Dao nhìn Tiền Oánh với vẻ mặt áy náy.

Sắc mặt Tiền Oánh tái nhợt: "Vì sao? Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Tiền mình cũng mang đến rồi!"



Năm mươi tệ này là cô ta phải năn nỉ mẹ rất nhiều, hơn nữa còn hứa sẽ đưa phần lớn tiền lương hàng tháng cho mẹ, thì mẹ cô ta mới đưa.

Nếu hôm nay Thẩm Dao không giao công việc cho cô ta, chẳng phải cô ta sẽ phải xuống nông thôn sao!

Nghe Tiền Oánh nói đến tiền, Thẩm Dao muốn trợn trắng mắt.

Năm mươi tệ mà đòi mua một công việc, đúng là mơ mộng hão huyền!

"Cậu cũng biết, nhà mình chỉ có mình mình, nếu mình xuống nông thôn, bố mẹ mình biết làm sao?"

"Cha mẹ cậu còn trẻ như vậy, không sao đâu." Thẩm Dao không xuống nông thôn, người không có công việc xuống nông thôn chính là cô: "Không phải cậu thích Lương Quốc Đống sao? Cậu không sợ sau khi anh ấy xuống nông thôn sẽ kết bạn với người khác sao? Cậu xuống nông thôn trước đi, đợi cậu và Lương Quốc Đống yêu nhau xong sẽ bảo cha mẹ mua công việc cho cậu về thành phố không phải là được rồi sao!"

Tiền Oánh đột nhiên toàn thân phát run, cô nhớ tới người chị họ về nhà thăm người thân, cô không thể biến thành bộ dạng kia!

Hơn nữa nhà Thẩm Dao có tiền có quan hệ, mua công việc đối với nhà họ mà nói không phải là một chuyện rất đơn giản sao?

"Mình không thích Lương Quốc Đống! Hôm qua mình nhìn thấy anh ấy móc mũi trên đường lớn! Ôi... Thật là ghê tởm!" Thẩm Dao quả thật không thích nam chính, người thích nam chính đã không còn nữa.

Tiền Oánh dừng lại, đây là lý do gì? "Này, cậu đang đùa giỡn hay sao?"

Thẩm Dao bình tĩnh: "Mình nói thật, mình cũng không thích anh ta, còn xuống nông thôn làm gì?"

Thấy Thẩm Dao như vậy, Tiền Oánh có chút luống cuống: "Dao Dao, vậy có thể đưa công việc này cho mình trước không? Cậu là con một, không cần xuống nông thôn. Nếu mình không có việc làm thì phải xuống nông thôn."



Tiền Oánh đáng thương nhìn Thẩm Dao.

Tiền Oánh ngoài cầu xin Thẩm Dao, không còn cách nào khác, nhà cô tuyệt đối sẽ không lấy tiền mua công việc cho cô.

"Vậy thì không được, mẹ mình mà biết sẽ đánh chết mình! Công việc này mẹ mình nhờ vả rất nhiều quan hệ, tốn rất nhiều tiền mới lấy được!"

Thẩm Dao hỏi Tô Diệp có phải công việc này tốn tám trăm tệ hay không, Tô Diệp bảo cô không cần quản, yên tâm đi làm.

Tiền Oánh nghĩ cũng hay, năm mươi đồng đã muốn mua công việc, đừng nói là chính thức làm, mua công việc tạm thời cũng phải mấy trăm đồng.

"Nhưng cậu đã đồng ý rồi!" Tiền Oánh đứng lên, lớn tiếng gọi Thẩm Dao.

Tiền Oánh biết Thẩm Dao tùy hứng, không ngờ lại tùy hứng như vậy, chuyện đã đồng ý thì cô cũng có thể đổi ý! Quả nhiên không phải thứ tốt!

"Ồ, vậy thì ngại quá, mình đổi ý rồi." Thẩm Dao mặt không biểu cảm nhìn cô.

Nhìn ánh mắt Thẩm Dao, Tiền Oánh đột nhiên cảm thấy Thẩm Dao giống như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Tiền Oánh quay đầu đi chỗ khác, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Dao Dao, cậu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giúp mình? Có phải không coi mình là bạn bè không?"

Nhà Thẩm Dao cưng chiều cô ta như vậy, phần công việc này cho cô ta, trong nhà chắc chắn sẽ còn mua thêm một công việc cho Thẩm Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau