Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 7:
Con gái là do bà và lão Thẩm cưng chiều từ bé, chưa bao giờ phải động tay vào việc nhà, bình thường chỉ quét nhà, lau bàn, giặt quần áo của mình mà thôi.
Thẩm Dao gật đầu, có chút ngại ngùng, cô biết nấu ăn, nhưng cái bếp lò này như thể đang đối đầu với cô vậy, vừa mới nhóm lửa được một lúc đã tắt, khiến cả phòng bếp toàn khói.
Tô Diệp cảm động nhìn Thẩm Dao: "Dao Dao nhà chúng ta lớn thật rồi, biết thương mẹ rồi! Đi nào, để mẹ dạy con."
Nói xong, bà nắm tay Thẩm Dao vào phòng bếp.
Tô Diệp rất vui khi biết Thẩm Dao muốn học nấu ăn, dù sao thì bà và lão Thẩm không thể ở bên con bé cả đời, con bé phải tự mình học những kỹ năng sống này, cho dù sau này bà và lão Thẩm không còn nữa, cũng không cần phải lo lắng con bé sẽ bị đói.
Khói trong bếp đã tan gần hết.
Tô Diệp nhìn củi đốt to bằng cánh tay trong lò, dở khóc dở cười: "Sau khi châm cỏ khô thì phải đặt củi nhỏ trước, chờ củi nhỏ cháy lên rồi mới thêm củi lớn".
Bà vừa dạy Thẩm Dao vừa châm lửa. Thẩm Dao đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng lại phụ giúp Tô Diệp một tay. Bữa trưa, dưới sự hợp tác của hai mẹ con, rất nhanh đã được hoàn thành.
Ăn cơm xong, Thẩm Dao định đi thu dọn bát đũa thì Tô Diệp bảo cô đi nghỉ ngơi một lát, bởi vì bà đã hẹn người ta ba giờ chiều đi làm thủ tục.
Thẩm Dao cũng không tranh, trở về phòng mình. Thẩm Dao định thử xem không gian của mình có thể để đồ vào hay không.
Không gian này của cô, hiện tại có vẻ như không có tác dụng gì, nếu có thể làm không gian trữ vật thì cũng không tệ.
Thẩm Dao tùy tiện cầm một quyển sách, trong lòng thầm nghĩ cất vào. Quả nhiên, quyển sách trong tay đã biến mất! Cô thầm nghĩ muốn lấy sách ra, quả nhiên quyển sách lại trở về trên tay.
Xem ra không gian có thể cất giữ đồ vật, nếu như cũng có chức năng bảo quản như trong tiểu thuyết thì càng tốt! Thẩm Dao quyết định lần sau sẽ thử xem!
Hai giờ mười phút chiều, Thẩm Dao bị Tô Diệp gọi dậy để đi làm thủ tục bàn giao.
Chiếc áo sơ mi hoa nhí bằng vải bông tinh khiết bị cô ngủ đè lên nhăn nhúm, Thẩm Dao lại tìm một chiếc áo sơ mi kẻ sọc caro đen trắng để thay.
Rồi cô lại đi phòng bếp lấy chút nước lạnh rửa mặt, bị Tô Diệp mắng cho một trận.
Thu dọn xong, Tô Diệp bèn dẫn Thẩm Dao ra ngoài.
Nhà họ Thẩm ở gần nhà máy dệt, cách cửa hàng bách hóa mà Thẩm Dao sẽ đi làm bốn trạm xe buýt.
Xe buýt khoảng hai mươi phút một chuyến, hôm nay hai mẹ con may mắn, vừa đến trạm xe buýt đã có xe đến.
Bình thường không nhanh như vậy, bởi vì hiện tại tuyến đường xe buýt ít, người đi lại đông, có khi chờ ba bốn mươi phút cũng chưa chắc đã có xe.
Thẩm Dao đi theo Tô Diệp lên xe, sau khi mua vé thì tìm được chỗ trống ngồi xuống, không phải giờ tan tầm nên trên xe cũng không có nhiều người.
Tô Diệp nắm tay Thẩm Dao, nhẹ nhàng dặn dò cô sau này đi làm cần phải chú ý những gì. Tô Diệp cứ lải nhải mãi nhưng Thẩm Dao cũng không thấy phiền. Mẹ lải nhải, đây là điều mà Thẩm Dao chưa từng được trải qua.
Xe buýt chạy rất chậm, mỗi trạm đều phải dừng lại một lúc, hơn hai mươi phút sau mới đến cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa Nam Thành nằm ở quảng trường Nam Thành, là một tòa nhà năm tầng. Tuy nó không phải là cửa hàng bách hóa lớn nhất tỉnh thành, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Tô Diệp trực tiếp dẫn Thẩm Dao đến quầy bán xe đạp ở tầng hai của cửa hàng bách hóa, một nữ đồng chí lớn tuổi hơn Tô Diệp đang dựa vào quầy trò chuyện với nhân viên bán hàng cùng quầy, phía sau quầy bày hơn mười chiếc xe đạp mới tinh nhưng kiểu dáng không giống nhau!
"Chị Kim." Tô Diệp mỉm cười tiến lên chào hỏi.
"Ôi, em gái đến rồi! Đi, chị dẫn em đi làm thủ tục." Chị Kim vừa nhìn thấy Tô Diệp liền vội vàng ra khỏi quầy, sau đó quay đầu nói với nhân viên bán hàng: "Tiểu Dương, em trông quầy giúp chị, chị đi một lát rồi quay lại."
Nói xong, chị Kim dẫn hai mẹ con Thẩm Dao lên tầng ba.
Sau khi làm xong thủ tục ở phòng nhân sự, Thẩm Dao chính thức trở thành một công nhân của những năm bảy mươi!
Phòng nhân sự bảo Thẩm Dao thứ Hai đến làm việc, hôm nay là thứ Sáu, Thẩm Dao còn hai ngày nghỉ.
Ra khỏi phòng nhân sự, chị Kim bảo Thẩm Dao đi theo mình để làm quen với mọi người, thứ Hai chị ấy sẽ không đi làm nữa.
Thẩm Dao gật đầu, có chút ngại ngùng, cô biết nấu ăn, nhưng cái bếp lò này như thể đang đối đầu với cô vậy, vừa mới nhóm lửa được một lúc đã tắt, khiến cả phòng bếp toàn khói.
Tô Diệp cảm động nhìn Thẩm Dao: "Dao Dao nhà chúng ta lớn thật rồi, biết thương mẹ rồi! Đi nào, để mẹ dạy con."
Nói xong, bà nắm tay Thẩm Dao vào phòng bếp.
Tô Diệp rất vui khi biết Thẩm Dao muốn học nấu ăn, dù sao thì bà và lão Thẩm không thể ở bên con bé cả đời, con bé phải tự mình học những kỹ năng sống này, cho dù sau này bà và lão Thẩm không còn nữa, cũng không cần phải lo lắng con bé sẽ bị đói.
Khói trong bếp đã tan gần hết.
Tô Diệp nhìn củi đốt to bằng cánh tay trong lò, dở khóc dở cười: "Sau khi châm cỏ khô thì phải đặt củi nhỏ trước, chờ củi nhỏ cháy lên rồi mới thêm củi lớn".
Bà vừa dạy Thẩm Dao vừa châm lửa. Thẩm Dao đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng lại phụ giúp Tô Diệp một tay. Bữa trưa, dưới sự hợp tác của hai mẹ con, rất nhanh đã được hoàn thành.
Ăn cơm xong, Thẩm Dao định đi thu dọn bát đũa thì Tô Diệp bảo cô đi nghỉ ngơi một lát, bởi vì bà đã hẹn người ta ba giờ chiều đi làm thủ tục.
Thẩm Dao cũng không tranh, trở về phòng mình. Thẩm Dao định thử xem không gian của mình có thể để đồ vào hay không.
Không gian này của cô, hiện tại có vẻ như không có tác dụng gì, nếu có thể làm không gian trữ vật thì cũng không tệ.
Thẩm Dao tùy tiện cầm một quyển sách, trong lòng thầm nghĩ cất vào. Quả nhiên, quyển sách trong tay đã biến mất! Cô thầm nghĩ muốn lấy sách ra, quả nhiên quyển sách lại trở về trên tay.
Xem ra không gian có thể cất giữ đồ vật, nếu như cũng có chức năng bảo quản như trong tiểu thuyết thì càng tốt! Thẩm Dao quyết định lần sau sẽ thử xem!
Hai giờ mười phút chiều, Thẩm Dao bị Tô Diệp gọi dậy để đi làm thủ tục bàn giao.
Chiếc áo sơ mi hoa nhí bằng vải bông tinh khiết bị cô ngủ đè lên nhăn nhúm, Thẩm Dao lại tìm một chiếc áo sơ mi kẻ sọc caro đen trắng để thay.
Rồi cô lại đi phòng bếp lấy chút nước lạnh rửa mặt, bị Tô Diệp mắng cho một trận.
Thu dọn xong, Tô Diệp bèn dẫn Thẩm Dao ra ngoài.
Nhà họ Thẩm ở gần nhà máy dệt, cách cửa hàng bách hóa mà Thẩm Dao sẽ đi làm bốn trạm xe buýt.
Xe buýt khoảng hai mươi phút một chuyến, hôm nay hai mẹ con may mắn, vừa đến trạm xe buýt đã có xe đến.
Bình thường không nhanh như vậy, bởi vì hiện tại tuyến đường xe buýt ít, người đi lại đông, có khi chờ ba bốn mươi phút cũng chưa chắc đã có xe.
Thẩm Dao đi theo Tô Diệp lên xe, sau khi mua vé thì tìm được chỗ trống ngồi xuống, không phải giờ tan tầm nên trên xe cũng không có nhiều người.
Tô Diệp nắm tay Thẩm Dao, nhẹ nhàng dặn dò cô sau này đi làm cần phải chú ý những gì. Tô Diệp cứ lải nhải mãi nhưng Thẩm Dao cũng không thấy phiền. Mẹ lải nhải, đây là điều mà Thẩm Dao chưa từng được trải qua.
Xe buýt chạy rất chậm, mỗi trạm đều phải dừng lại một lúc, hơn hai mươi phút sau mới đến cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa Nam Thành nằm ở quảng trường Nam Thành, là một tòa nhà năm tầng. Tuy nó không phải là cửa hàng bách hóa lớn nhất tỉnh thành, nhưng cũng rất náo nhiệt.
Tô Diệp trực tiếp dẫn Thẩm Dao đến quầy bán xe đạp ở tầng hai của cửa hàng bách hóa, một nữ đồng chí lớn tuổi hơn Tô Diệp đang dựa vào quầy trò chuyện với nhân viên bán hàng cùng quầy, phía sau quầy bày hơn mười chiếc xe đạp mới tinh nhưng kiểu dáng không giống nhau!
"Chị Kim." Tô Diệp mỉm cười tiến lên chào hỏi.
"Ôi, em gái đến rồi! Đi, chị dẫn em đi làm thủ tục." Chị Kim vừa nhìn thấy Tô Diệp liền vội vàng ra khỏi quầy, sau đó quay đầu nói với nhân viên bán hàng: "Tiểu Dương, em trông quầy giúp chị, chị đi một lát rồi quay lại."
Nói xong, chị Kim dẫn hai mẹ con Thẩm Dao lên tầng ba.
Sau khi làm xong thủ tục ở phòng nhân sự, Thẩm Dao chính thức trở thành một công nhân của những năm bảy mươi!
Phòng nhân sự bảo Thẩm Dao thứ Hai đến làm việc, hôm nay là thứ Sáu, Thẩm Dao còn hai ngày nghỉ.
Ra khỏi phòng nhân sự, chị Kim bảo Thẩm Dao đi theo mình để làm quen với mọi người, thứ Hai chị ấy sẽ không đi làm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất