Chương 8: Phu thê ân ái
“Chủ tử, đã sắp xếp người bên cạnh ngũ hoàng tử rồi.”
“Thả ra đi.”
“Vâng.”
Mặc Ảnh lùi ra cửa, lại quay đầu liếc nhìn đèn đuốc sáng trưng trong cung điện.
Thiên hạ này, sắp thay đổi rồi.
Lục Nghiêu mặc áo khoác ngồi ở sảnh ngoài, bàn tay chợt nhoáng lên, ngọn lửa lập tức nuốt chửng những bức thư đang vương vãi, thiêu rụi thành tro.
Từ khi mắt bị thương, Lục Nghiêu không còn vào triều, cũng rất ít khi ra khỏi cửa. Hoàng đế thương cảm các đại thần thân tín, tận trung vì nước, đã cử thái y ra ngoài cung xem bệnh cho hắn, việc này đã được người dân đế đô lưu truyền như một giai thoại hoàng đế thương dân như con.
Tô Hòa ngồi một bên nhìn thái y bắt mạch cho trượng phu, miệng không nói gì nhưng trong lòng lại dậy sóng. Nam nhân nói hắn đã bị bệnh nửa năm, y nhớ rõ khi tin tức truyền về đến kinh thành, ngay cả đứa trẻ trên phố cũng bàn tán xôn xao. Mãnh tướng Lục Nghiêu đã chiến đấu rất dũng cảm, nhiều lần chỉ huy tướng sĩ Tề quốc đẩy lùi Hung Nô ở biên giới. Một số người thậm chí còn lo lắng, ngày nào đôi mắt của Lục Nghiêu còn không tốt lên, ngày đó biên giới vẫn chưa được bình yên.
Thái y thu tay lại, lại kiểm tra mắt Lục Nghiêu, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ rồi nói: “Độc tố trong người tướng quân đã được giải gần hết, chỉ cần bốc thuốc như lão phu kê đơn, kết hợp xoa bóp, đả thông huyệt đạo, thị lực sẽ hồi phục trong vài ngày tới.”
Nghe xong lời thái y nói, Tô Hòa thở phào nhẹ nhõm. Ra hiệu cho Thư Họa mang lễ vật cảm ơn, còn y cao hứng nhận lấy đơn thuốc tự tay đi sắc.
Đợi những người bên cạnh đi hết, “thái y” khi nãy lập tức thay đổi hình tượng, vội vàng cầm tách trà trên bàn uống một hớp lớn: “Ây da, mệt chết ta rồi, phu nhân nhà ngươi thực sự là hết lòng với ngươi, y rời đi muộn một chút, lão quái ta e rằng cũng không giấu được.”
Thái y cũng không gọi là thái y, mặc dù nhìn bộ dạng chẳng ra sao, nhưng lại là thần y vang danh trong thiên hạ. Bệnh nan y gì lão cũng có thể chữa khỏi, nhưng tính tình rất quái dị, lại sống ẩn cư sơn lâm, hành tung xuất quỷ nhập thần, vì vậy giang hồ gọi là lão quái.
Lục Nghiêu chỉnh lại y phục, vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Không có y, cũng chẳng có phu thê ân ái gì hết.”
Lão quái nhìn nhìn hắn, cũng không dùng giọng điệu đùa cợt nói chuyện nữa. Như nghĩ đến điều gì đó, lão đặt tách trà xuống rồi nghiêm túc nói: “Khi ngươi cưới y ta đã không đồng ý, Tô gia Tô Văn Thanh cũng không phải đèn cạn dầu, ngươi không sợ cha con hắn cùng một giuộc, phối hợp đưa ngươi vào tròng hay sao?”
Lục Nghiêu không tỏ vẻ quan tâm, chỉ cười nói: “Chỉ có tham gia vào mới có thể biết đang đặt cược cái gì.”
Lão quái lắc đầu, suy nghĩ của vị này hắn nhìn không thấu. Hắn nhấp ngụm trà trong tay, trầm giọng nói: “Hiện tại nga cả lão bách tính trong kinh cũng truyền tai nhau rằng trong tay ngươi có bảo đồ. Trong hoàng cung chắc đã biết chuyện này từ lâu, ngày đó Mặc Ảnh đến nói với ta, người đã chuẩn bị xong, mấy ngày nữa ngũ hoàng tử có thể dẫn người đi gặp hoàng thượng.”
“Tăng liều lượng thuốc lên, nhưng đừng để chết người.” Lục Nghiêu vắt tay dựa lên ghế, lời nói ra nhẹ như gió bay.
“Yên tâm, không có “bệnh” nào mà lão quái ta không xem được.” Lão quái tràn đầy tự tin.
Bên này tiễn lão quái, bên kia Tô Hòa đang bưng bát thuốc đã sắc xong mang cho Lục Nghiêu.
Gửi được vị thuốc vừa chua vừa đắng chát, Lục Nghiêu rất nghi ngờ lão quái lấy lý do này để chỉnh mình. Tướng mạo oai phong lẫm liệu cũng có chút uể oải, nếu lão quái ở đây e rằng sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lục Nghiêu đưa tay mò mò vị trí của Tô Hòa, vừa vặn đặt tay lên đùi y: “Phu nhân, nghĩ cách đi mà.” Giọng nói rất tủi thân.
Tô Hòa nghe vậy rất buồn cười, đưa tay lấy một chút mứt quả đưa đến miệng nam nhân, ra hiệu cho hắn há miệng.
Lục Nghiêu ngậm mứt quả vào miệng, đầu lưỡi liếm ngón tay lạnh lạnh của Tô Hòa, không đợi Tô Hòa đỏ mặt, bèn đè y xuống hôn. Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi cạy miệng mình ra, tiếp theo là mứt quả ngọt ngào ướt át. Người này, lại dùng miệng tới rồi.
Lục Nghiêu buông miệng, lại hôn thêm một ngụm, giọng điệu “ân cần” nói: “Phu nhân, cứ dùng cách này đút cho ta ăn được không?”
Nghe những lời này, sắc mặt Tô Hòa lập tức đỏ bừng. Làm sao đút bằng miệng được?
Cảm thấy được Tô Hòa do dự, Lục Nghiêu đơn giản nhấn mạnh: “Thuốc này đắng lắm, phu nhân, ta không nhìn được, khó uống lắm.”
Đôi mắt của Lục Nghiêu luôn là nút thắt trong lòng Tô Hòa, nghe vậy, Tô Hòa cũng không giữ nổi nguyên tắc nữa, chỉ có thể vô lực thở dài. Y bưng bát thuốc lên, uống một ngụm trước, nam nhân giống như cảm giác được, giữ lấy y, cúi đầu hôn xuống, hắn hôn y cho đến khi thở không nổi, khóe miệng lấp lánh ánh nước, không biết là nước miếng của ai.
Nam nhân vuốt ve mặt y, cười nói: “Sao vi phụ nỡ để ngươi thực sự uống thuốc này chứ, phu nhân ăn mứt quả là được rồi.”
Nói xong liền bưng bát thuốc uống cạn.
“Thả ra đi.”
“Vâng.”
Mặc Ảnh lùi ra cửa, lại quay đầu liếc nhìn đèn đuốc sáng trưng trong cung điện.
Thiên hạ này, sắp thay đổi rồi.
Lục Nghiêu mặc áo khoác ngồi ở sảnh ngoài, bàn tay chợt nhoáng lên, ngọn lửa lập tức nuốt chửng những bức thư đang vương vãi, thiêu rụi thành tro.
Từ khi mắt bị thương, Lục Nghiêu không còn vào triều, cũng rất ít khi ra khỏi cửa. Hoàng đế thương cảm các đại thần thân tín, tận trung vì nước, đã cử thái y ra ngoài cung xem bệnh cho hắn, việc này đã được người dân đế đô lưu truyền như một giai thoại hoàng đế thương dân như con.
Tô Hòa ngồi một bên nhìn thái y bắt mạch cho trượng phu, miệng không nói gì nhưng trong lòng lại dậy sóng. Nam nhân nói hắn đã bị bệnh nửa năm, y nhớ rõ khi tin tức truyền về đến kinh thành, ngay cả đứa trẻ trên phố cũng bàn tán xôn xao. Mãnh tướng Lục Nghiêu đã chiến đấu rất dũng cảm, nhiều lần chỉ huy tướng sĩ Tề quốc đẩy lùi Hung Nô ở biên giới. Một số người thậm chí còn lo lắng, ngày nào đôi mắt của Lục Nghiêu còn không tốt lên, ngày đó biên giới vẫn chưa được bình yên.
Thái y thu tay lại, lại kiểm tra mắt Lục Nghiêu, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ rồi nói: “Độc tố trong người tướng quân đã được giải gần hết, chỉ cần bốc thuốc như lão phu kê đơn, kết hợp xoa bóp, đả thông huyệt đạo, thị lực sẽ hồi phục trong vài ngày tới.”
Nghe xong lời thái y nói, Tô Hòa thở phào nhẹ nhõm. Ra hiệu cho Thư Họa mang lễ vật cảm ơn, còn y cao hứng nhận lấy đơn thuốc tự tay đi sắc.
Đợi những người bên cạnh đi hết, “thái y” khi nãy lập tức thay đổi hình tượng, vội vàng cầm tách trà trên bàn uống một hớp lớn: “Ây da, mệt chết ta rồi, phu nhân nhà ngươi thực sự là hết lòng với ngươi, y rời đi muộn một chút, lão quái ta e rằng cũng không giấu được.”
Thái y cũng không gọi là thái y, mặc dù nhìn bộ dạng chẳng ra sao, nhưng lại là thần y vang danh trong thiên hạ. Bệnh nan y gì lão cũng có thể chữa khỏi, nhưng tính tình rất quái dị, lại sống ẩn cư sơn lâm, hành tung xuất quỷ nhập thần, vì vậy giang hồ gọi là lão quái.
Lục Nghiêu chỉnh lại y phục, vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Không có y, cũng chẳng có phu thê ân ái gì hết.”
Lão quái nhìn nhìn hắn, cũng không dùng giọng điệu đùa cợt nói chuyện nữa. Như nghĩ đến điều gì đó, lão đặt tách trà xuống rồi nghiêm túc nói: “Khi ngươi cưới y ta đã không đồng ý, Tô gia Tô Văn Thanh cũng không phải đèn cạn dầu, ngươi không sợ cha con hắn cùng một giuộc, phối hợp đưa ngươi vào tròng hay sao?”
Lục Nghiêu không tỏ vẻ quan tâm, chỉ cười nói: “Chỉ có tham gia vào mới có thể biết đang đặt cược cái gì.”
Lão quái lắc đầu, suy nghĩ của vị này hắn nhìn không thấu. Hắn nhấp ngụm trà trong tay, trầm giọng nói: “Hiện tại nga cả lão bách tính trong kinh cũng truyền tai nhau rằng trong tay ngươi có bảo đồ. Trong hoàng cung chắc đã biết chuyện này từ lâu, ngày đó Mặc Ảnh đến nói với ta, người đã chuẩn bị xong, mấy ngày nữa ngũ hoàng tử có thể dẫn người đi gặp hoàng thượng.”
“Tăng liều lượng thuốc lên, nhưng đừng để chết người.” Lục Nghiêu vắt tay dựa lên ghế, lời nói ra nhẹ như gió bay.
“Yên tâm, không có “bệnh” nào mà lão quái ta không xem được.” Lão quái tràn đầy tự tin.
Bên này tiễn lão quái, bên kia Tô Hòa đang bưng bát thuốc đã sắc xong mang cho Lục Nghiêu.
Gửi được vị thuốc vừa chua vừa đắng chát, Lục Nghiêu rất nghi ngờ lão quái lấy lý do này để chỉnh mình. Tướng mạo oai phong lẫm liệu cũng có chút uể oải, nếu lão quái ở đây e rằng sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lục Nghiêu đưa tay mò mò vị trí của Tô Hòa, vừa vặn đặt tay lên đùi y: “Phu nhân, nghĩ cách đi mà.” Giọng nói rất tủi thân.
Tô Hòa nghe vậy rất buồn cười, đưa tay lấy một chút mứt quả đưa đến miệng nam nhân, ra hiệu cho hắn há miệng.
Lục Nghiêu ngậm mứt quả vào miệng, đầu lưỡi liếm ngón tay lạnh lạnh của Tô Hòa, không đợi Tô Hòa đỏ mặt, bèn đè y xuống hôn. Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi cạy miệng mình ra, tiếp theo là mứt quả ngọt ngào ướt át. Người này, lại dùng miệng tới rồi.
Lục Nghiêu buông miệng, lại hôn thêm một ngụm, giọng điệu “ân cần” nói: “Phu nhân, cứ dùng cách này đút cho ta ăn được không?”
Nghe những lời này, sắc mặt Tô Hòa lập tức đỏ bừng. Làm sao đút bằng miệng được?
Cảm thấy được Tô Hòa do dự, Lục Nghiêu đơn giản nhấn mạnh: “Thuốc này đắng lắm, phu nhân, ta không nhìn được, khó uống lắm.”
Đôi mắt của Lục Nghiêu luôn là nút thắt trong lòng Tô Hòa, nghe vậy, Tô Hòa cũng không giữ nổi nguyên tắc nữa, chỉ có thể vô lực thở dài. Y bưng bát thuốc lên, uống một ngụm trước, nam nhân giống như cảm giác được, giữ lấy y, cúi đầu hôn xuống, hắn hôn y cho đến khi thở không nổi, khóe miệng lấp lánh ánh nước, không biết là nước miếng của ai.
Nam nhân vuốt ve mặt y, cười nói: “Sao vi phụ nỡ để ngươi thực sự uống thuốc này chứ, phu nhân ăn mứt quả là được rồi.”
Nói xong liền bưng bát thuốc uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất