Chương 103: Tôi yêu em như vậy đấy
"Em đã vượt qua được bản thân, tự thay đổi chính mình, nhưng nếu chỉ có vậy, đối với em chỉ là an ủi suông, mà đối với tôi thì là không cam lòng.
Mấy chữ "Không cam lòng" này rơi vào trong suy nghĩ của Nhiếp Xuyên, phảng phất như ép cậu tiến vào một thế giới khác.
"Tôi muốn thắng. Nếu như không có quyết tâm nhất định phải thắng, sẽ không thể đập nồi dìm thuyền liều chết tới cùng. Nhưng vậy cho dù có nói bao nhiêu lần 'Bản thân mình đã làm hết sức rồi', cũng chỉ là đang tự an ủi bản thân. Nếu thật sự đã là hết sức, vậy thì phải vượt qua được giới hạn của chính mình. Em biết kết quả tốt nhất là gì, sau đó liều mình thực hiện nó, đó mới gọi là nỗ lực hết sức. Bằng không, cái chúng ta đợi được chỉ có thể là 'Hết sức' thêm một lần nữa, sau đó lại thêm lần thứ ba, thứ tư."
Nhiếp Xuyên chậm rãi cong môi cười.
Thực không hổ là Reese mà, vĩnh viễn không có chuyện anh đi an ủi người khác, an ủi quá mềm yếu, mà cái anh mong muốn chính là Nhiếp Xuyên vứt bỏ đi tất cả những lý do khiến cậu yếu đuối.
"Chúng ta sẽ thắng, Reese." Nhiếp Xuyên nói.
"Ừ, tôi biết." Reese giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ khàng vén lên tóc mái rối loạn trên trán Nhiếp Xuyên.
Xa xa, trên khán đài, Ben đột nhiên cảm thán một câu: "Này, Ceston, anh có phát hiện Reese rất chiều Nhiếp Xuyên không?"
"Há, nếu cái này mà gọi là 'Chiều', vậy bình thường anh cũng rất chiều em còn gì." Ceston đáp.
"Không, cái kiểu chiều chuộng mà em nói, chính là... Nhiếp Xuyên đối với Reese mà nói rất đặc biệt, giống như cho dù tình huống có thể nào, Reese đều sẽ tin tưởng Nhiếp Xuyên y như lúc này vậy, trận đấu chỉ còn lại có bốn phút thôi, tuy DK chơi không tệ, nhưng rõ ràng là họ đang bị KSU áp chế, thế mà Reese lại rất bình tĩnh."
"Không phải em đã nói mình có dự cảm, DK sẽ thắng KSU sao." Ceston buồn cười nói.
"Nói thì nói thế, nhưng mà... Giống như anh nói ý, Nhiếp Xuyên có thể chạy nhanh như trước đó sao?" Ben lo lắng.
Trận đấu một lần nữa tiếp tục, Nhiếp Xuyên tiến ra sân.
"Hey, Nhiếp Xuyên..." Carlo đột nhiên lên tiếng nói.
"Hả?"
"Cậu phải tin tưởng bọn anh, cậu không chỉ chiến đấu có một mình đâu."
Nhiếp Xuyên ngẩn ra, vẻ mặt cậu trầm xuống, cụng nắm tay với Carlo: "Tất nhiên rồi."
Đúng vậy, muốn chiến thắng không chỉ có mình cậu, mà còn có toàn bộ DK.
Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Raven và Ashley.
Các anh quả thực rất mạnh, nhưng tôi đã thấy những người còn mạnh hơn cả các anh.
Trận đấu bắt đầu, nhịp điệu so với trước đó còn nhanh hơn.
Raven rõ ràng là muốn kéo DK chạy, cùng Ashley dốc hết tốc lực tăng tốc độ.
Carlo đuổi theo, giống như một cơn gió, hiệp một Nhiếp Xuyên cũng không thấy anh ta chạy nhanh như vậy.
Đúng, nhất định phải áp chế Raven và Ashley, không thể để bọn họ tiếp tục kiêu ngạo nữa!
Carlo chạy tới chắn giữa Raven và Ashley, không cho hai người họ có cơ hội chuyền bóng.
Không biết từ lúc nào Chuck đã vọt tới phía bên kia của Raven, Raven bất chợt dừng lại, vượt qua Chuck, đưa bóng sang cho hậu vệ ghi điểm.
Vị trí lúc này của hậu vệ ghi điểm khá thuận lợi, nhưng cậu ta còn chưa kịp ra tay đã bị Ewing "Rầm ——" một cái, đập bóng xuống.
Toàn trường kinh ngạc không thôi, rốt cuộc là Ewing xuất hiện lúc nào vậy?
Ewing cong khóe miệng, đùa gì thế, trong toàn đội, người cùng Nhiếp Xuyên luyện tập kiểm soát bóng và chặn bóng lâu nhất chính là cậu ta đó, kỹ thuật của Nhiếp Xuyên, cho dù không dám nói cậu ta nắm chắc được 50%, nhưng 30% thì vẫn có!
Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên nhận được bóng, bầu không khí như một lần nữa luân chuyển, tất cả mọi người đều muốn biết, rốt cuộc cậu chàng lần đầu tiên đảm nhiệm vị trí tiền phong hàng ngoài này sẽ mang đến cho họ kinh hỉ như thế nào.
Tốc độ của Nhiếp Xuyên vẫn nhanh y như trước, dừng đột ngột rồi lắc vai vượt qua hậu vệ dẫn bóng của đối phương, động tác kia trôi chảy nhuần nhuyễn đến độ mắt không kịp nhìn.
Raven và Ashley cũng bám theo.
Tốc độ của Raven rất nhanh, nhưng lúc này anh ta lại như cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng, bởi vì tốc độ của Nhiếp Xuyên không hề chậm hơn trước!
Nhiếp Xuyên đối mặt với hậu vệ ghi điểm của đối phương, cậu ta đã sẵn sàng ứng chiến, Nhiếp Xuyên bất thình lình nhồi bóng qua giữa hai chân đổi hướng, đột phá nhanh đến độ khiến người xem nín cả thở, hậu vệ ghi điểm của KSU còn không kịp hồi thần, Nhiếp Xuyên đã nghênh ngang dẫn bóng rời đi, nhẹ nhàng lấy đà, nhảy lên không trung. Trên khán đài, ngay cả những cao thủ như Owen cùng Ceston đã nhìn quen những tình cảnh hoành tráng hơn cũng vô thức duỗi cổ nhìn theo.
Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên lên rổ, Raven đã kịp chạy tới, che kín bên phía cánh trái.
Tất cả toát mồ hôi lạnh, quả nhiên dưới rổ vẫn là lĩnh vực của Raven sao?
Nhưng nét mặt Nhiếp Xuyên vẫn trầm như nước, cậu thuận thế hạ tay xuống, hơi cuộn người lại.
Ceston kinh nghiệm phong phú mơ hồ đoán được Nhiếp Xuyên muốn làm gì, ngón tay anh ta vô thức bấu chặt lấy lan can, trong lòng thầm nói: Cậu ta không thể làm được!
Nhưng trong khoảnh khắc khi cơ thể Nhiếp Xuyên rơi xuống, cậu lại đột ngột giãn ra, cảm giác sức mạnh cùng sức dãn kia khiến người ta không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, cậu từ phía bên kia trở tay đưa bóng vào rổ!
Không ít phóng viên thể thao đều đang phàn nàn.
"Trời ạ! Pha bóng đặc sắc như vậy mà tôi lại không chụp được!"
"Thật không thể tin nổi! Vận động viên chuyên nghiệp của NBA cũng chưa chắc có thể làm được như vậy!"
Khoảnh khắc hai chân tiếp đất, Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, tự nhủ với chính mình: Đúng, chính là loại cảm giác này... Đừng để nó vuột mất... Mình muốn thẳng, mình nhất định phải thắng!
Các cầu thủ khác của DK cũng hết sức phấn chấn.
Huấn luyện viên Gordon chậm rãi mỉm cười: "Dáng vẻ vừa rồi của trò ấy khiến tôi nghĩ đến phượng hoàng, hồi sinh từ đống tro tàn của chính mình. Trò nói không sai, Reese... Raven và Ashley càng tạo nhiều áp lực cho Nhiếp Xuyên, không gian đàn hồi của trò ấy sẽ càng lớn hơn. Tôi vĩnh viễn không biết được một giây sau trò ấy có thể làm đến trình độ nào."
Ánh mắt Reese rất sâu, giống như một cánh buồm căng gió, thế giới trong đáy mắt dường như thu vào hết thảy sức mạnh từ bốn phương tám hướng, mà thân ảnh Nhiếp Xuyên cũng đâm sâu vào trong đó.
"Đúng, sau ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết, DK không chỉ có Reese Reddington."
Còn ba phút rưỡi nữa, trận đấu sẽ kết thúc.
Suy nghĩ của Nhiếp Xuyên càng tỉnh táo hơn so với bất cứ lúc nào hết.
Trước biểu hiện kinh người của Nhiếp Xuyên, KSU không khỏi cảm thấy áp lực đè nặng, hậu vệ dẫn bóng của họ nhồi bóng vọt lên phía trước, đụng mặt với Chuck thì lập tức đưa bóng sang cho hậu vệ ghi điểm, Ewing chạy tới ngăn cản.
Đây không phải là lần đầu tiên hậu vệ ghi điểm của KSU đối mắt với Ewing, Ewing đè thấp đầu gối, nhìn chằm chằm vào cậu ta, không cần biết cậu ta di động về hướng vào, Ewing cũng có thể bám sát theo, cậu ta không thể không chuyền bóng sang cho Ashley. Ashley đang muốn chạy lên, Nhiếp Xuyên đã chặn ngay trước mặt.
Ashley làm một động tác giả, di chuyển thân thể trong phạm vi lớn, mắt thấy Nhiếp Xuyên sắp bị mình vượt qua rồi, lại không biết cậu dùng cách nào mà kéo được trọng tâm của bản thân về ngay lập tức, may mắn Raven đã kịp tới tiếp ứng. Ashley làm động tác giả như muốn lại gần ném bóng vào rồi, Nhiếp Xuyên nhảy lên, gần như đã chạm đến điểm cao nhất khi Ashley ném ra. Thể lực đã hao gần hết mà vẫn có thể nhảy lên như vậy, ở trên khán đài, không cần biết là Owen Whishaw, Relvin hay là Ben Robbins đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Ashley còn đang mừng thầm vì thấy Nhiếp Xuyên bị mình đánh lừa, thì Nhiếp Xuyên đã vươn một tay khác, trong lúc cậu ta còn chưa hoàn toàn thu bóng về mạnh mẽ đập xuống, sau đó cướp bóng nhanh chóng cắt đến dưới giỏ của KSU.
Khán giả đồng loạt vỗ tay.
"Trời ạ! Cái cậu tóc đen tên Nhiếp Xuyên kia đẹp trai quá đi!"
"Cố lên! Nhiếp Xuyên! Xông lên đi!"
Nhiếp Xuyên xông đến dưới giỏ, tuy rằng đã được nhắc nhở vô số lần không cần tranh chấp trực diện với Raven ở dưới rổ, nhưng mà thế thì sao chứ?
Cậu có thể vượt qua phòng thủ của Raven ghi điểm một lần, vậy thì còn có thể làm thế lần thứ hai! Thứ ba!
Nhìn em, Reese! Nhìn em!
Tất cả những gì anh có thể làm, anh muốn làm, ngay hôm nay em sẽ thay anh làm tất cả!
Nhiếp Xuyên đạp chân lấy đà bật lên, khoảnh khắc ấy, Reese đang ngồi trên ghế cũng đứng bật dậy,
Trong mắt anh chỉ còn tư thế khi Nhiếp Xuyên phá tan mọi rào cản bay lên.
Trung phong KSU dồn hết sức bình sinh nhảy lên, cậu ta biết rõ, nếu lần này mình không ngăn cản được Nhiếp Xuyên, khí thế của DK sẽ càng lúc càng dâng cao!
Rõ ràng người dẫn trước là KSU bọn họ, nhưng áp lực DK tạo ra quả thức khiến bọn họ như muốn nghẹt thở!
Nếu đây là một cú Skyhook, chắc chắn sẽ bị trung phong của KSU phá bóng ngay tức thì, ba vị bình luận viên đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhiếp Xuyên thu bóng lại, một lần nữa ra tay!
Là pha lên rổ đảo ngược tay*!
*Lên rổ đảo ngược tay - Backhand Reverse Layup là kiểu lên rổ tay trái được sử dụng khi cầu thủ phải di chuyển dưới vành rổ từ bên này sang bên kia.
Tôi đọc giải thích trên baidu rồi luận ra nó là động tác này đó, chứ anh google để nó thành layup xe đẩy cơ. Raw đây: 篮下的拉杆上篮.
Chỉ có người có khả năng giữ cân bằng cùng dừng lại trên không tốt như Nhiếp Xuyên mới có thể thực hiện động tác này trôi chảy như vậy!
Mà trong nháy mắt khi Nhiếp Xuyên ra tay lần thứ hai, Raven chạy tới, anh ta dốc sức nhảy mạnh lên, không ít fan bóng rổ đưa tay lên che kín mắt, không đành lòng nhìn pha layup đảo ngược tay đẹp mắt này bị phá ngang!
Nhưng khi mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, Nhiếp Xuyên lại một lần nữa nhanh chóng thu bóng về, vừa tiếp đất, lại sượt qua bên tay Raven đưa bóng ra ngoài.
Raven trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể ngờ được Nhiếp Xuyên lại có thể liên tục thực hiện hai động tác layup có độ khó cao như vậy.
Đây là chuyện mà Raven Harvey anh ta cũng chưa dám chắc có thể làm được!
Đây là chuyện mà từ trước đến giờ ngay cả Reese cũng không chắc có thể làm liên tục được hai lần!
Nhiếp Xuyên cũng hoàn toàn không biết bản thân lấy sức mạnh ở đâu ra, thân thể tựa như một cánh cung vậy.
Bóng đi vào trong khung giỏ.
Sau một giây yên tĩnh, tiếng hoan hô điên cuồng vang lên.
Nhiếp Xuyên rơi xuống đất, hít một hơi thật sâu, cậu ngửa đầu lên, thể lực xói mòn, khiến trái tim của cậu đập vô cùng nặng nề, cậu bước về phía trước một bước, khoảnh khắc hai chân vừa thả lỏng, có cảm giác như đang giẫm trên bông vậy.
Nhưng cảm giác vui sướng ở trong lòng, lại không gì sánh kịp.
Cậu nhìn về phía Reese đang đứng, giơ ngón cái với anh.
Nhìn thấy em không? Reese! Em đang liều mạng đuổi theo phía sau anh này!
Em nhất định sẽ bắt kịp anh!
Môi Reese khẽ giật giật, người hiểu Nhiếp Xuyên như anh làm sao không biết cái cậu muốn nói là gì.
Tôi yêu em.
Tôi yêu em như vậy đấy.
Cho dù là Carlo hay là Black Mount, kể cả Ewing và Chuck, bọn họ đều nhìn theo bóng lưng Nhiếp Xuyên, chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh như lúc này, bọn họ sẽ thắng! Trận đấu này họ nhất định sẽ thắng!
Cách lúc hết giờ chỉ còn có hai phút hai mươi giây, DK chỉ thua KSU một điểm nữa thôi.
Nhiếp Xuyên thong chả chạy, vừa chạy vừa điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Tất cả mọi người đều biết cậu đã mệt.
Nhưng hầu như mọi người đều có chung một linh cảm, cậu sẽ tiếp tục sáng tạo nên kỳ tích.
Mấy chữ "Không cam lòng" này rơi vào trong suy nghĩ của Nhiếp Xuyên, phảng phất như ép cậu tiến vào một thế giới khác.
"Tôi muốn thắng. Nếu như không có quyết tâm nhất định phải thắng, sẽ không thể đập nồi dìm thuyền liều chết tới cùng. Nhưng vậy cho dù có nói bao nhiêu lần 'Bản thân mình đã làm hết sức rồi', cũng chỉ là đang tự an ủi bản thân. Nếu thật sự đã là hết sức, vậy thì phải vượt qua được giới hạn của chính mình. Em biết kết quả tốt nhất là gì, sau đó liều mình thực hiện nó, đó mới gọi là nỗ lực hết sức. Bằng không, cái chúng ta đợi được chỉ có thể là 'Hết sức' thêm một lần nữa, sau đó lại thêm lần thứ ba, thứ tư."
Nhiếp Xuyên chậm rãi cong môi cười.
Thực không hổ là Reese mà, vĩnh viễn không có chuyện anh đi an ủi người khác, an ủi quá mềm yếu, mà cái anh mong muốn chính là Nhiếp Xuyên vứt bỏ đi tất cả những lý do khiến cậu yếu đuối.
"Chúng ta sẽ thắng, Reese." Nhiếp Xuyên nói.
"Ừ, tôi biết." Reese giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ khàng vén lên tóc mái rối loạn trên trán Nhiếp Xuyên.
Xa xa, trên khán đài, Ben đột nhiên cảm thán một câu: "Này, Ceston, anh có phát hiện Reese rất chiều Nhiếp Xuyên không?"
"Há, nếu cái này mà gọi là 'Chiều', vậy bình thường anh cũng rất chiều em còn gì." Ceston đáp.
"Không, cái kiểu chiều chuộng mà em nói, chính là... Nhiếp Xuyên đối với Reese mà nói rất đặc biệt, giống như cho dù tình huống có thể nào, Reese đều sẽ tin tưởng Nhiếp Xuyên y như lúc này vậy, trận đấu chỉ còn lại có bốn phút thôi, tuy DK chơi không tệ, nhưng rõ ràng là họ đang bị KSU áp chế, thế mà Reese lại rất bình tĩnh."
"Không phải em đã nói mình có dự cảm, DK sẽ thắng KSU sao." Ceston buồn cười nói.
"Nói thì nói thế, nhưng mà... Giống như anh nói ý, Nhiếp Xuyên có thể chạy nhanh như trước đó sao?" Ben lo lắng.
Trận đấu một lần nữa tiếp tục, Nhiếp Xuyên tiến ra sân.
"Hey, Nhiếp Xuyên..." Carlo đột nhiên lên tiếng nói.
"Hả?"
"Cậu phải tin tưởng bọn anh, cậu không chỉ chiến đấu có một mình đâu."
Nhiếp Xuyên ngẩn ra, vẻ mặt cậu trầm xuống, cụng nắm tay với Carlo: "Tất nhiên rồi."
Đúng vậy, muốn chiến thắng không chỉ có mình cậu, mà còn có toàn bộ DK.
Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Raven và Ashley.
Các anh quả thực rất mạnh, nhưng tôi đã thấy những người còn mạnh hơn cả các anh.
Trận đấu bắt đầu, nhịp điệu so với trước đó còn nhanh hơn.
Raven rõ ràng là muốn kéo DK chạy, cùng Ashley dốc hết tốc lực tăng tốc độ.
Carlo đuổi theo, giống như một cơn gió, hiệp một Nhiếp Xuyên cũng không thấy anh ta chạy nhanh như vậy.
Đúng, nhất định phải áp chế Raven và Ashley, không thể để bọn họ tiếp tục kiêu ngạo nữa!
Carlo chạy tới chắn giữa Raven và Ashley, không cho hai người họ có cơ hội chuyền bóng.
Không biết từ lúc nào Chuck đã vọt tới phía bên kia của Raven, Raven bất chợt dừng lại, vượt qua Chuck, đưa bóng sang cho hậu vệ ghi điểm.
Vị trí lúc này của hậu vệ ghi điểm khá thuận lợi, nhưng cậu ta còn chưa kịp ra tay đã bị Ewing "Rầm ——" một cái, đập bóng xuống.
Toàn trường kinh ngạc không thôi, rốt cuộc là Ewing xuất hiện lúc nào vậy?
Ewing cong khóe miệng, đùa gì thế, trong toàn đội, người cùng Nhiếp Xuyên luyện tập kiểm soát bóng và chặn bóng lâu nhất chính là cậu ta đó, kỹ thuật của Nhiếp Xuyên, cho dù không dám nói cậu ta nắm chắc được 50%, nhưng 30% thì vẫn có!
Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên nhận được bóng, bầu không khí như một lần nữa luân chuyển, tất cả mọi người đều muốn biết, rốt cuộc cậu chàng lần đầu tiên đảm nhiệm vị trí tiền phong hàng ngoài này sẽ mang đến cho họ kinh hỉ như thế nào.
Tốc độ của Nhiếp Xuyên vẫn nhanh y như trước, dừng đột ngột rồi lắc vai vượt qua hậu vệ dẫn bóng của đối phương, động tác kia trôi chảy nhuần nhuyễn đến độ mắt không kịp nhìn.
Raven và Ashley cũng bám theo.
Tốc độ của Raven rất nhanh, nhưng lúc này anh ta lại như cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng, bởi vì tốc độ của Nhiếp Xuyên không hề chậm hơn trước!
Nhiếp Xuyên đối mặt với hậu vệ ghi điểm của đối phương, cậu ta đã sẵn sàng ứng chiến, Nhiếp Xuyên bất thình lình nhồi bóng qua giữa hai chân đổi hướng, đột phá nhanh đến độ khiến người xem nín cả thở, hậu vệ ghi điểm của KSU còn không kịp hồi thần, Nhiếp Xuyên đã nghênh ngang dẫn bóng rời đi, nhẹ nhàng lấy đà, nhảy lên không trung. Trên khán đài, ngay cả những cao thủ như Owen cùng Ceston đã nhìn quen những tình cảnh hoành tráng hơn cũng vô thức duỗi cổ nhìn theo.
Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên lên rổ, Raven đã kịp chạy tới, che kín bên phía cánh trái.
Tất cả toát mồ hôi lạnh, quả nhiên dưới rổ vẫn là lĩnh vực của Raven sao?
Nhưng nét mặt Nhiếp Xuyên vẫn trầm như nước, cậu thuận thế hạ tay xuống, hơi cuộn người lại.
Ceston kinh nghiệm phong phú mơ hồ đoán được Nhiếp Xuyên muốn làm gì, ngón tay anh ta vô thức bấu chặt lấy lan can, trong lòng thầm nói: Cậu ta không thể làm được!
Nhưng trong khoảnh khắc khi cơ thể Nhiếp Xuyên rơi xuống, cậu lại đột ngột giãn ra, cảm giác sức mạnh cùng sức dãn kia khiến người ta không nhịn được nhiệt huyết dâng trào, cậu từ phía bên kia trở tay đưa bóng vào rổ!
Không ít phóng viên thể thao đều đang phàn nàn.
"Trời ạ! Pha bóng đặc sắc như vậy mà tôi lại không chụp được!"
"Thật không thể tin nổi! Vận động viên chuyên nghiệp của NBA cũng chưa chắc có thể làm được như vậy!"
Khoảnh khắc hai chân tiếp đất, Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, tự nhủ với chính mình: Đúng, chính là loại cảm giác này... Đừng để nó vuột mất... Mình muốn thẳng, mình nhất định phải thắng!
Các cầu thủ khác của DK cũng hết sức phấn chấn.
Huấn luyện viên Gordon chậm rãi mỉm cười: "Dáng vẻ vừa rồi của trò ấy khiến tôi nghĩ đến phượng hoàng, hồi sinh từ đống tro tàn của chính mình. Trò nói không sai, Reese... Raven và Ashley càng tạo nhiều áp lực cho Nhiếp Xuyên, không gian đàn hồi của trò ấy sẽ càng lớn hơn. Tôi vĩnh viễn không biết được một giây sau trò ấy có thể làm đến trình độ nào."
Ánh mắt Reese rất sâu, giống như một cánh buồm căng gió, thế giới trong đáy mắt dường như thu vào hết thảy sức mạnh từ bốn phương tám hướng, mà thân ảnh Nhiếp Xuyên cũng đâm sâu vào trong đó.
"Đúng, sau ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết, DK không chỉ có Reese Reddington."
Còn ba phút rưỡi nữa, trận đấu sẽ kết thúc.
Suy nghĩ của Nhiếp Xuyên càng tỉnh táo hơn so với bất cứ lúc nào hết.
Trước biểu hiện kinh người của Nhiếp Xuyên, KSU không khỏi cảm thấy áp lực đè nặng, hậu vệ dẫn bóng của họ nhồi bóng vọt lên phía trước, đụng mặt với Chuck thì lập tức đưa bóng sang cho hậu vệ ghi điểm, Ewing chạy tới ngăn cản.
Đây không phải là lần đầu tiên hậu vệ ghi điểm của KSU đối mắt với Ewing, Ewing đè thấp đầu gối, nhìn chằm chằm vào cậu ta, không cần biết cậu ta di động về hướng vào, Ewing cũng có thể bám sát theo, cậu ta không thể không chuyền bóng sang cho Ashley. Ashley đang muốn chạy lên, Nhiếp Xuyên đã chặn ngay trước mặt.
Ashley làm một động tác giả, di chuyển thân thể trong phạm vi lớn, mắt thấy Nhiếp Xuyên sắp bị mình vượt qua rồi, lại không biết cậu dùng cách nào mà kéo được trọng tâm của bản thân về ngay lập tức, may mắn Raven đã kịp tới tiếp ứng. Ashley làm động tác giả như muốn lại gần ném bóng vào rồi, Nhiếp Xuyên nhảy lên, gần như đã chạm đến điểm cao nhất khi Ashley ném ra. Thể lực đã hao gần hết mà vẫn có thể nhảy lên như vậy, ở trên khán đài, không cần biết là Owen Whishaw, Relvin hay là Ben Robbins đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Ashley còn đang mừng thầm vì thấy Nhiếp Xuyên bị mình đánh lừa, thì Nhiếp Xuyên đã vươn một tay khác, trong lúc cậu ta còn chưa hoàn toàn thu bóng về mạnh mẽ đập xuống, sau đó cướp bóng nhanh chóng cắt đến dưới giỏ của KSU.
Khán giả đồng loạt vỗ tay.
"Trời ạ! Cái cậu tóc đen tên Nhiếp Xuyên kia đẹp trai quá đi!"
"Cố lên! Nhiếp Xuyên! Xông lên đi!"
Nhiếp Xuyên xông đến dưới giỏ, tuy rằng đã được nhắc nhở vô số lần không cần tranh chấp trực diện với Raven ở dưới rổ, nhưng mà thế thì sao chứ?
Cậu có thể vượt qua phòng thủ của Raven ghi điểm một lần, vậy thì còn có thể làm thế lần thứ hai! Thứ ba!
Nhìn em, Reese! Nhìn em!
Tất cả những gì anh có thể làm, anh muốn làm, ngay hôm nay em sẽ thay anh làm tất cả!
Nhiếp Xuyên đạp chân lấy đà bật lên, khoảnh khắc ấy, Reese đang ngồi trên ghế cũng đứng bật dậy,
Trong mắt anh chỉ còn tư thế khi Nhiếp Xuyên phá tan mọi rào cản bay lên.
Trung phong KSU dồn hết sức bình sinh nhảy lên, cậu ta biết rõ, nếu lần này mình không ngăn cản được Nhiếp Xuyên, khí thế của DK sẽ càng lúc càng dâng cao!
Rõ ràng người dẫn trước là KSU bọn họ, nhưng áp lực DK tạo ra quả thức khiến bọn họ như muốn nghẹt thở!
Nếu đây là một cú Skyhook, chắc chắn sẽ bị trung phong của KSU phá bóng ngay tức thì, ba vị bình luận viên đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhiếp Xuyên thu bóng lại, một lần nữa ra tay!
Là pha lên rổ đảo ngược tay*!
*Lên rổ đảo ngược tay - Backhand Reverse Layup là kiểu lên rổ tay trái được sử dụng khi cầu thủ phải di chuyển dưới vành rổ từ bên này sang bên kia.
Tôi đọc giải thích trên baidu rồi luận ra nó là động tác này đó, chứ anh google để nó thành layup xe đẩy cơ. Raw đây: 篮下的拉杆上篮.
Chỉ có người có khả năng giữ cân bằng cùng dừng lại trên không tốt như Nhiếp Xuyên mới có thể thực hiện động tác này trôi chảy như vậy!
Mà trong nháy mắt khi Nhiếp Xuyên ra tay lần thứ hai, Raven chạy tới, anh ta dốc sức nhảy mạnh lên, không ít fan bóng rổ đưa tay lên che kín mắt, không đành lòng nhìn pha layup đảo ngược tay đẹp mắt này bị phá ngang!
Nhưng khi mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, Nhiếp Xuyên lại một lần nữa nhanh chóng thu bóng về, vừa tiếp đất, lại sượt qua bên tay Raven đưa bóng ra ngoài.
Raven trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể ngờ được Nhiếp Xuyên lại có thể liên tục thực hiện hai động tác layup có độ khó cao như vậy.
Đây là chuyện mà Raven Harvey anh ta cũng chưa dám chắc có thể làm được!
Đây là chuyện mà từ trước đến giờ ngay cả Reese cũng không chắc có thể làm liên tục được hai lần!
Nhiếp Xuyên cũng hoàn toàn không biết bản thân lấy sức mạnh ở đâu ra, thân thể tựa như một cánh cung vậy.
Bóng đi vào trong khung giỏ.
Sau một giây yên tĩnh, tiếng hoan hô điên cuồng vang lên.
Nhiếp Xuyên rơi xuống đất, hít một hơi thật sâu, cậu ngửa đầu lên, thể lực xói mòn, khiến trái tim của cậu đập vô cùng nặng nề, cậu bước về phía trước một bước, khoảnh khắc hai chân vừa thả lỏng, có cảm giác như đang giẫm trên bông vậy.
Nhưng cảm giác vui sướng ở trong lòng, lại không gì sánh kịp.
Cậu nhìn về phía Reese đang đứng, giơ ngón cái với anh.
Nhìn thấy em không? Reese! Em đang liều mạng đuổi theo phía sau anh này!
Em nhất định sẽ bắt kịp anh!
Môi Reese khẽ giật giật, người hiểu Nhiếp Xuyên như anh làm sao không biết cái cậu muốn nói là gì.
Tôi yêu em.
Tôi yêu em như vậy đấy.
Cho dù là Carlo hay là Black Mount, kể cả Ewing và Chuck, bọn họ đều nhìn theo bóng lưng Nhiếp Xuyên, chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh như lúc này, bọn họ sẽ thắng! Trận đấu này họ nhất định sẽ thắng!
Cách lúc hết giờ chỉ còn có hai phút hai mươi giây, DK chỉ thua KSU một điểm nữa thôi.
Nhiếp Xuyên thong chả chạy, vừa chạy vừa điều chỉnh lại hô hấp của mình.
Tất cả mọi người đều biết cậu đã mệt.
Nhưng hầu như mọi người đều có chung một linh cảm, cậu sẽ tiếp tục sáng tạo nên kỳ tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất