Chương 78: Rắc rối trong khách sạn
"Cho nên, trong lòng em tôi đã từ trên trời rơi xuống rồi."
Nhiếp Xuyên chớp mắt một cái, sai đó nhoẻn miệng cười. cậu dùng vai huých đối phương một cái: "Cho nên nói, anh rất quan tâm đến địa vị của mình trong lòng em chứ gì?"
Reese không trả lời, lái xe đi.
"Thực ra em rất cảm kích Ceston Lind." Nhiếp Xuyên nghếch cằm nói.
"Cảm kích cậu ta cái gì?"
"Đương nhiên là cảm kích vì anh ta trở thành đối thủ của anh. Nếu không phải anh ta có thể phá ngang cú layup ngược giữa của anh, có khi anh đã sớm không còn hứng thú gì với bóng rổ nữa rồi. Như vậy, em với anh sẽ không gặp được này, phải không nào?"
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh cú Slam dunk so với mặt trời còn nóng bỏng hơn khi cậu lần đầu gặp Reese.
"Với cả, một mình anh đánh bại Ceston thì nhàm chán biết bao. Vẫn nên là hai người chúng ta cùng nhau đánh bại anh ta đi?" Nhiếp Xuyên vươn tay ra với Reese.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Reese cũng vươn tay ra, bắt tay với Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên cực kỳ trịnh trọng nói: "Chúng ta sẽ khiến Ceston biết được là, một cộng một cũng có thể lớn hơn hai."
"Em đang cổ vũ bạn học mẫu giáo đấy à?" Reese trả lời.
Nhiếp Xuyên mím môi cười, cậu biết Reese nhất định là cảm động rồi.
Trong một giây trước khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Reese đột nhiên nghiêng người sang, hôn lên khóe môi Nhiếp Xuyên.
Cái này hoàn toàn không giống với nụ hôn lúc thường, luôn lưu luyến không muốn rời, cũng không có cách nào kiềm chế mọi khi, nó chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vọt qua rất nhanh. Nhưng Nhiếp Xuyên lại có thể cảm giác được sự rung động của Reese trong một chớp mắt ấy.
Mùa giải vẫn tiếp tục diễn ra, DK thế như trẻ che, duy trì chuỗi thành tích toàn thắng trong khu vực, có thể nói là đã nắm chắc một vé tiến vào vòng bảng – bốn mươi sáu đội rồi.
Huấn luyện viên Gordon cũng buông lỏng hơn, cho Chuck và Peter có nhiều cơ hội vào sân thay thế đội hình chủ lực hơn, đồng thời càng thêm thiên về hướng dẫn phương pháp thực hành chiến thuật toàn đội.
Vào một ngày cuối tuần nào đó, Nhiếp Xuyên đột nhiên cầm điện thoại, bò đến bên cạnh Reese: "Xem này! Cuối tuần này AZU sẽ đấu với một đội năm ngoái cũng tiến vào vòng loại chung kết đấy! Em muốn đi xem!"
Reese liếc nhìn một cái: "Được."
"A? Cứ thế thôi hả? Chúng ta đi kiểu gì giờ? Ngồi tàu hỏa à?" Nhiếp Xuyên bắt đầu nhẩm tính chi phí ở trong đầu.
Vốn là đến phòng tập thể hình tập máy cũng đã ngốn mất một mớ của cậu rồi, thêm nữa là cậu không có thời gian đi làm thêm, cho nên Nhiếp Xuyên căn bản không tiết kiệm được mấy tiền.
Reese vươn tay xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên, nói: "Chúng ta lái xe đi."
"Hả? Như thế phải lái xe lâu lắm đúng không?"
"Đi đường cao tốc xuyên Mỹ [1], mất khoảng hai tiếng. Thi đấu diễn ra vào chiều thứ bảy, chúng ta có thể xin huấn luyện viên Gordon nghỉ một ngày, chiều thứ sáu xuất phát."
"Quá tốt luôn! Em muốn đi mua đồ ăn vặt! Anh thích ăn cái gì?" Nhiếp Xuyên ghé đầu mình lại sát chỗ Reese.
"Tôi thích ăn gì, em không biết à?"
Nhiếp Xuyên nhún nhún vai: "Em chỉ biết anh không thích ăn gì thôi."
Em thích đồ ngọt, trùng hợp anh lại không thích mấy món đó.
"Tôi thích ăn em." Chóp mũi Reese cọ lên má Nhiếp Xuyên, ngay lúc chuẩn bị hôn lên...
Nhiếp Xuyên đạp đối phương một cước, đang muốn bò về địa bàn của mình, thì lại bị Reese tóm lại.
Mặc dù nói là hai người ghép giường lại với nhau rồi, nhưng Nhiếp Xuyên cứ luôn cảm thấy phạm vi hoạt động của họ luôn hạn chế ở trên phần giường của Reese, lần nào cậu bò qua đó xong cũng bị ôm chặt lấy.
"A! Đúng rồi! Lễ giáng sinh sắp đến! Carlo mời em tham gia tiệc Noel! Nghe nói hôm đó sẽ có nhiều hoạt động thú vị lắm!"
"Đừng đi." Reese một tay cầm sách, tay kia thì lúc có lúc không xoa xoa đỉnh đầu Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên đập tay của anh xuống.
Làm cái trò gì đây, em có phải thú cưng anh nuôi đâu.
"Sao lại không được đi?"
"Em không nhớ lần trước Carlo chọn áo da cho em, về em bị dị ứng hả?"
Nhắc đến chuyện này, mặt Nhiếp Xuyên nóng như thiêu. Cậu nhớ tối hôm đó, cậu chính là bị Reese ép phải thổ lộ.
"Tiệc Noel đâu cần mặc áo da đâu..." Nhiếp Xuyên vừa nghĩ linh tinh, vừa nhỏ giọng thầm thì, "Hơn nữa em mà không đi, Carlo sẽ không mời cô gái anh ta thích tới đó được."
"Cái đó thì mắc mớ gì đến em?"
"Bởi vì cô nàng anh ta thích là thành viên trong fanclub của em, em mà không đi, cô ấy cũng sẽ không đi."
"Em có fanclub à?" Reese buông quyển sách trong tay xuống.
"Có chứ! Chỉ là quy mô nhỏ xíu à, không lớn như fanclub của anh! Hơn nữa thành viên hầu hết đều là du học sinh Trung Quốc."
"Ngủ đi." Reese tắt đèn đi.
Nhiếp Xuyên tỏ ra rất thất vọng, cậu còn chưa kịp khoe với Reese áo phông đồng phục mà fanclub của cậu thiết kế riêng nữa!
Mà thôi, không khoe ra vẫn hơn, có khi khoe xong lại bị Reese nói là ngốc nghếch.
Sáng thứ sáu, Nhiếp Xuyên vừa mới tan học, đã nhận được gói đồ ăn vặt do fanclub của mình đưa tặng.
"Nghe nói cậu thích nhất là sô cô la, cho nên bọn tôi chọn toàn loại có vị sô cô la đó!"
"Cám ơn!" Nhiếp Xuyên nghe mà mở cờ trong bụng.
"Còn cả một ít đồ ăn vặt Trung Quốc nữa, đều là bọn tôi đến phố người Hoa chọn cho cậu đấy, còn có vài cái mà mấy chị em trong nhóm mang từ trong nước tới!"
"Thật sự rất cảm ơn mọi người!"
Nhiếp Xuyên cho mấy cô nàng một cái ôm gấu.
Carlo đứng cách đó không xa, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Trước kia hầu như không có cô nàng nào chú ý đến Allen, mà bây giờ, hình như đột nhiên có rất nhiều người yêu thích cậu ấy nhỉ?"
Ewing nhai kẹp cao su, khoác ba lô đi lướt qua người Carlo: "Bởi vì Allen tự tin hơn trước, kỹ thuật chơi bóng ngày càng tuyệt vời hơn. Hơn nữa cậu ấy tự có sức hấp dẫn của riêng mình, loại hấp dẫn này, ông có muốn học cũng không học được đâu."
Reese thì lại đứng trên bậc thang, lạnh lẽo nhìn Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên hớn hở ôm bọc đồ ăn vặt trở lại: "Ewing! Có nhiều đồ ngon lắm! Cùng chia nhau nào!"
"Ơ này, Allen, sao cậu không nói sẽ chia cho cả anh nữa?" Carlo bất mãn hỏi.
"Anh chả biết thưởng thức vẻ đẹp của đồ ăn vặt, đây không phải là làm lãng phí tấm lòng của người khác sao?"
Carlo lại hỏi: "Vậy chuyện bữa tiệc đêm Noel cậu đã nói với mấy cô ấy chưa?"
"Nói rồi, mấy cô ấy cũng rất thích, nói là sẽ tham gia. Nhưng mà Carlo, anh không được làm ra chuyện gì khiến tôi mất mặt đâu đấy." Nhiếp Xuyên trịnh trọng nói.
"Biết rồi, cám ơn cậu! Allen!" Carlo bắn cho Nhiếp Xuyên một cái hôn gió.
Nhiếp Xuyên đi đến bên cạnh Reese, bóc một gói đậu phụ cá đưa đến trước mặt anh: "Đây là món là em thích ăn nhất chỉ sau có sô cô la thôi đấy! Không phải món ngọt đâu, anh có muốn nếm thử không?"
"Tôi không ăn đồ chế biến sẵn." Reese xoay người," Đi, chúng ta đi AZU."
Nhiếp Xuyên gãi gãi đầu, cậu thấy hình như Reese có vẻ không được vui cho lắm thì phải?
Lái xe ra khỏi trường học, hai người đi lên cao tốc.
Phong cảnh xung quanh bắt đầu trở nên giống hệt nhau.
Mà Reese cũng đang bật một kênh radio về tài chính kinh tế nào đó, không được bao lâu, Nhiếp Xuyên đã ngáp ngắn ngáp dài.
Túi rác dưới chân Nhiếp Xuyên đều là vỏ bọc đồ ăn vặt đã bị cậu giải quyết, từ lúc lên xe Nhiếp Xuyên ăn không ngừng mồm, mà Reese thì ngoài uống nước ra không đụng đến một miếng đồ ăn nào.
"Chỉ còn một miếng đậu phụ cá cuối cùng thôi, anh thật sự không muốn ăn thử à?"
Nói thế nào thì đây cũng là món ăn vặt mà cậu nhiệt liệt đề cử mà, Reese chẳng nể mặt chút nào cả.
Nhiếp Xuyên nâng miếng cá ở đó tận năm giây, ngay lúc cậu sắp từ bỏ hạ nó xuống, thì Reese lấy qua, đặt ở trên miệng, hàm răng cắn lấy góc vỏ bọc, hơi quay đầu, xé lớp nilon bao bên ngoài, sau đó đẩy miếng đậu phụ cá bên trong ra.
Nhiếp Xuyên nhìn mà nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Bởi vì cậu đột nhiên nhớ đến quảng cáo Durex mà một nam diễn viên từng quay, động tác đó gần như y xì kệt với động tác của Reese. Chỉ có điều, quảng cáo người ta cố tình quay chậm hơn, tạo bầu không khí ám muội, mà Reese là kiểu gợi cảm trời sinh.
Reese hơi nghiêng người sang, vứt vỏ giấy gói vào trong túi rác để dưới chân Nhiếp Xuyên.
Trong nháy mắt khi mu bàn tay anh co qua quần bò của Nhiếp Xuyên, cậu quả thực muốn bốc cháy luôn.
"Em làm sao vậy?" Reese hỏi.
"Không... Không có gì, em muốn đi vệ sinh!" Nhiếp Xuyên tìm bừa một cái lý do sứt sẹo.
"Vậy nhịn thêm một lát, đi khoảng hai mươi phút nữa sẽ có một khách sạn nhỏ, có thể vào ngủ một giấc rồi đi tiếp." Reese nhìn ra Nhiếp Xuyên buồn ngủ díp cả mắt rồi.
"Được!"
Vì khách sạn này là chạm nghỉ chân trên đường cao tốc, cho nên chắc chắn là sẽ không được thoải mái tiện nghi như những khách sạn bình thường. Giường ở đây rất nhỏ, ga trải giường cũng đã cũ, nhưng được cái khá sạch sẽ.
Nhiếp Xuyên nằm úp sấp xuống giường bắt đầu nghịch điện thoại.
Reese ngồi xuống cạnh giường của cậu, vỗ vỗ lưng cậu một cái: "Đừng nghịch nữa, lát nữa chúng ta còn phải đi tiếp.
"Được rồi, được rồi!" Nhiếp Xuyên miệng thì nói vậy, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Reese cúi người, nhìn vào màn hình điện thoại của Nhiếp Xuyên, đọc nội dung bên trên ra: "Reese trói cổ tay Allen lại, kéo nó lên, buộc chặt vào đầu giường..."
"Này, anh làm gì vậy!" Nhiếp Xuyên vội vàng tắt màn hình điện thoại đi, cậu lật người lại, trừng mắt lườm Reese, trong lòng lại chột dạ như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện gì sai trái lắm.
Reese lại như không nhìn thấy phản ứng của nhiếp Xuyên tiếp tục đọc nốt câu vừa nãy: "Một tay anh khẽ vuốt lên phần tóc rối bời bên tai Nhiếp Xuyên..."
"Thôi được rồi!" Nhiếp Xuyên dùng vai huých Reese một cái, "Em... Em chỉ tò mò muốn xem một chút, coi mấy cô ấy viết cái linh tinh lung tung gì thôi!"
Rất hiển nhiên, Reese đã xem qua tiểu thuyết này, hơn nữa còn thuộc luôn rồi.
Anh dùng ngữ điệu dịu dàng nhất đọc ra nội dung khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
"... Cho dù Allen có la hét gào khóc như thế nào, Reese cũng không dừng lại. Mặt của cậu đỏ ửng lên, nhịp tim cũng đập loạn theo hơi thở của Reese, dần dần, âm thanh phát ra trong cuống họng Allen biến thành những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, cậu sống chết quấn quýt lấy anh, thân thể căng chặt như là muốn hút ra toàn bộ của Reese..."
Nhiếp Xuyên bịt kín tai nhắm chặt hai mắt, lùi về phái sau: "Được rồi! Được rồi! Đừng đọc nữa mà!"
Hai tay Reese chống ở bên người Nhiếp Xuyên, anh không áp chặt vào, mà vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
Không nghe thấy tiếng Reese nữa, Nhiếp Xuyên hơi hí mắt, lại đối diện với đôi mắt xanh của anh.
"Có muốn thử một lần không?" Giọng Reese rất nhẹ, Nhiếp Xuyên cảm thấy như không khí cũng đông đặc lại, phổi của cậu không còn hít thở được nữa.
"Thử... Thử cái gì?"
Trong lòng cậu biết tỏng đối phương đang ám chỉ cái gì, những vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
"Thử một chút xem, nếu tôi thật sự đi vào, em liệu có khóc không, tôi liệu có đau lòng em mà dừng lại không."
Nhiếp Xuyên vội vàng đưa tay muốn đẩy Reese ra, nhưng đối phương lại không xê dịch một chút nào.
"Thử một chút xem, liệu mặt em có đỏ lên không, nhịp tim của em có bị hơi thở của tôi làm cho loạn nhịp hay không?"
Rõ ràng cô nương đó viết văn nghe sến rện kinh khủng, nhưng khi được Reese đọc ra miệng, nó lại mang theo một loại ý vị hoàn toàn khác.
"Tôi muốn nghe tiếng rên rỉ phát ra từ miệng em, nó sẽ là như thế nào, muốn biết khi em quấn chặt lấy tôi, sẽ là như thế nào?"
Hô hấp của Reese phả vào giữa môi Nhiếp Xuyên, cậu có cảm giác như mạch máu trong người mình sắp nổ tung hết một lượt đến nơi, chỉ hận không có kẽ nứt nào để chui vào.
"Liệu em có thực sự chặt đến mức có thể hút ra toàn bộ của tôi?"
Câu này thực sự quá là "Dâm đãng" rồi!
Nhiếp Xuyên chỉ hận không thể đập cho Reese một cú!
"Ngủ! Anh nói ngủ mà, ngủ hai tiếng!" Nhiếp Xuyên lăn kềnh xuống giường, quay người đưa lưng lại phía Reese.
Từ khi cậu biết Reese từng có rất nhiều những tưởng tưởng "Vượt quá độ tuổi" với cậu, cậu đã biết người này rất nguy hiểm rồi.
Nhưng có nguy hiểm đến mấy, thì đối với Nhiếp Xuyên vẫn có một sức hấp dẫn chết người.
Reese nằm xuống cạnh Nhiếp Xuyên, ôm chặt lấy cậu.
Nhiếp Xuyên cố ý cuộn người lại, muốn đẩy Reese xuống dưới giường, nhưng anh vẫn kiên quyết ôm chặt lấy cậu.
Hai tiếng sau, Nhiếp Xuyến thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
Khi bọn họ tiếp tục lên đường, lúc Nhiếp Xuyên ngồi ở ghế phó lái cứ luôn vặn vẹo không yên, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc mắt nhìn Reese lấy một cái.
"Tôi chỉ dùng ngón tay mà thôi, em đã ra nhiều như vậy, có vẻ là do bình thường em nhịn quá lâu rồi."
Nhiếp Xuyên đã từng không chỉ một lần thấy ngón tay Reese rất đẹp, nhưng mà giờ nghĩ lại, cậu chỉ thấy vẻ đẹp đó toàn là ác ý thôi!
"Nhưng mà thực sự rất chặt."
"Này! Anh có thể đừng nói nữa không!" Nhiếp Xuyên trừng mắt nhìn qua.
Reese không nói nữa, nhưng trong lòng Nhiếp Xuyên cũng chẳng thể bình tĩnh lại.
Nó không ngừng xao động, giống như muốn phá tan trói buộc của thân thể.
Sau gần một tiếng im lặng, Reese lại mở miệng: "Nhưng tôi thực sự rất muốn đi vào."
Mặt Nhiếp Xuyên đỏ bừng như muốn xuất huyết đến nơi vậy: "Em muốn nghỉ chơi với anh."
"Cho dù không lấy được chức vô địch, hoặc là ngay cả vòng bảng toàn quốc cũng không tiến vào được, tôi cũng muốn đi vào em."
Thanh âm của Reese vẫn bình thản y như cũ, hoàn toàn nghe không ra tí dục vọng nào.
Nhưng mà càng như vậy, Nhiếp Xuyên lại càng nhớ rõ xúc cảm của ngón tay Reese, giống như nó vẫn còn đang ở trong thân thể cậu khắp nơi châm lửa, gắt gao bám lấy từng mạch máu trong người cậu, tự như chỉ một chốc nữa thôi tất cả sẽ nổ tung.
Sau đó là tai họa ngập đầu.
Cậu biết mình căn bản là chạy không thoát.
"Chúng ta không những phải lọt vào vòng bốn mươi sáu đội, còn phải giành được chức vô địch nữa." Đây là cái duy nhất Nhiếp Xuyên có thể nói.
Còn nữa, cậu thề sẽ không bao giờ tò mò tìm đọc mấy cái tiểu thuyết người ta viết về mình với Reese nữa!
Reese nhất định là đã xem rất nhiều lần, hơn nữa không biết đã ở trong đầu mô phỏng thêm bao nhiều lần!
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy sau mông mình nhoi nhói đau!
Hai tiếng sau, bọn họ rốt cuộc cũng đã tới được thành phố của AZU.
Háo hức chờ xem trận đấu giúp Nhiếp Xuyên ở trước mặt Reese đỡ lúng túng hơn nhiều.
Nhưng khiến Nhiếp Xuyên bất ngờ hơn chính là, cậu và Reese lại gặp được Raven trong sảnh khách sạn.
"Oh my God! Reese, ông thế mà lại ở đây! Đừng nói là ông cũng đến vì muốn xem AZU thi đấu đấy nhé!"
"Chứ không thì để xem cát vàng với đường cao tốc à?" Reese hỏi ngược lại.
Tầm mắt Raven rơi lên trên người Nhiếp Xuyên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Trời ạ! Cậu nhóc! Lần trước tôi gặp cậu, cậu mới chỉ cao có tầm đây! Không ngờ chưa đến một năm, mà cậu cũng phải cao thêm đến 5cm đấy nhỉ?"
Nhiếp Xuyên nghe thế lập tức hớn hở cười, sau đó bị Reese lôi cổ áo xếch qua.
____________________
[1] Cao tốc xuyên Mỹ hay Xa lộ Liên Mỹ la gồm một mạng lưới các con đường dài tới 48.000 km nối từ vịnh Prudhoe, Alaska chạy dọc Bắc Mỹ và Nam Mỹ tới tận Ushuia, Argentina.
Tuyến đường bộ liên tục này, ngoại trừ một đoạn ngắt quãng rừng nhiệt đới dài khoảng 100 km (60 dặm), được gọi là Darien Gap. Tuyến đường này gần như kết nối tất cả các quốc gia lục địa châu Mỹ trong một hệ thống đường cao tốc. Theo sách kỷ lục Guinness, đây là tuyến đường bộ dành cho xe cơ giới lưu thông dài nhất thế giới.
(Tôi cũng chả biết có phải là cái đường cao tốc này không nữa, tại vì trong truyện cũng không nói AZU ở đâu cả.)
Nhiếp Xuyên chớp mắt một cái, sai đó nhoẻn miệng cười. cậu dùng vai huých đối phương một cái: "Cho nên nói, anh rất quan tâm đến địa vị của mình trong lòng em chứ gì?"
Reese không trả lời, lái xe đi.
"Thực ra em rất cảm kích Ceston Lind." Nhiếp Xuyên nghếch cằm nói.
"Cảm kích cậu ta cái gì?"
"Đương nhiên là cảm kích vì anh ta trở thành đối thủ của anh. Nếu không phải anh ta có thể phá ngang cú layup ngược giữa của anh, có khi anh đã sớm không còn hứng thú gì với bóng rổ nữa rồi. Như vậy, em với anh sẽ không gặp được này, phải không nào?"
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh cú Slam dunk so với mặt trời còn nóng bỏng hơn khi cậu lần đầu gặp Reese.
"Với cả, một mình anh đánh bại Ceston thì nhàm chán biết bao. Vẫn nên là hai người chúng ta cùng nhau đánh bại anh ta đi?" Nhiếp Xuyên vươn tay ra với Reese.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Reese cũng vươn tay ra, bắt tay với Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên cực kỳ trịnh trọng nói: "Chúng ta sẽ khiến Ceston biết được là, một cộng một cũng có thể lớn hơn hai."
"Em đang cổ vũ bạn học mẫu giáo đấy à?" Reese trả lời.
Nhiếp Xuyên mím môi cười, cậu biết Reese nhất định là cảm động rồi.
Trong một giây trước khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Reese đột nhiên nghiêng người sang, hôn lên khóe môi Nhiếp Xuyên.
Cái này hoàn toàn không giống với nụ hôn lúc thường, luôn lưu luyến không muốn rời, cũng không có cách nào kiềm chế mọi khi, nó chỉ như chuồn chuồn lướt nước, vọt qua rất nhanh. Nhưng Nhiếp Xuyên lại có thể cảm giác được sự rung động của Reese trong một chớp mắt ấy.
Mùa giải vẫn tiếp tục diễn ra, DK thế như trẻ che, duy trì chuỗi thành tích toàn thắng trong khu vực, có thể nói là đã nắm chắc một vé tiến vào vòng bảng – bốn mươi sáu đội rồi.
Huấn luyện viên Gordon cũng buông lỏng hơn, cho Chuck và Peter có nhiều cơ hội vào sân thay thế đội hình chủ lực hơn, đồng thời càng thêm thiên về hướng dẫn phương pháp thực hành chiến thuật toàn đội.
Vào một ngày cuối tuần nào đó, Nhiếp Xuyên đột nhiên cầm điện thoại, bò đến bên cạnh Reese: "Xem này! Cuối tuần này AZU sẽ đấu với một đội năm ngoái cũng tiến vào vòng loại chung kết đấy! Em muốn đi xem!"
Reese liếc nhìn một cái: "Được."
"A? Cứ thế thôi hả? Chúng ta đi kiểu gì giờ? Ngồi tàu hỏa à?" Nhiếp Xuyên bắt đầu nhẩm tính chi phí ở trong đầu.
Vốn là đến phòng tập thể hình tập máy cũng đã ngốn mất một mớ của cậu rồi, thêm nữa là cậu không có thời gian đi làm thêm, cho nên Nhiếp Xuyên căn bản không tiết kiệm được mấy tiền.
Reese vươn tay xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên, nói: "Chúng ta lái xe đi."
"Hả? Như thế phải lái xe lâu lắm đúng không?"
"Đi đường cao tốc xuyên Mỹ [1], mất khoảng hai tiếng. Thi đấu diễn ra vào chiều thứ bảy, chúng ta có thể xin huấn luyện viên Gordon nghỉ một ngày, chiều thứ sáu xuất phát."
"Quá tốt luôn! Em muốn đi mua đồ ăn vặt! Anh thích ăn cái gì?" Nhiếp Xuyên ghé đầu mình lại sát chỗ Reese.
"Tôi thích ăn gì, em không biết à?"
Nhiếp Xuyên nhún nhún vai: "Em chỉ biết anh không thích ăn gì thôi."
Em thích đồ ngọt, trùng hợp anh lại không thích mấy món đó.
"Tôi thích ăn em." Chóp mũi Reese cọ lên má Nhiếp Xuyên, ngay lúc chuẩn bị hôn lên...
Nhiếp Xuyên đạp đối phương một cước, đang muốn bò về địa bàn của mình, thì lại bị Reese tóm lại.
Mặc dù nói là hai người ghép giường lại với nhau rồi, nhưng Nhiếp Xuyên cứ luôn cảm thấy phạm vi hoạt động của họ luôn hạn chế ở trên phần giường của Reese, lần nào cậu bò qua đó xong cũng bị ôm chặt lấy.
"A! Đúng rồi! Lễ giáng sinh sắp đến! Carlo mời em tham gia tiệc Noel! Nghe nói hôm đó sẽ có nhiều hoạt động thú vị lắm!"
"Đừng đi." Reese một tay cầm sách, tay kia thì lúc có lúc không xoa xoa đỉnh đầu Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên đập tay của anh xuống.
Làm cái trò gì đây, em có phải thú cưng anh nuôi đâu.
"Sao lại không được đi?"
"Em không nhớ lần trước Carlo chọn áo da cho em, về em bị dị ứng hả?"
Nhắc đến chuyện này, mặt Nhiếp Xuyên nóng như thiêu. Cậu nhớ tối hôm đó, cậu chính là bị Reese ép phải thổ lộ.
"Tiệc Noel đâu cần mặc áo da đâu..." Nhiếp Xuyên vừa nghĩ linh tinh, vừa nhỏ giọng thầm thì, "Hơn nữa em mà không đi, Carlo sẽ không mời cô gái anh ta thích tới đó được."
"Cái đó thì mắc mớ gì đến em?"
"Bởi vì cô nàng anh ta thích là thành viên trong fanclub của em, em mà không đi, cô ấy cũng sẽ không đi."
"Em có fanclub à?" Reese buông quyển sách trong tay xuống.
"Có chứ! Chỉ là quy mô nhỏ xíu à, không lớn như fanclub của anh! Hơn nữa thành viên hầu hết đều là du học sinh Trung Quốc."
"Ngủ đi." Reese tắt đèn đi.
Nhiếp Xuyên tỏ ra rất thất vọng, cậu còn chưa kịp khoe với Reese áo phông đồng phục mà fanclub của cậu thiết kế riêng nữa!
Mà thôi, không khoe ra vẫn hơn, có khi khoe xong lại bị Reese nói là ngốc nghếch.
Sáng thứ sáu, Nhiếp Xuyên vừa mới tan học, đã nhận được gói đồ ăn vặt do fanclub của mình đưa tặng.
"Nghe nói cậu thích nhất là sô cô la, cho nên bọn tôi chọn toàn loại có vị sô cô la đó!"
"Cám ơn!" Nhiếp Xuyên nghe mà mở cờ trong bụng.
"Còn cả một ít đồ ăn vặt Trung Quốc nữa, đều là bọn tôi đến phố người Hoa chọn cho cậu đấy, còn có vài cái mà mấy chị em trong nhóm mang từ trong nước tới!"
"Thật sự rất cảm ơn mọi người!"
Nhiếp Xuyên cho mấy cô nàng một cái ôm gấu.
Carlo đứng cách đó không xa, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Trước kia hầu như không có cô nàng nào chú ý đến Allen, mà bây giờ, hình như đột nhiên có rất nhiều người yêu thích cậu ấy nhỉ?"
Ewing nhai kẹp cao su, khoác ba lô đi lướt qua người Carlo: "Bởi vì Allen tự tin hơn trước, kỹ thuật chơi bóng ngày càng tuyệt vời hơn. Hơn nữa cậu ấy tự có sức hấp dẫn của riêng mình, loại hấp dẫn này, ông có muốn học cũng không học được đâu."
Reese thì lại đứng trên bậc thang, lạnh lẽo nhìn Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên hớn hở ôm bọc đồ ăn vặt trở lại: "Ewing! Có nhiều đồ ngon lắm! Cùng chia nhau nào!"
"Ơ này, Allen, sao cậu không nói sẽ chia cho cả anh nữa?" Carlo bất mãn hỏi.
"Anh chả biết thưởng thức vẻ đẹp của đồ ăn vặt, đây không phải là làm lãng phí tấm lòng của người khác sao?"
Carlo lại hỏi: "Vậy chuyện bữa tiệc đêm Noel cậu đã nói với mấy cô ấy chưa?"
"Nói rồi, mấy cô ấy cũng rất thích, nói là sẽ tham gia. Nhưng mà Carlo, anh không được làm ra chuyện gì khiến tôi mất mặt đâu đấy." Nhiếp Xuyên trịnh trọng nói.
"Biết rồi, cám ơn cậu! Allen!" Carlo bắn cho Nhiếp Xuyên một cái hôn gió.
Nhiếp Xuyên đi đến bên cạnh Reese, bóc một gói đậu phụ cá đưa đến trước mặt anh: "Đây là món là em thích ăn nhất chỉ sau có sô cô la thôi đấy! Không phải món ngọt đâu, anh có muốn nếm thử không?"
"Tôi không ăn đồ chế biến sẵn." Reese xoay người," Đi, chúng ta đi AZU."
Nhiếp Xuyên gãi gãi đầu, cậu thấy hình như Reese có vẻ không được vui cho lắm thì phải?
Lái xe ra khỏi trường học, hai người đi lên cao tốc.
Phong cảnh xung quanh bắt đầu trở nên giống hệt nhau.
Mà Reese cũng đang bật một kênh radio về tài chính kinh tế nào đó, không được bao lâu, Nhiếp Xuyên đã ngáp ngắn ngáp dài.
Túi rác dưới chân Nhiếp Xuyên đều là vỏ bọc đồ ăn vặt đã bị cậu giải quyết, từ lúc lên xe Nhiếp Xuyên ăn không ngừng mồm, mà Reese thì ngoài uống nước ra không đụng đến một miếng đồ ăn nào.
"Chỉ còn một miếng đậu phụ cá cuối cùng thôi, anh thật sự không muốn ăn thử à?"
Nói thế nào thì đây cũng là món ăn vặt mà cậu nhiệt liệt đề cử mà, Reese chẳng nể mặt chút nào cả.
Nhiếp Xuyên nâng miếng cá ở đó tận năm giây, ngay lúc cậu sắp từ bỏ hạ nó xuống, thì Reese lấy qua, đặt ở trên miệng, hàm răng cắn lấy góc vỏ bọc, hơi quay đầu, xé lớp nilon bao bên ngoài, sau đó đẩy miếng đậu phụ cá bên trong ra.
Nhiếp Xuyên nhìn mà nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Bởi vì cậu đột nhiên nhớ đến quảng cáo Durex mà một nam diễn viên từng quay, động tác đó gần như y xì kệt với động tác của Reese. Chỉ có điều, quảng cáo người ta cố tình quay chậm hơn, tạo bầu không khí ám muội, mà Reese là kiểu gợi cảm trời sinh.
Reese hơi nghiêng người sang, vứt vỏ giấy gói vào trong túi rác để dưới chân Nhiếp Xuyên.
Trong nháy mắt khi mu bàn tay anh co qua quần bò của Nhiếp Xuyên, cậu quả thực muốn bốc cháy luôn.
"Em làm sao vậy?" Reese hỏi.
"Không... Không có gì, em muốn đi vệ sinh!" Nhiếp Xuyên tìm bừa một cái lý do sứt sẹo.
"Vậy nhịn thêm một lát, đi khoảng hai mươi phút nữa sẽ có một khách sạn nhỏ, có thể vào ngủ một giấc rồi đi tiếp." Reese nhìn ra Nhiếp Xuyên buồn ngủ díp cả mắt rồi.
"Được!"
Vì khách sạn này là chạm nghỉ chân trên đường cao tốc, cho nên chắc chắn là sẽ không được thoải mái tiện nghi như những khách sạn bình thường. Giường ở đây rất nhỏ, ga trải giường cũng đã cũ, nhưng được cái khá sạch sẽ.
Nhiếp Xuyên nằm úp sấp xuống giường bắt đầu nghịch điện thoại.
Reese ngồi xuống cạnh giường của cậu, vỗ vỗ lưng cậu một cái: "Đừng nghịch nữa, lát nữa chúng ta còn phải đi tiếp.
"Được rồi, được rồi!" Nhiếp Xuyên miệng thì nói vậy, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Reese cúi người, nhìn vào màn hình điện thoại của Nhiếp Xuyên, đọc nội dung bên trên ra: "Reese trói cổ tay Allen lại, kéo nó lên, buộc chặt vào đầu giường..."
"Này, anh làm gì vậy!" Nhiếp Xuyên vội vàng tắt màn hình điện thoại đi, cậu lật người lại, trừng mắt lườm Reese, trong lòng lại chột dạ như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện gì sai trái lắm.
Reese lại như không nhìn thấy phản ứng của nhiếp Xuyên tiếp tục đọc nốt câu vừa nãy: "Một tay anh khẽ vuốt lên phần tóc rối bời bên tai Nhiếp Xuyên..."
"Thôi được rồi!" Nhiếp Xuyên dùng vai huých Reese một cái, "Em... Em chỉ tò mò muốn xem một chút, coi mấy cô ấy viết cái linh tinh lung tung gì thôi!"
Rất hiển nhiên, Reese đã xem qua tiểu thuyết này, hơn nữa còn thuộc luôn rồi.
Anh dùng ngữ điệu dịu dàng nhất đọc ra nội dung khiến người nghe mặt đỏ tim đập.
"... Cho dù Allen có la hét gào khóc như thế nào, Reese cũng không dừng lại. Mặt của cậu đỏ ửng lên, nhịp tim cũng đập loạn theo hơi thở của Reese, dần dần, âm thanh phát ra trong cuống họng Allen biến thành những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, cậu sống chết quấn quýt lấy anh, thân thể căng chặt như là muốn hút ra toàn bộ của Reese..."
Nhiếp Xuyên bịt kín tai nhắm chặt hai mắt, lùi về phái sau: "Được rồi! Được rồi! Đừng đọc nữa mà!"
Hai tay Reese chống ở bên người Nhiếp Xuyên, anh không áp chặt vào, mà vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
Không nghe thấy tiếng Reese nữa, Nhiếp Xuyên hơi hí mắt, lại đối diện với đôi mắt xanh của anh.
"Có muốn thử một lần không?" Giọng Reese rất nhẹ, Nhiếp Xuyên cảm thấy như không khí cũng đông đặc lại, phổi của cậu không còn hít thở được nữa.
"Thử... Thử cái gì?"
Trong lòng cậu biết tỏng đối phương đang ám chỉ cái gì, những vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
"Thử một chút xem, nếu tôi thật sự đi vào, em liệu có khóc không, tôi liệu có đau lòng em mà dừng lại không."
Nhiếp Xuyên vội vàng đưa tay muốn đẩy Reese ra, nhưng đối phương lại không xê dịch một chút nào.
"Thử một chút xem, liệu mặt em có đỏ lên không, nhịp tim của em có bị hơi thở của tôi làm cho loạn nhịp hay không?"
Rõ ràng cô nương đó viết văn nghe sến rện kinh khủng, nhưng khi được Reese đọc ra miệng, nó lại mang theo một loại ý vị hoàn toàn khác.
"Tôi muốn nghe tiếng rên rỉ phát ra từ miệng em, nó sẽ là như thế nào, muốn biết khi em quấn chặt lấy tôi, sẽ là như thế nào?"
Hô hấp của Reese phả vào giữa môi Nhiếp Xuyên, cậu có cảm giác như mạch máu trong người mình sắp nổ tung hết một lượt đến nơi, chỉ hận không có kẽ nứt nào để chui vào.
"Liệu em có thực sự chặt đến mức có thể hút ra toàn bộ của tôi?"
Câu này thực sự quá là "Dâm đãng" rồi!
Nhiếp Xuyên chỉ hận không thể đập cho Reese một cú!
"Ngủ! Anh nói ngủ mà, ngủ hai tiếng!" Nhiếp Xuyên lăn kềnh xuống giường, quay người đưa lưng lại phía Reese.
Từ khi cậu biết Reese từng có rất nhiều những tưởng tưởng "Vượt quá độ tuổi" với cậu, cậu đã biết người này rất nguy hiểm rồi.
Nhưng có nguy hiểm đến mấy, thì đối với Nhiếp Xuyên vẫn có một sức hấp dẫn chết người.
Reese nằm xuống cạnh Nhiếp Xuyên, ôm chặt lấy cậu.
Nhiếp Xuyên cố ý cuộn người lại, muốn đẩy Reese xuống dưới giường, nhưng anh vẫn kiên quyết ôm chặt lấy cậu.
Hai tiếng sau, Nhiếp Xuyến thiếu chút nữa đã mất mạng rồi.
Khi bọn họ tiếp tục lên đường, lúc Nhiếp Xuyên ngồi ở ghế phó lái cứ luôn vặn vẹo không yên, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc mắt nhìn Reese lấy một cái.
"Tôi chỉ dùng ngón tay mà thôi, em đã ra nhiều như vậy, có vẻ là do bình thường em nhịn quá lâu rồi."
Nhiếp Xuyên đã từng không chỉ một lần thấy ngón tay Reese rất đẹp, nhưng mà giờ nghĩ lại, cậu chỉ thấy vẻ đẹp đó toàn là ác ý thôi!
"Nhưng mà thực sự rất chặt."
"Này! Anh có thể đừng nói nữa không!" Nhiếp Xuyên trừng mắt nhìn qua.
Reese không nói nữa, nhưng trong lòng Nhiếp Xuyên cũng chẳng thể bình tĩnh lại.
Nó không ngừng xao động, giống như muốn phá tan trói buộc của thân thể.
Sau gần một tiếng im lặng, Reese lại mở miệng: "Nhưng tôi thực sự rất muốn đi vào."
Mặt Nhiếp Xuyên đỏ bừng như muốn xuất huyết đến nơi vậy: "Em muốn nghỉ chơi với anh."
"Cho dù không lấy được chức vô địch, hoặc là ngay cả vòng bảng toàn quốc cũng không tiến vào được, tôi cũng muốn đi vào em."
Thanh âm của Reese vẫn bình thản y như cũ, hoàn toàn nghe không ra tí dục vọng nào.
Nhưng mà càng như vậy, Nhiếp Xuyên lại càng nhớ rõ xúc cảm của ngón tay Reese, giống như nó vẫn còn đang ở trong thân thể cậu khắp nơi châm lửa, gắt gao bám lấy từng mạch máu trong người cậu, tự như chỉ một chốc nữa thôi tất cả sẽ nổ tung.
Sau đó là tai họa ngập đầu.
Cậu biết mình căn bản là chạy không thoát.
"Chúng ta không những phải lọt vào vòng bốn mươi sáu đội, còn phải giành được chức vô địch nữa." Đây là cái duy nhất Nhiếp Xuyên có thể nói.
Còn nữa, cậu thề sẽ không bao giờ tò mò tìm đọc mấy cái tiểu thuyết người ta viết về mình với Reese nữa!
Reese nhất định là đã xem rất nhiều lần, hơn nữa không biết đã ở trong đầu mô phỏng thêm bao nhiều lần!
Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy sau mông mình nhoi nhói đau!
Hai tiếng sau, bọn họ rốt cuộc cũng đã tới được thành phố của AZU.
Háo hức chờ xem trận đấu giúp Nhiếp Xuyên ở trước mặt Reese đỡ lúng túng hơn nhiều.
Nhưng khiến Nhiếp Xuyên bất ngờ hơn chính là, cậu và Reese lại gặp được Raven trong sảnh khách sạn.
"Oh my God! Reese, ông thế mà lại ở đây! Đừng nói là ông cũng đến vì muốn xem AZU thi đấu đấy nhé!"
"Chứ không thì để xem cát vàng với đường cao tốc à?" Reese hỏi ngược lại.
Tầm mắt Raven rơi lên trên người Nhiếp Xuyên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Trời ạ! Cậu nhóc! Lần trước tôi gặp cậu, cậu mới chỉ cao có tầm đây! Không ngờ chưa đến một năm, mà cậu cũng phải cao thêm đến 5cm đấy nhỉ?"
Nhiếp Xuyên nghe thế lập tức hớn hở cười, sau đó bị Reese lôi cổ áo xếch qua.
____________________
[1] Cao tốc xuyên Mỹ hay Xa lộ Liên Mỹ la gồm một mạng lưới các con đường dài tới 48.000 km nối từ vịnh Prudhoe, Alaska chạy dọc Bắc Mỹ và Nam Mỹ tới tận Ushuia, Argentina.
Tuyến đường bộ liên tục này, ngoại trừ một đoạn ngắt quãng rừng nhiệt đới dài khoảng 100 km (60 dặm), được gọi là Darien Gap. Tuyến đường này gần như kết nối tất cả các quốc gia lục địa châu Mỹ trong một hệ thống đường cao tốc. Theo sách kỷ lục Guinness, đây là tuyến đường bộ dành cho xe cơ giới lưu thông dài nhất thế giới.
(Tôi cũng chả biết có phải là cái đường cao tốc này không nữa, tại vì trong truyện cũng không nói AZU ở đâu cả.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất