Chương 79: Nụ hôn gió của Ceston
"Chứng minh thư đăng ký phòng." Reese hất đầu ra hiệu.
Nghĩ đến chuyện Reese làm với mình trong khách sạn ven đường khi nãy, Nhiếp Xuyên cực kỳ muốn được ở phòng đơn một người.
Cứ cảm thấy tối nay nguy hiểm rình rập...
"Này, tối nay cùng nhau ăn một bữa nhé!" Raven rất nhiệt tình khoác vai Reese.
Reese còn chưa mở miệng nói gì, Nhiếp Xuyên đã nhanh nhảu trả lời: "Được đó! Cùng ăn đi!"
Lần trước được mục sở thị kỹ thuật chơi bóng của Raven, Nhiếp Xuyên rất muốn tìm cơ hội luận bàn một trận với đối phương.
"Được! Vậy lát tôi chờ hai người dưới sảnh khách sạn nhé! Sáu giờ gặp nhau dưới đây thế nào?"
"Không thành vấn đề!"
Khi Nhiếp Xuyên cùng Reese vào trong thang máy rồi, cậu vừa cất thẻ căn cước của mình vào ba lô vừa nói: "Không biết lát nữa ăn gì được nhỉ? Dọc theo đường đi không thấy có quán ăn nào trông có vẻ ngon cả..."
"Tôi vốn đã đặt bàn trước ở một nhà hàng hai sao Michelin rồi, nhưng chỉ đặt bàn cho hai người."
"Há?"
"Nếu em đồng ý đi ăn với Raven rồi, vậy chỉ đành hủy bàn thôi."
Thang máy mở ra, Reese đi ra ngoài trước.
Nhiếp Xuyên đuổi theo sau: "Anh đặt bàn rồi mà sao không nói sớm!"
"Lúc em đồng ý ăn tối với Raven, em cũng có nói với tôi trước đâu." Reese không thèm quay đầu lại.
Nhiếp Xuyên cảm nhận được, Reese hình như đang giận.
Quan trọng nhất là, Nhiếp Xuyên cũng muốn ăn thử món ngon của nhà hàng sao Michelin!
"Nếu không... Em hẹn lại Raven, bảo chờ mai xem trận đấu của AZU xong, lại cùng nhau ăn cơm?"
Reese mở cửa phòng ra, đi vào, bắt đầu sắp xếp tủ quần áo giống như mọi khi, vẫn không thèm quay đầu lại nhìn Nhiếp Xuyên: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi, xem Ceston Lind chơi bóng xong, em sẽ không còn muốn ăn gì nữa."
"..." Nhiếp Xuyên cúi đầu xuống, bĩu môi.
Cậu hiểu ý Reese là gì. Xem một trận đấu trực tiếp sẽ khiến Nhiếp Xuyên cảm nhận được sâu sắc hơn về thực lực của Ceston. Đồng thời nó cũng sẽ mang đến cho Nhiếp Xuyên áp lực tương đương.
Trầm mặc độ vài giây, Reese xoay người lại, khoanh tay nhìn Nhiếp Xuyên: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xấu đi."
"Thành phố này không có nhà hàng hai sao Michelin."
"Cái gì? Anh gạt em!" Nhiếp Xuyên đứng bật dậy.
"Ai kêu em tuy tiện nhận lời cùng ăn tối với người khác? Tôi vốn định nói sẽ dẫn em đi ăn đồ nướng của nhà này rất ngon."
"Vậy tin tốt là gì?"
"Tin tốt đương nhiên chính là em có thể cùng ăn tối với Raven."
Nhiếp Xuyên thực sự rất muốn tẩn cho Reese một trận.
Mười mấy giây sau, Nhiếp Xuyên mới ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: "Tại sao phòng này lại chỉ có một cái giường?"
"Bởi vì đây là phòng giường đôi."
"Nhưng không phải chúng ta nên ở phòng tiêu chuẩn hai giường đơn sao?"
"Tại sao?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên bỗng nhiên không còn gì để nói!
Thực ra từ sau khi Reese đẩy hai cái giường trong ký túc xá sát lại với nhau thì họ cũng không khác gì đang ngủ giường đôi, nhưng mà vừa nghĩ đến ngón tay của Reese lúc ở trên đường... Nhiếp Xuyên lập tức thấy nhoi nhói.
"Đi. Raven không kiên nhẫn như trong tưởng tượng của em đâu."
Ba người bọn họ đi ăn ở nhà hàng đồ nướng mà ban đầu Reese định dẫn Nhiếp Xuyên đến ăn.
Reese rất ít nói, Nhiếp Xuyên thì hỏi Raven rất nhiều chuyện liên quan đến Ceston.
Raven giảng giải rất cặn kẽ cho Nhiếp Xuyên về đặc điểm kỹ thuật chơi bóng của Ceston, từ nhảy ném, đến tốc độ, đến khả năng khống chế bóng rồi lại đến năng lực ghi bàn. Nghe xong, Nhiếp Xuyên đành phải cho ra một cái kết luận, đó chính là Ceston hoàn toàn không có khuyết điểm.
Vì vậy, suốt cả buổi tối, Nhiếp Xuyên đều háo hức mong đến trận đấu ngày mai.
Cậu ngồi dựa vào đầu giường trong phòng khách sạn, lướt xem những bài báo và tin tức viết về Ceston Lind, còn cả một ít chuyên mục đánh giá của báo thể thao nữa.
Mãi đến khi Reese rút điện thoại ra khỏi tay cậu: "Ngủ."
Nhiếp Xuyên không lấy lại điện thoại của mình, mà tiếp tục đắm chìm trong những tin tức vừa mới xem được: "Theo phóng viên thể thao đánh giá, năng lực nhảy ném của Ceston Lind thế mà còn cao hơn cả anh nữa! Còn cả khả năng không chế bóng của anh ta, được xưng là hậu vệ số một trong giải đấu! Nhưng năng lực ghi điểm của anh ta lại còn vượt qua cả tiền phong hàng ngoài của AZU chứ! Năm ngoái lúc AZU đấu với CBU của Owen, Ceston đã hoàn toàn đột phá được hàng phòng thủ của Owen, ghi được những mười hai điểm! Trời ạ! Thật là đỉnh!"
Reese đột nhiên túm lấy vai Nhiếp Xuyên, ấn cậu lên gối: "Cho nên? Em có muốn đi thổ lộ với cậu ta không?"
Nhiếp Xuyên nhìn vào mắt Reese, đột nhiên hiểu ra, cậu nhoẻn miệng cười: "Anh có phải đang ghen không vậy?"
Reese không trả lời Nhiếp Xuyên mà trực tiếp đè xuống, hôn cho Nhiếp Xuyên đầu váng mắt hoa.
Kết quả tối hôm đó, lăn lộn mãi đến hai giờ sáng, Nhiếp Xuyên mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Nhiếp Xuyên phải được Reese lôi từ trên giường dậy mới tỉnh được.
"Em còn không dậy, trận đấu của AZU sẽ xong luôn đấy."
Reese vừa nói thể, đôi mắt Nhiếp Xuyên đã lập tức mở ra, cậu vươn người xuống giường, vọt vào phòng rửa tay, bình thường cũng không thấy cậu nhanh nhẹn như thế bao giờ.
Lúc bọn họ đến nơi, trong sân thi đấu bóng rổ của AZU đã vô cùng náo nhiệt rồi, trên mặt fan bóng rổ vẽ đủ các loại màu sắc, fanclub của Ceston cũng rất đông đảo, bọn họ thống nhất mặc áo phông màu đỏ phối trắng, bên trên còn in cả tên của Ceston, đang hò hét cổ vũ theo từng nhịp.
Raven đã tới từ sớm, chiếm giúp họ hai ghế ngồi ở hàng trước, điều này khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy bữa tối hôm qua mời người này ăn đồ nướng thực sự là không uổng phí.
Trận đấu sắp bắt đầu, nhưng khi đội hình vào sân của AZU được công bố, Nhiếp Xuyên thực sự thấy thất vọng vô cùng, bởi vì Ceston không nằm trong số đó.
"Hey, cậu làm cái biểu tình gì đây? Cho dù không có Ceston, thực lực của những thành viên khác trong AZU cũng tuyệt đối không phải dạng vừa đâu." Raven búng tay cái tách trước mặt Nhiếp Xuyên, sau đó bắt đầu giới thiệu cho cậu, "Nhìn thấy cái người gầy tong teo mà trên mặt có nhiều tàn nhang kia không?"
"Thấy rồi."
Nhiếp Xuyên nhớ, lần trước lúc Ceston đến xem DK thi đấu, cậu trai này cũng đứng xem bên cạnh anh ta.
"Tên của cậu ta là Ben Robbins, ngoài Ceston, là tay săn bàn số hai của AZU.
Nhiếp Xuyên ngớ ra, thoạt nhìn Ben Robbins không phải người có sức chiến đấu quá mạnh, trong số tất cả những cầu thủ khác trong đội, cậu ta trông rất mảnh khảnh, càng giống một người mẫu chuyên chụp ảnh tạp chí hơn là một vận động viên bóng rổ, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
"Độ chính xác khi ném bóng ba điểm của cậu ta phải gọi là thần sầu, thường thường trong tình huống mất cân bằng cậu ta vẫn có thể ném bóng vào rổ, còn được thêm một cú ném phạt nữa, là đối tượng chiêu mộ của rất nhiều đội bóng NBA."
" Vậy thực lực của cậu ta soi với Ewing của đội chúng tôi thì sao?"
"Nói thế này với cậu nhé, ngoại trừ khả năng ném bóng ghi điểm, khả năng khống chế bóng của Ben Robbins cũng hoàn toàn không thua kém Connor."
Nhiếp Xuyên bắt đầu thấy căng thẳng, một cầu thủ có khả năng ghi bàn thiện nghệ từ vòng ngoài, lại có cả năng lực kiểm soát bóng tốt nữa, thực sự rất đáng sợ.
"Thấy cái người to con kia không? Cậu ta là trung phong của AZU – Kroll. Được xưng tụng là vua bảng rổ. Ở dưới rổ, không cần biết là phòng thủ hay ghi bàn, cậu ta đều rất mạnh.
Nhiếp Xuyên bắt đầu ở trong lòng âm thầm tính toán xem liệu Black Mount có so được với Kroll không.
"Còn cái cậu cao tầm 1m85 kia chính là tiền phong hàng ngoài mà AZU mới tuyển vào đội năm nay – Dane, thực lực cụ thể thế nào thì còn cần nghiên cứu thêm. Nhưng mà, có thể được tuyển vào AZU, cậu ta chắc chắn không phải hạng xoàng đâu."
Trọng tài thổi còi ra hiệu trận đấu bắt đầu, Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, thời điểm so sánh khả năng bộc phát của trung phong đã đến.
Trong một khắc, khi trung phong Kroll của AZU nhảy lên kia, mắt Nhiếp Xuyên cũng chằm chằm nhìn theo.
Quả thực là mạnh như lấp sông bạt núi!
Dường như tầm mắt của tất cả mọi người đều bị Kroll mang đếm điểm cao nhất kia.
Sau đó Ben Robbins đón được bóng, cậu ta dẫn bóng vượt qua hai người đang phòng thủ mình, trong nháy mắt đã đi đến vạch ba điểm.
Dưới góc độ chuyên môn, động tác lừa bóng qua người của Ben Robbins thực sự rất trôi chảy tự nhiên, không có quá nhiều động tác hoa mỹ, nhưng rất nhanh gọn dứt khoát, trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài khá mềm mại của cậu ta.
Mà một giây khi cậu ta nhảy lấy đà, tầm mắt Nhiếp Xuyên cũng vô thức đi theo, thật sự chưa từng thấy tư thế trên không nào xinh đẹp như vậy, khi ra tay cũng rất thong dong ổn định, cầu thủ đội đối phương chạy lại phòng thủ hoàn toàn không làm gì được.
Đây chính là cú ném ba điểm của Ben Robbins, không bao giờ do dự." Raven nói.
Nhiếp Xuyên vô thức mô phỏng lại trong đầu, nếu người phòng thủ Ben Robbins là cậu, vậy cậu nên làm như thế nào: Chính là nhất định phải ngăn cản lại được trước khi cậu ta ra tay ném bóng.
Độ cao khi Ben nhảy lấy đà ném ba điểm, cao hơn so với những cầu thủ khác không ít, hơn nữa chiều cao của cậu ta vốn có ưu thế hơn Nhiếp Xuyên, một khi cậu ta đã đưa bóng qua đỉnh đầu, Nhiếp Xuyên biết mình sẽ rất khó có cơ hội ngăn đối phương lại.
Thực lực đối thủ của AZU trong trận này cũng không tầm thường. Cho dù vừa mới mở màn ba giây đã để Ben Robbins lấy được ba điểm, nhưng họ vẫn vững vàng triển khai phản công, nhìn có vẻ như chậm rãi nhưng lại có thể ở thời điểm không ai ngờ tới đẩy nhanh nhịp điệu tấn công, trong năm phút đầu tiên của hiệp một chênh lệch điểm số của họ với AZU luôn được duy trì ở khoảng cách bốn điểm.
Thế nhưng chênh lệch này rất nhanh đã bị tiền phong hàng ngoài của AZU – Dane phá vỡ. Cậu ta liên tục vượt qua người, sau đó dùng một động tác giả đánh lừa trung phong của đối phương đang phòng thủ dưới rổ, làm một cú lên rổ trái tay, trong nháy mắt khiến bầu không khí sôi trào. Hơn nữa, nếu Nhiếp Xuyên không nhìn lầm, chỉ trong một chớp mắt, cái tên này đã thực hiện thành công động tác đổi tay giữ bóng ở trên không, nếu là người bình thường sẽ không thể thay đổi tư thế nhanh chóng rồi lên rổ một cách hoàn mỹ như vậy, lực eo của cậu ta thực sự quá lợi hại.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi.
Xem ra năng lực cá nhân của mỗi cầu thủ AZU đều rất mạnh.
"Nếu trận đấu cứ diễn ra theo đà này, Ceston quả thực không cần phải ra sân." Raven nhún nhún vai.
Mà kể cả khi Ceston không ra sân, Nhiếp Xuyên cũng không nghĩ chuyến này mình đến uổng công. Nếu không tới, cậu căn bản không thể cảm nhận được chính xác thực lực của hậu vệ ghi điểm – Ben Robbins, trung phong – Kroll, cùng với tiền phong hàng ngoài – Dane.
Chỉ cần ba người họ, Nhiếp Xuyên cũng phải thẳng thắn thừa nhận, DK sẽ phải chơi một trận rất vất vả.
Cậu vô thức nhìn về phía Reese đang ngồi bên cạnh, Reese chỉ yên lặng theo dõi trận đấu, trên mặt không có bất cứ một chút biểu tình dư thừa nào.
AZU đơn phương nghiềm ép đối thủ, ép họ phải tiêu hao một lượng lớn thể lực, sau đó không ngừng ghi điểm, khả năng thực hành chiến thuật của họ cũng vô cùng mạnh.
Khi hiệp thi đấu đầu tiên kết thúc, AZU đã kéo giãn chênh lệch điểm lên hai con số, mà đối thủ của họ cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Ai... Cảm giác hôm nay đi uổng công rồi, Ceston sẽ không ra sân." Raven vỗ trán, "Nhưng mà cũng đành thôi, đối thủ có thể khiến AZU phải toàn lực ứng phó cũng chỉ có mấy đội thôi."
"Là mấy đội nào?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Đương nhiên là KSU của tôi, CBU của Owen Whishaw, UFR của Relvin."
"Chỉ có mấy đội này?" Lông mày Nhiếp Xuyên dựng ngược lên.
"Không thì còn đội nào nữa?" Raven hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên đột nhiên phát cáu mà không biết làm thế nào: "Còn có DK của chúng tôi nữa!"
Raven mỉm cười: "Ồ, đúng vậy, còn có DK nữa."
Trả lời y như là đang bố thí vậy.
"Raven, tôi nhớ ở vòng ba mươi hai đội, KSU đã bị DK loại bỏ, đúng không?" Giọng Reese vang lên.
Raven dường như không nghe thấy gì, chống cằm nhìn Ceston đang đút tay trong túi ngồi ở trên ghế, cùng Ben Robbins nói chuyện.
Sau đó, khi anh ta ngẩng đầu lên thì thấy bọn Nhiếp Xuyên.
Anh ta khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn rất có phong độ, nhưng Nhiếp Xuyên lại có thể cảm nhận được sự tự tin ẩn trong đó.
Hiệp thi đấu thứ hai bắt đầu, Ben Robbins phát huy càng lúc càng dũng mãnh, mà về phương diện tốc độ, Dane cũng không ngừng đẩy nó lên cao hơn, cú slam dunk của Kroll lại càng thêm chấn động, Nhiếp Xuyên cũng thấy đối thủ của họ không cần thiết phải giãy giụa nữa. Chênh lệch điểm số đã lên đến mười lăm điểm.
Đúng lúc đó, điện thoại của Reese vang lên, mà Nhiếp Xuyên chú ý thấy Ceston đang ngồi cùng huấn luyện viên của mình ở phía dưới cũng đang cầm điện thoại, nhìn về phía Reese.
"Có vẻ ngồi ở đây để hoan nghênh khách nơi xa đến thì rất không có thành ý."
Reese không nói gì.
Lúc này, huấn luyện viên của AZU đột nhiên ra hiệu xin tạm dừng trận đấu.
Ceston từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế dự bị cởi áo khoác ra, chậm rãi đứng dậy.
Toàn trường không hẹn mà cùng hò hét điên cuồng, trận thế như này cho dù có xem video thi đấu giải NBA, Nhiếp Xuyên cũng chưa từng nhìn thấy.
Mà Ben Robbins, Dane, cùng Kroll, toàn bộ đều bị đổi ra sân.
Ceston đập tay với Ben, đi vào.
"Ây... Cái tên Ceston này vẫn ngông cuồng y như vậy." Raven không nhịn được nói.
Nhiếp Xuyên đột nhiên thấy căng thẳng, mặc dù đang hơn đối phương mười lăm điểm, nhưng đội hình bây giờ của AZU chính là muốn dùng sức của một mình Ceston để vượt qua đối thủ.
Đương nhiên đội hình dự bị của AZU cũng không thể khinh thường được.
Ceston yên tĩnh đứng ở trên sân, dù cho trận đấu đã tiếp tục thì vẫn có vẻ như không có ý định di chuyển
Thái độ lười biếng như vậy đã chọc giận phía đối thủ.
Tốc độ chuyền bóng của họ càng nhanh hơn, tiền phong hàng ngoài dẫn bóng xông đến khu cấm địa của AZU, xung quanh đều là đồng đội đến tiếp viện cho cậu ta.
Ngay lúc đó, Ceston di chuyển, chỉ trong có một tích tắc mà thôi, anh ta đã vọt đến bên người đối phương, tốc độ như vậy khiến Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa đã đứng bật dậy khỏi ghế.
Anh ta nghiêng người sang ngang, đối thủ đã nhảy lấy đà chuẩn bị ném rồ, nhưng tay Ceston lại vụt qua đỉnh đầu đối phương, quả bóng cứ như vậy bị cướp mất. Lúc Ceston tiếp đất cũng không hề lung lay một chút nào, trực tiếp dẫn bóng phản công, nhanh đến nỗi bỏ xa đối thủ một đoạn dài, tốc độ như xé gió vậy.
Một cú úp rổ khiến toàn tường sôi trào.
Hô hấp của Nhiếp Xuyên nghẹn trong cổ, tốc độ cùng khả năng giữ cân bằng trên không của Ceston thực sự làm người ta phải líu lưỡi.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu.
Tiếp đất xong, anh ta nhìn về phía Reese, nở một nụ cười nhàm nhạt, ngón tay đặt lên môi sau đó đưa ra ngoài.
Nhiếp Xuyên cau mày, sao cậu có cảm giác như đối phương vừa hôn gió ý nhỉ?
"Ố ồ, Allen, hình như Ceston hôn gió với cậu kìa?" Raven ở bên cạnh nói.
Nghĩ đến chuyện Reese làm với mình trong khách sạn ven đường khi nãy, Nhiếp Xuyên cực kỳ muốn được ở phòng đơn một người.
Cứ cảm thấy tối nay nguy hiểm rình rập...
"Này, tối nay cùng nhau ăn một bữa nhé!" Raven rất nhiệt tình khoác vai Reese.
Reese còn chưa mở miệng nói gì, Nhiếp Xuyên đã nhanh nhảu trả lời: "Được đó! Cùng ăn đi!"
Lần trước được mục sở thị kỹ thuật chơi bóng của Raven, Nhiếp Xuyên rất muốn tìm cơ hội luận bàn một trận với đối phương.
"Được! Vậy lát tôi chờ hai người dưới sảnh khách sạn nhé! Sáu giờ gặp nhau dưới đây thế nào?"
"Không thành vấn đề!"
Khi Nhiếp Xuyên cùng Reese vào trong thang máy rồi, cậu vừa cất thẻ căn cước của mình vào ba lô vừa nói: "Không biết lát nữa ăn gì được nhỉ? Dọc theo đường đi không thấy có quán ăn nào trông có vẻ ngon cả..."
"Tôi vốn đã đặt bàn trước ở một nhà hàng hai sao Michelin rồi, nhưng chỉ đặt bàn cho hai người."
"Há?"
"Nếu em đồng ý đi ăn với Raven rồi, vậy chỉ đành hủy bàn thôi."
Thang máy mở ra, Reese đi ra ngoài trước.
Nhiếp Xuyên đuổi theo sau: "Anh đặt bàn rồi mà sao không nói sớm!"
"Lúc em đồng ý ăn tối với Raven, em cũng có nói với tôi trước đâu." Reese không thèm quay đầu lại.
Nhiếp Xuyên cảm nhận được, Reese hình như đang giận.
Quan trọng nhất là, Nhiếp Xuyên cũng muốn ăn thử món ngon của nhà hàng sao Michelin!
"Nếu không... Em hẹn lại Raven, bảo chờ mai xem trận đấu của AZU xong, lại cùng nhau ăn cơm?"
Reese mở cửa phòng ra, đi vào, bắt đầu sắp xếp tủ quần áo giống như mọi khi, vẫn không thèm quay đầu lại nhìn Nhiếp Xuyên: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi, xem Ceston Lind chơi bóng xong, em sẽ không còn muốn ăn gì nữa."
"..." Nhiếp Xuyên cúi đầu xuống, bĩu môi.
Cậu hiểu ý Reese là gì. Xem một trận đấu trực tiếp sẽ khiến Nhiếp Xuyên cảm nhận được sâu sắc hơn về thực lực của Ceston. Đồng thời nó cũng sẽ mang đến cho Nhiếp Xuyên áp lực tương đương.
Trầm mặc độ vài giây, Reese xoay người lại, khoanh tay nhìn Nhiếp Xuyên: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xấu đi."
"Thành phố này không có nhà hàng hai sao Michelin."
"Cái gì? Anh gạt em!" Nhiếp Xuyên đứng bật dậy.
"Ai kêu em tuy tiện nhận lời cùng ăn tối với người khác? Tôi vốn định nói sẽ dẫn em đi ăn đồ nướng của nhà này rất ngon."
"Vậy tin tốt là gì?"
"Tin tốt đương nhiên chính là em có thể cùng ăn tối với Raven."
Nhiếp Xuyên thực sự rất muốn tẩn cho Reese một trận.
Mười mấy giây sau, Nhiếp Xuyên mới ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: "Tại sao phòng này lại chỉ có một cái giường?"
"Bởi vì đây là phòng giường đôi."
"Nhưng không phải chúng ta nên ở phòng tiêu chuẩn hai giường đơn sao?"
"Tại sao?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên bỗng nhiên không còn gì để nói!
Thực ra từ sau khi Reese đẩy hai cái giường trong ký túc xá sát lại với nhau thì họ cũng không khác gì đang ngủ giường đôi, nhưng mà vừa nghĩ đến ngón tay của Reese lúc ở trên đường... Nhiếp Xuyên lập tức thấy nhoi nhói.
"Đi. Raven không kiên nhẫn như trong tưởng tượng của em đâu."
Ba người bọn họ đi ăn ở nhà hàng đồ nướng mà ban đầu Reese định dẫn Nhiếp Xuyên đến ăn.
Reese rất ít nói, Nhiếp Xuyên thì hỏi Raven rất nhiều chuyện liên quan đến Ceston.
Raven giảng giải rất cặn kẽ cho Nhiếp Xuyên về đặc điểm kỹ thuật chơi bóng của Ceston, từ nhảy ném, đến tốc độ, đến khả năng khống chế bóng rồi lại đến năng lực ghi bàn. Nghe xong, Nhiếp Xuyên đành phải cho ra một cái kết luận, đó chính là Ceston hoàn toàn không có khuyết điểm.
Vì vậy, suốt cả buổi tối, Nhiếp Xuyên đều háo hức mong đến trận đấu ngày mai.
Cậu ngồi dựa vào đầu giường trong phòng khách sạn, lướt xem những bài báo và tin tức viết về Ceston Lind, còn cả một ít chuyên mục đánh giá của báo thể thao nữa.
Mãi đến khi Reese rút điện thoại ra khỏi tay cậu: "Ngủ."
Nhiếp Xuyên không lấy lại điện thoại của mình, mà tiếp tục đắm chìm trong những tin tức vừa mới xem được: "Theo phóng viên thể thao đánh giá, năng lực nhảy ném của Ceston Lind thế mà còn cao hơn cả anh nữa! Còn cả khả năng không chế bóng của anh ta, được xưng là hậu vệ số một trong giải đấu! Nhưng năng lực ghi điểm của anh ta lại còn vượt qua cả tiền phong hàng ngoài của AZU chứ! Năm ngoái lúc AZU đấu với CBU của Owen, Ceston đã hoàn toàn đột phá được hàng phòng thủ của Owen, ghi được những mười hai điểm! Trời ạ! Thật là đỉnh!"
Reese đột nhiên túm lấy vai Nhiếp Xuyên, ấn cậu lên gối: "Cho nên? Em có muốn đi thổ lộ với cậu ta không?"
Nhiếp Xuyên nhìn vào mắt Reese, đột nhiên hiểu ra, cậu nhoẻn miệng cười: "Anh có phải đang ghen không vậy?"
Reese không trả lời Nhiếp Xuyên mà trực tiếp đè xuống, hôn cho Nhiếp Xuyên đầu váng mắt hoa.
Kết quả tối hôm đó, lăn lộn mãi đến hai giờ sáng, Nhiếp Xuyên mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Nhiếp Xuyên phải được Reese lôi từ trên giường dậy mới tỉnh được.
"Em còn không dậy, trận đấu của AZU sẽ xong luôn đấy."
Reese vừa nói thể, đôi mắt Nhiếp Xuyên đã lập tức mở ra, cậu vươn người xuống giường, vọt vào phòng rửa tay, bình thường cũng không thấy cậu nhanh nhẹn như thế bao giờ.
Lúc bọn họ đến nơi, trong sân thi đấu bóng rổ của AZU đã vô cùng náo nhiệt rồi, trên mặt fan bóng rổ vẽ đủ các loại màu sắc, fanclub của Ceston cũng rất đông đảo, bọn họ thống nhất mặc áo phông màu đỏ phối trắng, bên trên còn in cả tên của Ceston, đang hò hét cổ vũ theo từng nhịp.
Raven đã tới từ sớm, chiếm giúp họ hai ghế ngồi ở hàng trước, điều này khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy bữa tối hôm qua mời người này ăn đồ nướng thực sự là không uổng phí.
Trận đấu sắp bắt đầu, nhưng khi đội hình vào sân của AZU được công bố, Nhiếp Xuyên thực sự thấy thất vọng vô cùng, bởi vì Ceston không nằm trong số đó.
"Hey, cậu làm cái biểu tình gì đây? Cho dù không có Ceston, thực lực của những thành viên khác trong AZU cũng tuyệt đối không phải dạng vừa đâu." Raven búng tay cái tách trước mặt Nhiếp Xuyên, sau đó bắt đầu giới thiệu cho cậu, "Nhìn thấy cái người gầy tong teo mà trên mặt có nhiều tàn nhang kia không?"
"Thấy rồi."
Nhiếp Xuyên nhớ, lần trước lúc Ceston đến xem DK thi đấu, cậu trai này cũng đứng xem bên cạnh anh ta.
"Tên của cậu ta là Ben Robbins, ngoài Ceston, là tay săn bàn số hai của AZU.
Nhiếp Xuyên ngớ ra, thoạt nhìn Ben Robbins không phải người có sức chiến đấu quá mạnh, trong số tất cả những cầu thủ khác trong đội, cậu ta trông rất mảnh khảnh, càng giống một người mẫu chuyên chụp ảnh tạp chí hơn là một vận động viên bóng rổ, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
"Độ chính xác khi ném bóng ba điểm của cậu ta phải gọi là thần sầu, thường thường trong tình huống mất cân bằng cậu ta vẫn có thể ném bóng vào rổ, còn được thêm một cú ném phạt nữa, là đối tượng chiêu mộ của rất nhiều đội bóng NBA."
" Vậy thực lực của cậu ta soi với Ewing của đội chúng tôi thì sao?"
"Nói thế này với cậu nhé, ngoại trừ khả năng ném bóng ghi điểm, khả năng khống chế bóng của Ben Robbins cũng hoàn toàn không thua kém Connor."
Nhiếp Xuyên bắt đầu thấy căng thẳng, một cầu thủ có khả năng ghi bàn thiện nghệ từ vòng ngoài, lại có cả năng lực kiểm soát bóng tốt nữa, thực sự rất đáng sợ.
"Thấy cái người to con kia không? Cậu ta là trung phong của AZU – Kroll. Được xưng tụng là vua bảng rổ. Ở dưới rổ, không cần biết là phòng thủ hay ghi bàn, cậu ta đều rất mạnh.
Nhiếp Xuyên bắt đầu ở trong lòng âm thầm tính toán xem liệu Black Mount có so được với Kroll không.
"Còn cái cậu cao tầm 1m85 kia chính là tiền phong hàng ngoài mà AZU mới tuyển vào đội năm nay – Dane, thực lực cụ thể thế nào thì còn cần nghiên cứu thêm. Nhưng mà, có thể được tuyển vào AZU, cậu ta chắc chắn không phải hạng xoàng đâu."
Trọng tài thổi còi ra hiệu trận đấu bắt đầu, Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, thời điểm so sánh khả năng bộc phát của trung phong đã đến.
Trong một khắc, khi trung phong Kroll của AZU nhảy lên kia, mắt Nhiếp Xuyên cũng chằm chằm nhìn theo.
Quả thực là mạnh như lấp sông bạt núi!
Dường như tầm mắt của tất cả mọi người đều bị Kroll mang đếm điểm cao nhất kia.
Sau đó Ben Robbins đón được bóng, cậu ta dẫn bóng vượt qua hai người đang phòng thủ mình, trong nháy mắt đã đi đến vạch ba điểm.
Dưới góc độ chuyên môn, động tác lừa bóng qua người của Ben Robbins thực sự rất trôi chảy tự nhiên, không có quá nhiều động tác hoa mỹ, nhưng rất nhanh gọn dứt khoát, trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài khá mềm mại của cậu ta.
Mà một giây khi cậu ta nhảy lấy đà, tầm mắt Nhiếp Xuyên cũng vô thức đi theo, thật sự chưa từng thấy tư thế trên không nào xinh đẹp như vậy, khi ra tay cũng rất thong dong ổn định, cầu thủ đội đối phương chạy lại phòng thủ hoàn toàn không làm gì được.
Đây chính là cú ném ba điểm của Ben Robbins, không bao giờ do dự." Raven nói.
Nhiếp Xuyên vô thức mô phỏng lại trong đầu, nếu người phòng thủ Ben Robbins là cậu, vậy cậu nên làm như thế nào: Chính là nhất định phải ngăn cản lại được trước khi cậu ta ra tay ném bóng.
Độ cao khi Ben nhảy lấy đà ném ba điểm, cao hơn so với những cầu thủ khác không ít, hơn nữa chiều cao của cậu ta vốn có ưu thế hơn Nhiếp Xuyên, một khi cậu ta đã đưa bóng qua đỉnh đầu, Nhiếp Xuyên biết mình sẽ rất khó có cơ hội ngăn đối phương lại.
Thực lực đối thủ của AZU trong trận này cũng không tầm thường. Cho dù vừa mới mở màn ba giây đã để Ben Robbins lấy được ba điểm, nhưng họ vẫn vững vàng triển khai phản công, nhìn có vẻ như chậm rãi nhưng lại có thể ở thời điểm không ai ngờ tới đẩy nhanh nhịp điệu tấn công, trong năm phút đầu tiên của hiệp một chênh lệch điểm số của họ với AZU luôn được duy trì ở khoảng cách bốn điểm.
Thế nhưng chênh lệch này rất nhanh đã bị tiền phong hàng ngoài của AZU – Dane phá vỡ. Cậu ta liên tục vượt qua người, sau đó dùng một động tác giả đánh lừa trung phong của đối phương đang phòng thủ dưới rổ, làm một cú lên rổ trái tay, trong nháy mắt khiến bầu không khí sôi trào. Hơn nữa, nếu Nhiếp Xuyên không nhìn lầm, chỉ trong một chớp mắt, cái tên này đã thực hiện thành công động tác đổi tay giữ bóng ở trên không, nếu là người bình thường sẽ không thể thay đổi tư thế nhanh chóng rồi lên rổ một cách hoàn mỹ như vậy, lực eo của cậu ta thực sự quá lợi hại.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi.
Xem ra năng lực cá nhân của mỗi cầu thủ AZU đều rất mạnh.
"Nếu trận đấu cứ diễn ra theo đà này, Ceston quả thực không cần phải ra sân." Raven nhún nhún vai.
Mà kể cả khi Ceston không ra sân, Nhiếp Xuyên cũng không nghĩ chuyến này mình đến uổng công. Nếu không tới, cậu căn bản không thể cảm nhận được chính xác thực lực của hậu vệ ghi điểm – Ben Robbins, trung phong – Kroll, cùng với tiền phong hàng ngoài – Dane.
Chỉ cần ba người họ, Nhiếp Xuyên cũng phải thẳng thắn thừa nhận, DK sẽ phải chơi một trận rất vất vả.
Cậu vô thức nhìn về phía Reese đang ngồi bên cạnh, Reese chỉ yên lặng theo dõi trận đấu, trên mặt không có bất cứ một chút biểu tình dư thừa nào.
AZU đơn phương nghiềm ép đối thủ, ép họ phải tiêu hao một lượng lớn thể lực, sau đó không ngừng ghi điểm, khả năng thực hành chiến thuật của họ cũng vô cùng mạnh.
Khi hiệp thi đấu đầu tiên kết thúc, AZU đã kéo giãn chênh lệch điểm lên hai con số, mà đối thủ của họ cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Ai... Cảm giác hôm nay đi uổng công rồi, Ceston sẽ không ra sân." Raven vỗ trán, "Nhưng mà cũng đành thôi, đối thủ có thể khiến AZU phải toàn lực ứng phó cũng chỉ có mấy đội thôi."
"Là mấy đội nào?" Nhiếp Xuyên hỏi.
"Đương nhiên là KSU của tôi, CBU của Owen Whishaw, UFR của Relvin."
"Chỉ có mấy đội này?" Lông mày Nhiếp Xuyên dựng ngược lên.
"Không thì còn đội nào nữa?" Raven hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên đột nhiên phát cáu mà không biết làm thế nào: "Còn có DK của chúng tôi nữa!"
Raven mỉm cười: "Ồ, đúng vậy, còn có DK nữa."
Trả lời y như là đang bố thí vậy.
"Raven, tôi nhớ ở vòng ba mươi hai đội, KSU đã bị DK loại bỏ, đúng không?" Giọng Reese vang lên.
Raven dường như không nghe thấy gì, chống cằm nhìn Ceston đang đút tay trong túi ngồi ở trên ghế, cùng Ben Robbins nói chuyện.
Sau đó, khi anh ta ngẩng đầu lên thì thấy bọn Nhiếp Xuyên.
Anh ta khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn rất có phong độ, nhưng Nhiếp Xuyên lại có thể cảm nhận được sự tự tin ẩn trong đó.
Hiệp thi đấu thứ hai bắt đầu, Ben Robbins phát huy càng lúc càng dũng mãnh, mà về phương diện tốc độ, Dane cũng không ngừng đẩy nó lên cao hơn, cú slam dunk của Kroll lại càng thêm chấn động, Nhiếp Xuyên cũng thấy đối thủ của họ không cần thiết phải giãy giụa nữa. Chênh lệch điểm số đã lên đến mười lăm điểm.
Đúng lúc đó, điện thoại của Reese vang lên, mà Nhiếp Xuyên chú ý thấy Ceston đang ngồi cùng huấn luyện viên của mình ở phía dưới cũng đang cầm điện thoại, nhìn về phía Reese.
"Có vẻ ngồi ở đây để hoan nghênh khách nơi xa đến thì rất không có thành ý."
Reese không nói gì.
Lúc này, huấn luyện viên của AZU đột nhiên ra hiệu xin tạm dừng trận đấu.
Ceston từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế dự bị cởi áo khoác ra, chậm rãi đứng dậy.
Toàn trường không hẹn mà cùng hò hét điên cuồng, trận thế như này cho dù có xem video thi đấu giải NBA, Nhiếp Xuyên cũng chưa từng nhìn thấy.
Mà Ben Robbins, Dane, cùng Kroll, toàn bộ đều bị đổi ra sân.
Ceston đập tay với Ben, đi vào.
"Ây... Cái tên Ceston này vẫn ngông cuồng y như vậy." Raven không nhịn được nói.
Nhiếp Xuyên đột nhiên thấy căng thẳng, mặc dù đang hơn đối phương mười lăm điểm, nhưng đội hình bây giờ của AZU chính là muốn dùng sức của một mình Ceston để vượt qua đối thủ.
Đương nhiên đội hình dự bị của AZU cũng không thể khinh thường được.
Ceston yên tĩnh đứng ở trên sân, dù cho trận đấu đã tiếp tục thì vẫn có vẻ như không có ý định di chuyển
Thái độ lười biếng như vậy đã chọc giận phía đối thủ.
Tốc độ chuyền bóng của họ càng nhanh hơn, tiền phong hàng ngoài dẫn bóng xông đến khu cấm địa của AZU, xung quanh đều là đồng đội đến tiếp viện cho cậu ta.
Ngay lúc đó, Ceston di chuyển, chỉ trong có một tích tắc mà thôi, anh ta đã vọt đến bên người đối phương, tốc độ như vậy khiến Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa đã đứng bật dậy khỏi ghế.
Anh ta nghiêng người sang ngang, đối thủ đã nhảy lấy đà chuẩn bị ném rồ, nhưng tay Ceston lại vụt qua đỉnh đầu đối phương, quả bóng cứ như vậy bị cướp mất. Lúc Ceston tiếp đất cũng không hề lung lay một chút nào, trực tiếp dẫn bóng phản công, nhanh đến nỗi bỏ xa đối thủ một đoạn dài, tốc độ như xé gió vậy.
Một cú úp rổ khiến toàn tường sôi trào.
Hô hấp của Nhiếp Xuyên nghẹn trong cổ, tốc độ cùng khả năng giữ cân bằng trên không của Ceston thực sự làm người ta phải líu lưỡi.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu.
Tiếp đất xong, anh ta nhìn về phía Reese, nở một nụ cười nhàm nhạt, ngón tay đặt lên môi sau đó đưa ra ngoài.
Nhiếp Xuyên cau mày, sao cậu có cảm giác như đối phương vừa hôn gió ý nhỉ?
"Ố ồ, Allen, hình như Ceston hôn gió với cậu kìa?" Raven ở bên cạnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất