Chương 31: Đại Boss xuất hiện
Thanh âm nữ quỷ cực kỳ âm trầm, trần ngập oán hận đến tận xương. Lẽ ra ả sắp được gả cho người yêu, rất nhanh sẽ được hưởng thụ sinh hoạt hạnh phúc, vậy mà lại bị người hại chết không minh bạch. Ả không cam lòng, ả oán hận, rốt cuộc ả tìm được kẻ đã hại mình.
Ả muốn hắn đền mạng......
Tráng hán bị lạnh tỉnh, kêu cứu cũng không có cơ hội, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể bản thân càng ngày càng lạnh, sau đó cứ như vậy bị đông chết.
Nữ quỷ thỏa mãn, ả rốt cuộc báo được thù.... Ngay sau đó, sắc mặt ả biến đổi.
"Không, không phải, mày không phải ngày kia. Là ai, là ai, rốt cuộc là ai?"
"Là mày sao? Là mày sao? Hay là mày?"
Nữ quỷ bạo nộ, ba người Mạnh ca rốt cuộc tỉnh. Bọn họ vừa thấy thi thể trên mặt đất thì cả kinh, nữ quỷ này quá hung!
"Chạy mau!" Mạnh ca dẫn đầu chạy ra ngoài.
Hai người còn lại cũng không ngốc, phản ứng cực nhanh! Vô nghĩa, thời điểm này ai chậm người đấy chết!
Một bên chạy một bên hô, "Cứu mạng, cứu với!"
Lần này những người trong phòng khác cũng bừng tỉnh.
Chu Triệu An hai người nhíu mày, Tưởng Thiếu cũng La Tiểu Phong cũng bị dọa tỉnh, trong đó La Tiểu Phong bị giật mình lăn từ trên giường xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hẳn là có quỷ quái ra ngoài." Tưởng Thiếu nói: "Cẩn thận, đừng mở cửa."
"Tôi biết." La Tiểu Phong nói: "Tôi cũng không ngốc, cũng chẳng phải kim cương toản, ôm đồ sứ làm gì[*]!"
Cửa phòng bên lại đột nhiên mở.
Đàm Thu bất mãn dựa cửa, vô cùng không vui, "Ồn ào cái gì."
Cách vách, Chu Triệu An cùng khốc ca đầy đầu hỏi chấm, cậu còn hỏi được sao? Rõ ràng là có người bị quỷ quái truy đuổi a!
Nguy hiểm!
À, cậu còn mở cửa.
"Mau vào phòng, đóng cửa lại." Chu Triệu An cao giọng nói.
Kỳ quái chính là bên Tưởng Thiếu vì sao lại không nhắc nhỏ, kia chẳng phải là đồng đội của bọn họ sao..... Chu Triệu An quả thật không hiểu nổi tổ đội này, chẳng qua dù không hiểu thì đó cũng là chuyện của người ta, nên nhắc nhở thì hắn vẫn phải nhắc nhở.
Nhưng hiển nhiên hắn đã nhắc nhở chậm, dù sao thì chẳng ai ngờ được tình huống này vẫn còn có người dám mở cửa.
Người này không theo lẽ thường á!
Người chơi bình thường đâu có ai làm vậy!
Đám người Mạnh ca lại sáng mắt, nghĩ bụng quả nhiên là ngu xuẩn, dẫn đường đã vô dụng lại còn thích kéo chân sau, xem đi, vậy mà lại mở cửa.
Chẳng qua mở mới tốt, bọn họ hướng qua phía Đàm Thu, còn ồn ào, "Không phải chúng tôi, là cậu ta, là cậu ta, là cái người dẫn đường kia giết, cô đi tìm cậu ta đi!"
Quả nhiên nữ quỷ kia nhìn lại.
Tưởng Thiếu nhịn không được mở cửa mắng Mạnh ca, "Đồ đê tiện vô liêm sỉ."
Sau đó, nữ quỷ lập tức nhìn về phía cậu ta, Tưởng Thiếu không do dự đóng sập cửa lại, một bộ tôi nào có nói gì.
Mạnh ca cười lạnh: "Nhát gan, cậu không đê tiện thì đứng có sợ, lên đi!"
Hét xong, bọn họ theo cầu thang xuống tầng một.
Còn lại một con quỷ ở hàng lang.
Trong phòng, Tưởng Thiếu cười nhạo, "Bố mày không bị ngu."
Lúc này rõ ràng là lúc để đại lão ra tay đánh quỷ, cậu ta ra ngoài làm gì, làm phiền à, làm Đàm ca bảo vệ cậu ta à?
Đàm Thu liếc mắt một cái liền nhận ra, đây đúng là cô gái đã chết kia. Trước mặt Đàm Thu, loại ảo thuật che mắt này không có tác dụng, cậu vẫn luôn nhận ra người này có hai gương mặt.
Cậu ngáp một cái, hỏi: "Tối rồi còn làm gì?"
Nữ quỷ mắt điếc tai ngơ, "Là mày giết tao, là mày giết tao, là mày?"
Sau đó đột nhiên nhào tới.
Chu Triệu An nhíu mày, nghĩ bụng đồng đội của cậu cũng không khỏi quá vô tâm, "Ra ngoài xem thử." Hắn nói với khốc ca xong thì mở cửa.
Kết quả nhìn thấy......
Nữ quỷ đang bị ấn dưới đất ăn đấm, "Làm gì?" Đàm Thu bất mãn, "Hỏi thì không đáp, cứ phải ăn đòn mới được à?"
"Nói, định làm gì?"
"Báo thù, tôi muốn báo thù." Nữ quỷ nói: "Tôi vất vả lắm mới sắp được gả cho anh ấy, vất vả lắm con mụ vợ kia mới chết, vất vả lắm..... Rốt cuộc là ai, ai giết tôi."
Đàm Thu đã hiểu, "Cô chính là cái người tiểu tam kia!"
Đến, người đầy đủ hết.
Phòng bên cạnh, Tưởng Thiếu nghe được nữ quỷ đã bị chế trụ, kéo La Tiểu Phong ra ngoài. Khoe khoang nói: "Không biết xấu hổ, nếu không nhầm thì chính cô bức người ta chết phải không!"
"Tôi làm gì? Tôi chẳng làm gì cả, cô ta tự sát, cô ta yếu đuối thì trách ai?" Nữ quỷ cười nhạo.
Lại oán hận nói: "Là ai, ai giết tôi."
"Là cái người mà cô muốn gả." Đàm Thu nói: "Hắn nói hắn muốn báo thù cho vợ hắn."
"Không, không có khả năng, vì sao?" Nữ quỷ không thể hiểu được.
Tưởng Thiếu nói: "Là hắn nói, hắn bảo bản thân yêu vợ hắn, hắn cảm thấy nếu không phải do cô thì vợ hắn sẽ không chết, cho nên giết cô báo thù."
Nữ quỷ muốn phát điên, "Vì sao, hắn yêu cô ta chỗ nào, vừa đánh vừa mắng lại còn ngoại tình, rõ ràng là hắn trêu chọc tôi trước."
Đàm Thu buông tay, "Tôi sao mà biết được, tôi lại không hiểu rác rưởi nghĩ gì."
Cậu muốn nói, này thì gọi là yêu chỗ nào!
Nguyên phối không biết bao kiếp gặp rủi mới gặp phải cái loại yêu này!
Mà tên cặn bã kia đến cuối cùng vẫn cảm thấy chính mình thâm tình, vì vợ báo thù. Lại không nghĩ đến nếu không phải hắn gia bạo, lại ngoại tình thì sao có việc này.
Tóm lại tra nam tiểu tam chẳng có thứ gì tốt.......
Nữ quỷ giãy giụa nửa ngày, tựa như hai bóng đen trước, đột nhiên biến mất.
Đàm Thu ngáp một cái, "Vậy đi ngủ."
Sau đó lui về đóng cửa đi ngủ..
Những người khác: "......"
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong trước hết phản ứng lại, "À, đi ngủ!" Sau đó học theo Đàm ca, cũng về phòng ngủ.
Dư lại Chu Triệu An phát ngốc, "Tôi vừa nằm mơ sao?"
"Không phải." Khốc ca lạnh lùng nói.
Vậy cái này......
Vị dẫn đường này có thể đánh thắng được quỷ? Là quỷ phó bản này quá cùi bắp sao? Phải không? Phải không?
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao người ta dám mở cửa, thì ra là nắm chắc. Cũng hiểu được vì sao Tưởng Thiếu không ra chi viện, thì ra là một người đủ thu phục được.
Vì sao người ta dám ngủ một mình một phòng, bởi vì giá trị vũ lực cao, không sợ quỷ quái.
Theo tình huống này thì hẳn là quỷ quái phải sợ câu ta!
"Không biết rốt cuộc cậu ta là ai!" Chu Triệu An lẩm bẩm nói: "Người chơi trên bảng xếp hạng cũng không trâu bò như vậy, rốt cuộc cậu ta là ai?"
Hai người bọn họ về phòng, vẫn ngốc ngốc, nhất thời không ngủ được.
Chẳng qua những kẻ càng không ngủ nổi thì phải kể tới ba người Mạnh ca. Bọn họ lao xuống tầng, không biết động tĩnh tầng trên, chỉ nghe thấy nữ quỷ gào thét, sợ tới mức run bần bật.
Nhưng là đợi thật lâu cũng không thấy nữ quỷ đi xuống, vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng vẫn không dám lên tầng, cứ như vậy ở dưới cả đêm.
Hắn nghi ngờ người trên tầng đã bị giết gần hết, tóm lại kẻ nào mở cửa kẻ đó chết, không mở có lẽ còn giữ được một mạng.
"Ngu ngốc nhất vẫn là tên dẫn đường kia, thế mà dám mở cửa."
"Chẳng qua chúng ta nên cảm ơn cậu ta, nếu không phải cậu ta thu hút nữ quỷ thì chúng ta chưa chắc đã chạy được!"
Tóm lại ba người Mạnh ca cả đêm không dám ngủ, chỉ gần sáng mới chợp mắt một lúc. Nghe được động tĩnh là hai người Chu Triệu An đi xuống, nghĩ bụng hai người này đúng là mạng lớn, chắc là không dám mở cửa.
Sau đó là Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong.
A, đồng đội thì sao chứ, chẳng phải là lúc mấu chốt vẫn bị vứt bỏ hay sao. Chẳng qua cũng phải, nếu là bọn họ thì cũng sẽ mặc kệ cái loại dẫn đường tự tìm đường chết này.
Nhưng trên mặt bọn họ không có lấy một chút thương tâm, lại còn cao hứng........
"Hôm qua vẫn còn là đồng đội tốt, hôm nay liền..... Ách, cậu không chết?"
Sau đó, hắn thấy được Đàm Thu đứng cuối.
Đàm Thu ngáp một cái, mờ mịt hỏi: "Anh nói ai, tôi á?"
"Yên tâm đi!" Tưởng Thiếu nói: "Dù mấy người chết hết thì Đàm ca cũng chẳng chết được."
Mạnh ca ba người: "......"
"Phỏng chừng có đạo cụ." Mạnh ca sắc mặt khó coi nói.
Đám người Đàm Thu lúc này đã tới nhà ăn, nhìn nhìn, quả nhiên đồ ăn đã được dọn lên. Tưởng Thiếu nói: "Đàm ca hôm nay dậy thật sớm!"
"Không muốn dậy." Đàm Thu nói: "Nhưng có lẽ hôm nay hẳn là không ngủ, đang ngủ mà bị ồn ào thì càng khó chịu hơn, lại còn không có cơm sáng ăn."
Mấy người nháy mắt nhớ tới chuyện cạy cửa hôm qua, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi hơn.
Lại nghĩ, không thấy tráng hán lính gác đâu!
"Hẳn là đã chết!" Tưởng Thiếu nói: "Hôm qua nữ quỷ ồn ào nửa ngày, gào thét có người hại ả gì đó. Ban đầu tôi còn cảm thấy ả đang nói nam chủ, giờ nghĩ lại có khi không phải."
Chu Triệu An cũng nói: "Trong phó bản này, quỷ quái đều là bóng đen, mà nữ quỷ không phải, hẳn là vì ả không phải thành viên trong nhà, là kẻ ngoại lai. Nhưng ả xác thực chết ở đây, lại không biết ai là hung thủ, điểm này từ đêm qua có thể nhìn ra, ả đang tìm hung thủ giết mình."
"Cho nên ả cải trang bộ dáng trở về, định tìm hung thủ, kết quả ngày đầu tiên.... Việc ả ta chết có ẩn tình, lúc ấy trên tầng chỉ có mấy người Mạnh ca, nữ quỷ trước tiên tìm bọn họ có lẽ có liên quan đến việc này."
Khốc ca lạnh lùng nói: "Chính là chuyện này."
Trong trò chơi, không thiếu những chuyện như lấy người khác làm tấm chắn.
Hơn nữa kẻ làm chuyện này tám phần chính là tráng hán lính gác kia, cho nên nữ quỷ trước tiên tìm hắn báo thù. Kết quả giết xong thì phát hiện ta không phải, sau này nháo to.....
Mà bọn họ lại nói cho nữ quỷ hung thủ là ai, cho nên đối phương liền biến mất...... Đương nhiên, chuyện này có thể là thật, mà cũng có khả năng nữ quỷ cảm thấy đánh không lại nên chạy.
Chu Triệu An cùng khốc ca nhịn không được nhìn thoáng qua Đàm Thu, lần nữa cảm khái rốt cuộc cậu có phải dẫn đường hay không! Không phải bọn họ xem thường dẫn đường, mà là xem thường mấy dẫn đường không phải cùi bắp thì chính là não tàn.
Vượt vài phó bản, bọn họ cũng gặp được vài dẫn đường khá lợi hại. Nhưng đều theo hướng thông minh, lý luận, giải quyết vấn đề rất nhanh, mà bên người bọn họ thì luôn đi cùng lính gác vũ lực cao.
Nói lên thì dẫn đường như vậy vẫn được đặc biệt hoan nghênh, dù sao trong trò chơi thì ai có thể đánh thắng được quỷ........ À, cái vị dẫn đường kêu Đàm Thu này là ngoại lệ, tóm lại đa số người chơi đánh không lại, phải dùng chỉ số thông minh để tìm manh mối, tránh quỷ quái đại khai sát giới.
Ví dụ như phát hiện bóng đen nhỏ dọa là chạy, ảnh đao có thể đối phó đại ảnh quái. Việc này đối với chuyện giữ mạng cực kỳ quan trọng cho nên ai lại không hy vọng trong đội ngũ có một quân sư như vậy.
Nhưng đội ngũ trước mắt....... từa hồ quân sư là vị dẫn đường này mà vũ lực cũng dựa vào cậu ta.
Chu Triệu An nhịn không được nhìn về phía hai người Tưởng Thiếu, "Hai người còn lợi hại hơn sao?"
"Không không không." Tưởng Thiếu vội vàng lắc đầu, "Cảm ơn để mắt, nhưng bọn tôi chỉ là tụi cùi bắp, bọn tôi chỉ phụ trách ôm đùi nằm thắng thôi!"
Chu Triệu An hai người: "......"
Phục.
Nói chuyện này quá đả kích người, vẫn nên nói chính sự thì hơn, "Hiện tại chỉ còn nữ chủ chưa lên sân khấu, dựa theo tình huống bình thường thì đây hẳn là đại boss."
"Trước khi chết tâm nguyện của cô ấy hẳn là ly hôn, mang theo con trai bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng hiện tại thì không rõ lắm......Sớm biết vậy thì đã giữ đại ảnh quái lại, khiến hắn ký đơn ly hôn, có lẽ sẽ giải quyết được oán khí của nữ chủ, như vậy chúng ta có thể qua ải."
"Chắc hắn còn xuất hiện, đến lúc đó cầm ảnh đao bắt hắn ký là được."
Bọn họ một bên thương lượng, một bên chuẩn bị ăn cơm.
Kết quả nhìn thấy, "A, hôm nay không phải sữa bò bánh mì, mà là cháo cá lát."
Tưởng Thiếu nhịn không được nhìn về phía Đàm ca, chẳng phái hôm qua Đàm ca tiếc nuối rằng không kịp mang theo vào hay sao, giờ buổi sáng lại có?
Lại nhớ đến đệm giường khác biệt ở phó bản trước..... Hẳn là trùng hợp thôi, Tưởng Thiếu nghĩ, cậu ta rõ ràng đã thử, nhưng trò chơi không thèm để ý tới oán giận của người chơi.
Cơm nước xong, bọn họ định lên thư phòng lấy đơn ly hôn, ai ngờ không có.
"Là đám người Mạnh ca." Chu Triệu An nói.
"Rác rưởi!" Tưởng Thiếu nhịn không được nói: "Khẳng định là nghe được chúng ta nói chuyện."
Đàm Thu lại không quá để ý, "Không sao cả, dù sao đến lúc hoàn thành phó bản thì mọi người đều có thể ra ngoài."
"Cậu cũng thật rộng rãi." Chu Triệu An nói: "Điểm sinh tồn không giống nhau, người dẫn đầu được tương đối nhiều, còn lại thì ít dần đi."
"Có thể làm gì bây giờ, bọn họ đã cầm đồ trước, dựa theo quy củ trò chơi hẳn là đã quyết định điểm số rồi, cho dù chúng ta có tới đoạt thì cũng không thêm được bao nhiêu, trừ phi....." Trừ khi giết hết bọn họ.
"Dù sao tôi không làm nổi loại chuyện này."
Đàm Thu ngáp một cái, "Được rồi, tôi đi ngủ."
Cậu vừa đi, đám người Tưởng Thiếu anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bọn họ cũng không phải loại người độc ác tàn nhẫn như vậy. Tuy rằng Mạnh ca thật sự quá ghê tởm, nhưng bảo bọn họ giết người thì thật sự cũng không thể hạ thủ được.
Nhưng mà tức!
Bên kia, Mạnh ca cầm đơn ly hôn cười lạnh, "Nói chuyện cũng không biết chú ý, tôi lặng lẽ đi qua là nghe được hết."
Đến lúc đó, mở cửa thông quan nhất định là bọn họ, được điểm cao cũng là bọn họ.
"Chuẩn bị tốt ảnh đao, lát nữa chúng ta uy hiếp đại ảnh quái phải ký."
"Nếu như hắn không chịu ký thì sao."
"Sợ cái gì, hắn cũng giống bóng đen nhỏ thôi, nhát gan như vậy. Mà nữ quỷ kia thì càng không phải sợ, chỉ cần nói cho ả biết hung thủ là ai thì chẳng phải tốt rồi sao."
Lại qua một đêm.
Ba người Mạnh ca đều không ngủ, trợn mắt đợi bóng đen hoặc là quỷ hiện thân.
Đêm nay, xuất hiện trước tiên chính là đại ảnh quái, cũng chính là nam chủ. Chỉ thấy hắn vừa bước ra, trước mắt chính là ba thanh ảnh đao, làm hắn sợ tới mức không dám động.
"Các người muốn làm gì? Hiển nhiên hôm nay hắn đã bình tĩnh hơn nhiều so với hôm qua, không hề mở miệng mắng chửi người, chỉ hung tợn trừng mắt ba người Mạnh ca.
Ba người Mạnh ca thấy vậy cũng không sợ, cười lạnh lấy ra đơn ly dị, lại lấy thêm một cay bút.
"Ký đi!"
Đại ảnh quái: "......"
Hắn không muốn ký, "Tao yêu vợ tao như vậy, đừng hòng làm chúng tao ly hôn."
"Vậy thì đừng đi!" Mạnh ca cười lạnh, "Thì ra cái yêu của mày chính là vậy, vừa gia bạo vừa ngoại tình, mày đùa tao à.... Kỳ nhanh lên, không ký tao đâm chết mày."
Đại ảnh quái sợ hãi co người, hắn quả thật bạo lực nhưng lại càng sợ những kẻ bạo lực hơn hắn, tóm lại chính là bắt nạt kẻ yếu, thấy mấy người Mạnh ca như thế, hắn đành phải cầm bút ký tên.
Chờ hắn ký xong, bên người lại xuất hiện thêm một bóng người, đúng là nữ quỷ tiểu tam.
Nữ quỷ cười ha ha, "Ly hôn, cuối cùng vẫn ly hôn."
Đại ảnh quái nhìn thấy ả liền bạo nộ, "Mày vậy mà dám bức tử vợ tao, tao, tao sẽ không để cho mày yên."
"Liên quan gì đến tôi, nếu không phải anh hết đánh cô ta lại đánh con trai, còn không cho cô ta ra ngoài làm việc, nhốt cô ta ở nhà không cho ai tiếp xúc thì sao có thể biến thành như vậy, tùy tiện vài câu liền tự sát. Người anh nên giết nhất chẳng phải chính anh sao?" Nữ quỷ phẫn nộ lên, "Vậy mà anh còn dám giết tôi, anh dám, sao anh dám....."
"Nếu không phải mày thì vợ tao sẽ không tự tử."
"Nếu không phải anh thì sao tao lại tìm đến cô ta." Nữ quỷ hơi ngừng lại, "Nếu biết anh là người ghê tởm như vậy thì tôi hẳn là sẽ cách anh rất xa."
"Mày thì có cái gì tốt, không phải ngay từ đầu mày cũng biết tao có vợ hay sao, chẳng phải tiếp cận tao là vì tiền à."
Hai người mắng chán rồi thì lao vào đánh nhau.
Đám người Mạnh ca cũng không dám đứng ở đấy xem, nhanh chóng rời khỏi, chạy xuống dưới tầng ở cả đêm.
Mấy ngày còn lại cũng như vậy, bóng đen nhỏ thi thoảng sẽ xuất hiện nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị đánh lên, không có chuyện. Buổi tối, đại ảnh quái cùng nữ quỷ sẽ luôn trước sau xuất hiện, sau đó vung tay đánh nhau, không thèm để ý người chơi.
Mạnh ca mấy người kiêu ngạo, còn khiêu khích bọn họ: "Thế nào? Làm áo cưới cho người khác thế nào?"
"Đừng có đắc ý." Khốc ca lạnh lùng nói: "Dựa vào người khac vượt phó bản có thể được bao lâu, làm nhiều chuyện xấu ắt sẽ gặp báo ứng."
Mạnh ca: "À thế à."
Làm khốc ca tức giận không nhẹ.
Chu Triệu An kéo hắn sang một bên. Lại nhìn ba người Đàm Thu, đang vui vẻ ngồi trên sô pha đấu địa chủ. Theo lời bọn họ nói thì là không có áp lực sinh tồn, mấy ngày còn lại cứ việc thả lỏng.
Cái tâm thái này, quả thực không thể tốt hơn được nữa.
"Mấy cậu có muốn chơi không?" Tưởng Thiếu nhìn bọn họ, gọi: "Mà năm người thì đấu địa chủ được không, nếu không chúng ta đổi trò khác."
Chu Triệu An cùng khốc ca: "......"
"Tới đê!" La Tiểu Phong cũng nói.
Hai người cuối cùng vẫn ngồi xuống, chơi được mấy ván, cảm xúc căng thẳng hoàn toàn biến mất. Đánh xong thì không khỏi sửng sốt, cảm thấy chuyện này thật sự không giống ở trong trò chơi.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ thì cũng vậy, phó bản lần này khá nhẹ nhàng.
Đặc biệt là hiện tại, đã giải được bí ẩn của phó bản, mấy ngày còn lại cũng không có nguy hiểm gì, còn có thể nghỉ ngơi mọt chút.
Rất nhanh liền đến sáng sớm ngày thứ bảy, nghe được một giọng nữ vang lên, "A, cuối cùng cũng đến lượt tôi lên sân khấu."
Đàm Thu thầm nghĩ: Đến rồi, đại BOSS xuất hiện.
Lại nhìn thời gian, giờ này cũng quá sớm đi!
Chẳng qua tỏng phó bản đều là do Boss định đoạt, Đàm Thu đành phải rời giường..... Đám người Tưởng Thiếu thì động tác nhanh hơn một chút, nhưng mà nhanh nhất vẫn là đám người Mạnh ca.
Bọn họ tối qua cả đêm không ngủ, chỉ chờ thời khắc này.
Nghe được thanh âm lập tức xông ra ngoài, cao giọng nói: "Đơn ly hôn đã ký xong, ở đây ở đây."
Lấy Mạnh ca đi đầu, mấy người đưa đơn ly hôn cho Boss.
Boss của phó bản này không phải là bóng đen, cũng không phải bộ dáng của nữ quỷ, mà là lơ lửng ở không trung, nửa trong suốt. Bộ dạng này quả thật không đủ khí phách, không đủ uy hiếp, bởi vậy Mạnh ca cảm thấy phó bản này khá ổn, còn hơi mỉm cười.....
Khốc ca mở cửa thì thấy cảnh này.
Ngay sau đó, nữ quỷ tươi cười lập tức biến mất, trực tiếp xé giấy ly hôn, "Ai bảo tôi muốn cái này, người cũng đã chết, con trai cũng không còn, ly hôn còn tác dụng gì?"
Sau đó vùng tay, Mạnh ca bị đánh bay xa 5 mét, đầu đập xuống đất, răng rắc, gãy cổ.
Má ơi, hung dữ quá!
Tưởng Thiếu mới ra liền bị dọa về phòng, Đàm ca, cứuuuuuu!!!!!!
Ả muốn hắn đền mạng......
Tráng hán bị lạnh tỉnh, kêu cứu cũng không có cơ hội, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể bản thân càng ngày càng lạnh, sau đó cứ như vậy bị đông chết.
Nữ quỷ thỏa mãn, ả rốt cuộc báo được thù.... Ngay sau đó, sắc mặt ả biến đổi.
"Không, không phải, mày không phải ngày kia. Là ai, là ai, rốt cuộc là ai?"
"Là mày sao? Là mày sao? Hay là mày?"
Nữ quỷ bạo nộ, ba người Mạnh ca rốt cuộc tỉnh. Bọn họ vừa thấy thi thể trên mặt đất thì cả kinh, nữ quỷ này quá hung!
"Chạy mau!" Mạnh ca dẫn đầu chạy ra ngoài.
Hai người còn lại cũng không ngốc, phản ứng cực nhanh! Vô nghĩa, thời điểm này ai chậm người đấy chết!
Một bên chạy một bên hô, "Cứu mạng, cứu với!"
Lần này những người trong phòng khác cũng bừng tỉnh.
Chu Triệu An hai người nhíu mày, Tưởng Thiếu cũng La Tiểu Phong cũng bị dọa tỉnh, trong đó La Tiểu Phong bị giật mình lăn từ trên giường xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hẳn là có quỷ quái ra ngoài." Tưởng Thiếu nói: "Cẩn thận, đừng mở cửa."
"Tôi biết." La Tiểu Phong nói: "Tôi cũng không ngốc, cũng chẳng phải kim cương toản, ôm đồ sứ làm gì[*]!"
Cửa phòng bên lại đột nhiên mở.
Đàm Thu bất mãn dựa cửa, vô cùng không vui, "Ồn ào cái gì."
Cách vách, Chu Triệu An cùng khốc ca đầy đầu hỏi chấm, cậu còn hỏi được sao? Rõ ràng là có người bị quỷ quái truy đuổi a!
Nguy hiểm!
À, cậu còn mở cửa.
"Mau vào phòng, đóng cửa lại." Chu Triệu An cao giọng nói.
Kỳ quái chính là bên Tưởng Thiếu vì sao lại không nhắc nhỏ, kia chẳng phải là đồng đội của bọn họ sao..... Chu Triệu An quả thật không hiểu nổi tổ đội này, chẳng qua dù không hiểu thì đó cũng là chuyện của người ta, nên nhắc nhở thì hắn vẫn phải nhắc nhở.
Nhưng hiển nhiên hắn đã nhắc nhở chậm, dù sao thì chẳng ai ngờ được tình huống này vẫn còn có người dám mở cửa.
Người này không theo lẽ thường á!
Người chơi bình thường đâu có ai làm vậy!
Đám người Mạnh ca lại sáng mắt, nghĩ bụng quả nhiên là ngu xuẩn, dẫn đường đã vô dụng lại còn thích kéo chân sau, xem đi, vậy mà lại mở cửa.
Chẳng qua mở mới tốt, bọn họ hướng qua phía Đàm Thu, còn ồn ào, "Không phải chúng tôi, là cậu ta, là cậu ta, là cái người dẫn đường kia giết, cô đi tìm cậu ta đi!"
Quả nhiên nữ quỷ kia nhìn lại.
Tưởng Thiếu nhịn không được mở cửa mắng Mạnh ca, "Đồ đê tiện vô liêm sỉ."
Sau đó, nữ quỷ lập tức nhìn về phía cậu ta, Tưởng Thiếu không do dự đóng sập cửa lại, một bộ tôi nào có nói gì.
Mạnh ca cười lạnh: "Nhát gan, cậu không đê tiện thì đứng có sợ, lên đi!"
Hét xong, bọn họ theo cầu thang xuống tầng một.
Còn lại một con quỷ ở hàng lang.
Trong phòng, Tưởng Thiếu cười nhạo, "Bố mày không bị ngu."
Lúc này rõ ràng là lúc để đại lão ra tay đánh quỷ, cậu ta ra ngoài làm gì, làm phiền à, làm Đàm ca bảo vệ cậu ta à?
Đàm Thu liếc mắt một cái liền nhận ra, đây đúng là cô gái đã chết kia. Trước mặt Đàm Thu, loại ảo thuật che mắt này không có tác dụng, cậu vẫn luôn nhận ra người này có hai gương mặt.
Cậu ngáp một cái, hỏi: "Tối rồi còn làm gì?"
Nữ quỷ mắt điếc tai ngơ, "Là mày giết tao, là mày giết tao, là mày?"
Sau đó đột nhiên nhào tới.
Chu Triệu An nhíu mày, nghĩ bụng đồng đội của cậu cũng không khỏi quá vô tâm, "Ra ngoài xem thử." Hắn nói với khốc ca xong thì mở cửa.
Kết quả nhìn thấy......
Nữ quỷ đang bị ấn dưới đất ăn đấm, "Làm gì?" Đàm Thu bất mãn, "Hỏi thì không đáp, cứ phải ăn đòn mới được à?"
"Nói, định làm gì?"
"Báo thù, tôi muốn báo thù." Nữ quỷ nói: "Tôi vất vả lắm mới sắp được gả cho anh ấy, vất vả lắm con mụ vợ kia mới chết, vất vả lắm..... Rốt cuộc là ai, ai giết tôi."
Đàm Thu đã hiểu, "Cô chính là cái người tiểu tam kia!"
Đến, người đầy đủ hết.
Phòng bên cạnh, Tưởng Thiếu nghe được nữ quỷ đã bị chế trụ, kéo La Tiểu Phong ra ngoài. Khoe khoang nói: "Không biết xấu hổ, nếu không nhầm thì chính cô bức người ta chết phải không!"
"Tôi làm gì? Tôi chẳng làm gì cả, cô ta tự sát, cô ta yếu đuối thì trách ai?" Nữ quỷ cười nhạo.
Lại oán hận nói: "Là ai, ai giết tôi."
"Là cái người mà cô muốn gả." Đàm Thu nói: "Hắn nói hắn muốn báo thù cho vợ hắn."
"Không, không có khả năng, vì sao?" Nữ quỷ không thể hiểu được.
Tưởng Thiếu nói: "Là hắn nói, hắn bảo bản thân yêu vợ hắn, hắn cảm thấy nếu không phải do cô thì vợ hắn sẽ không chết, cho nên giết cô báo thù."
Nữ quỷ muốn phát điên, "Vì sao, hắn yêu cô ta chỗ nào, vừa đánh vừa mắng lại còn ngoại tình, rõ ràng là hắn trêu chọc tôi trước."
Đàm Thu buông tay, "Tôi sao mà biết được, tôi lại không hiểu rác rưởi nghĩ gì."
Cậu muốn nói, này thì gọi là yêu chỗ nào!
Nguyên phối không biết bao kiếp gặp rủi mới gặp phải cái loại yêu này!
Mà tên cặn bã kia đến cuối cùng vẫn cảm thấy chính mình thâm tình, vì vợ báo thù. Lại không nghĩ đến nếu không phải hắn gia bạo, lại ngoại tình thì sao có việc này.
Tóm lại tra nam tiểu tam chẳng có thứ gì tốt.......
Nữ quỷ giãy giụa nửa ngày, tựa như hai bóng đen trước, đột nhiên biến mất.
Đàm Thu ngáp một cái, "Vậy đi ngủ."
Sau đó lui về đóng cửa đi ngủ..
Những người khác: "......"
Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong trước hết phản ứng lại, "À, đi ngủ!" Sau đó học theo Đàm ca, cũng về phòng ngủ.
Dư lại Chu Triệu An phát ngốc, "Tôi vừa nằm mơ sao?"
"Không phải." Khốc ca lạnh lùng nói.
Vậy cái này......
Vị dẫn đường này có thể đánh thắng được quỷ? Là quỷ phó bản này quá cùi bắp sao? Phải không? Phải không?
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao người ta dám mở cửa, thì ra là nắm chắc. Cũng hiểu được vì sao Tưởng Thiếu không ra chi viện, thì ra là một người đủ thu phục được.
Vì sao người ta dám ngủ một mình một phòng, bởi vì giá trị vũ lực cao, không sợ quỷ quái.
Theo tình huống này thì hẳn là quỷ quái phải sợ câu ta!
"Không biết rốt cuộc cậu ta là ai!" Chu Triệu An lẩm bẩm nói: "Người chơi trên bảng xếp hạng cũng không trâu bò như vậy, rốt cuộc cậu ta là ai?"
Hai người bọn họ về phòng, vẫn ngốc ngốc, nhất thời không ngủ được.
Chẳng qua những kẻ càng không ngủ nổi thì phải kể tới ba người Mạnh ca. Bọn họ lao xuống tầng, không biết động tĩnh tầng trên, chỉ nghe thấy nữ quỷ gào thét, sợ tới mức run bần bật.
Nhưng là đợi thật lâu cũng không thấy nữ quỷ đi xuống, vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng vẫn không dám lên tầng, cứ như vậy ở dưới cả đêm.
Hắn nghi ngờ người trên tầng đã bị giết gần hết, tóm lại kẻ nào mở cửa kẻ đó chết, không mở có lẽ còn giữ được một mạng.
"Ngu ngốc nhất vẫn là tên dẫn đường kia, thế mà dám mở cửa."
"Chẳng qua chúng ta nên cảm ơn cậu ta, nếu không phải cậu ta thu hút nữ quỷ thì chúng ta chưa chắc đã chạy được!"
Tóm lại ba người Mạnh ca cả đêm không dám ngủ, chỉ gần sáng mới chợp mắt một lúc. Nghe được động tĩnh là hai người Chu Triệu An đi xuống, nghĩ bụng hai người này đúng là mạng lớn, chắc là không dám mở cửa.
Sau đó là Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong.
A, đồng đội thì sao chứ, chẳng phải là lúc mấu chốt vẫn bị vứt bỏ hay sao. Chẳng qua cũng phải, nếu là bọn họ thì cũng sẽ mặc kệ cái loại dẫn đường tự tìm đường chết này.
Nhưng trên mặt bọn họ không có lấy một chút thương tâm, lại còn cao hứng........
"Hôm qua vẫn còn là đồng đội tốt, hôm nay liền..... Ách, cậu không chết?"
Sau đó, hắn thấy được Đàm Thu đứng cuối.
Đàm Thu ngáp một cái, mờ mịt hỏi: "Anh nói ai, tôi á?"
"Yên tâm đi!" Tưởng Thiếu nói: "Dù mấy người chết hết thì Đàm ca cũng chẳng chết được."
Mạnh ca ba người: "......"
"Phỏng chừng có đạo cụ." Mạnh ca sắc mặt khó coi nói.
Đám người Đàm Thu lúc này đã tới nhà ăn, nhìn nhìn, quả nhiên đồ ăn đã được dọn lên. Tưởng Thiếu nói: "Đàm ca hôm nay dậy thật sớm!"
"Không muốn dậy." Đàm Thu nói: "Nhưng có lẽ hôm nay hẳn là không ngủ, đang ngủ mà bị ồn ào thì càng khó chịu hơn, lại còn không có cơm sáng ăn."
Mấy người nháy mắt nhớ tới chuyện cạy cửa hôm qua, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi hơn.
Lại nghĩ, không thấy tráng hán lính gác đâu!
"Hẳn là đã chết!" Tưởng Thiếu nói: "Hôm qua nữ quỷ ồn ào nửa ngày, gào thét có người hại ả gì đó. Ban đầu tôi còn cảm thấy ả đang nói nam chủ, giờ nghĩ lại có khi không phải."
Chu Triệu An cũng nói: "Trong phó bản này, quỷ quái đều là bóng đen, mà nữ quỷ không phải, hẳn là vì ả không phải thành viên trong nhà, là kẻ ngoại lai. Nhưng ả xác thực chết ở đây, lại không biết ai là hung thủ, điểm này từ đêm qua có thể nhìn ra, ả đang tìm hung thủ giết mình."
"Cho nên ả cải trang bộ dáng trở về, định tìm hung thủ, kết quả ngày đầu tiên.... Việc ả ta chết có ẩn tình, lúc ấy trên tầng chỉ có mấy người Mạnh ca, nữ quỷ trước tiên tìm bọn họ có lẽ có liên quan đến việc này."
Khốc ca lạnh lùng nói: "Chính là chuyện này."
Trong trò chơi, không thiếu những chuyện như lấy người khác làm tấm chắn.
Hơn nữa kẻ làm chuyện này tám phần chính là tráng hán lính gác kia, cho nên nữ quỷ trước tiên tìm hắn báo thù. Kết quả giết xong thì phát hiện ta không phải, sau này nháo to.....
Mà bọn họ lại nói cho nữ quỷ hung thủ là ai, cho nên đối phương liền biến mất...... Đương nhiên, chuyện này có thể là thật, mà cũng có khả năng nữ quỷ cảm thấy đánh không lại nên chạy.
Chu Triệu An cùng khốc ca nhịn không được nhìn thoáng qua Đàm Thu, lần nữa cảm khái rốt cuộc cậu có phải dẫn đường hay không! Không phải bọn họ xem thường dẫn đường, mà là xem thường mấy dẫn đường không phải cùi bắp thì chính là não tàn.
Vượt vài phó bản, bọn họ cũng gặp được vài dẫn đường khá lợi hại. Nhưng đều theo hướng thông minh, lý luận, giải quyết vấn đề rất nhanh, mà bên người bọn họ thì luôn đi cùng lính gác vũ lực cao.
Nói lên thì dẫn đường như vậy vẫn được đặc biệt hoan nghênh, dù sao trong trò chơi thì ai có thể đánh thắng được quỷ........ À, cái vị dẫn đường kêu Đàm Thu này là ngoại lệ, tóm lại đa số người chơi đánh không lại, phải dùng chỉ số thông minh để tìm manh mối, tránh quỷ quái đại khai sát giới.
Ví dụ như phát hiện bóng đen nhỏ dọa là chạy, ảnh đao có thể đối phó đại ảnh quái. Việc này đối với chuyện giữ mạng cực kỳ quan trọng cho nên ai lại không hy vọng trong đội ngũ có một quân sư như vậy.
Nhưng đội ngũ trước mắt....... từa hồ quân sư là vị dẫn đường này mà vũ lực cũng dựa vào cậu ta.
Chu Triệu An nhịn không được nhìn về phía hai người Tưởng Thiếu, "Hai người còn lợi hại hơn sao?"
"Không không không." Tưởng Thiếu vội vàng lắc đầu, "Cảm ơn để mắt, nhưng bọn tôi chỉ là tụi cùi bắp, bọn tôi chỉ phụ trách ôm đùi nằm thắng thôi!"
Chu Triệu An hai người: "......"
Phục.
Nói chuyện này quá đả kích người, vẫn nên nói chính sự thì hơn, "Hiện tại chỉ còn nữ chủ chưa lên sân khấu, dựa theo tình huống bình thường thì đây hẳn là đại boss."
"Trước khi chết tâm nguyện của cô ấy hẳn là ly hôn, mang theo con trai bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng hiện tại thì không rõ lắm......Sớm biết vậy thì đã giữ đại ảnh quái lại, khiến hắn ký đơn ly hôn, có lẽ sẽ giải quyết được oán khí của nữ chủ, như vậy chúng ta có thể qua ải."
"Chắc hắn còn xuất hiện, đến lúc đó cầm ảnh đao bắt hắn ký là được."
Bọn họ một bên thương lượng, một bên chuẩn bị ăn cơm.
Kết quả nhìn thấy, "A, hôm nay không phải sữa bò bánh mì, mà là cháo cá lát."
Tưởng Thiếu nhịn không được nhìn về phía Đàm ca, chẳng phái hôm qua Đàm ca tiếc nuối rằng không kịp mang theo vào hay sao, giờ buổi sáng lại có?
Lại nhớ đến đệm giường khác biệt ở phó bản trước..... Hẳn là trùng hợp thôi, Tưởng Thiếu nghĩ, cậu ta rõ ràng đã thử, nhưng trò chơi không thèm để ý tới oán giận của người chơi.
Cơm nước xong, bọn họ định lên thư phòng lấy đơn ly hôn, ai ngờ không có.
"Là đám người Mạnh ca." Chu Triệu An nói.
"Rác rưởi!" Tưởng Thiếu nhịn không được nói: "Khẳng định là nghe được chúng ta nói chuyện."
Đàm Thu lại không quá để ý, "Không sao cả, dù sao đến lúc hoàn thành phó bản thì mọi người đều có thể ra ngoài."
"Cậu cũng thật rộng rãi." Chu Triệu An nói: "Điểm sinh tồn không giống nhau, người dẫn đầu được tương đối nhiều, còn lại thì ít dần đi."
"Có thể làm gì bây giờ, bọn họ đã cầm đồ trước, dựa theo quy củ trò chơi hẳn là đã quyết định điểm số rồi, cho dù chúng ta có tới đoạt thì cũng không thêm được bao nhiêu, trừ phi....." Trừ khi giết hết bọn họ.
"Dù sao tôi không làm nổi loại chuyện này."
Đàm Thu ngáp một cái, "Được rồi, tôi đi ngủ."
Cậu vừa đi, đám người Tưởng Thiếu anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bọn họ cũng không phải loại người độc ác tàn nhẫn như vậy. Tuy rằng Mạnh ca thật sự quá ghê tởm, nhưng bảo bọn họ giết người thì thật sự cũng không thể hạ thủ được.
Nhưng mà tức!
Bên kia, Mạnh ca cầm đơn ly hôn cười lạnh, "Nói chuyện cũng không biết chú ý, tôi lặng lẽ đi qua là nghe được hết."
Đến lúc đó, mở cửa thông quan nhất định là bọn họ, được điểm cao cũng là bọn họ.
"Chuẩn bị tốt ảnh đao, lát nữa chúng ta uy hiếp đại ảnh quái phải ký."
"Nếu như hắn không chịu ký thì sao."
"Sợ cái gì, hắn cũng giống bóng đen nhỏ thôi, nhát gan như vậy. Mà nữ quỷ kia thì càng không phải sợ, chỉ cần nói cho ả biết hung thủ là ai thì chẳng phải tốt rồi sao."
Lại qua một đêm.
Ba người Mạnh ca đều không ngủ, trợn mắt đợi bóng đen hoặc là quỷ hiện thân.
Đêm nay, xuất hiện trước tiên chính là đại ảnh quái, cũng chính là nam chủ. Chỉ thấy hắn vừa bước ra, trước mắt chính là ba thanh ảnh đao, làm hắn sợ tới mức không dám động.
"Các người muốn làm gì? Hiển nhiên hôm nay hắn đã bình tĩnh hơn nhiều so với hôm qua, không hề mở miệng mắng chửi người, chỉ hung tợn trừng mắt ba người Mạnh ca.
Ba người Mạnh ca thấy vậy cũng không sợ, cười lạnh lấy ra đơn ly dị, lại lấy thêm một cay bút.
"Ký đi!"
Đại ảnh quái: "......"
Hắn không muốn ký, "Tao yêu vợ tao như vậy, đừng hòng làm chúng tao ly hôn."
"Vậy thì đừng đi!" Mạnh ca cười lạnh, "Thì ra cái yêu của mày chính là vậy, vừa gia bạo vừa ngoại tình, mày đùa tao à.... Kỳ nhanh lên, không ký tao đâm chết mày."
Đại ảnh quái sợ hãi co người, hắn quả thật bạo lực nhưng lại càng sợ những kẻ bạo lực hơn hắn, tóm lại chính là bắt nạt kẻ yếu, thấy mấy người Mạnh ca như thế, hắn đành phải cầm bút ký tên.
Chờ hắn ký xong, bên người lại xuất hiện thêm một bóng người, đúng là nữ quỷ tiểu tam.
Nữ quỷ cười ha ha, "Ly hôn, cuối cùng vẫn ly hôn."
Đại ảnh quái nhìn thấy ả liền bạo nộ, "Mày vậy mà dám bức tử vợ tao, tao, tao sẽ không để cho mày yên."
"Liên quan gì đến tôi, nếu không phải anh hết đánh cô ta lại đánh con trai, còn không cho cô ta ra ngoài làm việc, nhốt cô ta ở nhà không cho ai tiếp xúc thì sao có thể biến thành như vậy, tùy tiện vài câu liền tự sát. Người anh nên giết nhất chẳng phải chính anh sao?" Nữ quỷ phẫn nộ lên, "Vậy mà anh còn dám giết tôi, anh dám, sao anh dám....."
"Nếu không phải mày thì vợ tao sẽ không tự tử."
"Nếu không phải anh thì sao tao lại tìm đến cô ta." Nữ quỷ hơi ngừng lại, "Nếu biết anh là người ghê tởm như vậy thì tôi hẳn là sẽ cách anh rất xa."
"Mày thì có cái gì tốt, không phải ngay từ đầu mày cũng biết tao có vợ hay sao, chẳng phải tiếp cận tao là vì tiền à."
Hai người mắng chán rồi thì lao vào đánh nhau.
Đám người Mạnh ca cũng không dám đứng ở đấy xem, nhanh chóng rời khỏi, chạy xuống dưới tầng ở cả đêm.
Mấy ngày còn lại cũng như vậy, bóng đen nhỏ thi thoảng sẽ xuất hiện nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không bị đánh lên, không có chuyện. Buổi tối, đại ảnh quái cùng nữ quỷ sẽ luôn trước sau xuất hiện, sau đó vung tay đánh nhau, không thèm để ý người chơi.
Mạnh ca mấy người kiêu ngạo, còn khiêu khích bọn họ: "Thế nào? Làm áo cưới cho người khác thế nào?"
"Đừng có đắc ý." Khốc ca lạnh lùng nói: "Dựa vào người khac vượt phó bản có thể được bao lâu, làm nhiều chuyện xấu ắt sẽ gặp báo ứng."
Mạnh ca: "À thế à."
Làm khốc ca tức giận không nhẹ.
Chu Triệu An kéo hắn sang một bên. Lại nhìn ba người Đàm Thu, đang vui vẻ ngồi trên sô pha đấu địa chủ. Theo lời bọn họ nói thì là không có áp lực sinh tồn, mấy ngày còn lại cứ việc thả lỏng.
Cái tâm thái này, quả thực không thể tốt hơn được nữa.
"Mấy cậu có muốn chơi không?" Tưởng Thiếu nhìn bọn họ, gọi: "Mà năm người thì đấu địa chủ được không, nếu không chúng ta đổi trò khác."
Chu Triệu An cùng khốc ca: "......"
"Tới đê!" La Tiểu Phong cũng nói.
Hai người cuối cùng vẫn ngồi xuống, chơi được mấy ván, cảm xúc căng thẳng hoàn toàn biến mất. Đánh xong thì không khỏi sửng sốt, cảm thấy chuyện này thật sự không giống ở trong trò chơi.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ thì cũng vậy, phó bản lần này khá nhẹ nhàng.
Đặc biệt là hiện tại, đã giải được bí ẩn của phó bản, mấy ngày còn lại cũng không có nguy hiểm gì, còn có thể nghỉ ngơi mọt chút.
Rất nhanh liền đến sáng sớm ngày thứ bảy, nghe được một giọng nữ vang lên, "A, cuối cùng cũng đến lượt tôi lên sân khấu."
Đàm Thu thầm nghĩ: Đến rồi, đại BOSS xuất hiện.
Lại nhìn thời gian, giờ này cũng quá sớm đi!
Chẳng qua tỏng phó bản đều là do Boss định đoạt, Đàm Thu đành phải rời giường..... Đám người Tưởng Thiếu thì động tác nhanh hơn một chút, nhưng mà nhanh nhất vẫn là đám người Mạnh ca.
Bọn họ tối qua cả đêm không ngủ, chỉ chờ thời khắc này.
Nghe được thanh âm lập tức xông ra ngoài, cao giọng nói: "Đơn ly hôn đã ký xong, ở đây ở đây."
Lấy Mạnh ca đi đầu, mấy người đưa đơn ly hôn cho Boss.
Boss của phó bản này không phải là bóng đen, cũng không phải bộ dáng của nữ quỷ, mà là lơ lửng ở không trung, nửa trong suốt. Bộ dạng này quả thật không đủ khí phách, không đủ uy hiếp, bởi vậy Mạnh ca cảm thấy phó bản này khá ổn, còn hơi mỉm cười.....
Khốc ca mở cửa thì thấy cảnh này.
Ngay sau đó, nữ quỷ tươi cười lập tức biến mất, trực tiếp xé giấy ly hôn, "Ai bảo tôi muốn cái này, người cũng đã chết, con trai cũng không còn, ly hôn còn tác dụng gì?"
Sau đó vùng tay, Mạnh ca bị đánh bay xa 5 mét, đầu đập xuống đất, răng rắc, gãy cổ.
Má ơi, hung dữ quá!
Tưởng Thiếu mới ra liền bị dọa về phòng, Đàm ca, cứuuuuuu!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất