Manh Sủng Mạnh Nhất Vạn Người Mê
Chương 10: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo
Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
_______________
Nguyên nhân mà Lạc Hàn Diễn tức giận là...
Mèo của anh chạy khỏi tay anh và bị người khác chạm vào.
Nói cách khác, vị hôn thê của anh chạy khỏi anh, và bị người đàn ông khác sờ tay!
Lạc Hàn Diễn chợt nhớ mấy hôm trước, mèo con tự cọ tay phó quan. Dù biết làm vậy là có nguyên do, nhưng anh vẫn thấy không vui.
Bỗng không vui thì phải khiến phó quan có một kết cục thoải mái thôi.
Lão nhị vội chạy tới thì thấy phó quan và cái người không minh bạch kia, ánh mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường chợt lóe rồi biến mất. Ngược lại, vẻ mặt người đàn ông mặt sẹo theo dõi nơi này vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ánh mắt hiện vẻ nghiên cứu nhìn Mạc Vân Thịnh. Người này xuất hiện từ chỗ nào vậy??
Còn Mạc Tiểu Thịnh bỗng nhiên xuất hiện. Lúc này tim cậu đập loạn "Thình thịch", giống như làm chuyện sai trái nên lo lắng không yên.
Mạc Vân Thịnh trộm nuốt nước miếng, hỏi trong đầu: "Hệ thống, Boss hắc hóa hả?"
Hệ thống xem cuộc vui nãy giờ, trả lời: "Không có."
Không có mà còn nhìn tui bằng ánh mắt giết người là sao? Mạc Vân Thịnh nói: "Đáng lẽ tôi không nên xúc động, nhiệm vụ này chắc không phải đang hố tôi nhỉ?"
Hệ thống trấn an: "Yên tâm."
Mạc Vân Thịnh rất muốn trợn trắng mắt phản bác hệ thống, cậu thấy không yên tâm chút nào.
Hệ thống mỉm cười ngọt như mật, nói: "Tóm lại, cậu phải tin tưởng tôi. Chúng ta là chỉnh thể*, nếu hại cậu thì tôi cũng không nhận được chỗ tốt gì không phải sao."
(*) Chỉnh thể: Toàn thân/ Cái kiểu là 2 mà chỉ có 1 á.
Mạc Vân Thịnh có chút bực bội, thật muốn liếm móng vuốt. Nhưng khi cậu giơ tay đến bên miệng, mới phát hiện xúc giác không đúng.
Lạc Hàn Diễn im lặng không nói, ánh mắt cực kỳ ngột ngạt. Khi nhìn thấy động tác tiêu biểu của nhóc con, ánh mắt anh mới toát ra một tia nhu nhòa. Thôi, dù sao bản thể em ấy là một con mèo nhỏ, nếu em ấy không hiểu thì anh sẽ dạy dỗ lại vậy.
Đầu tiên, phải cảnh cáo cho em ấy biết, không được thân thiết với nguời đàn ông khác.
Bất cứ giống đực nào cũng không được!
Không, giống cái lại càng không thể!
Nhìn thiếu niên tinh xảo khẩn trương đến xù lông, Lạc Hàn Diễn chợt nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt lại nhu hòa xuống lần nữa, cũng lúc đó——
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +3."
Mạc Vân Thịnh kinh sợ. Liếm móng vuốt cho đỡ sợ.
Lạc Hàn Diễn thấy thiếu niên nhà anh lại liếm mu bàn tay, tất cả những chuyện không vui đều biến mất không còn.
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."
Mạc Vân Thịnh kinh ngạc đến ngây người, hỏi: "Hệ thống, Boss làm sao vậy?"
Hệ thống im lặng chốc lát, trả lời: "Có lẽ anh ta đang nghĩ tới chuyện vui gì đó." Vì dụ như, chờ bí mật bị phát hiện, chờ dưỡng thành gì đó —— mà đối tượng lại là mèo ngốc đây.
Trong phòng có sáu người, Mạc Vân Thịnh và Lạc Hàn Diễn không rời mắt khỏi nhau, bốn người khác đang cảm thấy từ trường kỳ lạ và nảy ra ảo giác như bị ngược "tró".
Lạc Hàn Diễn nhìn phó quan nói: "Làm tốt lắm, giờ giao cậu ấy lại cho tôi."
"!!!"Mạc Vân Thịnh xù tóc.
Người đàn ông mặt sẹo và hai thằng đàn em bỗng thấy khó hiểu, phó quan cung kính đáp lời. Mặt âm u chợt hiện, hắn nắm cánh tay Mạc Vân Thịnh càng mạnh hơn.
Người đàn ông mặt sẹo và hai đàn em đề phòng cùng lúc, họ thầm chú ý từng cử động của phó quan.
Mạc Vân Thịnh bị ép buộc đi tới trước mặt Lạc Hàn Diễn, ngay khi anh sắp chạm vào cậu, một sức mạnh thật lớn đẩy cậu về phía trước.
Đồng tử Lạc Hàn Diễn chợt co lại, vươn tay ra.
Bầu không khí khẩn trương lập tức bùng nổ, rốt cuộc phó quan cũng lộ ra răng nanh đã ngủ đông nhiều năm. Khẩu súng HQ tân tiến của Liên Bang nhắm ngay ngực Mạc Vân Thịnh, không chút do dự nổ súng.
Súng này thuộc loại dùng để theo dõi, nhưng nếu như đã cố định mục tiêu cuối cùng, chỉ cần ở trong tầm bắn thì trong thời gian đó nó sẽ đuổi theo mục tiêu nằm trong phạm vi.
Dù nổ súng về hướng Mạc Vân Thịnh, nhưng thật ra mục tiêu mà phó quan muốn nổ súng lại là Lạc Hàn Diễn.
Cùng lúc với việc nổ súng, phó quan lấy cơ giáp HO vẫn luôn được che giấu từ trong nút áo không gian ra. Đây là cơ giáp chiến đấu hàng đầu thuộc về Liên Bang, cơ giáp chiến đấu có tính công kích và tốc độ tốt nhất. Tuy không thể so với hàng loạt HU mà Đế Quốc nghiên cứu chế tạo, nhưng trong quá khứ cơ giáp này đã từng xưng bá trong mười năm.
Hiện giờ, phó quan lấy vật gì đó ở dưới đáy rương, không cần đoán cũng có thể xác nhận. Phó quan chính là gian tế.
"Tước gia! Cẩn thận!"
Rốt cuộc Mạc Vân Thịnh cũng đổi cái lồng bảo vệ kia, thật là đau lòng đến nỗi muốn bay lên. Ôm cả một nỗi đau tức giận, cậu không quan tâm gì nữa mà ôm chầm Lạc Hàn Diễn, đưa phần lưng không hề phòng bị ra.
"Ầm!" Tiếng nổ vang lên, âm thanh không lớn nhưng lại cực kỳ chói tai.
Sau đó, Mạc Vân Thịnh đầu mắt choáng váng.
Toàn thân Lạc Hàn Diễn phát ra hàn băng lạnh thấu xương, cả người giống như lệ quỷ bước ra từ trong địa ngục, ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Mới vừa rồi ngay trong nháy mắt kia, một tay Lạc Hàn Diễn mở rộng bế thiếu niên lên và bảo vệ trong ngực, một tay khác lại kiên cường chống đỡ đạn dược. Khói màu xám từ nắm tay của anh toát ra, từng vết máu đỏ thẫm chảy xuống, nhiễu trên mặt đất tạo thành từng vòng vết máu.
Phó quan liều mạng chạy trốn, thỉnh thoảng nhìn ra sau một cái, nhưng một cái nhìn này suýt nữa làm hắn sợ đến mất hồn mất vía.
Dù thế nào thì Lạc Hàn Diễn vẫn rất mạnh, vì vậy mới có thể dùng thân thể chống lại viên đạn mạnh như chiến hạm đang phát nổ!
Thật là đáng sợ!
Hắn cần phải trốn thoát, dù hắn chỉ muốn thu hút tầm mắt đánh lạc hướng Lạc Hàn Diễn để hắn lấy lại con chip có thông tin những người nằm vùng của Liên Bang, nhưng mà phải còn mạng mới lấy được!
Đừng nói phó quan bị dọa điên, ngay cả ba vị đàn ông mạnh mẽ cũng bị dọa sợ ngây người. Ba người khiếp sợ chỉ trong thoáng chốc, sau đó lấy lại tinh thần, rồi tạo thành một vòng bao vây cản đường thoát của phó quan. Cơ giáp của ba người có tính năng không giống HO, nhưng lấy nhiều khi ít*, muốn bắt phó quan cũng không thành vấn đề.
(*) Lấy nhiều khi ít: Nhiều người khi dễ 1 người á.
Đôi mắt Mạc Vân Thịnh sương mù mênh mông, ngây ngốc sững sờ ngước đầu nhìn Lạc Hàn Diễn.
"Hệ thống, vậy có tính là tui đã hoàn thành nhiệm vụ không? Tui có cố gắng ngăn cản đó, hãy tin tui đi."
Hệ thống chém đinh chặt sắt nói: "Tất nhiên không..."
Mạc Vân Thịnh khóc tang: "Hệ thống iu dấu, năng lượng của nhiệm vụ ở thế giới này đều cho cậu thăng cấp!"
Sau khi hệ thống suy tính, vui vẻ đồng ý.
Dù sao, ý nghĩa mèo con giúp đỡ đạn đã đạt được, giá trị hòa bình cũng tăng ba điểm.
Mạc Vân Thịnh chỉ có một mét bảy mươi tám, so với Lạc Hàn Diễn cao ngất thì cậu giống như một con mèo nhỏ bám đại thụ vậy. Cổ tay cậu bị nắm thật chặt, tay khác lại để ở trước khuôn ngực cứng rắn, cậu có thể cảm nhận được trái tim đang đập của anh.
Ánh mắt Mạc Vân Thịnh thoáng nhìn vết đỏ diễm lệ kia, cậu la lên: "A!! Máu máu máu!"
La xong, cậu cũng không thèm suy nghĩ mà kề môi vào, liếm một cái.
Lạc Hàn Diễn nhìn mèo nhỏ chăm chú. Đầu lưỡi ấm áp đảo qua đảo lại, vì vết thương bị nứt ra nên có chút đau nhói, nhưng cảm giác ẩm ướt nóng bỏng lại kích thích dây thần kinh, khiến anh suýt nữa không kiềm chế được. Thì ra lúc ở hình người cũng có gai ngược, đây chính là cảm giác được thiếu niên liếm láp. Anh bình tĩnh nhìn Mạc Vân Thịnh. Nội tâm càng phát nóng hơn, từ đầu ngón tay cậu chạm vào như có ngọn lửa chui thẳng vào cơ thể anh, linh hồn như bị thiêu đốt, bỏng cháy ngứa đau.
Mãi đến khi miệng đầy mùi máu tươi, Mạc Vân Thình như mới tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu lập tức trừng lớn hai mắt, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Boss cậu không biết phải làm sao, sau đó ngượng ngùng muốn tìm cái hố chui vào.
Mất mặt quá đi.
Cậu quên hiện tại bản thân không phải là mèo! Là người thì không nên liếm miệng vết thương! Làm sao đây, hệ thống, Boss có nghĩ cậu là tên biến thái không?
Hệ thống im lặng: Hổng chừng Boss còn cho rằng đây là tình thú ấy.
Bộ dáng thiếu niên thẹn thùng không biết làm sao nhìn cực kỳ đáng yêu, đôi má đỏ bừng, ngũ quan vốn đã xinh đẹp giờ lại càng xinh đẹp hơn.
Trong mắt Lạc Hàn Diễn tràn ra một tia ôn nhu, đồng tử phát ra sự tối nghĩa hơn.
Đây là mèo nhỏ của anh, vẻ đẹp chỉ thuộc về anh.
Mạc Vân Thịnh cố gắng biểu hiện sự chân thành của bản thân, nói: "Tước gia, anh không sao thì tốt quá."
"Không sao đâu." Lạc Hàn Diễn gật đầu.
Nhưng thật ra, vừa rồi anh rất tức giận, sao cậu có thể tự ý ngăn cản phát súng kia chứ? Không biết làm như vậy sẽ chết sao? Anh thật muốn hung hăng dạy bảo thiếu niên, cho cậu biết việc bản thân làm vừa nãy liều lĩnh và nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà bao nhiêu khí thế dưới ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đều bị tan rã, chỉ còn lửa nóng càng cháy càng tăng và linh hồn sắp nhảy ra nói lên tiếng lòng của anh.
Ngốc nghếch đáng yêu.
Thật đúng là khắc tinh của anh.
Trách mắng thì không nỡ. Nguyên cổ khí giận chỉ có thể nhịn xuống thôi.
Lạc Hàn Diễn nhìn kỹ thiếu niên, anh phải thừa nhận bản thân không hề thấy phiền chán hay ghét bỏ cậu. Hoàn toàn ngược lại, thân thể kề sát vào nhau khiến anh cảm thấy sung sướng cực kỳ. So với cầm mèo con trên tay, anh càng khát vọng muốn có được người này hơn.
Bên này đang tình tứ, ba người ở bên khác đã bắt phó quan lại. Phó quan là người giỏi điều khiển cơ giáp, nhưng so với mũi đao thường dính máu của ba người thì kém nhau quá nhiều, hơn nữa còn không biết xấu hổ lấy nhiều khi ít, vì vậy phó quan không có đường chạy thoát.
"Tước gia!" Ba người xách phó quan bị trói gô³ đến.
(*) Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
Lạc Hàn Diễn "Ừ" một tiếng, đang xuân về hoa nở thì lập tức đổi thành tháng chạp ngày đông giá rét.
Ba vị thuộc hạ suýt nữa bị tổn thương do giá rét, im như ve sầu mùa đông.
"Phó quan? Hoặc nên gọi là Liên Văn Kỳ?" Giọng nói Lạc Hàn Diễn thong thả, từng chữ lạnh lùng.
"Tôi, không thẹn với lương tâm." Phó quan vốn cúi thấp đầu bỗng ngửa lên, ánh mắt lộ ra chút oán hận.
"Cậu không giống Liên Phong." Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm.
Sự bình tĩnh của phó quan tan biến ngay lập tức, hắn oán hận gầm nhẹ: "Mày đừng nhắc tới cha tao, mày không có tư cách gọi tên của cha tao!"
Lạc Hàn Diễn nói: "Tìm tôi báo thù thì có thể, nhưng cậu lại chạm đến người không nên chạm." Nói rồi, đồng tử anh hiện ra vẻ khát máu.
Phó quan: "Không, Lạc Hàn Diễn. Tao chỉ hối hận sao không giết cậu ta sớm hơn!"
Hắn chỉ sai ở chỗ khi coi thường vị phu nhân này.
Sau đó hắn mỉm cười quỷ dị, nói: "Dù giết tao cũng vô dụng. Lạc Hàn Diễn, mày sẽ chết, chết mà không có tôn nghiêm!"
Người đàn ông mặt sẹo tức giận giơ nắm tay, hung hăng đấm hắn một quyền, mặt phó quan bị sưng phù lên.
Biểu cảm Lạc Hàn Diễn khó đoán: "Cậu muốn nói, con chip kia à?"
Đồng tử phó quan hơi co lại, nụ cười lập tức vặn vẹo.
"Cái đinh* của Liên Bang đều đã chết hết, con chip đã giao cho Quốc Vương từ lâu rồi." Lạc Hàn Diễn tàn nhẫn xé nát một tia chờ mong cuối cùng của phó quan.
(*) Cái đinh: ý là nói người nằm vùng mai phục ấy/ nói ngắn gọn là Gian Tế.)
Phó quan không thể tin tưởng, ngẩn ngơ vài phút mới dữ tợn thay đổi khuôn mặt tuấn tú. Ngụy trang nhiều năm như vậy lại thất bại trong gang tấc. Ván cờ sắp đặt bị hủy hết trong thời gian ngắn, không thể báo thù rửa hận. Tường thành nghị lực hắn cố chống đỡ sụp đổ ngay lập tức. Phó quan vừa oán hận vừa hoảng sợ, thậm chí còn tuyệt vọng.
Đáng chết, khốn kiếp! Ánh mắt phó quan bi phẫn đậm đến độ không hòa tan được, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân run rẩy: "Mày, đáng chết! Tại sao chứ..."
Mạc Vân Thịnh nhìn vẻ mặt chợt biến đổi của phó quan, cậu không lo phó quan sẽ có cách trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà*. "Vì Tước gia là thần bảo vệ Đế Quốc, là anh hùng mạnh nhất!"
(*) Cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà. Nguyên văn là 压倒骆驼的最后一根稻草. Vốn là câu ngạn ngữ tiếng Anh, nguyên văn là "The last straw that breaks the camelback." Một cọng rơm vốn không hề nặng, nhưng nếu cứ tiếp tục chồng chất rơm lên lưng lạc đà, cuối cùng sẽ có một sợi đè gãy lưng lạc đà. Từ đó có thể thấy, nếu tích lũy dần dần, rơm cũng có thể nặng như núi. [Nguồn giải thích của: traxanhsuada.wordpress.com]
Biểu cảm ba người - nam nhân mặt sẹo và hai người đàn em đều vi diệu.
Vị phu nhân này rốt cuộc là thể loại người gì vậy trời. Hoạn nạn thấy chân tình hả, vừa nãy cậu ta đã liều chết ngăn cản phát súng cho Tước gia.
Vẻ mặt phó quan đau đớn vặn vẹo, cúi đầu lộ ra nụ cười như muốn cắn người, ngũ quan anh tuấn dữ tợn vô cùng. Hắn chợt vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, âm trầm giơ mũi đao muốn đâm vào ngực thiếu niên.
Ngay từ đầu Lạc Hàn Diễn đã phát hiện hắn không bình thường, anh nhấc chân. Sau đó, phó quan bay ra ngoài va đập xuống mặt đất, cả người hắn run rẩy, dao găm rơi ở trong góc, trên mặt đất lan ra vũng máu đỏ tươi chói mắt, có lẽ tứ chi xương cốt đã bị vỡ nát ngay trong lúc đó.
"Dẫn đi." Âm thanh Lạc Hàn Diễn trầm thấp, khiến người khác phải sợ hãi: "Đừng giết chết."
Thuộc hạ hoảng hốt, lập tức nghe lệnh, trói phó quan lại rồi dẫn đi, trong lòng sợ hãi không thôi. Khi nghe được lệnh 'Đừng giết chết', thuộc hạ đều hiểu rõ, chỉ sợ sau này phó quan sẽ sống không bằng chết.
Phó quan nghe thấy lời này, nhếch miệng cười châm biếm: "Lạc Hàn Diễn, tao nguyền rủa mày!"
Mạc Vân Thịnh đang vây xem đến vui vẻ thì bên tai chợt truyền đến âm thanh tà ác của hệ thống, nó nói: "Thời gian biến thân đếm ngược ba mươi giây, 30, 29..."
Lông Mạc Vân Thịnh lập tức xù lên, hệ thống đang đùa cậu hảaaa!!!
________________
Hết chương 10
Tác giả có lời muốn nói: Nói về sự kiện nuôi mèo kia.
Khi tui nằm ở trên giường, Đản Đản cực kỳ tự nhiên mà bò lên lưng tui, sau đó... Ngủ.
Khi tui đang gõ chữ, Đản Đản cực kỳ tự nhiên bò đến trước màn hình máy tính của tui, sau đó ngăn cản kít mít màn hình... Ngủ.
Khi tui đang "ân ân", Đản Đản cực kỳ tự nhiên bò đến trên đùi tui, sau đó... Ngủ.
Bộ tui là sô pha di động hả? Mới! Không! Phải!
Tui là cơ hữu văn nhé, có thể nhìn xem nhá.
________________________
Edit nói: Mọi người ai thấy lỗi chính tả thì báo giùm với nhé ^ w ^ ♥
Edit: Rindoll
_______________
Nguyên nhân mà Lạc Hàn Diễn tức giận là...
Mèo của anh chạy khỏi tay anh và bị người khác chạm vào.
Nói cách khác, vị hôn thê của anh chạy khỏi anh, và bị người đàn ông khác sờ tay!
Lạc Hàn Diễn chợt nhớ mấy hôm trước, mèo con tự cọ tay phó quan. Dù biết làm vậy là có nguyên do, nhưng anh vẫn thấy không vui.
Bỗng không vui thì phải khiến phó quan có một kết cục thoải mái thôi.
Lão nhị vội chạy tới thì thấy phó quan và cái người không minh bạch kia, ánh mắt hắn hiện lên vẻ khinh thường chợt lóe rồi biến mất. Ngược lại, vẻ mặt người đàn ông mặt sẹo theo dõi nơi này vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ánh mắt hiện vẻ nghiên cứu nhìn Mạc Vân Thịnh. Người này xuất hiện từ chỗ nào vậy??
Còn Mạc Tiểu Thịnh bỗng nhiên xuất hiện. Lúc này tim cậu đập loạn "Thình thịch", giống như làm chuyện sai trái nên lo lắng không yên.
Mạc Vân Thịnh trộm nuốt nước miếng, hỏi trong đầu: "Hệ thống, Boss hắc hóa hả?"
Hệ thống xem cuộc vui nãy giờ, trả lời: "Không có."
Không có mà còn nhìn tui bằng ánh mắt giết người là sao? Mạc Vân Thịnh nói: "Đáng lẽ tôi không nên xúc động, nhiệm vụ này chắc không phải đang hố tôi nhỉ?"
Hệ thống trấn an: "Yên tâm."
Mạc Vân Thịnh rất muốn trợn trắng mắt phản bác hệ thống, cậu thấy không yên tâm chút nào.
Hệ thống mỉm cười ngọt như mật, nói: "Tóm lại, cậu phải tin tưởng tôi. Chúng ta là chỉnh thể*, nếu hại cậu thì tôi cũng không nhận được chỗ tốt gì không phải sao."
(*) Chỉnh thể: Toàn thân/ Cái kiểu là 2 mà chỉ có 1 á.
Mạc Vân Thịnh có chút bực bội, thật muốn liếm móng vuốt. Nhưng khi cậu giơ tay đến bên miệng, mới phát hiện xúc giác không đúng.
Lạc Hàn Diễn im lặng không nói, ánh mắt cực kỳ ngột ngạt. Khi nhìn thấy động tác tiêu biểu của nhóc con, ánh mắt anh mới toát ra một tia nhu nhòa. Thôi, dù sao bản thể em ấy là một con mèo nhỏ, nếu em ấy không hiểu thì anh sẽ dạy dỗ lại vậy.
Đầu tiên, phải cảnh cáo cho em ấy biết, không được thân thiết với nguời đàn ông khác.
Bất cứ giống đực nào cũng không được!
Không, giống cái lại càng không thể!
Nhìn thiếu niên tinh xảo khẩn trương đến xù lông, Lạc Hàn Diễn chợt nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt lại nhu hòa xuống lần nữa, cũng lúc đó——
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +3."
Mạc Vân Thịnh kinh sợ. Liếm móng vuốt cho đỡ sợ.
Lạc Hàn Diễn thấy thiếu niên nhà anh lại liếm mu bàn tay, tất cả những chuyện không vui đều biến mất không còn.
Hệ thống: "Giá trị hòa bình +2."
Mạc Vân Thịnh kinh ngạc đến ngây người, hỏi: "Hệ thống, Boss làm sao vậy?"
Hệ thống im lặng chốc lát, trả lời: "Có lẽ anh ta đang nghĩ tới chuyện vui gì đó." Vì dụ như, chờ bí mật bị phát hiện, chờ dưỡng thành gì đó —— mà đối tượng lại là mèo ngốc đây.
Trong phòng có sáu người, Mạc Vân Thịnh và Lạc Hàn Diễn không rời mắt khỏi nhau, bốn người khác đang cảm thấy từ trường kỳ lạ và nảy ra ảo giác như bị ngược "tró".
Lạc Hàn Diễn nhìn phó quan nói: "Làm tốt lắm, giờ giao cậu ấy lại cho tôi."
"!!!"Mạc Vân Thịnh xù tóc.
Người đàn ông mặt sẹo và hai thằng đàn em bỗng thấy khó hiểu, phó quan cung kính đáp lời. Mặt âm u chợt hiện, hắn nắm cánh tay Mạc Vân Thịnh càng mạnh hơn.
Người đàn ông mặt sẹo và hai đàn em đề phòng cùng lúc, họ thầm chú ý từng cử động của phó quan.
Mạc Vân Thịnh bị ép buộc đi tới trước mặt Lạc Hàn Diễn, ngay khi anh sắp chạm vào cậu, một sức mạnh thật lớn đẩy cậu về phía trước.
Đồng tử Lạc Hàn Diễn chợt co lại, vươn tay ra.
Bầu không khí khẩn trương lập tức bùng nổ, rốt cuộc phó quan cũng lộ ra răng nanh đã ngủ đông nhiều năm. Khẩu súng HQ tân tiến của Liên Bang nhắm ngay ngực Mạc Vân Thịnh, không chút do dự nổ súng.
Súng này thuộc loại dùng để theo dõi, nhưng nếu như đã cố định mục tiêu cuối cùng, chỉ cần ở trong tầm bắn thì trong thời gian đó nó sẽ đuổi theo mục tiêu nằm trong phạm vi.
Dù nổ súng về hướng Mạc Vân Thịnh, nhưng thật ra mục tiêu mà phó quan muốn nổ súng lại là Lạc Hàn Diễn.
Cùng lúc với việc nổ súng, phó quan lấy cơ giáp HO vẫn luôn được che giấu từ trong nút áo không gian ra. Đây là cơ giáp chiến đấu hàng đầu thuộc về Liên Bang, cơ giáp chiến đấu có tính công kích và tốc độ tốt nhất. Tuy không thể so với hàng loạt HU mà Đế Quốc nghiên cứu chế tạo, nhưng trong quá khứ cơ giáp này đã từng xưng bá trong mười năm.
Hiện giờ, phó quan lấy vật gì đó ở dưới đáy rương, không cần đoán cũng có thể xác nhận. Phó quan chính là gian tế.
"Tước gia! Cẩn thận!"
Rốt cuộc Mạc Vân Thịnh cũng đổi cái lồng bảo vệ kia, thật là đau lòng đến nỗi muốn bay lên. Ôm cả một nỗi đau tức giận, cậu không quan tâm gì nữa mà ôm chầm Lạc Hàn Diễn, đưa phần lưng không hề phòng bị ra.
"Ầm!" Tiếng nổ vang lên, âm thanh không lớn nhưng lại cực kỳ chói tai.
Sau đó, Mạc Vân Thịnh đầu mắt choáng váng.
Toàn thân Lạc Hàn Diễn phát ra hàn băng lạnh thấu xương, cả người giống như lệ quỷ bước ra từ trong địa ngục, ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Mới vừa rồi ngay trong nháy mắt kia, một tay Lạc Hàn Diễn mở rộng bế thiếu niên lên và bảo vệ trong ngực, một tay khác lại kiên cường chống đỡ đạn dược. Khói màu xám từ nắm tay của anh toát ra, từng vết máu đỏ thẫm chảy xuống, nhiễu trên mặt đất tạo thành từng vòng vết máu.
Phó quan liều mạng chạy trốn, thỉnh thoảng nhìn ra sau một cái, nhưng một cái nhìn này suýt nữa làm hắn sợ đến mất hồn mất vía.
Dù thế nào thì Lạc Hàn Diễn vẫn rất mạnh, vì vậy mới có thể dùng thân thể chống lại viên đạn mạnh như chiến hạm đang phát nổ!
Thật là đáng sợ!
Hắn cần phải trốn thoát, dù hắn chỉ muốn thu hút tầm mắt đánh lạc hướng Lạc Hàn Diễn để hắn lấy lại con chip có thông tin những người nằm vùng của Liên Bang, nhưng mà phải còn mạng mới lấy được!
Đừng nói phó quan bị dọa điên, ngay cả ba vị đàn ông mạnh mẽ cũng bị dọa sợ ngây người. Ba người khiếp sợ chỉ trong thoáng chốc, sau đó lấy lại tinh thần, rồi tạo thành một vòng bao vây cản đường thoát của phó quan. Cơ giáp của ba người có tính năng không giống HO, nhưng lấy nhiều khi ít*, muốn bắt phó quan cũng không thành vấn đề.
(*) Lấy nhiều khi ít: Nhiều người khi dễ 1 người á.
Đôi mắt Mạc Vân Thịnh sương mù mênh mông, ngây ngốc sững sờ ngước đầu nhìn Lạc Hàn Diễn.
"Hệ thống, vậy có tính là tui đã hoàn thành nhiệm vụ không? Tui có cố gắng ngăn cản đó, hãy tin tui đi."
Hệ thống chém đinh chặt sắt nói: "Tất nhiên không..."
Mạc Vân Thịnh khóc tang: "Hệ thống iu dấu, năng lượng của nhiệm vụ ở thế giới này đều cho cậu thăng cấp!"
Sau khi hệ thống suy tính, vui vẻ đồng ý.
Dù sao, ý nghĩa mèo con giúp đỡ đạn đã đạt được, giá trị hòa bình cũng tăng ba điểm.
Mạc Vân Thịnh chỉ có một mét bảy mươi tám, so với Lạc Hàn Diễn cao ngất thì cậu giống như một con mèo nhỏ bám đại thụ vậy. Cổ tay cậu bị nắm thật chặt, tay khác lại để ở trước khuôn ngực cứng rắn, cậu có thể cảm nhận được trái tim đang đập của anh.
Ánh mắt Mạc Vân Thịnh thoáng nhìn vết đỏ diễm lệ kia, cậu la lên: "A!! Máu máu máu!"
La xong, cậu cũng không thèm suy nghĩ mà kề môi vào, liếm một cái.
Lạc Hàn Diễn nhìn mèo nhỏ chăm chú. Đầu lưỡi ấm áp đảo qua đảo lại, vì vết thương bị nứt ra nên có chút đau nhói, nhưng cảm giác ẩm ướt nóng bỏng lại kích thích dây thần kinh, khiến anh suýt nữa không kiềm chế được. Thì ra lúc ở hình người cũng có gai ngược, đây chính là cảm giác được thiếu niên liếm láp. Anh bình tĩnh nhìn Mạc Vân Thịnh. Nội tâm càng phát nóng hơn, từ đầu ngón tay cậu chạm vào như có ngọn lửa chui thẳng vào cơ thể anh, linh hồn như bị thiêu đốt, bỏng cháy ngứa đau.
Mãi đến khi miệng đầy mùi máu tươi, Mạc Vân Thình như mới tỉnh dậy từ trong mộng. Cậu lập tức trừng lớn hai mắt, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Boss cậu không biết phải làm sao, sau đó ngượng ngùng muốn tìm cái hố chui vào.
Mất mặt quá đi.
Cậu quên hiện tại bản thân không phải là mèo! Là người thì không nên liếm miệng vết thương! Làm sao đây, hệ thống, Boss có nghĩ cậu là tên biến thái không?
Hệ thống im lặng: Hổng chừng Boss còn cho rằng đây là tình thú ấy.
Bộ dáng thiếu niên thẹn thùng không biết làm sao nhìn cực kỳ đáng yêu, đôi má đỏ bừng, ngũ quan vốn đã xinh đẹp giờ lại càng xinh đẹp hơn.
Trong mắt Lạc Hàn Diễn tràn ra một tia ôn nhu, đồng tử phát ra sự tối nghĩa hơn.
Đây là mèo nhỏ của anh, vẻ đẹp chỉ thuộc về anh.
Mạc Vân Thịnh cố gắng biểu hiện sự chân thành của bản thân, nói: "Tước gia, anh không sao thì tốt quá."
"Không sao đâu." Lạc Hàn Diễn gật đầu.
Nhưng thật ra, vừa rồi anh rất tức giận, sao cậu có thể tự ý ngăn cản phát súng kia chứ? Không biết làm như vậy sẽ chết sao? Anh thật muốn hung hăng dạy bảo thiếu niên, cho cậu biết việc bản thân làm vừa nãy liều lĩnh và nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà bao nhiêu khí thế dưới ánh mắt sáng ngời của thiếu niên đều bị tan rã, chỉ còn lửa nóng càng cháy càng tăng và linh hồn sắp nhảy ra nói lên tiếng lòng của anh.
Ngốc nghếch đáng yêu.
Thật đúng là khắc tinh của anh.
Trách mắng thì không nỡ. Nguyên cổ khí giận chỉ có thể nhịn xuống thôi.
Lạc Hàn Diễn nhìn kỹ thiếu niên, anh phải thừa nhận bản thân không hề thấy phiền chán hay ghét bỏ cậu. Hoàn toàn ngược lại, thân thể kề sát vào nhau khiến anh cảm thấy sung sướng cực kỳ. So với cầm mèo con trên tay, anh càng khát vọng muốn có được người này hơn.
Bên này đang tình tứ, ba người ở bên khác đã bắt phó quan lại. Phó quan là người giỏi điều khiển cơ giáp, nhưng so với mũi đao thường dính máu của ba người thì kém nhau quá nhiều, hơn nữa còn không biết xấu hổ lấy nhiều khi ít, vì vậy phó quan không có đường chạy thoát.
"Tước gia!" Ba người xách phó quan bị trói gô³ đến.
(*) Trói gô: trói cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
Lạc Hàn Diễn "Ừ" một tiếng, đang xuân về hoa nở thì lập tức đổi thành tháng chạp ngày đông giá rét.
Ba vị thuộc hạ suýt nữa bị tổn thương do giá rét, im như ve sầu mùa đông.
"Phó quan? Hoặc nên gọi là Liên Văn Kỳ?" Giọng nói Lạc Hàn Diễn thong thả, từng chữ lạnh lùng.
"Tôi, không thẹn với lương tâm." Phó quan vốn cúi thấp đầu bỗng ngửa lên, ánh mắt lộ ra chút oán hận.
"Cậu không giống Liên Phong." Lạc Hàn Diễn mặt không biểu cảm.
Sự bình tĩnh của phó quan tan biến ngay lập tức, hắn oán hận gầm nhẹ: "Mày đừng nhắc tới cha tao, mày không có tư cách gọi tên của cha tao!"
Lạc Hàn Diễn nói: "Tìm tôi báo thù thì có thể, nhưng cậu lại chạm đến người không nên chạm." Nói rồi, đồng tử anh hiện ra vẻ khát máu.
Phó quan: "Không, Lạc Hàn Diễn. Tao chỉ hối hận sao không giết cậu ta sớm hơn!"
Hắn chỉ sai ở chỗ khi coi thường vị phu nhân này.
Sau đó hắn mỉm cười quỷ dị, nói: "Dù giết tao cũng vô dụng. Lạc Hàn Diễn, mày sẽ chết, chết mà không có tôn nghiêm!"
Người đàn ông mặt sẹo tức giận giơ nắm tay, hung hăng đấm hắn một quyền, mặt phó quan bị sưng phù lên.
Biểu cảm Lạc Hàn Diễn khó đoán: "Cậu muốn nói, con chip kia à?"
Đồng tử phó quan hơi co lại, nụ cười lập tức vặn vẹo.
"Cái đinh* của Liên Bang đều đã chết hết, con chip đã giao cho Quốc Vương từ lâu rồi." Lạc Hàn Diễn tàn nhẫn xé nát một tia chờ mong cuối cùng của phó quan.
(*) Cái đinh: ý là nói người nằm vùng mai phục ấy/ nói ngắn gọn là Gian Tế.)
Phó quan không thể tin tưởng, ngẩn ngơ vài phút mới dữ tợn thay đổi khuôn mặt tuấn tú. Ngụy trang nhiều năm như vậy lại thất bại trong gang tấc. Ván cờ sắp đặt bị hủy hết trong thời gian ngắn, không thể báo thù rửa hận. Tường thành nghị lực hắn cố chống đỡ sụp đổ ngay lập tức. Phó quan vừa oán hận vừa hoảng sợ, thậm chí còn tuyệt vọng.
Đáng chết, khốn kiếp! Ánh mắt phó quan bi phẫn đậm đến độ không hòa tan được, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân run rẩy: "Mày, đáng chết! Tại sao chứ..."
Mạc Vân Thịnh nhìn vẻ mặt chợt biến đổi của phó quan, cậu không lo phó quan sẽ có cách trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà*. "Vì Tước gia là thần bảo vệ Đế Quốc, là anh hùng mạnh nhất!"
(*) Cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà. Nguyên văn là 压倒骆驼的最后一根稻草. Vốn là câu ngạn ngữ tiếng Anh, nguyên văn là "The last straw that breaks the camelback." Một cọng rơm vốn không hề nặng, nhưng nếu cứ tiếp tục chồng chất rơm lên lưng lạc đà, cuối cùng sẽ có một sợi đè gãy lưng lạc đà. Từ đó có thể thấy, nếu tích lũy dần dần, rơm cũng có thể nặng như núi. [Nguồn giải thích của: traxanhsuada.wordpress.com]
Biểu cảm ba người - nam nhân mặt sẹo và hai người đàn em đều vi diệu.
Vị phu nhân này rốt cuộc là thể loại người gì vậy trời. Hoạn nạn thấy chân tình hả, vừa nãy cậu ta đã liều chết ngăn cản phát súng cho Tước gia.
Vẻ mặt phó quan đau đớn vặn vẹo, cúi đầu lộ ra nụ cười như muốn cắn người, ngũ quan anh tuấn dữ tợn vô cùng. Hắn chợt vùng vẫy thoát khỏi dây thừng, âm trầm giơ mũi đao muốn đâm vào ngực thiếu niên.
Ngay từ đầu Lạc Hàn Diễn đã phát hiện hắn không bình thường, anh nhấc chân. Sau đó, phó quan bay ra ngoài va đập xuống mặt đất, cả người hắn run rẩy, dao găm rơi ở trong góc, trên mặt đất lan ra vũng máu đỏ tươi chói mắt, có lẽ tứ chi xương cốt đã bị vỡ nát ngay trong lúc đó.
"Dẫn đi." Âm thanh Lạc Hàn Diễn trầm thấp, khiến người khác phải sợ hãi: "Đừng giết chết."
Thuộc hạ hoảng hốt, lập tức nghe lệnh, trói phó quan lại rồi dẫn đi, trong lòng sợ hãi không thôi. Khi nghe được lệnh 'Đừng giết chết', thuộc hạ đều hiểu rõ, chỉ sợ sau này phó quan sẽ sống không bằng chết.
Phó quan nghe thấy lời này, nhếch miệng cười châm biếm: "Lạc Hàn Diễn, tao nguyền rủa mày!"
Mạc Vân Thịnh đang vây xem đến vui vẻ thì bên tai chợt truyền đến âm thanh tà ác của hệ thống, nó nói: "Thời gian biến thân đếm ngược ba mươi giây, 30, 29..."
Lông Mạc Vân Thịnh lập tức xù lên, hệ thống đang đùa cậu hảaaa!!!
________________
Hết chương 10
Tác giả có lời muốn nói: Nói về sự kiện nuôi mèo kia.
Khi tui nằm ở trên giường, Đản Đản cực kỳ tự nhiên mà bò lên lưng tui, sau đó... Ngủ.
Khi tui đang gõ chữ, Đản Đản cực kỳ tự nhiên bò đến trước màn hình máy tính của tui, sau đó ngăn cản kít mít màn hình... Ngủ.
Khi tui đang "ân ân", Đản Đản cực kỳ tự nhiên bò đến trên đùi tui, sau đó... Ngủ.
Bộ tui là sô pha di động hả? Mới! Không! Phải!
Tui là cơ hữu văn nhé, có thể nhìn xem nhá.
________________________
Edit nói: Mọi người ai thấy lỗi chính tả thì báo giùm với nhé ^ w ^ ♥
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất