Mắt Bão – Đàm Thạch

Chương 91: Quá khứ 3

Trước Sau
“Lương Tư Triết Lâm Huyễn ôm hôn đầu đường, kim đồng ngọc nữ vì phim sinh tình!”

Tào Diệp ngồi trong phòng chờ máy bay ở sân bay, nhìn chằm chằm tiêu đề to đùng trên tờ báo. Mục giải trí của “Tin tức buổi sáng Bắc Kinh” dùng cả một trang bìa để đưa tin Lương Tư Triết và Lâm Huyễn yêu nhau. Từ việc tuyển diễn viên cho phim đến công chiếu ở chuỗi rạp chiếu phim, thông qua các dấu vết để lại phân tích tiến triển tình cảm gần nửa năm qua của họ.

Ảnh và chữ tỉ mỉ xác thực, những bức ảnh mỗi một lần nắm tay, đối mặt, đối thoại đều là ảnh đính kèm xuất hiện trên báo, bức ảnh chính giữa là ảnh ôm hôn ở đầu đường, trai xinh gái đẹp, bên cạnh như không người, lại khiến người khác phải ghen tị.

Tào Diệp gấp tờ báo lại rồi gấp đôi, đứng dậy đi đến bên cạnh thùng rác, hơi cúi người nhét cả xấp báo vào.

Lúc quay về chỗ ngồi vẻ mặt cậu rất khó coi, mặt cắt không còn giọt máu, trắng giống như một tờ giấy mỏng đến trong suốt.

Có mấy người đợi máy bay ở xung quanh nhìn về phía cậu, họ không rõ thiếu niên đẹp trai này tại sao thoạt nhìn giống như đổ bệnh.

Tào Diệp không chú ý đến ánh mắt của người bên cạnh, cậu ngồi vào ghế, ngẩn người nhìn không khí một lúc, sau đó nửa người trên cúi xuống úp sấp trên đầu gối, giấu cả gương mặt vào.

Ba tiếng trước, bốn giờ sáng, cậu đang ngủ say bỗng nhiên nhận được điện thoại quốc tế của chú chỉ huy dàn nhạc gọi đến, nói rằng mẹ Lê Du của cậu ngất xỉu trước khi lên sân khấu biểu diễn, bảo cậu nhanh chóng quay về.

Tào Diệp lập tức tỉnh ngủ, vừa mặc quần áo vừa hỏi tình hình hiện tại của Lê Du, chú kia nói rất mập mờ, chỉ nói là trong điện thoại nói không rõ, bảo cậu ngồi chuyến bay sớm nhất trở về.

Trên đường đón xe đến sân bay tay chân Tào Diệp lạnh ngắt, răng hơi run lập cập không dừng được.

Cậu nghĩ đến khoảng một năm trước, lúc Lê Du đứng dậy khỏi bàn ăn hình như đột nhiên bị choáng đầu, chống bàn hòa hoãn một lúc lâu mới khôi phục lại.

Lúc ấy Tào Diệp nói là buổi chiều đến bệnh viện với cô, Lê Du lại khăng khăng nói buổi chiều cô muốn bay đến Bỉ biểu diễn với dàn nhạc, đợi biểu diễn về lại tìm bệnh viện làm kiểm tra.

Sau đó Tào Diệp lại hỏi lần nữa, Lê Du nói mình đã làm kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại, chỉ vì gần đây dàn nhạc tập luyện thường xuyên thức đêm, bị thiếu máu mới dẫn đến thỉnh thoảng choáng đầu.

Từ nhỏ Tào Diệp đã tin tưởng Lê Du, Lê Du nói gì cậu tin đó, chưa bao giờ nghi ngờ với lời nói của cô. Cho nên khi đó Lê Du nói mình không sao, Tào Diệp cũng dễ dàng tin.

Nhưng bây giờ cậu nhận được điện thoại nói Lê Du ngất xỉu trước khi lên sân khấu biểu diễn, liệu có liên quan đến chuyện thỉnh thoảng choáng đầu một năm qua không? Tào Diệp khuyên mình không nên suy nghĩ nhiều, một năm qua cảm xúc của Lê Du bình thường, thường xuyên bay ra nước ngoài biểu diễn, có lẽ chỉ vì làm việc quá sức mới khiến cơ thể ốm bệnh nhẹ.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, ngồi trong phòng chờ máy bay ở sân bay, hai bàn tay cậu vô thức siết chặt, run rẩy rất nhỏ không thể nào kiềm chế.

Phòng chờ máy bay của sân bay cung cấp miễn phí tin tức buổi sáng của ngày đó, cậu cầm lấy một quyển, muốn dựa vào nó để phân tán sự chú ý của mình, ép buộc bản thân bình tĩnh lại từ căng thẳng.

Nhìn chằm chằm tin tức trang đầu liên quan đến “Lương Tư Triết Lâm Huyễn yêu đương”, ngón tay nắm tờ báo của Tào Diệp siết chặt lần nữa, cậu nghĩ Lương Tư Triết làm rất tuyệt, yêu đương với Lâm Huyễn vẫn chưa đủ, còn phải gióng trống khua chiêng cho bàn dân thiên hạ biết anh thắng trong cuộc đọ sức này.

Cậu lật đến mục giải trí, nhìn chằm chằm ảnh Lương Tư Triết và Lâm Huyễn hôn môi một lúc lâu, tin tức này khiến cậu phiền kinh khủng, cậu gấp “bộp” tờ báo lại, đứng lên đi đến cạnh thùng rác ném cả xấp vào.

Hoảng sợ vì Lê Du bị ốm khiến cậu không thể bình tĩnh lại, nhưng trong nỗi hoảng sợ ùn ùn kéo đến này, có một cảm xúc chua xót đập theo trái tim, chảy đến tứ chi theo mạch máu vụn vặt lan tràn trong cơ thể.

Cậu không nói rõ được cảm giác khó giải thích này xen lẫn vào nhau như thế nào, cảm giác xen lẫn vào nhau này khiến cậu cực kỳ khó chịu, thậm chí không có cách nào duỗi thẳng người dựa vào lưng ghế, chỉ có thể cuộn người lại úp sấp trên đầu gối, vùi mình xuống.



Sau ngày đó Lương Tư Triết không nhìn thấy Tào Diệp trong một khoảng thời gian dài.

Anh nghĩ có thể Tào Diệp giận thật, có lẽ ngay từ đầu mình không nên hành động theo cảm tính, chen ngang một chân chân giữa Tào Diệp và Lâm Huyễn. Anh rất ít khi làm việc bốc đồng không để ý hậu quả như thế, nhưng lúc ấy tận mắt nhìn thấy cảnh Tào Diệp theo đuổi gái, lại bị khích bởi câu nói “cạnh tranh công bằng” của cậu, anh rất khó làm một người đứng xem tỉnh táo.

Anh thử đi sửa chữa sai lầm của mình, gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Tào Diệp, nhưng đều không được trả lời, Tào Diệp như thể mất tích vậy.



Một lần tham gia tiệc tối trong nghề, anh gặp phải Trì Minh Nghiêu – bạn của Tào Diệp, anh cố gắng thoát khỏi phóng viên, đi tới hỏi hắn ta tình hình gần đây của Tào Diệp.

“Nó về Mỹ rồi,” Trì Minh Nghiêu nói, “Tôi cũng lâu lắm rồi không gặp nó.”

Bí ẩn, Lương Tư Triết nghĩ, không tìm được lấy một tin tức. Về Mỹ làm gì? Có phải tìm cô gái khác yêu đương không? Lần sau trở về, chắc cậu chủ nhỏ đã quên sạch chuyện của Lâm Huyễn rồi nhỉ, hẳn là vẫn có thể dỗ đúng không?

Có lẽ mình nên bình tĩnh lại, Lương Tư Triết nghĩ, lúc không gặp Tào Diệp anh có thể sống, làm việc, thậm chí là yêu đương một cách bình tĩnh, nhưng vừa nhìn thấy Tào Diệp, bình tĩnh giả tạo cố gắng duy trì này sẽ bị đánh vỡ bất cứ lúc nào.

Khoảng thời gian Tào Diệp biến mất đó, cũng là khoảng thời gian sự nghiệp của Lương Tư Triết lên cao nhanh nhất.

Sau khi “Nổi gió” công chiếu, doanh thu phòng vé thắng lớn, lại vì tình yêu của Lương Tư Triết và Lâm Huyễn đã được công khai, nên trong thời gian ngắn mọi sự chú ý của công chúng đều đổ dồn vào Lương Tư Triết. Mấy bộ phim Lương Tư Triết quay trước đó đều là phim văn nghệ thiên hướng tiểu chúng, danh tiếng và độ quan tâm từ đầu đến cuối đều bị giới hạn trong một lượng khán giả cố định, nhưng sau “Nổi gió”, Lương Tư Triết từ trong sự tung hô của tiểu chúng đi vào tầm mắt của đại chúng.

Vô số hợp đồng phim bay đến như bông tuyết, Lương Tư Triết lại bắt đầu lựa chọn phim mới, nhân tố xem xét lần này nhiều hơn, câu chuyện phải thú vị, nhân vật phải mới mẻ, ekip phải đáng tin hơn, còn có một điều nữa, rút ra bài học từ lần trước, đoàn phim không thể nghèo quá.

Giày vò một năm, “Hồng nam hồng nữ” cuối cùng vẫn không thể công chiếu tại chuỗi rạp chiếu phim, Tào Tu Viễn từ bỏ chiến lược công chiếu, ngược lại đưa nguồn phim lên mạng. Mượn sự quan tâm của công chúng mà “Nổi gió” mang đến cho Lương Tư Triết, lượng phát sóng của “Hồng nam hồng nữ” cũng liên tục tăng lên.

Công chúng bắt đầu chú ý nhiều đến Lương Tư Triết – ảnh đế trẻ tuổi nhất của giải Kim Tượng. Hai năm trước anh đứng trên sân khấu trao giải, còn có rất nhiều người tiên đoán anh không đi được xa trên con đường đóng phim này, nhưng bây giờ anh đã thành công diễn xuất bốn nhân vật có phong cách hoàn toàn khác biệt. Tội phạm giết người trẻ tuổi Tiểu Mãn trong “Mười ba ngày”, nhà thám hiểm không sợ hãi trong “Hoang dại”, khách du lịch “bụi” bướng bỉnh tự do trong “Nổi gió”, Lý Nhập đam mê đảo trang không bị quan niệm của thế tục trói buộc trong “Hồng nam hồng nữ”.

Trong màn ảnh, sự ngây thơ, hiểu biết, tàn bạo của anh không có chỗ nào mà không đẹp.

Mà bên ngoài màn ảnh, anh đa tình và bí ẩn, càng khiến người ta nhìn không thấu, thì càng khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tất cả mọi người nói rằng Lương Tư Triết là tác phẩm xuất sắc nhất của Tào Tu Viễn. Truyền thông mạng thậm chí làm một chủ đề đặc biệt, kiểm lại những người mới được Tào Tu Viễn nâng đỡ nổi tiếng những năm này.

Lương Tư Triết và Chương Minh Hàm cùng một thầy đã trở thành một cặp đôi trái ngược.

Phước lành ảnh đế của Lương Tư Triết, phòng vé bán chạy, độ phủ sóng tăng vọt, trong thời gian ngắn không ai có thể so. Trái lại là Chương Minh Hàm bốn năm trước giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, bây giờ mai danh ẩn tích, mấy bộ phim đóng đều flop đến mức không tiếng động. Giải thưởng “Diễn viên mới xuất sắc nhất” năm đó đã trở thành khoảnh khắc vẻ vang nhất trong sự nghiệp diễn xuất của hắn ta.

Trong bài báo kia, truyền thông đặt chung ảnh Lương Tư Triết và Chương Minh Hàm để so sánh, nói là cho dù nhìn từ bề ngoài, khí chất hay là đặc sắc của mỗi người, Chương Minh Hàm cũng không sáng chói bằng Lương Tư Triết. Chẳng trách Tào Tu Viễn sẽ có mới nới cũ, với Chương Minh Hàm là dùng xong vứt bỏ, nhưng với Lương Tư Triết lại là nhiều lần không tiếc chỉ điểm.

Cuối cùng bài báo kia, người chấp bút đánh giá sắc bén rằng “Lương Tư Triết thoát khỏi Tào Tu Viễn vẫn là Lương Tư Triết, nhưng Chương Minh Hàm thoát khỏi Tào Tu Viễn lại chẳng là gì cả. Có thể lường trước giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất” bốn năm trước sẽ là bọt nước duy nhất Chương Minh Hàm đập ra được mọi người nhìn thấy trong sự nghiệp diễn xuất.”

Nhưng ngày hôm sau Chương Minh Hàm đã tự mình chứng minh chỗ sai của luận điểm này.

Bốn năm sau khi giành được giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất”, hắn ta đập ra bọt nước thứ hai có thể khiến người khác nhìn thấy trong sự nghiệp diễn xuất của mình – ngang nhiên lên án bốn năm trước Tào Tu Viễn có hành vi dâm ô với mình.

Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Bài báo này vừa được đưa ra, ánh mắt và sự quan tâm của truyền thông đều tập trung lên người Chương Minh Hàm.

Lần thứ hai Chương Minh Hàm đứng trước ống kính, đèn flash dày đặc sáng lên hướng về phía hắn ta, tiếng màn trập tạch tạch vang liên tục, phóng viên dí micro trước mặt hắn, tranh nhau chen lấn truy hỏi:

“Tại sao chuyện xảy ra bốn năm trước đến bây giờ mới đưa ra lên án?”

“Có chứng cứ gì chứng minh Tào Tu Viễn có hành vi dâm ô?”

“Có xem xét việc báo cảnh sát không?”



“Bây giờ vạch trần hành vi dâm ô của Tào Tu Viễn, phải chăng có mục đích khác?”



Chương Minh Hàm không nhìn vào ống kính, ánh mắt hơi cụp xuống, là tư thế tránh né, e sợ của người bị hại, tưởng chừng như hai người khác nhau với thiếu niên hăng hái, đứng trên sân khấu trao giải nhận giải “Diễn viên mới xuất sắc nhất” bốn năm trước, giọng nói của hắn ta không cao, trả lời từng câu hỏi phóng viên đặt ra:

“Nhân viên khi đó của đoàn phim chắc có thể nhìn ra, nhưng tôi không biết có người sẵn lòng đứng ra làm chứng cho tôi không.”

“Tôi đang làm thủ tục báo cảnh sát phối hợp điều tra, đã đưa ra chứng cứ, sau khi có kết quả điều tra tôi sẽ phối hợp công bố.”

“Tôi không có mục đích khác, chỉ là mỗi một khoảng thời gian đạo diễn Tào Tu Viễn sẽ bắt đầu dùng người mới, tôi muốn nhắc nhở họ, danh tiếng và triển vọng đương nhiên rất quan trọng, nhưng bởi vậy mà để lại ám ảnh tâm lý cũng rất đáng sợ, sau này tôi quay phim cũng không có cách nào tập trung tinh thần và thể xác, bởi vì sự cố này đã mang đến cho tôi thiệt hại quá lớn.”

“Về phần tại sao chuyện xảy ra bốn năm trước đến bây giờ mới đưa ra lên án… Tôi chỉ có thể nói rằng lúc ấy tôi vẫn là người mới, cảm thấy sợ hãi theo bản năng khi đối mặt với chuyện này, nhưng bây giờ tôi nghĩ nên cho bản thân nhát gan năm đó một câu trả lời thỏa đáng.”

Video phỏng vấn này vừa được công bố, ngay lập tức trở thành tiêu điểm quan tâm của toàn xã hội.

Đạo diễn thiên tài Tào Tu Viễn bị người mới một tay mình đề bạt lên án dâm ô, màn đảo ngược sau bốn năm khiến mọi người đều trợn mắt há mồm.

Phóng viên tràn vào công ty của Tào Tu Viễn như ong vỡ tổ, muốn phỏng vấn bản thân y, nhưng lại chỉ gặp được Trịnh Dần – trợ lý kiêm nhà sản xuất của y.

Lúc ấy Trịnh Dần vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của tình thế, khinh thường cười khẽ một tiếng: “Có chứng cứ thì đối chất trên tòa án, nếu không có chứng cứ mấy người cũng đừng để cậu ta dẫn dắt lừa gạt.”

Phóng viên cố gắng lấy được câu trả lời chắc chắn từ miệng y: “Vậy ý của anh là đạo diễn Tào Tu Viễn không hề có hành vi dâm ô với Chương Minh Hàm?”

“Ý của tôi là,” Trịnh Dần không dừng bước, “Một tiểu nhân hèn hạ vong ơn phụ nghĩa, nó nói gì cũng không đủ tin.”

Hai video phỏng vấn liên quan đến lên án hành vi quấy rối tình dục vừa đăng lên, trên mạng lập tức dấy lên tiếng nghị luận:

–– Tào Tu Viễn ghê tởm quá, lúc Chương Minh Hàm đoạt giải mới 18 tuổi, lúc quay “Sau con hẻm” chưa đến 17 tuổi, quấy rối trẻ vị thành niên là phạm pháp đúng không?”

–– “Vả lại tôi nhớ Tào Tu Viễn đã kết hôn rồi mà? Với nghệ sĩ violin Lê Du, Lê Du thảm quá, nữ thần nổi tiếng trong giới violin như thế, những năm này lại không danh phận làm người tình trong bóng tối của Tào Tu Viễn, cuối cùng còn lộ ra tin tức buồn nôn như thế.”

–– “Tôi nhớ Tào Tu Viễn chẳng những kết hôn mà còn có con, lúc ấy truyền thông còn vạch trần con trai của ông ta và Lương Tư Triết cùng cạnh tranh Tiểu Mãn trong Mười ba ngày, cuối cùng bị Lương Tư Triết PK xuống.”

–– “Chương Minh Hàm cũng không lớn hơn con trai ông ta là mấy nhỉ? Tào Tu Viễn ra tay với cậu trai trạc tuổi con mình, đồng tính lừa cưới lại thêm hiếp dâm bé trai, nghĩ thôi đã thấy tởm.”

–– “Hiện tại không có chứng cứ gì cả, dựa vào lời nói của Chương Minh Hàm, Trịnh Dần còn phủ nhận dâm ô mà, sao mấy thím biết nên tin ai?”

–– “Chắc chắn Chương Minh Hàm có chứng cứ có thể đánh đổ Tào Tu Viễn, nếu không cậu ta phải nghĩ quẩn đến mức nào mới lấy tương lai của mình ra nói đùa.”

–– “Mấy chế không biết Trịnh Dần và Tào Tu Viễn là một đôi? Bạn trong nghề của tôi nói cho tôi biết hai người họ thành cặp như vợ chồng, đã hơn mười năm rồi, cho nên bây giờ Trịnh Dần phủ nhận dâm ô hoàn toàn là đập răng nuốt vào bụng. Đến khi Trịnh Dần không chịu được Tào Tu Viễn nữa cũng đứng ra vạch trần, vậy trò này mới vui.”

Mấy tiếng sau, một tin tức liên quan đến Tào Tu Viễn được công bố ngay đầu sóng ngọn gió này – “Phim mới Hồng nam hồng nữ của Tào Tu Viễn lọt danh sách đề cử giải Kim Tượng, bị nghi ngờ là dự thi trái quy tắc và có thể bị cấm thi trong năm năm.”

Tin tức này như là một quả bom dẫn nổ, vừa ném ra lập tức lại thêm một mồi lửa lên dư luận.

Hễ là người quan tâm phim này đều biết cho dù có nhân vật giỏi như Trịnh Dần ở giữa giao thiệp một năm, “Hồng nam hồng nữ” vẫn từ đầu đến cuối không thể lấy được dấu đầu rồng công chiếu trong nước. Đề tài phim này quá nhạy cảm, bên trên không duyệt cũng là chuyện không còn cách nào.

Nhưng Tào Tu Viễn lại tự mình đăng ký danh sách dự thi dưới tình huống chưa lấy được dấu đầu rồng, rõ ràng muốn lấy tương lai năm năm của mình đặt cược cho trận thắng bại chưa xác định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau