Chương 3
Ở đại học ngành mà Đào Từ học là ngành luật, cũng giống như hồi trung học, thành tích của cậu rất tốt, có cơ hội nộp hồ sơ nghiên cứu, thế nhưng mà học thêm mệt quá, cậu không muốn học nữa, muốn kiếm việc làm sớm hơn.
Cậu tự biết tính cách bản thân không quá sành sỏi, vòng xã giao lại quá nhỏ, không thích hợp làm luật sư, cậu đã thi công chức và vào làm một toà án quận ở thành phố C. Cậu vượt qua kỳ kiểm tra tư pháp vào năm cậu tốt nghiệp đại học, nhưng mà cậu cũng không vượt qua kỳ thi để trở thành thẩm phán ngay lập tức, bình thường cần phải là thư ký trong hai năm trước khi tham gia khóa đào tạo thẩm phán và trước khi cậu có thể đủ điều kiện làm thẩm phán thì cậu phải bắt đầu với tư cách là trợ lý thẩm phán.
Khi còn đi học, cậu cũng như nhiều bạn học đều tin rằng phục vụ trong toà án là một công việc thiêng liêng và trang trọng, sau khi vào học, cậu mới phát hiện ra thế giới không đơn giản như mình nghĩ. Dù ở đâu đi chăng nữa, tất cả các loại đấu đá công khai và bí mật, mọi loại nhục cảm, mọi thủ đoạn… tất cả đều không thể tránh khỏi.
Đào Từ được giao cho toà án dân sự nhiều vụ nhất, trong văn phòng chỉ một mình cậu mới lên công chức, còn những người khác là chánh án, phó chánh án hoặc là so cậu tới trước đều là kẻ già đời, đương nhiên tất cả việc nặng lại đều rơi trên đầu cậu, mỗi ngày đều bận rộn.
8 giờ sáng cậu tới trước văn phòng đun nước ở máy nước nóng, bật điều hoà cho mát phòng, sau đó quét rác, lau bàn, phân loại tài liệu phục vụ cho phiên tòa hôm đó, gần đến 9 giờ người khác mới đến muộn, 9 giờ cậu đến phiên tòa cùng với thẩm phán phụ trách ghi chép lại phiên tòa, các phiên tòa dân sự nhìn chung là tầm thường, các bên dễ cãi vã, hòa hoãn, phiên tòa thường mở đến trưa, cuối cùng thì toà đóng cửa. Sau khi tan sở thì cậu phải ở lại văn phòng làm một số công việc như điền trát đòi hầu toà*, thông báo mở tòa.
*trát đòi hầu tòa là một lệnh tòa bằng văn bản yêu cầu cung cấp các tài liệu hoặc lời khai của tòa án. Thuật ngữ này là tiếng Latinh cho "dưới hình phạt." Trát đòi hầu tòa liệt kê tên và địa chỉ của đối tượng, ngày giờ xuất hiện và yêu cầu.*
Đơn vị không có ký túc xá, chỉ có nhà ăn. Ăn cơm trưa xong cậu chen lên xe buýt trở về nhà thuê để ngủ, 2h30 phải đến toà đúng giờ, thường không có phiên toà buổi chiều nhưng cũng đông lắm. Cậu phải chạy đến trụ sở toà án để đóng dấu và tìm lãnh đạo ký hay gì đó, mà còn phải tiếp nhận những bữa tiệc khó khăn... Khi bận việc, cậu phải tăng ca vào buổi tối và cuối tuần.
Sau khi làm được nửa năm, Đào Từ vốn đã không mập giờ đã gầy trở thành giá đỗ.
Trên thân thể mệt mỏi vẫn là thứ yếu, và điều khiến cậu thậm chí còn không thể chịu đựng được nữa là những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân và những trò giải trí khác nhau trong toà án.
Các toà án nhỏ đang biên chế 61 công chức, 7 nghề nghiệp và 11 công nhân tạm thời. *Anh không thể hiểu được anh, cô bị anh không đứng đắn, anh chưa từng nói chuyện với anh, anh giẫm lên anh, em gái cướp chồng, vợ chồng anh có hiềm khích*... Phó giám đốc Dân Nhất Đình là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khi không có việc gì làm liền thích cùng trò chuyện bàn tán những lơig đồn với các phụ nữ khác trong văn phòng một cách lặng lẽ.
*khúc này mình không hiểu nên để vậy luôn ㅠㅠ*
Đào Từ xấu hổ vô cùng, cậu phải bình tĩnh đến mức giả vờ như không nghe thấy gì. Chánh án và giám thị Phó viện trưởng mâu thuẫn. Hai người đánh nhau qua lại, Đào Từ bị kẹp ở giữa, nghe người này thì đắc tội người kia, nếu cậu không nghe họ, thì đắc tội cả hai.
Tan làm cũng không dễ chịu, chủ tịch và Phó viện trưởng đều là thích đi chơi đêm. Hầu như bốn hoặc năm ngày trong tuần, họ sẽ gọi Đào Từ đi ăn cơm, hát hò và xông hơi. Đi đâu bên cạnh là một vấn đề, trên bàn cơm muốn uống rượu lại là một vấn đề khác.
Đào Từ dáng dấp đẹp đẽ, nếu như không có các cô gái tiếp khách, bọn họ sẽ liền chọn cậu, mặc kệ cậu giải thích thế nào mình thật sự không biết uống rượu, vẫn là hung hăng rót rượu cho cậu, nếu như cậu không uống lập tức liền xệ mặt xuống. Đào Từ không ngừng kêu khổ, đành phải kiên trì uống hết và nôn mửa nhiều lần
Ngoài những chuyện này ra, còn có một rắc rối khác khiến Từ Đào gặp nhiều phiền toái nhất, có lẽ vì cậu có vẻ ngoài tốt bụng, lương thiện nên dù gia cảnh không tốt, những cô gái ở trong toà án vẫn là rất thích làm mai mối cho cậu.
Không đi gặp, đắc tội với người, thấy từ chối cũng đắc tội với người.
Từ sáng sớm đến tối, từ đầu tháng đến cuối tháng, từ đầu năm đến cuối năm, Đào Từ liền không có ngày nào không xoắn xuýt.
Trừ đồng nghiệp giới thiệu, còn không ít cô gái đối với Đào Từ từng có ý tứ, bạn học nữ ở đại học, bạn học nữ cấp ba tình cờ gặp lại, cô gái ở nhà đối diện... Có người cho rằng họ dễ thương, thế nhưng là cậu không có hứng thú cùng họ yêu đương, ánh mắt nóng rực của họ khiến cậu khó chịu.
Cậu vẫn không có nhiều bạn bè. La Dĩnh Hề xuất ngoại xong cũng cắt đứt liên lạc với cậu, bạn học thời đại học quan hệ nhàn nhạt, chỉ có ba bạn cùng phòng sẽ ngẫu nhiên liên lạc một chút.
Nằm mơ thấy nửa đêm cũng sẽ cảm thấy cô đơn và muốn tìm người để yêu.
Cậu nghe nói thành phố có vài cửa hàng bán đồ đồng tính, cậu giả vờ vô tình đi ngang qua và lần nào cũng không dám đi vào. Cậu sợ bị người quen đụng vào đâm ra tòa là gay, dù không mất việc nhưng những ngày sau đó cậu sẽ rất tủi thân. Cậu đã đủ mệt để sống và không bao giờ muốn chịu đựng đủ thứ lời đàm tiếu.
Qua Duệ càng ngày càng nổi tiếng, quả thực đã vinh quang tột đỉnh, các giải thưởng âm nhạc nhẹ nhàng khác nhau, chỉ cần ra album liền nhất định là quán quân doanh thu hàng năm. Đi trên đường, đi trên phố đi đâu cũng có thể nghe thấy bài hát của anh và xem các biển quảng cáo của anh. Là cựu sinh viên trường nổi tiếng nhất, anh sẽ luôn là tâm điểm bàn luận của mọi người khi các bạn học đại học tụ tập.
Mỗi album của Qua Duệ, Đào Từ đều sẽ mua, học cách hát mọi bài hát, xem mọi MV và quảng cáo không biết bao nhiêu lần, đại ngôn các loại sản phẩm chỉ cần mua được cậu đều sẽ mua, hàng năm buổi hòa nhạc đều sẽ mua vé đi xem... Ngay cả những vụ bê bối của anh trên báo và tạp chí đều sẽ nghiên cứu xem nó có phải là sự thật hay không.
Cậu giống như biến thành La Dĩnh Hề mười sáu tuổi, điên cuồng như vậy.
Ở tuổi hai mươi bốn, Qua Duệ mặc một bộ đồ màu đỏ trở lại trường của mình ở thành phố C để ký một album mới. Đào Từ đặc biệt xin phép nghỉ đi xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt, Qua Duệ ngẩng đầu nhìn thấy cậu, con mắt sáng lên một cái, "A, là cậu?"
Đào Từ kích động không thôi, anh còn nhớ rõ mình?
"Cậu cũng tốt nghiệp đại học C? Gọi là cái gì nhỉ..." Qua Duệ ngoẹo đầu có chút tốn sức hồi tưởng.
Đào Từ vội vàng trả lời: "Đào Từ, Đào Từ đích Đào, Đào Từ đích Từ..."
Qua Duệ cười lên, "A, không sai, là Đào Từ..."
Anh cúi đầu tại album bên trên viết lên " dành cho Đào Từ", sau đó ký vào dấu gạch chéo của mình, mỉm cười và bắt tay với Đào Từ, sau đó nhìn người phía sau
Đào Từ có hơi thất vọng, thế nhưng là quay đầu nhìn xem đội ngũ lại thoải mái. Đúng vậy a, nhiều người thích anh như vậy, cậu tính cái rễ hành nào, dựa vào cái gì hi vọng xa vời cậu có thể cùng anh nói thêm mấy câu, anh có thể nhớ kỹ mặt cậu cũng không tệ rồi.
Trên đường về nhà, nhìn cánh tay phải mình đã bắt tay, cậu vui vẻ trở lại, cả ngày đều không nỡ rửa tay.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Sau ba năm, Đào Từ đã trở thành thẩm phán, Phó viện trưởng về hưu, trong văn phòng có vài người mới, những người phụ nữ muốn mai mối cho cậu cũng dần dần từ bỏ, cậu rốt cục không cần lại mệt mỏi như vậy.
Ai ngờ, cậu lại bị ung thư gan, không chỉ vậy, còn là giai đoạn cuối!
Phản ứng đầu tiên của cậu là: Nhất định là bệnh viện đã nhầm. Cậu ngủ sớm dậy sớm, ăn uống điều độ, tập thể dục và không có thói quen xấu. Làm sao cậu có thể bị ung thư gan?!
Cậu đến một bệnh viện khác làm kiểm tra, ai ngờ kết quả giống nhau như đúc, cậu thật sự bị ung thư gan.
Cậu nghĩ, mình đời trước nhất định tạo rất nhiều rất nhiều nghiệt, cho nên đời này ông trời muốn như vậy tra tấn cậu. Cậu mất hết can đảm, không muốn đi làm, cứ như vậy không ăn không uống nằm trong phòng hai ngày.
Ngày thứ ba hơn năm giờ, cậu tỉnh lại, nhìn khung cửa sổ sáng lên một chút, cậu nhớ tới cha mẹ, nhớ tới chú nhỏ, tất cả những người đã từng xuất hiện trong cuộc đời cậu và cuối cùng nghĩ đến Quả Duệ, nhìn về phía đầu giường có tấm áp phích của mình, cuộn tròn khóc rống lên như một đứa trẻ.
Cậu oán trách Chúa, oán trách vận mệnh, thế nhưng cậu biết oán trách đều là vô dụng.
Hết thảy mọi thứ đều đã định, lại không thể có thể thay đổi.
Cậu sắp chết, có lẽ là ngày mai, có lẽ là tháng sau, có lẽ là nửa năm sau... Theo lời bác sĩ nói, cậu sống không qua một năm.
Cậu không nghĩ cứ như vậy chết đi, cậu muốn tận hưởng mọi thứ mà cậu chưa từng được hưởng thụ trước đây.
Dựa vào sức lực ít ỏi, cậu rời giường tắm rửa, mặc quần áo tử tế, đến một nhà hàng cao cấp mà cậu không bao giờ muốn đến và ăn một bữa ngon lành, sau đó vào trung tâm thương mại mua cho mình hai bộ trang phục đắt tiền từ đầu đến chân, cuối cùng đến công ty xin thôi việc.
Thủ tục thôi việc của công chức rất phức tạp, chờ cả tháng trời mới được xét duyệt, đồng nghiệp không biết tình trạng bệnh tật của cậu và họ đều khuyên cậu không nên hấp tấp, mấy năm nay công chức ngày càng khó. Cậu rời đi sau này hối hạn lại không quay về được.
Đào Từ không còn sức lực để giải thích gì nữa, sau khi chào tạm biệt mọi người, cậu bỏ đi không ngoảnh lại, cầm theo đồ đạc cá nhân.
Cậu lấy hết tiền tiết kiệm và đi đến Maldives.
Trong số tất cả các bài hát mà Qua Duệ đã hát, cậu thích nhất là bài hát tương đối không nổi tiếng "If Tomorrow is the End of the World" trong album thứ 3. Bài hát đó và bài hát chủ đề "hot love" của cùng album vào thời điểm đó là. cả trong phim trường Maldives. Khác hẳn với những bộ trang phục khoa trương và mê hoặc trong "hot love", trong "If Tomorrow is the End of the World" Qua Duệ mặc áo sơ mi trắng và quần jean, hệt như chàng trai tỏa nắng có thể bắt gặp ở mọi nơi trong khuôn viên trường. Anh ngồi dưới gốc cây dừa, hát với cây đàn guitar, gió biển thổi trên tóc mái, anh nhìn biển xanh, miệng nở một nụ cười tà mị nhưng ánh mắt lại phảng phất chút u sầu.
Đó là Qua Duệ mà Đào Từ chưa từng nhìn thấy, trước khi kết thúc bài hát trên màn hình có một dòng chữ nhỏ màu trắng: Nếu như ngày mai là tận thế, anh muốn đi Maldives ngắm cảnh biển với em.
Sau khi xem mv đó, Maldives đã trở thành nơi được Đào Từ mong muốn nhất.
Công chức không được tự ý ra nước ngoài, việc xét duyệt rất khắt khe, dù có thông qua thì cậu cũng không sẵn sàng bỏ ra hàng chục nghìn đô la chỉ để đến đó ngắm biển, cậu đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đến đó trong cuộc đời của mình.
Cậu không ngờ rằng điều ước này đã thành hiện thực lại vì do cậu sắp chết.
Tại Maldives, cậu thỏa thích sung sướng. Mỗi ngày nằm trên bãi biển phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, hát và nhảy quanh đống lửa với người nước ngoài đủ màu sắc vào buổi tối, ngồi du thuyền để phiêu lưu trên đảo, mua nhiều món quà lưu niệm và gửi chúng về nhà cho những người cậu biết... Cậu không chỉ học bơi, mà còn lặn xuống biển.
Dưới đáy biển, cậu có ý muốn rút ống dưỡng khí ra và ở lại thế giới đẹp như mơ này, không còn phải chịu đựng nỗi cô đơn lẻ bóng, không còn phải hoảng sợ chờ chết...
Cứ như vậy kết thúc đi...
Cậu lại nghĩ tới Qua Duệ, cậu rất muốn lại gặp anh một lần, rất muốn nói cho anh biết, cậu thích anh.
Cậu quay trở lại bờ, tại trong khách sạn viết email gửi đến hộp thư của Qua Duệ. Cậu viết cực nhanh, viết mấy chục nghìn chữ trong một hơi, cậu từ lớp mười lúc bắt đầu chú ý anh như thế nào, viết đến đại học về sau, từng mảnh vụn của chín năm đã được viết vào.
Viết xong Đào Từ chán nản nằm ở trên giường.
Quả Duệ có rất nhiều fan hâm mộ, không có hàng vạn hay hàng nghìn bức thư gửi cho anh ấy, anh cũng không có thời gian để tự mình đọc bức thư, dù có đọc được cũng không kiên nhẫn xem đến cuối cùng đâu...
Cậu từ trên giường ngồi dậy, xóa hết tất cả những dòng chữ vừa viết, chỉ viết một đoạn đơn giản.
Qua Duệ:
Em không biết anh có nhớ em không. Em là cựu sinh viên đại học cùng cấp với anh, Đào Từ, Đào Từ đích Đào, Đào Từ đích Từ. Em sắp rời xa thế giới này rồi, em không còn mong muốn nào khác, chỉ muốn nói một lời với anh, em thích anh. Em đã yêu anh rất nhiều năm rồi. Đó không phải là sự hâm mộ và ám ảnh của người hâm mộ đối với thần tượng, mà là kiểu thích muốn nhìn thấy anh mỗi ngày và muốn sống cùng với anh... Em xin lỗi vì sự cứng đầu này. Em hy vọng hành vi này sẽ không làm cho anh cảm thấy khó chịu, em chân thành chúc anh sức khỏe tốt và đạt mọi điều tốt đẹp nhất.
Vào ngày thứ hai sau khi bức thư được gửi đi, lễ tân khách sạn gọi điện và lịch sự hỏi Đào Từ có gia hạn phòng hay không. Đào Từ kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình và phát hiện ra rằng số dư của mình chưa đến 1.000 nhân dân tệ. Ở Maldives thì đắt, một ngàn tệ, chưa kể tiền ăn ở, ăn mấy bữa cũng không được.
Ngay khi cậu đang sững sờ trước máy tính, điện thoại di động của cậu vang lên.
Người gọi hóa ra là bệnh viện thành phố nơi cậu đã đến để kiểm tra sức khỏe.
"Đào tiên sinh, tôi rất xin lỗi, bởi vì sai sót của nhân viên bệnh viện chúng tôi, cậu và một số bệnh án khác của Đào tiên sinh đã nhầm lẫn, trên thực tế cậu không bị ung thư, hơn nữa thân thể của cậu rất khỏe mạnh..."
Đào Từ chưa kịp phản ứng, "Anh đang nói cái gì vậy?"
Người bên kia lại giải thích cặn kẽ, "Thực sự xin lỗi, hôm nay vị Đào tiên sinh kia nhập viện, chỉ sau đó chúng tôi mới phát hiện ra sai sót trong công việc trước đây của mình..."
Giọng Đào Từ run run, "Điều này là không thể. Tôi đã đến một bệnh viện khác để tái khám, và bệnh viện đó cũng nói rằng tôi bị ung thư..."
"Là như vậy, tại cùng một ngày, vị Đào tiên sinh kia cũng đi bệnh viện kia tái khám, mà bệnh viện kia không may cũng có lỗi công tác... nếu như cậu không tin, có thể gọi điện thoại qua bên kia xác nhận một chút, hoặc là tìm bệnh viện khác để kiểm tra lại..."
Đào Từ làm rõ mọi thứ rồi ngồi bệt xuống giường, điện thoại rơi xuống đất.
Cậu không bị ung thư?! Cậu sẽ không chết?!
Sau cơn sung sướng tột độ, nghĩ đến số tiền vất vả kiếm được trong hai tháng qua và bức thư đã được gửi cho Qua Duệ, cậu lại nhảy ra khỏi giường, nghiêm khắc hét lên, ôm chặt lấy đầu và thề thốt những câu chửi thề trong đầu," Đậu má ------- Ông trời trêu người!!"
Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng rất muốn đi Maldives ~ (≧ ▽ ≦) / ~
Cậu tự biết tính cách bản thân không quá sành sỏi, vòng xã giao lại quá nhỏ, không thích hợp làm luật sư, cậu đã thi công chức và vào làm một toà án quận ở thành phố C. Cậu vượt qua kỳ kiểm tra tư pháp vào năm cậu tốt nghiệp đại học, nhưng mà cậu cũng không vượt qua kỳ thi để trở thành thẩm phán ngay lập tức, bình thường cần phải là thư ký trong hai năm trước khi tham gia khóa đào tạo thẩm phán và trước khi cậu có thể đủ điều kiện làm thẩm phán thì cậu phải bắt đầu với tư cách là trợ lý thẩm phán.
Khi còn đi học, cậu cũng như nhiều bạn học đều tin rằng phục vụ trong toà án là một công việc thiêng liêng và trang trọng, sau khi vào học, cậu mới phát hiện ra thế giới không đơn giản như mình nghĩ. Dù ở đâu đi chăng nữa, tất cả các loại đấu đá công khai và bí mật, mọi loại nhục cảm, mọi thủ đoạn… tất cả đều không thể tránh khỏi.
Đào Từ được giao cho toà án dân sự nhiều vụ nhất, trong văn phòng chỉ một mình cậu mới lên công chức, còn những người khác là chánh án, phó chánh án hoặc là so cậu tới trước đều là kẻ già đời, đương nhiên tất cả việc nặng lại đều rơi trên đầu cậu, mỗi ngày đều bận rộn.
8 giờ sáng cậu tới trước văn phòng đun nước ở máy nước nóng, bật điều hoà cho mát phòng, sau đó quét rác, lau bàn, phân loại tài liệu phục vụ cho phiên tòa hôm đó, gần đến 9 giờ người khác mới đến muộn, 9 giờ cậu đến phiên tòa cùng với thẩm phán phụ trách ghi chép lại phiên tòa, các phiên tòa dân sự nhìn chung là tầm thường, các bên dễ cãi vã, hòa hoãn, phiên tòa thường mở đến trưa, cuối cùng thì toà đóng cửa. Sau khi tan sở thì cậu phải ở lại văn phòng làm một số công việc như điền trát đòi hầu toà*, thông báo mở tòa.
*trát đòi hầu tòa là một lệnh tòa bằng văn bản yêu cầu cung cấp các tài liệu hoặc lời khai của tòa án. Thuật ngữ này là tiếng Latinh cho "dưới hình phạt." Trát đòi hầu tòa liệt kê tên và địa chỉ của đối tượng, ngày giờ xuất hiện và yêu cầu.*
Đơn vị không có ký túc xá, chỉ có nhà ăn. Ăn cơm trưa xong cậu chen lên xe buýt trở về nhà thuê để ngủ, 2h30 phải đến toà đúng giờ, thường không có phiên toà buổi chiều nhưng cũng đông lắm. Cậu phải chạy đến trụ sở toà án để đóng dấu và tìm lãnh đạo ký hay gì đó, mà còn phải tiếp nhận những bữa tiệc khó khăn... Khi bận việc, cậu phải tăng ca vào buổi tối và cuối tuần.
Sau khi làm được nửa năm, Đào Từ vốn đã không mập giờ đã gầy trở thành giá đỗ.
Trên thân thể mệt mỏi vẫn là thứ yếu, và điều khiến cậu thậm chí còn không thể chịu đựng được nữa là những mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân và những trò giải trí khác nhau trong toà án.
Các toà án nhỏ đang biên chế 61 công chức, 7 nghề nghiệp và 11 công nhân tạm thời. *Anh không thể hiểu được anh, cô bị anh không đứng đắn, anh chưa từng nói chuyện với anh, anh giẫm lên anh, em gái cướp chồng, vợ chồng anh có hiềm khích*... Phó giám đốc Dân Nhất Đình là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khi không có việc gì làm liền thích cùng trò chuyện bàn tán những lơig đồn với các phụ nữ khác trong văn phòng một cách lặng lẽ.
*khúc này mình không hiểu nên để vậy luôn ㅠㅠ*
Đào Từ xấu hổ vô cùng, cậu phải bình tĩnh đến mức giả vờ như không nghe thấy gì. Chánh án và giám thị Phó viện trưởng mâu thuẫn. Hai người đánh nhau qua lại, Đào Từ bị kẹp ở giữa, nghe người này thì đắc tội người kia, nếu cậu không nghe họ, thì đắc tội cả hai.
Tan làm cũng không dễ chịu, chủ tịch và Phó viện trưởng đều là thích đi chơi đêm. Hầu như bốn hoặc năm ngày trong tuần, họ sẽ gọi Đào Từ đi ăn cơm, hát hò và xông hơi. Đi đâu bên cạnh là một vấn đề, trên bàn cơm muốn uống rượu lại là một vấn đề khác.
Đào Từ dáng dấp đẹp đẽ, nếu như không có các cô gái tiếp khách, bọn họ sẽ liền chọn cậu, mặc kệ cậu giải thích thế nào mình thật sự không biết uống rượu, vẫn là hung hăng rót rượu cho cậu, nếu như cậu không uống lập tức liền xệ mặt xuống. Đào Từ không ngừng kêu khổ, đành phải kiên trì uống hết và nôn mửa nhiều lần
Ngoài những chuyện này ra, còn có một rắc rối khác khiến Từ Đào gặp nhiều phiền toái nhất, có lẽ vì cậu có vẻ ngoài tốt bụng, lương thiện nên dù gia cảnh không tốt, những cô gái ở trong toà án vẫn là rất thích làm mai mối cho cậu.
Không đi gặp, đắc tội với người, thấy từ chối cũng đắc tội với người.
Từ sáng sớm đến tối, từ đầu tháng đến cuối tháng, từ đầu năm đến cuối năm, Đào Từ liền không có ngày nào không xoắn xuýt.
Trừ đồng nghiệp giới thiệu, còn không ít cô gái đối với Đào Từ từng có ý tứ, bạn học nữ ở đại học, bạn học nữ cấp ba tình cờ gặp lại, cô gái ở nhà đối diện... Có người cho rằng họ dễ thương, thế nhưng là cậu không có hứng thú cùng họ yêu đương, ánh mắt nóng rực của họ khiến cậu khó chịu.
Cậu vẫn không có nhiều bạn bè. La Dĩnh Hề xuất ngoại xong cũng cắt đứt liên lạc với cậu, bạn học thời đại học quan hệ nhàn nhạt, chỉ có ba bạn cùng phòng sẽ ngẫu nhiên liên lạc một chút.
Nằm mơ thấy nửa đêm cũng sẽ cảm thấy cô đơn và muốn tìm người để yêu.
Cậu nghe nói thành phố có vài cửa hàng bán đồ đồng tính, cậu giả vờ vô tình đi ngang qua và lần nào cũng không dám đi vào. Cậu sợ bị người quen đụng vào đâm ra tòa là gay, dù không mất việc nhưng những ngày sau đó cậu sẽ rất tủi thân. Cậu đã đủ mệt để sống và không bao giờ muốn chịu đựng đủ thứ lời đàm tiếu.
Qua Duệ càng ngày càng nổi tiếng, quả thực đã vinh quang tột đỉnh, các giải thưởng âm nhạc nhẹ nhàng khác nhau, chỉ cần ra album liền nhất định là quán quân doanh thu hàng năm. Đi trên đường, đi trên phố đi đâu cũng có thể nghe thấy bài hát của anh và xem các biển quảng cáo của anh. Là cựu sinh viên trường nổi tiếng nhất, anh sẽ luôn là tâm điểm bàn luận của mọi người khi các bạn học đại học tụ tập.
Mỗi album của Qua Duệ, Đào Từ đều sẽ mua, học cách hát mọi bài hát, xem mọi MV và quảng cáo không biết bao nhiêu lần, đại ngôn các loại sản phẩm chỉ cần mua được cậu đều sẽ mua, hàng năm buổi hòa nhạc đều sẽ mua vé đi xem... Ngay cả những vụ bê bối của anh trên báo và tạp chí đều sẽ nghiên cứu xem nó có phải là sự thật hay không.
Cậu giống như biến thành La Dĩnh Hề mười sáu tuổi, điên cuồng như vậy.
Ở tuổi hai mươi bốn, Qua Duệ mặc một bộ đồ màu đỏ trở lại trường của mình ở thành phố C để ký một album mới. Đào Từ đặc biệt xin phép nghỉ đi xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt, Qua Duệ ngẩng đầu nhìn thấy cậu, con mắt sáng lên một cái, "A, là cậu?"
Đào Từ kích động không thôi, anh còn nhớ rõ mình?
"Cậu cũng tốt nghiệp đại học C? Gọi là cái gì nhỉ..." Qua Duệ ngoẹo đầu có chút tốn sức hồi tưởng.
Đào Từ vội vàng trả lời: "Đào Từ, Đào Từ đích Đào, Đào Từ đích Từ..."
Qua Duệ cười lên, "A, không sai, là Đào Từ..."
Anh cúi đầu tại album bên trên viết lên " dành cho Đào Từ", sau đó ký vào dấu gạch chéo của mình, mỉm cười và bắt tay với Đào Từ, sau đó nhìn người phía sau
Đào Từ có hơi thất vọng, thế nhưng là quay đầu nhìn xem đội ngũ lại thoải mái. Đúng vậy a, nhiều người thích anh như vậy, cậu tính cái rễ hành nào, dựa vào cái gì hi vọng xa vời cậu có thể cùng anh nói thêm mấy câu, anh có thể nhớ kỹ mặt cậu cũng không tệ rồi.
Trên đường về nhà, nhìn cánh tay phải mình đã bắt tay, cậu vui vẻ trở lại, cả ngày đều không nỡ rửa tay.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Sau ba năm, Đào Từ đã trở thành thẩm phán, Phó viện trưởng về hưu, trong văn phòng có vài người mới, những người phụ nữ muốn mai mối cho cậu cũng dần dần từ bỏ, cậu rốt cục không cần lại mệt mỏi như vậy.
Ai ngờ, cậu lại bị ung thư gan, không chỉ vậy, còn là giai đoạn cuối!
Phản ứng đầu tiên của cậu là: Nhất định là bệnh viện đã nhầm. Cậu ngủ sớm dậy sớm, ăn uống điều độ, tập thể dục và không có thói quen xấu. Làm sao cậu có thể bị ung thư gan?!
Cậu đến một bệnh viện khác làm kiểm tra, ai ngờ kết quả giống nhau như đúc, cậu thật sự bị ung thư gan.
Cậu nghĩ, mình đời trước nhất định tạo rất nhiều rất nhiều nghiệt, cho nên đời này ông trời muốn như vậy tra tấn cậu. Cậu mất hết can đảm, không muốn đi làm, cứ như vậy không ăn không uống nằm trong phòng hai ngày.
Ngày thứ ba hơn năm giờ, cậu tỉnh lại, nhìn khung cửa sổ sáng lên một chút, cậu nhớ tới cha mẹ, nhớ tới chú nhỏ, tất cả những người đã từng xuất hiện trong cuộc đời cậu và cuối cùng nghĩ đến Quả Duệ, nhìn về phía đầu giường có tấm áp phích của mình, cuộn tròn khóc rống lên như một đứa trẻ.
Cậu oán trách Chúa, oán trách vận mệnh, thế nhưng cậu biết oán trách đều là vô dụng.
Hết thảy mọi thứ đều đã định, lại không thể có thể thay đổi.
Cậu sắp chết, có lẽ là ngày mai, có lẽ là tháng sau, có lẽ là nửa năm sau... Theo lời bác sĩ nói, cậu sống không qua một năm.
Cậu không nghĩ cứ như vậy chết đi, cậu muốn tận hưởng mọi thứ mà cậu chưa từng được hưởng thụ trước đây.
Dựa vào sức lực ít ỏi, cậu rời giường tắm rửa, mặc quần áo tử tế, đến một nhà hàng cao cấp mà cậu không bao giờ muốn đến và ăn một bữa ngon lành, sau đó vào trung tâm thương mại mua cho mình hai bộ trang phục đắt tiền từ đầu đến chân, cuối cùng đến công ty xin thôi việc.
Thủ tục thôi việc của công chức rất phức tạp, chờ cả tháng trời mới được xét duyệt, đồng nghiệp không biết tình trạng bệnh tật của cậu và họ đều khuyên cậu không nên hấp tấp, mấy năm nay công chức ngày càng khó. Cậu rời đi sau này hối hạn lại không quay về được.
Đào Từ không còn sức lực để giải thích gì nữa, sau khi chào tạm biệt mọi người, cậu bỏ đi không ngoảnh lại, cầm theo đồ đạc cá nhân.
Cậu lấy hết tiền tiết kiệm và đi đến Maldives.
Trong số tất cả các bài hát mà Qua Duệ đã hát, cậu thích nhất là bài hát tương đối không nổi tiếng "If Tomorrow is the End of the World" trong album thứ 3. Bài hát đó và bài hát chủ đề "hot love" của cùng album vào thời điểm đó là. cả trong phim trường Maldives. Khác hẳn với những bộ trang phục khoa trương và mê hoặc trong "hot love", trong "If Tomorrow is the End of the World" Qua Duệ mặc áo sơ mi trắng và quần jean, hệt như chàng trai tỏa nắng có thể bắt gặp ở mọi nơi trong khuôn viên trường. Anh ngồi dưới gốc cây dừa, hát với cây đàn guitar, gió biển thổi trên tóc mái, anh nhìn biển xanh, miệng nở một nụ cười tà mị nhưng ánh mắt lại phảng phất chút u sầu.
Đó là Qua Duệ mà Đào Từ chưa từng nhìn thấy, trước khi kết thúc bài hát trên màn hình có một dòng chữ nhỏ màu trắng: Nếu như ngày mai là tận thế, anh muốn đi Maldives ngắm cảnh biển với em.
Sau khi xem mv đó, Maldives đã trở thành nơi được Đào Từ mong muốn nhất.
Công chức không được tự ý ra nước ngoài, việc xét duyệt rất khắt khe, dù có thông qua thì cậu cũng không sẵn sàng bỏ ra hàng chục nghìn đô la chỉ để đến đó ngắm biển, cậu đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đến đó trong cuộc đời của mình.
Cậu không ngờ rằng điều ước này đã thành hiện thực lại vì do cậu sắp chết.
Tại Maldives, cậu thỏa thích sung sướng. Mỗi ngày nằm trên bãi biển phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, hát và nhảy quanh đống lửa với người nước ngoài đủ màu sắc vào buổi tối, ngồi du thuyền để phiêu lưu trên đảo, mua nhiều món quà lưu niệm và gửi chúng về nhà cho những người cậu biết... Cậu không chỉ học bơi, mà còn lặn xuống biển.
Dưới đáy biển, cậu có ý muốn rút ống dưỡng khí ra và ở lại thế giới đẹp như mơ này, không còn phải chịu đựng nỗi cô đơn lẻ bóng, không còn phải hoảng sợ chờ chết...
Cứ như vậy kết thúc đi...
Cậu lại nghĩ tới Qua Duệ, cậu rất muốn lại gặp anh một lần, rất muốn nói cho anh biết, cậu thích anh.
Cậu quay trở lại bờ, tại trong khách sạn viết email gửi đến hộp thư của Qua Duệ. Cậu viết cực nhanh, viết mấy chục nghìn chữ trong một hơi, cậu từ lớp mười lúc bắt đầu chú ý anh như thế nào, viết đến đại học về sau, từng mảnh vụn của chín năm đã được viết vào.
Viết xong Đào Từ chán nản nằm ở trên giường.
Quả Duệ có rất nhiều fan hâm mộ, không có hàng vạn hay hàng nghìn bức thư gửi cho anh ấy, anh cũng không có thời gian để tự mình đọc bức thư, dù có đọc được cũng không kiên nhẫn xem đến cuối cùng đâu...
Cậu từ trên giường ngồi dậy, xóa hết tất cả những dòng chữ vừa viết, chỉ viết một đoạn đơn giản.
Qua Duệ:
Em không biết anh có nhớ em không. Em là cựu sinh viên đại học cùng cấp với anh, Đào Từ, Đào Từ đích Đào, Đào Từ đích Từ. Em sắp rời xa thế giới này rồi, em không còn mong muốn nào khác, chỉ muốn nói một lời với anh, em thích anh. Em đã yêu anh rất nhiều năm rồi. Đó không phải là sự hâm mộ và ám ảnh của người hâm mộ đối với thần tượng, mà là kiểu thích muốn nhìn thấy anh mỗi ngày và muốn sống cùng với anh... Em xin lỗi vì sự cứng đầu này. Em hy vọng hành vi này sẽ không làm cho anh cảm thấy khó chịu, em chân thành chúc anh sức khỏe tốt và đạt mọi điều tốt đẹp nhất.
Vào ngày thứ hai sau khi bức thư được gửi đi, lễ tân khách sạn gọi điện và lịch sự hỏi Đào Từ có gia hạn phòng hay không. Đào Từ kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình và phát hiện ra rằng số dư của mình chưa đến 1.000 nhân dân tệ. Ở Maldives thì đắt, một ngàn tệ, chưa kể tiền ăn ở, ăn mấy bữa cũng không được.
Ngay khi cậu đang sững sờ trước máy tính, điện thoại di động của cậu vang lên.
Người gọi hóa ra là bệnh viện thành phố nơi cậu đã đến để kiểm tra sức khỏe.
"Đào tiên sinh, tôi rất xin lỗi, bởi vì sai sót của nhân viên bệnh viện chúng tôi, cậu và một số bệnh án khác của Đào tiên sinh đã nhầm lẫn, trên thực tế cậu không bị ung thư, hơn nữa thân thể của cậu rất khỏe mạnh..."
Đào Từ chưa kịp phản ứng, "Anh đang nói cái gì vậy?"
Người bên kia lại giải thích cặn kẽ, "Thực sự xin lỗi, hôm nay vị Đào tiên sinh kia nhập viện, chỉ sau đó chúng tôi mới phát hiện ra sai sót trong công việc trước đây của mình..."
Giọng Đào Từ run run, "Điều này là không thể. Tôi đã đến một bệnh viện khác để tái khám, và bệnh viện đó cũng nói rằng tôi bị ung thư..."
"Là như vậy, tại cùng một ngày, vị Đào tiên sinh kia cũng đi bệnh viện kia tái khám, mà bệnh viện kia không may cũng có lỗi công tác... nếu như cậu không tin, có thể gọi điện thoại qua bên kia xác nhận một chút, hoặc là tìm bệnh viện khác để kiểm tra lại..."
Đào Từ làm rõ mọi thứ rồi ngồi bệt xuống giường, điện thoại rơi xuống đất.
Cậu không bị ung thư?! Cậu sẽ không chết?!
Sau cơn sung sướng tột độ, nghĩ đến số tiền vất vả kiếm được trong hai tháng qua và bức thư đã được gửi cho Qua Duệ, cậu lại nhảy ra khỏi giường, nghiêm khắc hét lên, ôm chặt lấy đầu và thề thốt những câu chửi thề trong đầu," Đậu má ------- Ông trời trêu người!!"
Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng rất muốn đi Maldives ~ (≧ ▽ ≦) / ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất