Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!

Chương 11: Nước đi này đi sai rồi

Trước Sau
Đi hết một vòng thì cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng đã chọn được ba viên đá, khi này Trần Kiến Quốc cũng bước lên xem qua một lượt, tuy rằng ông ấy cũng không chắc trong ba viên này có Đế Vương Lục hay không, nhưng với khả năng giám định ở mức bậc thầy... Trần Kiến Quốc dám đảm bảo, cả ba viên đều có đá quý!

Còn chưa kịp cắt đá mà Trần Kiến Quốc đã phải thay đổi thái độ ngay lập tức, ông ấy còn nhìn Thẩm Nguyệt, nói:

- Cô bé, cháu có hứng thú với giám định bảo vật không?

- Dạ?

- Ba viên đá này lão ông tính tiền cho cháu, nhưng đổi lại... Cháu phải làm đồ đệ của ta. Được không?

Lời đề nghị của Trần Kiến Quốc thật sự đã khiến cho không ít người phải ngạc nhiên, trong đó có cả cháu trai Trần An Dương của ông ấy luôn mà. Bình thường ai cũng biết con người của Trần Kiến Quốc rất khó tính, từ lúc bắt đầu với công việc giám định bảo vật thì ông ấy cũng chưa từng ngỏ ý mời ai làm đồ đệ, thậm chí là trước đó còn khước từ rất nhiều người, trong đó có cả cháu trai ruột là Trần An Dương và một cháu gái là Trần Tinh Thụy.

Đến cháu trai, cháu gái mà còn từ chối thì người ngoài còn nghĩ rằng từ đây đến vài chục năm nữa cũng không ai tìm được bậc thầy giám định thứ hai, nhưng không... Ngay lúc này, Trần Kiến Quốc lại ngỏ ý mời Thẩm Nguyệt - một cô gái không rõ xuất thân, không rõ nguồn gốc để làm đồ đệ! Tức là... Tức là ông ấy rất coi trọng con mắt nhìn đồ vật của cô?

- Cháu? Làm độ đệ... Của ngài?

- Đúng vậy, nếu cháu đồng ý thì cho dù cháu cắt ra được Đế Vương Lục thì ta vẫn sẽ tặng cho cháu. Hoàn toàn miễn phí!

- Ngài nói thật sao?

Quân Kình Thương cũng có hơi nhíu mày, vốn dĩ anh đã nghĩ cái bẫy mèo ở Quân gia đã đủ lớn cho cô mèo nóng nảy này sập bẫy rồi, không ngờ là ông nội Trần lại còn giăng một cái bẫy còn thâm sâu khó lường hơn cả anh.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Anh phải tiếp tục quan sát thôi, anh không thể để tụt mất một con mèo con thú vị như vậy được.

Nhưng!



Ngay sau đó cái suy nghĩ kia của anh liền bị Thẩm Nguyệt tạt một gáo nước lạnh, cô liền nhanh chóng gật đầu, còn nói:

- Nếu ngài là bậc thầy giám định bảo vật thì chắc sẽ có rất nhiều sách khảo cổ đúng không? Có thể cho cháu mượn không?

- Được chứ, ta rất sẵn lòng! Vậy thì bây giờ Thẩm Nguyệt sẽ là đồ đệ của ta, đúng không?

- Vâng, thưa sư phụ.

Quân Kình Thương chỉ biết đưa tay đỡ trán, xin lỗi... Nước đi này của ông nội Trần anh chưa có lường trước được. Thậm chí là anh còn quên mất cái cô gái Thẩm Nguyệt này chỉ thích khảo cổ thôi, mà vừa đúng lúc ở "Tàng Thư Các" của ông nội Trần lại có rất nhiều sách về nó. Nước đi này tại hạ đi sai rồi, cho phép anh đi lại!

- Nhưng tiểu nha đầu, vậy vụ cá cược của chúng ta thì sao?

- A... Cắt chứ, nhưng đổi lại giao dịch một chút có được không? Thay vì đến nhà hay mượn về, thì lão tướng cho cháu ba quyển tự chọn... Được không ạ?

- Không được!

Quân Khinh Vũ còn chưa kịp trả lời thì Quân Kình Thương đã lên tiếng trước, gương mặt vẫn rất lạnh lùng không chút cảm xúc, nói:

- Sách của Quân gia, không thể cho người ngoài.

- Keo kiệt. Nếu vậy thì không cần nữa là được chứ gì? Dù sao cũng có chỗ sách của sư phụ là được rồi, đúng không sư phụ?

Trần Kiến Quốc nghe xong liền cười rất sảng khoái, thậm chí là ông ấy còn xoa đầu của Thẩm Nguyệt, nói:

- Tiểu Nguyệt đúng là biết ăn nói thật đó. Sư phụ rất thích tính cách này của con!

Quân Kình Thương cạn lời... Anh lại quên mất, con mèo này là một kẻ gió chiều nào theo chiều đó, thật sự là tâm tư khó lường. Anh... Cũng chỉ biết thở dài thôi chứ nói gì được nữa đây.

Tuy nhiên, Trần Kiến Quốc cũng nhìn ra tâm tư bé nhỏ của Quân Kình Thương, ông ấy chỉ cười thầm trong lòng lại nói:



- Tiểu Nguyệt à, con có bạn trai chưa?

- Vẫn chưa ạ.

- Vậy sao? Vừa hay quá!

Trần Kiến Quốc chỉ nói đến đây và không đề cập thêm cái gì nữa, câu nói bỏ lửng của ông ấy làm cho Thẩm Nguyệt không hiểu... Sư phụ của cô bị gì vậy?

Nhưng trái lại thì đã đánh trúng điểm đau của hai ông cháu Quân Khinh Vũ và Quân Kình Thương, ai nấy đều giống như con mèo bị giẫm phải đuôi mà xù lông lên. Ánh mắt của Quân Khinh Vũ cũng nhìn Trần Kiến Quốc đến tóe lửa, cơ mà Trần Kiến Quốc chỉ cười lớn hài lòng.

Mọi chuyện thú vị rồi đây!

[...]

Sau đó cũng đã đến tiết mục ai ai cũng mong chờ, chính là cắt đá!

Viên đầu tiên cắt ra cũng chỉ là một loại phỉ thúy Vu Tán, giá tiền cũng tàm tạm.

Viên thứ hai vừa cắt ra đã khiến cho Trần Kiến Quốc hoa mắt, Trần An Dương cũng run rẩy, nói:

- Là Bạch Đế Thanh! Cái vận khí quỷ gì vậy? Chỉ mới viên thứ hai đã là Bạch Đế Thanh, vậy có khi nào...

Quả nhiên, viên thứ ba cắt ra chính là...

Đế Vương Lục!

#Yu~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau