Chương 17
“Tà ma thật...... Thế nào mà?”
“Chính là......”
Lưu Bân bỗng nhiên nói: “Cảnh Văn, theo ý cậu, chúng ta nên làm thế nào?”
Câu hỏi khiến Cảnh Văn giật mình không thôi, vì sao...... mọi người lại coi trọng cậu như vậy.
“Trực giác của cậu tương đối linh a, nãy giờ thang máy tìm mãi không thấy, hiện tại thì...... Mọi người chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể trông thấy gì. Cậu...... Cậu có cảm giác gì không?”
Cảnh Văn hơi hoang mang, bàn tay nắm chặt thanh củi, tay còn lại kéo túi xách: “Nhưng mà...... Đêm nay có rất nhiều chuyện cổ quái xảy ra. Hơn nữa ở đó rất tối, tôi…., tôi kỳ thật không nhìn thấy gì nữa cả, cũng không biết 『 bọn họ 』 nghĩ thế nào......”
“Chả lẽ cậu không có một chút cảm giác nào à?” Lưu Bân không rút lui, ngược lại tiến gần hơn một bước hỏi: “Cậu cảm thấy...... Những người chết ở đây có ác ý gì với chúng ta hay không? Thang máy này...... Rốt cuộc là một cái bẫy, hay là đường thoát?”
Ánh mắt Lưu Bân quá nhiệt thành khiến trong lòng Cảnh Văn hỗn loạn, theo bản năng quay đầu nhìn những người khác.
Mà những người khác, đều giống như Lưu Bân, đem toàn bộ hy vọng giao hết vào tay cậu.
Sao có thể......
Cậu làm sao có thể phán đoán? Phán đoán liên quan tới tính mạng người khác, cậu làm sao có thể nói bừa được?
“Không được......” Cảnh Văn cúi đầu, giọng cầu khẩn: “Tôi không có khả năng cảm ứng tâm linh, hơn nữa tôi cũng không chắc......”
“Nhưng giờ chẳng còn cách nào nữa rồi. Cho dù đây là bẫy, vào hay không sợ rằng chẳng khác nhau là mấy. Nếu chúng ta không vào thì có lẽ sẽ có cái bẫy thứ hai, thứ ba. Còn nếu đây là đường thoát......” Lưu Bân khẩn trương nói: “Tôi sẽ không bỏ lỡ......”
“Sẽ không.” Vu Tuyết ngắt lời: “Thang máy này đang chờ chúng ta tiến vào, nếu không vì sao dừng ở đây lâu vậy vẫn không có động tĩnh?” Vu Tuyết nhìn Cảnh Văn, rồi lại nhìn mọi người: “Bản thân chúng ta cũng có thể phán đoán, tôi nghĩ những người đã chết không có ác ý, nếu không nửa đêm trước chúng ta ở trong bóng tối mò mẫm đã có thể gặp chuyện ngoài ý muốn rồi.......” Cô quay đầu nhìn thang máy: “Tôi nghĩ chúng ta có thể đi ra ngoài, đây là lối thoát.”
Sau khi Vu Tuyết nói thế, Lưu Bân cũng không hỏi Cảnh Văn nữa.
Hạ Thụy Bác cõng Sử Giai, nhìn Cảnh Văn một cái, rồi bỗng nhiên sải bước đi về phía trước. Lúc mọi người trợn mắt, đã tiến vào trong thang máy.
Tựa hồ trọng lượng không nhẹ, bước chân cũng quá nặng, thang máy khẽ rung lên hai cái.
Hạ Thụy Bác đứng lại, quay đầu nhìn mấy người ở phía ngoài thang máy.
Trong tâm Cảnh Văn có cảm giác kỳ dị. Ánh đèn trong thang máy đối với một đám chìm trong bóng tối từng ấy thời gian như bọn họ thật sự phá lệ chói mắt, Hạ Thụy Bác đứng dưới ánh đèn, cũng trở nên sáng ngời không chân thật.
Vu Tuyết nhìn Cảnh Văn, lại quay qua nhìn Hạ Thụy Bác. Mặc dù ánh mắt Hạ Thụy Bác đều quét một vòng quanh mọi người, nhưng cô nàng luôn nhìn rất chuẩn, ánh mắt của Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác giống như hai đường truyền dây dưa quấn quýt, chăm chú nhìn đối phương, thật là nan giải………..
Sau đó, Cảnh Văn cũng đi qua, đứng trong thang máy.
Vu Tuyết thanh cổ họng, nói với Lưu Bân: “Tương lai của một người, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của người đó, đem trách nhiệm nặng nhọc của mình ném cho người khác gánh vác là điều không thể chấp nhận.”
Cô bước nhanh vào thang máy, tiếp đó là một, hai người nữa......
Cuối cùng là Lưu Bân cùng một nam sinh khác cũng tiến vào. Thang máy không lớn, nhưng mười học sinh vẫn đứng đủ.
Lưu Bân vừa vào xong thì cửa thang máy cũng đóng lại. Hắn quay đầu nhìn mọi người bên trong, nhấn phím 1F.
Cửa thang đã đóng, mười người bên trong, trong đó có một người bất tỉnh nhân sự, cùng nhau trải qua cảm giác lơ lửng, bị nhốt trong không gian hẹp mà sợ hãi.
Thang máy rung lên, sau đó Cảnh Văn nhận thấy thang máy đang đi lên, cậu đứng không yên, bên cạnh Hạ Thụy Bác đưa tay vòng qua hông cậu, vững vàng đem cậu ôm lấy. Trong thang máy khá chật chội, cậu dựa vào tôi, tôi dựa vào cậu, dù hai người thân mật tới vậy, nhưng người khác cũng không chú ý.
Cảnh Văn hô hấp ngừng cả rồi.
Cánh tay to lớn ấm áp của Hạ Thụy Bác chặt chẽ, áp sát thân thể cậu, ngăn cách chỉ bởi lớp vải áo mỏng manh, Cảnh Văn chỉ cảm thấy nóng, trên người Hạ Thụy Bác giống như là có hỏa ở thiêu, ngọn lửa xuyên qua lớp áo đơn bạc của cậu, trực tiếp vờn vũ trên da thịt cậu.
Thang máy đi lên tốc độ không nhanh không chậm, tuy nhiên phản ứng của mỗi học sinh đều không giống nhau.
Lưu Bân tựa lên vách thang máy, ngẩng đầu nhìn, Vu Tuyết hai tay ôm chặt lấy túi xách, vuốt ve, tựa hồ đây không phải là túi xách, mà là một thứ bảo vật.
Vẻ mặt mỗi người cũng không giống nhau, có nín thở, có hít sâu, bất quá chỉ vài giây đồng hồ, nhưng trong lòng mỗi người lại như một thế kỷ trôi qua.
Thang máy dừng lại, đèn bên trong nhanh chóng tắt lụi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Bên ngoài là không gian thoáng đãng – Đại sảnh lầu một của tòa nhà. Bởi vì ban đêm cả sảnh chỉ có hai bóng đèn led nhỏ chiếu sáng, nhìn u ám khó đoán. Học sinh nhìn nhìn phía ngoài, một hồi lâu vẫn chưa có ai đi ra.
Sau đó, Lưu Bân đứng ngoài cùng liều bước ra.
Tĩnh mịch, tiếng đế giày nện trên đá hoa cương nghe thật rõ ràng, hơn nữa còn có tiếng vọng lại.
Tiếp đến là người thứ hai, thứ ba…………….
Hạ Thụy Bác cõng Sử Giai đi, Cảnh Văn cùng Vu Tuyết là hai người cuối cùng rời thang máy.
Sau khi mọi người ra hết, thang máy tự động đóng trở lại. Tiếp đó, bảng phím điều khiển cũng tắt ngúm.
Thang máy ở đây có quy định, kết thúc lớp học cuối của họ, 20 phút sau sẽ cắt điện, tất cả thang máy còn lại trong tòa nhà này đều giống thế. Nhìn lại, căn bản tất cả thang đều chưa động qua......
Đám học sinh nhìn lẫn nhau, những gì bọn họ vừa trải qua – Là thật.
Trên tường treo đồng hồ, quầy tiếp tân trống không.
Sững sờ trong chốc lát, Vu Tuyết chạy qua quầy, cầm điện thoại lên đến, nhìn số của bảo vệ khu nhà được dán phía trên, ấn số.
Điện thoại vang lên, một âm thanh ngái ngủ trả lời: “A lô?”
Vu Tuyết không lịch sự chút nào nói: “Bảo vệ? Chúng tôi là học sinh của lớp luyện thi ban đên, hiện giờ bị nhốt trong đại sảnh, anh gọi cấp cứu trước, có bạn học bị hôn mê bất tỉnh, mở cửa tòa nhà mau, chúng tôi muốn ra ngoài...... Còn nữa, liên lạc với người nhà cho chúng tôi......”
Cảnh Văn không chú ý Vu Tuyết đang nói gì, cậu đứng cạnh Hạ Thụy Bác nói: “Cậu cứ để cậu ta xuống rồi nghỉ ngơi đi, nhìn qua thì cậu ta không có chuyện gì đâu.”
Ở đại sảnh có hàng ghế sofa, Hạ Thụy Bác vừa đặt Sử Giai nằm xuống, vừa sờ sờ l*ng ngực của hắn ta.
“Ừm......” Cảnh Văn hạ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Chắc là không vấn đề, cũng không biết vì sao vẫn chưa tỉnh.” Hạ Thụy Bác quay đầu lại, kỳ quái nói: “Chúng ta...... thực sự thoát?”
Cảnh Văn cũng có cảm giác như qua cơn mê: “Đúng vậy a.”
“Bị vùi dập cả đêm, bất quá...... Cuối cùng thoát ra không chút nguy hiểm a.”
Cảnh Văn ‘ừm’ một tiếng.
Bảo vệ bối rối nghi ngờ, gọi điện thoại, hỏi vấn đề, cả đám học sinh tâm lý trấn định dần, mượn điện thoại của nhau gọi về nhà, có mấy nữ sinh khóc nấc lên. Nửa đêm bên dưới hầm tòa nhà, thật sự là bị dọa đến kinh hồn, cả đám từ nhỏ tới giờ chưa từng trải qua trường hợp nào như vậy.
Cảnh Văn vô lực, tay Hạ Thụy Bác cũng rã rời rồi, móc điện thoại ra đưa cho cậu: “Không gọi về nhà một cuộc à?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không cần...... Nhà tôi không ai. Cậu gọi đi.”
Hạ Thụy Bác gọi điện thoại, đơn giản nói câu thang máy bị hỏng, quay đầu lại thấy Cảnh Văn đang ngẩn người.
“Thế nào?”
Cảnh Văn ngẩng đầu, Hạ Thụy Bác thấy tay cậu nắm thứ gì đó.
Gói kẹo lúc trước không biết từ đâu kia bây giờ đang nhanh chóng khô héo rồi vụn ra như bụi phấn……
“Chính là......”
Lưu Bân bỗng nhiên nói: “Cảnh Văn, theo ý cậu, chúng ta nên làm thế nào?”
Câu hỏi khiến Cảnh Văn giật mình không thôi, vì sao...... mọi người lại coi trọng cậu như vậy.
“Trực giác của cậu tương đối linh a, nãy giờ thang máy tìm mãi không thấy, hiện tại thì...... Mọi người chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể trông thấy gì. Cậu...... Cậu có cảm giác gì không?”
Cảnh Văn hơi hoang mang, bàn tay nắm chặt thanh củi, tay còn lại kéo túi xách: “Nhưng mà...... Đêm nay có rất nhiều chuyện cổ quái xảy ra. Hơn nữa ở đó rất tối, tôi…., tôi kỳ thật không nhìn thấy gì nữa cả, cũng không biết 『 bọn họ 』 nghĩ thế nào......”
“Chả lẽ cậu không có một chút cảm giác nào à?” Lưu Bân không rút lui, ngược lại tiến gần hơn một bước hỏi: “Cậu cảm thấy...... Những người chết ở đây có ác ý gì với chúng ta hay không? Thang máy này...... Rốt cuộc là một cái bẫy, hay là đường thoát?”
Ánh mắt Lưu Bân quá nhiệt thành khiến trong lòng Cảnh Văn hỗn loạn, theo bản năng quay đầu nhìn những người khác.
Mà những người khác, đều giống như Lưu Bân, đem toàn bộ hy vọng giao hết vào tay cậu.
Sao có thể......
Cậu làm sao có thể phán đoán? Phán đoán liên quan tới tính mạng người khác, cậu làm sao có thể nói bừa được?
“Không được......” Cảnh Văn cúi đầu, giọng cầu khẩn: “Tôi không có khả năng cảm ứng tâm linh, hơn nữa tôi cũng không chắc......”
“Nhưng giờ chẳng còn cách nào nữa rồi. Cho dù đây là bẫy, vào hay không sợ rằng chẳng khác nhau là mấy. Nếu chúng ta không vào thì có lẽ sẽ có cái bẫy thứ hai, thứ ba. Còn nếu đây là đường thoát......” Lưu Bân khẩn trương nói: “Tôi sẽ không bỏ lỡ......”
“Sẽ không.” Vu Tuyết ngắt lời: “Thang máy này đang chờ chúng ta tiến vào, nếu không vì sao dừng ở đây lâu vậy vẫn không có động tĩnh?” Vu Tuyết nhìn Cảnh Văn, rồi lại nhìn mọi người: “Bản thân chúng ta cũng có thể phán đoán, tôi nghĩ những người đã chết không có ác ý, nếu không nửa đêm trước chúng ta ở trong bóng tối mò mẫm đã có thể gặp chuyện ngoài ý muốn rồi.......” Cô quay đầu nhìn thang máy: “Tôi nghĩ chúng ta có thể đi ra ngoài, đây là lối thoát.”
Sau khi Vu Tuyết nói thế, Lưu Bân cũng không hỏi Cảnh Văn nữa.
Hạ Thụy Bác cõng Sử Giai, nhìn Cảnh Văn một cái, rồi bỗng nhiên sải bước đi về phía trước. Lúc mọi người trợn mắt, đã tiến vào trong thang máy.
Tựa hồ trọng lượng không nhẹ, bước chân cũng quá nặng, thang máy khẽ rung lên hai cái.
Hạ Thụy Bác đứng lại, quay đầu nhìn mấy người ở phía ngoài thang máy.
Trong tâm Cảnh Văn có cảm giác kỳ dị. Ánh đèn trong thang máy đối với một đám chìm trong bóng tối từng ấy thời gian như bọn họ thật sự phá lệ chói mắt, Hạ Thụy Bác đứng dưới ánh đèn, cũng trở nên sáng ngời không chân thật.
Vu Tuyết nhìn Cảnh Văn, lại quay qua nhìn Hạ Thụy Bác. Mặc dù ánh mắt Hạ Thụy Bác đều quét một vòng quanh mọi người, nhưng cô nàng luôn nhìn rất chuẩn, ánh mắt của Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác giống như hai đường truyền dây dưa quấn quýt, chăm chú nhìn đối phương, thật là nan giải………..
Sau đó, Cảnh Văn cũng đi qua, đứng trong thang máy.
Vu Tuyết thanh cổ họng, nói với Lưu Bân: “Tương lai của một người, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của người đó, đem trách nhiệm nặng nhọc của mình ném cho người khác gánh vác là điều không thể chấp nhận.”
Cô bước nhanh vào thang máy, tiếp đó là một, hai người nữa......
Cuối cùng là Lưu Bân cùng một nam sinh khác cũng tiến vào. Thang máy không lớn, nhưng mười học sinh vẫn đứng đủ.
Lưu Bân vừa vào xong thì cửa thang máy cũng đóng lại. Hắn quay đầu nhìn mọi người bên trong, nhấn phím 1F.
Cửa thang đã đóng, mười người bên trong, trong đó có một người bất tỉnh nhân sự, cùng nhau trải qua cảm giác lơ lửng, bị nhốt trong không gian hẹp mà sợ hãi.
Thang máy rung lên, sau đó Cảnh Văn nhận thấy thang máy đang đi lên, cậu đứng không yên, bên cạnh Hạ Thụy Bác đưa tay vòng qua hông cậu, vững vàng đem cậu ôm lấy. Trong thang máy khá chật chội, cậu dựa vào tôi, tôi dựa vào cậu, dù hai người thân mật tới vậy, nhưng người khác cũng không chú ý.
Cảnh Văn hô hấp ngừng cả rồi.
Cánh tay to lớn ấm áp của Hạ Thụy Bác chặt chẽ, áp sát thân thể cậu, ngăn cách chỉ bởi lớp vải áo mỏng manh, Cảnh Văn chỉ cảm thấy nóng, trên người Hạ Thụy Bác giống như là có hỏa ở thiêu, ngọn lửa xuyên qua lớp áo đơn bạc của cậu, trực tiếp vờn vũ trên da thịt cậu.
Thang máy đi lên tốc độ không nhanh không chậm, tuy nhiên phản ứng của mỗi học sinh đều không giống nhau.
Lưu Bân tựa lên vách thang máy, ngẩng đầu nhìn, Vu Tuyết hai tay ôm chặt lấy túi xách, vuốt ve, tựa hồ đây không phải là túi xách, mà là một thứ bảo vật.
Vẻ mặt mỗi người cũng không giống nhau, có nín thở, có hít sâu, bất quá chỉ vài giây đồng hồ, nhưng trong lòng mỗi người lại như một thế kỷ trôi qua.
Thang máy dừng lại, đèn bên trong nhanh chóng tắt lụi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Bên ngoài là không gian thoáng đãng – Đại sảnh lầu một của tòa nhà. Bởi vì ban đêm cả sảnh chỉ có hai bóng đèn led nhỏ chiếu sáng, nhìn u ám khó đoán. Học sinh nhìn nhìn phía ngoài, một hồi lâu vẫn chưa có ai đi ra.
Sau đó, Lưu Bân đứng ngoài cùng liều bước ra.
Tĩnh mịch, tiếng đế giày nện trên đá hoa cương nghe thật rõ ràng, hơn nữa còn có tiếng vọng lại.
Tiếp đến là người thứ hai, thứ ba…………….
Hạ Thụy Bác cõng Sử Giai đi, Cảnh Văn cùng Vu Tuyết là hai người cuối cùng rời thang máy.
Sau khi mọi người ra hết, thang máy tự động đóng trở lại. Tiếp đó, bảng phím điều khiển cũng tắt ngúm.
Thang máy ở đây có quy định, kết thúc lớp học cuối của họ, 20 phút sau sẽ cắt điện, tất cả thang máy còn lại trong tòa nhà này đều giống thế. Nhìn lại, căn bản tất cả thang đều chưa động qua......
Đám học sinh nhìn lẫn nhau, những gì bọn họ vừa trải qua – Là thật.
Trên tường treo đồng hồ, quầy tiếp tân trống không.
Sững sờ trong chốc lát, Vu Tuyết chạy qua quầy, cầm điện thoại lên đến, nhìn số của bảo vệ khu nhà được dán phía trên, ấn số.
Điện thoại vang lên, một âm thanh ngái ngủ trả lời: “A lô?”
Vu Tuyết không lịch sự chút nào nói: “Bảo vệ? Chúng tôi là học sinh của lớp luyện thi ban đên, hiện giờ bị nhốt trong đại sảnh, anh gọi cấp cứu trước, có bạn học bị hôn mê bất tỉnh, mở cửa tòa nhà mau, chúng tôi muốn ra ngoài...... Còn nữa, liên lạc với người nhà cho chúng tôi......”
Cảnh Văn không chú ý Vu Tuyết đang nói gì, cậu đứng cạnh Hạ Thụy Bác nói: “Cậu cứ để cậu ta xuống rồi nghỉ ngơi đi, nhìn qua thì cậu ta không có chuyện gì đâu.”
Ở đại sảnh có hàng ghế sofa, Hạ Thụy Bác vừa đặt Sử Giai nằm xuống, vừa sờ sờ l*ng ngực của hắn ta.
“Ừm......” Cảnh Văn hạ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Chắc là không vấn đề, cũng không biết vì sao vẫn chưa tỉnh.” Hạ Thụy Bác quay đầu lại, kỳ quái nói: “Chúng ta...... thực sự thoát?”
Cảnh Văn cũng có cảm giác như qua cơn mê: “Đúng vậy a.”
“Bị vùi dập cả đêm, bất quá...... Cuối cùng thoát ra không chút nguy hiểm a.”
Cảnh Văn ‘ừm’ một tiếng.
Bảo vệ bối rối nghi ngờ, gọi điện thoại, hỏi vấn đề, cả đám học sinh tâm lý trấn định dần, mượn điện thoại của nhau gọi về nhà, có mấy nữ sinh khóc nấc lên. Nửa đêm bên dưới hầm tòa nhà, thật sự là bị dọa đến kinh hồn, cả đám từ nhỏ tới giờ chưa từng trải qua trường hợp nào như vậy.
Cảnh Văn vô lực, tay Hạ Thụy Bác cũng rã rời rồi, móc điện thoại ra đưa cho cậu: “Không gọi về nhà một cuộc à?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không cần...... Nhà tôi không ai. Cậu gọi đi.”
Hạ Thụy Bác gọi điện thoại, đơn giản nói câu thang máy bị hỏng, quay đầu lại thấy Cảnh Văn đang ngẩn người.
“Thế nào?”
Cảnh Văn ngẩng đầu, Hạ Thụy Bác thấy tay cậu nắm thứ gì đó.
Gói kẹo lúc trước không biết từ đâu kia bây giờ đang nhanh chóng khô héo rồi vụn ra như bụi phấn……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất