Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả

Chương 24: An ủi

Trước Sau
Phòng ngủ quen thuộc.

Nơi Thẩm Mộc xuất hiện vẫn như cũ là cái giường lớn mềm mại xa hoa kia, bất đồng chính là, lần trước anh nằm, lần này lại là ngồi.

Ngồi bên cạnh Hughes.

Phía trước hai người, là một cái gương.

Trước kia trong mơ, Thẩm Mộc chưa từng nhìn thấy cái gương này, trong chốc lát tầm mắt không khỏi dừng trên nó.

Gương rất lớn, cơ hồ chiếm nửa mặt tường, hình tròn, hoa văn viền gương phức tạp mà lịch sự tao nhã, có loại mỹ cảm sống động mờ ảo, rất tương xứng với khí chất của Hughes. Có thể nói tác phẩm nghệ thuật này đã áp đảo tất cả các trang trí khác trong Thần Điện, trọng điểm ở chỗ…… Nó cư nhiên không phải màu vàng hay trắng.

Cành lá xanh biếc, hoa đóa các loại màu sắc rực rỡ, quấn quanh lẫn nhau…… Vốn rất nhiều màu sắc này sẽ phá hỏng nó, nhưng gương này đủ lớn, tay nghề thợ thủ công cũng đủ cao, hết thảy đều sinh động như thật hiện ra bên viền mặt kính, các chi tiết đều liên kết rõ ràng, thành ý vô cùng, cực kỳ hao tổn tâm huyết.

Hughes đúng lúc mở miệng: “Đây là tác phẩm của yêu tinh*.”

* Trong raw ghi là địa tinh nhưng dịch từ tiếng Trung ra thì là yêu tinh.

Cậu ngân nga nói: “Khi thần tự của ta được cả đại lục thừa nhận, con cưng của tự nhiên —— Tinh linh nhất tộc tỏ lòng trung thành, mặt gương này, chính là tinh linh thỉnh cầu yêu tinh sớm đã tị thế làm ra.”

“Ồ.”

Thẩm Mộc chậm rãi gật gật đầu.

Anh vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc u ám, có chút trì độn.

—— Thẳng đến khi mặt gương nổi lên gợn sóng.

Được rồi, Thần Tuyển đại lục là thế giới ma pháp, gương này hiển nhiên không có khả năng chỉ là gương lớn.

Gợn sóng như nước khuếch tán mở ra, dần dần lộ ra hình ảnh.

Phòng thí nghiệm, Thẩm Mộc đưa Tuyết Kiến cho Thái giáo sư, lão nhân chần chờ một lúc lâu, sau đó đút tay vào túi, khi lần nữa lấy ra, trong lòng bàn tay liền có thêm một thứ cùng màu da. Nhìn kỹ, giữa lòng bàn tay Thái giáo sư và túi áo, có một vài sợi tơ trong suốt, đó là truyền khí cảm của máy phát hiện nói dối, nếu khi đó Thẩm Mộc có phản ứng chột dạ như huyết áp tăng cao v.v, liền không cách nào lấy được lòng tin của ông ta.

Lão già khốn khiếp.

Ánh mắt Thẩm Mộc âm trầm, trong lòng phiền chán.

Đây là lần đầu anh tiên giết người.

Không hề xuất hiện tình huống buồn nôn nôn mửa như trong tiểu thuyết miêu tả, càng không lưu lại bóng ma tâm lý như “Cảm giác trên tay dính đầy máu tươi không thể rửa sạch” linh tinh, mọi cử chỉ của Thẩm Mộc đều cực kỳ tự nhiên, lưu loát đơn giản như ăn cơm mặc quần áo —— Loại biểu hiện này của anh, làm Chu Lâm nhìn ở khoảng cách gần cảm thấy rất áp lực.

Hughes ngắm gương, nói: “Mặt gương này có hai công năng, một là hiện ra cảnh tượng trong phạm vi nhất định, hai là tái hiện hình ảnh trong trí nhớ, sau khi nhận được nó, ta vẫn luôn cất giữ, thẳng đến khi Byrne phản bội, mới đặt nó trong phòng ngủ.”

Thẩm Mộc thực lý giải, rốt cuộc cái gương này không giống phong cách trong phòng.

Nhưng mà, Byrne?

Hughes tựa hồ biết anh đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Chính là Ceciline thần quan.”

À, ông thần quan trung niên lấy đi 《 Lịch sử ma pháp cổ đại 》kia. Quý tộc ở Thần Tuyển đại lục có họ có tên, Byrne là một trong những gia tộc rất có danh vọng trong nhân loại, sau khi Ceciline · Byrne trở thành thần quan, vì không để mọi người nhìn thấy ông ta liền nghĩ đến gia tộc của ông ta mà không phụng dưỡng thần, liền yêu cầu mọi người gọi tên.

Đây cũng là một loại thân cận.

Mà Hughes dùng Byrne để gọi, thuyết minh tình cảm đã hao hết.



“Khi đó, ta bị thương rất nặng.” Mặt gương hiện ra vài hình ảnh, ánh mắt thần quan trung niên cuồng nhiệt, đôi tay run rẩy và dưới thân toàn máu, Hughes chống cằm, nhàn nhạt nói: “Bộ dạng của ta có chút thảm, không cho anh xem.” Cậu chăm chú nhìn Thẩm Mộc, nghiêm túc nói: “Dù sao, nhân sinh lúc nào cũng có nhấp nhô.”

“……”

Thẩm Mộc không biết nói gì mới tốt.

Thật lâu sau, anh trầm ngâm nói: “Đây tính là an ủi?”

Thật đúng là đủ uyển chuyển.

Hughes không nói lời nào, chỉ quay mặt đi.

Loại phản ứng này, không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Thế nhưng Thẩm Mộc lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của Hughes…… Khoan đã, đây chẳng phải dáng vẻ của chính anh sao…… Thẩm Mộc đột nhiên 囧.

Bọn họ đang ngồi trên mép giường, khoảng cách thật sự rất gần, phảng phất như có một loại không khí kỳ lạ đang lưu chuyển —— tựa hồ tốc độ không khí lưu động đến chỗ này cũng chậm lại. Mất đi chủ nhân khống chế, mặt gương không còn xuất hiện hình ảnh, mà nó hiển nhiên còn giữ lại công năng bình thường của một cái gương, lúc này liền phản chiếu ra hình ảnh của hai người.

Hình như Hughes không chú ý tới.

Thẩm Mộc hứng thú mà đánh giá sắc mặt thiếu niên được gọi là thần này, lại thấy trên mặt không phải là xấu hổ buồn bực như trong tưởng tượng, mà là một loại ủ dột thống khổ.

Sau một lát, Thẩm Mộc phát hiện thêm nhiều chi tiết: Lòng bàn tay nắm chặt, mày nhíu lại, hai mắt khép chặt…… Rất nhiều thần thái đều đang nói rõ cảm thụ của Hughes, Thẩm Mộc không biết cậu khó chịu ở đâu, nhưng theo bản năng dịch qua, chạm lên bờ vai cậu.

Cả người Hughes run lên, nhịn không được tránh ra.

Loại phản ứng này có thể nói là ngoài ý muốn, cũng có thể nói là xa lạ hoặc là bài xích, nhưng không làm Thẩm Mộc thối lui, ngược lại làm anh trực tiếp vòng tay ôm lấy cậu từ sau lưng.

Hughes: “……”

Vừa rồi lúc xoay mặt, thân thể cậu cũng hơi hơi xoay người đi, hiện giờ Thẩm Mộc vươn qua, đôi tay vòng từ hai bên trái phải, giao nhau trên bụng nhỏ của cậu, hình thành tư thế ôm. Nhiệt lượng truyền từ sau lưng đến ngực, trên bụng nhỏ cũng ấm áp dễ chịu, Hughes nhắm mắt, đem loại cảm giác không nên có này vứt đi.

—— Nơi này cũng không phải thế giới hiện thực, mà cậu ngay cả thân thể cũng không có, sao có thể cảm giác được ấm áp đây?

Là mềm lòng đi.

Dù tự nói với mình như vậy, ấm áp vẫn như cũ làm người hoài niệm, trong cái ôm này, cậu cảm thấy thật nhẹ nhàng, sau đó bỗng nhiên cảnh giác, mạnh mẽ tránh ra.

Hughes hờ hững xoay người: “Cách xa ta ra một chút.”

Thẩm Mộc rất nghe lời thu hồi tay, nhưng không dịch ra, anh dựa vào thật sự gần, hơi thở cơ hồ lướt trên mặt người bên cạnh, trong mắt lộ ra quan tâm: “Cậu sao vậy?” Thẩm Mộc suy đoán nói: “Là thế giới này đang bài xích cậu sao?” Đây là suy đoán đáng tin cậy nhất anh có thể nghĩ đến.

“Không liên quan đến anh.”

“Thật sự không liên quan đến tôi à?”

Ánh mắt Thẩm Mộc sáng quắc, Hughes thiếu chút nữa lại quay đầu đi, chần chừ trong chốc lát, nói: “Ta đều có tính toán.”

“Có chỗ nào cần tôi hỗ trợ, nói cho tôi.”

Hughes mím môi, không nói lời nào.

Thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, đem khuôn mặt tinh xảo kia căng chặt muốn chết, Thẩm Mộc bỗng nhiên cảm thấy người cần an ủi hình như thay đổi rồi, anh hơi tạm dừng, đẩy ngã thiếu niên áo bào trắng lên giường, sau đó ghé vào người cậu. Đối với việc này, Thẩm Mộc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lần trước cậu chính là làm thế này.”

“……”



Hughes không còn lời gì để nói.

Nằm trên giường lớn mềm mại, bị khí tức quen thuộc thân mật vây quanh, đối hai người mà nói đều là thể nghiệm thoải mái.

Mí mắt nặng trĩu.

Trong mê mang, Thẩm Mộc dần thiếp đi.

Đối với độ tuổi và kinh nghiệm từng trải của anh, những chuyện phải trải qua hôm nay là quá nhiều.

Hughes chăm chú nhìn thụy nhan* của Thẩm Mộc.

* Khuôn mặt khi ngủ, đọc truyện trên wattpad nhé các bạn, đọc truyện trên trang khác đều là con cờ hó(. ᴗ .)

Trong mắt Chu Lâm, Thẩm Mộc là một thiếu niên không thể nắm bắt; ở trong mắt Thẩm Hạo, Thẩm Mộc là người anh trai ít nói ít cười; ở trong mắt Lý Hòa Quang, Thẩm Mộc là một chiến hữu đáng tín nhiệm…… Nếu bọn họ thấy dáng vẻ của thiếu niên hiện tại, có lẽ liền sẽ không nghĩ như vậy.

Đây rõ ràng là một đứa trẻ chưa lớn.

Hughes lộ ra một nụ cười mềm mại, nhìn Thẩm Mộc trong chốc lát, cũng không có sửa tư thế nằm của cậu, rất lâu sau đó, vẻ mặt cậu dần trở nên thống khổ, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, lẩm bẩm: “Anh sẽ không trách ta, đúng không? Chúng ta vốn dĩ…… chính là một người mà……”

Một đêm ngủ ngon.

Không, cũng không ngon lắm.

Thẩm Mộc mở mắt ra, thấy đồng hồ báo thức trên bàn biểu hiện mới qua một giờ, như suy tư gì đó.

Tốc độ chảy của thời gian không giống nhau sao? Hay là, trong phòng ngủ của Hughes, sẽ khôi phục nhanh hơn? “Tin Xuân ca, đầy máu sống lại tại chỗ”* những câu này đột nhiên nhảy ra, Thẩm Mộc lắc lắc đầu, rửa mặt ngồi vào bàn, bắt đầu lẳng lặng suy nghĩ.

* hình như là Xuân ca đi thi đấu Esport sau nhiều lần chết đi sống lại, kiên trì chiến thắng đối thủ. Nếu muốn bt thêm chi tiết thì lên mạng tìm.

https://zhidao.baidu.com/question/369286861/answer/926074852.html

Không biết vì sao, từ sau khi mạt thế giáng xuống, liền không có tín hiệu.

Di động, viễn thông, điện tín…… Rõ ràng trạm gốc vẫn còn, nhưng lại không lên mạng được, thế giới từ địa cầu lập tức biến thành trạng thái nguyên thủy —— truyền tin cơ bản dựa vào miệng.

Dưới loại tình huống này, rất nhiều đồ như máy nghe trộm v.v...đều không cần sử dụng đến, bởi vậy ước định của Thẩm Mộc và đám Tần Ca cũng rất đơn giản. Nếu có thể liên hệ với Thái giáo sư, có được sự phối hợp của ông ta; hoặc là việc không thành, không cách nào bảo đảm an toàn của chính mình, liền bắn súng ra tín hiệu.

Trên tay Thẩm Mộc không có, đều ở chỗ Lý Hòa Quang.

Mặt khác, đám Tần Ca cũng sẽ ở quanh viện nghiên cứu tìm kiếm đường vào, tìm được rồi có thể sẽ hành động, đặc biệt dưới tình huống hai ngày đều không có liên lạc gì.

Một kế hoạch thô ráp.

Bình tĩnh mà xem xét, Thẩm Mộc hoàn toàn không nghĩ tham dự chuyện này, nề hà Tập Na và Vương Võ đều đề phòng bọn họ phòng, sợ để lộ tin tức, Thẩm Mộc không thể không chủ động nhận nhiệm vụ —— Anh không biết rốt cuộc Vương Võ làm cái gì, nhưng so với Tần Ca dễ mềm lòng và Tập Na lấy danh vì đại nghĩa, Vương Võ đối với mạng người thập phần coi thường, Thẩm Mộc trước sau vẫn nhớ rõ, khi Hạ Vũ thất thố bo bo giữ mình, Vương Võ không chút do dự bắn một phát súng.

Lãnh khốc mà trí mạng.

Tuy rằng một bên là người của căn cứ, một bên là tội phạm nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ khác nhau là miệng hổ và hang cọp mà thôi.

Thẩm Mộc thở phào một hơi.

Đối phó với Dương Phán, anh cần một loại thực vật khác.

Tuyết Kiến trên cổ tay giật giật, thân mật cọ cọ làn da của chủ nhân, Thẩm Mộc bị nó làm cho có chút ngứa, hơi hơi cong khóe môi: “Được rồi, đừng có thích làm nũng như vậy.” Ngữ điệu thiếu niên âm nhu: “Tôi cho em đi ăn no.” Thanh âm càng ngày càng nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có chính mình có thể nghe thấy: “Ăn đến no căng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau