Chương 109: Dũng cảm xin lỗi
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Cơn sốt của Lý Mộ Nhiên vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống nhưng miệng vết thương trên lưng đã sắp khỏi hẳn, Long Hạ để lại một chai thuốc hạ sốt cho bọn họ. Phó Đam cũng đã tỉnh, đang ngồi ở đằng kia sững sờ nâng cánh tay của mình, sắc mặt hai người cũng không phải quá tốt. Chẳng qua sau khi mọi người tiến vào, Lý Mộ Nhiên vẫn lên tinh thần đáp lại lời thăm hỏi và cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, cho đến khi tiễn bước hết mọi người cô mới thở mạnh ra, nhìn về phía Phó Đam đang yên lặng.
“Chị ơi, sau này… chúng ta cho dù chết, cũng không đi cầu xin người khác nữa, được không?” Phó Đam đột nhiên mở miệng, khiến ba đứa nhỏ đang vui vẻ nhảy nhót vì hai người họ đã khỏe lên nháy mắt an tĩnh lại, mờ mịt lại không biết làm sao nhìn hai người.
Tay Phó Đam không thể khôi phục lại hoàn toàn như trước kia, tuy miệng vết thương đã khép kín nhưng bởi vì bị hoại tử mất một đoạn gân thịt mà có vẻ cong cong dị dạng. Chỉ là điều khiến cậu nói như vậy cũng không phải xuất phát từ nguyên nhân đó.
“A Đam…” Lý Mộ Nhiên kêu lên, lại không thể nói tiếp được nữa.
“Em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại ân tình mà chú Tống đã cứu chúng ta, đợi đến khi chúng ta không nợ chú ấy cái gì nữa, coi như không biết bọn họ, không cầu xin bọn họ cũng không cầu xin bất cứ kẻ nào, được không chị?” Phó Đam lớn giọng, khi nói nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt nhưng lại quật cường không để nó rơi xuống.
“Anh ấy là thầy của chị…” Lý Mộ Nhiên im lặng một lát, lắc đầu nói. Trong lòng cô cũng khó chịu nhưng lại có kiên trì của mình “Hơn nữa khi chúng ta không có bất kì tác dụng gì với anh ấy, anh ấy vẫn sẵn lòng ra tay giúp đỡ chúng ta, chỉ bằng phần tâm ý đó đã không thể xem như mua bán trao đổi giữa hai bên thỏa thuận xong liền phân chia rõ ràng. Trừ phi chính anh ấy yêu cầu như vậy, nếu không chị không thể coi anh ấy là người xa lạ được.”
“Nhưng cái cô kia nói chị như thế, rõ ràng không phải vậy mà…” Tựa hồ hiểu được ý của cô, nhưng kiêu ngạo của thiếu niên đồng thời lại khiến Phó Đam tiếp thu điểm này, phẫn nộ không cam lòng mà hô lên, rồi sau đó gục đầu vào gối khóc nức nở, không còn đè nén giống đêm qua nữa. Hai ngày này, dường như trong phòng nhỏ sớm đã ngập tràn nước mắt rồi.
Thấy thiếu niên phản ứng kịch liệt như vậy, Lý Mộ Nhiên vốn đang còn bởi vì lời nói của Long Hạ mà dâng lên cảm giác mất thể diện liền không khỏi phai nhạt, đi qua ngồi xuống, nhẹ vỗ về đầu thiếu niên, thanh âm không lớn nhưng rất trịnh trọng hứa hẹn “A Đam, chị có thể đồng ý với em không bao giờ cầu xin chủ nhiệm giúp chúng ta nữa.” Cô gái kia nói không sai, mặc kệ là có tâm hay vô tình, bản thân không nên vì chút xíu quan hệ mà coi chủ nhiệm Tống là cọng rơm cứu mạng của mình, thời điểm bất lực tuyệt vọng vừa đến liền muốn vươn tay bám lấy.
“Làm người thì không nên quá tham lam. Cô và ngài Tống không phải người cùng một thế giới, đừng lợi dụng mấy đứa nhỏ đáng thương để tới gần anh ấy rồi làm chuyện ngu xuẩn.” Từ đầu tới cuối, cô gái kia chỉ nói một câu như vậy với cô, trên mặt không hề che giấu sự coi thường khinh miệt của mình.
Nói thật, lúc mới nghe hai câu đó cô thật sự là xấu hổ hận không thể kiếm cái hố mà chui xuống. Gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn, Lý Mộ Nhiên đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy mình và Phó Đam có thể sống qua lúc này đã là rất may mắn rồi, lại đi oán giận người ta nói chuyện khó nghe, thái độ bố thí thì không khỏi có hơi không biết tốt xấu. Vì thế xoa xoa đầu thiếu niên sau khi nghe cô hứa mà tiếng khóc dần ngưng lại, sau đấy ôm lấy Trương Duệ Dương bị dọa ngây ngốc đứng bên cạnh, hỏi “Dương Dương, con thật sự làm được rồi, ngay cả dì cũng không gặp được chú chủ nhiệm đâu, con làm thế nào vậy?”
Trương Duệ Dương lần này không bởi vì được khen mà vui vẻ, nhóc bất an nhìn Phó Đam đang chôn đầu, hơn nữa đôi mắt đen trắng rõ ràng lại dừng trên cánh tay dị dạng không bình thường một lúc, sau đó mới vươn tay ôm lấy cổ Lý Mộ Nhiên, vùi mặt vào cổ cô rầu rĩ “Dì đó không chữa khỏi tay cho anh A Đam.”
Lý Mộ Nhiên ôm chặt lấy nhóc, tuy trước đó cũng chú ý tới nhưng trong nháy mắt Dương Dương nói ra sự thật đó, cô vậy mà lại không dám nghiêng đầu nhìn tay Phó Đam. Có lẽ không phải lỗi của cô nhưng cô vẫn vì thế mà cảm thấy áy náy khó có thể thừa nhận được.
Nào biết Phó Đam mới rồi còn không khống chế được khóc lớn nghe vậy liền ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau loạn xạ nước mắt trên mặt, gắng cười bảo “Đã chữa khỏi rồi, nhìn anh ôm em nè.” Nói xong vươn tay về phía Trương Duệ Dương. Cậu tận lực khiến cánh tay lành lặn hơi cong lại, vì thế cái tay kia trông cũng không quá dị dạng.
Trương Duệ Dương chậm rãi nghiêng đầu từ cổ Lý Mộ Nhiên sang, nghiêm túc nhìn hai cánh tay mấy lần, sau đó quay người nhào vào ngực Phó Đam, trước khi được Phó Đam ôm, nhóc chuẩn xác ôm lấy cánh tay dị dạng kia, nhẹ nhàng sờ sờ như sợ nó bị đau, lại thổi thổi rồi nhỏ giọng hỏi “Anh ơi, còn đau không?”
Ánh mắt Phó Đam còn ửng đỏ, lại cười hì hì lắc đầu “Không đau, đã nói khỏi rồi mà. Dị năng trị liệu thật lợi hại, bị thương kiểu gì cũng chữa hết được.”
Trương Duệ Dương ngồi trong lòng cậu, nghe vậy cũng không vui lên, ngược lại cái đầu nhỏ gục xuống, rầu rĩ nói “Anh ơi, xin lỗi anh, Dương Dương không nghe lời, hại anh bị thương. Dương Dương hư, anh đánh mông Dương Dương đi.” Lo lắng sợ hãi hai ngày, nhóc con rốt cục cố lấy dũng khí xin lỗi Phó Đam.
Lý Mộ Nhiên vốn đang cười tủm tỉm nhìn một lớn một nhỏ động viên lẫn nhau, nghe đến câu đó, sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên lau lau mắt, kêu Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh không thực sự hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi nấu cơm. Giằng co một ngày, mấy đứa nhỏ chỉ sợ là chưa ăn gì cả.
Mà Phó Đam được trịnh trọng xin lỗi cũng ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên cảm xúc mà ngay cả chính cậu cũng không hiểu được, có chút chua xót lại có chút mềm mại, mà tay phải tàn tật khiến cậu tuyệt vọng thống khổ tựa hồ cũng không còn mãnh liệt như trước nữa. Cậu đặt cằm lên đỉnh đầu Trương Duệ Dương, ôm nhóc vào lòng khẽ đong đưa, ánh mắt rơi xuống góc tường tối om, thấp giọng nói “Không phải Dương Dương sai, là do anh quá ngốc thôi.” Bởi vì cậu quá yếu cho nên mới rơi vào kết cục này, căn bản không thể trách người khác được.
“Anh không ngốc.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu lớn tiếng phản bác, nhưng dường như lại cảm thấy anh trai sau khi tay bị hỏng có thể trở nên ngốc nghếch, vì thế lập tức bổ sung thêm một câu “Sau này Dương Dương sẽ bảo vệ anh.”
Nếu đổi thành một người gần tuổi hoặc lớn tuổi hơn nói ra câu này, Phó Đam với lòng tự trọng mạnh mẽ có thể sẽ chê cười thành tiếng, thậm chí vì thế mà cảm thấy nhục nhã đến mức căm phẫn, nhưng đổi thành một đứa nhỏ năm tuổi, cậu lại thấy thật sự cảm động, trong lòng cũng không cho là thật, miệng lại ừ một tiếng, cười nói “Được, sau này anh A Đam sẽ theo Dương Dương lăn lộn nha.” Cậu cũng không phát hiện, trải qua chuyện lần này khoảng cách giữa cậu và Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương trong lúc vô tình dường như càng tiến gần hơn.
Beta: Yến Phi Ly
Cơn sốt của Lý Mộ Nhiên vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống nhưng miệng vết thương trên lưng đã sắp khỏi hẳn, Long Hạ để lại một chai thuốc hạ sốt cho bọn họ. Phó Đam cũng đã tỉnh, đang ngồi ở đằng kia sững sờ nâng cánh tay của mình, sắc mặt hai người cũng không phải quá tốt. Chẳng qua sau khi mọi người tiến vào, Lý Mộ Nhiên vẫn lên tinh thần đáp lại lời thăm hỏi và cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, cho đến khi tiễn bước hết mọi người cô mới thở mạnh ra, nhìn về phía Phó Đam đang yên lặng.
“Chị ơi, sau này… chúng ta cho dù chết, cũng không đi cầu xin người khác nữa, được không?” Phó Đam đột nhiên mở miệng, khiến ba đứa nhỏ đang vui vẻ nhảy nhót vì hai người họ đã khỏe lên nháy mắt an tĩnh lại, mờ mịt lại không biết làm sao nhìn hai người.
Tay Phó Đam không thể khôi phục lại hoàn toàn như trước kia, tuy miệng vết thương đã khép kín nhưng bởi vì bị hoại tử mất một đoạn gân thịt mà có vẻ cong cong dị dạng. Chỉ là điều khiến cậu nói như vậy cũng không phải xuất phát từ nguyên nhân đó.
“A Đam…” Lý Mộ Nhiên kêu lên, lại không thể nói tiếp được nữa.
“Em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại ân tình mà chú Tống đã cứu chúng ta, đợi đến khi chúng ta không nợ chú ấy cái gì nữa, coi như không biết bọn họ, không cầu xin bọn họ cũng không cầu xin bất cứ kẻ nào, được không chị?” Phó Đam lớn giọng, khi nói nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt nhưng lại quật cường không để nó rơi xuống.
“Anh ấy là thầy của chị…” Lý Mộ Nhiên im lặng một lát, lắc đầu nói. Trong lòng cô cũng khó chịu nhưng lại có kiên trì của mình “Hơn nữa khi chúng ta không có bất kì tác dụng gì với anh ấy, anh ấy vẫn sẵn lòng ra tay giúp đỡ chúng ta, chỉ bằng phần tâm ý đó đã không thể xem như mua bán trao đổi giữa hai bên thỏa thuận xong liền phân chia rõ ràng. Trừ phi chính anh ấy yêu cầu như vậy, nếu không chị không thể coi anh ấy là người xa lạ được.”
“Nhưng cái cô kia nói chị như thế, rõ ràng không phải vậy mà…” Tựa hồ hiểu được ý của cô, nhưng kiêu ngạo của thiếu niên đồng thời lại khiến Phó Đam tiếp thu điểm này, phẫn nộ không cam lòng mà hô lên, rồi sau đó gục đầu vào gối khóc nức nở, không còn đè nén giống đêm qua nữa. Hai ngày này, dường như trong phòng nhỏ sớm đã ngập tràn nước mắt rồi.
Thấy thiếu niên phản ứng kịch liệt như vậy, Lý Mộ Nhiên vốn đang còn bởi vì lời nói của Long Hạ mà dâng lên cảm giác mất thể diện liền không khỏi phai nhạt, đi qua ngồi xuống, nhẹ vỗ về đầu thiếu niên, thanh âm không lớn nhưng rất trịnh trọng hứa hẹn “A Đam, chị có thể đồng ý với em không bao giờ cầu xin chủ nhiệm giúp chúng ta nữa.” Cô gái kia nói không sai, mặc kệ là có tâm hay vô tình, bản thân không nên vì chút xíu quan hệ mà coi chủ nhiệm Tống là cọng rơm cứu mạng của mình, thời điểm bất lực tuyệt vọng vừa đến liền muốn vươn tay bám lấy.
“Làm người thì không nên quá tham lam. Cô và ngài Tống không phải người cùng một thế giới, đừng lợi dụng mấy đứa nhỏ đáng thương để tới gần anh ấy rồi làm chuyện ngu xuẩn.” Từ đầu tới cuối, cô gái kia chỉ nói một câu như vậy với cô, trên mặt không hề che giấu sự coi thường khinh miệt của mình.
Nói thật, lúc mới nghe hai câu đó cô thật sự là xấu hổ hận không thể kiếm cái hố mà chui xuống. Gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn, Lý Mộ Nhiên đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy mình và Phó Đam có thể sống qua lúc này đã là rất may mắn rồi, lại đi oán giận người ta nói chuyện khó nghe, thái độ bố thí thì không khỏi có hơi không biết tốt xấu. Vì thế xoa xoa đầu thiếu niên sau khi nghe cô hứa mà tiếng khóc dần ngưng lại, sau đấy ôm lấy Trương Duệ Dương bị dọa ngây ngốc đứng bên cạnh, hỏi “Dương Dương, con thật sự làm được rồi, ngay cả dì cũng không gặp được chú chủ nhiệm đâu, con làm thế nào vậy?”
Trương Duệ Dương lần này không bởi vì được khen mà vui vẻ, nhóc bất an nhìn Phó Đam đang chôn đầu, hơn nữa đôi mắt đen trắng rõ ràng lại dừng trên cánh tay dị dạng không bình thường một lúc, sau đó mới vươn tay ôm lấy cổ Lý Mộ Nhiên, vùi mặt vào cổ cô rầu rĩ “Dì đó không chữa khỏi tay cho anh A Đam.”
Lý Mộ Nhiên ôm chặt lấy nhóc, tuy trước đó cũng chú ý tới nhưng trong nháy mắt Dương Dương nói ra sự thật đó, cô vậy mà lại không dám nghiêng đầu nhìn tay Phó Đam. Có lẽ không phải lỗi của cô nhưng cô vẫn vì thế mà cảm thấy áy náy khó có thể thừa nhận được.
Nào biết Phó Đam mới rồi còn không khống chế được khóc lớn nghe vậy liền ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau loạn xạ nước mắt trên mặt, gắng cười bảo “Đã chữa khỏi rồi, nhìn anh ôm em nè.” Nói xong vươn tay về phía Trương Duệ Dương. Cậu tận lực khiến cánh tay lành lặn hơi cong lại, vì thế cái tay kia trông cũng không quá dị dạng.
Trương Duệ Dương chậm rãi nghiêng đầu từ cổ Lý Mộ Nhiên sang, nghiêm túc nhìn hai cánh tay mấy lần, sau đó quay người nhào vào ngực Phó Đam, trước khi được Phó Đam ôm, nhóc chuẩn xác ôm lấy cánh tay dị dạng kia, nhẹ nhàng sờ sờ như sợ nó bị đau, lại thổi thổi rồi nhỏ giọng hỏi “Anh ơi, còn đau không?”
Ánh mắt Phó Đam còn ửng đỏ, lại cười hì hì lắc đầu “Không đau, đã nói khỏi rồi mà. Dị năng trị liệu thật lợi hại, bị thương kiểu gì cũng chữa hết được.”
Trương Duệ Dương ngồi trong lòng cậu, nghe vậy cũng không vui lên, ngược lại cái đầu nhỏ gục xuống, rầu rĩ nói “Anh ơi, xin lỗi anh, Dương Dương không nghe lời, hại anh bị thương. Dương Dương hư, anh đánh mông Dương Dương đi.” Lo lắng sợ hãi hai ngày, nhóc con rốt cục cố lấy dũng khí xin lỗi Phó Đam.
Lý Mộ Nhiên vốn đang cười tủm tỉm nhìn một lớn một nhỏ động viên lẫn nhau, nghe đến câu đó, sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên lau lau mắt, kêu Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh không thực sự hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi nấu cơm. Giằng co một ngày, mấy đứa nhỏ chỉ sợ là chưa ăn gì cả.
Mà Phó Đam được trịnh trọng xin lỗi cũng ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên cảm xúc mà ngay cả chính cậu cũng không hiểu được, có chút chua xót lại có chút mềm mại, mà tay phải tàn tật khiến cậu tuyệt vọng thống khổ tựa hồ cũng không còn mãnh liệt như trước nữa. Cậu đặt cằm lên đỉnh đầu Trương Duệ Dương, ôm nhóc vào lòng khẽ đong đưa, ánh mắt rơi xuống góc tường tối om, thấp giọng nói “Không phải Dương Dương sai, là do anh quá ngốc thôi.” Bởi vì cậu quá yếu cho nên mới rơi vào kết cục này, căn bản không thể trách người khác được.
“Anh không ngốc.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu lớn tiếng phản bác, nhưng dường như lại cảm thấy anh trai sau khi tay bị hỏng có thể trở nên ngốc nghếch, vì thế lập tức bổ sung thêm một câu “Sau này Dương Dương sẽ bảo vệ anh.”
Nếu đổi thành một người gần tuổi hoặc lớn tuổi hơn nói ra câu này, Phó Đam với lòng tự trọng mạnh mẽ có thể sẽ chê cười thành tiếng, thậm chí vì thế mà cảm thấy nhục nhã đến mức căm phẫn, nhưng đổi thành một đứa nhỏ năm tuổi, cậu lại thấy thật sự cảm động, trong lòng cũng không cho là thật, miệng lại ừ một tiếng, cười nói “Được, sau này anh A Đam sẽ theo Dương Dương lăn lộn nha.” Cậu cũng không phát hiện, trải qua chuyện lần này khoảng cách giữa cậu và Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương trong lúc vô tình dường như càng tiến gần hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất