Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 114: Chỗ tránh nạn

Trước Sau
Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

Bản đồ tỉnh Trung Châu được đem ra. Nói đến bản đồ này, là khi mọi người vào thành phố Hàm Trạch giết zombie, Triệu Xuân tiện tay vơ lấy ở sạp báo ven đường cùng với một tấm bản đồ toàn quốc. Trên thực tế, khi mưa to, bởi vì hệ thống thoát nước không tốt lắm nên thành phố Hàm Trạch đã từng bị ngập sâu, vì vậy rất nhiều báo trong sạp đã bị ẩm nát, có thể tìm được hai tấm còn nguyên vẹn như vậy không phải chuyện dễ dàng. Đương nhiên, người cần bản đồ cũng không nhiều, thậm chí còn có người cười anh.

Trương Dịch vẽ lên bản đồ một tuyến đường “Tránh khỏi con đường này.” Nếu anh nhớ không lầm, lúc trước Hàn Linh nói cô muốn đi Tây Bắc thành lập căn cứ. Từ huyện Tử Vân qua thành phố Trường và Hàm Trạch, xung quanh đó chỉ sợ không còn bao nhiêu vật tư vô chủ. Tuy rằng kiếm đồ ăn cho hai mươi mấy người bọn họ hẳn vẫn đủ nhưng sẽ phân bố rất rải rác, hơn nữa có khả năng tồn tại những người sống sót khác, nếu muốn thu thập có lẽ sẽ rất mạo hiểm, cho nên nếu tránh được thì vẫn tốt hơn.

Kiều Dũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, vốn còn muốn hỏi nguyên nhân nhưng tựa hồ nhớ tới cái gì, cuối cùng chỉ gật gật đầu, ngón tay di động quanh vài thành thị xung quanh Bác Vệ một vòng, do dự nửa ngày vẫn không ra được quyết định.

“Tốt nhất xung quanh nên có căn cứ cỡ lớn để tránh tin tức bế tắc, cũng tiện hỏi thăm tin tức của Mập Mạp và Mộ Nhiên.” Hắn cong ngón tay gõ nhẹ bản đồ, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. “Nhưng lại không thể cách quá gần nếu không dễ va chạm với người trong căn cứ, mấy chuyện tranh đoạt đồ ăn rất phiền toái.”

“Không cần có sông hay hồ, tránh cho mưa to một trận nữa lại ngập lụt thì phí công.” Trần Trường Xuân xen mồm, bọn họ từ Trạch Tây đến đây, bởi vì bên đó có nhiều sông hồ, hiểu rõ nỗi khổ của lụt lội, cho nên đầu tiên là nghĩ đến điểm này.

“Vậy nước dùng phải giải quyết thế nào?” Hà Vu Khôn lập tức tiếp một câu, điều này quá quan trọng.

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng rơi xuống trên người Hoàng Sư Giác, Hoàng Sư Giác sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng “Nước ăn tôi có thể cung cấp, nhưng nước tắm rửa thì hơi khó khăn.”

“Xung quanh vẫn nên có nguồn nước mới tốt.” Trần Vi nói chen vào. Phụ nữ luôn yêu sạch sẽ, nhất là còn có sự tồn tại của một thứ gọi là ‘kỳ sinh lý’, không có nước mà nói quả thật không chấp nhận được.

“Phải chắc chắn, có thể kháng động đất chống lũ lụt, phòng động vật biến dị công kích, đừng như lần trước, chim chuột đến chúng ta cũng chỉ có thể chạy. Tốt nhất là đủ bí mật, không hấp dẫn chú ý của người hay thứ kì quái gì đó.” Thứ kì quái đương nhiên là chỉ zombie cùng các loại sinh vật biến dị.

“Mấy thứ giống như chim chuột, cho dù là căn cứ lớn cũng khó đối phó mà.” Lời này hoàn toàn không phải để giữ mặt mũi cho mình mà là sự thật.



“Vật tư xung quanh tốt nhất không bị lấy đi quá nhiều, không thể cách căn cứ quá gần, ít nhất phải ngoài trăm km… Đúng rồi, Nam thiếu, lần trước các anh nói muốn đi núi Cửu Thương tìm mấy kho hàng kỳ thật rất không tồi…” Người nào đó đề xuất.

“Chỗ ấy không được, lần trước đi hơn một ngàn người cũng chưa trở về, ai biết là bị cái gì tiêu diệt, hay là những người đó ở lại đó luôn rồi. Hơn nữa, lão Giang kia tuyệt đối sẽ không cam tâm, chờ thêm một thời gian nhất định sẽ lại phái người qua, chúng ta mới hai mươi mấy người, ngay cả cho người ta nhét kẽ răng còn chưa đủ. Một kho hàng lớn như vậy, chậc chậc!” Không đợi Nam Thiệu mở miệng, đã có người thay hắn phủ quyết ý kiến này nhưng trong lời nói lại mang tiếc hận.

“Chỗ đó phải đủ không gian, nhất định phải rất lớn, tốt nhất là có đủ đồ cho chúng ta ăn uống chờ chết, bên ngoài thay đổi thế nào cũng không sợ.”

“Xùy! Biến đê!”

Sau khi xác định muốn thành lập một chỗ tránh nạn thuộc về chính mình, tất cả mọi người hưng phấn hẳn lên, cậu một lời tôi một chữ nêu hết ý kiến, Kiều Dũng nghe muốn nổ đầu, đẩy bản đồ ra, day trán ngửa người tựa vào sô pha, vẻ mặt nhăn nhó mà thở dài “Yêu cầu quá cao, việc này không dễ làm đâu!” Không có nơi nào để lấy tình báo, không biết toàn bộ Trung Châu có những căn cứ nào, để tìm được nơi đạt được tất cả mong muốn của bọn họ thật sự rất khó khăn.

Hoa Quốc tổng cộng có ba mươi mốt tỉnh, đất đai rộng lớn, Trung Châu chiếm 530.000 km2, trước tận thế nhân khẩu gần một tỷ, dù là diện tích hay dân cư đều nằm trong ba cái tên đứng đầu toàn quốc, nhưng nói đến phát triển kinh tế lại nằm trong top mười cuối bảng. Khu này có mười chín nơi cấp thành, hai khu dân tộc thiểu số tự trị. Khu vực lớn như vậy mà chỉ có một căn cứ Bác Vệ với hai ba mười nghìn người sống sót hiển nhiên là không có khả năng.

“Mấy tháng trước mưa to, sông Hồng tràn đê, mấy huyện lân cận Trạch Tây đều gặp nạn.” Nam Thiệu nhìn mấy người Trần Trường Xuân “Anh Trần là từ bên kia tới đây, có thể xác định xung quanh huyện Thạch Thiên cũng không có căn cứ nào lớn, nhưng vẫn có khả năng có quần thể người sống sót tụ tập. Từ Thạch Thiên đến huyện Tử Vân, thành phố Trường, Hàm Trạch, trong khu vực này trước kia có trấn Vọng Dương, hiện giờ chỉ còn lại Bác Vệ. Nhưng những chỗ này sớm đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi, không cần lo lắng.” Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới hang động trên núi ở trấn Vọng Dương, chợt dừng lại, loại trừ nó. Chưa nói việc trấn Vọng Dương bị thực vật biến dị chiếm cứ không dễ tiến vào, thực phẩm trong hang động kia tuy đủ duy trì một người sống sót một hai năm, nhưng nếu phân cho hai mươi mấy người cũng chỉ được hơn một tháng, trong tình hình không dư sức mà lại chạy một chuyến xa như vậy, thật sự không đáng.

“… Bỏ qua Tây Bắc và thành phố Trường, chúng ta không có năng lực vượt quá xa, vả lại tốt nhất là cách căn cứ Bác Vệ không quá hai ngày lộ trình, cho nên phạm vi lựa chọn thu nhỏ lại còn thế này.” Hắn khoanh vùng vài vị trí tại hai hướng Đông Bắc cùng Tây Nam thành phố Hàm Trạch “Để tăng khả năng tiếp xúc các căn cứ tỉnh khác lại phải đề phòng lũ lụt, cho nên chỉ còn những lựa chọn đó thôi.”

Nơi ngón tay hắn chỉ đến chính là mấy vùng phía Tây Nam của huyện Dung Hà, ánh mắt Nam Duy không tự giác đi theo. Ngón tay thon dài xinh đẹp trong trí nhớ, vài nốt chai mỏng manh ẩn hiện, cho dù là cầm bút ký tên hay là cầm ly rượu đều mang theo khí chất tao nhã, cao quí toát ra từ tận trong khung, đó là thứ cậu bắt chước thế nào cũng không được, nhưng hiện tại chỗ đó đã che kín bởi miệng vết thương và sẹo nho nhỏ, kẽ tay bám dính những vệt bẩn chưa được rửa, ngón tay thô kệch vừa nhìn đã biết là người lao động chân tay. Cậu thầm hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt của chủ nhân bàn tay, vẫn anh tuấn như vậy nhưng dường như nhiều hơn thứ gì đó, chiếc cằm cương nghị có thêm một vòng râu ngắn mới mọc, không có kính gọng viền vàng, cả người thiếu đi lớp ngụy trang nhã nhặn, có vẻ cực kỳ sắc sảo nhưng lại không mất vẻ trầm ổn, chỉ khi hắn nhìn về phía người đàn ông bên cạnh biểu tình trên mặt mới dịu đi, mang theo nét nhu tình khiến tất cả mọi người có thể nhìn là hiểu.

Thật chói mắt! Nam Duy nhắm mắt lại, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, dựa vào đau đớn ngăn lại ghen tị đột nhiên dâng lên trong lòng. Cậu rõ ràng không thích đàn ông, càng không thích Nam Thiệu nhưng khi phát hiện thứ vốn thuộc về mình lại biến thành của người khác, cái loại ghen tị mãnh liệt này khiến cậu khó chịu muốn phát cuồng.

Như vậy là không đúng, không có gì hay mà hiếm lạ. Cậu một lần lại một lần tự nói với chính mình, khó khăn lắm mới khiến cảm xúc bình phục lại, khi mở mắt ra không dám tiếp tục nhìn người đàn ông ngồi giữa mọi người, đã ngừng nói và đang nghiêng tai lắng nghe ý kiến người xung quanh kia nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau