Chương 134: Ngàn cân treo sợi tóc
Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Xích sắt vẫn quấn chặt trên chân, chẳng qua một lát nữa lại đổi nơi khóa nên khi đi lại bởi vì quá mức nặng nề mà khiến vài người vốn có thể lực ban đầu yếu kém cất bước rất khó khăn, càng miễn bàn đến chuyện chạy trốn hay là phản kháng.
Nền nhà bằng tre thô khiến mỗi bước đều có thể làm người ta cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một trận rung động, rung vào đến tận trong lòng. Chính giữa căn phòng rộng lớn là một lò sưởi được xây từ đá bị đốt đen thui, ngọn lửa vẫn đang hừng hực rực cháy, có vài người ngồi quanh, có hai tên đeo súng, ánh mắt hung ác cảnh giác nhìn những người vừa trèo lên từ đất ngầm, cho đến khi bọn họ đi ra khỏi cửa.
Khi bông tuyết đâm vào đôi mắt đã quen với bóng tối, vài người vẫn luôn giữ biểu tình chết lặng theo bản năng nhắm chặt mắt, gió lạnh thấu xương thổi lên thân thể ăn mặc mong manh, như có như không thấm vào tận máu, tận xương, tựa hồ lập tức sẽ đông lạnh người ta thành khúc băng.
Bọn họ đang thông qua hành lang bằng tre, phòng xẻ thịt nằm ngay cách vách. Ngẩng đầu có thể nhìn tới ngọn núi trắng xoá, bao trùm bởi tuyết và thực vật biến dị rậm rạp đầy màu sắc rực rỡ, trại lâu tầng tầng cùng với người Yết tuần tra xung quanh. Một tiếng gào thét vang lên, có chim chóc biến dị bay ngang qua trại, dẫn tới không khí mỗi trạm gác căng thẳng, đến tận khi đám chim kia bay đi mới lại khôi phục bình thường.
Số lượng người trong trại cũng không quá nhiều, nhưng sẽ không ít. Kết hợp với kí ức khi vừa đến chỗ này, cộng thêm vài lần sau đó bị mang ra lưu ý được, có thể phán đoán ước chừng tầm ba mươi người, sẽ không chênh lệch nhiều. Dù cho người Yết hung hãn đến nhường nào, đứng trước dị biến của zombie cũng sẽ không có bất cứ ưu đãi gì. Nhưng bọn họ có thể xử lý sạch sẽ những người trong tộc biến thành zombie, lại đối kháng được với thực vật biến dị để bảo vệ trại, chỉ hai điểm này đã đủ để bọn chung kiêu ngạo.
“Nói với tụi mày bao nhiêu lần rồi, cho chúng mặc nhiều vào, chẳng lẽ bọn mày muốn ăn toàn thịt chết nứt nẻ?” Một gã đàn ông đội mũ da mở cửa cho họ đi vào, miệng bất mãn lải nhải với hai người áp giải họ tới.
“Thế cho chúng mấy cái chăn bông với hai bếp lò nhá?” Một tên áp giải nghe vậy không kiên nhẫn trào phúng.
“Mày đâu phải không biết, đám thịt heo này có thể sống đến bây giờ có đứa nào ngoan ngoãn hiền lành đâu. Có thể giảm khả năng hành động của chúng nó thì phải tận tực mà kìm hãm.” Một kẻ khác ngữ khí ôn hòa hơn giải thích.
Gã đội mũ da hừ một tiếng, hiển nhiên không đồng quan điểm đối với sự cẩn thận của hai người kia nhưng gã cũng không tiếp tục này đề tài, mà là chỉ chỉ cục thịt Trần “Xử thằng mập này đi.” Nói xong xoay người đi vào gian bên trong, miệng còn nói thầm “Giờ mà còn có thể càng ngày càng béo, thật là quái lạ.”
Cục thịt Trần nghe được, nọng thịt dưới cằm không khỏi rung rung, trong lòng sợ hãi đồng thời lại buồn bực vô cùng, thể trạng uống nước cũng béo đau khổ lắm biết không, tuy rằng điều kiện sống khổ cực, lại thường xuyên bị vây trong hoảng sợ thế nhưng vẫn có ăn mà. Có ăn thì dù ăn không đủ no, nhưng không cần nhúc nhích, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sao mà không béo cho được. Hơn nữa… tựa hồ dạ dày của y rất biết thích ứng với thực vật biến dị.
“Cắt thêm đi… Thật muốn trực tiếp làm thịt nó ăn cho sướng! Mỗi lần chỉ một hai miếng không đủ để nhét kẽ răng.” Tên áp giải có ngữ khí không tốt gật đầu, lại nhịn không được oán giận, xua mọi người vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại.
“Gấp cái gì, sắp sửa có thịt heo mới tới rồi, đến lúc đó làm thịt hết tụi này.” Gã cầm dao đã vào trong nhô đầu ra, nhếch miệng cười đáp.
Vừa nghe những lời này, tên áp giải đeo súng trên lưng đang cầm miếng vải đen định cột cho cục thịt Trần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua “Chuyện khi nào? Sao tao không nghe gì. Hàng mới thế nào?”
Một tên cầm súng chĩa vào mọi người lúc này cũng thoáng lơ là.
Chính là lúc này. Từ Tịnh vốn đang mang vẻ mặt đờ đẫn chết lặng, trong mắt chợt lóe ánh sáng, bỗng nhiên la lên “Hành động!” Âm thanh chưa dứt, mảnh đá sắc bén trong tay giống như phi tiêu lao ra ngoài, thẳng tắp xẹt qua cổ kẻ cầm đao, một phát trúng đích.
Cùng thời gian đó, cục thịt Trần tung một đấm về cánh tay kẻ áp giải đang cầm khăn đen tính trói y sau đó lại đấm thật mạnh lên mũi gã, khiến kẻ áp giải vừa vỡ mũi vừa hoa mắt, kế tiếp là một thụi thẳng vào bụng, do không kịp đề phòng định theo phản xạ tính bịt mũi gã lại đau đến nỗi phải lăn người trên mặt đất, cục thịt Trần quên luôn sự tồn tại của mảnh đá, cứ thế tay đấm chân đá thẳng vào kẻ áp giải. Bên kia, Giới Sân cũng nhào về hướng kẻ cầm súng gần anh nhất.
Pằng! Một tiếng súng vang lên, Từ Tịnh giải quyết xong kẻ cầm đao thì muốn kéo xích sắt nặng nề bỗng tái nhợt hết mặt mũi, nắm đấm của cục thịt Trần đang đánh xuống chợt ngưng lại, rồi sau đó y hét một tiếng thê lương, nắm đấm như mưa trút xuống, giống như đã phát điên.
Giới Sân bị xung lực đẩy lui về phía sau hai bước, anh cảm thấy lồng ngực giống như bị khoét một lỗ lớn, đau đớn tựa như lũ quét ập đến nhưng lại giống như không có cảm giác gì, bỗng thấy cổ họng tràn lên vị máu tanh, bên tai văng vẳng tiếng rống tràn ngập phẫn nộ và tuyệt vọng của cục thịt Trần. Anh chợt nghĩ không xong rồi, lớn tiếng như vậy nhất định sẽ đưa tới rất nhiều người, thế nhưng trước lúc đó, anh nghĩ bản thân hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như kịp, có lẽ Từ Tịnh và cục thịt Trần còn có thể chạy đi. Cho nên anh cố gắng khống chế tư thế lui, ngay trước khi tiếng súng vang lên lần thứ hai đã cầm mảnh đá cứa vào cổ kẻ đang vội vàng giơ súng, một chút nữa thôi…..vài nhát nữa thôi…
Khi cục thịt Trần bị Từ Tịnh đạp mạnh một cái mới thoát lực ngã xuống, rốt cuộc khi tỉnh táo lại thì nhìn thấy thi thể người Yết bị mình đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn nằm ở trước mặt, cách đó không xa, miệng Giới Sân trào máu được Từ Tịnh ôm lấy, ngực anh được một nắm vải rách đè chặt lại nhưng vẫn có máu thấm ra, mà bên cạnh bọn họ, cái kia kẻ cầm súng đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng đang bị hai tên ‘thịt heo’ được đưa đi cùng họ điên cuồng cắn xé.
“Ngu xuẩn, ngây ngốc làm gì! Mau tìm chìa khóa!” Từ Tịnh lấy xuống miếng vải trên cái xác kia nhanh chóng giúp Giới Sân bịt kín vết thương do súng gây ra trên ngực, cô cũng không quên nhặt súng bị rớt trên mặt đất, gầm nhẹ nhắc nhở cục thịt Trần vẫn còn hơi bần thần ngồi trên mặt đất ngẩn người.
Lại là tiếng súng vang lên cùng với tiếng kêu la từ bên ngoài, nếu còn chần chờ không đi Từ Tịnh cảm thấy chính mình hẳn sẽ bị nhốt thành ngu như heo luôn mất, thế nhưng nhìn hòa thượng đang hấp hối mà còn cười ngây ngô với cô, cô lại cảm thấy hai chân nặng nề bước không nổi. Có điều càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn đó là động tĩnh trong này lớn như vậy nhưng vẫn không ai lại đây, đó hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
“Chìa khóa? A, đúng rồi chìa khóa… Hòa thượng giả, cậu phải gắng gượng cho anh, cậu không được chết… Chìa khóa… Chìa khóa ở đâu…” Cục thịt Trần phục hồi tinh thần, vừa lảm bẩm vừa luống cuống tay chân tìm kiếm trên cái xác kia.
Nhìn y giống như con ruồi không đầu lục lọi rối rít ở đó, Từ Tịnh lại không mở miệng mắng giống lúc nãy nữa, mà là ngồi xuống mặt đất, một tay ôm Giới Sân, một tay cầm súng hướng về phía cửa. Chết ư? Cô chưa bao giờ sợ nó cả.
“Thấy rồi! Thấy rồi… Tiểu hòa thượng cố lên… cố lên… Sẽ ổn thôi, sẽ ổn cả thôi.” Cục thịt Trần rốt cuộc đụng đến một chuỗi chìa khóa, ngay cả xích sắt của bản thân đều quên mở đã chạy về bên này, kết quả bởi vì hai chân nhũn ra, xích sắt lại quá nặng mà bị té ngã lăn trên đất, khiến sàn trúc rung lên bần bật. Y cũng không cảm thấy đau, đơn giản không đứng dậy, trực tiếp sử dụng tay chân bò tới, sau đó bắt đầu tìm chìa mở xích cho Giới Sân, lại bởi vì tay run rẩy mà ngay cả ổ khóa đều nhét không vào.
“Đừng… Khụ khụ…” Giới Sân nhếch môi cười, muốn bảo anh mập đừng vội, nào biết vừa mở miệng liền bắt đầu ho khan kịch liệt, ho ra máu thậm chí còn có xu hướng muốn phun ra mảnh phổi khiến cục thịt Trần sợ tới mức nước mắt chảy càng nhiều, nào còn có thể tìm được ổ khóa.
Từ Tịnh rốt cuộc nhịn không nổi, đoạt lấy chìa khóa, hai ba cái đã tìm được mà tháo xích cho Giới Sân rồi mở cho chính mình, đang định đi mở cho cục thịt Trần, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô khẽ biến sắc, ném chùm chìa cho cục thịt Trần, nâng cao khẩu súng mà ngay cả khi mở khóa cũng không buông khỏi tay hướng về phía cửa, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
Tiếng rầm vang lên, cửa bị đá tung, cánh cửa đập lên vách tường lại bắn ngược trở về, nhưng không gây trở ngại đến việc Từ Tịnh thấy rõ hai người đàn ông đứng ở bên ngoài. Không có súng cũng không có người khác, trong lòng cô hơi hơi thả lỏng, nhưng không hoàn toàn mất cảnh giác, chỉ cần đối phương hơi lộ ra địch ý, viên đạn của cô tức khắc sẽ bắn ra.
Nhưng mà một giây sau bên tai cô lại vang lên tiếng cục thịt Trần gào lên đau đớn tê tâm liệt phế, sắc mặt cô tái nhợt, còn cho rằng hòa thượng giả đã chết rồi, không nghĩ gào vài tiếng lại nghe cục thịt Trần vui mừng mà gọi “Anh Dịch… Anh Thiệu? Anh Thiệu ơi cứu mạng… AnhThiệu mau cứu mạng!”
Hóa ra hai người kia là người quen, hơn nữa chính là Trương Dịch và Nam Thiệu mà lỗ tai cô đã nghe cục thịt Trần nhắc đi nhắc lại tới mức chai luôn rồi.
***
Lúc này đám Trương Dịch đến huyện Dung Hà đã hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, bọn họ thành công tìm được hầm trú ẩn trên sườn núi sau khu Ủy ban đã bị thực vật biến dị bao trùm, tình huống trong hầm giống như lời đồn đãi vậy, không gian rất lớn mà vô cùng kiên cố, lối vào ngay cả xe tải đều có thể lái thẳng vào, ước chừng có thể chứa hai mươi đến ba mươi nghìn người. Mà tại tận cùng bên trong hầm, quả nhiên là dùng xi măng và gạch xây thành tường.
Phá bỏ bức tường gạch, mặt sau chính là một hang động đá vôi thiên nhiên cực kì lớn, hang động này sâu vô hạn, đường rẽ rất nhiều giống như một mê cung. Hai ba mươi người ném vào chỉ giống như lăn mấy cục đá vụn nhỏ bé trong hố sâu vậy, chớp mắt liền biến mất, nếu như bị động vật biến dị hoặc là người lạ công kích, ngược lại sẽ thành nơi ẩn nấp rất tốt. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải thăm dò rõ ràng đường đi lối rẽ bên trong, ít nhất đừng để chính mình cũng bị lạc trong ấy.
Bởi vậy, mấy ngày kế tiếp bọn họ phân thành hai nhóm, một nhóm thu nhặt các loại vật tư ở lân cận, một nhóm khác đi vào hang động thiên nhiên kia để thăm dò, buổi tối ngủ trong nhà khách gần khu Ủy ban. Thẳng đến khi hoàn toàn xác định trong động không có nguy hiểm mà còn có một lối ra khác, bọn họ mới chính thức quyết định vào ở bên trong.
Thành lập nơi tránh nạn không phải chuyện một ngày hai ngày, trong lòng Trương Dịch luôn canh cánh đến trại tiểu Yết họ gặp trên đường, bởi vậy sau bước đầu kiến thiết phòng ngự tại nơi tị nạn, anh và Nam Thiệu liền quyết định dành ra vài ngày đi tìm hiểu trại tiểu Yết. Huyện Dung Hà bởi vì bị biến dị thực vật bao vây cho nên trước trận mưa lớn số lượng người may mắn còn sống sót cũng không nhiều, vì vậy còn có thể tìm được không ít xăng.
Năng lực của hai người bây giờ trong đám người sống sót mặc dù không tính là đứng đầu nhưng cũng là không tồi, trừ khi là gặp gỡ tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó phân biệt được hoặc là giống loài da dày đến nỗi vũ khí thông thường căn bản không có biện pháp gây tổn thương, bằng không hai người cũng có thể liều mạng. Trên đường thỉnh thoảng gặp chút phiền toái, có điều đối với bọn họ mà nói đã là chuyện như cơm bữa, vậy nên vẫn thuận lợi đến trại tiểu Yết.
Khiến cho họ vui mừng đó là trại tiểu Yết quả nhiên có người may mắn sống sót. Người trong trại khi thấy bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa đều là người chưa thức tỉnh cũng đồng dạng rất vui mừng, bởi vì đã sắp ba tháng chúng không bắt được thịt heo mới.
Beta: Yến Phi Ly
Xích sắt vẫn quấn chặt trên chân, chẳng qua một lát nữa lại đổi nơi khóa nên khi đi lại bởi vì quá mức nặng nề mà khiến vài người vốn có thể lực ban đầu yếu kém cất bước rất khó khăn, càng miễn bàn đến chuyện chạy trốn hay là phản kháng.
Nền nhà bằng tre thô khiến mỗi bước đều có thể làm người ta cảm thấy lòng bàn chân truyền đến một trận rung động, rung vào đến tận trong lòng. Chính giữa căn phòng rộng lớn là một lò sưởi được xây từ đá bị đốt đen thui, ngọn lửa vẫn đang hừng hực rực cháy, có vài người ngồi quanh, có hai tên đeo súng, ánh mắt hung ác cảnh giác nhìn những người vừa trèo lên từ đất ngầm, cho đến khi bọn họ đi ra khỏi cửa.
Khi bông tuyết đâm vào đôi mắt đã quen với bóng tối, vài người vẫn luôn giữ biểu tình chết lặng theo bản năng nhắm chặt mắt, gió lạnh thấu xương thổi lên thân thể ăn mặc mong manh, như có như không thấm vào tận máu, tận xương, tựa hồ lập tức sẽ đông lạnh người ta thành khúc băng.
Bọn họ đang thông qua hành lang bằng tre, phòng xẻ thịt nằm ngay cách vách. Ngẩng đầu có thể nhìn tới ngọn núi trắng xoá, bao trùm bởi tuyết và thực vật biến dị rậm rạp đầy màu sắc rực rỡ, trại lâu tầng tầng cùng với người Yết tuần tra xung quanh. Một tiếng gào thét vang lên, có chim chóc biến dị bay ngang qua trại, dẫn tới không khí mỗi trạm gác căng thẳng, đến tận khi đám chim kia bay đi mới lại khôi phục bình thường.
Số lượng người trong trại cũng không quá nhiều, nhưng sẽ không ít. Kết hợp với kí ức khi vừa đến chỗ này, cộng thêm vài lần sau đó bị mang ra lưu ý được, có thể phán đoán ước chừng tầm ba mươi người, sẽ không chênh lệch nhiều. Dù cho người Yết hung hãn đến nhường nào, đứng trước dị biến của zombie cũng sẽ không có bất cứ ưu đãi gì. Nhưng bọn họ có thể xử lý sạch sẽ những người trong tộc biến thành zombie, lại đối kháng được với thực vật biến dị để bảo vệ trại, chỉ hai điểm này đã đủ để bọn chung kiêu ngạo.
“Nói với tụi mày bao nhiêu lần rồi, cho chúng mặc nhiều vào, chẳng lẽ bọn mày muốn ăn toàn thịt chết nứt nẻ?” Một gã đàn ông đội mũ da mở cửa cho họ đi vào, miệng bất mãn lải nhải với hai người áp giải họ tới.
“Thế cho chúng mấy cái chăn bông với hai bếp lò nhá?” Một tên áp giải nghe vậy không kiên nhẫn trào phúng.
“Mày đâu phải không biết, đám thịt heo này có thể sống đến bây giờ có đứa nào ngoan ngoãn hiền lành đâu. Có thể giảm khả năng hành động của chúng nó thì phải tận tực mà kìm hãm.” Một kẻ khác ngữ khí ôn hòa hơn giải thích.
Gã đội mũ da hừ một tiếng, hiển nhiên không đồng quan điểm đối với sự cẩn thận của hai người kia nhưng gã cũng không tiếp tục này đề tài, mà là chỉ chỉ cục thịt Trần “Xử thằng mập này đi.” Nói xong xoay người đi vào gian bên trong, miệng còn nói thầm “Giờ mà còn có thể càng ngày càng béo, thật là quái lạ.”
Cục thịt Trần nghe được, nọng thịt dưới cằm không khỏi rung rung, trong lòng sợ hãi đồng thời lại buồn bực vô cùng, thể trạng uống nước cũng béo đau khổ lắm biết không, tuy rằng điều kiện sống khổ cực, lại thường xuyên bị vây trong hoảng sợ thế nhưng vẫn có ăn mà. Có ăn thì dù ăn không đủ no, nhưng không cần nhúc nhích, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sao mà không béo cho được. Hơn nữa… tựa hồ dạ dày của y rất biết thích ứng với thực vật biến dị.
“Cắt thêm đi… Thật muốn trực tiếp làm thịt nó ăn cho sướng! Mỗi lần chỉ một hai miếng không đủ để nhét kẽ răng.” Tên áp giải có ngữ khí không tốt gật đầu, lại nhịn không được oán giận, xua mọi người vào phòng, ầm một tiếng đóng cửa lại.
“Gấp cái gì, sắp sửa có thịt heo mới tới rồi, đến lúc đó làm thịt hết tụi này.” Gã cầm dao đã vào trong nhô đầu ra, nhếch miệng cười đáp.
Vừa nghe những lời này, tên áp giải đeo súng trên lưng đang cầm miếng vải đen định cột cho cục thịt Trần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua “Chuyện khi nào? Sao tao không nghe gì. Hàng mới thế nào?”
Một tên cầm súng chĩa vào mọi người lúc này cũng thoáng lơ là.
Chính là lúc này. Từ Tịnh vốn đang mang vẻ mặt đờ đẫn chết lặng, trong mắt chợt lóe ánh sáng, bỗng nhiên la lên “Hành động!” Âm thanh chưa dứt, mảnh đá sắc bén trong tay giống như phi tiêu lao ra ngoài, thẳng tắp xẹt qua cổ kẻ cầm đao, một phát trúng đích.
Cùng thời gian đó, cục thịt Trần tung một đấm về cánh tay kẻ áp giải đang cầm khăn đen tính trói y sau đó lại đấm thật mạnh lên mũi gã, khiến kẻ áp giải vừa vỡ mũi vừa hoa mắt, kế tiếp là một thụi thẳng vào bụng, do không kịp đề phòng định theo phản xạ tính bịt mũi gã lại đau đến nỗi phải lăn người trên mặt đất, cục thịt Trần quên luôn sự tồn tại của mảnh đá, cứ thế tay đấm chân đá thẳng vào kẻ áp giải. Bên kia, Giới Sân cũng nhào về hướng kẻ cầm súng gần anh nhất.
Pằng! Một tiếng súng vang lên, Từ Tịnh giải quyết xong kẻ cầm đao thì muốn kéo xích sắt nặng nề bỗng tái nhợt hết mặt mũi, nắm đấm của cục thịt Trần đang đánh xuống chợt ngưng lại, rồi sau đó y hét một tiếng thê lương, nắm đấm như mưa trút xuống, giống như đã phát điên.
Giới Sân bị xung lực đẩy lui về phía sau hai bước, anh cảm thấy lồng ngực giống như bị khoét một lỗ lớn, đau đớn tựa như lũ quét ập đến nhưng lại giống như không có cảm giác gì, bỗng thấy cổ họng tràn lên vị máu tanh, bên tai văng vẳng tiếng rống tràn ngập phẫn nộ và tuyệt vọng của cục thịt Trần. Anh chợt nghĩ không xong rồi, lớn tiếng như vậy nhất định sẽ đưa tới rất nhiều người, thế nhưng trước lúc đó, anh nghĩ bản thân hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như kịp, có lẽ Từ Tịnh và cục thịt Trần còn có thể chạy đi. Cho nên anh cố gắng khống chế tư thế lui, ngay trước khi tiếng súng vang lên lần thứ hai đã cầm mảnh đá cứa vào cổ kẻ đang vội vàng giơ súng, một chút nữa thôi…..vài nhát nữa thôi…
Khi cục thịt Trần bị Từ Tịnh đạp mạnh một cái mới thoát lực ngã xuống, rốt cuộc khi tỉnh táo lại thì nhìn thấy thi thể người Yết bị mình đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn nằm ở trước mặt, cách đó không xa, miệng Giới Sân trào máu được Từ Tịnh ôm lấy, ngực anh được một nắm vải rách đè chặt lại nhưng vẫn có máu thấm ra, mà bên cạnh bọn họ, cái kia kẻ cầm súng đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng đang bị hai tên ‘thịt heo’ được đưa đi cùng họ điên cuồng cắn xé.
“Ngu xuẩn, ngây ngốc làm gì! Mau tìm chìa khóa!” Từ Tịnh lấy xuống miếng vải trên cái xác kia nhanh chóng giúp Giới Sân bịt kín vết thương do súng gây ra trên ngực, cô cũng không quên nhặt súng bị rớt trên mặt đất, gầm nhẹ nhắc nhở cục thịt Trần vẫn còn hơi bần thần ngồi trên mặt đất ngẩn người.
Lại là tiếng súng vang lên cùng với tiếng kêu la từ bên ngoài, nếu còn chần chờ không đi Từ Tịnh cảm thấy chính mình hẳn sẽ bị nhốt thành ngu như heo luôn mất, thế nhưng nhìn hòa thượng đang hấp hối mà còn cười ngây ngô với cô, cô lại cảm thấy hai chân nặng nề bước không nổi. Có điều càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn đó là động tĩnh trong này lớn như vậy nhưng vẫn không ai lại đây, đó hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
“Chìa khóa? A, đúng rồi chìa khóa… Hòa thượng giả, cậu phải gắng gượng cho anh, cậu không được chết… Chìa khóa… Chìa khóa ở đâu…” Cục thịt Trần phục hồi tinh thần, vừa lảm bẩm vừa luống cuống tay chân tìm kiếm trên cái xác kia.
Nhìn y giống như con ruồi không đầu lục lọi rối rít ở đó, Từ Tịnh lại không mở miệng mắng giống lúc nãy nữa, mà là ngồi xuống mặt đất, một tay ôm Giới Sân, một tay cầm súng hướng về phía cửa. Chết ư? Cô chưa bao giờ sợ nó cả.
“Thấy rồi! Thấy rồi… Tiểu hòa thượng cố lên… cố lên… Sẽ ổn thôi, sẽ ổn cả thôi.” Cục thịt Trần rốt cuộc đụng đến một chuỗi chìa khóa, ngay cả xích sắt của bản thân đều quên mở đã chạy về bên này, kết quả bởi vì hai chân nhũn ra, xích sắt lại quá nặng mà bị té ngã lăn trên đất, khiến sàn trúc rung lên bần bật. Y cũng không cảm thấy đau, đơn giản không đứng dậy, trực tiếp sử dụng tay chân bò tới, sau đó bắt đầu tìm chìa mở xích cho Giới Sân, lại bởi vì tay run rẩy mà ngay cả ổ khóa đều nhét không vào.
“Đừng… Khụ khụ…” Giới Sân nhếch môi cười, muốn bảo anh mập đừng vội, nào biết vừa mở miệng liền bắt đầu ho khan kịch liệt, ho ra máu thậm chí còn có xu hướng muốn phun ra mảnh phổi khiến cục thịt Trần sợ tới mức nước mắt chảy càng nhiều, nào còn có thể tìm được ổ khóa.
Từ Tịnh rốt cuộc nhịn không nổi, đoạt lấy chìa khóa, hai ba cái đã tìm được mà tháo xích cho Giới Sân rồi mở cho chính mình, đang định đi mở cho cục thịt Trần, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cô khẽ biến sắc, ném chùm chìa cho cục thịt Trần, nâng cao khẩu súng mà ngay cả khi mở khóa cũng không buông khỏi tay hướng về phía cửa, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.
Tiếng rầm vang lên, cửa bị đá tung, cánh cửa đập lên vách tường lại bắn ngược trở về, nhưng không gây trở ngại đến việc Từ Tịnh thấy rõ hai người đàn ông đứng ở bên ngoài. Không có súng cũng không có người khác, trong lòng cô hơi hơi thả lỏng, nhưng không hoàn toàn mất cảnh giác, chỉ cần đối phương hơi lộ ra địch ý, viên đạn của cô tức khắc sẽ bắn ra.
Nhưng mà một giây sau bên tai cô lại vang lên tiếng cục thịt Trần gào lên đau đớn tê tâm liệt phế, sắc mặt cô tái nhợt, còn cho rằng hòa thượng giả đã chết rồi, không nghĩ gào vài tiếng lại nghe cục thịt Trần vui mừng mà gọi “Anh Dịch… Anh Thiệu? Anh Thiệu ơi cứu mạng… AnhThiệu mau cứu mạng!”
Hóa ra hai người kia là người quen, hơn nữa chính là Trương Dịch và Nam Thiệu mà lỗ tai cô đã nghe cục thịt Trần nhắc đi nhắc lại tới mức chai luôn rồi.
***
Lúc này đám Trương Dịch đến huyện Dung Hà đã hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, bọn họ thành công tìm được hầm trú ẩn trên sườn núi sau khu Ủy ban đã bị thực vật biến dị bao trùm, tình huống trong hầm giống như lời đồn đãi vậy, không gian rất lớn mà vô cùng kiên cố, lối vào ngay cả xe tải đều có thể lái thẳng vào, ước chừng có thể chứa hai mươi đến ba mươi nghìn người. Mà tại tận cùng bên trong hầm, quả nhiên là dùng xi măng và gạch xây thành tường.
Phá bỏ bức tường gạch, mặt sau chính là một hang động đá vôi thiên nhiên cực kì lớn, hang động này sâu vô hạn, đường rẽ rất nhiều giống như một mê cung. Hai ba mươi người ném vào chỉ giống như lăn mấy cục đá vụn nhỏ bé trong hố sâu vậy, chớp mắt liền biến mất, nếu như bị động vật biến dị hoặc là người lạ công kích, ngược lại sẽ thành nơi ẩn nấp rất tốt. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải thăm dò rõ ràng đường đi lối rẽ bên trong, ít nhất đừng để chính mình cũng bị lạc trong ấy.
Bởi vậy, mấy ngày kế tiếp bọn họ phân thành hai nhóm, một nhóm thu nhặt các loại vật tư ở lân cận, một nhóm khác đi vào hang động thiên nhiên kia để thăm dò, buổi tối ngủ trong nhà khách gần khu Ủy ban. Thẳng đến khi hoàn toàn xác định trong động không có nguy hiểm mà còn có một lối ra khác, bọn họ mới chính thức quyết định vào ở bên trong.
Thành lập nơi tránh nạn không phải chuyện một ngày hai ngày, trong lòng Trương Dịch luôn canh cánh đến trại tiểu Yết họ gặp trên đường, bởi vậy sau bước đầu kiến thiết phòng ngự tại nơi tị nạn, anh và Nam Thiệu liền quyết định dành ra vài ngày đi tìm hiểu trại tiểu Yết. Huyện Dung Hà bởi vì bị biến dị thực vật bao vây cho nên trước trận mưa lớn số lượng người may mắn còn sống sót cũng không nhiều, vì vậy còn có thể tìm được không ít xăng.
Năng lực của hai người bây giờ trong đám người sống sót mặc dù không tính là đứng đầu nhưng cũng là không tồi, trừ khi là gặp gỡ tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó phân biệt được hoặc là giống loài da dày đến nỗi vũ khí thông thường căn bản không có biện pháp gây tổn thương, bằng không hai người cũng có thể liều mạng. Trên đường thỉnh thoảng gặp chút phiền toái, có điều đối với bọn họ mà nói đã là chuyện như cơm bữa, vậy nên vẫn thuận lợi đến trại tiểu Yết.
Khiến cho họ vui mừng đó là trại tiểu Yết quả nhiên có người may mắn sống sót. Người trong trại khi thấy bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa đều là người chưa thức tỉnh cũng đồng dạng rất vui mừng, bởi vì đã sắp ba tháng chúng không bắt được thịt heo mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất