Chương 158: Người con gái Yết (2)
Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
Ánh mắt cô gái hướng về phía mấy thi thể trên mặt đất, không khỏi hiện lên nét bi thương và cả sự giải thoát không hề che giấu. Tạm dừng một lát, cô nhìn về phía ba người Nam Thiệu “Vào đi.” Nói xong, không đợi đáp lại đã xoay người tự trở về trong phòng, như không lo lắng ba người sẽ gây bất lợi cho mình chút nào.
Mọi người nhìn nhau, Từ Tịnh bước lên đầu tiên. Có thể là cảm giác chung giữa phụ nữ, trực giác của cô cho thấy đối phương không có địch ý, Nam Thiệu và Trương Dịch thấy thế cũng theo cùng.
Căn nhà đá rộng khoảng hơn ba mươi mét vuông, một góc phòng bên trong có một giường gỗ nhỏ hẹp, những chỗ còn lại chất đầy đồ ăn, còn có một gian nhỏ dùng mành trúc ngăn lại, phỏng chừng là nơi để giải quyết ‘nhu cầu thiết yếu’ của loài người. Cô gái kéo ra hai cái ghế dài từ dưới giường, dùng khăn lau lau đưa cho ba người.
Nhìn thấy một căn nhà đầy đồ ăn thế này, dù ba người nhìn quen sóng gió vẫn bị đứng hình. Đương nhiên cũng không phải vì đống đồ ăn này mà vì thái độ chẳng buồn để ý của cô ta. Dẫu sao nhìn cô cũng không giống một cô gái đơn thuần không hiểu sự đời, mà là thực sự không thèm để ý. Ngoài ra, mấy người còn phát hiện tận cùng phía bên phải nhà có trổ một cánh cửa sổ, chống đỡ bằng một tấm ván gỗ, không nhìn được bên trong một gian khác trong nhà. Thế nhưng Nam Thiệu có thể cảm giác được gian kia cũng có sự sống, hơn nữa không chỉ có một, bởi vậy trên mặt lộ ra vẻ đề phòng, vốn dĩ hai bên chính là đối địch, cũng không cần phải che giấu.
Cô gái nhận thấy được vẻ đề phòng của ba người, chủ động đi qua mở tấm ván gỗ ra, sau đó lùi sang để cho bọn họ nhìn rõ “Các cô ấy là vợ con của những người còn sót lại trong tộc tôi.”
Nghe thấy động tĩnh, ô cửa sổ lộ ra hai khuôn mặt phụ nữ, sau đó lại bị đẩy ra thay thế bởi những gương mặt khác. Nhưng không ngoại lệ, ánh mắt những phụ nữ này nhìn về phía mấy người đều ngập tràn hung ác thù hận, thậm chí muốn duỗi tay tới bắt bọn họ, còn có người ở bên kia gõ mạnh lên vách tường, lẩm bẩm tiếng chửi bậy phẫn nộ.
Cô gái đẩy các cánh tay trở về, kéo tấm ván gỗ đóng lại, xoay người đi tới mép giường ngồi xuống.
“Tình cảm hai người tốt thật đấy.” Cô nhìn về phía Nam Thiệu và Trương Dịch, đột nhiên nói, trong mắt đầy hâm mộ.
Thì ra lúc cô mở tấm ván gỗ ra, Nam Thiệu liền vội túm Trương Dịch ra phía sau, mà Trương Dịch căng chặt vai cổ, mu bàn tay nắm đao nổi gân xanh, hiển nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng chắn nguy hiểm cho Nam Thiệu, cô thu hết vào mắt phản ứng hai người. Nhưng đối với đám người Trương Dịch, những lời ấy lại là không đầu không đuôi, dù sao quan hệ đôi bên còn chưa bình thản đến độ nói được những lời này.
Cũng may cô gái nói xong không tiếp tục, cũng không thèm để ý người khác có đáp lại không, thậm chí không đợi hỏi đã chủ động tự giới thiệu.
“Tôi là A Đệ Ca Oa, tên Hán là Cát Nguyên Tú.” Nói đến tên tiếng Hán của mình, trong mắt cô có sự thẫn thờ hồi ức, nhưng mau chóng đạm mạc lại “Tôi là cháu gái của thầy tế trại Yết.” Cô nâng ngón tay chỉ hướng ngoài nhà đá, ngón tay nhỏ dài ngọc ngà, không giống tay một cô gái gian khổ tồn tại ở tận thế chút nào “Thầy tế chính là ông cụ nằm trên mặt đất kia.”
Ba người Trương Dịch lặng lẽ cảnh giác, tuy rằng bọn họ không phải hung thủ giết hại ông cụ, nhưng vẫn theo bản năng xem mình là kẻ địch với cô ta. Nhưng kỳ quái là, khi Cát Nguyên Tú nói những lời này cũng không chứa hận thù phẫn nộ, mà lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ta không thể tưởng tượng được cô có quan hệ máu mủ với ông già bị zombie gặm sạch đập vỡ đầu nằm kia.
“Cô muốn tìm chúng tôi báo thù?” Từ Tịnh bỗng dưng hỏi. Bởi vì cô phát hiện từ khi cô gái này xuất hiện, bọn họ vẫn luôn bị cô ta dắt mũi, làm cho Từ Tịnh cảm thấy không ổn, cho nên đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề bất ngờ vậy, muốn thoát ra khỏi tình trạng này.
Nhưng mà Cát Nguyên Tú cũng không đáp lại cô, tự kể chuyện “Hơn một trăm năm trước, thầy tế vĩ đại nhất tộc tôi là thầy Ba Đà Tịch đã tiên đoán được tận thế sẽ đến.”
Dù ba người Nam Thiệu biết không nên lãng phí thời gian ở chỗ này, nhưng vẫn không tự chủ được bị hấp dẫn bởi lời nói của cô. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó chính là những người phụ nữ trong phòng này làm cho bọn họ khó mà giải quyết.
“Thầy Ba Đà Tịch nói, vào ngày nóng nhất sau 1500 năm thần Yết ngủ say, bóng tối buông xuống, sao trời tan biến, thần ăn thịt người trở thành chúa tể thế giới.” Đôi tay Cát Nguyên Tú giao nhau gác trên đùi, ánh mắt lẳng lặng nhìn ba người, lặp lại lời nói của vị thầy tế tổ tiên. Lời tiên đoán cổ xưa làm những người phụ nữ đang chửi bậy ầm ĩ cách vách tường đá và với tấm ván gỗ đột nhiên dừng lại, làm người ta cảm thấy hoảng sợ và quái dị.
Nam Thiệu nhíu nhíu mày, trong lòng mơ hồ không tin. Mà Từ Tịnh chỉ kém không nói thẳng lừa quỷ à, cũng may nhịn xuống, cô tin dù mình có nói ra miệng mấy chữ này, cô gái trước mắt cũng sẽ như không nghe được. Trương Dịch suy nghĩ một lát, kéo cái ghế dài lại, ngồi xuống. Nam Thiệu thấy thế, cũng không ngồi xuống theo mà là đứng phía sau anh với tư thái người bảo vệ.
“Thầy Ba Đà Tịch không ngừng tiên đoán thần ăn thịt sẽ giáng thế, còn để lại phương pháp nuôi dưỡng các vị, để các vị trưởng thành lớn mạnh.” Cát Nguyên Tú tiếp tục nói.
Nghe đến đó, ba người Nam Thiệu thoáng xao động, Trương Dịch hỏi “Mấy con zombie tiến hóa kia đều là do các cô nuôi ra?”
Cát Nguyên Tú khẽ gật đầu, làm lơ nét mặt giận dữ của ba người sau khi nghe vậy, giọng nói không hề gợn sóng “Người Yết chúng tôi có phong tục ăn thịt người, cho nên cái xác không hồn trong mắt các người, zombie ấy, trong mắt chúng tôi kỳ thật là một loại tiến hóa của nhân loại, là con đường bước lên thành thần.”
Thần Chết, trang phục lộng lẫy, tất cả đều vì thế. Nhóm Trương Dịch ẩn ẩn hiểu được những hành động của Người Yết, nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận, đặc biệt là phong tục ăn thịt người. Tất cả mọi người đều là người, người sinh ra trên đời không phải để cho người khác ăn, chẳng lẽ bởi vì các ông các bà có phong tục quỷ này, thì chúng tôi phải ngoan ngoãn dâng thịt lên sao?
Nhìn ra bọn họ không cho nó là đúng, Cát Nguyên Tú vậy mà lại nở nụ cười, tuy rằng nụ cười rất cổ quái, nhưng không thể phủ nhận, nụ cười này nhất thời khiến ba người ở đây đều lóa mắt, rất có loại cảm giác xuân về hoa nở, đáng tiếc chính là phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt khuôn mặt cô lại chuyển về không có biểu tình như cũ.
“Tôi cũng cảm thấy phong tục này không tốt lắm.” Cô thở dài sâu kín “Nhưng mà có cách nào đâu, tôi cũng là người Yết mà.”
Có thể là bởi vì vẻ đẹp và thái độ bình thản của cô, ba người thật sự không thể sinh ra ác cảm với cô, nhưng cũng không thể lãng phí thời gian ở chỗ này nghe cô than thở, nói chuyện dong dài. Từ Tịnh khoanh tay ôm ngực dựa trên khung cửa, không kiên nhẫn hỏi “Cô nói với chúng tôi cái này làm gì? Để chúng tôi tha các cô sao?”
“Các người muốn giết chúng tôi sao?” Cát Nguyên Tú không đáp mà hỏi lại.
Từ Tịnh cứng miệng. Tuy rằng cô cảm thấy người Yết chết chưa hết tội nhưng tất cả những người ở đây đều là phụ nữ, hơn nữa nhìn qua đều không có sức chiến đấu, làm sao cô ra tay được? Nghĩ đến đây, theo bản năng cô nhìn hai người Trương Dịch Nam Thiệu, thấy vẻ mặt bọn họ cũng rối rắm như mình, nhất thời thở phào.
“Chỗ đó có bảy người phụ nữ, có ba thai phụ.” Cát Nguyên Tú lại bổ sung một câu, sau đó đôi mắt trong vắt như nước hồ thu yên lặng nhìn Từ Tịnh.
Nghe vậy, sắc mặt ba người càng thêm khó tả. Bọn họ không sợ đối mặt với sinh vật biến dị và zombie hung ác, cũng sẽ không nương tay với những gã đàn ông người Yết tàn nhẫn, nhưng để bọn họ ra tay với một đám phụ nữ chưa hề tấn công họ, thậm chí có cả phụ nữ mang thai, thật sự rất khó xử.
Cát Nguyên Tú thấy được phản ứng của họ, hơi mỉm cười, tiếp theo nói “Tôi cũng không cầu xin các người tha cho tôi, hoặc ai khác.” Lời nói thản nhiên nhưng lại để lộ ra sự ngạo ngễ không nên lời, làm người ta không thể phản cảm.
Trương Dịch bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Nếu không định giết các cô thì ở lại đây chỉ lãng phí thời gian, còn việc những cô gái này về sau định sống sót thế nào, bọn họ cũng không có khả năng đi quản. Thấy anh đi, Nam Thiệu và Từ Tịnh hiển nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận điều này liền đuổi theo.
“Xin đợi một chút.” Cát Nguyên Tú vẫn luôn bình tĩnh rốt cuộc phản ứng, vội vàng đứng lên hô.
Thấy phản ứng vậy, Trương Dịch nghĩ trong lòng, biết cô gái có lẽ có việc nhờ bọn họ, thầm nghĩ cô tìm lầm người rồi, sao chúng tôi có thể hỗ trợ chuyện người Yết, không nhổ cỏ tận gốc là bởi vì các người là phụ nữ cũng không định tấn công chúng tôi mà thôi.
Tuy nghĩ như vậy, anh vẫn dừng chân, tò mò cô gái này đến tột cùng muốn làm gì.
Thấy anh dừng lại, Cát Nguyên Tú không khỏi nhẹ nhàng thở ra, không dám lằng nhằng mà nói thẳng vào chủ đề “Tôi nghĩ các người hẳn muốn biết một chút sự tình.” Lần này cô không dừng lại chờ đối phương dò hỏi đã nói thẳng “Phương pháp nuôi dưỡng Thần Chết.”
Nói cách khác chính là làm thế nào để zombie tiến hóa. Trương Dịch vốn nghĩ cô không có thông tin gì bọn họ muốn biết cả. Zombie tiến hóa là sự thật đã định, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, càng sớm biết rõ ràng càng sớm nghĩ được cách ứng đối. Còn vì sao cô ta muốn nói cho bọn họ, trong lời nói có mấy phần chân thật, bọn họ sẽ tự phán đoán.
“Mời ngồi.” Thấy bọn họ đổi ý, Cát Nguyên Tú lại ngồi trở về, chỉ chỉ ghế dài. Chờ ba người đều ngồi xuống, cô mới mở miệng “Thần Chết và sinh vật biến dị đều sẽ sinh ra Đá thần, tin rằng mọi người hẳn biết đến rồi.”
“Ý cô là tinh hạch trong đầu zombie?” Trương Dịch hỏi. Trong lòng lại âm thầm nhíu mày, cảm thấy người Yết mở miệng ra là thần linh, cái gì cũng liên quan đến thần linh, chẳng biết khoa học văn hóa giảng dạy bao năm qua vứt đâu hết rồi. Có điều ngẫm lại bọn họ kể cả thịt người cũng ăn, văn hóa chắc học cũng chẳng ra gì.
Cát Nguyên Tú gật đầu “Chính là nó. Không biết các người có biết không, kỳ thật trong đầu con người cũng có ở đây.” Cô chỉ chỉ ấn đường “Nhưng chỉ người dị năng có, người thường không có. Cho nên chúng tôi cho rằng, người thường bị thần linh vứt bỏ. Tinh hạch của người dị năng giống của sinh vật biến dị, dị năng khác nhau thì bề ngoài tinh hạch khác nhau.”
Luận điệu về người thường làm Từ Tịnh hơi cáu, ngay cả Trương Dịch cũng cảm thấy không thoải mái, không phải bọn họ để ý ông thần linh hư ảo giả dối, mà bởi vì luận điệu này phân loại cấp bậc loài người sau mạt thế, làm người chưa thức tỉnh đi đến đâu cũng bị kì thị kém một bậc. Nhưng rồi không thể không thừa nhận, những lời này để lộ ra tin tức cực kỳ quan trọng, giải đáp một nghi vấn trước mắt cho bọn họ. Đối với vấn đề nghiên cứu cơ thể con người, tin rằng người Yết có hiểu biết rất rõ ràng, hơn nữa điều này cũng rất dễ nghiệm chứng, đối phương hẳn sẽ không lừa gạt bọn họ.
“Chuyện này có liên quan gì đến việc zombie tiến hóa không?” Dẹp suy nghĩ sang một bên, Trương Dịch hỏi.
Beta: Yến Phi Ly
Ánh mắt cô gái hướng về phía mấy thi thể trên mặt đất, không khỏi hiện lên nét bi thương và cả sự giải thoát không hề che giấu. Tạm dừng một lát, cô nhìn về phía ba người Nam Thiệu “Vào đi.” Nói xong, không đợi đáp lại đã xoay người tự trở về trong phòng, như không lo lắng ba người sẽ gây bất lợi cho mình chút nào.
Mọi người nhìn nhau, Từ Tịnh bước lên đầu tiên. Có thể là cảm giác chung giữa phụ nữ, trực giác của cô cho thấy đối phương không có địch ý, Nam Thiệu và Trương Dịch thấy thế cũng theo cùng.
Căn nhà đá rộng khoảng hơn ba mươi mét vuông, một góc phòng bên trong có một giường gỗ nhỏ hẹp, những chỗ còn lại chất đầy đồ ăn, còn có một gian nhỏ dùng mành trúc ngăn lại, phỏng chừng là nơi để giải quyết ‘nhu cầu thiết yếu’ của loài người. Cô gái kéo ra hai cái ghế dài từ dưới giường, dùng khăn lau lau đưa cho ba người.
Nhìn thấy một căn nhà đầy đồ ăn thế này, dù ba người nhìn quen sóng gió vẫn bị đứng hình. Đương nhiên cũng không phải vì đống đồ ăn này mà vì thái độ chẳng buồn để ý của cô ta. Dẫu sao nhìn cô cũng không giống một cô gái đơn thuần không hiểu sự đời, mà là thực sự không thèm để ý. Ngoài ra, mấy người còn phát hiện tận cùng phía bên phải nhà có trổ một cánh cửa sổ, chống đỡ bằng một tấm ván gỗ, không nhìn được bên trong một gian khác trong nhà. Thế nhưng Nam Thiệu có thể cảm giác được gian kia cũng có sự sống, hơn nữa không chỉ có một, bởi vậy trên mặt lộ ra vẻ đề phòng, vốn dĩ hai bên chính là đối địch, cũng không cần phải che giấu.
Cô gái nhận thấy được vẻ đề phòng của ba người, chủ động đi qua mở tấm ván gỗ ra, sau đó lùi sang để cho bọn họ nhìn rõ “Các cô ấy là vợ con của những người còn sót lại trong tộc tôi.”
Nghe thấy động tĩnh, ô cửa sổ lộ ra hai khuôn mặt phụ nữ, sau đó lại bị đẩy ra thay thế bởi những gương mặt khác. Nhưng không ngoại lệ, ánh mắt những phụ nữ này nhìn về phía mấy người đều ngập tràn hung ác thù hận, thậm chí muốn duỗi tay tới bắt bọn họ, còn có người ở bên kia gõ mạnh lên vách tường, lẩm bẩm tiếng chửi bậy phẫn nộ.
Cô gái đẩy các cánh tay trở về, kéo tấm ván gỗ đóng lại, xoay người đi tới mép giường ngồi xuống.
“Tình cảm hai người tốt thật đấy.” Cô nhìn về phía Nam Thiệu và Trương Dịch, đột nhiên nói, trong mắt đầy hâm mộ.
Thì ra lúc cô mở tấm ván gỗ ra, Nam Thiệu liền vội túm Trương Dịch ra phía sau, mà Trương Dịch căng chặt vai cổ, mu bàn tay nắm đao nổi gân xanh, hiển nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng chắn nguy hiểm cho Nam Thiệu, cô thu hết vào mắt phản ứng hai người. Nhưng đối với đám người Trương Dịch, những lời ấy lại là không đầu không đuôi, dù sao quan hệ đôi bên còn chưa bình thản đến độ nói được những lời này.
Cũng may cô gái nói xong không tiếp tục, cũng không thèm để ý người khác có đáp lại không, thậm chí không đợi hỏi đã chủ động tự giới thiệu.
“Tôi là A Đệ Ca Oa, tên Hán là Cát Nguyên Tú.” Nói đến tên tiếng Hán của mình, trong mắt cô có sự thẫn thờ hồi ức, nhưng mau chóng đạm mạc lại “Tôi là cháu gái của thầy tế trại Yết.” Cô nâng ngón tay chỉ hướng ngoài nhà đá, ngón tay nhỏ dài ngọc ngà, không giống tay một cô gái gian khổ tồn tại ở tận thế chút nào “Thầy tế chính là ông cụ nằm trên mặt đất kia.”
Ba người Trương Dịch lặng lẽ cảnh giác, tuy rằng bọn họ không phải hung thủ giết hại ông cụ, nhưng vẫn theo bản năng xem mình là kẻ địch với cô ta. Nhưng kỳ quái là, khi Cát Nguyên Tú nói những lời này cũng không chứa hận thù phẫn nộ, mà lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ta không thể tưởng tượng được cô có quan hệ máu mủ với ông già bị zombie gặm sạch đập vỡ đầu nằm kia.
“Cô muốn tìm chúng tôi báo thù?” Từ Tịnh bỗng dưng hỏi. Bởi vì cô phát hiện từ khi cô gái này xuất hiện, bọn họ vẫn luôn bị cô ta dắt mũi, làm cho Từ Tịnh cảm thấy không ổn, cho nên đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề bất ngờ vậy, muốn thoát ra khỏi tình trạng này.
Nhưng mà Cát Nguyên Tú cũng không đáp lại cô, tự kể chuyện “Hơn một trăm năm trước, thầy tế vĩ đại nhất tộc tôi là thầy Ba Đà Tịch đã tiên đoán được tận thế sẽ đến.”
Dù ba người Nam Thiệu biết không nên lãng phí thời gian ở chỗ này, nhưng vẫn không tự chủ được bị hấp dẫn bởi lời nói của cô. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó chính là những người phụ nữ trong phòng này làm cho bọn họ khó mà giải quyết.
“Thầy Ba Đà Tịch nói, vào ngày nóng nhất sau 1500 năm thần Yết ngủ say, bóng tối buông xuống, sao trời tan biến, thần ăn thịt người trở thành chúa tể thế giới.” Đôi tay Cát Nguyên Tú giao nhau gác trên đùi, ánh mắt lẳng lặng nhìn ba người, lặp lại lời nói của vị thầy tế tổ tiên. Lời tiên đoán cổ xưa làm những người phụ nữ đang chửi bậy ầm ĩ cách vách tường đá và với tấm ván gỗ đột nhiên dừng lại, làm người ta cảm thấy hoảng sợ và quái dị.
Nam Thiệu nhíu nhíu mày, trong lòng mơ hồ không tin. Mà Từ Tịnh chỉ kém không nói thẳng lừa quỷ à, cũng may nhịn xuống, cô tin dù mình có nói ra miệng mấy chữ này, cô gái trước mắt cũng sẽ như không nghe được. Trương Dịch suy nghĩ một lát, kéo cái ghế dài lại, ngồi xuống. Nam Thiệu thấy thế, cũng không ngồi xuống theo mà là đứng phía sau anh với tư thái người bảo vệ.
“Thầy Ba Đà Tịch không ngừng tiên đoán thần ăn thịt sẽ giáng thế, còn để lại phương pháp nuôi dưỡng các vị, để các vị trưởng thành lớn mạnh.” Cát Nguyên Tú tiếp tục nói.
Nghe đến đó, ba người Nam Thiệu thoáng xao động, Trương Dịch hỏi “Mấy con zombie tiến hóa kia đều là do các cô nuôi ra?”
Cát Nguyên Tú khẽ gật đầu, làm lơ nét mặt giận dữ của ba người sau khi nghe vậy, giọng nói không hề gợn sóng “Người Yết chúng tôi có phong tục ăn thịt người, cho nên cái xác không hồn trong mắt các người, zombie ấy, trong mắt chúng tôi kỳ thật là một loại tiến hóa của nhân loại, là con đường bước lên thành thần.”
Thần Chết, trang phục lộng lẫy, tất cả đều vì thế. Nhóm Trương Dịch ẩn ẩn hiểu được những hành động của Người Yết, nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận, đặc biệt là phong tục ăn thịt người. Tất cả mọi người đều là người, người sinh ra trên đời không phải để cho người khác ăn, chẳng lẽ bởi vì các ông các bà có phong tục quỷ này, thì chúng tôi phải ngoan ngoãn dâng thịt lên sao?
Nhìn ra bọn họ không cho nó là đúng, Cát Nguyên Tú vậy mà lại nở nụ cười, tuy rằng nụ cười rất cổ quái, nhưng không thể phủ nhận, nụ cười này nhất thời khiến ba người ở đây đều lóa mắt, rất có loại cảm giác xuân về hoa nở, đáng tiếc chính là phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt khuôn mặt cô lại chuyển về không có biểu tình như cũ.
“Tôi cũng cảm thấy phong tục này không tốt lắm.” Cô thở dài sâu kín “Nhưng mà có cách nào đâu, tôi cũng là người Yết mà.”
Có thể là bởi vì vẻ đẹp và thái độ bình thản của cô, ba người thật sự không thể sinh ra ác cảm với cô, nhưng cũng không thể lãng phí thời gian ở chỗ này nghe cô than thở, nói chuyện dong dài. Từ Tịnh khoanh tay ôm ngực dựa trên khung cửa, không kiên nhẫn hỏi “Cô nói với chúng tôi cái này làm gì? Để chúng tôi tha các cô sao?”
“Các người muốn giết chúng tôi sao?” Cát Nguyên Tú không đáp mà hỏi lại.
Từ Tịnh cứng miệng. Tuy rằng cô cảm thấy người Yết chết chưa hết tội nhưng tất cả những người ở đây đều là phụ nữ, hơn nữa nhìn qua đều không có sức chiến đấu, làm sao cô ra tay được? Nghĩ đến đây, theo bản năng cô nhìn hai người Trương Dịch Nam Thiệu, thấy vẻ mặt bọn họ cũng rối rắm như mình, nhất thời thở phào.
“Chỗ đó có bảy người phụ nữ, có ba thai phụ.” Cát Nguyên Tú lại bổ sung một câu, sau đó đôi mắt trong vắt như nước hồ thu yên lặng nhìn Từ Tịnh.
Nghe vậy, sắc mặt ba người càng thêm khó tả. Bọn họ không sợ đối mặt với sinh vật biến dị và zombie hung ác, cũng sẽ không nương tay với những gã đàn ông người Yết tàn nhẫn, nhưng để bọn họ ra tay với một đám phụ nữ chưa hề tấn công họ, thậm chí có cả phụ nữ mang thai, thật sự rất khó xử.
Cát Nguyên Tú thấy được phản ứng của họ, hơi mỉm cười, tiếp theo nói “Tôi cũng không cầu xin các người tha cho tôi, hoặc ai khác.” Lời nói thản nhiên nhưng lại để lộ ra sự ngạo ngễ không nên lời, làm người ta không thể phản cảm.
Trương Dịch bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Nếu không định giết các cô thì ở lại đây chỉ lãng phí thời gian, còn việc những cô gái này về sau định sống sót thế nào, bọn họ cũng không có khả năng đi quản. Thấy anh đi, Nam Thiệu và Từ Tịnh hiển nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận điều này liền đuổi theo.
“Xin đợi một chút.” Cát Nguyên Tú vẫn luôn bình tĩnh rốt cuộc phản ứng, vội vàng đứng lên hô.
Thấy phản ứng vậy, Trương Dịch nghĩ trong lòng, biết cô gái có lẽ có việc nhờ bọn họ, thầm nghĩ cô tìm lầm người rồi, sao chúng tôi có thể hỗ trợ chuyện người Yết, không nhổ cỏ tận gốc là bởi vì các người là phụ nữ cũng không định tấn công chúng tôi mà thôi.
Tuy nghĩ như vậy, anh vẫn dừng chân, tò mò cô gái này đến tột cùng muốn làm gì.
Thấy anh dừng lại, Cát Nguyên Tú không khỏi nhẹ nhàng thở ra, không dám lằng nhằng mà nói thẳng vào chủ đề “Tôi nghĩ các người hẳn muốn biết một chút sự tình.” Lần này cô không dừng lại chờ đối phương dò hỏi đã nói thẳng “Phương pháp nuôi dưỡng Thần Chết.”
Nói cách khác chính là làm thế nào để zombie tiến hóa. Trương Dịch vốn nghĩ cô không có thông tin gì bọn họ muốn biết cả. Zombie tiến hóa là sự thật đã định, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, càng sớm biết rõ ràng càng sớm nghĩ được cách ứng đối. Còn vì sao cô ta muốn nói cho bọn họ, trong lời nói có mấy phần chân thật, bọn họ sẽ tự phán đoán.
“Mời ngồi.” Thấy bọn họ đổi ý, Cát Nguyên Tú lại ngồi trở về, chỉ chỉ ghế dài. Chờ ba người đều ngồi xuống, cô mới mở miệng “Thần Chết và sinh vật biến dị đều sẽ sinh ra Đá thần, tin rằng mọi người hẳn biết đến rồi.”
“Ý cô là tinh hạch trong đầu zombie?” Trương Dịch hỏi. Trong lòng lại âm thầm nhíu mày, cảm thấy người Yết mở miệng ra là thần linh, cái gì cũng liên quan đến thần linh, chẳng biết khoa học văn hóa giảng dạy bao năm qua vứt đâu hết rồi. Có điều ngẫm lại bọn họ kể cả thịt người cũng ăn, văn hóa chắc học cũng chẳng ra gì.
Cát Nguyên Tú gật đầu “Chính là nó. Không biết các người có biết không, kỳ thật trong đầu con người cũng có ở đây.” Cô chỉ chỉ ấn đường “Nhưng chỉ người dị năng có, người thường không có. Cho nên chúng tôi cho rằng, người thường bị thần linh vứt bỏ. Tinh hạch của người dị năng giống của sinh vật biến dị, dị năng khác nhau thì bề ngoài tinh hạch khác nhau.”
Luận điệu về người thường làm Từ Tịnh hơi cáu, ngay cả Trương Dịch cũng cảm thấy không thoải mái, không phải bọn họ để ý ông thần linh hư ảo giả dối, mà bởi vì luận điệu này phân loại cấp bậc loài người sau mạt thế, làm người chưa thức tỉnh đi đến đâu cũng bị kì thị kém một bậc. Nhưng rồi không thể không thừa nhận, những lời này để lộ ra tin tức cực kỳ quan trọng, giải đáp một nghi vấn trước mắt cho bọn họ. Đối với vấn đề nghiên cứu cơ thể con người, tin rằng người Yết có hiểu biết rất rõ ràng, hơn nữa điều này cũng rất dễ nghiệm chứng, đối phương hẳn sẽ không lừa gạt bọn họ.
“Chuyện này có liên quan gì đến việc zombie tiến hóa không?” Dẹp suy nghĩ sang một bên, Trương Dịch hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất