Chương 187: Võ tông điên cuồng (2)
Edit: Yến Phi Ly
Với năng lực hiện giờ của Tống Nghiễn sẽ không thể bị một bàn tay chụp lên vai mà chẳng hề phát hiện, đây gần như là chuyện không có khả năng, nguyên nhân duy nhất để giải thích chính là thân thủ của người này còn mạnh hơn cả hắn, hơn nữa người nọ cũng không hề có ác ý. Hắn sửng sốt vài giây rồi quay người lại.
Đó là một người đàn ông ngoại hình không có gì đặc sắc, dáng cao vừa phải, mặt đầy vẻ phong sương, ngoại hình bình thường như thế trong tận thế ném vào đám người có lẽ sẽ tìm chẳng ra.
Tống Nghiễn cẩn thận nhìn kĩ gương mặt người kia, thật đáng tiếc là hắn phát hiện bản thân không hề có ấn tượng gì, hoặc cũng có thể là người này đúng lúc rơi vào phần kí ức mà hắn đã đánh mất.
Người nọ nhìn tới phản ứng của Tống Nghiễn thì khẽ nhướng mày: “Tôi là Đông Phương đây, trên người cậu xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng lại sửa miệng: “Khoan, nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi.”
Không phải người thân quen đến một mức độ nhất định, mắt nhìn lại tinh vi thì tuyệt đối không có khả năng chỉ từ một vẻ mặt rất nhỏ liền nhìn ra sự khác lạ của Tống Nghiễn. Nghĩ tới điều này, trong lòng Tống Nghiễn đã có quyết định. Hắn đang định quay sang dặn dò thiếu niên chạy xe ba bánh mấy câu lại thấy người tên Đông Phương kia lên tiếng trước: “Nhóc con này tốt nhất cũng đi theo luôn đi.”
Không biết người kia định làm gì, Tống Nghiễn cũng không thể đưa ra quyết định thay thiếu niên, hắn quay đầu trưng cầu ý kiến đối phương, không nghĩ tới sau khi chứng kiến dị năng của Tống Nghiễn thì cậu chàng sùng bái hắn vô cùng, được hỏi ý liền vội vã gật đầu đáp ứng. Tống Nghiễn bất đắc dĩ, nhưng biết đối phương gọi cậu thiếu niên đi cùng thì khẳng định có dụng ý riêng cho nên hắn cũng không nói thêm nữa.
Xe ba bánh chen lên ba người thì khá chật chội, cho nên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên dứt khoát không ngồi xe nữa mà đi bộ cùng với Đông Phương, thiếu niên thì cưỡi xe ba bánh chậm rì rì theo sau bọn họ. Họ đi không bao xa, khi rẽ vào góc đường lại bắt gặp người đàn ông bị thương lúc nãy đang ngồi tựa ngoài cửa kính của một tòa nhà, sức sống dường như đã bị rút đi toàn bộ, ánh mắt của hắn ta ảm đạm tĩnh mịch. Vốn là một người dị năng xuất sắc trong nháy mắt lại biến thành phế nhân, ngay cả chuyện đơn giản nhất là bước đi cũng chẳng làm được, bất kể là ai thì e rằng đều khó có thể chấp nhận kết quả này.
“Này chú em, nhà chú ở đâu để anh đưa một đoạn.” Đông Phương đi qua, nói đầy chân thành. Nhìn không ra anh ta lại là người thích chõ mũi vào chuyện người khác như thế.
Người nọ dường như là không nghe được lời Đông Phương nói, lâu thật lâu cũng không đáp lại. Đông Phương tựa hồ rất kiên nhẫn, lại hỏi hai lần, người nọ rốt cuộc chậm rãi chuyển ánh mắt không tiêu cự dừng trên người anh.
“Đi đâu? Còn có thể đi đâu…” Người đàn ông nọ thì thào, đột nhiên mỉm cười, bởi vì một nửa mặt chỉ còn lại da bọc xương, một nửa mặt thì giống như người bình thường, nhìn qua cực kỳ kinh khủng, nhưng cũng tràn ngập nét thê lương khó mà diễn tả nên lời.
Thấy thế, trong lòng mấy người đều thấy khó chịu, sự sùng bái Võ tông trong lòng cậu thiếu niên cũng không khỏi nhạt đi vài phần. Chung quy trong lòng thiếu niên, võ thuật luôn đi đôi với hành hiệp trượng nghĩa, người làm việc nghĩa sẽ vì nước vì dân, nhưng người của Võ tông lại có tác phong trái ngược. Nếu như nói cậu có thể tiếp nhận chuyện nhường đường khi gặp người của Võ tông, thậm chí cảm thấy đối phương rất uy phong lẫm liệt thì sự tình như hôm nay đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cậu. Không nói cậu có cái nhìn khác về Võ tông ngay lập tức nhưng ít nhiều vẫn rất thất vọng.
“Nếu không có chỗ nào thì theo anh đi.” Đông Phương nói, sau đó không đợi đối phương đáp lại đã trực tiếp đi qua khiêng người lên đặt vào thùng xe ba bánh, cười nói với thiếu niên: “Nhóc, giao cho nhóc đấy.”
Thiếu niên ‘dạ’ một tiếng, thấy có người giúp đỡ người đàn ông kia mà chính cậu cũng có thể góp chút sức lực thì khó chịu trong lòng giảm nhẹ đi không ít. Ngược lại thì Tống Nghiễn hơi không hiểu người tên Đông Phương này, phải biết hiện tại đã không thể so sánh với trước kia nữa, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện mang về một người xa lạ gần như đã hoàn toàn tàn phế, chung quy hắn còn phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người, bao gồm cả người mà hắn dẫn theo nữa. Có điều khó hiểu thì khó hiểu, trước khi biết rõ thân phận đối phương thì hắn sẽ không mở miệng dò hỏi.
Đông Phương dẫn bọn họ rẽ đông rẽ tây, rất nhanh liền vào một khu phố rất bình dị, rồi sau đó lại đi vào một tòa chung cư cũ. Thấy không bị đưa đến chỗ nào quái lạ, cảm xúc vẫn luôn căng thẳng của thiếu niên lúc này mới hơi hơi trầm tĩnh lại. Hóa ra tuy rằng cậu đồng ý đi theo nhưng trong lòng vẫn rất đề phòng, chỉ chờ nhìn tình huống không ổn thì sẽ lo trốn ngay.
Đông Phương cũng không nhờ ai giúp đỡ, một mình khiêng người đàn ông bị thương kia lên lầu hai, lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Sao về rồi? Hở, đây là…” Bên trong vang lên tiếng dò hỏi, hiển nhiên trong phòng còn có người khác. Nghe giọng nói này, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy cực kì quen tai.
“Đoán xem tôi gặp ai nè?” Đông Phương cất lời, trong giọng điệu mang theo vẻ thoải mái mà khi ở bên ngoài không hề có, đại để là về địa bàn của mình rồi cho nên tùy ý hơn rất nhiều.
“Ai thế… Ối trời, má nó, Tống nhị, nhóc nhà cậu chưa chết hả!” Nhìn thấy Tống Nghiễn theo vào sau, người đang lười biếng nằm ở trên sô pha lập tức nhảy dựng lên, nhào tới đấm lên vai Tống Nghiễn vài cái.
“Thẩm Trì?” Người này thì Tống Nghiễn có thể nhận ra ngay. Tuy rằng hắn còn chưa nhớ ra Đông Phương, nhưng đã có thể xác định đối phương hẳn là người mà hắn quen biết. Thẩm Trì cùng lớn lên với hắn trong một khu, sau lại thành cấp dưới của anh trai hắn – Tống Đình, quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.
“Hey, tôi nói này Tống nhị, sao cậu có thể nặng bên này nhẹ bên kia hả, ngay cả thằng khốn nạn Thẩm Trì cũng nhớ được, ấy vậy mà lại quên mất anh đây?” Đông Phương vừa cẩn thận đặt người đàn ông bị thương lên sô pha vừa quay đầu tức giận nói.
“Xảy ra chút chuyện…” Tống Nghiễn xoa xoa trán, tạm thời còn không muốn nhiều lời, “Anh tôi đâu? Hai anh sao lại ở đây?” Lấy thân phận của Thẩm Trì và nguồn lực của anh hắn thì dù có là tận thế cũng không nên ở trong khu chung cư tầm thường này.
“Thủ trưởng không quen nhìn hành vi của đám người trong căn cứ nhưng lại không muốn phải đối đầu với đồng loại, cho nên sớm đã dẫn người của mình đi rồi, chỉ chừa lại bọn anh… Việc này một chốc nói không xong được, hiện tại không tiện kể cho cậu cụ thể. Cậu đắc tội với Võ tông rồi, nhất định phải đi khỏi căn cứ ngay, còn nhùng nhằng thì đi không được mất.” Đông Phương nói, sau đó quay đầu gọi Thẩm Trì: “Mày đi gọi Hổ Tử tới đây, chỗ này có người bị thương, xem thử nó chữa được không. Còn nữa, bảo người nhanh chóng chuẩn bị xe đưa Tống nhị rời khỏi đây đi.”
Thẩm Trì vừa nghe được hai chữ “Võ tông” liền thay đổi sắc mặt, nghe sắp xếp vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức đi ngay. Lúc này Đông Phương mới rảnh giải thích cho Tống Nghiễn: “Chuyện của Võ tông không đơn giản như bề ngoài đâu, người của ta đã phát hiện mấy người vì trêu chọc phải Võ tông mà bị diệt môn thậm chí còn liên lụy đến kẻ vô tội, hơn nữa bên ấy ra tay vừa nhanh vừa kín đáo, xử lý cũng rất sạch sẽ, nếu như không phải chúng ta vẫn luôn ôm hoài nghi với chúng thì sẽ không phát hiện ra đâu.” Nói đến đây anh ta nhìn về chỗ người bị thương luôn im lặng cả quãng đường giống như chẳng thiết sống nữa được mình khiêng về: “May mắn chú em này không nghe lời Lữ Lân kia mà đi theo họ, bằng không chưa biết sẽ ra sao.”
Không đợi mọi người làm ra phản ứng gì anh ta lại chỉ chỉ cậu thiếu niên: “Sở dĩ gọi nhóc này theo cũng là vì cậu ta đã bị nhét vào danh sách trả thù của chúng rồi, không chỉ như vậy, nếu như nhóc còn có người thân bạn bè thì tốt nhất cũng đi khỏi căn cứ ngay.”
Nghe đến đó, thiếu niên không khỏi líu lưỡi, nửa tin nửa ngờ: “Không đến mức ấy chứ ạ. Em có làm gì đâu.” Thật ra không chỉ là cậu nhóc, ngay cả Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn cũng không quá tin tưởng, giống như loại liên lụy, trả thù này chỉ có trong phim ảnh tiểu thuyết mới có, đôi bên đâu có thù oán gì sâu nặng, phải điên cuồng cỡ nào mới có thể làm tới mức ấy chứ.
Đông Phương không nhìn cậu nhóc, anh ta đi vào một gian phòng, rất nhanh lại đi ra, cầm túi vải đưa cho Tống Nghiễn: “Cậu là dị năng hệ lôi, xem xem bên trong có cái nào dùng được không.” Đợi Tống Nghiễn nhận lấy, anh ta mới chuyển hướng sang thiếu niên đang lo lắng kế bên: “Nhóc đã theo tới thì không có lựa chọn nào nữa.” Mặc kệ có tin người Võ tông sẽ ra tay với cậu ta hay không, kể từ giây phút cậu nhóc theo về đây thì chỉ có thể rời khỏi căn cứ với Tống Nghiễn.
Mặt thiếu niên lập tức trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu là người thông minh dĩ nhiên nghe hiểu ý của Đông Phương. Bởi vì cậu đã biết sự tồn tại của những người này nên họ không có khả năng thả cậu về, nếu như không đi, chờ đợi cậu e cũng chỉ là cái chết. Bởi lẽ chỉ có người chết mới không mở miệng tiết lộ bất cứ thứ gì.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một người thanh niên không hề béo nhưng vẫn khiến ai nhìn vào đều có cảm giác tròn trịa đi đến, người nọ đưa mắt nhìn người trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đông Phương: “Gọi em đến làm gì?” Nhìn phản ứng của cậu ta thì có vẻ như không biết Tống Nghiễn. Tống Nghiễn cũng không có ấn tượng về người này, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng quá một cái liền dồn lực chú ý vào túi vải trên tay. Bên trong toàn là tinh hạch, đủ các loại màu sắc, số lượng không dưới một ngàn viên.
“Hổ Tử, mày coi cho chú em này thử xem có thể chữa được không.” Đông Phương chỉ chỉ người đàn ông bị thương.
Cậu thanh niên được gọi là Hổ Tử kia mắt tròn, mũi tròn, mặt cũng tròn tròn, cậu ta sớm đã chú ý tới người trên sô pha, tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Giờ em còn phải ra ngoài làm việc đấy.” Nói là nói như vậy nhưng cậu ta vẫn đi qua thò tay bắt lấy tay người bị thương.
“Nhất định phải đi sao?” Tống Nghiễn quả thật cần tinh hạch, bọn họ tới đây quá gấp gáp, trên mình gần như không mang theo bất cứ thứ gì. Hắn ném túi vải cho Lý Mộ Nhiên để cô giúp mình lựa chọn, sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Phương. Tuy rằng không nhớ được Đông Phương thế nhưng hắn biết cấp dưới của anh trai hắn là người thế nào, cho nên không hề hoài nghi sắp xếp của họ, chỉ là vẫn còn hơi khó hiểu mà thôi. Đám Võ tông kia thật sự khó chơi vậy sao?
“Nhất định phải đi. Lập tức! Ngay lập tức!” Đáp lại hắn không phải Đông Phương mà là Thẩm Trì đã sắp xếp xong mọi thứ trở về.
“Chắc chạng vạng hôm qua mọi người mới đến căn cứ cho nên chúng tôi không nhận được tin tức.” Đông Phương nói tiếp: “Bằng không chúng ta còn có thể ôn chuyện… Aiii, cậu chẳng nhớ anh nữa thì ôn chuyện cái rắm ấy!”
Nói là nói như vậy, anh ta vẫn chỉ ra điểm mấu chốt của sự tình lúc này: “Bởi vì nửa năm trước căn cứ xảy ra chuyện, Võ tông từng ra tay ngăn cơn sóng dữ cho nên hiện tại địa vị của chúng trong căn cứ rất cao siêu. Hơn nữa bọn họ luyện võ khác hẳn với chúng ta thấy trước giờ, vừa lợi hại vừa quái dị, Sài Dung đã từng giao đấu với cao thủ Hoàng cấp của chúng, không qua mười chiêu liền bị bắt đi rồi, lúc ấy phải đích thân thủ trưởng ra mặt mới cứu được người về đấy. Đúng rồi, cậu còn nhớ Sài Dung chứ? Là thằng lõi gỏi nhất bên ta ấy. Nhưng khiến quân ta đau đầu không phải chuyện này, mà là người của tông môn kia nổi tiếng bao che cho người nhà, chúng tìm ai tính sổ thì kẻ đó phải ngoan ngoãn chịu trận bằng không phàm là ai đánh bị thương một người trong chúng thì mặc kệ có là nguyên nhân nào chúng cũng sẽ không ngừng trả thù, đến tận khi khiến người xung quanh cũng bị diệt gọn mới thôi.”
Nghe đến đó, Tống Nghiễn liền không nói thêm nữa, ngược lại chỉ hỏi tình huống trong nhà mình. Sắc mặt Đông Phương cứng đờ, liếc mắt qua Thẩm Trì ý bảo hắn nói, còn anh ta thì chạy tới chỗ Hổ Tử hỏi thăm tình trạng vết thương.
Thẩm Trì cũng thấy khó có thể mở miệng, nhưng thời gian cấp bách, chung quy không thể dây dưa được, cuối cùng hắn đành ấp a ấp úng kể sơ lại tình huống nhà họ Tống một lượt.
Với năng lực hiện giờ của Tống Nghiễn sẽ không thể bị một bàn tay chụp lên vai mà chẳng hề phát hiện, đây gần như là chuyện không có khả năng, nguyên nhân duy nhất để giải thích chính là thân thủ của người này còn mạnh hơn cả hắn, hơn nữa người nọ cũng không hề có ác ý. Hắn sửng sốt vài giây rồi quay người lại.
Đó là một người đàn ông ngoại hình không có gì đặc sắc, dáng cao vừa phải, mặt đầy vẻ phong sương, ngoại hình bình thường như thế trong tận thế ném vào đám người có lẽ sẽ tìm chẳng ra.
Tống Nghiễn cẩn thận nhìn kĩ gương mặt người kia, thật đáng tiếc là hắn phát hiện bản thân không hề có ấn tượng gì, hoặc cũng có thể là người này đúng lúc rơi vào phần kí ức mà hắn đã đánh mất.
Người nọ nhìn tới phản ứng của Tống Nghiễn thì khẽ nhướng mày: “Tôi là Đông Phương đây, trên người cậu xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng lại sửa miệng: “Khoan, nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi.”
Không phải người thân quen đến một mức độ nhất định, mắt nhìn lại tinh vi thì tuyệt đối không có khả năng chỉ từ một vẻ mặt rất nhỏ liền nhìn ra sự khác lạ của Tống Nghiễn. Nghĩ tới điều này, trong lòng Tống Nghiễn đã có quyết định. Hắn đang định quay sang dặn dò thiếu niên chạy xe ba bánh mấy câu lại thấy người tên Đông Phương kia lên tiếng trước: “Nhóc con này tốt nhất cũng đi theo luôn đi.”
Không biết người kia định làm gì, Tống Nghiễn cũng không thể đưa ra quyết định thay thiếu niên, hắn quay đầu trưng cầu ý kiến đối phương, không nghĩ tới sau khi chứng kiến dị năng của Tống Nghiễn thì cậu chàng sùng bái hắn vô cùng, được hỏi ý liền vội vã gật đầu đáp ứng. Tống Nghiễn bất đắc dĩ, nhưng biết đối phương gọi cậu thiếu niên đi cùng thì khẳng định có dụng ý riêng cho nên hắn cũng không nói thêm nữa.
Xe ba bánh chen lên ba người thì khá chật chội, cho nên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên dứt khoát không ngồi xe nữa mà đi bộ cùng với Đông Phương, thiếu niên thì cưỡi xe ba bánh chậm rì rì theo sau bọn họ. Họ đi không bao xa, khi rẽ vào góc đường lại bắt gặp người đàn ông bị thương lúc nãy đang ngồi tựa ngoài cửa kính của một tòa nhà, sức sống dường như đã bị rút đi toàn bộ, ánh mắt của hắn ta ảm đạm tĩnh mịch. Vốn là một người dị năng xuất sắc trong nháy mắt lại biến thành phế nhân, ngay cả chuyện đơn giản nhất là bước đi cũng chẳng làm được, bất kể là ai thì e rằng đều khó có thể chấp nhận kết quả này.
“Này chú em, nhà chú ở đâu để anh đưa một đoạn.” Đông Phương đi qua, nói đầy chân thành. Nhìn không ra anh ta lại là người thích chõ mũi vào chuyện người khác như thế.
Người nọ dường như là không nghe được lời Đông Phương nói, lâu thật lâu cũng không đáp lại. Đông Phương tựa hồ rất kiên nhẫn, lại hỏi hai lần, người nọ rốt cuộc chậm rãi chuyển ánh mắt không tiêu cự dừng trên người anh.
“Đi đâu? Còn có thể đi đâu…” Người đàn ông nọ thì thào, đột nhiên mỉm cười, bởi vì một nửa mặt chỉ còn lại da bọc xương, một nửa mặt thì giống như người bình thường, nhìn qua cực kỳ kinh khủng, nhưng cũng tràn ngập nét thê lương khó mà diễn tả nên lời.
Thấy thế, trong lòng mấy người đều thấy khó chịu, sự sùng bái Võ tông trong lòng cậu thiếu niên cũng không khỏi nhạt đi vài phần. Chung quy trong lòng thiếu niên, võ thuật luôn đi đôi với hành hiệp trượng nghĩa, người làm việc nghĩa sẽ vì nước vì dân, nhưng người của Võ tông lại có tác phong trái ngược. Nếu như nói cậu có thể tiếp nhận chuyện nhường đường khi gặp người của Võ tông, thậm chí cảm thấy đối phương rất uy phong lẫm liệt thì sự tình như hôm nay đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của cậu. Không nói cậu có cái nhìn khác về Võ tông ngay lập tức nhưng ít nhiều vẫn rất thất vọng.
“Nếu không có chỗ nào thì theo anh đi.” Đông Phương nói, sau đó không đợi đối phương đáp lại đã trực tiếp đi qua khiêng người lên đặt vào thùng xe ba bánh, cười nói với thiếu niên: “Nhóc, giao cho nhóc đấy.”
Thiếu niên ‘dạ’ một tiếng, thấy có người giúp đỡ người đàn ông kia mà chính cậu cũng có thể góp chút sức lực thì khó chịu trong lòng giảm nhẹ đi không ít. Ngược lại thì Tống Nghiễn hơi không hiểu người tên Đông Phương này, phải biết hiện tại đã không thể so sánh với trước kia nữa, ngay cả hắn cũng không dám tùy tiện mang về một người xa lạ gần như đã hoàn toàn tàn phế, chung quy hắn còn phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người, bao gồm cả người mà hắn dẫn theo nữa. Có điều khó hiểu thì khó hiểu, trước khi biết rõ thân phận đối phương thì hắn sẽ không mở miệng dò hỏi.
Đông Phương dẫn bọn họ rẽ đông rẽ tây, rất nhanh liền vào một khu phố rất bình dị, rồi sau đó lại đi vào một tòa chung cư cũ. Thấy không bị đưa đến chỗ nào quái lạ, cảm xúc vẫn luôn căng thẳng của thiếu niên lúc này mới hơi hơi trầm tĩnh lại. Hóa ra tuy rằng cậu đồng ý đi theo nhưng trong lòng vẫn rất đề phòng, chỉ chờ nhìn tình huống không ổn thì sẽ lo trốn ngay.
Đông Phương cũng không nhờ ai giúp đỡ, một mình khiêng người đàn ông bị thương kia lên lầu hai, lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Sao về rồi? Hở, đây là…” Bên trong vang lên tiếng dò hỏi, hiển nhiên trong phòng còn có người khác. Nghe giọng nói này, Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy cực kì quen tai.
“Đoán xem tôi gặp ai nè?” Đông Phương cất lời, trong giọng điệu mang theo vẻ thoải mái mà khi ở bên ngoài không hề có, đại để là về địa bàn của mình rồi cho nên tùy ý hơn rất nhiều.
“Ai thế… Ối trời, má nó, Tống nhị, nhóc nhà cậu chưa chết hả!” Nhìn thấy Tống Nghiễn theo vào sau, người đang lười biếng nằm ở trên sô pha lập tức nhảy dựng lên, nhào tới đấm lên vai Tống Nghiễn vài cái.
“Thẩm Trì?” Người này thì Tống Nghiễn có thể nhận ra ngay. Tuy rằng hắn còn chưa nhớ ra Đông Phương, nhưng đã có thể xác định đối phương hẳn là người mà hắn quen biết. Thẩm Trì cùng lớn lên với hắn trong một khu, sau lại thành cấp dưới của anh trai hắn – Tống Đình, quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.
“Hey, tôi nói này Tống nhị, sao cậu có thể nặng bên này nhẹ bên kia hả, ngay cả thằng khốn nạn Thẩm Trì cũng nhớ được, ấy vậy mà lại quên mất anh đây?” Đông Phương vừa cẩn thận đặt người đàn ông bị thương lên sô pha vừa quay đầu tức giận nói.
“Xảy ra chút chuyện…” Tống Nghiễn xoa xoa trán, tạm thời còn không muốn nhiều lời, “Anh tôi đâu? Hai anh sao lại ở đây?” Lấy thân phận của Thẩm Trì và nguồn lực của anh hắn thì dù có là tận thế cũng không nên ở trong khu chung cư tầm thường này.
“Thủ trưởng không quen nhìn hành vi của đám người trong căn cứ nhưng lại không muốn phải đối đầu với đồng loại, cho nên sớm đã dẫn người của mình đi rồi, chỉ chừa lại bọn anh… Việc này một chốc nói không xong được, hiện tại không tiện kể cho cậu cụ thể. Cậu đắc tội với Võ tông rồi, nhất định phải đi khỏi căn cứ ngay, còn nhùng nhằng thì đi không được mất.” Đông Phương nói, sau đó quay đầu gọi Thẩm Trì: “Mày đi gọi Hổ Tử tới đây, chỗ này có người bị thương, xem thử nó chữa được không. Còn nữa, bảo người nhanh chóng chuẩn bị xe đưa Tống nhị rời khỏi đây đi.”
Thẩm Trì vừa nghe được hai chữ “Võ tông” liền thay đổi sắc mặt, nghe sắp xếp vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức đi ngay. Lúc này Đông Phương mới rảnh giải thích cho Tống Nghiễn: “Chuyện của Võ tông không đơn giản như bề ngoài đâu, người của ta đã phát hiện mấy người vì trêu chọc phải Võ tông mà bị diệt môn thậm chí còn liên lụy đến kẻ vô tội, hơn nữa bên ấy ra tay vừa nhanh vừa kín đáo, xử lý cũng rất sạch sẽ, nếu như không phải chúng ta vẫn luôn ôm hoài nghi với chúng thì sẽ không phát hiện ra đâu.” Nói đến đây anh ta nhìn về chỗ người bị thương luôn im lặng cả quãng đường giống như chẳng thiết sống nữa được mình khiêng về: “May mắn chú em này không nghe lời Lữ Lân kia mà đi theo họ, bằng không chưa biết sẽ ra sao.”
Không đợi mọi người làm ra phản ứng gì anh ta lại chỉ chỉ cậu thiếu niên: “Sở dĩ gọi nhóc này theo cũng là vì cậu ta đã bị nhét vào danh sách trả thù của chúng rồi, không chỉ như vậy, nếu như nhóc còn có người thân bạn bè thì tốt nhất cũng đi khỏi căn cứ ngay.”
Nghe đến đó, thiếu niên không khỏi líu lưỡi, nửa tin nửa ngờ: “Không đến mức ấy chứ ạ. Em có làm gì đâu.” Thật ra không chỉ là cậu nhóc, ngay cả Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn cũng không quá tin tưởng, giống như loại liên lụy, trả thù này chỉ có trong phim ảnh tiểu thuyết mới có, đôi bên đâu có thù oán gì sâu nặng, phải điên cuồng cỡ nào mới có thể làm tới mức ấy chứ.
Đông Phương không nhìn cậu nhóc, anh ta đi vào một gian phòng, rất nhanh lại đi ra, cầm túi vải đưa cho Tống Nghiễn: “Cậu là dị năng hệ lôi, xem xem bên trong có cái nào dùng được không.” Đợi Tống Nghiễn nhận lấy, anh ta mới chuyển hướng sang thiếu niên đang lo lắng kế bên: “Nhóc đã theo tới thì không có lựa chọn nào nữa.” Mặc kệ có tin người Võ tông sẽ ra tay với cậu ta hay không, kể từ giây phút cậu nhóc theo về đây thì chỉ có thể rời khỏi căn cứ với Tống Nghiễn.
Mặt thiếu niên lập tức trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu là người thông minh dĩ nhiên nghe hiểu ý của Đông Phương. Bởi vì cậu đã biết sự tồn tại của những người này nên họ không có khả năng thả cậu về, nếu như không đi, chờ đợi cậu e cũng chỉ là cái chết. Bởi lẽ chỉ có người chết mới không mở miệng tiết lộ bất cứ thứ gì.
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một người thanh niên không hề béo nhưng vẫn khiến ai nhìn vào đều có cảm giác tròn trịa đi đến, người nọ đưa mắt nhìn người trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đông Phương: “Gọi em đến làm gì?” Nhìn phản ứng của cậu ta thì có vẻ như không biết Tống Nghiễn. Tống Nghiễn cũng không có ấn tượng về người này, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng quá một cái liền dồn lực chú ý vào túi vải trên tay. Bên trong toàn là tinh hạch, đủ các loại màu sắc, số lượng không dưới một ngàn viên.
“Hổ Tử, mày coi cho chú em này thử xem có thể chữa được không.” Đông Phương chỉ chỉ người đàn ông bị thương.
Cậu thanh niên được gọi là Hổ Tử kia mắt tròn, mũi tròn, mặt cũng tròn tròn, cậu ta sớm đã chú ý tới người trên sô pha, tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Giờ em còn phải ra ngoài làm việc đấy.” Nói là nói như vậy nhưng cậu ta vẫn đi qua thò tay bắt lấy tay người bị thương.
“Nhất định phải đi sao?” Tống Nghiễn quả thật cần tinh hạch, bọn họ tới đây quá gấp gáp, trên mình gần như không mang theo bất cứ thứ gì. Hắn ném túi vải cho Lý Mộ Nhiên để cô giúp mình lựa chọn, sau đó quay đầu nhìn về phía Đông Phương. Tuy rằng không nhớ được Đông Phương thế nhưng hắn biết cấp dưới của anh trai hắn là người thế nào, cho nên không hề hoài nghi sắp xếp của họ, chỉ là vẫn còn hơi khó hiểu mà thôi. Đám Võ tông kia thật sự khó chơi vậy sao?
“Nhất định phải đi. Lập tức! Ngay lập tức!” Đáp lại hắn không phải Đông Phương mà là Thẩm Trì đã sắp xếp xong mọi thứ trở về.
“Chắc chạng vạng hôm qua mọi người mới đến căn cứ cho nên chúng tôi không nhận được tin tức.” Đông Phương nói tiếp: “Bằng không chúng ta còn có thể ôn chuyện… Aiii, cậu chẳng nhớ anh nữa thì ôn chuyện cái rắm ấy!”
Nói là nói như vậy, anh ta vẫn chỉ ra điểm mấu chốt của sự tình lúc này: “Bởi vì nửa năm trước căn cứ xảy ra chuyện, Võ tông từng ra tay ngăn cơn sóng dữ cho nên hiện tại địa vị của chúng trong căn cứ rất cao siêu. Hơn nữa bọn họ luyện võ khác hẳn với chúng ta thấy trước giờ, vừa lợi hại vừa quái dị, Sài Dung đã từng giao đấu với cao thủ Hoàng cấp của chúng, không qua mười chiêu liền bị bắt đi rồi, lúc ấy phải đích thân thủ trưởng ra mặt mới cứu được người về đấy. Đúng rồi, cậu còn nhớ Sài Dung chứ? Là thằng lõi gỏi nhất bên ta ấy. Nhưng khiến quân ta đau đầu không phải chuyện này, mà là người của tông môn kia nổi tiếng bao che cho người nhà, chúng tìm ai tính sổ thì kẻ đó phải ngoan ngoãn chịu trận bằng không phàm là ai đánh bị thương một người trong chúng thì mặc kệ có là nguyên nhân nào chúng cũng sẽ không ngừng trả thù, đến tận khi khiến người xung quanh cũng bị diệt gọn mới thôi.”
Nghe đến đó, Tống Nghiễn liền không nói thêm nữa, ngược lại chỉ hỏi tình huống trong nhà mình. Sắc mặt Đông Phương cứng đờ, liếc mắt qua Thẩm Trì ý bảo hắn nói, còn anh ta thì chạy tới chỗ Hổ Tử hỏi thăm tình trạng vết thương.
Thẩm Trì cũng thấy khó có thể mở miệng, nhưng thời gian cấp bách, chung quy không thể dây dưa được, cuối cùng hắn đành ấp a ấp úng kể sơ lại tình huống nhà họ Tống một lượt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất