Chương 189: Võ tông điên cuồng (4)
Edit: Yến Phi Ly
Hóa ra hôm nay chính là ngày mà chú Trần nghỉ, chú sống chung với hai đứa bé, giờ thiếu niên muốn đi thì dĩ nhiên chú cũng theo cùng. Chú Trần tự biết mình không phải đối thủ của đám Thẩm Trì, lại không đành lòng để mặc hai đứa bé kia cho nên dứt khoát đi theo luôn. Giờ chú đã chẳng còn người thân nào, nếu mất luôn hai đứa cháu này thì chú chẳng biết mình sống còn có nghĩa lý gì nữa.
Thẩm Trì tiễn đoàn người khoảng 40 km liền quay lại, ba chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước. Bởi vì còn phải lo liệu chuyện ở căn cứ thủ đô cho nên đám Đông Phương không rút ra quá nhiều người, chỉ phái sáu người theo hộ tống bọn họ. Tống Nghiễn không định tới Nhữ Châu nên chỉ có thể bảo mọi người theo hắn tới Đông Châu để tránh phân tán lực lượng. Người đàn ông bị thương tên là Tần Tổ Vinh, trước khi đi không biết Đông Phương nói gì với hắn mà tinh thần có vẻ phấn chấn lên rất nhiều, không còn cái vẻ chán thời chẳng thiết sống lúc trước nữa.
Phạm vi 50 km xung quanh Trường Lâm đều đã được xử lý sạch sẽ, ba chiếc xe không gặp trở ngại gì cho nên chỉ dùng nửa giờ là có thể nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ đi khỏi phạm vi này thì sẽ không thuận lợi như vậy nữa. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sinh vật biến dị và zombie làm chậm tốc độ của xe, đợi đến khi chạng vạng dừng chân nghỉ ngơi thì họ cũng mới chỉ chạy thêm được 50 km, khó khăn lắm mới đi được chặng đường như nửa giờ đầu. Đây còn là vì xung quanh Trường Lâm thường có người sống sót qua lại, đợi khi đi tới nơi không có bóng người, một ngày có thể đi 30-40 km đã tốt lắm rồi.
Nơi họ dừng chân là một thị trấn nhỏ. Người dẫn đường tên là Tôn Trăn, hắn rất thông thạo các tỉnh thành lân cận thủ đô, họ cũng không đi đường cao tốc mà là trực tiếp lựa chọn một con đường nhỏ gần hơn.
Khi Lý Mộ Nhiên mở mắt ra thì xe đã ngừng lại, bốn phía vắng lặng như tờ. Ngoài cửa sổ là bóng tối thăm thẳm nhìn không thấy bất cứ thứ gì, chỉ từ những căn nhà ven đường mới có thể mơ hồ trông ra chút hình dạng, cô không thấy người nào bên cạnh, hẳn là đều vào trong cả rồi. Lý Mộ Nhiên ngồi yên không động, nhìn bóng tối sâu thẳm bất tận phía trước, chợt có loại cảm giác cô độc, mê mang và mỏi mệt không tự chủ được tràn ngập cõi lòng. Cô không biết mình còn đi tiếp thì sẽ có ý nghĩa gì, cô không biết vì sao mình vẫn muốn kiên trì tiếp tục, vì sao một mình cô lại cứ phải lẻ loi, gian nan vất vả lại nhìn không thấy hi vọng.
Cả ngày chưa ăn gì, bụng cô vang lên tiếng ùng ục. Cảm xúc tiêu cực tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng cuối cùng vẫn mơ hồ lưu lại vài dấu vết. Lý Mộ Nhiên giật giật thân thể, đẩy cửa xe đi xuống. Khi cô vừa đứng thẳng người, một bóng dáng cao lớn vạm vỡ từ sau đuôi xe chuyển tới đây, bóng tối quá sâu, cô nhìn không rõ khuôn mặt người kia nhưng lại có cảm giác quen thuộc và yên tâm đến lạ.
“Chủ nhiệm.” Lý Mộ Nhiên không cảm thấy ngạc nhiên gì, đổi lại là cô, khi bạn mình hấp thu tinh hạch để tăng dị năng thì cô cũng sẽ ở bên bảo vệ, thế nhưng giây phút nhận ra hắn vẫn luôn chờ ở bên ngoài, trong tim cô bỗng run lên. Cô biết mình không cô đơn, dù cho rất nhiều người chỉ làm bạn với cô một đoạn đường ngắn ngủi.
“Vào ăn cơm đi.” Tống Nghiễn sắc bén nhận ra cảm xúc suy sụp của cô bé này, chỉ nghĩ là dị năng của cô có vấn đề, bởi vậy không vội vã hỏi mà chỉ gọi vào ăn tối. Con người ta khi được no ấm thì tâm trạng sẽ dễ ổn định hơn rất nhiều.
Lý Mộ Nhiên ‘dạ’ một tiếng, đi theo phía sau hắn vài bước, thấy hắn không hỏi nên đành phải tự nói ra: “Hình như không tăng lên được rồi.” Cô vốn là ôm mong đợi khoảng cách có tăng lên tầm 30-40 km, ít nhất thì cũng tăng lên 20km giống lần đầu là được, dù sao tinh hạch cũng to gần gấp đôi cơ mà. Thế nhưng vừa rồi cô thử sử dụng tinh thần lực thì lại phát hiện khoảng cách tối đa không hề xa hơn so với trước kia. Khoảng cách dò xét không gia tăng thì dĩ nhiên khoảng cách mà cô có thể vượt qua cũng không thể tăng lên được.
“Hửm?” Bước chân Tống Nghiễn khẽ ngừng, đợi cô đi lên ngang hàng mình, hơi khó hiểu hỏi. Đã có thể hấp thu thì sao dị năng không tăng lên xíu xiu nào được.
“Có thể cảm giác dị năng trong cơ thể em mạnh mẽ hơn trước, nhưng phạm vi tra xét của tinh thần lực hình như không thay đổi gì.” Lý Mộ Nhiên thấp giọng nói. Đối với kết quả này, cô không phải không thất vọng, lại hoặc là nói, bởi vì cô vội vã muốn về bên đám Dương Dương nên mới vì thế mà cảm thấy thất vọng. Nếu như đổi thành khi tận thế vừa mới bắt đầu, một mình một người thì dù có thể dùng hay không cô cũng chẳng cảm giác gì cả. Điều này cơ bản là bởi vì trong lòng có chuyện vướng bận hay không mà thôi.
Tống Nghiễn trầm mặc một hồi, mãi đến khi sắp bước vào nhà mới mở miệng: “Có lẽ gia tăng số lần sử dụng, hoặc là số lượng người có thể mang theo.”
Nghe vậy, ánh mắt Lý Mộ Nhiên lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, cô vẫn sợ mình lại mừng hụt lần nữa. Tống Nghiễn thấy dáng vẻ lo được lo mất này của cô, không khỏi lắc đầu, thò tay khẽ xoa đầu cô: “Bất kể thế nào chuyện cũng chẳng thể tệ hơn trước kia được.”
Đúng vậy, dù thế nào thì cũng chẳng tệ hơn so với khi họ mới tới Trường Lâm được nữa. Hiện tại họ có xe, có thức ăn, còn có người hộ tống, bọn họ đang đi tới Bắc Trần chứ không phải mắc kẹt trong căn cứ thủ đô không thể làm được gì. Nghĩ đến đây, Lý Mộ Nhiên ngại ngùng bật cười. Cô vốn không phải một người đa sầu đa cảm, được khơi thông liền tươi tỉnh trở lại. Rồi sau đó chợt nghĩ tới Tống Nghiễn hôm nay mới biết tin dữ trong nhà mà còn phải lo khuyên nhủ cô, Lý Mộ Nhiên không khỏi áy náy trong lòng nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Người trong phòng nhìn thấy bọn họ tiến vào đều thân thiện chào hỏi. Thiếu niên và chú Trần của cậu bởi vì là bị buộc rời khỏi căn cứ, lúc mới bắt đầu còn cảm thấy thỏm bất an, nhưng khi phát hiện mọi người đối xử rất tốt với mình thì cũng dần dần thả lỏng hơn.
Tần Tổ Vinh hóa ra là người có tính tình rất tốt, tự dưng gặp phải tai ương bất ngờ khiến hắn không khỏi tràn ngập oán hận phẫn uất, cộng thêm nửa bên cơ mặt bị thiếu, chỉ còn lại một lớp da lỏng lẻo tái nhợt bọc lấy lớp xương bên mặt phải, nói chuyện mơ hồ không rõ, bởi vậy gần như không thường xuyên mở miệng. Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không quên cúi đầu cám ơn Tống Nghiễn.
“Hôm qua tôi mới tới căn cứ, đi cùng tôi còn có vài người nữa, nhưng mọi người quan hệ quen biết thông thường thường thôi… Ha ha, trên đường quen biết thì làm sao mà tốt cho được? Chẳng qua là khi cần thì cùng nhau liều mạng, qua ải khó liền mỗi người một nơi mà thôi.” Bị thiếu niên hỏi mình còn người thân bạn bè ở căn cứ hay không, Tần Tổ Vinh chậm rãi đáp.
“Sớm biết rằng căn cứ thủ đô ghê tởm thế này, mẹ nó tôi sẽ chẳng ngàn dặm xa xôi chạy tới… Đệch mẹ nó chứ Võ tông! Đệch mẹ cả cái căn cứ thủ đô! Một đám khốn nạn lộng hành, sớm muộn gì cũng có ngày ông rút gân lột da, móc mắt cắt lưỡi đám quỷ đội lốt người chúng mày, khiến chúng mày muốn sống không được muốn chết chẳng xong… Ha ha ha ha…”
Tiếng mắng cùng với tiếng cười điên cuồng thê lương khiến Lý Mộ Nhiên đang bưng bát ăn cơm khó mà nuốt trôi, biết rõ làm như vậy dễ dàng đưa tới nguy hiểm, thế nhưng không ai lên tiếng ngăn cản hắn giải tỏa tuyệt vọng và thống khổ trong lòng.
Bé gái nhỏ bị dọa sợ, ngước mắt nhìn chú quái lạ kia rồi chui thẳng vào lòng anh trai. Thiếu niên đang định ôm em gái sang bên cạnh, nhưng vào lúc này, ngoài nhà đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh đanh tai: “Ta cũng muốn xem con sâu dơ bẩn đê tiện chỉ có thể bò trên mặt đất như mày sẽ khiến chúng ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong như thế nào đấy!”
Mọi người trong phòng đều là hoảng sợ, vội vã đứng bật dậy.
******
Toàn bộ đám zombie ban ngày đều không xuất hiện nữa, đương nhiên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên cũng không trở về. Nhưng mà sau khi giải quyết xong bầy zombie phía trước, Tiêu Thắng thậm chí không dám phái người đi tìm bọn họ. Về phần Quỷ Bệnh nói hai người đang ở thủ đô thì anh tất nhiên là không tin rồi.
Ban ngày, bọn họ đưa đồng đội đã chết thảm vào đêm trước mai táng dưới chân núi. Nơi nơi đều là thực vật biến dị hoặc sau khi con người rời đi thực vật biến dị sẽ lập tức nuốt chửng vùng đất ấy, muốn tìm ra một nơi cho những người đã khuất ngủ yên thật sự rất khó, cứ như trái đất chẳng còn nơi nào bình an cho cả người sống và người chết nữa vậy. Chẳng có cách nào lá rụng về cội, nhưng may mắn bọn họ không hề cô độc.
Ngoài ra, thần kinh mọi người đều căng thẳng. Đương nhiên, cụm từ ‘mọi người’ ấy không bao gồm Quỷ Bệnh và cậu nhóc Trương Duệ Dương tỉnh tỉnh mê mê.
Khi đêm xuống, Quỷ Bệnh bảo Tiêu Thắng gọi hết người tuần tra ở bên ngoài trở về, sau đó đòi bốn người dị năng đi theo gã. Tiêu Thắng không quá tin tưởng Quỷ Bệnh nhưng trước mắt thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể thử một lần. Anh bố trí người cẩn thận, lại chuẩn bị kĩ càng biện pháp đối phó nếu lỡ Quỷ Bệnh thất bại, sau đó tự mình đi theo.
Tuyết đã bắt đầu rơi khi bầu trời vừa tối. Ban ngày tuy rằng không đổ tuyết nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cho nên tuyết cũng không tan chảy, hơn nửa năm gần đây đều là như vậy, cũng chẳng ai rõ khi nào mới chấm dứt. Đã thật lâu rồi không thấy được mặt trời, khuôn mặt mọi người đều hiện ra sắc trắng nhợt nhạt, có điều ngoại trừ một số ít người thì đa phần người sống sót đều đã thích ứng với khí hậu như vậy, không bởi vì thiếu ánh nắng mà xuất hiện bệnh tật gì quái lạ, có lẽ dưới hoàn cảnh đã đổi thay toàn bộ, thể chất con người cũng đang lặng yên mà xuất hiện biến chuyển.
Thình lình xảy ra biến hóa, sinh vật biến dị hình thù kỳ quái, xác sống có thể bước đi, ánh nắng và những vì sao đều biến mất… Hết thảy mọi thứ đối với loài người tựa như một cơn ác mộng thiếu logic, hơn nữa lại chẳng cách nào tỉnh dậy được.
Tuyết đọng trên con đường lớn duy nhất trong thôn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ban ngày ngoại trừ đề phòng nguy hiểm tùy thời có khả năng đến tập kích thì không có chuyện gì để làm, cho nên xúc tuyết và luyện tập liền trở thành cách giết thời gian của người trong đoàn xe. Quỷ Bệnh bước chậm chạp ở trên đường, mỗi khi gió lạnh thổi mạnh từng cơn gã liền run rẩy rồi ho khan khiến người nghe phải ớn lạnh, cứ như là gã muốn ho luôn cả phổi ra vậy. Bốn người Tiêu Thắng đi ở phía sau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong mắt khó nén khỏi nghi ngờ. Một tên bị bệnh lao yếu ớt thế kia, bọn họ chỉ dùng một ngón út tựa hồ đã có thể nghiền chết gã, giờ còn nói chi tới chuyện đối phó với con zombie biến dị hung tàn kia. Thế nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của gã, bước chân tuy chậm nhưng không hề có chút chần chừ do dự, bọn họ quyết định sẽ đè nén nghi ngờ trong lòng, quyết định cố hết sức để phối hợp. Đương nhiên, cũng phải chuẩn bị giữ mạng cho Quỷ Bệnh khi gã ứng phó không xong.
Quỷ Bệnh trèo lên tường phòng ngự xảy ra chuyện ngày hôm qua, nghênh đón gió và tuyết ùa tới, gã nhìn về bóng tối sâu thẳm trước mặt, cứ im lặng đứng chờ đợi, giống như bình thường gã vẫn ngồi yên trong góc tường hay khi ở trên xe, tĩnh lặng như không hề tồn tại, tựa hồ sắp sửa tan vào trong gió tuyết lạnh lẽo đêm nay. Thế nhưng chỉ cần hơi tập trung một chút lại phát hiện gã vẫn đang đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng thần sừng sững từ xưa đến nay, hờ hững nhìn xuống hết thảy thế gian này.
Vì sao phải chờ ở đây? Con zombie kia linh hoạt nhanh nhẹn như vậy chẳng lẽ không xâm nhập vào căn cứ từ chỗ khác à? Tại sao gã có thể khẳng định đêm nay nó sẽ đến? Đủ loại nghi vấn trượt đến bên miệng lại bị mọi người nuốt xuống, bởi vì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kính sợ. Gã Quỷ Bệnh đi đường cũng chẳng thể thẳng nổi thắt lưng lúc này đây lại khiến họ nể sợ, Tiêu Thắng lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác khó hiểu ấy, đang định mở miệng nói thì lại nghe được giọng thản nhiên lãnh đạm của Quỷ Bệnh: “Đến rồi.”
Hóa ra hôm nay chính là ngày mà chú Trần nghỉ, chú sống chung với hai đứa bé, giờ thiếu niên muốn đi thì dĩ nhiên chú cũng theo cùng. Chú Trần tự biết mình không phải đối thủ của đám Thẩm Trì, lại không đành lòng để mặc hai đứa bé kia cho nên dứt khoát đi theo luôn. Giờ chú đã chẳng còn người thân nào, nếu mất luôn hai đứa cháu này thì chú chẳng biết mình sống còn có nghĩa lý gì nữa.
Thẩm Trì tiễn đoàn người khoảng 40 km liền quay lại, ba chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước. Bởi vì còn phải lo liệu chuyện ở căn cứ thủ đô cho nên đám Đông Phương không rút ra quá nhiều người, chỉ phái sáu người theo hộ tống bọn họ. Tống Nghiễn không định tới Nhữ Châu nên chỉ có thể bảo mọi người theo hắn tới Đông Châu để tránh phân tán lực lượng. Người đàn ông bị thương tên là Tần Tổ Vinh, trước khi đi không biết Đông Phương nói gì với hắn mà tinh thần có vẻ phấn chấn lên rất nhiều, không còn cái vẻ chán thời chẳng thiết sống lúc trước nữa.
Phạm vi 50 km xung quanh Trường Lâm đều đã được xử lý sạch sẽ, ba chiếc xe không gặp trở ngại gì cho nên chỉ dùng nửa giờ là có thể nhanh chóng chạy ra ngoài, chờ đi khỏi phạm vi này thì sẽ không thuận lợi như vậy nữa. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sinh vật biến dị và zombie làm chậm tốc độ của xe, đợi đến khi chạng vạng dừng chân nghỉ ngơi thì họ cũng mới chỉ chạy thêm được 50 km, khó khăn lắm mới đi được chặng đường như nửa giờ đầu. Đây còn là vì xung quanh Trường Lâm thường có người sống sót qua lại, đợi khi đi tới nơi không có bóng người, một ngày có thể đi 30-40 km đã tốt lắm rồi.
Nơi họ dừng chân là một thị trấn nhỏ. Người dẫn đường tên là Tôn Trăn, hắn rất thông thạo các tỉnh thành lân cận thủ đô, họ cũng không đi đường cao tốc mà là trực tiếp lựa chọn một con đường nhỏ gần hơn.
Khi Lý Mộ Nhiên mở mắt ra thì xe đã ngừng lại, bốn phía vắng lặng như tờ. Ngoài cửa sổ là bóng tối thăm thẳm nhìn không thấy bất cứ thứ gì, chỉ từ những căn nhà ven đường mới có thể mơ hồ trông ra chút hình dạng, cô không thấy người nào bên cạnh, hẳn là đều vào trong cả rồi. Lý Mộ Nhiên ngồi yên không động, nhìn bóng tối sâu thẳm bất tận phía trước, chợt có loại cảm giác cô độc, mê mang và mỏi mệt không tự chủ được tràn ngập cõi lòng. Cô không biết mình còn đi tiếp thì sẽ có ý nghĩa gì, cô không biết vì sao mình vẫn muốn kiên trì tiếp tục, vì sao một mình cô lại cứ phải lẻ loi, gian nan vất vả lại nhìn không thấy hi vọng.
Cả ngày chưa ăn gì, bụng cô vang lên tiếng ùng ục. Cảm xúc tiêu cực tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng cuối cùng vẫn mơ hồ lưu lại vài dấu vết. Lý Mộ Nhiên giật giật thân thể, đẩy cửa xe đi xuống. Khi cô vừa đứng thẳng người, một bóng dáng cao lớn vạm vỡ từ sau đuôi xe chuyển tới đây, bóng tối quá sâu, cô nhìn không rõ khuôn mặt người kia nhưng lại có cảm giác quen thuộc và yên tâm đến lạ.
“Chủ nhiệm.” Lý Mộ Nhiên không cảm thấy ngạc nhiên gì, đổi lại là cô, khi bạn mình hấp thu tinh hạch để tăng dị năng thì cô cũng sẽ ở bên bảo vệ, thế nhưng giây phút nhận ra hắn vẫn luôn chờ ở bên ngoài, trong tim cô bỗng run lên. Cô biết mình không cô đơn, dù cho rất nhiều người chỉ làm bạn với cô một đoạn đường ngắn ngủi.
“Vào ăn cơm đi.” Tống Nghiễn sắc bén nhận ra cảm xúc suy sụp của cô bé này, chỉ nghĩ là dị năng của cô có vấn đề, bởi vậy không vội vã hỏi mà chỉ gọi vào ăn tối. Con người ta khi được no ấm thì tâm trạng sẽ dễ ổn định hơn rất nhiều.
Lý Mộ Nhiên ‘dạ’ một tiếng, đi theo phía sau hắn vài bước, thấy hắn không hỏi nên đành phải tự nói ra: “Hình như không tăng lên được rồi.” Cô vốn là ôm mong đợi khoảng cách có tăng lên tầm 30-40 km, ít nhất thì cũng tăng lên 20km giống lần đầu là được, dù sao tinh hạch cũng to gần gấp đôi cơ mà. Thế nhưng vừa rồi cô thử sử dụng tinh thần lực thì lại phát hiện khoảng cách tối đa không hề xa hơn so với trước kia. Khoảng cách dò xét không gia tăng thì dĩ nhiên khoảng cách mà cô có thể vượt qua cũng không thể tăng lên được.
“Hửm?” Bước chân Tống Nghiễn khẽ ngừng, đợi cô đi lên ngang hàng mình, hơi khó hiểu hỏi. Đã có thể hấp thu thì sao dị năng không tăng lên xíu xiu nào được.
“Có thể cảm giác dị năng trong cơ thể em mạnh mẽ hơn trước, nhưng phạm vi tra xét của tinh thần lực hình như không thay đổi gì.” Lý Mộ Nhiên thấp giọng nói. Đối với kết quả này, cô không phải không thất vọng, lại hoặc là nói, bởi vì cô vội vã muốn về bên đám Dương Dương nên mới vì thế mà cảm thấy thất vọng. Nếu như đổi thành khi tận thế vừa mới bắt đầu, một mình một người thì dù có thể dùng hay không cô cũng chẳng cảm giác gì cả. Điều này cơ bản là bởi vì trong lòng có chuyện vướng bận hay không mà thôi.
Tống Nghiễn trầm mặc một hồi, mãi đến khi sắp bước vào nhà mới mở miệng: “Có lẽ gia tăng số lần sử dụng, hoặc là số lượng người có thể mang theo.”
Nghe vậy, ánh mắt Lý Mộ Nhiên lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, cô vẫn sợ mình lại mừng hụt lần nữa. Tống Nghiễn thấy dáng vẻ lo được lo mất này của cô, không khỏi lắc đầu, thò tay khẽ xoa đầu cô: “Bất kể thế nào chuyện cũng chẳng thể tệ hơn trước kia được.”
Đúng vậy, dù thế nào thì cũng chẳng tệ hơn so với khi họ mới tới Trường Lâm được nữa. Hiện tại họ có xe, có thức ăn, còn có người hộ tống, bọn họ đang đi tới Bắc Trần chứ không phải mắc kẹt trong căn cứ thủ đô không thể làm được gì. Nghĩ đến đây, Lý Mộ Nhiên ngại ngùng bật cười. Cô vốn không phải một người đa sầu đa cảm, được khơi thông liền tươi tỉnh trở lại. Rồi sau đó chợt nghĩ tới Tống Nghiễn hôm nay mới biết tin dữ trong nhà mà còn phải lo khuyên nhủ cô, Lý Mộ Nhiên không khỏi áy náy trong lòng nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Người trong phòng nhìn thấy bọn họ tiến vào đều thân thiện chào hỏi. Thiếu niên và chú Trần của cậu bởi vì là bị buộc rời khỏi căn cứ, lúc mới bắt đầu còn cảm thấy thỏm bất an, nhưng khi phát hiện mọi người đối xử rất tốt với mình thì cũng dần dần thả lỏng hơn.
Tần Tổ Vinh hóa ra là người có tính tình rất tốt, tự dưng gặp phải tai ương bất ngờ khiến hắn không khỏi tràn ngập oán hận phẫn uất, cộng thêm nửa bên cơ mặt bị thiếu, chỉ còn lại một lớp da lỏng lẻo tái nhợt bọc lấy lớp xương bên mặt phải, nói chuyện mơ hồ không rõ, bởi vậy gần như không thường xuyên mở miệng. Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không quên cúi đầu cám ơn Tống Nghiễn.
“Hôm qua tôi mới tới căn cứ, đi cùng tôi còn có vài người nữa, nhưng mọi người quan hệ quen biết thông thường thường thôi… Ha ha, trên đường quen biết thì làm sao mà tốt cho được? Chẳng qua là khi cần thì cùng nhau liều mạng, qua ải khó liền mỗi người một nơi mà thôi.” Bị thiếu niên hỏi mình còn người thân bạn bè ở căn cứ hay không, Tần Tổ Vinh chậm rãi đáp.
“Sớm biết rằng căn cứ thủ đô ghê tởm thế này, mẹ nó tôi sẽ chẳng ngàn dặm xa xôi chạy tới… Đệch mẹ nó chứ Võ tông! Đệch mẹ cả cái căn cứ thủ đô! Một đám khốn nạn lộng hành, sớm muộn gì cũng có ngày ông rút gân lột da, móc mắt cắt lưỡi đám quỷ đội lốt người chúng mày, khiến chúng mày muốn sống không được muốn chết chẳng xong… Ha ha ha ha…”
Tiếng mắng cùng với tiếng cười điên cuồng thê lương khiến Lý Mộ Nhiên đang bưng bát ăn cơm khó mà nuốt trôi, biết rõ làm như vậy dễ dàng đưa tới nguy hiểm, thế nhưng không ai lên tiếng ngăn cản hắn giải tỏa tuyệt vọng và thống khổ trong lòng.
Bé gái nhỏ bị dọa sợ, ngước mắt nhìn chú quái lạ kia rồi chui thẳng vào lòng anh trai. Thiếu niên đang định ôm em gái sang bên cạnh, nhưng vào lúc này, ngoài nhà đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh đanh tai: “Ta cũng muốn xem con sâu dơ bẩn đê tiện chỉ có thể bò trên mặt đất như mày sẽ khiến chúng ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong như thế nào đấy!”
Mọi người trong phòng đều là hoảng sợ, vội vã đứng bật dậy.
******
Toàn bộ đám zombie ban ngày đều không xuất hiện nữa, đương nhiên Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên cũng không trở về. Nhưng mà sau khi giải quyết xong bầy zombie phía trước, Tiêu Thắng thậm chí không dám phái người đi tìm bọn họ. Về phần Quỷ Bệnh nói hai người đang ở thủ đô thì anh tất nhiên là không tin rồi.
Ban ngày, bọn họ đưa đồng đội đã chết thảm vào đêm trước mai táng dưới chân núi. Nơi nơi đều là thực vật biến dị hoặc sau khi con người rời đi thực vật biến dị sẽ lập tức nuốt chửng vùng đất ấy, muốn tìm ra một nơi cho những người đã khuất ngủ yên thật sự rất khó, cứ như trái đất chẳng còn nơi nào bình an cho cả người sống và người chết nữa vậy. Chẳng có cách nào lá rụng về cội, nhưng may mắn bọn họ không hề cô độc.
Ngoài ra, thần kinh mọi người đều căng thẳng. Đương nhiên, cụm từ ‘mọi người’ ấy không bao gồm Quỷ Bệnh và cậu nhóc Trương Duệ Dương tỉnh tỉnh mê mê.
Khi đêm xuống, Quỷ Bệnh bảo Tiêu Thắng gọi hết người tuần tra ở bên ngoài trở về, sau đó đòi bốn người dị năng đi theo gã. Tiêu Thắng không quá tin tưởng Quỷ Bệnh nhưng trước mắt thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể thử một lần. Anh bố trí người cẩn thận, lại chuẩn bị kĩ càng biện pháp đối phó nếu lỡ Quỷ Bệnh thất bại, sau đó tự mình đi theo.
Tuyết đã bắt đầu rơi khi bầu trời vừa tối. Ban ngày tuy rằng không đổ tuyết nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, cho nên tuyết cũng không tan chảy, hơn nửa năm gần đây đều là như vậy, cũng chẳng ai rõ khi nào mới chấm dứt. Đã thật lâu rồi không thấy được mặt trời, khuôn mặt mọi người đều hiện ra sắc trắng nhợt nhạt, có điều ngoại trừ một số ít người thì đa phần người sống sót đều đã thích ứng với khí hậu như vậy, không bởi vì thiếu ánh nắng mà xuất hiện bệnh tật gì quái lạ, có lẽ dưới hoàn cảnh đã đổi thay toàn bộ, thể chất con người cũng đang lặng yên mà xuất hiện biến chuyển.
Thình lình xảy ra biến hóa, sinh vật biến dị hình thù kỳ quái, xác sống có thể bước đi, ánh nắng và những vì sao đều biến mất… Hết thảy mọi thứ đối với loài người tựa như một cơn ác mộng thiếu logic, hơn nữa lại chẳng cách nào tỉnh dậy được.
Tuyết đọng trên con đường lớn duy nhất trong thôn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ban ngày ngoại trừ đề phòng nguy hiểm tùy thời có khả năng đến tập kích thì không có chuyện gì để làm, cho nên xúc tuyết và luyện tập liền trở thành cách giết thời gian của người trong đoàn xe. Quỷ Bệnh bước chậm chạp ở trên đường, mỗi khi gió lạnh thổi mạnh từng cơn gã liền run rẩy rồi ho khan khiến người nghe phải ớn lạnh, cứ như là gã muốn ho luôn cả phổi ra vậy. Bốn người Tiêu Thắng đi ở phía sau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, trong mắt khó nén khỏi nghi ngờ. Một tên bị bệnh lao yếu ớt thế kia, bọn họ chỉ dùng một ngón út tựa hồ đã có thể nghiền chết gã, giờ còn nói chi tới chuyện đối phó với con zombie biến dị hung tàn kia. Thế nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của gã, bước chân tuy chậm nhưng không hề có chút chần chừ do dự, bọn họ quyết định sẽ đè nén nghi ngờ trong lòng, quyết định cố hết sức để phối hợp. Đương nhiên, cũng phải chuẩn bị giữ mạng cho Quỷ Bệnh khi gã ứng phó không xong.
Quỷ Bệnh trèo lên tường phòng ngự xảy ra chuyện ngày hôm qua, nghênh đón gió và tuyết ùa tới, gã nhìn về bóng tối sâu thẳm trước mặt, cứ im lặng đứng chờ đợi, giống như bình thường gã vẫn ngồi yên trong góc tường hay khi ở trên xe, tĩnh lặng như không hề tồn tại, tựa hồ sắp sửa tan vào trong gió tuyết lạnh lẽo đêm nay. Thế nhưng chỉ cần hơi tập trung một chút lại phát hiện gã vẫn đang đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng thần sừng sững từ xưa đến nay, hờ hững nhìn xuống hết thảy thế gian này.
Vì sao phải chờ ở đây? Con zombie kia linh hoạt nhanh nhẹn như vậy chẳng lẽ không xâm nhập vào căn cứ từ chỗ khác à? Tại sao gã có thể khẳng định đêm nay nó sẽ đến? Đủ loại nghi vấn trượt đến bên miệng lại bị mọi người nuốt xuống, bởi vì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kính sợ. Gã Quỷ Bệnh đi đường cũng chẳng thể thẳng nổi thắt lưng lúc này đây lại khiến họ nể sợ, Tiêu Thắng lắc lắc đầu, kìm nén cảm giác khó hiểu ấy, đang định mở miệng nói thì lại nghe được giọng thản nhiên lãnh đạm của Quỷ Bệnh: “Đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất